Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 61: Trùng phùng và kế hoạch săn phu


Chương trước Chương tiếp

Trận đấu cuối cùng, cũng chính là trận đấu có nhiều người tới xem nhất.

Không chỉ có vị huyện thái gia kì quặc đến dự mà ngay cả vợ chồng Dương Vạn Lí cũng đều ngồi xem, người duy nhất không thấy chính là vị tiểu thư nhà họ Dương kia. Dương tổng quản xuất hiện lại khiến không khí xung quanh sôi động hẳn lên, đề mục thi đấu sau cùng cũng được tiết lộ.

Dương tổng quản lên tiếng: Thưa các vị, hôm nay đã là trận thi đấu sau cùng rồi, sau hôm nay, Dương gia chúng ta sẽ tổ chức hỉ sự. Ừm, cũng không nhiều lời nữa, để các vị phải chờ lâu. Phong thư trong tay Dương mỗ lúc này chính là đề mục sau cùng do chính Dương tiểu thư đặt ra, để Dương mỗ mở ra xem nào…”

Dương tổng quản đột nhiên im lặng, bóc phong thư cầm trong tay lúc này, lấy tờ giấy bên trong ra xem. Bỗng nhiên, sắc mặt của ông ấy càng lúc càng kì dị, hai mắt càng lúc càng trợn to hơn, nhìn vào tờ giấy trước mặt mình, mãi chẳng nói câu nào.

Người đứng bên dưới hò hét liên tục, thôi thúc ông nhanh chóng đọc đề mục.

Tôi với Dạ Tầm Hoan quay sang nhìn nhau, đều nghĩ chắc hẳn vị Dương tiểu thư này đã ra một câu gì đó kì dị nên mới khiến vị Dương tổng quản này kinh ngạc như vậy!

Dương tổng quản ho khan vài tiếng rồi đọc: “Ừm, hôm nay có hai câu hỏi. Nếu như cả ba người đều đáp trúng câu hỏi thứ nhất, ta mới đọc tiếp câu hỏi thứ hai, nếu như không ai biết đáp án thì sẽ phán xét kết quả dựa theo kết quả trận đấu hôm qua. Khụ khụ, xin mời ba vị lắng nghe. Câu hỏi thứ nhất… chính là: Có một con heo, muốn đi qua một cây cầu độc mộc, ai ngờ, lúc nó đang đi giữa cây cầu, phía trước xuất hiện một con sói, đang định quay về phía sau, lại phát hiện một con hổ đang đứng sau đó. Tình cảnh lúc này chính là trước có sói sau có hổ, đều muốn ăn thịt con heo này. Xin hỏi con heo này sẽ nào thế nào để qua cầu? À, bên dưới còn có một dòng chữ nữa: Phía dưới cây cầu độc mộc này là vực thẳm ngàn trượng, không có sông suối, cho nên không cần nghĩ tới khả năng nó bơi qua bờ. Ha ha ha, câu hỏi này rất thú vị, rất thú vị!”

Sau khi nghe thấy câu hỏi này tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bàn luận liên hồi.

Có người đứng dưới còn thét lớn lên: “Như vậy thì làm sao mà đi qua được?”

“Đúng thế, đúng thế, đây là chuyện không thể nào.”

“…”

Khi nghe thấy câu hỏi này, tôi bất giấc bật cười thành tiếng, là cô bé, chính là cô bé đó không sai. Thanh Thanh, Thanh Thanh của tôi, nha đầu Thanh Thanh vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương. Năm năm rồi, thật không ngờ tôi còn có thể gặp lại được cô bé, nước mắt vui mừng bất giác tuôn trào bờ mi.

“Lạc, nàng làm sao thế?” Dạ Tầm Hoan khẽ đẩy người tôi.

Tôi gạt nước mắt, quay sang nhìn hắn mỉm cười mừng rỡ: “Không sao cả, chỉ là gặp được cố nhân, ha ha.”

Thái độ của hắn rất kì quái, dường như có đôi chút đau khổ, tôi liền hỏi: “Ngươi làm sao thế?” Hắn lắc đầu, ngậm miệng không nói gì.

Dương tổng quản lại lên tiếng nói: “Ba vị, xin hỏi đã nghĩ ra chưa? Nếu nghĩ ra rồi xin hãy viết đáp án lên giấy đi.”

Ba người chúng tôi cùng lên trước, lần lượt viết đáp án của mình lên giấy.

Sau khi chúng tôi viết xong, Dương tổng quản mới mở đáp án do nha đầu Tiểu Như mang đến vào tối hôm qua. Sau khi đọc xong, ông bật cười lớn tiếng, khiến cho mọi người chẳng hiểu gì cả, sau đó đọc lớn tiếng: “Nó đã ngất đi mất. Ha ha ha.”

Đáp án của ba chúng tôi liền được giơ cao lên, mở ra trước mặt tất cả mọi người, tờ giấy của Dạ Tầm Hoan bỏ trống, của người đứng thứ ba thì viết ba chữ ‘Không thể nào’, còn tôi viết là ‘Ngất đi mất’.

Mọi người lại hò rú lên, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã chiến thắng, sau cùng tôi đã trở thành con rể nhà họ Dương. Dạ Tầm Hoan cùng người đứng thứ ba mà tôi không biết tên kia lần lượt được thưởng một ngàn và tám trăm lạng bạc. Nhìn vào một ngàn lạng bạc trên tay Dạ Tầm Hoan, tôi bất giác mếu máo, chán chường.

Tại nhà họ Dương, thành An Bình.

Quả nhiên là một hộ giàu có, vừa bước vào cửa lớn, tôi bất giác nhớ đến Thụy Vương phủ, ngôi nhà trước kia ẩn chưa biết bao hồi ức tươi đẹp. Tuy rằng nơi đây chẳng thể nào so sánh được với Thụy Vương phủ nhưng đình đài hiên các đều được xây dựng theo một phong cách, khiến nỗi nhớ dâng trào trong lòng.

Từ sau khi xuống khỏi lôi đài, Dạ Tầm Hoan tâm sự trùng trùng, tôi hoàn toàn cho rằng hắn đang bực bội vì tôi đã đạt được vị trí số một trở thành con rể nhà họ Dương.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo trong phòng khách, tâm trạng sắp được gặp lại người thân thiết đó khó lòng mà diễn tả bằng lời nói được. Sắp sửa gặp lại nha đầu Thanh Thanh kia rồi, không biết bây giờ cô bé trông như thế nào nữa.

Không bao lâu sau, giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai: “Phụ thân, mẫu thân.”

Một giai nhân mặc y phục màu hồng nhạt nhẹ nhàng bước từ sau tấm bình phong ra.

Dương Vạn Lí vừa nghe thấy liền đứng dậy, chỉ về phía tôi rồi nói: “Vãn Nhi, lại đây, đây chính là công tử Dương Thiết Tâm, người đã giành thắng lợi sau cùng.”

Nhìn vị giai nhân trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, to tròn, hai hàng mi vừa đen vừa dài, khi cười bên má phải lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, nhỏ nhắn. Tôi hoàn toàn không dám chắc liệu đây có phải nha đầu Thanh Thanh của mình năm xưa hay không, chỉ biết đứng ngây người tại chỗ.

Đôi mắt sáng trong kia nhìn tôi đầy kinh ngạc, thoáng chốc đã long lanh nước mắt, Dương Tô Vãn mở miệng nói dõng dạc từng từ một: “Thiên vương cái địa hổ.”

Tôi liền bật cười thành tiếng rồi đáp: “Bảo tháp chấn hà yêu.”

Dương tiểu thư liền xông lại phía tôi, ôm chặt rồi bật khóc thành tiếng.

Đây không phải Thanh Thanh sao, ngoài cô bé ra, còn ai biết được hai câu ám hiệu này của chúng tôi chứ? Thực sự đúng là con gái lớn thay đổi kinh người, tiểu nha đầu đáng yêu, trong sáng năm nào giờ đã trở thành một đại mĩ nhân ngọc ngà, tuyệt mĩ.

Tôi ôm chặt lấy cô bé, vui mừng bật khóc rồi gọi tên cô bé: “Thanh Thanh, tiểu nha đầu Thanh Thanh của ta, ha ha ha…”

Thế nhưng hai chúng tôi ôm nhau chưa được bao lâu thì liền bị Dương phu nhân tái mặt tách ngang ra. Cho dù tôi là người con rể tương lai đã thắng lôi đài lần này, nhưng hành động nam nữ ôm nhau ngay trước mặt đám đông vẫn chẳng hợp lễ tiết chút nào, bà ấy đã hiểu lầm hoàn toàn.

