Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 72: Bàng hoàng tỉnh ngộ


Chương trước Chương tiếp

Mãi lâu sau, tôi mới kinh hãi thét lớn: “Thôi chết, Khai Tâm và Tiểu Truy Ức đã bị hai tên khốn của Điệp cung các chàng bắt đi, lại còn cả Tướng Quân nữa, nó vẫn còn đang tử thủ ngoài cửa lớn của Điệp cung, nếu không nhìn thấy ta, nó nhất định sẽ phát khùng đấy. Ta… ta chỉ lo cho bản thân, quên khuấy mất bọn họ. Còn cả Tiếu Tiếu nữa, tại sao Tiếu Tiếu lại ở đây?”

Tầm kéo tôi đang lo sốt vó lại, khổ sở lên tiếng: “Lạc, không cần phải lo lắng, hai đứa nhóc đó đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc này chắc đang ngủ yên vị, Tướng Quân càng không cần bàn thêm. Tiếu Tiếu đi theo Quản Diễm Thành – tân nhiệm trang chủ của Thần Kiếm sơn trang - tới đây, bây giờ cô ấy đã trở thành phu nhân trang chủ của Thần Kiếm sơn trang rồi, tối nay tất cả bọn họ đều nghỉ ngơi ở Điệp cung, ngày mai mới rời khỏi. “

Nghe câu nói của Tầm, tôi cảm thấy kinh ngạc, liền hỏi: “Chàng nói gì cơ? Tiếu Tiếu bây giờ đã trở thành phu nhân trang chủ của Thần Kiếm sơn trang?”

“Ừm. Không phải trước nay nàng đều muốn vun vén cho hai người đó sao? Tại sao bây giờ lại tỏ ra kinh ngạc như vậy chứ?” Tầm hỏi.

“Ồ, hình như là vậy đó. “Tôi ngô nghê đáp lại, nhất thời chưa thể tiếp nhận được hàng loạt những tin tức mới mẻ này.

Sau một hồi Tầm ra sức giải thích, tôi đã biết thêm được rất nhiều chuyện.

Tiền nhiệm trang chủ của Thần Kiếm sơn trang là Lạc Thanh Hầu đã chết, nghe nói, ông ấy bị người tình thứ N của mình hại chết. Thật không thể ngờ minh chủ võ lâm một thời lại chết trong tay của một người phụ nữ, thật đúng là trên chữ sắc có một thanh đao. Lục Thanh Hầu vừa chết, đại sư huynh Quản Diễm Thành hàng ngày được chúng đệ tử ái mộ, khâm phục lại vô cùng đẹp trai liền nhanh chóng trở thành tân nhiệm trang chủ của Thần Kiếm sơn trang. Và hôm nay đôi phu thê này tới Điệp cung là vì tham dự lễ thành hôn giữa tân nhiệm cung chủ Điệp cung là Hàng Thành cùng với tiểu sư muội Lục Y Y.

Thì ra, tiểu soái ca đỡ lấy tôi trong căn phòng khi nãy chính là Hàng Thành – tân nhiệm cung chủ đang đứng trước ‘búa rìu dư luận’. Đích thực là tướng mạo đường đường, có điều tuổi đời còn trẻ. Còn nữa, vị giai nhân tuyệt sắc khi nãy thì ra chính là Lục đại tiểu thư đã từng đào hôn cùng Uông mọt sách đến khách điếm Long Môn của tôi. Thảo nào mà tôi lại cảm thấy quen mặt như vậy. Chết mất, tên tội đồ khiến tôi thu nhận tên Uông Thư Bách, hại tôi nhà tan cửa nát, đến sau cùng vẫn cứ phải gả cho người mình không muốn.

Tầm biết được chuyện khách điếm gặp phải biến cố, trước tiên dùng bồ câu đưa thư thông báo tình hình cho Hoắc hái hoa.

Khi tôi nhắc cho chàng biết chuyện về Uông mọt sách cùng hai vị cao thủ tại khách điếm, chàng im lặng không nói gì, dường như đang suy ngẫm gì đó.

Một lúc sau, tôi nghe thấy chàng than dài một tiếng rồi nói: “Thực ra, ta đã biết cậu ấy biết võ công từ lâu rồi, thế nhưng không biết được cậu ấy thuộc môn phái nào, cậu ấy che giấu nội lực của bản thân rất giỏi. Cậu ấy dường như có nỗi khổ bất đắc dĩ, luôn cố gắng hết sức che giấu điều gì đó, nói chính xác là cậu ấy đang trốn tránh, hoặc giả hai vị cao thủ mà nàng nói chính là người mà cậu ấy muốn trốn chạy.”

“Hừm, hắn có nỗi khổ riêng, lẽ nào như vậy thì Tiếu Tiếu phải gặp xui xẻo sao?” Nếu như không phải lúc này thấy Tiếu Tiếu đã bình yên vô sự, tôi làm sao mà cảm thấy an lòng được chứ?

Tầm bật cười rồi nói: “Ừm, người bình an là được rồi. Vẫn nên nói cho nàng nghe những chuyện vui vẻ.”

Những chuyện vui vẻ mà chàng nói khiến tôi cảm thấy vô cùng háo hức.

Trương Mộc Mộc là sư muội của Tầm, còn tại sao cái tên của cô ấy lại kì quái như vậy thì nguyên nhân y hệt như cái tên Ân Mộc Sầm của chàng hiện nay. Bạch Cốt Tinh trước kia từng yêu sâu sắc một người phụ nữ có tên là Ân Mộc. Xin hãy lượng thứ cho tôi từ bé đã không phân biệt rõ được hai âm ‘n’ và ‘ng’, vậy nên ngay khi nghe cái tên này tôi liền nghĩ ngay tới loài hoa Anh Mộc[1] xinh đẹp. Đáng tiếc say này không biết vì lí do gì, người bạn tình của Bạch Cốt Tinh qua đời.

[1] Ân Mộc – Yin Mu, Anh Mộc – Ying Mu.

Tầm được Bạch Cốt Tinh nhặt về từ trong núi, cho nên có tên là Ân Mộc Sầm. Tên thật của Bạch Cốt Tinh là Trương Huyền Vũ, cho nên sư muội của Tầm có tên là Trương Mộc Mộc.

Thật không ngờ Bạch Cốt Tinh lại là người si tình như vậy. Trương Huyền Vũ? Ân Mộc? Hai cái tên này sao nghe quen tai thế không biết? À, đúng rồi, năm, sáu năm trước, Tầm tưởng rằng tôi dùng thuật dịch dung nên đã từng nhắc đến hai người này, nói rằng đây là hai cao nhân có thuật dịch dung giỏi nhất trong thiên hạ. Thì ra Bạch Cốt Tinh và người bạn đời của mình Ân Mộc chính là hai vị cao nhân này.

Người của Điệp cung đã biết chuyện tôi sẽ tới đây từ sớm, ai nấy đều sôi sục quyết chí. Vốn dĩ chuyến đi này của tôi sẽ hoàn toàn không có chút khả năng thành công nào, còn chuyện của tôi với Tầm đã khiến cho Bạch Cốt Tinh cả ngày vô tích sự, du ngoạn tứ phương, sau nhiều năm không thấy bóng dáng cuối cùng đã chịu xuất hiện.

Ngày hôm đó, Tầm bị mấy người đó cưỡng ép quay về Điệp cung, hôn mê rất nhiều ngày, người trong Điệp cung vội vã mời Bạch Cốt Tinh quay về, tận tâm điều chẩn, chăm sóc mới tỉnh lại. Sau đó, Tầm định xuất cốc đi tìm tôi liền bị Bạch Cốt Tinh ngăn cản, nói một cách khác là Bạch Cốt Tinh muốn đích thân đi gặp tôi. Còn Tầm dưới ‘oai nghiêm’ của Bạch Cốt Tinh đành phải ngoan ngoãn ở lại Điệp cung tĩnh dưỡng. Tuy rằng hàng ngày đều lo lắng chẳng khác nào ngồi trên chảo dầu, nhưng chàng cũng chỉ còn cách nắm rõ tình hình của tôi bằng cách dùng bồ câu đưa thư cùng Hoắc hái hoa.

Nếu như không phải Bạch Cốt Tinh nói rằng, muốn đích thân hành động, những người khác không được động đến tôi thì cho dù Hoắc hái hoa định dắt tôi đến trước chỗ vào Mê Điệp Cốc, tôi cũng chẳng thể tới được Điệp cung. Thảo nào mà sau khi nhận được bồ câu đưa thư, cả dọc đường Hoắc hái hoa lại luôn mỉm cười quái ác như vậy. Tên hồ li chết tiệt, tính toán thời gian quá sát, đúng vào ngày hôm nhập cốc, thì ra đã lên âm mưu sẵn từ trước, chờ xem tôi mất mặt.

Ba người bọn thổi tiêu và Lão Thổ quyết không chịu lùi bước, nhất định muốn gây rắc rối cho tôi, Trương Mộc Mộc liền được Bạch Cốt Tinh phái tới để giải cứu cho tôi. Trương Mộc Mộc cũng tính thời gian rất chuẩn, xuất hiện cứu tôi sớm một giây đối với cô ấy cũng tốn nhiều ngân lượng. Sau đó, dưới sự giám sát của Bạch Cốt Tinh, lại tìm hai người khác tới đưa Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức đã thấm mệt đi trước.

