Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 59: Ám muội và đồng hành


Chương trước Chương tiếp

Mất bao nhiêu tâm sức dò thám, cuối cùng hắn lại không phải là Tầm, thì ra do tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Khai Tâm suốt ngày đều gọi “heo à, heo à”, cho nên sự thật có lẽ chính là như vậy. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hề biết rốt cuộc sau cùng chuyện gì đã xảy ra vào đêm giao thừa hôm đó. Tại sao sân bóng rổ lại bị phá hủy? Cả nhà vệ sinh nữa, tại sao lại bị đổ sập? tại sao Uông Thư Bách lại bị thương? Ba con người kia từ đầu chí cuối đều giữ miệng kín bưng, ngay cả Khai Tâm đã mấy lần vào gặp tôi cũng chỉ tỏ dáng vẻ định nói rồi lại thôi.

Tôi đã đến thăm Uông Thư Bách, cũng hỏi xem tại sao hắn lại bị thương, không ngờ hắn cũng giống y như tôi, chẳng hề biết gì, chỉ nhớ tôi đi lấy dấm, còn chuyện sau đó hoàn toàn không rõ.

Hừm, chuyện xảy ra thật kì quái, bí ẩn biết bao! tôi vốn cho rằng bản lĩnh uống rượu say, gây chuyện rồi quên sạch chỉ là “đặc sản” riêng của Hạ Cha ha Lạc mà thôi, không ngờ vẫn còn người khác mắc phải là tôi đây.

Kể từ sau ngày hôm đó, tôi hoàn toàn không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày ngoài việc vẽ tranh thì lặng lẽ chép Kim Cương Kinh, mục đích là để bình ổn lại tâm trạng xao động mạnh mẽ của mình, hoặc giả cứ như vậy thì sự việc sẽ có thay đổi bất ngờ.

Đêm nay là mười lăm, ngày tết nguyên tiêu, bọn họ đều đi ngắm đèn lồng, còn tôi không đi, tìm một lí do ngớ ngẩn “tối qua ngủ không ngon nên hôm nay muốn đi ngủ sớm” rồi cùng Tướng Quân ở lại trông nhà.

Khi mọi người quay về, ngoại trừ Khai Tâm ra, ai cũng mang nỗi tâm sự riêng.

Ngày mai, Triệu thúc sẽ đến nước Thanh Long, còn tôi cũng xuất phát đi nước Bạch Hổ, giải quyết những chuyện như bồi thường rồi trả lại mặt bằng chi nhánh buôn bán hố xí giật nước. Triệu thúc đã xử lí đâu vào đấy chuyện chi nhánh bên nước Chu Tước.

Thực ra, trong lòng tôi mâu thuẫn vô cùng, tại sao phải ngàn dặm xa xôi đi giải quyết những việc này, là vì sợ ngài tìm thấy tôi sao? Đã năm năm rồi, tôi đã sống rất yên ổn, bình dị như vậy, tôi nghĩ chắc ngài đã chịu buông tay. Nếu không, một Tiếu Tiếu với sinh mệnh mới cũng chẳng thể ở bên cạnh tôi được.

Trái tim của ngài đã bắt đầu mềm yếu, cho dù đối với tôi hay là đối với cô ấy.

Giằng co với nước Huyền Vũ bao năm nay, vậy mà ngài vẫn kiên trì hết lần này đến lần khác để nghị hòa, sau cùng khôi phục lại sự thái bình, yên ổn như trước kia. Ngài thật đặc biệt, không phải bất cứ vị hoàng đế nào cũng có thể giữ được thái bình thịnh thế, ngài thực sự thích hợp ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng đó.

Lúc xưa, nếu như không phải vô cùng căm ghét thứ mùi đáng ghét, ghê tởm trong nhà vệ sinh tôi cũng chẳng cố chấp muốn tạo ra thứ đồ hiện đại như hố xí giật nước ở thời đại này. Cho dù sau này đã có một vài điểm khác biệt so với thời hiện đại, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng. Dẫu vậy, những thứ đồ được tạo ra ở thời hiện đại đích thực không thích hợp sử dụng ở thời kì này. Mỗi một thời đại đều phải có quy luật tồn tại của riêng nó, tất cả mọi thứ đều đi theo hướng phát triển tuần tự, nếu cưỡng cầu những quy luật đó sẽ khiến nhiều thứ bị thay đổi, hành động nghịch thiên chỉ đem lại cho bản thân những rắc rối không cần thiết.

Ăn mặc đi lạo, sáu năm ở trong thời kì cổ đại này khiến tôi cũng dần dần trở nên giống như người cổ đại, thậm chí ý niệm mạnh mẽ muốn trở về nhà của sáu năm trước cũng dần dần mờ nhạt. Mong rằng bố mẹ, bạn bè mất đi tôi vẫn có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc!

Ngước mắt nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, trước kia, rốt cuộc là bao lâu… hầy, nếu như đã quyết định phải đóng thì hãy đóng tất cả đi.

Hù, hình như hôm nay tôi đã suy tư quá nhiều, phải ngồi sắp xếp lại mọi chuyện, đi nghỉ thật sớm, sáng mai còn phải lên đường.

Lúc tôi quay người chuẩn bị về phòng, liền nhận thấy một thân hình với y phục trắng vội vã đi ra khỏi cánh cửa phòng cạnh bên.

Tiếu Tiếu? không phải cô ấy vừa quay về đây không lâu sao? Hơn nữa trời đã muộn lắm rồi, tại sao còn đi ra ngoài, trong tay hình như còn cầm một thanh kiếm? ngoại trừ hàng ngày dạy Khai Tâm võ công, đã năm năm rồi, tôi chưa từng thấy chuyện này xảy ra.

Tôi hoàn toàn không phải là người thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, thậm chí còn căm ghét hành vi đó. Thế nhưng đối với cô ấy, ngoại trừ lòng biết ơn sâu sắc, tôi còn gửi gắm rất nhiều sự quan tâm, yêu thương.

Tôi lặng lẽ đi theo, liền thấy cô ấy không đi cửa chính cũng chẳng đi cửa sau mà thi triển khinh công nhảy ra khỏi bờ tường. Trái tim tôi nhói đau, bắt đầu từ khi nào cô ấy lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, tại sao tôi lại không hay biết gì? Đáng chết, tôi chẳng biết võ công gì cả, làm sao mà đuổi theo được? nơi này cách cửa sau khá gần, vẫn nên chạy đuổi theo xem sao, có thể đuổi theo được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.

Muốn đi qua cửa sau, bắt buộc phải đi ngang qua mấy căn phòng bọn họ ở, tuy nhiên vào lúc này lại gặp phải người nào đó. Hắn mặc trên người bộ y phục màu trắng, khoanh tay trước ngực, trong tay còn cầm một miếng vải, bộ tóc màu trắng kia đang buông xõa xuống hai vai, còn đôi mắt thì sâu thẳm như đáy hồ.

A, tên khốn này cũng có thể khiến người ta mê hồn thế này sao!

“Lạc đại tiểu thư, phải chăng cô đã nghĩ thông rồi, đến đây tìm Dạ mỗ sao?”

Thực đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi! tôi lại nghĩ đến hắn trước kia từng nói “một người, một kiếm, một ngựa tẩu giang hồ” vậy chắc có thể đuổi kịp Tiếu Tiếu chăng?

“Này, không phải người tự xưng mình là văn võ song toàn sao? Đi, dùng võ công của người đưa ta đuổi theo người khác đi.” Tôi liền tóm lấy cánh tay hắn rồi kéo đi xềnh xệch.

“Lạc đại tiểu thư, lúc này đã là canh ba nửa đêm rồi, nam nữ thọ thọ bất thân.” Hắn vừa nói vừa gạt tay tôi ra.

Nam nữ thọ thọ bất thân? Quỷ nhập! suốt ngày khóc thét cầu xin tôi lên giường cùng hắn, vậy mà lúc này lại còn dám nói câu này?

“Đừng có giả bộ nữ. Người khác nói câu này ta còn coi là thật, còn người thì miễn đi cho. Mau đưa ta đuổi theo người khác đi.”

“Nghe ta nói này đại tiểu thư, cô không thấy Dạ mỗ đang ăn mặc phong phanh sao? Nếu lại bị nhiễm phong hàn như lần trước thì cô có sắc thuốc, chăm sóc ta không?”

Tôi nhướng cao đôi mày, nhìn hắn thật kĩ càng, lại thấy miếng vải rách trên tay hắn, thật đúng là ảnh hưởng hình tượng quá mức. Đoạt lấy, hả? ướt sao? Khăn đi tắm? Thôi vứt đi thay hắn cho rồi. Hả? Tại sao tóc của hắn lại ướt vậy, toàn thân tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.

Ngất mất! Tên khốn này tại sao nửa đêm canh ba rồi còn đi tắm rửa chứ?

