Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl

Chương 20: Sophie đối mặt thêm nhiều khó khăn khi rời lâu đài


Chương trước Chương tiếp

Ngày Hạ chí đã rạng. Howl lách qua cửa vào nhà khi bình minh hé sáng với một tiếng động khiến Sophie ngồi phắt dậy trong cái hốc của mình, tin rằng mụ Phù thủy đang bám sát gót anh ta.

- Người ta nghĩ về tôi nhiều đến mức bao giờ họ cũng vui chơi mà vắng mặt tôi - Howl rống lên.

Sophie nhận ra anh ta chỉ đang cố ca bài ca cái chảo của Calcifer, cô lại nằm xuống trong khi Howl đổ nhào xuống ghế, chân đá phải cái ghế đẩu khiến nó bay vèo qua bên kia phòng. Sau đó, anh ta cố leo lên gác, qua kho để chổi, rồi ra sân. Cái sân khiến anh ta có vẻ hơi bối rối. Nhưng cuối cùng, anh ta cũng tìm được cầu thang, tất cả, chỉ trừ chân cầu thang không biết ở đâu, rồi ngã sấp mặt xuống đó. Cả lâu đài rung lên.

- Có chuyện gì thế? - Sophie hỏi, thò đàu qua lan can cầu thang.

- Cuộc hội ngộ của Rugby Club - Howl đáp với giọng rất đàng hoàng tự trọng. - Cô không biết tôi đã từng tung cánh bay cao vút vì trường đại học của tôi hả, bà Tọc Mạch?

- Nếu anh đã từng cố thử bay thì hẳn là anh quên mất cách rồi - Sophie nói.

- Tôi được sinh ra dưới những cái nhìn xa lạ - Howl nói - những thứ vô hình không nhìn thấy, và tôi đang đi ngủ thì cô lại làm phiền tôi. Tôi biết tất cả những năm tháng quá khứ đang ở đâu, và ai là kẻ chẻ bàn chân quỷ dữ.

- Đi ngủ đi, đồ ngốc - Calcifer ngái ngủ nói. - Anh say rồi.

- Ai, tôi ư? - Howl nói. - Ông bạn ơi, tôi cam đoan với lão là tôi hoàn toàn tỉnh táo. - Anh ta đứng dậy và hiên ngang đi lên gác, tay lần tường như thể đang nghĩ cái tường sẽ biến mất khỏi anh nếu anh ta không chạm vào nó. Cánh cửa phòng ngủ cứ chạy khỏi anh ta. - Thật là đồ dối trá! - Howl nói trong khi bước vào tường. - Điều ô nhục sáng chói của ta sẽ là sự cứu rỗi cho ta. - Anh ta còn bước vào tường nhiều lần nữa, ở nhiều chỗ khác nhau rồi mới phát hiện ra cửa phòng mình và lách qua đó. Sophie nghe rõ tiếng anh ta đổ vật xuống, miệng nói cái giường của mình cứ né tránh mãi.

- Anh ta thật quá thể! - Sophie nói và quyết định rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Không may, tiếng động Howl gây ra đã đánh thức Michael, và Percival đang ngủ trên sàn trong phòng Michael. Michael đi xuống nhà nói rằng họ đã tỉnh hẳn nên họ cũng sẽ ra ngoài và hái hoa để làm vành hoa cho ngày Hạ chí trong khi trời vẫn còn mát mẻ. Sophie chẳng tiếc gì mà không đi đén những thảm hoa lần cuối. Một màn sương đùng đục ấm áp giăng khắp lối, tràn ngập hương hoa và thấp thoáng sắc màu. Sophie lịch bịch đi, đưa gậy dò đất và lắng nghe hàng ngàn con chim ríu ra ríu rít, cảm thấy thật sự luyến tiếc. Cô vuốt ve một bông huệ mượt mà ẩm ướt và mân mê những bông hoa lua tua đỏ thẫm có những cái nhụy dài phủ đầy phấn. Cô ngoài nhìn tòa lâu đài màu đen cao ngất đang phả hơi sương phía sau họ. Cô thở dài.

- Ông ấy đã làm nơi này trở nên khá hơn - Percival nói, trong khi bỏ một ôm hoa dâm bụt vào cái bồn đang trôi bồng bềnh của Michael.

- Ai đã làm? - Michael hỏi.

- Howl - Percival nói. - Trước kia, nơi này chỉ toàn những bụi cây, và chúng rất nhỏ và khô cằn.