Tôi đã nói mà, tại sao bọn chúng lại không bắt cóc luôn cả tôi đi cho rồi, tôi thực sự cũng đã rất mệt mỏi. Hừm, chẳng phải ông ấy đang muốn chơi sao? Nếu không phải có Tướng Quân hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Bạch Cốt Tinh, không biết tôi còn bị ông áy giỡn đến lúc nào nữa. Đến giờ, tôi lại càng không thể nào bỏ qua cho con hồ li chết tiệt Hoắc hái hoa kia, biết chuyện từ trước mà dám im lặng không báo cáo.

Đúng vào lúc tôi đang tức phì khói, Tầm liền dịu dàng lên tiếng: “Lạc, chúng ta đã xa nhau một khoảng thời gian rồi, có phải nàng rất nhớ ta không?”

Người đàn ông này có phải đang cố ý, câu hỏi này đúng là nhảm nhí. Rõ ràng muốn nói bản thân đang rất nhớ tôi, vậy mà lại thay đổi thành câu hỏi, nói tôi nhớ chàng. Tôi không trả lời lại, chỉ nhẹ nhàng nép người vào lồng ngực của chàng, mỉm cười nghe tiếng nhịp đập con tim chàng, cảm giác này thực sự vô cùng ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc.

Vốn dĩ tôi còn định đi thăm Tiếu Tiếu, nói chuyện với Tiếu Tiếu một lúc, nhưng nhận ra trời lúc này đã khuya, hơn nữa tôi cũng đang bị người đàn ông nào đó tóm lấy, sau khi hôn nhau một hồi lâu, còn bá đạo lên tiếng: “Hôm nay nàng không được phép đi đâu hết, nàng thuộc về riêng một mình ta.”

Liên quan đến Huyết ảnh, tôi và Tầm đều không nhắc đến, hai người đã âm thầm giao ước, chỉ bàn hôm nay không nói ngày mai, được ngày nào hay ngày đó.

Tôi không còn gọi Tầm là Thượng Quan nữa mà đổi lại thành Dạ. Vốn dĩ tôi định gọi chàng là Hoan, thế nhưng khi sau khi tôi ‘lỡ miệng’ gọi một tiếng Hoan Hoan, chàng lập tức che miệng tôi lại. Theo cách nói của chàng thì chàng không muốn trở thành đồng loại với Tướng Quân.

Không biết có phải do quá đỗi mệt mỏi không, tôi ngủ say như một con heo chết, ngày hôm sau tỉnh lại trong tiếng gọi của Khai Tâm, Truy Ức, Tiếu Tiếu và Tướng Quân.

Truy Ức nhìn thấy tôi trở về bộ dạng nữ nhi, bĩu môi lên tiếng đầy buồn bã: “Đại thúc, không phải người đã hứa lấy Truy Ức sao? Bây giờ người đã trở thành phụ nữ giống như Truy Ức rồi thì làm sao mà lấy Truy Ức được nữa? Đại thúc, người biến thành bộ dạng trước kia được không?”

“Đại thúc cái gì? Đợi khi nào chúng ta thành thân, muội phải gọi là mẫu thân đó.” Khai Tâm nghiêm nghị đưa lời răn dạy, sau đó kéo Truy Ức ra ngoài, thi thoảng vẫn nghe tiếng thét thất thanh của con bé.

Tôi với Tiếu Tiếu tức giận phì khói, hai đứa nhóc này thực đúng là một đôi oan gia hoan hỉ.

“Tỉ tỉ, Dạ Sứ chính là người tướng công mà tỉ đã chờ đợi, tìm kiếm suốt năm năm nay sao? “Tiếu Tiếu đưa lời hỏi.

“Ừm.” Tôi mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo cô ấy lại hỏi. “Ngày hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiếu Tiếu liền kể lại hết đầu đuôi sự việc cho tôi nghe, cũng giống y như những gì Khai Tâm kể trước đó, thế nhưng sau khi cô ấy hộ tống Khai Tâm rời khỏi, quay về khác điếm thì Uông Thư Bách đã tỉnh lại, còn Quản Diễm Thành thì hôn mê bất tỉnh. Uông Thư Bách nhìn thấy cô ấy, hoàn toàn không còn tình cảm đắm đuối như trước kia nữa, như biến thành một người khác vậy. Tiếu Tiếu tưởng rằng bọn họ đã giết chết Quản Diễm Thành, vô cùng tức giận, liền gắng gượng thương tích trên người, định nhấc kiếm liều mạng cùng hai người kia, liền bị Uông Thư Bách chặn lại và đánh ngất đi. Đến khi Tiếu Tiếu tỉnh lại, cô ấy đã ở trong Thần Kiếm sơn trang. Còn Quản Diễm Thành thì không có chút ấn tượng nào về chuyện kề vai sát cánh chiến đấu cùng cô ấy trong khách điếm Long Môn, còn về việc tại sao bản thân cùng Tiếu Tiếu bị thương lại càng không biết nguồn cơn. Sau đó, vì không còn muốn gây ra thêm nhiều rắc rối cho Thần Kiếm sơn trang, cho dù Quản Diễm Thành truy hỏi thế nào, Tiếu Tiếu cũng quyết không nhắc lại chuyện đó.

Quản Diễm Thành nghĩ đến Tiếu Tiếu thương tích trầm trọng, ép cô ấy ở lại trong sơn trang, còn tự mình quyết định, phái người đưa thư thông báo cho mấy người A Cường, dặn dò đợi khi Triệu thúc quay về thì lại mở cửa khách điếm làm ăn bình thường. Tiếu Tiếu đưa lời kháng nghị bất thành, đành phải an tâm ở lại Thần Kiếm sơn trang dưỡng thương, chờ đợi tôi nhanh chóng quay về. Ai ngờ, đột nhiên lại xảy ra biến cố, Lục Thanh Hầu qua đời, không biết vì nguyên nhân gì mà khách điếm không hề nhận được phong thư trên. Tôi đi nước Huyền Vũ mãi không thấy quay về, bặt vô âm tín, người của Thần Kiếm sơn trang đi tìm tôi cũng không có kết quả. Quản Diễm Thành chăm sóc Tiếu Tiếu tử tế, tỉ mỉ, lo lắng cho thanh danh của Tiếu Tiếu, hai người liền thành hôn luôn trong tháng đó. Bởi vậy, trước đó những gì mà tôi lo lắng hoàn toàn là hư vô. May mắn là tất cả chúng tôi đều bình an vô sự.

Tôi cảm thấy hiếu kì, thảo nào lần trước gặp lại ở tửu lâu, Uông Thư Bách gặp tôi lại coi như người không quen biết. Hắn không hề giống như Tầm, bị mất trí nhớ gì đó, thế nhưng hắn lại rất quen thân với hai người đàn ông trung niên kia, lẽ nào hắn đã bị mất trí nhớ có lựa chọn?

“Khụ khụ, Tiếu Tiếu, độc của muội… chàng ta giải rồi sao?” Câu hỏi của tôi vừa thẳng thắn lại vừa sắc bén, tôi không muốn Tiếu Tiếu phải làm quả phụ.

“Tỉ tỉ, muội thực sự đã trúng thứ độc đó sao?” Tiếu Tiếu tỏ ra không mấy tin tưởng.

“Hả? Muội hỏi vậy bảo ta trả lời sao hả?” Thuốc của tôi cũng do cô ấy đưa cho, thuốc của cô ấy chắc là do Tề ca đưa, cô ấy có trúng thứ độc đó không làm sao tôi biết được, thế nhưng nghĩ đến nét mặt của Tề ca khi biết tôi đã dùng Hắc quả phụ thì chắc là không thể giả được.

“Không phải đâu, từ sau khi hai người lên đường, muội với Thành…” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Tiếu đột nhiên đỏ ửng lên, những chuyện phòng the này khiến cô ấy khó lòng thốt lên thành lời.

“Tự động bỏ qua.” Tôi mỉm cười nói.

Tiếu Tiếu thẹn thùng đẩy tôi một cái rồi nói: “Tỉ…”

Tôi che miệng mỉm cười.

Sau một hồi thẹn thùng, Tiếu Tiếu lại nói tiếp: “Không biết do loại thuốc giải chế ra sau đó hay do nguyên nhân nào khác, từ lúc đó đến giờ Thành chẳng có những triệu chứng mà tỉ vẫn tả.”

Hả? Không hề có triệu chứng gì? Lẽ nào cô ấy chưa hề trúng phải thứ độc Hắc quả phụ này? Tôi trầm tư suy nghĩ, chắc không thể giả được, nếu không lúc trước khi còn ở Cúc Phụng cung, sao tôi lại nguyên vẹn không hề bị tổn hại?

“Hả? Điều này chỉ có thể nói Tiểu Thành Thành nhà muội uy lực hơn người, muội cứ từ từ mà tận hưởng đi.” Nói xong câu này, tôi lập tức nhảy ra một khoảng xa, kết quả, giống như tôi đã dự liệu trước đó, sau khi Tiếu Tiếu ngẫm ra liền liên miệng đòi truy sát tôi.

“Hai người đang làm cái gì đó?” Tiếng thét phẫn nộ truyền lại.