“Hãy yên tâm đi, nếu như người bất hạnh chết cóng, ta sẽ dọn xác thay ngươi, sau đó mời một đại sư phong thủy tốt, tìm một nơi phong thủy bảo địa, chôn cất ngươi đàng hoàng, tử tế. Hầy, này, tại sao ngươi lại nói nhiều thế cơ chứ, mau đi thôi, nếu như không đuổi theo kịp, ta sẽ hỏi tội ngươi đấy.” tôi lại kéo lấy hắn rồi lôi ra phía ngoài.

Ai ngờ động tác của hắn còn nhanh hơn cả tôi, một tay ôm lấy vòng eo của tôi, đề khí, nhảy nhẹ, sau đó cả hai chúng tôi bay qua tường ra bên ngoài. Là sao? Tôi không hề nói cho hắn biết hướng đi, tại sao hắn lại biết phải đi về bên này chứ?

Gió đêm giữa mùa đông thực đúng là lạnh thấu xương cốt. Tôi bất giác trong vòng tay của hắn, mùi hương nhẹ nhàng kia lại thoang thoảng bên mũi, khiến tôi hoảng hốt vô cùng. Hắn ăn mặc mỏng manh thế này, liệu có bị gì không?

Sau khi dừng lại, mới nhận ra chúng tôi đã bay ra tận hậu sơn Lạc Kinh Tự nhỏ bé ở thành tây, vượt qua hậu sơn của Lạc Kinh Tự là sẽ ra ngoại thành rồi. Địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này chắc không phải là hậu sơn của ngôi tự bé nhỏ này chứ?

Từ phía xa truyền lại tiếng đao kiếm va chạm, tôi đưa tay xoa dịu trái tim thấp thỏm bất an của mình, không dám mạo muội xông lại đó mà chỉ rón rén đi lại gần đó. Bỗng nhiên, Dạ Tầm Hoan ôm gọn lấy tôi, sau đó nhảy vào một đám cây cỏ kín mít ở phía trước, vừa hay có thể quan sát hết mọi chuyện xảy ra trước mặt.

Vầng trăng treo giữa khung trời, dưới ánh đao kiếm sáng lóa, tôi đã nhìn rõ, người phụ nữ thân hình nhẹ nhàng, y phục bay bay trong gió phía trước chính là Tiếu Tiếu. Giao chiến cùng cô ấy chính là một nam nhân mặc y phục màu xanh lam, dưới ánh trăng sáng trong, bộ y phục trên người hắn lại càng sáng đẹp tuyệt sắc. Hả? giữa mùa đông lạnh giá, một người đàn ông mặc trên người y phục với màu sắc sáng chói như vậy, tôi thực sự mới lần đầu nhìn thấy, thực sự muốn xem tướng mạo của hắn ra sao.

Tuy rằng tôi không hiểu võ công, thế nhưng tôi lại có thể nhận ra nam nhân đó không hề có ý gây tổi thương đến Tiếu Tiếu, các chiêu thức chủ yếu đều phòng thủ là chính, ngược lại Tiếu Tiếu lại đánh mất đi thái độ bình tĩnh mọi khi, kiếm pháp rối loạn, trông chẳng khác nào đang chém loạn về phía trước mà thôi. Theo tôi thấy thì tình hình này đa phần có thể miêu tả bằng hai từ - ám muội!

Ám muội? Mong rằng Tiếu Tiếu không phải ra đây hẹn gặp tình lang vào lúc canh ba nử đêm này.

Khi người nam nhân kia quay mặt hướng về phía này, tôi bất giác than dài một tiếng. Mày kiếm, mũi thẳng, môi mỏng, ngoại hình tuấn tú, cương nghị, khí chất thoát tục bất phàm, bộ y phục màu lam sáng chói kia thực sự thích hợp với anh ta.

Một cực phẩm nhân gian thế này, năm đó tôi mới chỉ nhìn thấy có bốn người, cộng thêm cả tên thư sinh chết giẫm cũng có thể tính tạm vào số lượng mĩ nam này. Sau khi trải qua cuộc sống ni cô năm năm liền, không ngờ lại để cho tôi nhìn thấy được mĩ nam lần nữa, không kiềm chế được mà thốt lên: “Đây đích thực là một đại soái ca cực phẩm nhân gian!”

“Soái ca! Cái đó nghĩa là gì?”

Nhìn sang Dạ Tầm Hoan đang vô cùng hiếu kì tri thức mới, tôi đột nhiên nảy ý định đả kích hắn, ai bảo suốt ngày chỉ muốn chọc ghẹo tôi!

“Soái! Trông giống như hắn ta thì được gọi là soái, trông giống như ngươi sẽ được gọi là tục. Đã hiểu ý nghĩa của từ đó hay chưa?”

Ai ngờ mặt của tên đàn ông này còn dày hơn cả tường thành, lại dám lớn tiếng nói mà không biết xấu hổ: “Đàn ông tuấn tú thì có lợi ích gì? Hoặc là giỏi văn, hoặc là giỏi võ, nếu trông giống như hắn thì thà nên giống như Dạ mỗ đây, văn võ toàn tài mới soái, có hiểu không?”

“Tại sao ngươi biết hắn không phải là người văn võ song toàn tài? Tự cao, tự đại, tự phụ, tự cuồng, cộng thêm tưởng bở.”

“Đánh giá con người qua bề ngoài, chẳng phải cô còn tục hơn cả Dạ mỗ sao?”

“…”

Hừm! Trợn mắt nhìn lên, tôi chẳng thèm đôi co cùng hắn! Chỉ mải nói linh tinh cùng tên khốn này, quên mất không xem bọn họ đang nói gì, khiến tôi bỏ mất một đoạn tình tiết thú vị.

Bỗng nhiên, Tiếu Tiếu tức giận thét lớn: “Quản Diễm Thành, ngươi đừng có tới đây nữa, nếu như ngươi còn dám tiến thêm bước nữa, ta sẽ đâm kiếm ra đấy.”

Quản Diễm Thành? Hả? Cực phẩm nhân gian này chính la thần tượng thứ hai trong lòng Khai Tâm, Quản Diễm Thành, đại sư huynh của “Nhân tiện” sơn trang, tên khốn đã giao thủ với tôi lần trước? Thực sự đáng tiếc, bỏ lỡ mất dịp thưởng thức vẻ đẹp ở cự li gần.

Nhìn thấy tình hình lúc này giữa hai người, trong lòng tôi đã xác định một trăm phần trăm, lần này Tiếu Tiếu thực sự chẳng thể kìm nén được nữa, ánh kiếm lóe lên, cô ấy thực sự đâm về phía trước.

Trời ạ! con nha đầu ngốc nghếch này!

Tình cảnh sau đó giống y như trong những bộ phim tình cảm trên truyền hình, Tiếu Tiếu hối hận, đau khổ vứt kiếm trong tay đi, vừa khóc gọi tên tình lang vừa kích động chạy lại gần. Tiếp sau đó là những cảnh trẻ em nhỏ tuổi không nên xem, đồng chí Tiểu Quản nhẫn nhịn nỗi đau đớn bên cai phải, ôm chặt lấy Tiếu Tiếu rồi trao một nụ hôn mãnh liệt, tình cảm.

Tôi hít một hơi thật sâu, quat người đi, tay trái đưa lên che mắt cho Dạ Tầm Hoan đang ngồi cạnh bên phải nhìn một cách tự nhiên, rồi từ từ lên tiếng: “Không nên nhìn cảnh này.”

Không khí này ám muội một cách kì lạ, ở bên đó, hai người hôn nhau đến mức trời đất sa sầm, ở bên này, tôi với hắn lại ghé sát nhau đến vậy, hơi thở của hai chúng tôi giao hòa trong không khí lạnh giá, thực sự vô cùng lúng túng, khó chịu. Tôi không dám nhìn Dạ Tầm Hoan, hai mắt đành nhìn lung tung, trong đầu cũng nghĩ tới những chuyện đau đầu, khốn khổ.

Năm năm trước, không biết là ngẫu nhiên hay cố tình, vừa rời khỏi kinh thành không bao lâu, trên đường đi tôi nhìn thấy Bạch Ánhững Đồng mặt mũi đầy máu lại bất tỉnh nhân sự. Sau khi lo lắng vạn phần gọi cô ấy dậy, cô ấy đã quên đi tất cả mọi chuyện, chẳng biết mình là ai, làm sao mà ra khỏi kinh thành Kim Bích, Khóc trong vui mừng, tôi đặt tên mới cho cô ấy là Tiếu Tiếu.

Ngày hôm đó, ở Cúc Phụng Cung, vào lúc tôi quay người rời đi, tôi nghe thấy câu nói cô ấy lẩm bẩm trong miệng.

Tôi không hề kể cho cô ấy nghe những chuyện trong quá khứ, sở dĩ không kể, ngoài việc muốn cô ấy có cuộc sống hoàn toàn mới, cũng bởi vì những điều tôi hiểu về con người của cô ấy cũng chỉ có đến thế. Có điều, chuyện cả tôi với cô ấy đều trúng độc Hắc quả phụ thì tôi đã nói thật, hoàn toàn không hề giấu giếm.