- Anh nhớ là trước kia đã đến đây à? - Michael sôi nổi hỏi. Cậu vẫn không hề từ bỏ ý nghĩ rằng có thể Percival là Hoàng thân Justin.

- Tôi nghĩ tôi đã đến đây cùng với mụ Phù thủy - Percival ngờ ngợ nói.

Họ đã hái hoa đầy hai bồn lớn. Sophie nhận thấy khi họ bước vào lâu đài lần thứ hai, Michael đã xoay cái núm trên cửa nhiều lần. Đó chắc hẳn là một việc gì đó cần làm để ngăn không cho mụ Phù thủy vào trong. Rồi dĩ nhiên là phải làm các vành hoa cho ngày Hạ chí. Việc đó mất khá nhiều thời gian. Sophie định bỏ mặc cho Michael và Percival làm việc đó, nhưng Michael quá bận bịu hỏi Percival những câu hỏi tinh ranh còn Percival thì quá chậm chạp trong công việc. Sophie biết điều gì khiến Michael trở nên sôi nổi. Có cái gì đó khang khác ở Percival, tựa như anh ta đang chờ đợi một điều gì sắp xảy ra. Điều dó khiến Sophie tự hỏi không hiểu pháp thuật của mụ Phù thủy trong anh ta còn bao nhiêu. Cô đành phải làm phần lớn các vành hoa. Bất cứ ý nghĩ nào còn sót lại trong cô về việc ở lại và giúp Howl chống lại mụ Phù thủy đều đã tan biến. Howl, kẻ có thể làm tất cả những vành hoa này chỉ bằng một cái vẫy tay, giờ đây đang ngáy ầm ầm đến nỗi từ bên tiệm hoa cô cũng nghe thấy.

Họ làm các vành hoa lâu đến nỗi đến giờ mở cửa hiệu mà vẫn chưa xong. Michael đem cho họ bánh mì và mật ong, họ vừa ăn vừa đối phó với một lượng khách khổng lồ đầu tiên ùa vào cửa hàng. Mặc dầu ngày Hạ chí, thời tiết ở Chợ Chipping bỗng trở nên xám xịt và lạnh lẽo, nhưng theo thói thường của các ngày lễ hội, có đến nửa thị trấn, mặc những bộ quần áo lễ hội đẹp đẽ, đổ đến để mua hoa và vành hoa dây cho ngày lễ. Những đám đông chen lấn như lệ thường ngoài phố. Quá nhiều người đến cửa hiệu nên phải đến gần trưa Sophie cuối cùng mới lẻn được lên cầu thang và qua kho chổi. Họ đã thu được rất nhiều tiền nên cái kho của Michael giấu dưới phiến đá trước lò sưởi phải to gấp mười lần, Sophie nghĩ trong khi đi quanh gói ghém thức ăn và quần áo cũ vào một cái bọc.

- Cô đến nói chuyện với tôi à? - Calcifer hỏi.

- Lát nữa - Sophie nói và đi qua phòng với cái bọc sau lưng. Cô không muốn Calcifer la hét về cái giao kèo đó.

Cô thò tay toan lấy cây gậy móc ở ghế thì có người gõ cửa. Sophie chững lại, tay vẫn thò ra, nhìn Calcifer hỏi ý.

- Đó là cửa ra biệt thự - Calcifer nói. - Bằng xương, bằng thịt và vô hại.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Chuyện này luôn xảy ra mỗi lần mình định bỏ đi, Sophei nghĩ. Cô xoay cho cái núm sang màu da cam và mở cửa.

Một cái xe với hai con ngựa kéo rất đẹp trên lối xe, phía sau mấy pho tượng. Sophie nhìn thấy nó phía sau người hầu rất to lớn đang đứng gõ cửa.

- Bà Sacheverell Smith đến thăm hàng xóm mới - người hầu nói.

Thật là phiền hà! Sophie nghĩ. Đó là kết quả của việc Howl sơn lại nhà và mắc rèm cửa mới.

- Chúng tôi không có ở .. - cô toan nói. Nhưng bà Sacheverell Smith đã gạt người hầu sang bên và bước vào.

- Theobald, chờ ngoài xe nhé - bà nói với người hầu trong khi thướt tha đi ngang qua Sophie, vừa đi vừa gấp dù.

Đó là Fanny - trông Fanny có vẻ sung túc sang trọng trong chiếc áo lụa màu kem. Bà đội chiếc mũ lụa màu kem điểm thêm những bông hồng mà Sophie vẫn còn nhớ rõ. Cô nhớ đã nói với cái mũ "Bạn sẽ lấy được chồng giàu" trong khi trang trí nó. Và vẻ mặt Fanny nói lên thật rõ ràng là bà ta đã lấy được chồng giàu.