Tôi liền thôi không cù Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu cũng thôi không vùng vẫy, hét loạn trong đợt tấn công của tôi nữa.

Tôi quay đầu nhìn, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, thì ra là Tiểu Thành Thành của Tiếu Tiếu. Vị soái ca này đúng là tuyệt vời, lúc đầu khi còn ở huyện Lí An, tôi cảm thấy hứng thú với người này hơn là tên Uông mọt sách. Soái ca này ở cùng với mĩ nữ Tiếu Tiếu của nhà chúng tôi, đích thực khiến tôi an lòng hơn nhiều. Tuy rằng là vậy, thế nhưng Tiểu Dạ Dạ nhà chúng tôi lại càng tuyệt diệu hơn, không thể trách tôi được, ai bảo trời sinh tôi đã có máu mê trai?

“Cẩn thận sức khỏe đó.” Hắn gạt ngay bàn tay của tôi đang để trên người Tiếu Tiếu xuống, sốt sắng như gà mẹ bảo vệ gà con, thận trọng ôm cô ấy vào lòng.

Cẩn thận sức khỏe? Bốn từ này cho thấy rõ nghi vấn.

“Muội… có rồi à?” Tôi nhìn chăm chăm vào bụng Tiếu Tiếu rồi hỏi.

Tiếu Tiếu thẹn thùng gật đầu khẳng định.

“Sao muội không nói sớm chứ? Mau mau, ngồi xuống đi, phụ nữ mang thai là quan trọng nhất.” Tôi nhanh chóng đẩy Quản Diễm Thành sang một bên, đỡ Tiếu Tiếu ngồi xuống. Vốn dĩ định hỏi cô ấy xem mấy tháng rồi, thế nhưng lại cảm thấy không ổn, bởi vì chắc chắn hai người này đã lên xe trước rồi mới mua vé bù, nếu tôi hỏi nhất định sẽ khiến cho cậu em rể nghiêm túc của mình bị mất mặt.

Thần Kiếm sơn trang có chuyện đột xuất, bắt buộc phải quay về xử lí, Quản Diễm Thành tới để đưa Tiếu Tiếu đi. Tôi vừa mới ở cạnh bên Tiếu Tiếu không được bao lâu vậy mà đã phải chia xa rồi.

Thôi bỏ đi, đợi khi nào Tầm giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ cùng chàng đi du lịch toàn cầu, bù đắp lại tuần trăng mật, tháng trăng mật và năm trăng mật còn thiếu của chúng tôi, hơn nữa điểm đến đầu tiên chính là thiên hạ đệ nhất trang, Thần Kiếm sơn trang.

Tôi và Tiếu Tiếu bịn rịn chia tay, lưu luyến mãi không thôi, nước mắt tuôn trào không ngớt. Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, thế nhưng thằng tiểu tử thối Khai Tâm chẳng hề coi lời nói của tôi ra gì, khóc đến mức nước mắt nước mũi lòng ròng. Hành động này trở thành chủ đề chính được Truy Ức lôi ra trêu ghẹo.

Chó là loài động vật trung thành nhất, thế nhưng đặt lên Tướng Quân lại hoàn toàn có thể dùng cụm từ khác để hình dung: Thấy sắc quên nghĩa, cắn chặt vạt áo của Tiếu Tiếu quyết không chịu buông, nếu như không nể mặt nó có thể khắc chế được Bạch Cốt Tinh, tôi đã đá tung nó đi từ lâu rồi.

Ngoại trừ mấy người nhà chúng tôi quyến luyến không rời ra thì còn tiểu sư muội cùng với em rể của tôi, tiểu mĩ nữ đó khóc lóc ỉ ôi, nếu như không phải sợ Tiếu Tiếu dùng ánh mắt giết người, đoán chắc hai người này còn quyến luyến đến tận sáng mai.

Vị cung chủ tiểu soái ca Hàng Thành đúng là định lực vững cùng Thái Sơn, bà xã vừa lấy về nhà đã bày tỏ tình cảm quyến luyến cùng người đàn ông khác ngay trước mặt mà chẳng hề nhướng mày tức giận. Lợi hại, đúng thực là lợi hại!

“Người đã đi rồi, chúng ta…” Tầm tỏ ra hứng thú nhìn tôi đang mắt lệ đẫm nhòa.

“Đáng ghét, cướp lời của ta.”

Trước kia, Điệp cung từng bị giang hồ đồng đạo coi là ma cung, sau khi tiền nhiệm cung chủ bá đạo trở thành võ lâm minh chủ, nhất thống giang hồ, mới dần dần trở thành danh môn chính phái được người người ngưỡng mộ. Đáng tiếc một điều là vị cung chủ anh minh thần dung năm đó cũng vì luyện tầng sau cùng của Hóa Điệp tâm pháp mà tẩu hỏa nhập ma, sang tây thiên bái lạy phật tổ rồi.

Tại sao mái tóc của những người trong Điệp cung đều có màu trắng bạc? Bởi mỗi một đệ tử của Điệp cung đều phải tu luyện Hóa Điệp tâm pháp, dựa theo cấp độ tu luyện khác nhau mà màu tóc cũng khác nhau, hồ điệp trên mặt cũng khác nhau. Trước khi đạt đến một trình độ tu luyện nhất định, ví dụ như năm năm, mười năm, hai mươi năm, tùy vào căn cơ của mỗi người, tóm lại đến khi đó mái tóc sẽ hồi phục lại màu đen trước kia.

Tại sao con hồ điệp trên mặt của những người thuộc Điệp cung lại có màu sắc khác nhau? Vẫn là do Hóa Điệp tâm pháp, thứ nhưng vết tích hồ điệp trên mặt của họ sẽ định theo cấp độ tu luyện tâm pháp, trước tiên là màu đỏ máu, rồi sang tím, chuyển sang lam, rồi sang đen, rồi sang bạc, sau cùng chính là vàng, cấp độ cao thì màu sắc của con hồ điệp đó sẽ càng nhạt đi, đến sau cùng lại biến mất. Nếu muốn tu luyện đến trình kim điệp thì phải đạt được tầng thứ tám trong tâm pháp, nếu không thể luyện tới tầng đó, thì cả đời trên mặt sẽ lưu lại vết tích ấy.

Tại sao người của Điệp cung lại giỏi thuật dịch dung? Là bởi vì mái tóc bạc trắng dị thường cộng với vết tích hồ điệp trên mặt khiến cho người của Điệp cung phải dịch dung để tự bảo vệ bản thân.

Sở dĩ Tầm có thể uống được rượu là bởi vì Bạch Cốt Tinh thích uống rượu, cứ thi thoảng lại chuốc chàng say mèm, sau khi uống say, hành động của Tầm ngô nghê mà đáng yêu, đi khắp nơi tìm người khác đánh nhau. Còn Bạch Cốt Tinh lại rất thích tìm chàng luyện công vào lúc này, nói rằng chàng là một kì tài võ thuật, nhất định không thể để hoang phí. Lẽ nào hai người họ đang luyện tập Túy quyền?

Sở dĩ Tầm có thể ăn được cá, hơn nữa khi ăn cá không ngốc nghếch đến mức bị hóc xương cá là bởi vì Bạch Cốt Tinh cho rằng trên thế gian này việc làm có tu dưỡng, có sức hút, có mê lực, có định tính nhất chính là câu cá. Nơi nào mà Bạch Cốt Tinh câu cá thì trong vòng một tháng sau đó sẽ không thấy bất cứ bóng dáng một con cá nào hết. Tuy nhiên cá bị câu hết sạch, người xui xẻo lại chính là Tầm và Mộc Mộc, hai người ăn cá đến mức độ nôn mửa. Trời đất ơi! Dù có muốn bổ sung nhiều protein cũng không thể làm theo cách này được.

Sở dĩ Tầm có thể ăn được cay là bởi vì Bạch Cốt Tinh thích ăn cay, có thể một ngày ba bữa ăn toàn món cay, những người khác trong Điệp cung có thể tránh được kiếp nạn này, chỉ có riêng Tầm với Mộc Mộc là tránh không nổi. Ngày nay, Tầm có thể ung dung mà nho nhã ăn đồ cay mà không sợ đánh mất đi hình tượng anh tuấn, tiêu diêu. Hôm nào đó, tôi phải hỏi thăm xem quê quán của Bạch Cốt Tinh ở đâu, Tứ Xuyên? Hồ Nam? Hay là Quế Châu?

Sở dĩ Tầm có thể ăn được rau cần là bởi vì rau cần chính là món ăn yêu thích nhất của Bạch Cốt Tinh, Tầm và Mộc Mộc không ăn không được.

Tầm vẫn bị dị ứng với cà tím, vào đêm giao thừa hôm đó, tôi không nhận ra là bởi vì Tầm đã đeo mặt nạ da người bên ngoài.

Sở dĩ Tầm có thể ăn được dấm là bởi vì xưa nay chàng vốn là một bình dấm siêu hạng[1].

[1] Ở Trung Quốc, điều này nhằm ám chỉ người hay ghen tuông.

Sau khi nghe hết chuyện này, có thể thấy sư phụ Tầm, Bạch Cốt Tinh đúng là một người biến thái vô địch siêu cấp. Không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn thôi! Những người biến thái tự nhiên sẽ có những tác dụng riêng của mình.