Năm năm qua, cô ấy chưa hề có biểu hiện như ngày hôm nay, cô ấy từ chối Quản Diễm Thành, thậm chí gây thương tổn trên người cậu ấy, những chuyện này tôi đều hiểu tại sao. Hắc quả phụ, nỗi đau đớn chí mạng!

Tôi thậm chí không biết nếu như mình thực sự có thể tìm được Tầm thì bản thân sẽ phải làm gì?

“Này, cô đang làm cái gì thế? Nắm mãi bàn tay ta làm cái gì?”

Đáng ghét! tên khốn này nhân lúc tôi không để tâm dám bỏ bàn tay che mắt hắn xuống, lại còn nắm chặt trong lòng bàn tay hắn. Tôi thẹn thùng định rút tay ra, nhưng mà tên khốn này nắm chặt uqas, nhất quyết không chịu buông tay.

“Đừng có động đậy. Bàn tay của cô rất lạnh, để ta sưởi ấm cho.”

Hả? hắn đang sưởi ấm bàn tay giúp tôi sao?

Nhất thời, tôi không biết phải làm thế nào, khuôn mặt cũng bất giác đỏ bừng bừng lên. Thật đúng là toát mồ hôi lạnh! Cái không khí ám muội chết tiệt khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tai tía này.

Đang bận nguyền rủa, cuối cùng cũng có động tĩnh khác.

“Sau này, ngươi đừng đến đây tìm ta nữa, ta cũng sẽ không ra gặp ngươi nữa đâu.” Tiếu Tiếu kêu lên đầy bi thương, đẩy mạnh Quản Diễm Thành ra, sau cùng cũng kết thúc nụ hôn quyến luyến, đắm đuối, nóng bỏng kia.

“Là bởi vì vết sẹo trên khuôn mặt của nàng hay sao? Cái đó thì có gì đáng ngại cơ chứ?”

“Không phải! không phải! ngươi đừng nói nữa.”

“Vậy rốt cuộc là vì lí do gì hả? Nàng mau nói đi.” Quản Diễm Thành không cam tâm, nhất quyết hỏi cho bằng được.

“Bởi vì tmặt là Hắc quả phụ! ta là Hắc quả phụ! Ta là Hắc qủa phụ! Ta là Hắc quả phụ.” Tiếu Tiếu mất hết lí trí, thét lớn đầy kích động.

Từng tiếng “Hắc quả phụ” đầy ai oán vang lên chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, chấn động mọi thứ xung quanh, mãi chẳng thể nào tan đi được.

Quản Diễm Thành ngây lặng người đi một hồi, đưa tay ấn vào vết thương của bản thân, dáng vẻ khó lòng tin vào tai mình, nhìn Tiếu Tiếu đầy đau khổ, miệng không thôi nói câu: “Không thể nào.”

Tiếu Tiếu nhặt thanh kiếm dưới cây lên, chạy đi trong nước mắt. Cuối cùng cô ấu cũng chẳng nhẫn nhịn được mà nói cả ra rồi.

Trái tim tôi chẳng khác nào bị dao cứa mạnh lên, hai bàn tay đang được Dạ Tầm Hoan sưởi ấm bất giác nắm chặt lại, nghiến cả vào lòng bàn tay.

Mãi lúc sau, Dạ Tầm Hoan mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Họ đã đi cả rồi, chúng ta có về không?”

Tôi định thần lại, đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên họ đều đi cả rồi, đúng là một vở kịch khiến người ta đau lòng.

Tay tôi vẫn đang bị hắn nắm chặt lấy, thật đúng là mất mặt, dồn sức rút ra, tôi bĩu môi nói: “Chắc ngươi không muốn lấy hai mươi lạng bạc của tháng này nữa đúng không?”

Hắn lại mỉm cười đầy bất cần, khiến người ta cảm thấy ghét vô cùng. Tôi đẩy hắn ra, vội vàng đứng dậy, trước mắt đột nhiên đen sì, loạng chà loạng choạng, thân người cuối cùng đã được đỡ lấy. Thật đáng chết, ngồi đó lâu quá, không ngờ đến độ hai chân tê dại, sau đó lại đứng dậy quá nhanh, máu không kịp lên não, cho nên chả nhìn thấy gì cả. Liếc mắt nhìn vào khuôn ngực chắc nịch, vạm vỡ trước mặt, tôi bỗng nảy ra ý đồ xấu xa, đưa hai tay sờ soạng một hồi, vô lễ một lượt từ trên xuống dưới, vậy mà chẳng tìm được thứ mà tôi muốn.

Bỗng nhiên cả người tôi được ôm chặt vào vòng tay ấm áp, hương thơm dịu nhẹ, dễ chịu kia tràn thẳng vào mũi, bên tai lại vang lên giọng nói khiến người ta dễ bị mê hoặc: “Tiểu thư, cô đúng là rất biết cách vắt kiệt sức lực của người ta.”

Tên đàn ông này thực sự là quá đáng, hết lần này đến lần khác vô lễ với tôi. Vùng vẫy mãi vẫn chẳng thoát nổi vòng tay của hắn, tôi liền há miệng cắn vào lồng ngực hắn. Dù cho tôi cắn mạnh đến mức độ nào, hắn vẫn không chịu buông tôi ra, để mặc cho tôi cắn trút giận.

Tôi từ từ nhả răng ra, chán nản đưa lời hỏi: “Rốt cuộc ngươi định thế nào đây hả?”

“Chỉ muốn ôm cô một lúc mà thôi.”

“Đêm khuya lắm rồi, sáng ngày mai ta còn phải…”

“Suỵt, chỉ một lúc nữa thôi, rồi chúng ta sẽ quay về.”

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, mặt trời đã mọc cao vút giữa bầu trời.

Chỉ nghĩ tới thôi là đã cảm thấy mất mặt rồi. tối hôm qua, mới đầu còn giữ bộ dạng trinh tiết liệt nữ đòi sống đòi chết, thật không ngờ sau cùng tôi lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn một cách thản nhiên.

Tại sao tôi lại có thể như vậy được chứ? Nhìn vào bức tranh vẽ Thượng Quan, tôi không ngừng tự trách: “Thượng Quan, xin lỗi chàng, ta không hề cố ý. Tối hôm qua ta làm vậy chỉ vì muốn lấy lại cây trâm cài mà chàng tặng ta thôi. Thật không ngờ…”

“Tỉ tỉ, ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tiếu Tiếu.” Tôi bước lại gần, ôm chặt lấy cô ấy, dịu dàng lên tiếng: “Đợi khi nào ta quay về, chúng ta sẽ đóng cửa khách điếm, cùng nhau đi tìm Huyết Phượng Hoàng.”

“Huyết Phượng Hoàng? Tỉ tỉ…” Tiếu Tiếu nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Nhớ lại cảnh tượng cô ấy đau đớn dứt tình tối hôm qua, tôi cảm thấy đau lòng vô cùng. Bây giờ, vì cô ấy, vì tôi, đều phải thử làm một lần.

Chạm nhẹ vào con bướm xinh đẹp trên khuôn mặt của Tiếu Tiếu, tôi từ từ lên tiếng: “Ta đã từng nói, máu của tộc người Phượng Hoàng có thể giải thiên hạ kì độc, chắc cũng có thể hóa giải chất độc Hắc quả phụ.”

“Tỉ tỉ? Tỉ…” Đôi mắt quyến rũ động lòng người kia đã long lanh đầy lệ quang.

“Ta biết hết mọi chuyện rồi. Cứ ở đây chờ ta quay về, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm, được không?”

“Dạ.”

Nhìn thấy cô ấy vui đến mức bật khóc, tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy rồi đưa lời an ủi: “Ta phải đi rồi, còn không đi thì sẽ để lỡ giờ lành mất.”

Tôi cùng Tiếu Tiếu còn chưa đi ra cửa lớn của khách điếm thì đã nghe tiếng câu chuyện bàn luận về ngựa của Khai Tâm, Dạ Tầm Hoan và Uông Thư Bách.

Uông Thư Bách thét lên thảng thốt: “Cái gì? Để nói con ngựa này có tên là Pháp Lạp Lợi[1]? Làm gì có ai đặt tên cho con ngựa nghe quái dị như vậy chứ?

[1] Phiên âm Hán - Việt của hãng xe hơi nổi tiếng Ferrari.

“Pháp Lạp Lợi. Ha ha ha, rất thú vị. Là ai đặt tên vậy?” Dạ Tầm Hoan cất tiếng hỏi.

Khai Tâm liền nói: “Đương nhiên là mẫu thân con rồi. Pháp Lạp Lợi thì có gì là quá lạ? Con ngựa dì Tiếu cưỡi còn tên là Lôi Nặc[1] cơ. Ngay cả con ngựa nhỏ của con cũng được mẫu thân đặt tên là Bôn Bôn[2] mà. Lúc đó mẫu thân còn cho con hai lựa chọn, một là Thu Thu, một là Bôn Bôn. Hầy, cái đó hình như không phải đọc là Thuynh Thuynh, nói tóm lại là rất khó nhớ. Sau đó, con đã chọn ngay cái tên Bôn Bôn. Mẫu thân còn nói, đợi khi nào nó lớn lên sẽ gọi nó là “Bôn Trì[3]”

[1] Phiên âm Hán - Việt của hãng xe hơi nổi tiếng Rebault

[2] Phiên âm Hán - Việt của hãng xe Benz mini.

