Lavender Queen

Chương 44: Không trách cứ; Chỉ oán hờn


Chương trước Chương tiếp

Sáng hôm sau, khi mang café vào cho chủ tịch cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai anh :

- Em đã biết ai hại Kate?. “Stephan lên tiếng khiến cô đứng ngoài chỉ ngập ngừng”

- Vậy ư??? “anh đáp”

- Hôm đó, Tessa và Tessie đã đến nói chuyện với Kate khá lâu. Và lợi dụng lúc cô ấy không chú ý gắn một con chip trong máy vi tính của cô ấy. Con chip điều khiển từ xa này. Máy chủ điều khiển nó chỉ có những dòng máy xịn nhưng những người làm chuyện mờ ám sẽ không làm ở máy tính cá nhân. Vì vậy, em đã đến điều tra những quán internet có hệ điều hành hạng sang. Cả nước có một quán và quán đó cách công ty ta 3 con phố. Em đến đó và xem lại máy quay của quán nên đã biết ai là thủ phạm. Sau khi bản kế hoạch đã được gửi bên Anna thừa nước đục thả câu. Báo cho thằng Zen đến tiếp cận Kate.

- Tessa và Tessie việc gì phải đuổi cô ta ra khỏi công ty? “Anh nhấc khóe mi”.

- Chỉ có thể là người khác muốn thế! “Stepphan thở dài”.

- Người khác? “Anh liếc nhìn Stephan không nói gì” – Người có thể sai khiến 2 người họ. Tại sao bà ấy phải làm như vậy có điều gì bà đang giấu tôi?. “Anh đưa ngón tay hướng cằm mình”

Kate đứng núp nhẹ mở cửa nhắm khẽ đôi mắt bước và. Đưa cho hai anh, 2 cốc café cô đã pha xong. Cô nhẹ bước ra khỏi phòng Leo lên tiếng:

- Cô không muốn biết ai hại mình sao???. “Thấy cô không nói gì, anh khẽ nói”: - Cô đã biết??

- Tôi hiểu bà ấy nghĩ gì. Anh không cần phải tìm hiểu thêm!.

Hai anh nghe thấy vậy sững sờ mở đôi mắt , chỉ nhìn bóng cô trên bức tường mờ.

Leo một hồi vô định, khẽ quay lại nói với Stephan:

- Chuyện xác nhập Relax Love. Không được để ai biết. Giờ tiến hành được rồi đó!

- Em đã hiểu. “cúi đầu”

- Tôi nghĩ Anna sẽ làm gì cô ấy, thật là không ngờ. “Nhỉnh khóe mi với đôi mắt sâu thẳm” - Nhưng dù sao ông Trời vẫn đứng về phía tôi“

Thì ra anh đã có dự kiến xác lập từ lâu. Nên mới dửng dưng vậy. Thật đang kinh sợ nha

Chiều hôm đó, Cô gái đang bước về nhà thì một chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ lại.

Anh bảo cô lên xe đi gặp khách hàng. Cô khẽ ngồi lên xe anh. Anh chở cô đến một spa. Anh nói với chủ của nơi đó hãy làm cho cô ấy giống như anh căn dặn. Vài tiếng sau, cô bước ra. Trong bộ váy màu hồng xinh đẹp. Tóc tai cũng giống như người đó. Khiến anh thực choáng ngợp. Đôi mắt anh như tìm lại trái tim mình.

Cô khẽ bước cùng anh đến một khách sạn quan trọng gần đó. Thấy họ bước bên nhau ai cũng ngước nhìn. Hàng loạt phóng viên giơ máy quay trước mặt hai người.

Chỉ nhấc khóe miệng lên rồi bước vào bữa tiệc, Anh đến chỗ những người đáng chú ý trong giới làm ăn trò chuyện. Những người đàn ông trong bữa tiệc không khỏi chĩa đôi mắt vào cô. Lần lượt họ mời cô nhảy. Cô tiếp đãi họ rất vui vẻ. Cũng giống như những lần làm việc cùng anh. Không ít người đàn ông ở đó xin số điện thoại của cô.

Khi tiệc gần tan cô bước ra sảnh hiên khẽ thở dài. Ngước lên nhìn bầu trời đầy sao.

Nhắm đôi mắt cảm nhận trái tim mình. Cô khẽ nhìn vào nụ cười nhạt của người đàn ông trong kia “Lana, chắc chị hạnh phúc lắm. Trái tim này cảm thấy ấm áp dù chỉ nhìn người đàn ông đó từ xa”. Cô quay lại nhìn ngẫm một chút rồi có giọng nói đằng xa :

- Chúng ta về thôi.

Rồi cô đi theo anh trở về đến gần nhà cô. Anh đỗ xe xuống khẽ nói mỉa:

- Hôm nay, cô đã gạ gẫm kha khá đàn ông nhỉ?.

Cô mở to đôi mắt một lúc rồi quay đi không nói gì. Anh nhắm nhẹ đôi mắt nói:

- Xuống xe!.

Cô khẽ mở dây an toàn rồi mở cửa nói:

- Anh yên tâm. Tôi sẽ không làm gì để vợ anh thất vọng!.