- Trời ơi! - Fanny nói và nhìn quanh. - Chắc chắn phải có lầm lẫn gì đây. Đây là khu dành cho người hầu!

- Ồ ... ơ ... chũng tôi vẫn chưa dọn hết đến đây, thưa bà - Sophie nói và tự hỏi Fanny sẽ cảm thấy thế nào nếu biết cái cửa hiệu bán mũ ngày xưa chỉ nằm ngay sau kho để chổi.

Fanny quay lại và bà há hốc miệng nhìn Sophie:

- Sophie! - bà kêu lên - Ôi, trời ơi, con ơi, chuyện gì xảy ra với con thế này? Trông con đến chín mươi tuổi! Con đã bị ốm nặng lắm sao?

Rồi, trước sự ngạc nhiên của Sophie, Fanny quẳng cả mũ lẫn cây dù cùng mọi cung cách quý tộc đi, dang tay ôm choàng lấy Sophie mà khóc:

- Ôi, mẹ không biết điều gì đã xảy đến với con! - bà nức nở. - Mẹ đến gặp Martha rồi đến gặp Lettie, nhưng không đứa nào biết gì cả. Chúng đã đổi chỗ cho nhau, hai đứa dại dột ấy, con có biết không? Nhưng không ai biết gì về con cả. Mẹ vẫn còn treo giải thưởng đấy. Và con lại ở đây, làm việc như một người hầu, trong khi con có thể sống sang trọng trên đồi cùng với mẹ và ông Smith!

Tự nhiên, Sophie cũng khóc. Cô vội bỏ bọc quần áo xuống rồi dẫn Fanny tới ngồi xuống ghế. Cô kéo chiếc ghế đẩu tới và ngồi cạnh Fanny, cầm tay bà. Tới lúc này cả hai người đều vừa cười vừa khóc. Họ vô cùng mừng rỡ được gặp lại nhau.

- Đó là một câu chuyện dài - Sophie nói, sai khi Fanny đã phải hỏi tới sáu lần chuyện gì đã xảy ra với cô.

- Khi con nhìn vào gương và thấy mình thế này. Đó là cả một cú sốc khiến con bỏ đi lang thang ...

- Làm việc quá sức - Fanny đau khỏ nói. - Mẹ đã tự trách mình đến chừng nào!

- Không hẳn thế - Sophie nói. - Và mẹ không phải lo lắng đâu, vì Pháp sư Howl nhận con vào ...

- Pháp sư Howl! - Fanny kêu lên. - Cái gã đàn ông độc ác, tàn bạo ấy! Hắn đã làm con thế này ư? Hắn đâu? Cho mẹ gặp hắn!

Bà giật cây dù và trở nên rất hung hăng đến mức Sophie phải kìm bà lại. Sophie không buồn nghĩ đến chuyện Howl sẽ phản ứng ra sao nếu bị Fanny chọc chọc chiếc dù này vào người cho tới khi thức dậy.

- Không, không! - cô nói. - Howl rất tốt với con. - Và đó là sự thật, Sophie thừa nhận. Howl thể hiện sự tốt bụng một cách kỳ quặc, nhưng nghĩ đến tất cả những gì cô làm để chọc tức anh ta thì anh ta quả là đã rất tốt với cô.

- Nhưng người ta đồn hắn ăn thịt bọn con gái. - Fanny nói và vẫn vùng vẫy định đứng lên.

Sophie ấn cây dù đang vung lên của bà xuống:

- Anh ta không thực sự ăn thịt họ đâu. Nghe con đi. Anh ta hoàn toàn không hề độc ác!

Nghe thấy câu đó, dưới ghi lò khẽ vang lên tiếng xèo xèo, Calcifer đang thích thú quan sát.

- Anh ta không hề độc ác! - Sophie nói, với cả Calcifer và Fanny. - Suốt thời gian ở đây, con chưa từng thấy anh ta làm lá bùa ác tâm nào cả! - Đó cũng lại là sự thật, cô biết thế.

- Vậy thì mẹ phải tin con thôi - Fanny nói, vẻ nhẹ nhõm. - Mặc dù mẹ tin chắc nếu anh ta thay đổi thì đó phải là do con. Sophie, con vẫn luôn luôn có cách làm riêng. Con có thể chặn cơn hờn của Martha trong khi mẹ chẳng thể làm gì nó cả. Và mẹ vẫn luôn nói rằng nhờ con mà Lettie chỉ mất nửa thời gian để đạt được ý muốn thay vì phải mất cả thời gian! Nhưng con yêu, lẽ ra con phải nói cho mẹ biết con ở đâu chứ!