[3] Phiên âm Hán - Việt của hãng xe nổi tiếng Benz.

Thì ra Khai Tâm chọn tên cho con ngựa của mình là Bôn Bôn vì âm QQ khó đọc, khó nhớ.

Uông Thư Bách bật cười lớn tiếng rồi nói: “Thu Thu? Bôn Bôn?Ngốc Nghếch? Ha ha, ngoại trừ mẫu thân của đệ ra thì cả thiên hạ này cũng chả còn ai đặt cho ngựa những cái tên vừa tục lại vừa ngu như thế? Dạ huynh, huynh nói sao?”

Dạ Tầm Hoan cũng không nhịn cười nổi, khẽ gật đầu đồng ý.

Tiếng Khai Tâm mang chút uất ức: “Cái tên Bôn Bộn thực sự khó nghe vậy sao?”

Đột nhiên, tôi có cảm giác máu huyết toàn thân xộc lên, Khai Tâm với hai người đàn ông này thực đúng là “ông nói gà bà nói vịt”. Tôi chẳng thể nào nghe thêm được nữa, hai tên đầu heo này làm sao mà hiểu được những chiếc xe đua công thức một là gì chứ? Thế là tôi liền phẫn hận đưa lời cắt ngang: “Xin hỏi Uông huynh có cao kiến gì trong việc đặt tên cho ngựa?”

Uông Thư Bách ngồi quay lưng lại với tôi, bình thản đưa lời đáp lại: “Phong Ảnh của Dạ huynh, cái tên này đặt rất…”

Uông Thư Bách vừa nói vừa quay người lại, nhìn thấy người đến là tôi, liền chạy thẳng sang phía Tiếu Tiếu rồi liên miệng nói: “Không có cao kiến! không có cao kiến gì cả.”

Hừm! đúng là thư sinh chết tiệt.

“Mẫu thân.”

Khai Tâm chạy nhanh tới chỗ tôi, tôi ngửi mùi vị quen thuộc trên người thằng bé. Đàn hương? Tối hôm qua, trên người Dạ Tầm Hoan cũng có mùi hương này, thế là tôi liền nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào trên người con có mùi hương của rượu thế hả?”

Khai Tâm ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên rồi nói “Không phải đâu, mẫu thân, là tối hôm qua khi đi ngắm đèn lồng, Thư Bách ca đâm sầm vào một lão đại nương bán hương liệu, khiến cho cả người con với Hoan thúc đầy mùi đàn hương đó.”

Thảo nào, tối hôm qua cả thân người hắn tràn đầy thứ hương thơm mê hoặc lòng người đó.

Tôi ôm lấy Khai Tâm rồi cùng đi về phía con Ferrari của mình, đưa tay vuốt ve bộ lông màu vàng mượt mà của con ngựa cái, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Lúc đó, tôi đã tốn một khoản tiền lớn, nhì nhèo cùng một lão đầu óc đầy mỡ mới có thể đoạt được con ngựa này về tay. Liếc mắt nhìn qua Dạ Tầm Hoan, tôi hoàn toàn kinh ngạc trước con hắc mã của hắn, toàn thân không có một cọng lông khác màu, cao to, khỏe mạnh, đây chính là con Phong Ảnh[1] sao? Tôi còn có Rejoice, Head and Shoulder cơ! tôi đột nhiên nhận ra, kể từ sau khi tên này tới đây, con ngựa của hắn cũng ăn ở tại đây khá lâu rồi, không ngờ tôi lại quên khuấy mất việc thu tiền của hắn.

[1] Trùng tên với một loại dầu gội đầu tại Trung Quốc.

Hả? rõ ràng là một mình tôi phải lên đường, sao hắn cũng làm ra dáng vẻ như sắp sửa đi đâu vậy, trong tay còn cầm dây cương nữa? Khai Tâm ôm chặt rồi nũng nịu trong lòng tôi, lưu luyến lên tiếng: “Mẫu thân, người cùng với Hoan thúc lên đường phải hết sức cẩn trọng đấy, cố gắng chăm sóc thật tốt bản thân và Hoan thúc nữa. Người nhất định phải quay về sớm đấy, Khai Tâm sẽ nhớ hai người vô cùng. Chúc hai người thượng lộ bình an.”

“Đợi, đợi, đợi đã, hắn cũng muốn lên đường cùng ta sao? Tại sao ta lại không biết chuyện này?” Tôi chẳng dám tin vào tai mình mà quay sang nhìn tên họ Dạ, nghiêm túc lên tiếng: “Ngươi không phải trông khách điếm sao?”

Tiếu Tiếu mỉm cười đưa lời đáp thay: “Tỉ tỉ, trước đây đều là tỉ tỉ cùng với Triệu thúc đi, bây giờ Triệu thúc đến nước Thanh Long rồi, một mình tỉ lên đường, mọi người đều không an tâm. Huống hồ chi, trong khách điếm vẫn còn có muội, còn có Thư Bách ca, A Cường, Đại Mao, lại còn cả Triệu thúc nữa, thúc ấy sẽ quay về trước tỉ tỉ đấy.”

Tôi kinh ngạc lên tiếng: “Không an tâm? Các ngươi có nhầm không đấy, có năm nào mà ta không một mình ra ngoài tận một tháng trời chứ?”

Khai Tâm lại nói xen vào: “Mẫu thân, trước kia là trước kia, bây giờ bây giờ. Dáng vẻ của người trước kia vô cùng an toàn, còn bây giờ thì khác rồi, cho nên mọi người tất nhiên phải tìm cho người một sứ giả hộ hoa. Hoan thúc, người nói có đúng không?”

Dáng vẻ của tôi trước kia rất an toàn sao? Còn bây giờ thì lại hết an toàn rồi? Tên tiểu tử đang khéo léo nhắc thầm rằng trước kia tôi rất béo đây mà. Thế là tôi liền quay sang lườm Khai Tâm một cái.

“Còn nữa, đại tỉ, có ta – Uông Thư Bách - ở đây, Tiếu Tiếu và Khai Tâm, đại tỉ hãy yên tâm mà giao lại cho ta.”

Ha ha! Đại tỉ? Từ khi nào hắn trở thành em rể của tôi rồi chứ, lại còn dám mở miệng xưng hô thân thiết như vậy nữa chứ? Yên tâm? Liếc mắt sang nhìn thấy khuôn mặt chỉ mong tôi đi càng sớm càng tốt của tên thư sinh ngốc nghếch kia tôi cảm thấy ngán ngẩm. Chuyến đi lần này của tôi quá hợp ý hắn, cũng toại nguyện cho hắn, tôi làm sao mà an tâm nổi!

“Ta…”

Tôi vừa định phản bác, liền nghe thấy Dạ Tầm Hoan lớn tiếng nói: “Tối qua, cô đã đồng ý rồi, muốn ta đi cùng với cô còn gì.”

Tối qua? Tôi đã đồng ý? Làm gì có chuyện đó? Lẽ nào tôi ngủ rồi mê man, hồ đồ sao? Nhưng nghe thấy hắn mở đầu câu nói bằng hai chữ “tối qua”, tôi cảm thấy ớn lạnh cả thân người, giọng nói lại còn lớn như vậy, cứ như thể sợ người ta bị điếc không nghe thấy vậy. Tên khốn này lại còn vô sỉ đến mức nói nhỏ bằng khẩu hình: “Cây trâm.”

Liếc nhìn khuôn mặt đầy ám muội của mọi người, nhắm hai mắt lại, tôi nghĩ lần này cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể nào rửa sạch được nỗi oan này. Hỡi các vị thần trên trời! Lần này xin hãy ban cho con một sợi mì để con tự tử.

Trong lúc còn u mê, tôi bị mọi người đẩy lên con Ferrari, bắt đầu lên đường.

Hai người chúng tôi cưỡi ngựa đi về phía tây rất lâu. Bởi lúc xuất phát còn lần chần mất khá nhiều thời gian, nên mãi cho tới lúc trời tối vẫn chẳng tìm được trạm dừng chân gần nhất. May mà trên đường đi tới huyện Tảo Dương, chúng tôi tình cờ phá hiện được một khách điếm nhỏ bé bên đường.

Từ trước đến nay tôi luôn có thói quen là để tâm đến những sự vật, sự việc có liên quan đến nghề nghiệp của bản thân. Trước kia là khoản bệ xí, còn bây giờ, không cần nói nhiều, tôi sẽ quan tâm rất nhiều đến các khách điếm, làm phép so sánh rồi rút kinh nghiệm.

Khách điếm này không lớn lắm, đưa mắt nhìn qua cũng chỉ có khoảng bảy, tám gian phòng, phòng khách ở tầng một vắng tanh vắng ngắt, chỉ có khoảng ba, bốn người đang dùng bữa tối mà thôi. Không biết tại sao, ngay khi bước chân vào khách điếm này, tôi liền cảm thấy có điều gì đó dị thường, kì quái dâng trào trong lòng.