Thanh Thanh gạt nước mặt rồi vội vã nói: “Mẫu thân, người này là…”

Tôi sợ Thanh Thanh nói ra tôi là tiểu thư của cô bé, liền cắt ngang lời: “Xin lỗi nhé, Dương lão gia, Dương phu nhân, thất lễ rồi. Tại hạ tên thật là Lạc Bảo, lệnh thiên kim Dương Tô Vãn chính là muội muội Thanh Thanh thất tán nhiều năm nay của tại hạ. Bây giờ người thân trùng phùng, khó tránh khỏi kích động, xin hai vị trưởng bối thứ lỗi.” Nói xong, tôi liền cúi đầu tạ lỗi.

Thanh Thanh kinh ngạc, vội vã chặn đứng hai chữ ‘tiểu thư’ đang định thốt lại trong miệng.

Dương phu nhân như bừng tỉnh, cũng kích động nói: “Lão gia, người này chính là vị ân nhân mà Vãn Nhi vẫn thường hay nhắc đến.”

Lần này lại đến lượt tôi kinh ngạc, Dương Vạn Lí cùng Dương phu nhân vội vã đến trước mặt thành tâm nói cùng tôi: “Lạc cô nương, đa tạ cô nương đã chăm sóc tiểu nữ bao nhiêu năm nay, xin nhận của chúng ta một bái này.”

Hai người thực sự định quỳ xuống, tôi vội vã đưa tay giữ họ lại rồi ngại ngùng nói: “Dương lão gia, Dương phu nhân, hai người đừng làm như vậy, làm thế này sẽ khiến Lạc Bảo ta tổn thọ mất. Thanh Thanh, mau lại đây giúp đỡ ta đi.”

May mà hai người họ không quỳ trước mặt tôi, nếu không thì đúng là tội lỗi.

Sau đó, nghe Dương lão gia giải thích, tôi mới biết nguồn cơn sự việc ra sao.

Thì ra, hai vợ chồng Dương thị sinh được hai chị em gái sinh đôi, một người tên là Dương Tang Vãn, người còn lại chính là Thanh Thanh, tên ban đầu là Dương Tô Vãn. Dương gia trước nay luôn làm nghề buôn bán tơ lụa, phía dưới còn có xưởng thêu tay, dệt vải, ngày nay có cửa hàng chi nhánh ở khắp Hoàng triều cùng bốn tiểu quốc kia. Nổi tiếng nhất chính là cửa tiệm Vô Châm chuyên bán y phục thêu tay thủ công, cung cấp y phục cho hoàng thân quốc thích. Năm đó, cũng chính vào lúc hai thiên kim này vừa tròn năm tuổi, quy mô kinh doanh tơ lụa của nhà họ Dương chưa lớn như hiện nay, vì muốn mở rộng buôn bán, Dương Vạn Lí liền đưa phu nhân cùng hai thiên kim lên kinh thành. Kinh thành dưới chân thiên tử là nơi phồn hoa thịnh thế, đông đúc nhộn nhịp, Thanh Thanh đã bất cẩn lạc người thân vào chính lúc đó. Sau khi để lạc mất Thanh Thanh, Dương phu nhân đau lòng vô cùng, quyết tâm rời khỏi kinh thành, Dương Vạn Lí cũng đành bất lực, lại dọn nhà quay về quê cũ là thành An Bình. Kể từ sau đó, chỉ có một mình ông lên kinh thành lo chuyện làm ăn mà thôi.

Tôi đưa tay rờ mũi, thì ra cửa tiệm Vô Châm chính là của nhà họ Dương, y phục năm xưa của tôi đều do bọn họ làm ra cả. Theo cách nói của Dương lão gia thì nhà họ Dương không chỉ là hộ giàu có nhất ở thành An Bình nhỏ bé này.

Nhìn sang Thanh Thanh, tôi bất giác nuốt nước miếng, thì ra Thanh Thanh chính là thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có. May mà năm xưa vị vương phi giả mạo như tôi cũng không sai khiến cô bé nhiều lắm, chí ít mấy việc chải đầu, mặc y phục, ăn uống tôi đều tự làm cả, cùng lắm cũng chỉ bảo cô bé gọi dậy, trải ga giường với lấy nước tắm mà thôi.

Năm năm trước, con gái lớn nhà họ Dương là Dương Tang Vãn bất hạnh mắc phải căn bệnh ác nghiệt, không bao lâu thì qua đời, khiến cho Dương phu nhân đau đớn đến chết đi sống lại. Năm đó, sau khi Thanh Thanh đi lạc mất đã khiến bà cảm thấy đau khổ, dằn vặt vô cùng, nên dành hết tình yêu thương cho cô con gái lớn, Dương Tang Vãn. Sau khi Dương Tang Vãn qua đời, ngày ngày Dương phu nhân đều không ăn không uống, ôm di vật của Dương Tang Vãn âm thầm khóc lóc, do quá đỗi đau lòng, nên sinh bệnh sầu muộn. Dương Vạn Lí là một người trọng tình trọng nghĩa, chịu đựng nỗi đau mất con, vừa bận rộn lo việc kinh doanh lại vừa bận rộn chăm sóc người ái thê bệnh tật.

Đúng vào lúc đó, tình hình cạnh tranh ở kinh thành vô cùng khốc liệt, Dương Vạn Lí bắt buộc phải lên kinh thành giải quyết các công việc cần kíp. Do không an tâm về Dương phu nhân, lại muốn lên kinh tiện thể tìm thầy thuốc chữa trị cho bà nên bất chấp bà đang bị bệnh, ông đưa cả thê tử lên đường.

Còn chưa tới kinh thành, nửa đường, họ liền bắt gặp Thanh Thanh khó khăn lắm mới xuất cung được, lúc đó cô bé ăn mặc rách rưới, lại bị bọn ăn mày bao vây lấy. Không biết có phải là ý trời hay không, Dương phu nhân nhắm mắt hôn mê suốt cả dọc đường đột nhiên lại mở mắt ra nhìn thấy Thanh Thanh trông giống y hệt con gái Dương Tang Vãn vừa mới bất hạnh qua đời, liền kích động thét lớn đòi xuống xe.

Sau một hồi hỏi han, được biết Thanh Thanh trạc tuổi với Dương Tang Vãn, Thanh Thanh liền được hai phu phụ họ Dương thu nhận làm nghĩa nữ, đổi tên thành Dương Tô Vãn. Dương phu nhân không cần chữa trị, bệnh tình tự khỏi.

Không bao lâu sau, một ngày, Dương phu nhân lại bắt đầu khóc lóc đau thương, Thanh Thanh hỏi bà, mới biết hôm đó là ngày cập kê của Dương Tang Vãn, tình cờ là Thanh Thanh cũng đang sầu muộn không biết có nên nói ra mình đã đến tuổi cập kê hay chưa. Dương phu nhân lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra mọi chuyện, vén mái tóc dài lên phát hiện ba nốt ruồi sau gáy liền ôm đứa con gái thất tán nhiều năm khóc lóc thảm thương.

Sau đó, Thanh Thanh cũng kể lại mọi chuyện, cô bé chỉ nhớ mình bị người ta bán vào làm người hầu cho rất nhiều nhà giàu có, do tuổi còn quá nhỏ nên thường bị đánh mắng, chịu phạt, nếu như chủ nhân không vừa ý còn trả cô bé lại cho người bán. May mắn là cô bé không bị bán vào kĩ viện. Đến độ tầm tám, chín tuổi, do một cơ duyên ngẫu nhiên, cô bé vào làm nha đầu trong phòng giặt đồ của Thụy Vương phủ. Có điều, cô bé không kể là bị bán vào Thụy Vương phủ mà phụ họa theo tôi, nói đến làm nha đầu trong Lạc phủ, sau đó được làm nha đầu thiếp thân của tôi, được tôi chăm sóc, tận tình, thân thiết.

Nghe đến đây, tôi, Thanh Thanh, Dương phu nhân đều bất giác nước mắt trào mi.

Từ trước đến nay không thể ngờ được, tôi với Thanh Thanh lại có thể gặp lại được nhau trong những năm còn lại của cuộc đời.

Sau đó, Dương phủ liền chuẩn bị phòng khách thượng hạng cho chúng tôi nghỉ ngơi.

Lần này gặp lại, không còn danh nghĩa chủ tớ, Thanh Thanh níu lấy tay tôi, dắt tôi cùng Dạ Tầm Hoan vào căn phòng được chuẩn bị sẵn.