Cô vừa dứt câu. Thì bước xuống xe. Anh phóng vụt đi. Cô khẽ nhắm đôi mắt “Con người đó. Sao chị có thể chịu được?” Rồi thở dài bước vào nhà.

2 tháng tiếp đó, cô tập trung vào làm việc và thi cử nên bận tối ngày. Anh xác nhập công ty Relax Love một cách nhanh chóng khiến Anna tức tối vì bỏ ra món tiền lớn mà dự án lại đi tong. Anh thiết lập lại J-Hotel và Relax Love thành một khiến “thái tử gia” và “công chúa” được công khai quan hệ.

Ngày bắt đầu của năm mới cô thi xong. Đang nghỉ ngơi thì bỗng có điện thoại của anh mời cô đến nhà dự tiệc năm mới. Cô không thể từ chối sếp của mình và thực sự với trái tim thôi thúc cô cũng muốn ghé thăm lại căn biệt thự đó.

Bước vào ngôi biệt thự lớn, mọi người đã có chút thoải mái hơn khi nhìn thấy cô.

Cô cúi chào hỏi họ rồi vào giúp đỡ các chị làm bếp.

Đến chiều anh đi nhậu với bạn, anh ra lệnh cho cô mang chút đồ uống lên phòng. Cô lên đến phòng anh. Trước cửa phòng có tấm bảng nhỏ dậy song trái tim của cô. Cửa khóa. Tâm hồn cô bất giác đưa tay mở “8899” mã chấp thuận. Cô nhỉnh một nụ cười treo ngược mây gió.

Cánh cửa khẽ mở ra, đôi đồng tử mở to vô định. Từ đâu những không thể chối bỏ nhưng cũng không thể lấp đầy dội vào trái tim cô.

Cô bước vào căn phòng , đưa tay chạm vào từng góc gách trong đó. Từng thứ từng thứ cứ như đang dội vào trái tim cô ngàn đợt sóng.

Đưa tay lướt qua từng chiếc tường, và dừng lại ở dưới chiếc kệ ảnh đã chật chi chít những tấm ảnh đan xen trong trí nhớ. Những tấm ảnh không hề giống như những bức ảnh xa lạ ở nhà. Tại sao , nực cười nhỉ. Cô nhỉnh khóe miệng tự giễu. Trò đùa của số phận quả đáng nực cười , những gì thuộc về mnhf lại không có cảm giác thân quen bằng những thứ đồ người khác sở hữu.

Tấm ảnh cô gái cười trong vườn hoa, tấm ảnh cô gái đang ôm những chú mèo ở trại hỗ trợ vật nuôi. những tấm hình cô gái chụp cùng những trẻ em khốn khó và được khen thưởng bằng tấm lòng nhân ái . Giờ thì đã hiểu tại sao anh yêu cô ấy như vậy, một tâm hồn và dáng hình đẹp không một chút tỷ vết. Thậm chí là còn nhường hơi thở cuối cùng cho người kém may mắn hơn mình.

Từng dòng suy nghĩ, từng dòng hồi ký mở ảo lạc vào đầu óc cô. Cô vội vã quay đi . không dám nhìn vào những điều đó nữa. Nhưng hình như cả căn phòng này, đâu đâu cũng là hình dáng người phụ nữ thân quen đó. Đầu giường , một khung ảnh cưới của anh và cô ấy. Bên trái là khung ảnh cô ấy và gia đình của mình. Còn bên phải, bên phải là gì nữa đây? Cô quay vội đi trốn tránh.

Nhưng càng trốn tránh hình như cô lại càng tự mình vấp vào những tiếng sét đánh vào tim. Bên phải không gì khác. Là một khung ảnh người cha ôm lấy cô con gái 5 tuổi của mình. Bên cạnh góc khung ảnh là tấm ảnh của một ngôi nhà cũ xinh đẹp.

Trái tim cô quặn lại như bị ai đánh chúng, nhưng bàn tay vẫn bất giác sờ vào hai tấm hình đó “Lana của cha, cha đã làm chúng cho con!!!. Lana của cha, phải thật lớn nhanh!.” Cô vội vã ôm lấy đầu, tiếng nói và tiếng cười vui vẻ của người cha.

Rồi lại có một cảm giác quặn thắt trái tim cô. “Lana phải thật khỏe mạnh. Phải chăm sóc mẹ và em. Phải học thật giỏi , cha sẽ luôn ở trong trái tim con ”. Người cha đang nằm trên giường bệnh với hơi thở tàn héo của đau đớn. Ông áp bàn tay vào lồng ngực nhỏ bé của cô con gái. Cái lồng ngực chỉ còn là tiếng đập của sự sợ hãi, đớn đau và chua sót.

Tại sao? Cô ngồi sụp xuống, tại sao? “Lana, Em xin chị!! Ký ức của chị. Tại sao lại cứ trêu đùa em!” Hàng nước mắt lặn dài trên má.

Một hồi, Cửa phòng tắm khẽ mở, cô thở gấp hoàn hồn lấy tay lau vội nước mắt trên khuôn mặt. Cô nhìn anh trong đôi mắt gợn buồn. Đáng lẽ ra phải rời khỏi đây luôn . Cô lấy tay để vội những chai nước lên chiếc bàn rồi hướng cửa bước ra.