Chúng tôi liền đặt hai phòng, căn phòng Dạ Tầm Hoan ở là phòng số 1 dãy Thiên, còn của tôi là phòng số hai dãy địa, vị trí ở đầu đông và tây trên tầng hai của khách điếm này. Tôi vốn dĩ muốn đặt hai căn phòng ở sát cạnh nhau, chủ quán nói khách điếm đã hết phòng, nhưng khi đi ngang qua căn phòng thứ nhất ở dãy Địa, phát hiện bên trong hoàn toàn không có người.

Không lâu sau, tiểu nhị liền đưa bữa ăn tối lên phòng.

Nhìn mấy chiếc màn thầu trên bàn, tôi chẳng có chút cảm giác muốn ăn nào hết, nâng li lên, định uống chút nước cho đỡ khát, sau rồi lại đặt xuống. Cảm giác bất an trong lòng khiến tôi đưa mắt nhìn ngắm lại căn phòng.

Căn phòng này không cũ nát lắm, thế nhưng trên tường lại có rất nhiều mạng nhện, bụi bặm. Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc giường, một ngọn đèn, một cái bàn, một cái ghế. Chiếc chăn bông trên bàn có mùi vị khác thường, chiếc đèn đen ngòm xấu xí, cái bàn tuy còn mới nhưng cũng phủ đầy bụi. Sàn gỗ dưới đất đã được lau sach, để lộ ra vẻ cũ nhưng sáng bóng, hiện lên dưới ánh đèn trong chẳng phù hợp với những thứ khác chút nào.

Xưa nay, mũi tôi vô cùng thính, điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất chính là căn phòng này có thoang thoảng mùi hương gì đó. Càng lúc, nỗi sợ hãi, lo lắng trong lòng lại càng dâng trào…

Tôi mở cửa ra, hàng lang trước đó còn sáng đèn giờ đã biến thành khoảng đen tối mù mịt. Lo lắng, hoang mang tôi mò mẫn trong bóng tối, tìm đến căn phòng của Dạ Tầm Hoan theo trí nhớ. Lúc này tôi cảm thấy dường như có người đang theo sau mình, toàn thân run rẩy, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chỉ hận không thể phi thẳng sang phòng của hắn ngay tức thì.

“Dạ Tầm Hoan.” Đẩy cửa phòng ra, bên trong một khoảng tối đen như mực, tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được hơi thở của hắn, liền lấy hết dũng khí tiến sâu vào bên trong.

“Dạ…Tầm Hoan…” Giọng nói của tôi run rẩy hơn trước đó.

Bỗng nhiên, cánh cửa bị đóng lại, miệng tôi cũng bị ai đó bịt chặt, vậy là tôi liền vũng vẫy trong hoảng loạn.

“Là ta đây, đừng có lên tiếng, cúi đầu xuống, ôm chặt lấy ta.” Là Dạ Tầm Hoan. Hắn muốn làm gì chứ? Không còn bất cứ lo lắng nào khác, tôi làm theo đúng lời dặn của hắn. Hắn ôm chặt lấy cả thân người tôi bằng một tay, bật người mạnh lên, xông ra khỏi căn phòng nhảy xuống khoảng đất trống bên ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người thét lớn, vó ngựa tung bay.

Trong nháy mắt, Dạ Tầm Hoan đã ôm tôi ngồi trên lưng ngựa, bàn tay ôm chặt lấy vòng eo của tôi giờ đã buông ra. Để không bị ngã khỏi lưng ngựa, tôi không còn cách nào khác, đành phải ôm thật chặt vào người hắn. Nép chặt vào lồng ngực hắn, hơi thở của hắn bao bọc lấy cả thân người tôi, mùi đàn hương kia tuy đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn khiến thần kinh tôi mê mẩn hệt như tối qua.

“Tiểu thư, cô có thể buông tay được rồi đấy.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Hả? Ngựa dừng lại từ lúc nào thế? Mặt mày đỏ bừng, tôi vội buông tay, hắn bế tôi xuống ngựa. Dù gì cũng đang giữa đêm khuya, hắn hoàn toàn không nhìn thấy được mặt tôi có đỏ hay không.

Dạ Tầm Hoan đột nhiên nắm lấy tay tôi, lấy hai ngón tay đặt lên cổ tay, đôi mày nhíu chặt lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý vị, sau đó nhanh tay đút một viên đan dược thơm thơm cho vào miệng, tôi không kịp phản ứng, nuốt ực vào trong. Tôi lo lắng ho hắng liên tục mà vẫn chẳng thể nào nhè ra được, lập tức bực bội thét vào mặt hắn: “Dạ Tầm Hoan, rốt cuộc ngươi cho ta uống thuốc gì thế?”

“Yên tâm đi, thứ cho công uống không phải là thuốc độc đâu. Lúc nãy ta không thắp đèn trong phòng, cô biết tại sao không? Là bởi vì tâm đèn có vấn đề. Có điều, lúc nãy bắt mạch, ta không thấy hiện tượng gì lạ thường, nhưng vẫn nên phòng trừ là tốt nhất.”

Thảo nào! thì ra khứu giác tinh tường của tôi không phải vừa, quả nhiên hương thơm thoang thoảng trong phòng khi nãy có vấn đề thật.

Một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đen tối.

Hầy, thật không ngờ ngay ngày đầu tiên xuất phát đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này rồi.

Hai người chúng tôi liền nhóm một đống lửa cạnh bên một thân cây đại thụ, tôi chán nản nhìn vào đống lửa, tình cảnh này dường như chỉ có những khi tôi tham gia trại hè vào nhiều năm trước đây. Thế nhưng, ít nhiều gì cũng có các thiết bị an toàn! Nơi đây chỉ có tiếng gió rít qua cành lá, không biết giữa chừng liệu có xuất hiện thêm rắn rết, mãnh thú nào khác hay không. Hầy, nếu như không có đống lửa này giữ ấm, tôi thực sự sợ rằng mình sẽ chết lạnh ở nơi đây, sáng hôm sau biến thành một xác chết vô danh.

Bỗng nhiên, tôi thét lên thảng thốt: “Chết rồi, ta để quên tay nải trong hắc điếm rồi, trong đó ngoài ngân lượng, y phục ra thì quan trọng nhất còn là khuế ước thuê cửa hàng. Á, còn cả con Ferrari của ta nữa.”

“Vẫn còn biết đó là hắc điếm cơ à, đúng là đồ ngốc.”

“Hừm! ngươi coi ta là kẻ đần chắc, cũng không nghĩ lại xem ta làm việc gì.”

Sau khi nhìn tôi như nhìn một kẻ đần độn, Dạ Tầm Hoan vứt một tay nải cho tôi, đó chính là chiếc tay nải tôi vừa nhắc, hắn lấy từ lúc nào vậy? có kinh nghiệm lần này tôi liền cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu như lần sau có mất tay nải thì chí ít người còn, tiền còn, khế ước còn.

Tiếp đó, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đầy hồ nghi rồi hỏi: “Ngươi lấy thứ này cho ta từ lúc nào? Tại sao ta lại không biết hả?”

Hắn nhoẻn miệng bình thản đáp: “Ngay từ lúc bước vào trong khách điếm.”

Lúc bước vào khách điếm? khi xuống ngựa hắn có giúp tôi dỡ hành lí, chẳng lẽ ngay từ lúc đó hắn đã biết đây là một hắc điếm? Mẹ kiếp! Vậy mà hắn vẫn còn dắt tôi vào bên trong, đột nhiên tôi cảm thấy thất khứu chảy máu.

“Mau đền ta con Ferrari”

“Được, đền cô con Phong Ảnh.”

“Hừm! Con Phong Ảnh của ngươi đen như bãi than vậy, xấu xí cục mịch, ai mà thèm chứ?”

Tôi vừa nói dứt lời, bỗng nhiên Phong Ảnh hí vang, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Tôi không dám tin vào tai mình, đưa mắt nhìn sang chỗ buộc Phong Ảnh, con ngựa đó đang nhìn tôi chằm chằm, không ngừng gõ vó sau, rồi thở hồng hộc như thể đang tức giận điều gì. Mẹ kiếp! Không phải chứ? Nó nghe hiểu tiếng người sao? Lại nhìn dáng vẻ tức giận hừng hực của nó, nếu như tôi thực sự thu nhận nó, nói không chừng sẽ tìm cơ hội hất văng tôi khỏi lưng rồi thành kẻ ngốc nghếch mất thôi. Chẳng còn cách nào khác, xin hãy lượng thứ cho hành động lấy dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử của tôi! Thôi bỏ đi! Bỏ đi!

Dạ Tầm Hoan bật cười lớn tiếng, tôi bực bội quay sang nói: “Ngựa ta có thể không đòi, nhưng ngươi phải đền cho ta ngân lượng. Còn nữa, nó đã ăn ở trong khách điếm nhiều ngày nay, cũng phải thu ngân lượng. Hừm!