Tôi bất giác nhìn thấy Dạ Tầm Hoan đang tâm sự trùng trùng, đôi mày nhíu chặt lại, bờ môi bạnh ra, im lặng không nói lời nào. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dò xét của tôi, hắn liền quay sang nhìn tôi. Ánh mắt này khiến tôi cảm thấy bất thường, đôi môi của hắn dường như rất nhợt nhạt, không có chút sắc máu nào cả. Hắn bị sao vậy?

Sau khi bước vào trong phòng, tôi với Thanh Thanh liền ríu rít nhắc lại chuyện xảy ra trong mấy năm nay. Còn Dạ Tầm Hoan kể từ sau khi vào phòng chưa hề bước ra ngoài, đã suốt cả một buổi chiều rồi. Bây giờ cũng đã đến giờ dùng bữa tối, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, Dưỡng lão gia phái người đi mời, tôi liền chủ động đề nghị vào trong xem sao.

Người đâu phải loài cây cỏ, sao có thể vô tình được chứ? Trước đó nhìn thấy đôi môi trắng bệch của hắn, sau đó lại thấy hắn trốn trong phòng cả chiều lận, tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Trước khi vào phòng của hắn, tôi gõ nhẹ lên cửa, gọi tên hắn, nhưng mãi chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì. Vì lo lắng, tôi liền đẩy cửa, bước vào bên trong.

Trong phòng tối đen như mực, tôi liền lấy cây châm lửa mang theo người ra, tìm đến bục nến rồi châm đèn.

Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, tôi kinh hãi chạy đến trước giường, Dạ Tầm Hoan đang hôn mê trên giường, miệng trào máu đen.

Tôi hoang mang đỡ lấy người hắn, lấy chiếc khăn lụa trong người ra lau khô vết máu, đỡ khuôn mặt hắn lên rồi nói: “Này, tỉnh lại đi, Dạ Tầm Hoan, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi bị làm sao thế? Ngươi đừng có dọa ta.”

Hắn vẫn cứ nhắm nghiền mắt lại, tôi hoảng hốt vỗ, đập, gọi liên tục, hắn mới từ từ mở mắt ra. Lúc này tôi mới nhận ra rằng lông mi của hắn rất dài, đôi mắt cũng rất đẹp.

Hắn yếu ớt lên tiếng: “Lạc, nàng khóc sao? Đừng khóc, ta không sao đâu.” Hắn chống người dậy, đưa tay chạm vào đuôi mắt tôi.

Khóc? Tôi đã khóc sao? Tại sao tôi lại không biết chứ?

Đang hoang mang, tôi gạt tay hắn ra, còn hắn thì mỉm cười dịu dàng.

Nhìn thấy vậy, tôi tức điên người, vội vã nói: “Ngươi đã bị thổ máu đen rồi mà vẫn còn cười được à? Rốt cuộc ngươi bị sao thế? Có phải ngươi bị trúng độc không?”

Khuôn mặt Dạ Tầm Hoan đột nhiên đanh lại, hai mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía khác, không dám nhìn tôi.

Hắn thực sự bị trúng độc sao?

Giọng nói của tôi cũng theo đó mà dịu hẳn xuống, vốn dĩ không muốn hỏi nhiều, nhưng vẫn chẳng kìm được lên tiếng: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Có phải liên quan đến mấy người của Điệp cung hôm qua không? Có phải ngươi lại gây chuyện với mấy người không nên gây chuyện không? Hả?”

Hắn ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Chẳng liên quan đến bọn họ, nàng đừng suy nghĩ lung tung. Ta đang luyện võ công độc môn do sư phụ truyền lại, thực sự không sao cả đâu.”

Luyện võ công? Coi tôi là kẻ ngốc hay trẻ con lên ba?

Tôi đẩy hắn ra rồi nghiêm nghị nói: “Nếu không có chuyện gì vậy thì đi ăn cơm thôi, Dạ đại hiệp, tất cả mọi người đang chờ có mình đại hiệp thôi đó.”

Hắn nhoẻn miệng mỉm cười, kéo tôi vào lòng, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi: “Lạc, nàng động lòng rồi. Tối nay đừng có ngủ chung giường với vị Dương tiểu thư đó nữa, đến phòng ta có được không? Không có nàng, ta chẳng thể nào ngủ được. Á…”

Hừm! Còn tâm trạng để tán tỉnh, chọc ghẹo vậy chứng tỏ là không sao rồi. Tôi liền móc nhẹ một quyền lên cằm hắn, rồi mắng: “Ngươi đi chết đi.”

Tôi lẩm bẩm chửi rủa rời khỏi phòng hắn, bên tai vẫn còn nghe hắn nói: “Nếu nàng cảm thấy xấu hổ, ta sang phòng nàng cũng được.”

Mong tên đàn ông này một ngày nào đó sẽ không còn ăn nói tùy tiện như vậy nữa chẳng khác nào đột nhiên ngẩng đầu lên trời nhìn thấy một đàn lợn bay qua, lúc thì xếp thành hình chữ Nhất, lúc lại xếp thành hình chữ Nhân…

Tận dụng thời gian buổi chiều hàn huyên với Thanh Thanh, tôi cũng đã hiểu được sự tình ngày hôm đó. Hôm đó, tôi xuất cung không được bao lâu thì Ánh Đồng liền bị Tề ca bắt đi hỏi tội, còn về việc Tề ca xử lí Ánh Đồng ra sao thì chẳng ai biết được. Phải mãi sau này, Thanh Thanh mới nghe được đám cung nữ, thái giám khác bàn tán rằng, Ánh Đồng bị vứt ra khỏi hoàng thành với khuôn mặt nhoe nhoét đầy máu.

Khi nghe tôi nói, tôi đã gặp được Ánh Đồng mặt mày đầy máu lại mất trí nhớ, Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Năm đó, tương truyền hai vị tuyệt đại giai nhân khuynh nước khuynh thành của Hoàng triều Kim Bích là Phụng phi và Đồng phi cùng lâm trọng bệnh qua đời, tân Hoàng đế đã chọn ngày lành khâm liệm cho cả hai người nhưng lại không hề chôn cất thi thể trong Hoàng lăng. Chuyện này, bản thân tôi cũng đã nghe nói.

Chuyện này xảy ra không lâu, Thanh Thanh và Hỉ Nhi đều bị đuổi ra khỏi cung, đồng thời bị phán cả đời cũng không được bước vào kinh thành nửa bước. Sau khi xuất cung, Hỉ Nhi nhiễm bệnh, còn chưa ra khỏi kinh thành, số ngân lượng của cả hai đều bị kẻ trộm đoạt mất. Thực đúng là nhà dột còn gặp đêm mưa bão. Không có tiền chữa bệnh, lại cộng thêm nhiều ngày bôn ba, Hỉ Nhi bất hạnh qua đời.

Nói đến đây, Thanh Thanh khóc nghẹn không nói được nữa. Thực sự, sau cùng tôi mới là kẻ sát nhân, đã hại chết không biết bao nhiêu người, Thanh Thanh nếu không phải được người nhà họ Dương tìm về được, kết cục thực sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Buổi đêm, tôi với Thanh Thanh cùng nằm trên chiếc giường của cô bé, tiếp tục nói chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

“Nha đầu, em cũng đã theo ta một thời gian dài, tại sao đột nhiên lại hứng khởi làm mấy trò tung tú cầu chiêu thân với mở lôi đài chiêu thân thế? Nếu như gặp phải kẻ bất lương thì phải làm sao hả?” Tôi bực bội đưa lời phê bình.

Cô bé không nói gì, âm thầm than dài một tiếng.

Tôi nhớ lại cảnh tượng trên phố hôm qua, cũng than một tiếng rồi nói: “Chắc là em đã có người trong lòng rồi đúng không? Chính là huyện thái gia kì quặc họ Lệ kia?”

Căn phòng lúc này tối đen như mực, tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của Thanh Thanh thế nhưng nghe tiếng thở dài, tôi hoàn toàn có thể tượng tượng được khuôn mặt cô bé đang đỏ lựng lên.

“Nha đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bất giác cau chặt đôi mày, tên đàn ông đó chịu để cho Thanh Thanh công khai chiêu thân, chắc hẳn hai người đã gặp phải chuyện gì khó xử.

Thanh Thanh lại than dài đầy phiền muộn.

