[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn

Chương 10: Hắc mao tất quan


Chương trước Chương tiếp

Cùng lúc đó, Trương Khải Sơn cũng đang suy ngẫm ngọn nguồn vụ việc này, tâm trạng của ông ta lại càng thêm phức tạp, bởi theo trực giác của mình, năm nay quân Nhật bao vây tứ bề, tình hình nguy ngập, thế mà giờ lại xảy ra chuyện này, như vậy đằng sau chuyện này nhất định không hề đơn giản.

Trong lúc Tề Thiết Chủy vẫn đang nghỉ ngơi, quan tài và những cái xác trong xe lửa đã được chuyển hết ra ngoài, toàn bộ các cỗ quan tài thì được chuyển vào nhà kho Trương gia, những cái xác thì chuyển vào trong viện quân y. Những công việc này đều do Trương sĩ quan thu xếp lo liệu, Tề Thiết Chủy chỉ ngủ có nửa giờ mà mọi việc đều đã đâu vào đấy cả, Trương Khải Sơn cũng yên tâm hơn.

Suốt chặng đường từ Đông Bắc đến đây, lang thang khắp đầu đường xó chợ, nếu không nhờ có những người này ở bên cạnh giúp đỡ mình thì có lẽ cục diện bây giờ còn khốn quẫn hơn rất nhiều. Sinh ra ở Trương gia, vừa là may mắn, vừa là bất hạnh, tất cả đều bởi vì cái họ này.

Lúc đó, khi thò tay vào trong quan tài, phát hiện xác cổ nằm sấp trong đó, bèn vặn đầu cái xác để thăm dò, thế là còn phát hiện trong cổ họng cái xác còn găm chi chít ba mươi bảy cây kim lông trâu bằng sắt.

Song chỉ thám động là phương pháp để lấy được báu vật bồi táng trong miệng xác cổ một cách nhanh nhất trong trường hợp xác bị thi biến, tránh bị thứ gì đó trong quan tài cắn phải. Kim sắt ghim trong cổ họng, thông thường đều có bôi kịch độc. Đây là một biện pháp chuyên đề phòng trộm mộ.

Cái xác này có lẽ đã có dấu hiệu thi biến từ trước, nhưng giờ đã “khô kiệt” rồi. Khi cậu lính trẻ mò vào thi thể, ngón tay móc ngược vào trong họng cái xác, cảm giác của cậu ta bị ảnh hưởng, cứ tưởng nhầm những kim sắt này là lông đen mọc ra từ cái xác, trong lúc quá căng thẳng đã trúng phải kịch độc trên đó. Nhưng cậu lính trẻ này vẫn không chịu thừa nhận, cậu nói trong cổ họng thi thể có thứ gì đó ẩn nấp, cậu bị thứ đó cắn vào tay.

Rất hiếm khi chủ mộ sợ bị trộm mộ cướp lấy ngọc cổ trong miệng mình mà bố trí kim sắt trong cổ họng mình, đây là hành động vô cùng âm ngoan, hơn nữa còn bất kính với thi thể. Cắm kim lông trâu trong cổ họng có vẻ giống như sợ cái gì đó ở trong thực quản chui ra ngoài hơn, lời cậu lính trẻ nói khiến Trương Khải Sơn có chút lưu tâm.

Trương Khải Sơn dùng ba ngón tay chặn kim sắt, hai ngón tay còn lại móc vào sâu trong yết hầu thi thể, mò đến miếng mai nọ, miếng mai này được treo trên một cây kim ở bên trong, chứ không hề cảm thấy có cái gì biết cắn người giống trong lời cậu lính nói. Có điều, ông ta vẫn cảm thấy có điều kỳ quặc, bèn bóp nát quai hàm cái xác, bẻ gãy cổ xác, chờ đến lúc mở nắp quan tài ra hẵng xem cho kỹ càng. Hiện giờ đầu mối duy nhất, chính là miếng vảy giáp này.