Ngựa thối! Đàn ông thối!

Sáng sớm hôm say, tôi bị đánh thức bởi tiếng ngựa hí ồn ã, khẽ động đậy thân thể đang đau nhức, tê dại, bỗng nhiên tôi mới nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Dạ Tầm Hoan. Hừm! Tối qua, tên đàn ông thối tha, vô liêm sỉ này đã dụ dỗ, lừa phỉnh tôi, muốn ôm tôi đi ngủ, nói rằng phải trao đổi hơi ấm, lúc đó tôi thà chết không chịu. Bây giờ thì hay rồi, hu hu, lúc này mọi chuyện lại thành tôi chủ động ôm chặt lấy hắn.

Hai mắt sẩm đen. Lại còn phải cưỡi chung một con ngựa với hắn nữa!

Không biết có phải tối qua những lời nói kia của tôi đã đắc tội với mã đại ca không mà cả dọc đường nhìn bốn vó mạnh khỏe, vạm vỡ của nó tiến lên phía trước chậm rì rì, vượt qua con đồi nhỏ. Với tốc độ lúc này của nó không biết giờ tháng năm nào tôi mới có thể đến được nước Bạch Hổ đây?

Người đàn ông phía sau vẫn cứ vô liêm sỉ tựa sát vào người tôi, thi thoảng lại còn thở hơi ấm phù phù bên tai tôi, kích thích thần kinh của tôi. Tuy rằng tôi làm người văn minh nhiều năm nay, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có giới hạn nhất định chứ!

“Này! Thưa Dạ Tầm Hoan đại hiệp văn võ song toàn, thiên hạ vô địch, thế gian hiếm thấy, Phong Ảnh của ngươi chẳng phải mệnh danh là ngựa thượng thượng đẳng ngày đi vạn lí sao? Vậy sao nó đi còn chậm hơn cả con trâu già của vị lão bá bên kia chứ?”

“Ta làm sao mà biết được? Chuyện này thì phải hỏi cô đấy.”

“Hỏi ta?” Hừm! Qủa nhiên con ngựa thối này đang cố tình gây khó dễ cho tôi. Tục ngữ có câu: người lành bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi. Tuy rằng lúc này tôi đang cưỡi trên con ngựa này nhưng người chịu thiệt thòi lại vẫn là tôi. Mẹ kiếp, có người nào xui xẻo như tôi không chứ?

“Có cách nào khiến nó chịu phi nhanh không?”

“À, ta nghĩ nếu như có con ngựa cái tứ chi rắn chắc, lông tơ bóng mượt đi phía trước thì chắc nó sẽ phi rất nhanh đó.”

Quạc…quạc…quạc…quạ bay ngang đầu!!!!

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Người nào thì ngựa nấy.”

“Hí…” Con ngựa nhỏ nhen kia rống lớn rồi bắt đầu có hành động lạ thường.

Đột nhiên có mấy người thúc ngực phi gấp qua, Phong Ảnh lại càng kích động rướn thẳng người dậy rồi hất cả tôi với Dạ Tầm Hoan ra khỏi lưng. Cú ngã này khiến tôi ê ẩm, thương tích đầy mình, ngã từ trên đỉnh đồi cao như vậy xuống, không chết đã là điều vạn hạnh rồi. Dạ Tầm Hoan bị tôi đè phía dưới, đang nhìn tôi với ánh mắt hân hoan, hớn hở. Đúng là tên điên khùng! những lúc thế này mà hắn vẫn còn cười được mới lạ!

Lồm cồm bò dậy khỏi thân người của hắn, tôi thấy đầu tóc rối tinh rối mù, cả người dính đầy có cây hóa lá, hơn nữa y phục cũng bị cứa rách vài đường. Cơn đau đớn truyền lại từ phía sau khiến tôi há miệng rên rỉ, cũng chưa biết rốt cuộc bị thương nặng thế nào. Tay nải mất rồi, ngựa cũng mất, lại còn ngã thành ra bô dạng thảm hại như lúc này, mẹ kiếp, trước kia bao lần một mình lang bạt bên ngoài cũng chưa bao giờ xui xẻo, thê thảm như ngày hôm nay.

Tất cả là vì tên tội đồ số một, yêu tinh hại người trước mặt này đây, kể từ khi gặp hắn, kể từ khi giữ lại hắn vì giọng nói mà tôi ngày đêm nhớ đêm mong mấy năm nay, tôi nhận ra mình chẳng có một ngày nào bình an vô sự cả. Nếu như không phải hắn liên tha liên thiên cả một ngày trời khiến tôi tâm thần bất định thì cũng không đến nỗi đi chậm đến mức đó, để rồi gặp một hắc điếm đáng chết nữa chứ. Nếu như không phải do con ngựa đực ế già của hắn điên loạn vì dục vọng, tôi cũng không bị ngã thê thảm đến mức này.

Tất cả đều do tên đàn ông đáng ghét, đáng hận, đáng chém này! Những hành động xấu xa, lời nói chọc ghẹo của hắn trước kia cũng chưa từng khiến tôi tức giận điên cuồng, thế nhưng lần này tôi thực sự không thể nào nhẫn nhịn được thêm nữa.

Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn thét lớn tiếng: “Dạ Tầm Hoan! Ngươi hãy nghe cho thật kĩ, Lạc Bảo ta ở đây cũng nói thẳng thắn, rõ ràng cho ngươi biết, từ bây giờ trở đi, khách điếm Long Môn giải trừ hợp đồng lao động cùng ngươi. Ngươi không còn là chưởng quầy khách điếm Long Môn, tất cả mọi nợ nần hóa giải hết, không ai nợ ai cả. Từ nay trở đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, coi như chưa từng quen biết.

Trước khi bỏ đi, tôi còn dẫm mạnh lên chân của hắn, hắn vẫn còn nằm thườn trên mặt đất. May mà trước đó tôi đã dự phòng mọi chuyện, cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu không bây giờ thực sự muốn khóc mà chẳng còn nước mắt nữa.

Dù ngoài miệng hay trong lòng tôi đều không ngừng nguyền rủa, chửi bới Dạ Tầm Hoan, nhưng sau khi đi lượn một vòng lớn trong rừng rậm sâu thẳm này, tôi mới chợt ý thứchàng ra một chuyện vô cùng đáng sợ.

Trước tiên là tôi không biết nơi có người gần nhất là chỗ nào, hơn nữa cũng chẳng phân biệt nổi đông tay nam bắc.

“Á…á…á…” Bà nhà nó, tôi đúng là xui tận mạng.

Nhặt một cành cây cắm lên mặt đất, nhìn bóng của nó tìm ra hướng tây, rồi tôi chập choạng tiến lên phía trước. Mẹ kiếp, không ngờ tình cảnh lúc này lại ứng đúng câu:

“Nghìn non, bóng chim tắt

Muôn nẻo, dấu người không?”

Nước, không nhìn thấy. Hoa quả dại, cũng không nhìn thấy. Ngay cả những con thỏ chết do đập đầu vào thân cây với tỉ lệ gần như bằng không cũng chẳng thấy đâu. Vừa mệt, vừa đói, vừa khát, nếu như còn không tìm được thứ gì để ăn uống, tôi nghĩ chẳng cần đợi mãnh thú, hổ báo tới tấn công, tôi đã chết đói trong này từ lâu rồi.

Ông trời dường như nghe thấy lời cầu cúi của tôi vậy! Nước đã tới, ôi trời ạ, con cần người cho con nước theo kiểu này sao? Không ngờ trời lại mưa lớn lúc này! Người đến lúc xui xẻo thì đúng là chó cắn áo rách, nhà dột còn gặp đêm mưa bão, thế nhưng tôi còn chẳng có căn nhà dột mà trú mưa cơ!

“Hu…hu…hu” Tôi không muốn đi nữa, ngồi phệt xuống đất, cứ ở đây, ngấm nước mưa chờ chết cho xong, dù gì cũng bao năm rồi, quay về cũng không được, Tầm cũng mất tích, bị dày vò nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ còn phải chịu sự dày vò của ông trời nữa chứ?

“Hu hu hu…”

“Lạc!” Tiếng gọi thân thiết tình cảm vang vọng bên tai.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có mong muốn giết chết người.

“Cút đi! Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy chứ? Ngươi là tên khốn kiếp, đầu heo chết, đần độn, biến thái, thần kinh, ngươi đi theo ta làm gì chứ? Người thấy còn chưa ăn hiếp ta đủ sao? Tại sao ngươi không đi chết đi? Đi chết đi, đi chết đi.” Tôi gào thét lớn tiếng, cố gắng dùng đôi tay đánh mạnh vào hắn, thậm chí còn dùng cả miệng, cắn mạnh lên người hắn, chỉ mong có thể cắn hết thịt trên người hắn xuống.

Từ khi gặp hắn, tôi thực sự càng lúc càng không còn chút cốt khí nào cả, sau một hồi gào thét cật lực, sức lực cạn kiệt, tôi cũng đành để mặc hắn bế bổng lên, đi vào trong một sơn động, im lặng nhìn hắn rắc thuốc bột lên vết thương, im lặng nhìn hắn cố gắng hết sức nhóm số củi còn thừa lại trong động, im lặng nhìn hắn ra ngoài tìm đồ ăn và cả củi đốt nữa.