Chẳng trách Tầm lại gọi Bạch Cốt Tinh là lão yêu tinh! Thực sự Bạch Cốt Tinh đã ở vào độ tuổi cổ lai hi rồi, vậy mà trông vẫn như một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, hơn nữa nghe nói ông còn là một mĩ nam hiếm thấy trên đời. Đối diện với cái đẹp, tôi xưa này chẳng bao giờ kìm lòng nổi, đáng tiếc là chưa có duyên nhìn được gương mặt thật của ông. Tại sao lại thế? Bởi vì ông ta quá biến thái. Ví dụ như, một hôm có một phụ nữ vô cùng gợi cảm khoác vai của Tầm, hai người thì thà thì thầm chuyện gì đó, còn tôi sau một hồi tức giận đùng đùng mới biết thì ra người phụ nữ đó chính là Bạch Cốt Tinh. Hay như hôm khác, một vị soái ca phong độ ngời ngời cũng đưa tay khoác vai Tầm, tôi tưởng rằng Tầm lại trở thành một người đàn ông biến thái, sau đó mới kinh hãi biết rằng, đó vẫn là Bạch Cốt Tinh.

Tóm lại, bất luận là biến nam, biến nữ, biến già, biến trẻ, Bạch Cốt Tinh luôn lấy tôn chỉ là phải hủy hoại hoàn toàn ý chí, tinh thần của người khác, nghĩ ra tất cả mọi cách, và ông ấy đã đạt được mục đích giải trí của mình. Phạm vi thảm sát, tàn hại trung lương đã kéo dài ra khắp mọi ngóc ngách trong Điệp cung và sau cùng người chịu hậu quả nặng nề nhất chính là Tầm và Mộc Mộc. Câu nói cửa miệng của Bạch Cốt Tinh chính là, sư phụ không ‘thương’ đồ đệ thì còn ‘thương’ ai nữa.

Thảo nào Tầm của tôi trước kia thuần khiết biết bao, lương thiện biết bao, thành thật biết bao, trung hậu biết bao, giờ lại trở nên ‘gian giảo, truy lạc’ như vậy.

Người khiến tôi cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Trương Mộc Mộc, tuổi tác tương đương với tôi, năm nay cũng đã hai lăm rồi, ở thời cổ đại đến độ tuổi này mà còn chưa tìm phu quân thì coi như là gái ế. Thế nhưng ở độ tuổi này của mình, trông cô ấy chẳng khác nào một cô thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung tầm khoảng mười lăm. Ban đầu, tôi còn tưởng cô ấy mắc phải căn bệnh quái lạ gì, ai ngờ cô ấy tu luyện bí quyết làm đẹp mà tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều mong muốn có được là Trường xuân công. Và Mộc Mộc cũng là người duy nhất trong Điệp cung không tu luyện Hóa Điệp tâm pháp, nguyên nhân không rõ.

“Trường xuân công? Theo lí mà nói thì cô ấy cứ luyện tập thứ công phu này lâu dài, chẳng phải sẽ có ngày trở thành trẻ sơ sinh sao?” Tôi bất giác đưa ra nghi hoặc lòng.

Tầm bật cười giải thích: “Không hề! Tu luyện Trương xuân công chỉ biến người tu luyện đến tầng thứ sáu trở thành dáng vẻ một thiếu nữ, sau đó khi tu luyện từ tầng thứ bảy trở lên, sẽ từ từ quay trở về hình dáng cũ.”

Tôi lại đưa ra nghi hoặc khác: “Giả dụ như… người tu luyện qua đỗi ngu ngốc, mãi chẳng luyện lên được tầng thứ bảy thì sao?”

“Nàng đoán xem?” Tầm nhoẻn miệng lên đầy quyến rũ.

“Ừm…” Tôi ngập ngừng đưa ra dự đoán trong lòng mình, thì thầm nói ra cách nghĩ của mình: “Lẽ nào… ngoại trừ thân hình của một thiếu nữ… tướng mạo cùng với những thứ khác… đều y nguyên…”

Tầm mỉm cười rồi gật đầu.

Trời đất ơi! Bạch Cốt Tinh đó rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà có thể luyện xong hết tất cả các tất cả các tầng của Trường xuân công, thế nhưng theo quan sát của tôi thì đợi Trương Mộc Mộc luyện đến tầng thứ bảy, chẳng phải coi như phí hoài cả nửa đời sau sao? Tại sao con người ta lại mong muốn có được thứ công phu tà môn này?

“Hả? Bạch Cốt Tinh có luyện, Mộc Mộc có luyện, vậy chàng có luyện không?” Tôi đột nhiên nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng này, nếu như một ngày nào đó Tầm đột nhiên biến thành đứa nhóc, vậy thì tôi thực sự muốn khóc mà không còn nước mắt.

“Nàng nói xem?” Tầm mỉm cười tà ác áp thân người lại gần.

Trước tiên Tầm dạy tôi tu luyện nội công tâm pháp. Bởi vì tôi không muốn trở thành ma nữ tóc trắng, có bộ dạng già nua trước tuổi, cho nên từ chối tu luyện Hóa Điệp tâm pháp, Tầm liền dạy tôi Ngọc cơ chân kinh tâm pháp.

Vì vậy, tôi cuối cùng đã hiểu được cụm từ “Đan điền” hay được nhắc đến trong các tiểu thuyết võ thuật là ở đâu, thì ra lại còn phân ra thành thượng, trung, hạ. Hạ đan điền chính là huyệt Khí Hải dưới rốn từ hai, đến bốn đốt ngón tay, Trung đan điền là huyệt Đàn Trung ở ổ ngực, còn Thượng đan điền là ở huyệt Ấn Đường nằm giữa hai chân mày.

Tác dụng của Đan điền trong tu luyện chính là dung hòa thần chí của người tu luyện võ công cùng tất cả mọi khí sản sinh ra từ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, cơ thịt và hô hấp lại với nhau để trở thành một thứ nội khí. Còn nội khí trong cơ thể con người lại được chuyển hóa thành nội lực, khiến cho người luyện võ có thêm nhiều nguồn sức mạnh dồi dào.

Tầm nói rằng khi luyện võ công đến cảnh giới cao nhất thì bất cứ chỗ nào cũng sẽ là Đan điền.

Ngồi khoanh chân lại, đặt tay trên hai đùi, tôi vận khí theo đúng khẩu quyết mà Tầm đã dạy, nào là hội tụ khí hải, nào là diên mạch hoãn xuất…, bắt đầu hít thở điều hòa. Quả nhiên, không bao lâu, tôi liền cảm thấy luồng khí lưu vô hình từ từ truyền lên các đầu ngón tay, sau đó không ngừng nỗ lực đẩy chúng ra khắp nơi trong cơ thể.

Tôi đột nhiên cảm thấy thú vị, trong lòng mừng thầm, liền lên tiếng nói: “Dạ, trong người ta có luồng khí lưu đang chạy, thật đấy, rất là thú vị, lại vô cùng thần kì.”

Thật không ngờ nhất thời phân tâm, không khống chế được hơi thở đều đặn, luồng khí lưu ở các đầu ngón tay tôi nhanh chóng biến mất.

“Dạ, tại sao các luồng khí lưu lại biến mất vậy? Tại sao lại như thế được?” Tôi cảm thấy chán nản.

“Lạc, tu luyện nội công tâm pháp, nhất định phải làm được tâm định khí trầm. Đối với một người học võ mà nói, nó chính là một đứa trẻ thẹn thùng. Nàng làm như khi nãy đã khiến nó sợ hãi, nên trốn đi mất rồi. Mới vừa nhập môn, không vội, cứ từ từ thôi.” Tầm vừa bực bội lại vừa buồn cười, đưa ra một ví dụ mà tôi thấy vô cùng ngốc nghếch.

Tầm nhẫn nại cùng luyện tập với tôi, thấy chàng nhắm nghiền hai mắt lại, tôi cũng học theo làm lại từ đầu.

Nỗ lực trong người không ngừng chuyển động, tôi cảm nhận được năng lượng bao quanh càng lúc càng tăng thêm. Thực ra tôi cũng dò dẫm tìm đường như một đứa trẻ mới lớn, cảm giác cụ thể thì phải dựa vào căn cơ của từng người. Sau khi hai luồng khí lưu khác biệt hội tụ về huyệt Hội Âm và Bách Hội, tôi chỉ cảm thấy khí lưu ở huyệt Bách Hội được rót đầy, còn khí lưu ở huyệt Hội Âm lại tỏa đều sang hai bên, đây chính là kết quả cần luyện được sau một ngày mà Tầm đã nói cùng tôi.

Cảm nhận được phần nội lực phân tán loạn xạ ở trong cơ thể từ từ bị hai luồng khí lưu này hút lại, cũng không biết sau bao nhiêu lâu, khi chút nội lực sau cùng bị hút vào Đan điền, tôi biết rằng việc tu luyện cần phải nhẫn nại cuối cùng đã kết thúc. Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên thét lớn một tiếng cùng trời cao: “Á á á! Cửu dương thần công, vô địch cái thế, thiên hạ đệ nhất, mình ta độc tôn.”