Thời cổ, “vảy” và “mai” khác nhau, một bên mỏng một bên dày thì là vảy, ở giữa dày xung quanh mỏng thì là mai, thứ này một bên hơi dày, một bên rất mỏng, còn có mùi tanh rất quái lạ. Miếng mai có màu đen mang đốm trắng, trên bề mặt có hoa văn trông giống chữ Giáp Cốt, chữ Giáp Cốt rất mơ hồ, không đọc rõ được là ý nghĩa gì. Nỗi ngờ vực trong lòng lại càng sâu. Điều làm ông ta thấy quái lạ nhất, đó là miếng vảy giáp này tuy đã khô kiệt, nhưng dường như vẫn còn mới, không phải là vật hóa thạch.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Tề Thiết Chủy âm thầm mò ra đằng sau mình, mình đã làm phiền cái tên này suốt một ngày trời rồi, nhưng mà tình hình cấp bách, trong Cửu Môn số người có thể giúp ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, được Lão Bát tính khí ôn hòa ngoan ngoãn, tư duy lại nhanh nhạy, thôi thì cũng đành để lão ta chịu ấm ức tiếp thôi. Bèn hỏi: “Ngủ ngon không? Ngủ đủ rồi thì đến đây giúp ta xem xem, thứ này rốt cục là cái gì.”

“Mơ thấy nhiều ác mộng lắm.” Tề Thiết Chủy ăn ngay nói thật, “Chỉ e cả tháng này sẽ gặp toàn ác mộng mất thôi.” Nói rồi nhận lấy miếng mai: “Phật gia, nhãn lực của ngài tuyệt đối đứng đầu Cửu Môn, tôi mà giúp ngài nhìn xem, chẳng phải là để người ta cười nhạo ư?”

“Lời hay ý đẹp nói cho lắm, ta nhìn không ra thì chính là nhìn không ra. Bớt nói mấy lời rách nát vô dụng này đi.” Trương Khải Sơn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, bên dưới vải bạt vẫn bao quanh, thân binh đang khai quan, thấy tia lửa cắt hơi thỉnh thoảng lại lóe lên, nước thép đã ngấm vào từng sợi gỗ của cỗ quan tài rồi, rất bền chắc, xem ra muốn khai quan còn cần kha khá thời gian.

“Nhìn giống Giáp Cốt, hay là hoa văn tự nhiên nhỉ? Hồi xưa nghe nói trên một số mai rùa có hình Lạc thư do tự nhiên tạo thành, không rõ lai lịch. Loại vảy giáp này không phải mai rùa, cũng không phải xương thú.” Tề Thiết Chủy cầm mảnh mai nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu nói: “Giáp Cốt học sớm nhất là từ La Tuyết Đường ở Hoài An Giang Tô, La lão hiện giờ đang ở Mãn Châu, được khen thưởng “Tự huân hạng nhất”, đã theo quân Nhật rồi. La Tuyết Đường mở Đông Văn học xã, có một vị học sinh là Vương Quốc Duy, cũng là một bậc thầy về Giáp Cốt học, năm Dân quốc thứ mười sau đã nhảy hồ tự vẫn ở Di Hòa Viên. La lão để tang. Hiện giờ nếu muốn tìm, thì còn có một vị là Đổng Tác Tân tiên sinh, hiện giờ đang ở Trường Sa. Trước kia tôi có một ít Giáp Cốt, vừa hay là bán cho vị tiên sinh này, nhưng ông ta sắp khởi hành đi Côn Minh rồi. Có điều ông ta không thích quân binh, tôi có thể thay Phật gia đi tiếp kiến.”

“Theo quân Nhật rồi?” Trương Khải Sơn trầm ngâm trong chốc lát, “Ông không đọc được Giáp Cốt, nhưng lại thân quen với chuyên gia Giáp Cốt quá nhỉ.”