Đi qua anh, bỗng một bàn tay to lớn. Ấm áp đến quen thuộc . Khẽ nắm cổ tay cô, Anh đưa đôi mắt sâu thẳm xót xa sang nhìn cô. Nâng nhẹ bàn tay vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp bùng cháy yêu thương đó, cô:

- Lana của anh!!

Rồi anh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ . Nước mắt rớt ướt sũng vai cô. Cô thở dài nhắm đôi mắt sầu muộn nói:

- Tôi không phải Lana!.

- Em là Lana.!!!!

Anh cương quyết, trong cơn men say khướt. Đẩy mạnh cô xuống chiếc giường ngập tràn tình yêu thương của trái tim anh.

Anh mặc sự giãy giụa khóc lóc của cô. Lột sạch quần áo trên người cô một cách phũ phàng như đã từng bao lần?. Nhìn cơ thể tuyệt sắc trong men rượu anh quát:

- Em là cô ấy… em là Lana của anh….!!!

Sau đó, nhanh chóng quănng quật chiếc vải trên hông mà cho thẳng vào .

Cô vội vã kêu lên một tiếng, tiếng đau đớn đến xé lòng. Cô nhắm đôi mắt với đôi lông mày nặng trĩu. Cảnh giác này cũng rất quen , quen thuộc lắm. Hàng nước mắt chảy xuống. “Chị Lana , Em xin lỗi nhưng thực sự trái tim này. Không muốn rời xa anh ấy. Chị đã yêu anh ấy nhiều đến bao nhiêu vậy??”

Cô ôm lấy cơ thể anh trong tiềm thức. Có sự nhớ nhung, có sự đắng cay. Có sự yêu thương ham muốn đến siết lòng. Cô bất giác hôn lên ngực anh, như chú mèo con vờn những sợ tơ quanh đó. Những sợi tơ và lớp da thịt ấm áp quen thuộc thôi thúc thúc trái tim cô. Cả nhịp đập trong trái tim anh cũng khiến cô thực hạnh phúc và bình yên lạ thường. Mùi hương trên người cũng là mùi thơm Lavender thoảng mát đến dịu lòng.

- Anh nhớ em, anh rất nhớ em . Lana !

Càng lúc anh càng mạnh hơn. Như thể trái tim đã vỡ nát ngàn năm cần được lấp đầy. Chôn thật sâu bản thân trong cơ thể cô. Không gian này chỉ có hai người mới có. Chỉ có hai người mới cảm nhận được trong nước mắt và trong trái tim.

Một đêm say tình, anh khẽ mở mắt thấy vòng tay mình đang ôm chặt người con gái nhỏ. Thậm chí còn không hề tách rời . Anh giật mình nhổm dậy. Cơ thể cô theo phản xạ bị đẩy ra. Anh lắc nhẹ chiếc đầu. bản thân cảm thấy như xé ruột vì sai lầm này. Anh đưa đôi mắt quay lại nhìn chăm chăm vào cô.Nhìn vết sẹo nhỏ ở ngực khiến lòng anh quặt xé. Anh đưa đôi tay lên bàn tay gượng gạo vào đôi mắt đỏ hoa. Đôi tay run run như đang muốn bóp nghẹn moi tim cô ra vậy.

Bỗng , bên cạnh vết mổ. Một bên bầu ngực trắng muốt như tuyết là một ruồi nhỏ màu son đỏ như giọt máu. Đôi đồng tử của anh ngạc nhiên một cách đáng sợ. Anh vội vã cúi đầu xuống mở nhẹ hai chân cô ra ngực cô ra. Không thể trùng hợp như vậy!. Tim anh đập thình thịch. Dù có là ghép tim. Cũng không thể. Anh vội vã ôm lấy cô. Nước mắt chảy xuống anh khẽ thầm thì bên tai cô. Một giọng nói ngọt sớt mê đăng lòng người. “Em là ai? Thượng Đế người con gái này là ai”.

Anh cứ siết chặt lấy cô hơn. Khiến cô loay hoay tỉnh dậy. Cô đẩy nhẹ cơ thể anh ra. Gượng thân thể đau nhức của mình rồi nói:

- Thưa sếp, tôi phải về!

- Em về đâu?? “Anh lặng hỏi”

- Nhà tôi!. “Cô trả lời”

- Nhà em ở đây! “Anh nói gióng nặng nề hơn”

- Chủ tịch. Em không phải là cô ấy!. “Cô thở dài”

- Em là cô ấy, Em phải ở đây!. “Anh nói lớn , nắm lấy cổ tay cô”

- Chủ tịch, Em xin anh. Hãy buông tha cho em. “Cô xót xa, hướng đôi mắt như van xin”

- Được, Nếu em đã muốn rời xa tôi đến vậy!.

Anh nhắm đôi mắt, buông cô ra. “Tình yêu của chúng ta. Từ trước đến nay vẫn không là gì với em”. Anh lặng suy nghĩ. Để cô mặc quần áo vào và đi ra ngoài.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...