Tầm cũng thu khí về, sau vài lần hít thở, từ từ mở mắt ra, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Cửu dương thần công? Đó là cái gì? Ta mới chỉ nghe qua Hỏa tương cửu chuyển thần công. Hình như nàng cũng biết rất nhiều tuyệt học võ công thì phải, ví dụ như Giáng long thập bát chưởng?”

Hỏa tương cửu chuyển thần công? Đó chẳng phải môn công phu mà Tầm đã từng tu luyện sao? Không nhắc, không thể nhắc đến những chuyện trước kia. Giáng long thập bát chưởng? Tôi đã nói cho chàng biết thứ võ công này từ lúc nào chứ? Lẽ nào nơi đây cũng có tuyệt học của Hồng Thất Công sao?

“Hả? Giáng long thập bát chưởng? Nghe lỏm ở đâu hả?” Tôi nhướng mắt hỏi lại.

Ngoại trừ nội công tâm pháp, còn có thêm cả kiếm chiêu, trước tiên chắc chắn phải là tuyệt học của Điệp cung – Điệp ảnh kiếm. Mỗi khi luyện kiếm pháp, tôi đều bị ép luyện tập cùng Khai Tâm, còn phải đứng tấn giống thằng bé, Tầm đích thân giám sát. Lúc Tầm bận rộn thì sẽ đổi thành Bạch Cốt Tinh, hoặc Mộc Mộc. Đối với việc giám sát tôi và Khai Tâm luyện công, hai người này đều vô cùng vui sướng, Bạch Cốt Tinh là bởi vì có thứ để chơi, còn Mộc Mộc là vì có thể kiếm tiền.

Mỗi chiêu mỗi thức, theo tôi đánh giá đều không phải dành cho con người luyện, yêu cầu kiếm chiêu cổ quái, kì dị, có âm có dương, vừa cương vừa nhu, vừa tiến vừa lui, ít điểm yếu, khí thế oai hùng, đường kiếm xuất ra phải sáng như sao trời. Đối với người đã có tuổi như tôi, việc xoạc chân, đá cao thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi.

Đừng thấy Khai Tâm còn nhỏ mà coi thường, mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều oai hùng xuất chúng, còn dáng vẻ của tôi thì hoàn toàn chẳng nhã quan chút nào, mềm oặt như gà mẹ giơ cánh, dù làm thế nào cũng chẳng bay cao nổi.

Điệp ảnh kiếm phân thành mười hai thức, tu luyện kiếm pháp này, quan trọng nhất là ở chữ ‘ngộ’, mỗi thức đều biến hóa khôn lường, lúc lâm trận đánh địch, càng quên sạch sẽ các chiêu thức đi thì càng có lợi. May mà chỉ có mười hai thức, nếu như thực sự có bảy mươi hai thức như trong kiếm pháp Hồ điệp xuyên hoa của Hồ Thiết Hoa[1] thì tôi nghĩ chẳng cần đợi đến lúc lâm trận giết địch, tôi đã quên sạch sẽ từ lâu rồi.

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết “Sở Lưu Hương” của nhà văn nổi tiếng Cổ Long.

Dưới sự dày vò của hai con người biến thái này, hôm nào tôi cũng quay cuồng đầu óc, toàn thân rệu rã như thể sắp chết. Thực sự không muốn luyện tập thêm nữa, lại cũng không phải làm sát thủ, luyện võ công cao cường để làm gì chứ? Cho nên, mỗi tối, tôi đều diễn một vở kịch – sắc kế dụ mĩ nam.

Ngồi trên đùi của đại mĩ nam, tôi đưa hai tay quàng qua cổ chàng, dùng giọng nói õng ẹo đến mức chính bản thân cũng buồn nôn thì thầm bên tai chàng: “Dạ, ta có thể không luyện tập mấy chiêu thức võ công kia được không?”

“Không được.” Mĩ nam vừa mỉm cười vừa nghiêm nghị đưa lời từ chối.

“Dạ, có chàng cùng Khai Tâm bảo vệ ta là được rồi, tại sao ta phải học võ công chứ?” Vẫn tiếp tục tấn công bằng chiêu thức mềm dịu, tôi đặt trán mình sát vào trán của mĩ nam.

“Bởi vì nàng không thể khống chế tốt nguồn nội lực mạnh mẽ trong người, rất dễ làm tổn thương đến bản thân.” Mĩ nam không kiềm chế được khẽ cắn bờ môi của tôi.

“Vậy sau này ta sẽ cố gắng hết sức không tức giận, như vậy ta sẽ không phát điên, nội lực cũng không hoành hành loạn xạ trong người, như vậy sẽ không làm tổn thương đến bản thân.” Tặng đi tấm mộc đào, đáp lại miếng ngọc quý. Tôi cũng bắt đầu nhấm nháp đôi môi của mĩ nam.

“Không được.” Mĩ nam mỉm cười quyến rũ, nhưng vẫn vô cùng kiên quyết.

“Dạ, chàng nhìn đôi bàn tay ngọc ngà trắng trẻo của người ta xem, đã có bao nhiêu vết chai sần rổi.” Tôi đưa đôi tay vốn dĩ đã chẳng phải bàn tay ngọc ngà trắng trẻo ra, lắc lư trước mắt của mĩ nam.

“Mộc Mộc có phương thuốc bí truyền, đảm bảo sẽ khiến nàng hài lòng, sau khi dùng xong, nhất định đôi tay của nàng vẫn cứ trắng trẻo, ngọc ngà.” Mĩ nam nắm lấy bàn tay của tôi rồi đặt nụ hôn nồng cháy.

“Không được, Mộc Mộc quá ghê gớm, nhà chúng ta vốn đã rất nghèo, không thể nào tiêu tiền linh tinh như thế được.” Trời đất ơi, không ngờ tôi lại viện ra lí do này.

“Không sao cả, chút ngân lượng đó, ta vẫn có thể chi được.” Mĩ nam vẫn vô cùng kiên quyết.

Tôi rời khỏi vòng tay đầy mê hoặc của mĩ nam, đứng dậy, mặt dạn mày dày vén chân váy lên rất cao, dẫm lên người của chàng, để lộ ra cặp đùi dài đẹp khá tuyệt, rồi tạo ra mấy tư thế tự nhận là quyến rũ, gợi cảm, õng ẹo lên tiếng: “Thế nhưng, như vậy thì cặp đùi tuyệt đẹp, quyến rũ của người ta trở thành cặp đùi thô, vậy sẽ khó coi lắm, người ta không muốn như vậy mà…”

“Mĩ nhân kế… đối với ta mà nói… không có tác dụng đâu…” Mĩ nam đã không còn giữ được định lực như lúc trước nữa, cũng đứng dậy, bế tôi lên, có điều vẫn cứ cứng miệng phủ nhận.

“Thật không? Vậy còn bế ta lên giường làm gì hả? “Tôi quyết định không chịu buông tha.

“Nàng nói xem?” Mĩ nam xưa nay hành sự đều theo một phong cách chỉ làm không nghĩ…

Hầy, phù dung ấm áp độ xuân tiêu, chỉ tiếc xuân tiêu ngắn ngủi, mặt trời đã cao!

Ban ngày phải chịu đựng cuộc huấn luyện ma quỷ, ban đêm thi thoảng cũng phải hoạt động giường chiếu. Tôi là người chứ không phải thần. Đáng chết, tại sao tôi lại không thể nào dụng được mĩ nhân kế? Đã thế lại còn bị người ta dụ mĩ nam kế?

Nếu cho rằng tôi đến được đây là được hưởng cuộc sống sẽ dễ chịu, sảng khoái, tiêu diêu tự tại, vậy thì đúng là đã sai lại càng sai. Tất cả mọi người trong Điệp cung hiện nay chỉ có ba người là thân thiện, hòa nhã với tôi, đó là Bạch Cốt Tinh, Mộc Mộc và Hoắc hái hoa. Hoắc hái hoa trước đó bị tôi mắng cho một trận tơi bời bằng công phu sư tử rống, lại cộng thêm việc học võ công khiến tính khí của tôi nóng nảy hơn ngày thường, đã ba ngày rồi chưa xuất hiện trước mặt tôi. Những người còn lại đa phần nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận, như thể tôi là người xấu xa phóng hỏa, giết người, cướp của vậy. Cho nên, những chuyện không vui vẫn cứ xảy ra không ngừng.

Ngày đầu tiên, tôi anh tuấn, dũng mãnh luyện kiếm chiêu xong, toàn thân mướt mồ hôi, định tắm nước nóng liền sai thị nữ mang mấy xô nước nóng đến. Kết quả, người ta mang đến cho tôi mấy xô nước sôi sùng sục.

Nhìn chỗ nước sôi sùng sục trước mặt, tôi đột nhiên muốn bật cười lớn tiếng, họ đang muốn luộc thịt lợn sao? Thế là tôi đứng bên cửa lớn, gọi cô thị nữ đó lại rồi nói: “Phiền cô đi lấy thêm cho ta vài xô nước tới đây.”

Không ngờ lại ‘ngu ngốc’ đến mức không hiểu rõ ý muốn của tôi, vậy thì tôi sẽ ‘không tiếc công sức’ mà dạy dỗ cô ta cho đến khi nào hiểu được mới thôi.

