[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
Chương 7: Song chỉ thám động
Cầm thanh la là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, nếu gõ nhầm, hoặc gõ quá muộn thì đúng là hỏng bét rồi. Trương Khải Sơn để Tề Thiết Chủy cầm thanh la, chính là đang cảnh cáo hắn, bắt hắn phải suy nghĩ thật cẩn trọng xem phán đoán của mình có chính xác hay không. Không được có nhận định gì khinh suất. Tề Thiết Chủy lập tức bình tĩnh lại. Hắn hiểu ra lời mình vừa nói sai rồi.
“Phật gia, Phật gia.” Hắn đuổi theo. Bước song song bên cạnh Trương Khải Sơn, vừa nãy mình đã quá háo hức, cứ một mực muốn Trương Khải Sơn sử dụng công phu song chỉ thám động, nhưng những người kinh nghiệm dày dạn của Trương gia từ Đông Bắc xuống đến đây, đã chết quá nhiều trên chiến trường rồi. Vốn đã thiếu thốn như vậy, người Trương gia lại máu mủ ruột rà, đều là những anh em vào sinh ra tử với nhau, thế mà mình không những bảo người Trương gia đi mạo hiểm cụt tay hoặc mất mạng, lại còn giọng điệu ngả ngớn như thế, đúng thực là không nên.
“Phật gia, lão Bát nói sai rồi, ở trước mặt anh em, chưa suy nghĩ kỹ đã lôi Trương gia vào rồi.” Tề Thiết Chủy nói. Trương Khải Sơn quay đầu, vừa đi vừa vung tay mấy lần với vị sĩ quan phụ tá dưới quyền, ra hiệu cho họ hành động, rồi hỏi Tề Thiết Chủy: “Sao? Không dám cầm thanh la nữa rồi à?”
“Lão Bát lăn lộn giang hồ đều dựa vào cái miệng này cả. Phật gia cứ xé nó, kẻo sau này lại nói sai.” Tề Thiết Chủy trong lòng thầm thẹn, chỉ đành nhận sai.
Trương Khải Sơn dừng lại nhìn Tề Thiết Chủy, ánh mắt cháy rực, nhưng lại không có lửa giận: “Lão Bát, tôi yêu cầu ông phải suy nghĩ thật kỹ càng, những gì ông nói liệu có chắc chắn hay không. Nếu ông dám chắc được sáu phần, vậy ông cứ cầm thanh la, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Trương gia cũng không ai trách ông.”
Tề Thiết Chủy gật đầu: “Phật gia, tôi nói ra được những lời này, thực đúng là những gì nghĩ trong lòng, từng câu từng chữ đều có căn cứ.”
Trương Khải Sơn xoay người tiếp tục đi, nói với viên phụ tá: “Nghe thấy Bát gia nói chưa? Chúng ta về phủ.” Tề Thiết Chủy chạy theo đằng sau: “Phật gia, Phật gia, nhưng mà tôi hồi hộp lắm, nhớ tôi hồi hộp quá đánh rắm một cái, làm ngựa giật mình, liên lụy đến người anh em thì biết làm sao bây giờ?”
Trương sĩ quan đi đằng sau vui vẻ nói: “Bát gia, bọn tôi toàn là chiến mã, nghe tiếng súng cũng không giật mình, chỉ nghe tiếng thanh la mới động, ngài có đánh được quả rắm to như vậy không? Nếu vậy, ngài khỏi cần thanh la nữa, cứ đánh rắm là được, tôi đi chuẩn bị khoai lang cho ngài.”
“Chú thì biết cái gì, biết đâu thối quá bỏ chạy thì sao?” Tề Thiết Chủy bị trêu, lấy làm phiền muộn, rồi nhìn thấy một đoàn người mang theo đủ các loại bẩy, gậy, thừng, gỗ chạy qua. Thầm kinh ngạc. Lúc này, có ba người đã chạy qua phòng chờ, ra đến đường lớn, liền nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng đã mở thùng xe phía sau, bốn phía xung quanh trạm xe lửa đều được giăng bạt che kín, không để dân chúng nhìn thấy.
“Phật gia, tôi nói, quan tài này không động được, chỉ làm trên xe lửa được thôi. Thế cái xe tải này là sao, ngài đây là muốn dọn về quý phủ đấy ư? Đồ trong này, không được di chuyển.” Tề Thiết Chủy toát hết cả mồ hôi lạnh. Trương Khải Sơn đến trước chiếc xe Jeep, thở dài, vỗ vỗ Tề Thiết Chủy: “Lão thầy bói, đến xe lửa nó cũng ngồi rồi, ngồi thêm xe hơi thì có làm sao, đừng có mê tín như thế có được không.”