Sophie biết lẽ ra mình phải nói. Cô đã chấp nhận quan điểm của Martha về Fanny, toàn diện và trọn vẹn, khi lẽ ra cô cần phải hiểu rõ Fanny hơn. Cô cảm thấy xấu hổ.

Fanny rất háo hức muốn kể cho Sophie nghe về ông Sacheverell Smith. Bà kể rất dài và rất sôi nổi về chuyện bà đã gặp ông Smith như thế nào ngay trong tuần Sophie bỏ đi, và bà đã kết hôn với ông cũng trong tuần ấy. Sophie nhìn bà trong khi bà nói. Là một bà cụ già khiến cô nhìn Fanny một cách hoàn toàn mới mẻ. Bà là một phụ nữ còn trẻ và xinh đẹp, và giống như Sophie, bà đã sơm nhận thấy cái cửa hiệu bán mũ thật chán ngắt. Nhưng bà đã mắc vào đó và đã cố hết sức mình, cả vì cửa hiệu và cả vì ba cô con gái - cho đến khi ông Hatter mất. Và rồi sau đó, bà đột nhiên sợ mình cũng giống như Sophie: già nua, không lý trí, và vì thế chẳng còn có gì để phô bày.

- Và rồi, vì không có con ở đó để mẹ trao lại, dường như chẳng có lý do gì mà không đem bán cái cửa hiệu đó đi - Fanny đang nói đến đấy thì có tiếng chân lạch cạch trong kho chổi.

Michael đi qua, miệng nói:

- Chúng cháu đang đóng cửa hiệu rồi. Và nhìn xem ai đây này! - Cậu ta đang cầm tay Martha.

Martha mảnh dẻ và trắng trẻo hơn và hầu như đã trông giống cô hơn. Cô buông tay Michael ra và chạy bổ tới Sophie, hét to:

- Sophie! Lẽ ra chị phải nói cho em biết! - trong khi choàng tay ôm lấy Sophie. Rồi cô lại quàng tay ôm Fanny cứ như chưa từng nói tất cả những điều nọ về bà.

Nhưng thế vẫn chưa hết. Lettie và bà Fairfax đi qua kho chổi sau Martha, khiêng theo một cái giỏ mây, và sau họ là Percival trông hoạt bát hơn bất cứ lúc nào Sophie từng thấy ở anh ta.

- Vừa sáng là chúng tôi đi xe ngựa đến đây ngay! - bà Fairfax noi - và chúng tôi đem theo .. Lạy chúa! Đó là Fanny! - bà thả đầu giỏ mình đang khiêng xuống và chạy đến ôm ghì lấy Fanny. Lettie cũng thả nốt đầu giỏ bên kia và chạy đến ôm ghì lấy Sophie. Mọi người ôm ghì lấy nhau, reo mừng, la hét khiến Sophie nghĩ thật lạ khi Howl không thức dậy. Cô vẫn nghe thấy tiếng anh đang ngáy bất kể những tiếng la hét. Mình sẽ phải đi khỏi đây tối nay, cô nghĩ. Cô quá vui mừng được gặp lại mọi người nên chẳng còn nghĩ đến chuyện bỏ đi trước đó.

Lettie rất mến Percival. Trong khi Michael khiêng cái giỏ mây tới bàn và lấy từ trong giỏ gà nguội, rượu vang và bánh pudding mật ong thì Lettie bám lấy cánh tay Percival với vẻ rất bà chủ mà Sophie không hoàn toàn chấp nhận, bắt anh ta phải kể tất cả những chuyện anh ta còn nhớ. Dường như Percival không hề phật ý. Trông Lettie thật xinh đẹp khiến Sophie không thể trách anh ta được.

- Anh ấy đến rồi cứ biến thành một chàng trai rồi lại thành những con chó khác nhau và khăng khăng nói là anh ấy biết em - Lettie nói với Sophie. - Em biết trước đây em chưa bao giờ gặp anh ấy, nhưng chuyện đó không quan trọng. - Cô vỗ vỗ vai Percival như thể anh ta vẫn còn là một con chó.

- Nhưng em đã gặp Hoàng thân Justin mà? - Sophie nói.