Không bao lâu sau, trong phòng lại đặt mấy thùng nước suối lạnh giá như băng, thế là tôi lại mỉm cười đứng bên cửa, vô cùng hứng khởi gọi cô đến lần nữa, nheo mắt nói: “Phiền cô lại đi lấy vài xô nước nữa đến cho ta.”

Một vài phút sau, cô ta lại mang mấy xô nước sôi sùng sục đến. Thế là tôi lại mỉm cười đứng ngoài cửa nói với cô ta những câu tương tự trước đó. Cứ như vậy mấy lần liền, cô ta mệt không chịu nổi nữa, cuối cùng, đến lần thứ năm cũng đã mang thứ nước với nhiệt độ vừa phải đến cho tôi.

Tôi liền thưởng cho cô ấy một nụ cười xán lạn rồi nói: “Cô đã vất vả rồi, cô bê hết mấy xô nước ở trong phòng về lại chỗ cũ, nếu không tối nay khi Dạ Sứ về phòng sẽ trách ta vứt đồ đạc lung tung. Cảm ơn.”

Cô ta đã định phát điên mấy lần, có điều nể mặt Tầm, lại không dám làm to chuyện, đành phải ngậm đắng nuốt cay, tự nhận xui xẻo. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, bê từng xô nước trong phòng về nơi cũ, khi chỉ còn vài xô nước ấm, tôi liền bảo cô ấy giữ lại.

Tôi nói với cô ấy bằng thái độ vô cùng thành khẩn: “Phụ nữ hà tất phải làm khổ phụ nữ? Cô đã vất vả quá rồi.” Nói xong, tôi đóng cửa lại, vào bên trong, ngồi trong thùng nước nóng, nhiệt tình ca hát tắm rửa của mình.

Sau đó, bất cứ khi nào tôi cần thứ gì, tất cả đều được đưa tới phòng với tốc độ chuyển phát chuyên nghiệp, hiệu quả và nhanh nhất.

Ngày thứ hai, tôi dắt Tướng Quân ra bên suối tắm rửa để con chó yêu thích sạch sẽ này được bơi lội thoải mái trong nước. Bỗng nhiên, một con chim lợn đáng ghét không biết chui ra từ đâu xuất hiện trước mặt.

Ánh nắng chói lóa, tôi khẽ nhíu mắt lại, liền nhìn thấy Tần Thao xuất hiện trước mặt. À, không đúng, cô ta bây giờ có tên là Hàng Mẫn. Hôm nay cô ta vẫn ăn mặc mát mẻ như mọi khi, tôi thầm nguyền rủa trong lòng, Điệp cung có một người phụ nữ lẳng lơ như cô ta đúng là không xứng với đại danh nổi đình nổi đám trên giang hồ chút nào. Thế nhưng ai bảo cô ta là con gái của lão cung chủ trước kia, muội muội của cung chủ hiện nay chứ?

“Họ Lạc kia, tất cả những người trong Điệp cung chúng ta đều không hoan nghênh cô, vậy mà cô vẫn cứ mặt dày mày dạn ở lại nơi này, da mặt của cô cũng dày quá nhỉ. Nếu ta là cô thì đã bỏ đi từ lâu rồi.”

Bây giờ tôi cũng đã được coi là kiếm khách, muốn đạt được cảnh giới kiếm vong người chết, vì chút thể diện, tôi liền nhặt kiếm vừa bị vứt dưới mặt đất, đứng dậy nhoẻn miệng cười đưa lời mỉa mai: “Hừm, may mà cô không phải là ta. Có điều, nói về khoản mặt dày thì ta nghĩ ở đây chẳng có ai vượt qua được cô đâu.”

Hàng Mẫn tức run cả người, đưa kiếm chỉ về phía tôi rồi thét lớn: “Cô… đúng là mồm miệng ghê gớm. Vào lễ tế Hoa thần lần trước, ta đã muốn một đao đâm chết cô rồi, người phụ nữ như cô sẽ hại chết Sầm mất thôi, hoàn toàn không xứng đáng ở lại bên cạnh chàng.”

“Nếu như cô giết chết ta thì chàng tuyệt đối không tha cho cô.” Tôi vẫn cảm thấy tự ti, nói cho cùng tôi cũng chẳng biết võ công của cô ấy như thế nào.

“Ha ha ha, cô cho rằng ta sẽ sợ sao? Tại lễ tế Hoa thần lần trước, nếu không phải Hoắc Vô Ảnh cứu cô thì cô còn mạng mà sống đến ngày hôm nay không? Ta phải xem xem hôm nay ai sẽ tới cứu cô.”

Nhìn ánh mắt oán hận của cô ta, tôi nhận thấy sát khí trong đó. Ở đây hiện nay ngoài tôi với cô ta ra thì chỉ còn mỗi Tướng Quân, vậy Tướng Quân đi đâu rồi, tại sao đột nhiên lại biến mất?

Tôi vừa mới không để tâm thôi, cô ta đã đưa kiếm đâm lại gần rồi.

Tướng Quân, cái con chó háo sắc này không biết chạy đi đằng nào rồi, xem ra tôi chỉ còn biết liều mạng một lần thôi. Hai ngày nay, vừa mới học vài chiêu thức của Điệp ảnh kiếm, thử đánh xem sao, đánh không lại cũng phải đánh, tôi không thể nào cúi đầu trước con chim lợn đáng ghét này được, huống hồ chi để tôi phát cuồng lên thì có khi cô ta còn phải cầu xin tôi tha mạng ấy chứ.

Sau vài chiêu thức, tôi liền rơi vào cục diện bị động, luôn ở thế hạ phong, nếu cứ tiếp tục thế này, dựa vào thứ công phu mèo hen của tôi nói không chừng sẽ bị cô ta ‘làm thịt’ tại chỗ.

Tại sao tôi vẫn chưa phát cuồng nhỉ?

Bỗng nhiên, tôi chú ý đến cây trầm trên đầu cô ta, suy nghĩ lại, nếu muốn thắng thì chỉ còn cách phân tán sự chú ý của cô ta mà thôi. Sau khi biến đổi kiếm chiêu, đưa kiếm lên trước, tôi dũng mãnh xông tới mãi đến khi rút được cây trâm trên tóc cô ta ra mới thôi. Chỉ trong phút chốc, mái tóc đen tuyền của cô ta xõa xuống hai vai, quá kinh hãi, cô ta liền bị loạn bộ pháp.

Lúc này, loài động vật hung hãn liền gầm thét, xông nhanh lại đè cô ta nằm xuống mặt đất, thanh kiếm cũng theo thế mà vung sang một bên. Đợi khi nhìn rõ loài động vật hung hãn này, mới nhận ra đó là Tướng Quân. Cả người Tướng Quân ướt đẫm nước, nhe nanh ghè răng vào phần cổ họng của Hàng Mẫn, cô ta kinh hãi, chẳng dám động đậy gì.

“Tướng Quân, Tướng Quân yêu quý của ta, yêu quá đi, đúng là không uổng công nuôi nấng yêu thường mày chút nào.” Tôi đưa lời biểu dương Tướng Quân, nhìn Hàng Mẫn bằng ánh mắt vui thú, hứng khởi, đưa lời chế giễu: “Người tính không bằng trời tính. Bây giờ là ai đang nắm giữ vận mệnh của ai đây hả?”

Mặt mày hoảng hốt, Hàng Mẫn thậm chí còn chẳng dám mở miệng nói gì. Người ỷ thế chó, khi người ta yếu thế hơn, tôi đương nhiên phải phát huy uy lực của mình ở mức cao độ. Chuyện cô ta đẩy tôi xuống nước lần trước tôi vẫn còn chưa tính sổ với cô ta, nhân cơ hội này, phải bắt cô ta trả lại cả chì lẫn chài.

Tôi vỗ nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của Hàng Mẫn mỉm cười gian giảo: “Ha ha, hôm nay cho dù là ngọc hoàng đại đế cũng chẳng cứu được cô đâu. Hôm nay ta không đánh cho mặt cô nở hoa thì cô sao biết được bông hoa kia tại sao lại đỏ. Trước tiên phải thử dùng đại pháp điểm huyệt mới luyện hai ngày nay, như vậy mới khống chế cô được.” Nói xong, tôi liền đưa tay đo đạc, định lượng trên người cô ta, vừa định thử xem đại pháp điểm huyệt có linh nghiệm không, ít nhiều gì thì tôi cũng đã nghiên cứu tấm bản đồ huyệt vị cơ thể người rất lâu rồi.

Cô ta liền hoang mang, run rẩy lên tiếng: “Cô… đừng có điểm lung tung… đó là huyệt Đàn Trung… cô đừng có điểm lung tung… nếu như ta có… bất trắc gì… Sầm và… ca ca của ta… đều sẽ không bỏ qua cho cô… á…”

Tôi vẫn còn chưa điểm, cô ta đã kêu gì chứ? Nghe thấy tiếng thét hoảng hốt của cô ta, chắc là Tướng Quân mới chỉ thu hẹp bộ răng lại hay là đã cắn vào cổ cô ta rồi? Mùi máu tanh!