Không lâu sau, hương thơm bay ngập cả sơn động bé nhỏ này, tôi cầm chiếc đùi gà ăn như hổ vồ. Ngoại trừ vị thịt thì chẳng còn gì khác, không có dầu cũng không có muối, thế nhưng để sinh tồn, cho dù khó ăn đến mức nào, tôi vẫn cứ ra sức gặm, ra sức nhai, ra sức nuốt.

“Lạc, mau lại đây bỏ y phục…” Tên khốn không biết quan sát sắc mặt của người khác lại bắt đầu đưa ra yêu cầu quá đáng.

Tôi vô tình cắt ngang lời hắn: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái tên đó là để cho ngươi gọi sao, xin ngươi sau này đừng có gọi linh tinh như thế nữa.”

Người đàn ông đó liền nghẹn lời, vài giây sau lại mỉm cười bỉ ổi nói: “Vậy thì nên gọi nàng là gì nào? Lạc Lạc? Bảo Bảo? Tiểu Bảo? Bảo Nhi?”

Tôi lập tức lấy chiếc đùi gà đang gặm dở đập mạnh lên đầu của Dạ Tầm Hoan, nhưng hắn nhanh mắt nhanh tay tránh được, sau đó hắn lại xán lại gần một cách vô liêm sỉ, mặt dày hớn hở nói: “Ngoan nào, mau cởi y phục xuống đi.”

Tôi ngây lặng người đi, đưa tay che trước lồng ngực rồi thét lên thất thanh: “Cầm thú, ngươi định làm gì thế hả?”

“Cầm thú?” Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nói: “Nàng nghĩ ta định làm gì hả? Đương nhiên là hong khô y phục rồi.”

Lại nhìn thấy hắn dưới lớp áo mỏng manh, khuôn ngực đầy đặn, rắn chắc lại thoắt hiện dưới ánh lửa hồng, đột nhiên cảm thấy bản thân mặc y phục ướt nhoẹt thực sự vô cùng khó chịu. Tôi liền vẫy tay rồi bảo hắn: “Ngươi, hãy cởi y phục ra đi.”

“Ta?” Hắn chỉ vào mặt mình rồi hỏi.

“Nhanh lên, sao mà ngươi lắm lời thế hả?”

Hắn mỉm cười đầy ám muội, dường như rất vui khi thấy tôi bảo hắn cởi y phục ra. “Bên dưới liệu có cần cởi luôn không?”

“Ngươi bị thần kinh à? Ngươi là kẻ thích khoe hàng sao?” Tôi ấn vào hai huyệt thái dương đang rung lên bần bật, lại nhìn thấy nửa thân người rắn chắc, vạm vỡ của hắn hiện lên ngay trước mắt, tôi bất giác ngây lặng người đi. Làn da đồng khỏe mạnh, thời trang, tỉ lệ thể hình hoàn mĩ, nhìn những múi cơ vuông vắn, chắc nịch kia xem, lại còn cả hai núm ngực đáng yêu kia nữa chứ. Lại liếc mắt nhìn xuống dưới cơ bụng tuyệt đẹp, rắn rỏi bên dưới, một múi, hai múi, ba múi, bốn múi, năm múi, sáu múi? Woa! Trời đất quỷ thần ơi! Thực sự quá đỗi quyến rũ, mê hồn, bổ mắt mà đáng kinh ngạc tại sao thân hình của người đàn ông này lại đẹp thế không biết? Thần kinh bị kích thích sinh ra hooc môn giới tính mạnh mẽ, cảm giác lạ lùng, đáng sợ dâng trào trong người tôi…

“Liệu có nên lau bớt đi không?”

“Lau cái gì?” Nhìn vào đôi mắt mỉm cười quyến rũ của hắn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã thất lễ khá lâu rồi.

“Lau nước miếng.”

“Cút! Đồ tự cao tự đại, ta đã nhìn thấy những người còn có thân hình đẹp hơn ngươi nhiều.” Những nam minh tinh kia có ai là không sở hữu thân hình sáu múi khỏe đẹp chứ?

“Nàng nói cái gì cơ?” Đôi mắt của hắn đột nhiên quắc lên sắc nhọn.

“Cái gì chứ hả?” Đúng là tên ngớ ngẩn.

“Là nữ nhi thì nên biết thẹn thùng một chút, sau này đừng có tùy tiện nói nên những lời gì như vậy.” Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm khắc.

Tên này đột nhiên hung dữ như vậy, cứ làm như tôi là người của hắn vậy!

Nhận lấy chiếc áo trên cổ hắn, may mà nó đã được thân hình nóng bỏng của hắn hong khô rồi.

“Ngươi, mau quay mặt đi. Không được nhìn lén, nếu không đừng trách ta đánh ngươi thành đầu heo.” Tôi nghiêm nghị cảnh cáo hắn.

Sau khi đuổi hắn qua bên kia đống lửa, cách một giá phơi y phục, thấy hắn ngoan ngoãn quay người đi, tôi liền bắt đầu cởi y phục ướt ra. Ngoại trừ quần trong cùng quần đơn, tôi đã lột sạch đồ trên người, sau đó nhanh chóng mặc chiếc áo của hắn vào, thắt lại, đứng dậy, lại lên tiếng chỉ huy hắn qua chiếc giá phơi đồ: “Ngươi, mau hong khô chúng đi.”

Hắn quay đầu lại, đôi mắt nhìn tôi phát sáng, tôi bất giác cúi đầu xem lại bộ dạng của mình, chiếc áo này hơi lớn một chút, may mà không hở hang gì. Thế nhưng nhìn bộ dạng háo sắc, thèm muốn của hắn, suy nghĩ lại, tám phần là hắn lại bị dục vọng làm mờ mắt, thế là liền trợn mắt lườm hắn rồi quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi hong khô y phục đi?”

“Hong kiểu gì? Đống lửa ở gần chỗ nàng mà.”

“Ngươi bị đần độn à, lúc nãy ngươi dùng nội lực nhóm lửa, bây giờ lại không biết dùng nội lực hong quần áo sao?”

“…”

“Dạ Tầm Hoan, lúc này chính là cơ hội để ngươi đoái công chuộc tội, mau hong khô y phục cho ta, nếu như ngươi bất cẩn làm hỏng y phục đó thì ta sẽ cho ngươi một bài học.”

“…”

Tay tôi cầm đống ngân phiếu ướt đẫm mà cơ mặt co giật không ngừng.

Sao trang nào cũng bị ướt ở phần dấu triện thế này, thực sự khiến tôi muốn nổ mạch máu. Nếu như tôi đem ngân phiếu đến ngân trang đổi tiền, người ta chắc chắn sẽ nói đó là ngân phiếu giả, sau đó đẩy tôi ra bên ngoài, nghiêm trọng hơn nữa, có khi còn bị đưa đến quan phủ cũng nê. Điều khiến người ta chẳng biết nên khóc hay nên cười chính là tờ khế ước thuê nhà đất trong cùng lại chẳng hề ướt tí nào.

Dạ Tầm Hoan thực sự có ích hơn chiếc máy vắt toàn năng hàng trăm lần, không những tốc độ nhanh mà sau khi hong khô xong còn tự động đưa đến tận nơi, thế nhưng hắn đưa chẳng đúng lúc chút nào.

“Không cần phải hong khô, khô rồi cũng vô dụng thôi.”

Vốn dĩ tôi đã thấy rất bực bội rồi, lại cộng thêm lời nhắc nhở thiếu tính toán của hắn, nộ khí đùng đùng, tôi quay đầu lại đang chuẩn bị mở miệng thì điều bất ngờ lại xảy ra.

Đôi môi của tôi quệt qua hắn, môi chạm môi, cả người tôi như thể bị điện giật, đầu hắn không ngừng nghiêng ngả sang hai bên, cảm giác tê dại, đê mê trên môi khiến đại não tôi đình công vì thiếu dưỡng khí.

Theo bản năng, tôi lùi cả người ra phía sau, rời khỏi đôi môi khiến đầu óc rối loạn, hai má tôi ửng đỏ phừng phừng, vì mất trọng tâm, tôi đành phải đưa tay chống lên người hắn. Nín thở nhìn vào đôi mắt mê say của hắn, những lời mắng nhiếc định nói ban nãy cũng tan biến mất dạng, mãi một lúc lâu sau tôi mới thốt ra được vài từ: “Ngươi…ngươi ghé sát người như vậy làm gì hả?”

“Y phục…đã hong khô rồi…” giọng nói quyến rũ của hắn như thể mang theo chức năng thôi miên.

“Ừm.”

Đột nhiên, hắn ôm tôi vào lòng, vòng tay thít chặt lại khiến tôi suýt nữa thở không ra hơi, hai tay không ngừng vẫy vùng, vậy mà chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn.