- Ồ, vâng - Lettei hờ hững nói. - Chị nên nhớ là ông ta cải trang trong một bộ quân phục màu xanh, nhưng rõ ràng đó là ông ta. Ông ta rất ngọt ngào và lịch sự, ngay cả khi ông ta bực mình về những lá bùa tìm kiếm. Em phải chi ông ta thành hai phần vì người ta sẽ tiếp tục chứng minh rằng Pháp sư Sulliman ở đâu đó giữa chúng ta và Chợ Chipping, và ông ta thề điều đó không thể là sự thật. Và suốt thời gian em làm như thế, ông ta cứ liên tục làm phiền em, gọi em là "quý cô ngọt ngào" bằng giọng châm biếm, rồi hỏi em là ai, gia đình em sống ở đâu và em bao nhiêu tuổi. Em nghĩ như vậy là hỗn xược! Thà là em gặp Pháp sư Howl còn hơn, và điều đó nói lên một cái gì đấy!

Đến lúc này mọi người đều tản ra, ăn thịt gà và nhấp rượu vang. Calcifer có vẻ bẽn lẽn. Lão đã lụi thành những đốm lửa chập chờn màu xanh lá cây và có vẻ không ai để ý thấy lão. Sophie muốn lão gặp Lettie. Cô cố thổi lão lên.

- Có phải đó thật sự là con quỷ gánh vác cuộc sống của Howl không? - Lettie hỏi và nhìn những lưỡi lửa màu xanh lá cây, vẻ không tin.

Sophie ngẩng lên để đảm bảo với Lettie rằng Calcifer là thật và thấy cô Angorian đang đứng cạnh cửa, trông có vẻ bẽn lẽn và do dự.

- Ồ, xin thứ lỗi cho tôi, tôi đến không đúng lúc rồi phải không ạ? - cô Angorian nói. Tôi chỉ muốn nói chuyện với Howl.

Sophie đứng dậy, không chắc mình phải làm gì. Cô xấu hổ vì cách tống khứ cô Angorian ra khỏi đây lúc trước. Chỉ vì cô biết Howl đang tán tỉnh cô Angorian. Mặt khác, điều đó không có nghĩa là cô phải thích cô ta.

Michael lãnh trách nhiệm hộ Sophie bằng cách chào cô Angorian với nụ cười sáng bừng và tiếng reo chào đón.

- Bây giờ Hơwl đang ngủ - cậu nói. - Cô vào đây và uống một ly rượu vang với chúng tôi trong khi chờ đợi.

- Tốt bụng quá - cô Angorian nói.

Nhưng rõ ràng là cô Angorian đang không vui. Cô ta không uống rượu và lo lắng đi thơ thẩn, tay hờ hững cầm một cái đùi gà. Căn phòng toàn những người biết nhau rất rõ và cô là người ngoài cuộc. Fanny chẳng giúp gì khi dứt khỏi câu chuyện không ngớt với bà Fairfax và nói: "Bộ quần áo đặc biệt làm sao!"

Martha cũng chẳng giúp gì. Cô bé đã thấy Michel ngưỡng mộ chào đón cô Angorian như thế nào. Cô bé đi tới để đảm bảo Michael không nói chuyện với ai khác ngoài mình và Sophie. Còn Lettie thì phớt lờ cô Angorian và tới ngồi với Percival trên cầu thang.

Dường như cô Angorian đã nhanh chóng quyết định như vậy là quá đủ. Sophie thấy cô đứng ở cửa, cố mở nó ra. Cô vội vã đi đến, cảm thấy có lỗi. Rốt cuộc thì nhất định cô Angorian phải có cảm xúc rất mạnh về Howl nên mới đến đây.

- Xin cô đừng đi - Sophie nói. - Tôi sẽ lên đánh thức Howl dậy.

- Ồ, không, hẳn là bà sẽ không làm thế - cô Angorian nói, mỉm cười lo lắng. - Tôi được nghỉ cả ngày, và tôi rất sẵn lòng chờ đợi. Tôi nghĩ tôi muốn ra và tìm hiểu bên ngoài xem sao. Trong này khá ngột ngạt với những ngọn lửa là lạ màu xanh lá cây kia.

Sophie thấy đó là cách tốt nhất để tống khứ cô Angorian đi mà không thật sự tống khứ cô ta. Cô lịch sự mở cửa cho cô ta. Không hiểu sao - có lẽ vì lý do an toàn mà Howl đã dặn Michael giữ cho chắc - cái núm cứ quay tròn cho đến khi màu tía quay xuống. Bên ngoài, trời nắng đục và những đám hoa đỏ và tía đang trôi bồng bềnh.