Có lẽ do biến cố của tôi với cả Thụy Vương phủ, cùng cái chết của Hỉ Nhi nhiều năm trước, thêm nữa vì đã lớn tuổi rồi, Thanh Thanh cũng không còn như xưa nữa, mấy năm nay chưa hề có người đàn ông nào khiến cô bé động lòng xuân. Hai phu phụ nhà họ Dương lại không ngừng thôi thúc, thi thoảng lại tìm bức tranh vẽ một công tử môn đăng hộ đối nào đó đến cho cô bé lựa chọn, Thanh Thanh liền bịa ra nhiều lí do để từ chối. Bởi Thanh Thanh là đứa con gái duy nhất mà hai vợ chồng họ Dương đánh mất bao năm nay mới tìm lại được, cho nên hai cụ cũng không dám ép buộc quá.

Thanh Thanh nay đã mười chín, nửa năm trước, một ngày ra ngoại thành An Bình thắp hương, không ngờ lại bị bọn lưu manh chọc ghẹo, may mà gặp được huyện thái gia kì quặc Lệ Mông đang đến đây chuẩn bị nhậm chức, đồng thời được anh ta cứu giúp, đoán chắc hai người đã phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ta gọi là tình yêu sét đánh.

Nha đầu này vẫn cứ thích đi thắp hương, không ngờ lại có thể thắp ra được một người trong lòng! Tôi đưa tay rờ mũi, bất giác hứng khởi.

Lúc cứu Thanh Thanh, Lệ Mông chưa nhậm chức, bộ dạng như một thư sinh bình thường, Thanh Thanh cũng không tiết lộ thân phận thực sự, chỉ nói họ, lại lấy tên là Thanh Thanh, vì vậy mà cả hai đều không biết thân phận thực sự của nhau. Lần thứ hai gặp mặt ở ngay tiệm mì Vương bá hôm trước, Lệ Mông vẫn bộ dạng thư sinh bình thường, điều tình cờ là cả hai người đều có thói quen ăn mì thêm trứng không thêm hành.

Nghe chuyện đến đây, tôi cũng hiểu rõ được khá nhiều. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hơn nữa ‘nam thì tài mạo song toàn, nữ thì kiều diễm, dịu dàng, nết na’ muốn không động lòng cũng khó. Thế nhưng, hai con người này đúng là thú vị, cho dù đã hẹn hò, qua lại bao lâu vẫn không hề tiết lộ thân phận của bản thân, thích tỏ vẻ thần bí.

Mãi cho đến một ngày, Dương phu nhân đưa bức họa của Lệ Mông đến trước mặt, Thanh Thanh mới biết anh chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở thành An Bình, liền thẹn thùng, gật đầu đồng ý Dương phu nhân tìm người làm mối. Bên kia thì khác, vừa nghe thấy thiên kim Dương gia giàu có nhất thành An Bình, Dương Tô Vãn đến làm mối, chẳng buồn nhìn bức họa, Lệ Mông đã đuổi bà mối người ta ra khỏi cửa. Đoán chắc, Lệ Mông còn nói những lời khó nghe. Lại cộng thêm cái miệng sắc sảo thêm mắm thêm muối của bà mối, khiến cho Dương Vạn Lí tức đến độ thất khứu chảy máu, mặc cho Thanh Thanh giải thích thế nào cũng không chịu nguôi ngoai. Nói tóm lại là, Dương Vạn Lí đã đánh tiếng, cho dù có gả Thanh Thanh cho ăn mày, hoặc giữ lại ở nhà mãi mãi không gả chồng cũng đừng mong ông gả cho Lệ Mông.

Điều này cũng khó trách, Lệ Mông cũng chỉ biết người trong lòng mình là Thanh Thanh chứ không phải là Dương Tô Vãn, mà người đến nói mối lại bảo dắt mối cho Dương Tô Vãn chứ không phải Thanh Thanh. Cái này thì phải trách ai chứ?

Tiếp sau đó, không cần phải nói, huyện thái gia kì quặc đó biết được chân tướng, gặp lại Thanh Thanh, hối hận vô cùng. May mà tên tiểu tử chết tiệt đó còn biết lấy hết dũng khí đến nhà họ Dương đề thân, kết quả, đương nhiên có thể đoán trước được.

Thanh Thanh vì chuyện này cũng đấu khẩu với Dương Vạn Lí. Ông Dương Vạn Lí đó đúng là cứng đầu, tức giận nhốt Thanh Thanh lại, còn chủ động đi tìm mối khác cho cô bé. Trong lúc hai người tức giận, Thanh Thanh liền đề nghị tung tú cầu chiêu thân, lại sợ người trong lòng không tranh được tú cầu liền đề nghị thêm dựng lôi đài chiêu thân, sau cùng Dương Vạn Lí đã đồng ý.

Đoạn sau đó không cần phải nói thêm, vì tôi một dạ muốn kiếm tiền cho nên làm hỏng mất lôi đài chiêu thân này. Trận đấu đầu tiên, Thanh Thanh được biết có một đại soái ca tên là Dương Thiết Tâm, anh tuấn tiêu diêu, phong độ đường đường, ngọc thụ lâm phong, hai tay đoán bài cùng lúc, liền đoán không biết có phải tôi không.

Ồ! Thì ra hôm đó người mà Thanh Thanh gấp gáp đuổi theo lại chính là tôi.

Trận thứ hai, quy tắc liền thay đổi từ bốn loại nhạc khí thành đàn tranh và Thượng huyền nguyệt cũng là vì tôi. Trận thứ ba càng không cần phải nói, đáp án chỉ có bốn người biết được.

“Tiểu thư, tại sao người lại đi tranh tú cầu chứ?” Thanh Thanh lên tiếng hỏi.

“Ta đã nói với em bao lần rồi, bảo em sau này đừng gọi ta là tiểu thư nữa, thế mà vẫn gọi? Sau này chỉ cho phép em gọi ra là tỉ, hoặc Lạc tỉ mà thôi.” Tôi chỉnh sửa lại cách xưng hô của Thanh Thanh, sau đó đem chuyện gặp phải hắc điếm trên đường sang nước Bạch Hổ, rồi mất hết cả ngân phiếu kể lại cho cô bé nghe. Đương nhiên, tôi đã bỏ qua không kể đoạn ở trong núi Vọng Liên cùng với Dạ Tầm Hoan.

“Ồ! Thì ra là như vậy. Tỉ, vị… vị Dạ đại ca đó là… gì của tỉ?” Giọng nói của Thanh Thanh vô cùng thận trọng.

Hả? Hắn là gì của tôi sao? Là chưởng quầy của khách điếm Long Môn thôi! Hầy, không biết tại sao, cứ nhắc đến hắn là lòng tôi lại rối bời, không hiểu tên khốn đó có xảy ra chuyện gì không?

Tôi liền nói: “Vệ sĩ.” Trước kia tôi đã từng nói Đồng Võ với Tề Uy đều là những vệ sĩ điển hình, sau đó cũng giải thích kĩ càng cho Thanh Thanh về định nghĩa này.

Thanh Thanh nghe được câu trả lời của tôi, nhoẻn miệng mỉm cười rồi đưa lời chọc ghẹo: “Dương Thiết Tâm, Liễu Khinh Dương, chỉ là vệ sĩ sao?”

Vốn dĩ tôi định lấy tên là Dương Khang, vừa hay lại đi đánh lôi đài, sau đó thấy cái tên Dương Khang này không đủ bá đạo, cái tên Dương Thiết Tâm của phụ thân Dương Khang lại càng thú vị hơn. Hơn nữa, hai chữ ‘Thiết Tâm’ lại càng cho thấy rõ quyết tâm lấy được một ngàn tám trăm lạng của tôi, cho nên mới lấy tên là Dương Thiết Tâm. Ai ngờ tên khốn kia lại lấy họ Liễu, lại còn Khinh Dương nữa!

Thực ra, trước bữa tối, khi ở trong phòng, nghe hắn nói tôi đã động lòng, tôi thực sự cảm thấy hoang mang, thậm chí có thể nói là tôi hoảng sợ rời khỏi căn phòng của hắn. Bao nhiêu lâu nay, tất cả những gì hắn làm cho tôi, hoàn toàn không chỉ đơn giản là chọc ghẹo, tán tỉnh như tôi vẫn thường nói. Dần dần, ánh mắt hắn nhìn tôi mang theo thứ tình cảm đặc biệt, luyến lưu, sâu đậm khó mà xóa bỏ được. Sau khi phát hiện ra ánh mắt này, tôi lúc nào cũng cố tình ép buộc bản thân phải phớt lờ.

Tôi thực sự đã động lòng rồi sao? Không thể nào, không thể nào…

“Tỉ, tỉ làm sao thế?” Thanh Thanh liền hỏi.