Tôi suy ngẫm lời nói của cô ta, cũng đúng, ngộ nhỡ cô ta bị tôi điểm nhầm huyệt toi mạng, tôi chẳng biết phải giải thích thế nào với Tầm, Tầm lại chẳng thể nào giao phó lại cùng lão cung chủ đã qua đời, cũng không biết giải thích ra sao cùng Hàng Thành, cho nên đành phải bỏ qua ý định này. Tôi còn định dùng kiếm vạch vài đường cơ bản lên y phục của cô ta, đến với thế giới này như thế nào thì cứ nằm đây như vậy tới tận khi trời tối cho tôi, thế nhưng lại nghĩ, ngộ nhỡ cô ta bị ai đó lợi dụng giống như Tiểu Long Nữ, tôi lại phải chịu trách nhiệm. Tôi thực sự không thích hợp là nữ ma đầu, dễ dàng mềm lòng, thôi bỏ đi, chỉ trói cô ta lại vậy.

“Được thôi, nể mặt Tiểu Dạ Dạ nhà ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi một con đường sống, có điều, có điều kiện, chính là ngươi phải học một bài hát từ ta.” Tôi mãn nguyện nhìn thấy khuôn mặt cô ta chuyển từ hoảng sợ sang kinh ngạc, sau cùng mừng rỡ chớp chớp mắt. Tôi xé vạt áo của cô ta, trói chân tay cô ta lại.

Một lúc lâu sau, tôi giữ Tướng Quân lại, ‘chăm sóc’ cho cô ta không xảy ra điều gì bất trắc. Trước khi ra đi, tôi tặng cho cô ta một chiếc hôn nước miếng rất kêu, sau đó cả dọc đường bật cười vui vẻ cho tới tận khi quay về phòng ngủ, bên tai vẫn còn nghe thấy rõ ràng giọng hát run rẩy của con chim lợn đáng ghét kia: “… Tôi ngoan cường lại trở thành tù binh của cuộc chiến này, đã bị người chinh phục hoàn toàn, cắt đứt mọi con đường rút lui…”

Thảo nào mà ngày xưa có bao người thích nghe bài hát này, thực sự mang lại cảm giác thành tựu cho người ta.

Sau đó, tôi nghe nói, người phụ nữ đó hàng đêm gặp ác mộng, thề rằng phải giết chết hết tất cả chó trên thế giới này. Thực ra tôi cũng không biết Tướng Quân nhà chúng tôi đã ‘chăm sóc’ cô ta thế nào, nhưng tôi biêt Tướng Quân ngoài sở thích cắn xé vải bông thì còn rất thích mô phỏng theo con người.

Phụ nữ gây rắc rối cho tôi đã đành, nhiều lắm cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu như đàn ông cũng gây phiền phức vậy thì nhất định là một mớ rắc rối đáng sợ.

Tục ngữ nói rất hay: Quá tam ba trận.

Ngày thứ ba, hôm nay bày kế, để Tướng Quân đi hầu hạ Bạch Cốt Tinh, tôi với Khai Tâm có thể lười nhác được nửa ngày. Chỉ tiếc là chút thời gian ngắn ngủi này cũng không được an lành. Nhìn xem, năm con hồ điệp Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đã xếp hàng gọn gàng ngay trước mặt tôi, nói trắng ra là bọn chúng đang muốn gây rắc rối cho tôi.

“Nếu cô đã đến Điệp cung thì phải xem cô có bản lĩnh ở lại đây một cách an lành hay không.”

“Hừm, ai nói ta có ý định ở lại đây lâu dài chứ? Đợi khi nào chàng làm xong những việc cần làm, chúng ta tự nhiên sẽ ra đi.” Tôi chẳng bận tâm lên tiếng.

“Không thể nào.” Lão Thổ là người đầu tiên lên tiếng, biệt hiệu của hắn là Thổ Điệp, cho nên mới gọi là lão Thổ.

“Mẫu thân, có chuyện gì thế?” Khai Tâm kéo lấy vạt áo của tôi rồi hỏi.

Tôi vỗ nhẹ vào tay Khai Tâm an ủi, sau đó nói: “Không sao đâu, mau đi tìm dì Mộc Mộc cùng Tiểu Truy Ức của con đi.”

“Ồ, mẫu thân, nếu bọn họ ăn hiếp người, người hãy dùng Giáng long thập bát chưởng dẹp loạn nhé. Chiêu thức này của người vô cùng lợi hại. Lúc đón tết, nhà vệ sinh đã bị người đánh cho sập tan nát đó.” Trước khi đi, Khai Tâm liền kéo tôi lại, thì thầm mấy câu này.

Giáng long thập bát chưởng gì chứ? Tại sao Khai Tâm cũng nhắc với tôi về Giáng long thập bát chưởng? Tôi biết dùng Giáng long thập bát chưởng từ khi nào? Hả? Căn nhà vệ sinh đó đã bị tôi hủy hoại sao, lại còn hủy hoại bằng Giáng long thập bát chưởng?

Sau khi đẩy Khai Tâm đi, cuối cùng đã đến lúc đối mặt cùng với mấy tên đàn ông lằng nhằng này, nếu như hôm nay không giải quyết, sau này chẳng thể nào mà sống an lành được, hơn nữa tôi cũng không muốn Tầm phải bận tâm về chuyện này.

“Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì hả?” Mấy tên đàn ông thối tha này không tìm tôi đánh một trận ra trò thì sẽ không chịu buông tay, không biết bọn chúng muốn ỷ mạnh hiếp yếu hay là từng người lên một.

“Mời cô rời khỏi Điệp cung, rời khỏi Dạ Sứ.” Người thổi tiêu, hắn ta được gọi là Thủy Điệp, được coi là người có phong độ nhất trong đám ngũ điệp này.

“Dựa vào cái gì? Ta là thê tử của chàng, tại sao các ngươi muốn ta rời khỏi thì ta phải rời khỏi chứ?” Tôi tức giận lên tiếng. “Dựa vào cái gì ư? Chính là vì cô sẽ hủy hoại ngài ấy, cô sẽ hại chết ngài ấy, như vậy lẽ nào còn chưa đủ sao?” Người này được gọi là Kim Điệp, đứng đầu trong ngũ điệp, khẩu khí cũng mạnh mẽ hơn mấy người còn lại.

Nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, tôi bật cười, hơn nữa còn cười lớn tiếng rồi nói: “Thực đúng là chuyện cười lớn trong thiên hạ. Các ngươi đúng là mấy tên thuộc hạ tự cho mình là rất trung thành, nói khó nghe thì các ngươi đang vì cái gì chứ? Còn không phải vì thanh danh của Điệp cung sao? Các người đã từng nghĩ tới suy nghĩ, ý muốn của chàng chưa? Các ngươi có biết chàng muốn một cuộc sống thế nào chưa?”

“Cô…” Mộc Điệp cố gắng kìm nén tức giận, nói: “Đã nghe nói từ trước cô có tài ăn nói, hôm nay chúng ta đến đây không phải đấu võ miệng cùng cô, hỏi cô thêm lần nữa, đi hay là không đi?”

Tôi kiên định lên tiếng: “Muốn ta rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng lúc này, ta cũng chỉ có đứng ba chữ dành cho các ngươi: Không thể nào.”

“Không cần phải phí lời với cô ta nữa, cứ tiền trảm hậu tấu, bất đắc dĩ thì cứ giết chết cô ta đi. Nếu Dạ Sứ trách tội xuống, một mình Hỏa Điệp ra sẽ chịu trách nhiệm.” Người nói câu này chính là tên Hỏa Điệp nói muốn giết chết tôi trong rừng trúc lần trước, hắn đưa mắt qua, liền đâm kiếm về phía tôi rồi thét: “Rút kiếm đi.”

Thảo nào mà người ta gọi tên này là “Hỏa Điệp”, tính khí nóng nảy, bộp chộp, nói động thủ là động thủ liền. Mấy con hồ điệp này không phải là Hàng Mẫn, huống hồ chi Tướng Quân bách chiến bách thắng hôm nay lại không có ở cạnh bên, tôi mới học công phu có một, hai ngày, ngay cả việc múa kiếm có đúng không vẫn còn chưa rõ, bắt tôi phải đối đầu trực tiếp với hắn thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Dưới thế công kích của hắn, tôi không hề ứng chiến mà lui về phía sau, ra sức tránh né, thật không ngờ mấy hôm luyện tập công phu cũng không hoàn toàn vô ích. Thế nhưng không ngờ hành động này càng chọc giận tên Hỏa Điệp, tôi vừa mới chớp mắt, kiếm của hắn đã tiến thẳng đến trước mặt, hại tôi chập choạng thân người, ngã ra phía sau, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc tôi liền được người ta đỡ lấy, nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông. Cùng lúc này, tôi nhìn thấy một thanh kiếm khác, đang tấn công liên tiếp về phía Hỏa Điệp.

Tôi khó khăn lắm mới quay người lại, vừa định nói câu cảm ơn thì lại lặng người đi khi nhìn thấy tướng mạo của người này. Lại là anh chàng đó, tiểu soái ca Hàng Thành.

“Dường như cô nương có thói quen ngã về phía sau, hơn nữa còn tính chuẩn xác sẽ có người đỡ lấy, hai lần rồi đó.” Anh chàng nhoẻn miệng nở nụ cười quyến rũ.

Nhìn nụ cười của anh chàng, trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy hoảng hốt, câu nói vừa rồi của anh chàng có ý gì chứ, định chọc ghẹo đại tỉ này sao?