- Những bụi đỗ quyên lộng lẫy làm sao! - cô Angorian kêu lên bằng giọng khàn khàn và thổn thức nhất. - Tôi phải ngắm chúng mới được! - Cô ta hăm hở nhảy xuống bãi cỏ của đầm lầy.

- Đừng đi về phía Đông Nam - Sophie gọi với theo.

Tòa lâu đài trôi sang một bên. Cô Angorian vùi khuôn mặt xinh đẹp vào một cụm hoa trắng.

- Tôi sẽ không đi xa đâu - cô ta nói.

- Đẹp quá - Fanny nói và bước đến sau Sophie. - Chuyện gì xảy ra với cỗ xe ngựa của mẹ rồi?

Sophie giải thích, trong chừng mực có thể. Nhưng Sophie quá lo lắng khiến Sophie phải xoay cái núm cho màu cam quay xuống và mở cửa nhìn ra lối xe trong một ngày xám xịt hơn nhiều, người hầu và anh xà ích của Fanny đang ngồi trên mui xe ăn xúc xích nguội và chơi bài. Chỉ khi đó Fanny mới tin rằng cỗ xe ngựa của bà không biến mất một cách bí ẩn. Sophie đang cố giải thích - mà bản thân cô cũng không thực sự biết rõ - tai sao một cánh cửa có thể mở ra nhiều chỗ khác nhau, thì Calcifer vọt lên khỏi những khúc củi, gầm lên:

- Howl! - lão rống lên, phụt lửa xanh lên đầy cả ống khói. - Howl! Howell Jenkins, mụ Phù thủy đã tìm được gia đình chị anh rồi!

Tầng trên vọng xuống hai tiếng thình thịch dữ dội. Cửa phòng Howl mở sầm, và Howl chạy vụt xuống tầng dưới. Lettie và Percival bị quét bắn khỏi đường đi của anh ta. Fanny rú lên yếu ớt khi nhòn thấy anh ta. Tóc tai Howl chẳng khác gì đống rơm khô và mắt anh ta quầng đỏ.

- Tấn công vào mạng sườn yếu ớt của ta, trời đánh thánh vật mụ ta đi! Anh hét to trong khi lao qua phòng với hai ống tay áo màu đen phấp phới. - Ta vẫn sợ mụ ta sẽ làm vậy. Calcifer, cám ơn lão! - Anh ta xô mạnh Fanny sang bên và lao vụt tới mở cửa.

Sophie nghe tiếng cửa đóng sầm lại sau lưng Howl khi cô tập tễnh leo lên gác. Cô biết như vậy là tọc mạch, nhưng cô cần phải xem điều gì đang xảy ra. Trong khi tập tễnh đi qua phòng Howl, cô nghe tiếng mọi người đi sau mình.

- Căn phòng bẩn thỉu làm sao! - Fanny kêu lên.

Sophie nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong khu vườn gọn gàng, trời đang lất phất mưa. Trên xích đu còn đọng vài giọt nước. Mái tóc đỏ gợn sóng của mụ Phù thủy cũng ướt đẫm mưa. Mụ đứng dựa cào chiếc đu, cao và oai vệ trong chiếc áo choàng đỏ, vẫy vẫy nhiều lần. Mari, cháu gái của Howl đang lê bước qua đám cỏ ướt đi về phía mụ. Cô bé có vẻ không muốn đi, nhưng dường như không còn lựa chọn nào khác. Phía sau bé, Neil, cháu trai Howl, cũng đang lê bước về phía mụ, chậm rãi hơn, và quắc mắt nhìn mụ với vẻ dữ dội nhất. Và Megan, chị của Howl, đi sau hai đứa trẻ. Sophie thấy rõ hai cánh tay Megan đang khoa lên và miệng Megan mở ra rồi đóng lại. Rõ ràng cô ta đang phản đối mụ Phù thủy, nhưng cô ta cũng vẫn bị cuốn về phía mụ.

Howl nhảy xổ vào bãi cỏ. Anh không buồn thay quần áo. Anh cũng không buồn thực hiện phép thuật nào cả. Anh chỉ tấn công trực diện mụ Phù thủy. Mụ Phù thủy định chộp lấy Mari, nhưng Mari vẫn còn ở quá xa. Howl đuổi kịp Mari trước, lùa bé ra sau lưng rồi tiếp tục tấn công. Và mụ Phù thủy chạy. Mụ chạy, như một con mèo bị con chó đuổi sát sau lưng, ngang qua bãi cỏ, nhảy qua hàng rào, trong cơn mưa nhấm nhẳng ngoắt nguýt của chiếc áo choàng màu lửa, và Howl, như một con chó đang săn đuổi, cách mụ ta khoảng một foot và mỗi lúc một bám sát hơn. Mụ biến mất qua hàng rào trong một đám màu đỏ nhòe nhoẹt. Howl đuổi theo mụ trong một đám nhòe nhoẹt màu đen với hai ống tay áo lướt thướt. Rồi cả hai khuất bóng sau hàng rào.