Để không phải nghe những câu hỏi thế này nữa, tôi liền đưa lời che giấu: “Ừm, ngủ thôi, không còn sớm nữa rồi. Ngày mai còn phải nghĩ cách giúp em giải quyết chuyện giữa hai người đàn ông rắc rối kia.”

Cả đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ. Trong mơ, tôi thấy khuôn mặt của Tầm và Dạ Tầm Hoan không ngừng giao hòa, dần dần mơ hồ, sau cùng tôi đã chẳng phân biệt nổi ai với ai nữa…

Buổi sáng hôm sau, nhìn thấy Dạ Tầm Hoan khỏe mạnh đứng luyện công trong hoa viên, cuối cùng tôi đã cảm thấy an lòng hơn nhiều.

Sau đó, tôi liền kéo hắn với Thanh Thanh đi mua chút bút, mực, nghiên, màu nước cùng với tấm lụa màu đỏ cực mỏng, cực dài, cực trong suốt. Trong ba người cũng đi, Dạ Tầm Hoan đương nhiên đóng vai trò cửu vạn bê đồ. Khi quay về Dương phủ, tôi liền bảo Dạ Tầm Hoan điều tra hành trình hôm nay cùng dự định hôm sau của Lệ Mông, cần địa điểm và thời gian chuẩn xác, tiện thể cũng nói cho hắn biết sau khi làm việc này xong là thời gian hoạt động tự do, không cần phải quay về tìm tôi nữa.

Tiết trời tháng hai vẫn còn rất lạnh, tôi bảo Thanh Thanh kêu người mang mấy lò lửa vào trong phòng, khóa chặt cửa khuê phòng lại. Nghĩ đến việc hai chúng tôi có khả năng trúng độc khí than, tôi liền mở cửa sổ ra, sau đó đặt tấm bình phong chặn lại phía trước, vừa hay có thể che chắn được.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi liền bảo Thanh Thanh cởi y phục, hơn nữa còn phải cởi hết sạch, tiểu nha đầu thét lên thảng thốt, có ý kháng cự.

Hầy, những bức ảnh khỏa thân này đến người hiện đại còn chẳng chấp nhận được chứ đừng nói là Thanh Thanh.

Tôi nghiêm túc nói: “Nha đầu, còn nhớ ta đã từng hứa với em không, sẽ vẽ giúp em một bức họa? Đây chính là lúc ta thực hiện lời hứa, hơn nữa đây cũng là đạo cụ quan trọng trong kế hoạch săn phu của em đấy. Nếu như tin tưởng ta thì cứ làm theo chỉ dẫn của ta là được.”

“Kế hoạch săn phu?” Thanh Thanh thẹn thùng nhắc lại.

“Cho dù là kế hoạch gì đi chăng nữa, nói tóm lại có thể gả em cho tên họ Lệ kia trong thời gian ngắn nhất là được. Nha đầu, em có chịu tin ta không?” Tôi vỗ nhẹ lên vai cô bé.

Thanh Thanh dùng hành động chứng minh lòng tín nhiệm dành cho tôi, dịu dàng cởi hết y phục trên người xuống. Bảo Thanh Thanh nằm trên chiếc ghế lắc lư rồi dùng tấm lụa đỏ che đi mấy bộ phận quan trọng nhất. Đáng tiếc là hoa tươi mùa này vẫn chưa nở rộ, nếu không cài thêm một bông ở trên tóc cô bé sẽ đẹp hơn rất nhiều. Có điều thay thế bằng cọng lông trắng lại càng tạo vẻ quyến rũ, cuốn hút hơn.

Sau khi tạo hình đâu vào đấy, tôi bất giác cảm thán một hồi, may mà tôi không phải đàn ông, nếu không nhất định sẽ dâng trào thú tính mất thôi.

Nhấc bút lên, tôi bắt đầu thực sự bước đầu tiên trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh. Cảnh tượng lúc này khiến tôi nhớ đến bộ phim “Titanic”, bây giờ tôi là Jack, còn Thanh Thanh là Rose.

Đến giữa trưa, bảo Tiểu Như đưa đồ ăn đến trước cửa phòng, tôi ra lấy, lại bê vào trong phòng rồi thưởng thức cùng Thanh Thanh.

Vì bức họa này mà tôi mất thời gian cả một ngày, hân hoan tự khen một câu, vẽ mĩ nhân đồ có lẽ là chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Trong năm năm nay, tôi đã bái sư học sâu thêm nữa nên tay nghề cũng nâng cao thêm một bậc, coi như cũng không làm mất mặt bố tôi.

Tự tôi phải hoàn tất các công đoạn còn lại, bởi vì bức họa này ngoài tôi, Thanh Thanh và vị huyện thái gia kì quặc kia ra thì không được cho kẻ thứ tư nhìn thấy được.

Cuối cùng cũng đại công cáo thành, ngày mai sẽ tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh.

Nếu như thời này có máy ảnh kĩ thuật số, máy tính, máy chiếu sáng, chụp ảnh xong đem đi chỉnh sửa, photoshop một chút, rồi in ảnh, tôi cũng không cần phải mệt mỏi đến mức độ này. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ có lẽ bản thân đã bị nhiễm độc than.

Vẽ suốt cả một ngày, tôi thực sự cảm thấy quá rệu rã, chẳng còn tâm trạng dùng bữa tối, liền quay về phòng ngủ luôn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy Dạ Tầm Hoan gọi tên tôi mãi. Sau khi mở mắt ra chẳng mấy tình nguyện, tôi nhìn thấy hắn bê một bát cháo nóng hôi hổi ngồi cạnh bên giường tôi.

“Mệt mỏi cả một ngày rồi, nếu không muốn ăn thịt ăn cá thì nàng cũng phải húp một ít cháo, nàng thường hay nói, vừa làm đẹp lại dưỡng thần mà. Nào lại đây, nếm thử xem.”

Thấy Dạ Tầm Hoan múc một thìa cháo, đưa lên miệng khẽ thổi, sau đó đưa đến trước mặt tôi, như muốn bón cho tôi ăn, bất giác tôi cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Tôi vội vã đoạt lấy chiếc thìa trong tay hắn rồi lắp bắp nói: “Để… để tự ta ăn…”

Hắn mỉm cười dịu dàng.

Cũng không để tâm bát cháo tổ yến đó có nóng không, tôi nhanh chóng húp sạch vào bụng, đưa lại bát cho hắn, đưa tay lau miệng rồi lại chui vào trong chăn, nhắm mắt giả ngủ, chờ đợi hắn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đúng thế, hắn đã rời khỏi, thế nhưng một lúc sau lại lần mò quay lại. Lần quay lại này, e là trời còn chưa sáng, hắn nhất định sẽ không đi.

Tối qua, Dạ Tầm Hoan đã điều tra kĩ càng, Lệ Mông cứ cách hai ngày là lại một mình đi tuần du các con phố một lần từ giờ Thìn đến giờ Dậu, vậy nên nói anh ta kì quặc cũng chẳng hề quá đáng, có vị huyện thái gia nào thích đi tuần du phố xá như anh ta không chứ? Có điều, nói đi cũng phải nói lại, thành An Bình có vị quan tốt như vậy âu cũng là cái phúc của lão bách tính.

Toàn Phúc Lâu nằm ở vị trí náo nhiệt, đông đúc nhất, vị trí sát cửa sổ lầu hai chính là địa điểm quan sát thích hợp.

Còn chưa tới giờ Thìn, tôi đã kéo Dạ Tầm Hoan đến đây ngồi, cộng thêm cả Tiểu Như, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm đã được tôi huấn luyện bao lần trước đó. Kết quả Lệ Mông không hề xuất hiện.

Vị trí này đã được chúng tôi bao trọn. Buổi chiều, sau khi qua giờ Thân, chúng tôi lại đến Toàn Phúc Lâu này yểm phục.

Vừa mới sang giờ Dậu không bao lâu, mục tiêu cuối cùng đã xuất hiện.

Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm trong bước hành động đầu tiên của kế hoạch săn phu bắt đầu xuất hiện.

Tiểu Như ôm một bức tranh chạy như cháy nhà, khó khăn đi len qua đám người đông đúc. Do bất cẩn, cô bé đâm trúng vào nhân vật mục tiêu chỉ định của kế hoạch săn phu, nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm - Lệ Mông tiên sinh. Lúc này bức tranh đã phát huy toàn diện sứ mạng của mình, nằm trên mặt đất rất có hình tượng, chỉ chờ người nào đó nhặt lên.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu trước đó của đạo diễn xuất sắc nhất năm, là tôi.

Lệ Mông tiên sinh vô cùng nhiệt tình nhặt bức tranh lên giúp Tiểu Như.