“Này, mau buông tay ra, ngươi định làm gì hả? Ưm ưm ưm…”

Hắn đã cúi đầu xuống, dùng đôi môi chặn miệng tôi lại, trước tiên cố gắng hết sức tách đôi môi của tôi ra, ép tôi phải quyến luyến cùng hắn, mọi chuyện cứ như thể đương nhiên vậy, nụ hôn của hắn càng lúc càng say đắm hơn. Không biết tại làm sao, từ khi bắt đầu vùng vẫy đến sau cùng tôi lại nhận ra cảm giác quen thuộc kì lạ, cứ như lúc này Tầm đã về bên cạnh tôi. Phần linh hồn ngủ quên trong tôi đã bị hắn gọi tỉnh, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy cổ hắn, bắt đầu đáp trả hắn vô cùng cuồng nhiệt.

Tầm, Tầm của ta, cuối cùng chàng đã quay về, cuối cùng đã quay trở lại bên cạnh ta…Thân người tôi càng lúc càng mềm nhũn, ép sát vào thân người của Tầm theo bản năng. Tôi bất giác thốt lên: “Thượng Quan…Thượng Quan…”

Bỗng nhiên, nụ hôn quyến luyến, tình tứ đó dừng lại, bàn tay dịu dàng ấm áp kia cũng dừng lại. Khi tôi nhìn kĩ khuôn mặt phía trước sau khi đã bình ổn lại tâm trạng, chẳng khác nào sấm đánh ngang tai.

Trời đất ơi. Tôi đang làm cái gì thế này? Không biết y phục đã cởi ra từ lúc nào, thân người trần trụi của tôi đang được đặt dưới thân người trần trụi của người đàn ông kia.

Nhớ lại hành động dâm đãng vô sỉ của mình khi nãy, tôi xấu hổ đẩy mạnh hắn ra, đưa tay tát mạnh vào mặt hắn, sau đó vơ lấy y phục mà hắn đã hong khô cho tôi trước đó, vội vã mặc vào, sau đó trốn sang một góc khác của sơn động, quay lưng lại với hắn, bất giác bật khóc thành tiếng.

Thế nhưng, không lâu sau, hắn lại chạy tới gần, ép buộc tôi phải quay về gần đống lửa, ôm chặt tôi trong lòng, không cho phép tôi vùng vẫy. Trước hành vi thô thiển chẳng khác gì hạng thổ phỉ của hắn, tôi hoàn toàn không có cách nào khác, chẳng khác nào tình cảnh năm xưa, Tề ca cũng đã đối xử với tôi như vậy. Muốn thế nào thì cứ như vậy đi, dù gì tôi cũng chẳng để tâm.

Trong đêm, khi hắn ôm tôi tôi nhắm mắt định ngủ, tôi lạnh lùng, nghiêm nghị lên tiếng: “Họ Dạ kia, nếu như lần sau ngươi phát dục thì hãy cố gắng khống chế bản thân cho tốt vào, nếu không chết lúc nào cũng không biết đâu, có hiểu không?”

Tôi cảm nhận một cách rõ ràng cả thân người hắn cứng sựng lại.

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, tôi và hắn thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu lên đường. Thực sự cũng chẳng có đồ đạc gì để thu dọn cả, chỉ là mấy tờ ngân phiêu rách nát của tôi, sau một đêm tình cảm đắm đuối, bị đè nát tan, tờ thì bị lửa đốt còn lại vài mảnh vụn, tờ thì chẳng còn lại chút vết tích nào cả. Nói tóm lại là, cho dù muốn dùng nó làm ngân phiếu giả gạt người cũng chẳng được nữa. Điều kì lạ chính là tờ khế ước thuê nhà kia vẫn cứ “đại nạn không chết” nằm nguyên vẹn ở một góc khuất cho tới khi tôi cất nó đi. Tờ khế ước này đích thực có sức sống mạnh mẽ, ngoan cường mà dai dẳng vô địch thiên hạ.

Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn cứ ở trong những sơn cốc tưởng chừng như vĩnh viễn chẳng thể nào thoát khỏi, hết ngày này sang ngày khác.

Kể từ sau đêm hôm ấy, tên đàn ông thổ phỉ bỉ ồi kia mặt dày mày dạn bắt đầu ở cạnh tôi với thân phận người đàn ông của tôi, cả ngày không phải Lạc Lạc thì Bảo Bảo, nếu không lại là Bảo Nhi, nghe thật sự nổi da gà.

Hằng ngày hắn đều làm cho tôi các món ăn khác nhau, nếu hôm nay ăn gà rừng thì hôm sau sẽ là cá, ngày kia sẽ là thỏ, ngày sau nữa sẽ là hươu xạ, thậm chí ngay cả chim ưng trên trời, rắn bò dưới mặt đất, nhện trên bờ tưởng, rết ở góc khuất,… Tôi đoán tất cả những thứ mà cả đời này tôi chưa từng nếm đều được ăn thử tại khu rừng này cả rồi, hơn nữa hắn còn biết kết hợp thịt thà với rau xanh, phong phú và đang dạng.

Buổi tối mỗi ngày hắn đều có thể tìm được sơn động để dung thân, có lớn có bé, ngay cả nơi nghỉ ngơi của đám động vật dễ thương, hắn cũng có cách đuổi chúng ra ngoài hết để chiếm trọn. Không những vậy, hắn vẫn rất bá đạo, ngang ngược ôm chặt lấy tôi đi ngủ để trải qua những đêm dài lạnh lẽo, băng giá, thi thoảng lại còn quấy rối tôi một hồi rồi mới chịu ngủ. Mấy ngày hôm nay, chân tôi thật sự vô cùng đau nhức, thậm chí gót chân còn nổi lên rất nhiều bao nước, thế là tên khốn đáng chết kia tối nào cũng bôi thuốc cao gì đó, sau khi làm xong, nắm chặt lấy chân tôi không chịu buông, lại còn nắn lấy nắn để nữa.

Có thể nói so với Tề ca năm xưa hắn vô lại vô sỉ thêm gấp trăm lần, lúc này tôi bất giác cảm ơn trong người mình có chất độc Hắc quả phụ, nếu không sớm muộn cũng bị hắn chiếm đoạt triệt để.

Nhẫn nhịn! đợi đến khi nào tôi ra khỏi được sơn cốc này, tìm được nơi có con người sinh sống, tôi có thể tự lực cánh sinh, lại nghĩ cách liên lạc cùng với mấy người Tiếu Tiếu.

Đếm số lần mặt trời mọc rồi lại lặn, tính sơ sơ, cũng đã được hai mấy hôm rồi, tại sao chúng tôi vẫn chưa thể ra nổi sơn cốc này chứ? Đây rốt cuộc là núi gì chứ? Lẽ nào là núi Quần Ma sao?

Nhìn người đàn ông đáng ghét đang ngồi bên suối rửa mặt kia, tôi thực sự cảm thấy hồ nghi hắn đang cố tình làm ra những chuyện này, dựa vào bản lĩnh sinh tồn mãnh liệt ở nơi hoang dã của hắn, không thể nào có chuyện không ra nổi sơn cốc này sau bao ngày như vậy được.

Đáng ghét! Tôi nhặt một hòn đá gần đó ném về phía hắn, dường như gắn mắt sau lưng, hắn nhẹ nhàng tránh người qua một bên, để hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước suối.

Sau cũng vẫn chẳng thể nào nhịn nổi, tôi thét lên đầy tức giận: “Dạ Tầm Hoan, có phải ngươi đang cố ý không? Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới chịu đưa ta ra khỏi sơn cốc này chứ?”

Hắn nhìn lại tôi bằng khuôn mặt nhăn nhở: “Bảo Bảo, như vậy cũng hay mà. Mỗi ngày đều có thức ăn đồ uống, lại không cần phiền não chuyện gì, cảnh vật lại tuyệt mĩ, mê hồn…”

Gân xanh nổi đầy, mỗi lần tôi hỏi hắn, hắn đều trả lời như vậy, thậm chí có lần còn nói muốn cả đời ở lại nơi này.

Tôi thực sự hoảng loạn, bắt đầu từ đêm hôm ấy, tôi càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Tề ca năm xưa cũng đối với tôi tình thâm nghĩa trọng như vậy, nhưng tôi chưa từng động lòng. Còn người đàn ông này chỉ dựa vào một nụ hôn có thể khiến tôi chẳng thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi thực sự không còn nhớ nhung cây trâm của mình như trước nữa!

Xin đừng, xin đừng như vậy.

Tầm, Tầm của ta, rốt cuộc chàng đang ở nơi nào?

“Lạc, nàng làm sao thế? Đang yên đang lành tại sao lại khóc?” Dạ Tầm Hoan kinh ngạc ôm tôi vào lòng, lau khô nước mắt trên mặt cho tôi.

Nép vào lòng hắn, tôi chán nản lên tiếng: “Ta không muốn ở lại đây nữa, ta muốn rời khỏi đây.”

Hắn không nói gì, thế nhưng ngay tối hôm đó, hắn đã dùng hành động chứng minh mọi việc, đưa tôi ra khỏi sơn cốc đó.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...