- Em hi vọng anh ta bắt được mụ - Martha nó. - Cô bé đang khóc.

Bên dưới, Megan quàng tay ôm Mari và dắt cả hia đưa trẻ vào nhà. Không biet điều gì đang xảy ra giữa Howl và mụ Phù thủy. Lettie và Percival cùng Martha và Michael quay xuống tầng dưới. Fanny và bà Fairfax sững sờ kinh tởm trước phòng ngủ của Howl.

- Nhìn những con nhện kìa! - bà Fairfax nói.

- Cả bụi trên rèm cửa nữa! - Fanny nói. - Annabel, tôi trông thấy mấy cây chổi trong lối vào chị vừa đi qua.

- Cùng mang chúng sang đây nhé - bà Fairfax nói. - Fanny, tôi sẽ ghim cái áo dài đó lên cho chị và chúng ta sẽ cùng dọn dẹp. Tôi không thể chịu nổi một căn phòng trong tình trạng thế này.

Ôi, Howl tội nghiệp! - Sophie nghĩ. Anh ấy yêu những con nhện ấy lắm! Cô lẳng vảng trên cầu thang, cố nghĩ cách để ngăn bà Fairfax và Fanny.

Tiếng Michael gọi lên từ tầng dưới:

- Sophie! Chúng em sẽ đi quanh ngắm biệt thự. Chị có muốn đi cùng không?

Có vẻ như, đó là điều lý tưởng để ngăn hai quý bà có ý định dọn dẹp. Sophie gọi Fanny và vội khập khiễng đi xuống tầng dưới. Lettie và Percival mở cửa. Lettie đã không chú ý nghe Sophie giải thích cho Fanny về cánh cửa. Và Percival rõ ràng cũng chẳng hiểu gì. Sophie thấy họ mở nhầm cửa trước khi Sophie kịp đi tới xoay lại tay nắm cửa.

Thằng bù nhìn đứng lừng lững ngay ngưỡng cửa, sát chỗ đám hoa.

- Đóng lại! - Sophie rú lên. Cô đã hiểu điều gì xảy ra. Đêm qua thực tế cô đã giúp thằng bù nhìn khi bảo nó hãy đi nhanh gấp mười lần. Đơn giản là nó đã đi nhanh đến cửa lâu đài và cố chui vào. Nhưng cô Angorian đang ở ngoài ấy. Sophei tự hỏi không hiểu cô ta có nằm ngát lim trong một bụi hoa nào đó không. - Không, đừng vào - cô yếu ớt nói.

Nhưng không ai để ý đến cô. Mặt Lettie chuyển sang màu chiếc áo dài của Fanny, và cô bấu chặt lấu Martha. Percival đứng trố mắt nhìn, còn Michael thì cố tóm lấy cái đầu lâu, hai hàm răng nó đang đánh nhanh đến nỗi nó có thể rơi xuống khỏi bàn và kéo chai vang rơi cùng. Và dường như, cái đầu lâu cũng có tác động đặc biệt lên cây đàn ghi ta. Nó bật lên một tiếng tưng dài rền vang. Nonnn Harummm! Nonnn Harummm!

Calcifer lại cháy bùng lên tận ống khói:

- Vật đó đang nói - lão nói với Sophie. - Nó bảo nó không có ý định làm gì hại. Tôi nghĩ nó nói thật. Nó đang chờ cô cho phép vào nhà.

Thằng bù nhìn chỉ đứng đó. Nó không cố xông vào nhà như lần trước. Và chắc hẳn Calcifer đã tin nó. Lão cho tòa lâu đài dừng lại. Sophie nhìn cái mặt củ cải và những mảnh giẻ rách phất phơ. Rốt cuộc, nó cũng không đáng sợ đến thế. Cô đã từng thân thiện với nó. Cô ngờ rằng mình chỉ lấy nó làm cái cớ để không rời khỏi lâu đài bởi cô thực sự rất muốn ở lại. Giờ thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì nữa. Dẫu sao, Sophie cũng phải ra đi: Howl thích cô Angorian hơn mà.

- Mời vào đi - cô nói, hơi run rẩy.