Tiểu Như thì áy náy đưa lời xin lỗi: “Xin lỗi, Lệ đại nhân, xin lỗi nhé, Tiểu Như không cố tình đâm trúng vào Lệ đại nhân đâu.”

Lệ Mông khẽ cau mày lại rồi hỏi: “Tiểu Như, có chuyện gì mà ngươi lại hoang mang thế?”

Tiểu Như nói với khuôn mặt khốn khổ: “Vị Dương công tử sắp sửa trở thành cô gia đã vẽ mấy bức tranh cho tiểu thư, trước đó đã đem đi lên khung, nhưng bắt phải lấy về trước giờ Dậu hôm nay, nói rằng đây là tín vật định tình cùng tiểu thư. Thế nhưng Tiểu Như lại quên mất chuyện này. Lệ đại nhân, xin lỗi, Tiểu Như phải quay về phủ ngay, xin đi trước một bước.”

Do vội vàng, hoang mang quá, một bức tranh có buộc tấm lụa đỏ bên ngoài, rơi khỏi tay Tiểu Như, mặc cho Lệ Mông tiên sinh gọi thế nào, Tiểu Như cũng không chịu quay lại mà ôm bức hoạc chạy về phía trước một mạch.

OK, đến lúc này, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc.

Bây giờ, tôi tập trung ống kính vào nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm Lệ Mông tiên sinh: Anh nhặt bức họa được buộc lại bằng tấm vải màu đỏ, khẽ nhíu đôi mày, mặt mũi nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào bức họa trong tay mình, đột nhiên bàn tay còn lại đưa lên, rồi lại đặt xuống, sau đó lại rờ vào tấm lụa, lần thứ ba, cuối cùng cũng tháo tấm lụa đó ra không chút do dự, từ từ mở bức họa ra, sau đó nổi giận đùng đùng cuộn gọn lại rồi nhanh chân đi thẳng về huyện nha.

Đến đây, hành động đầu tiên trong kế hoạch săn phu đã kết thúc.

Sau khi quay về phủ, tôi nhanh miệng khen ngợi Tiểu Như một hồi lâu, diễn xuất của cô bé thực sự xứng đáng nhận giải Oscar ấy chứ!

Sau khi dùng bữa xong, trời cũng đã tối mù mịt, tôi liền bảo Dạ Tầm Hoan dùng khinh công đưa tới đến huyện nha, đi thăm nom xem liệu vị huyện thái gia kì quặc kia có phải đang bị ‘nội thương’ hay không.

Đợi đến khi đã ở trên thân cây cách phòng của Lệ Mông không xa, chúng tôi tìm chỗ nấp thích hợp rồi quan sát. Cùng lúc đó, tôi cũng đưa tay lên che mắt Dạ Tầm Hoan, bởi vì hắn không nên nhìn một vài thứ, có điều hắn liền gạt tay tôi xuống rồi nói: “Không cần che, ngoại trừ nàng, ta sẽ chẳng nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác lấy một lần.”

Hừm, lại còn dám nói không nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác lấy một lần, nếu như không nhìn, tại sao hắn lại biết được lí do tôi phải che mắt hắn lại chứ?

Quả nhiên, tất cả mọi chuyện đều đúng như tôi dự liệu ban đầu. Ở trong phòng, Lệ đại nhân đang nhìn chăm chăm vào bức họa. Bắt đầu từ khi theo dõi đến giờ, ít nhất cũng đã được thời gian một tuần hương rồi, đó là còn chưa tính trước khi tôi đến đây đấy. Nét mặt đó đúng là sống không bằng chết!

Đột nhiên, tôi thấy anh ta gạt hết bình và li trà trên bàn xuống đất, đau khổ ôm lấy đầu, bần thần ngồi trên ghế. Rất tốt, hôm nay tương đối thành công, ngày mai tôi sẽ tiếp tục tiến hành bước thứ hai trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh.

Tính toán thời gian, tôi lại kéo Thanh Thanh, Dạ Tầm Hoan đến tiệm mì của Vương bá, đương nhiên lúc này Lệ Mông cũng đang ở đó rồi.

Tôi không hề nói trước nội dung bước thứ hai trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh, vậy nên trước khi đến đây, cô bé không hề biết gì. Gặp được người trong lòng, cô bé nhanh chóng thất thần, đôi mắt cứ chăm chăm vào người ta, Lệ Mông cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt đau buồn, chán nản.

Dạ Tầm Hoan ngồi xuống chỗ đối diện với tôi, Thanh Thanh ngồi bên trái tôi, thấy vậy tôi liền kéo cô bé ngồi sang bên phải, vị trí đó vừa hay quay lưng lại với Lệ Mông. Thanh Thanh ngồi xuống với nét mặt khó xử, tôi liếc mắt cảnh cáo cô bé, không được quay lưng lại.

Quay đầu qua, liếc Lệ Mông ngồi phía sau Thanh Thanh, đôi mày đang nhíu chặt lại, tôi bình thản gật đầu thay lời chào, còn anh ta lạnh lùng cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Tôi bật cười, lớn tiếng nói: “Ông chủ, cho ba tô mì Dương Xuân, thêm trứng thêm cả xúc… thêm lòng lợn.”

Sau khi gọi đồ xong, tôi mỉm cười tít mắt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thanh rồi nói: “Vãn Vãn, hãy nếm thử mì Dương Xuân thêm cả lòng lợn vào đi, sẽ ngon hơn món nàng thích ăn trước đó nhiều lắm.”

Thanh Thanh nghe thấy tôi gọi cô bé là ‘Vãn Vãn’ liền lặng người đi, đáp lại một tiếng, lại cúi đầu, tôi vẫn không ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thanh.

Dạ Tầm Hoan ngồi đối diện đưa mắt nhìn Lệ Mông, lại nhìn sang tôi, sau đó mỉm cười đầy hứng thú, ánh mắt đó như đang thầm nói: “Nàng được lắm!”

Mì được đưa tới, tôi gắp một miếng lòng lợn đưa đến trước mặt Thanh Thanh rồi nói: “Vãn Vãn, há miệng nào, mau nếm thử một miếng lòng lợn đi.”

Thanh Thanh ngây lặng người đi, hai má ửng hồng thẹn thùng.

Tôi lại đưa lời chọc ghẹo: “Nàng vẫn hay thẹn thùng ghê, năm năm trước đã vậy, năm năm sau vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì hết.”

Cạch một tiếng, đôi đũa của người ngồi bàn cạnh bên rơi bộp xuống đất, giọng nói cho thấy rõ vẻ lạc lõng, đau khổ: “Vương bá, phiền cho ta một đôi đũa khác, cảm ơn.”

Thanh Thanh định quay đầu lại, liền bị tôi ngăn lại, nhìn cô bé lắc đầu. Tiếp đó, tôi liền tiếp tục lên tiếng: “Hầy, Tiểu Như đúng thật là, làm mất cả bức họa đó. Chưa nói đến chuyện ta mất thời gian, đối với nàng mà nói… Hầy, Vãn Vãn, xin lỗi nàng, ta không nên vẽ bức họa đó. Cũng không biết bây giờ nó nằm trong tay ai nữa, cứ nghĩ đến chuyện bức họa đó rơi vào tay kẻ khác, hậu quả… thực sự khó mà lường được…”

Lời nói này đương nhiên là cố tình để cho ai đó nghe thấy, Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, cô bé biết là tôi cố tình bảo Tiểu Như làm rơi bức họa, đến giờ, tôi ngược lại đưa lời trách móc Tiểu Như, đương nhiên không thể hiểu nổi. Tôi liền vỗ nhẹ lên bàn tay cô bé, ra hiệu không nên vội vã.

Tuy rằng đang quay mặt nhìn Thanh Thanh, nhưng ánh mắt tôi lại chú ý đến nhất cử nhất động của Lệ Mông. Anh ta chẳng buồn ăn mì nữa, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Liếc mắt nhìn người ta kiểu này thực sự mệt mỏi, thế là tôi quay sang nhìn chính diện, liền thấy anh ta đang nhìn mình bằng đôi mắt tóe lửa, như thể muốn rút gân lột da luôn vậy.

Thu ánh mắt lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt đồng tình của Dạ Tầm Hoan, tôi liền nhìn hắn nhướng mày rồi nói tiếp cùng Thanh Thanh: “Vãn Vãn, đợi khi nào nàng ăn mì xong, ta sẽ đưa nàng đi chọn đồ trang sức, ta muốn nàng phải xinh đẹp, rạng ngời vào ngày thành hôn của đôi ta. Nào, mau ăn đi.”