“Không mê tín, không mê tín ông kêu tôi tới đây làm gì!” Tề Thiết Chủy bị đẩy vào trong xe, chỉ thấy anh Trương sĩ quan không lên xe, mà xoay người cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, đi vào trong trạm xe lửa. Tề Thiết Chủy hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy anh sĩ quan phụ tá kia đang tháo lớp băng vải trên bàn tay mình ra. Không nhìn thấy rõ được anh ta định làm cái gì, xe đã bắt đầu chạy.
Dọc đường đi toàn là dân chúng chuẩn bị rời đi, xe lái rất chậm, đã đến nhà Trương Khải Sơn. Tề Thiết Chủy đã chịu đựng hết nổi rồi, trạng thái tinh thần từ căng thẳng cực độ đã chuyển thành hồn vía lên mây. Dùng xong cơm trưa, uống chút rượu mới trấn tĩnh lại được. Mãi cho đến khi mặt trời lặn về tây, quan tài kia mới được chuyển vào trong sân.
Dùng gỗ lăn chuyển quan tài vào trong sân, khắp bốn phía lập tức chăng bạt che phủ, đại môn đóng chặt. Trương sĩ quan đầu đầy mồ hôi, quát lính cảnh vệ trong các trạm gác phải tăng cường canh phòng.
Tề Thiết Chủy thấy trên quan tài có mấy vết máu được bôi lên dọc trên khe hở bên mép quan tài, không biết từ đâu ra. Trước khi căng bạt lên, nhìn thấy nắng chiều chiếu xuống bề mặt quan tài loang lổ sắt rỉ, trông lại càng thêm xấu xí.
Kéo tỳ bà và thanh la đã chuẩn bị xong, Trương gia là nơi của Bộ tư lệnh quân phòng thủ, Trương Khải Sơn sau khi lên làm tư lệnh quân phòng thủ thì luôn ở tại nơi này, để tiết kiệm lực lượng cảnh bị. Tề Thiết Chủy tay cầm thanh la, đến bên con ngựa, cực kỳ bối rối. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kéo tỳ bà ở khoảng cách gần đến vậy, hồi trước hắn cứ tưởng ngựa phải chạy mất một đoạn lưỡi kéo mới cắt, kỳ thực, chỉ cần ngựa lồng lên phía trước một cái là chiếc kéo sẽ kẹp xuống ngay tức thì, cực kỳ nhạy.
“Này ngựa, tụi mình hợp tác khăng khít, hợp tác vui vẻ nhé.” Tề Thiết Chủy có hơi run run sờ cổ chú ngựa, ngựa ta bèn nóng nảy động đậy, khiến chiếc kéo tỳ bà ở phía sau rung rung.
Tề Thiết Chủy lập tức buông tay, nhìn xung quanh, thấy tất cả thân binh Trương gia đang lạnh lùng nhìn mình. Hắn lại căng thẳng lần nữa. Lại thấy một thân binh Trương gia cởi trần, đang tưới rượu trắng lên khắp cánh tay trái của mình. Trương Khải Sơn đi vài vòng quanh quan tài, dường như đang ước chừng kích cỡ của đồ vật bên trong quan tài.
Sau khi anh thân binh Trương gia tưới hết chỗ rượu trắng xong, bèn nhảy lên trên quan tài, đến gần cái lỗ trên quan tài, quay đầu liếc mắt nhìn Tề Thiết Chủy.
Tề Thiết Chủy quay lưng lại với anh ta, anh ta lại liếc nhìn Trương Khải Sơn, Trương sĩ quan bèn tiến lên phía trước: “Bát gia, quay lại, phải nhìn xem.”
“À à, tôi xem, tôi xem.” Tề Thiết Chủy lúc này mới quay người lại, đưa mắt nhìn anh thân binh. Trong lòng run rẩy, cậu trai này tuổi còn trẻ quá, phỏng chừng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, Trương gia quả nhiên là nhân đinh suy tàn rồi. Phật gia ông mà không đẻ liền hai ba chục đứa vào, nguyên một thân công phu này biết truyền cho ai?
Trương Khải Sơn bước đến, cậu thân binh kia bèn rướn đầu ra để Trương Khải Sơn xoa đầu.
“Chớ có sợ, cẩn trọng một chút.” Trương Khải Sơn nói, nói đoạn ngồi xuống chỗ cậu bé kia vừa ngồi, cũng cởi áo khoác ra, để lộ ra cánh tay trần, tưới rượu trắng lên. Tề Thiết Chủy biết, hành động này là muốn nói với mọi người rằng, nếu cậu bé này thất bại, Trương Khải Sơn sẽ đích thân ra tay. Không khỏi run hết cả da đầu, mồ hôi trên tay tụ lại rơi xuống thanh la.
Cậu bé nọ nhìn Trương Khải Sơn, ánh mắt trở nên kiên định vô cùng, cậu hít sâu một hơi, từ từ thò tay vào trong cái lỗ trên quan tài.