A...a...ang! - Cây đàn ghi ta bật lên. Thằng bù nhìn trồi vào trong phòng bằng một cú lò cò nhảy nghiêng rất mạnh. Nó cứ đứng đó, đu đưa trên một chân như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Mùi hoa nó đem vào nhà không át được mùi bụi bặm và củ cải thối.

Cái đầu lâu lại lách cách dưới những ngón tay của Michael. Thằng bù nhìn quay phắt lại, mừng rỡ và đổ nghiêng sang một bên về phía đó. Michael cố giữ cái đầu lâu rồi vội vã tránh sang bên. Vì khi thằng bù nhìn đổ xuống mặt bàn, có tiếng xèo xèo ồn ã của một phép thuật mạnh vang lên và cái đầu lâu tan chảy vào cái đầu củ cải. Dường như, nó chui vào trong cái đầu củ cải và lấp đầy vào đó. Trên củ cải đang dần hiện rõ đường nét một bộ mặt xương xương. Vấn đề là bộ mặt ấy lại nằm phía sau lưng. Thằng bù nhìn ngều ngòao một cách vụng về, do dự nhảy thằng lên rồi xoay nhanh người một vòng để phía trước của nó nằm dưới bộ mặt xương xương bằng củ cải. Nó chậm chạp hạ hai cánh tay dang rộng xuống hai bên.

- Giờ thì tôi có thể nói được rồi - nó nói, giọng hơi yếu.

- Tôi có thể ngất đi được - Fanny nói, trên cầu thang.

- Vớ vẩn - bà Fairfax nói, phái sau Fanny. - Đó chỉ là cái đồ bù nhìn vô tri vô giác do bọn Phù thủy tạo nên thôi. Nó phải làm bất cứ việc gì khi bị sai khiến. Nó hoàn toàn vô hại.

Trong khi đó, Lettie có vẻ như sắp ngất. Nhưng người duy nhất ngất thật sự lại là Percival. Anh ta đổ xuống sàn, lặng lẽ, và nằm cuộn tròn như đang ngủ. Lettie, mặc dù khiếp sợ, chạy tới chỗ anh ta, chỉ lùi lại khi thằng bù nhìn nhảy tới một bước nữa rồi đứng trước Percivalf.

- Đây là một trong những bộ phận mà tôi được cử đi tìm - nó nói bằng giọng yếu ớt. Nó quay trên cây gậy cho đến khi đối diện với Sophie. - Tôi phải cảm ơn cô - nó nói. Cái đầu lâu của tôi ở quá xa và tôi chạy hết sức mới tới được chỗ nó. Chắc hẳn tôi sẽ phải đứng trong cái hàng rào đó mãi mãi nếu cô không đến và thổi sự sống vào tôi. - Nó quay sang bà Fairfax, rồi sang Lettie. - Tôi cám ơn cả hai người nữa - nó nói.

- Ai cử mi đi? Mi phải làm gì? - Sophie hỏi.

Thằng bù nhìn đu đưa do dự:

- Nhiều hơn thế này - nó nói. - Vẫn còn nhiều bộ phận bị mất.

Mọi ngườu chờ đợi, hầu hết đều quá run không nói lên lời, trong khi thằng bù nhìn quay sang hết bên này đến bên kia, vẻ nghĩ ngợi.

- Percival là bộ phận của cái gì? - Sophie hỏi.

- Để nó tự thu thập - Calcifer nói. - Không ai có thể yêu cầu nó giải thích trước khi ... - Đột nhiên lão im bặt và rụt xuống cho đến khi chỉ còn là một ngọn lửa màu xanh lá cây. Michael và Sophie lo lắng nhìn nhua.

Rồi một giọng nói cất lên, từ chốn thinh không. Nó được khuếch đại lên và bịt đi, như người ta nói vào một cái hộp, nhưng đó là giọng mụ Phù thủy không thể lẫn đi đâu được.

- Michael Fisher - nó nói - Hãy nói với Howl, ông chủ của ngươi là hắn đã rơi vào bẫy của ta rồi. Hiện ta đang giữ một cô gái tên là Lily Anngorian trong pháo đài của ta ở xứ Waste. Bảo hắn là ta sẽ chỉ thả cô ta nếu hắn tự mình đến đón cô ta về. Rõ chưa, Michael Fisher?

Thằng bù nhìn quay phắt lại và nhảy tới cánh cửa mở.

- Ôi, không! - Michael kêu lên. - Chặn nó lại! Chắc chắn mụ Phù thủy đã cử nó đến để mụ có thể vào đây!

---œ¯---


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...