“Hừm!” Người đàn ông ngồi cạnh bên đã chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa, đập mạnh lên bàn rồi dứng phắt dậy.

Cả ba người chúng tôi đều đồng loạt quay về phía hắn, đôi mắt đó nhìn Thanh Thanh với cảm xúc vô cùng phức tạp, khó hiểu một hồi lâu, sau đó quay người bỏ đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh nhăn nhó, đau khổ vô cùng.

“Ông chủ, thanh toán.” Tôi liền lên tiếng.

“Một lạng bạc một bát mì.” Vương bá tức giận thét lớn.

“Ông chủ, ông có sao không thế, lần trước rõ ràng là mười lăm văn tiền một bát cơ mà?” Tôi đưa lời thắc mắc! Hừm, chả lẽ thời này cũng đã có kiểu bán giá cắt cổ như vậy sao?

“Nếu như không phải nể mặt Lệ đại nhân, Lão Vương này cũng chẳng thèm bán mì cho ngươi, đúng là đồ độc ác, vô lương. Hừm, ai thèm mấy đồng tiền thối của các người, mau cút đi cho ta.” Nói xong, ông ta liền cầm thanh cán mì lớn đi ra đuổi người.

Tôi đưa tay rờ mũi, lần đầu tiên bị người ta đuổi ra khỏi quán mà chẳng thèm nể mặt như vậy.

Dạ Tầm Hoan nhân lúc Vương bá không chú ý, liền ném một nén bạc vào ngăn đựng tiền của ông, nhìn chắc cũng phải được năm lạng bạc. Tôi nhìn hắn mỉm cười, tên khốn này xem ra cũng rất phóng khoáng. Có điều, Vương bá cũng đáng nhận được năm lạng bạc này, ông ấy đã cung cấp nơi diễn xuất cho chúng tôi mà.

Nghe thấy Vương bá nói vậy, sắc mặt của Thanh Thanh bỗng nhiên trắng bệch lại, nhìn tôi một cách bất lực, còn tôi thì coi như không biết gì, tự mình đi về phía trước.

Đi không bao xa, Dạ Tầm Hoan đột nhiên dừng bước chân, nhướng cao mày, một tay để trước ngực một tay nâng cằm rồi nói cùng tôi: “Lạc, nàng có cảm thấy làm vậy hơi quá đáng không?”

Tôi cũng dừng bước lại, mặt mày nghiêm nghị lại lên tiếng: “Thuốc đắng giã tật, như vậy mới có hiệu quả. Trong tất cả mọi tình cảm của con người, có hai thứ tình cảm khiến cho con người ta dễ dàng mất đi lí trí nhất, chính là tình yêu và lòng đố kị. Và đồng thời, hai thứ tình cảm này cũng khiến cho con người ta nông nổi nhất. Không khiến cho Lệ Mông tràn đầy đố kị thì làm sao có thể khơi dậy mong muốn chiếm hữu được Thanh Thanh chứ? Trong câu chuyện này, từ đầu chí cuối, Lệ Mông luôn luôn là một người bị động. Nếu không phải ta đã tham gia vì ham tiền thì hạnh phúc cả đời của Thanh Thanh đã bị hủy hoại rồi. Vì tình yêu, đáng lẽ phải liều mình xông tới, mãi không buông tay mới đúng.”

“Tỉ…” Ánh mắt của Thanh Thanh long lanh đầy nước, tôi vỗ nhẹ vào sau lưng cô bé thay lời an ủi.

Dạ Tầm Hoan nhìn tôi trân trân, lần này tôi không hề né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào ánh mắt đó.

Mãi một lúc sau, hắn lại hỏi: “Vậy nàng có từ bỏ người ấy không?”

Đây vốn dĩ là một câu hỏi không đầu không đuôi, thế nhưng tôi biết ‘người ấy’ trong câu nói của hắn là ai!

“Không bao giờ.” Tôi kiên định đáp lại câu hỏi đó.

Dần dần, trên khuôn mặt của hắn hé lộ nụ cười kì dị.

Thành quả đả kích Lệ Mông ban ngày đã thể hiện rõ vào buổi tối.

Lệ Mông mang theo bức họa kia, hẹn Thanh Thanh ra con ngõ sau nhà, tôi nghĩ người đưa tin chính là vị Dương tổng quản với Tiểu Như. Còn tôi có thể thưởng thức màn kịch này kịp thời, tất cả đều nhờ vào Dạ Tầm Hoan. Hầy, tên đàn ông này đúng là càng lúc càng nhiều chuyện, không ngờ hắn nắm được cả chuyện này, cho nên chúng tôi lại làm đôi ‘quân tử nghe trộm’ thêm lần nữa.

Đêm đã khuya, Thanh Thanh và Tiểu Như lén lút ra cửa sau, Tiểu Như ở lại cửa sau để canh chừng.

Lệ Mông giao lại bức họa cho Thanh Thanh, cũng nói ra những lời trong lòng: “Thanh Thanh, ta luôn cảm thấy có lỗi vì chuyện chiêu thân… Trong lòng ta, ta chẳng thể nào coi nàng như bảo vật phát tài để đi tranh đoạt cùng kẻ khác được. Ta thực sự chẳng thể nào làm được…”

Thì ra anh ta suy nghĩ như vậy. Lúc đầu khi tôi đi đấu lôi đài, mục đích chính là kiếm một ngàn tám trăm lạng, bất luận người chiêu thân là Thanh Thanh hay người khác cũng đều bị người ta tranh đoạt như một bảo vật phát tài, đích thực là…

Bản thân bị từ chối, lại phải ngây lặng nhìn người khác tranh cướp người trong lòng mình như bảo vật phát tài, tôi hoàn toàn thấu hiểu được tâm trạng này, thế nhưng vẫn chẳng thể hiểu được tại sao anh ta lại không đi giành lấy hạnh phúc của hai người.

Thanh Thanh vừa định nói gì nhưng đã bị đôi môi của Lệ Mông chặn lại tất cả.

Lệ Mông lại nói tiếp: “Lệ Mông không biết nàng với vị công tử đó có quan hệ như thế nào, thế nhưng hôm nay nghe qua cũng biết hai người đã quen biết từ trước, tình ý năm năm, thậm chí còn lâu hơn… Thời gian Lệ Mông quen biết nàng ngắn ngủi, tự biết tình cảm chẳng thể sâu đậm bằng vị công tử đó, tự biết tướng mạo chẳng thể xuất chúng như vị công tử đó, cũng tự biết mình chỉ là một đứa trẻ ngô nghê trong chuyện tình cảm mà thôi, chẳng thể tận tâm, tận lòng biết quan tâm, dỗ ngọt các cô nương, thậm chí càng không biết vẽ tranh cho nàng. Thế nhưng, trái tim, tình cảm Lệ Mông dành cho nàng, trời đất có thể chứng giám, ta thực lòng yêu thương nàng, muốn lấy nàng làm thê, muốn chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp, dù thế nào cũng không từ bỏ nhau. Thanh Thanh, ta không muốn nàng lấy vị công tử đó, cũng không để nàng lấy vị công tử đó.”

Càng nói đến sau cùng, Lệ Mông lại càng kích động, nói xong, liền ôm chặt Thanh Thanh vào lòng.

“Lệ đại ca…” Thanh Thanh đã vui mừng đến mức nước mắt đầm đìa.

“Thanh Thanh, hãy hứa với ta, đừng lấy vị công tử đó, ngày mai ta sẽ tới đề thân lại cùng phụ thân của nàng.” Lệ Mông cũng biết thừa cơ xông lên ra phết đấy!

Oa! Thì ra soái ca họ Lệ này cũng biết cách nói chuyện lắm, thế mà còn liên miệng nói không biết khiến các cô nương vui lòng. Những lời nói tình cảm thế này thực sự vô cùng thú vị.

Tôi liền quay sang đánh mắt ra hiệu cùng Dạ Tầm Hoan đưa tôi xuống khỏi bờ tường, biết điều rút lui. Khi hai chúng tôi đang định nhảy xuống rời đi mất thì nghe thấy giọng nói hoang mang của Tiểu Như: “Lão gia, phu nhân. Tiểu Như bái kiến lão gia, bái kiến phu nhân.”

Trời đất ơi! Dương Vạn Lí đúng là một người rất ghê gớm, mới có một lúc đã biết chuyện rồi. Vừa mới xuống dưới, lúc này, tôi chẳng còn cách nào khác, đành bắt Dạ Tầm Hoan đưa lên thêm lần nữa.