Hàng Thành vung kiếm đâm ra, sử dụng chiêu thức đầu tiên ‘Thanh phong điệp ảnh’ trong Điệp ảnh kiếm. Hàng Thành ra tay độc, chuẩn, nguy hiểm. Hỏa Điệp còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì đã bại dưới chiêu ‘Điệp ảnh song phi’ của Hàng Thành rồi. Tôi thật không ngờ vị tiểu soái ca này tuổi mới tròn đôi mươi mà công phu lại lợi hại đến vậy.

Sau khi Hỏa Điệp thất bại, tôi liền thấy năm tên kia đồng thanh lên tiếng: “Thuộc hạ Ngũ Hành Điệp bái kiến cung chủ.”

Hàng Thành nghiêm giọng nói: “Ý đồ làm hại Dạ Sứ phu nhân, các ngươi đáng chịu tội gì?”

Năm người kia im lặng không nói gì, đoán chắc cũng không muốn xung đột chính diện cùng Hàng Thành.

Hàng Thành quay sang nhìn tôi, rồi lại lạnh lùng liếc xéo bọn kia nói: “Các ngươi hãy lui xuống trước đi, chuyện này Dạ Sứ sẽ tự mình định đoạt.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Vẫn cứ đồng thanh nhất tề như trước.

Năm con hồ điệp kia đã đi mất, chỗ này chỉ còn lại mỗi tôi với tiểu soái ca. Thấy năm con hồ điệp kia hoàn toàn không coi tiểu soái ca ra gì, tôi thực sự cảm thấy đồng cảm với anh chàng, cảm thấy vô cùng bất bình, người trông đẹp trai, công phu tài giỏi, hoàn toàn không thể nào lấy thứ lí do ngớ ngẩn tuổi còn quá trẻ, chưa đủ phục chúng để phản đối người ta được.

Tiểu soái ca nhướng cao đôi mày rồi nói: “Dạ Sứ phu nhân cứ nhìn ta mãi vậy, phải chăng trên mặt ta có thứ gì?”

Tôi mỉm cười gượng gạo: “Đa tạ cung chủ cứu giúp.”

Tiểu soái ca mặt cười kì quái, nhìn tôi rồi nói: “Hả? Vậy thì cô nương phải cảm ơn ta thế nào đây?”

Hả? Tiểu soái ca trông có vẻ đạo mạo thản nhiên quá nhỉ. Nhớ đến việc thất lễ lần trước cùng nạn kiếp vừa xong, đứng trước mặt anh chàng, tôi cảm thấy có phần yếu thế.

“Điều này…” Tôi không biết phải nói gì.

“Nghe nói cô nương đã khiến cho Mẫn Mẫn mất mặt? Có điều tính cách con bé đích thực cần phải trị cho đích đáng.” Anh chàng mỉm cười nói.

“Nước sông không phạm nước giếng, là cô ấy thách thức trước, nhiều lúc làm người không thể rụt đầu như rùa được, lúc cần phản công thì nhất định phải phản công. Huống hồ chi, chuyện giữa tôi và Tầm chẳng ai có quyền nhúng tay vào cả.” Tôi cúi đầu xuống, hai chân không ngừng nghí ngoáy mấy hòn đá.

“Thật sao?” Anh chàng nhướng cao đôi mày, lời nói có phần chán nản: “Theo ý của cô nương, ta làm vậy không phải vì cứu cô nương mà đang vì bản thân mình?”

Nhìn nụ cười khổ sở trên khuôn mặt của Hàng Thành, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã, những điều anh chàng nói chính là sự thực tàn khốc. Hàng Thành cũng đang nhắc nhở tôi, sự tồn tại của tôi sẽ khiên cho Tầm cận kề cái chết gần hơn, đây cũng là điều có lợi cho anh chàng. Tôi chỉ cảm thấy cơ mặt mình cứng đờ lại, đoán chắc sắc mặt tôi lúc này không dễ coi chút nào.

“Cô nương vẫn ổn chứ? Lúc nãy, bọn họ đã gây tổn thương cho cô nương chưa?” Anh chàng đưa lời quan tâm.

Tôi khẽ lắc đầu rồi nói: “Cung chủ đã lo lắng quá rồi, lòng trung thành của Dạ với ngài thì e là cả Điệp cung này không còn ai thấu hiểu hơn ngài nữa, chẳng phải sao?”

Hàng Thành quay đầu sang nhìn tôi, không nói lời nào, đôi mắt u sầu.

Mãi lúc sau, anh chàng khẽ nhoẻn môi, than dài một tiếng rồi nói: “Cô nương rất đặc biệt, ta rất ngưỡng mộ ngài ấy. Xin hãy chuyển giúp câu này cho ngài ấy, đại hội võ lâm tháng sau, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để giành được ngôi vị minh chủ võ lâm.”

Đại hội võ lâm? Đúng rồi, Lạc Thanh Hầu, trang chủ thần Kiếm sơn trang vừa chết vì tình, vậy nên ngôi vị minh chủ võ lâm đang bỏ trống, Tầm muốn Hàng Thành nổi danh nhờ ngôi vị này, đánh vỡ cục thế khó xử hiện nay. Để lên được kế hoạch này, có lẽ chàng đã mất không ít công sức.

“Được, cố gắng lên, chúc ngài hoàn thành tâm nguyện, mã đáo thành công.”

Hàng Thành để lộ ra nụ cười tà ác, tàn hại chúng sinh rồi nói: “Ừm, lần sau cho dù đi đường hay bị người ta truy sát, cô nương nhất định phải thận trọng, ta có khả năng sẽ không đỡ được cô như hai lần trước đó nữa đâu.”

Chuyện này… anh chàng đang nói gì thế chứ, lại trêu chọc phụ nữ lớn tuổi đã có gia đình sao?

Tôi đem câu nói của Hàng Thành chuyển cáo lại cho Tầm, khuôn mặt chàng nở nụ cười cao thâm khó đoán.

Sau đó, những chuyện phiền phức linh tinh hàng ngày vẫn cứ xảy ra liên tục. Mức độ được yêu thích của Tầm ở Điệp cung không hề kém cỏi so với hồi ở kinh thành xưa kia chút nào. Trước kia, Tầm lúc nào cũng làm mặt lạnh với mọi người phụ nữ, thế nhưng kể từ sau khi gặp được Bạch Cốt Tinh, chàng đã học được cách mỉm cười tiếp thế nhân. Thử nghĩ xem với nụ cười mê hồn, mang sức ‘sát thương’ mạnh như vậy, có mấy người phụ nữ chịu đựng được chứ? Đưa mắt nhìn cả Điệp cung này có lẽ cũng chỉ có mỗi mình Mộc Mộc miễn dịch, trong mắt của cô ấy ngoài tiền ra chẳng còn gì khác.

Đối với những chuyện phiền phức vớ vẩn, tôi dùng đối sách ‘binh đến chặn binh, nước đến đắp đập’, để cho bọn họ biết rằng ở trong Điệp cung này không chỉ mỗi mình Bạch Cốt Tinh biết gây trò kì quái, Lạc Bảo này cũng là một cao thủ, ngoài ra còn có thêm cả Tướng Quân oai dũng nữa. To gan lớn mật thì cứ thử đến đây thách đâu, còn nếu không có dũng khí thì tránh được bao xa thì tránh. Tầm biết rõ hết mọi hành động quái gở tôi hay làm thường ngày nhưng vẫn cứ mặt lạnh không nói ra, càng không tỏ ra thái độ gì.

Điều quái lạ hơn chính là, ngày càng có nhiều người đến cãi nhau, thách đố cùng tôi, nam có, nữ có, già có, trẻ có, khiến tôi bất đắc dĩ phải sử dụng những chiêu thức mèo hen vừa mới được dạy. Thời gian lâu dần, nếu như đột nhiên có ngày nào không ai đến tìm tôi kiếm chuyện, tôi lại cảm thấy khó chịu, không quen. Trước tình hình này, Tầm luôn giữ thái độ biết mà phớt lờ, còn tôi lại không muốn chàng phải bận tâm những việc cỏn con như vậy. Sau cùng, trước cách thức sinh tồn quật cường kiên trinh của mình, tôi đã ứng phó lại được hết tất cả bọn họ. Có nhiều người thuần phục dưới chân tôi, có nhiều người, ví dụ như Ngũ Hành Điệp, vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, đánh đấu không lại cho nên cũng đành phải bỏ qua cho xong chuyện.

Cả ngày mệt mỏi, sau cùng đổi lại được một câu chọc ghẹo của Tầm, khiến tôi suýt chút nữa thổ huyết tại chỗ.

“Lạc, nàng có phát hiện gần đây võ công của nàng đã tiến bộ rất nhiều không? Ví dụ như tốc độ chạy trốn càng lúc càng nhanh hơn.”

Trời đất ơi! Tôi bảo này đại ca, chuyện này đâu có thảnh thơi như chàng vẫn nói chứ? Thế nào được gọi là tốc độ chạy trốn? Cho dù chàng coi Bạch Cốt Tinh là thần tượng thì cũng không cần phải dùng cách thức này để huấn luyện thê tử của mình thành cao thủ võ lâm chứ.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...