Kể từ sau khi Dương Vạn Lí xuất hiện, cảnh tượng lúc này trở nên vô cùng kịch tính, ông ta kéo mạnh hai người ra, rồi sai người đưa Thanh Thanh vào bên trong.

Lệ Mông thì làm đúng như những gì đã nói trước đó, mặt mày nghiêm nghị, trịnh trọng cầu thân với Dương Vạn Lí lần nữa. Dương Vạn Lí vẫn chẳng hề nể mặt mà từ chối thẳng thừng, hơn nữa còn nói những lời vô cùng khó nghe: Nếu như Lệ Mông còn làm phiền Thanh Thanh thì đừng trách ông sẽ vô tình khiến Lệ Mông mất luôn mũ ô sa trên đầu.

Lệ Mông vẫn không hề bỏ cuộc, tiếp tục cầu thân. Tên thư sinh ngốc nghếch này, vào lúc thế này làm sao có thể cứng đầu như vậy được chứ?

Thanh Thanh khóc lóc, sống chết gì cũng không chịu quay về phòng, Dương phu nhân lo lắng hết mình, nhưng vẫn chẳng khuyên được Dương Vạn Lí, máy móc lôi Thanh Thanh về phòng. Để phòng tránh mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Dạ Tầm Hoan liền nhảy xuống, một chưởng đánh ngất Lệ Mông, sau đó xốc lên vai, bê về nha phủ.

Vở kịch này cuối cùng đã có thể kết thúc. Dương gia xưa nay vô cùng nghiêm khắc, chuyện này đương nhiên không thể truyền ra ngoài được.

Dạ Tầm Hoan, cái tên đầu heo chết tiệt kia, đi rồi cũng quên khuấy mất tôi luôn. Trời đất ơi, chị đây vẫn còn đang đứng trên tường đây này!

Không phải chứ, muốn bắt tôi phải nhảy từ bờ tường cao ba mét này xuống sao, không chết cũng thành tàn phế mất. Tôi nghiến chặt răng, quyết định từ từ trượt xuống. Tay vừa bật khỏi đầu tường, cả người tôi chẳng khác nào một bịch cát nặng rơi bộp xuống mặt đất.

Ây dà… Ngã đau đến mức choáng váng mặt mày, tôi nghiến răng nghiến lợi chập choạng về phòng.

Khi về đến phòng, vốn dĩ định xem xem cái mông liệu có bị tím vì ngã không, sau đó lại nhẫn nhịn, chỉ sợ cởi quần ra lại gặp đúng lúc tên biến thái, háo sắc Dạ Tầm Hoan mò vào phòng thì chết.

Thực sự không biết hắn học từ ai tuyệt học mở cửa đó nữa!

Tôi bò lên giường, vừa đưa tay xoa nhẹ, vừa suy nghĩ, bỗng nhiên một bàn tay lớn đặt lên bàn tay tôi đang xoa mông, tiếp đó giọng nói của tên biến thái đó vang lên: “Để ta xoa giúp nàng.”

Tôi cố gắng nhịn đau, nhảy bật dậy khỏi giường rồi thét lớn: “Xoa hộ cái đầu ngươi. Nếu không phải vì ngươi, ta có cần phải xoa mông không? Tại sao con người ngươi chẳng hiểu chút gì về lễ nghĩa nam nữ thọ thọ bất thân thế hả? Có hiểu thế nào là đừng tùy tiện động vào người khác không?”

Hắn bật cười lớn tiếng rồi kéo tôi nằm xuống, gian giảo đáp: “Thực sự đau đến vậy sao? Có phải nàng đã buông tay rồi nhảy thẳng xuống dưới không? Ít nhiều cũng phải biết nghiêng người sang, cùng lắm cũng chỉ bị tê đùi mà thôi. Không nói gì? Xem ra ta đoán quá chuẩn. Đây là thuốc cao giúp tan máu bầm, nàng có cần không?”

Tên khốn này đã cố tình, chính vì muốn bôi thuốc, xoa mông giúp cho tôi.

Tên đàn ông này… Vô sỉ! Tà ác!

Chiều muộn hôm sau, Lệ Mông vẫn không bỏ cuộc lại chạy đến nhà họ Dương, đáng tiếc vẫn bị đóng cửa từ chối.

Dương Vạn Lí có tính cách vô cùng cứng nhắc, vốn dĩ tôi còn định nghỉ ngơi thêm đôi chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thanh Thanh, tôi đành phải ra tay hành động.

Vị huyện thái gia kì quặc kia cũng chịu đựng đủ rồi, tôi quyết định tiến hành bước thứ ba trong kế hoạch săn phu. Gạo nấu thành cơm!

Trong đêm, ngồi đối diện cùng Dạ Tầm Hoan, tôi nhấp hụm trà rồi hỏi: “Này, hỏi ngươi một câu nhé. Trong thiên hạ hiện nay, à… hái hoa tặc nổi danh nhất có tên là gì?”

Hắn nhìn tôi đầy cổ quái rồi mỉm cười đáp: “Đây chính là bước tiếp theo của nàng sao?”

“Mau nói nhanh lên.” Tôi nhìn hắn đầy hồ nghi, chỉ hỏi một cái tên thôi, thế mà cũng có thể đoán ra tôi định làm gì?

“Hắn tên là Hoắc Vô Ảnh.” Dạ Tầm Hoan đáp.

“Hoắc Vô Ảnh? Cái tên này nghe cũng bình thường quá, hắn có biệt danh nào khác không?” Tôi lại hỏi.

“Dâm Hồ.” Hắn đáp.

“Ngân[1] Hồ? Biệt danh của tên hái hoa tặc này nghe cũng hay quá nhỉ?” Tôi nghi hoặc hỏi lại, còn tưởng hái hoa tặc sẽ lấy mấy cái tên bại hoại kiểu ‘Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng’ hay là ‘Giang Nam Nhất Chi Mai’ hoặc ‘Hoài Bắc Thất Lí Hương’ gì đó cơ.

[1] ‘Dâm’ và ‘Ngân’ trong tiếng Trung đồng âm khác nghĩa.

Dạ Tầm Hoan bật cười lớn tiếng khiến tôi chẳng hiểu gì cả.

“Là ‘Dâm’ chứ không phải là ‘Ngân’.” Hắn nói.

Hắn liền chấm tay vào nước trà, viết lên mặt bàn một chữ ‘Dâm’. Nhìn thấy chữ này, tôi liền bật cười lớn tiếng: “Thì ra là Dâm Hồ, ta đã nói mà. Dâm Hồ. Ha ha ha… Cái biệt danh này rất có cá tính, ta vô cùng hâm mộ hắn. Ha ha ha…”

Hắn lại không cho là vậy, nhấp một hụm trà rồi cười nói: “Nói là Ngân Hồ cũng không sai chút nào, bởi vì hắn có mái tóc bạc rất dài.”

Bàn tay cầm li trà của tôi khẽ run lên, nhìn người đàn ông tóc bạc trước mắt bằng ánh mắt kinh ngạc, cả người đều lạnh run.

“Ngươi…” Tôi run run, mãi một lúc lâu mới thốt ra được chữ này.

Hắn vẫn giữ nụ cười tà ác, rồi lại tiếp tục nói thêm: “Có điều hái hoa tặc đó cũng rất có nguyên tắc, nghe nói là ‘tam bất hái’. Thứ nhất không hái hoa nhà khuê các đại gia. Thứ hai không hái hoa dân thường hộ nhỏ. Thứ ba, không hái hoa phụ nữ thôn quê. Hắn chỉ thích những thứ khó đoạt đến tay mà thôi. Theo cách nói của hắn thì chính là: Biết rõ hoa có gai mà vẫn cứ bước tới. Từ trước đến nay, khi hái hoa, hắn không bao giờ dùng thuốc mê hay xuân dược, nhưng những người phụ nữ mà hắn hái đến tay thì đều yêu hắn hết lòng hết dạ. Cho nên, hắn còn có một biệt danh khác nữa là Mê Tình Điệp.”

Choang một tiếng, li trà trong tay tôi rơi xuống mặt đất.

Tôi run run đứng dậy, cảm giác cơ mặt mình đang không ngừng co giật, tôi nghĩ chắc chắn trông tôi lúc này vô cùng khó coi.

Tôi lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi… tên hồ ly tóc dài bạc trắng… mà ngươi nói… có… có… phải chính là ngươi không?”

Hắn mỉm cười nhìn tôi, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Mê Tình Điệp? Tóc bạc? Biết rõ hoa có gai mà vẫn cứ bước tới?

Tôi bất giác cảm thấy ông trời đang đùa cợt với mình quá đáng!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...