Tề Thiết Chủy nhìn chằm chằm miếng Giáp Cốt, lẩm bẩm nói: “Phật gia ngài đừng cười nhạo tôi, Giáp Cốt với bốc quẻ bói toán là một nhà, số lượng Giáp Cốt tôi thu thập cũng không ít hơn số tượng Phật nhà ngài đâu. Có điều Phật gia, hiện giờ chúng ta đừng quanh quẩn mãiđống quan tài này nữa, ngài nghĩ xem, cả một xe lửa đầy quan tài thế này, người Nhật Bản rốt cuộc là định làm gì, định trộm châu báu à?”

Trương Khải Sơn nhíu mày, đây cũng là điểm mà ông ta để ý nhất. Suốt một đường xuôi Nam, Trương Đại Phật gia đã đãi không biết bao nhiêu là bãi cát, những chuyện kỳ hoặc ông ta đã không còn lấy làm lạ lùng gì, chỉ có điều, những quan tài này đều đến từ một ngôi cổ mộ lớn, người Nhật đang hoạt động trong một ngôi cổ mộ có vấn đề, đây mới là vấn đề khiến ông ta đau đầu nhất. Quân Nhật tiến vào phía Tây Nam, vốn là để dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, mục đích của chúng là khoáng sản ở nơi này, quân Nhật cướp bóc cũng rất hung hăng ngang ngược, nhưng những chuyện quật mả đào mộ vào lúc như thế này thì thực là trái lẽ thường, khiến người ta thầm cảm thấy chuyện này tất có ẩn tình gì đây.

Hai người ngồi trên sô pha rất lâu, Tề Thiết Chủy mấy lần muốn khuyên ông ta nghỉ ngơi, đột nhiên từ bên ngoài có báo lại, lớp sắt bọc quan tài rốt cuộc cũng đã cắt đứt, hai người bèn l ập tức ra ngoài xem.

Mấy người thân binh tiến lên, dùng bẩy thọc vào khe quan tài, cố sức bẩy lên. Nắp quan tài to tướng phát ra tiếng gỗ nứt toác.

Cảnh tượng như vậy Tề Thiết Chủy và Trương Khải Sơn đã gặp phải không biết bao nhiêu là lần rồi, nhưng lúc này hai người cũng phải nín thở, chứng kiến nắp quách dần dần bị nạy lên, chật vật đẩy sang một bên. Giằng co hơn nửa giờ, bên trong quan tài mới lộ ra. Nắp quách và nắp quan đã nát rữa dính vào nhau từ lâu, cho nên đều cùng bị bẩy ra. Khi khe hở hiện ra, tim gan Tề Thiết Chủy lại nảy lên bình bịch.

Áo quan bên trong sơn đỏ vân đen, trông như bề mặt lưỡi ngấm độc, bên trên còn có rất nhiều hình vẽ tượng người, nắp quách bị lật sang một bên, rồi rơi xuống đất nghe “rầm” một tiếng. Bụi bẩn trong quan tài xộc thẳng vào không khí.

Mọi người bịt mũi bịt miệng, viên sĩ quan phụ tá ngoắc tay, bốn bề bèn nâng đèn khí ga lên, đặt xung quanh quan tài, chiếu sáng bên trong quan tài. Nhìn hoa văn trên quan tài, Tề Thiết Chủy đã xác định đại khái, cỗ quan tài cổ này hẳn là từ thời Nam Bắc triều, bởi bên thân quan tài có tranh vẽ hai tượng người, một mặt thú một mặt người, sống động như thật, là hình trang trí thường gặp ở thời Nam Bắc triều.

Xem kích cỡ quan tài, người này nhất định là quan nhất phẩm hoặc dòng dõi quý tộc, vào thời đó chiến loạn liên miên, nghi thức mai táng như vậy có thể coi là đã tương đối xa xỉ, có lẽ địa vị người này rất cao, nhưng do tất cả phục sức đều đã rữa nát hết cả, cho nên không thể phán đoán chi tiết hơn được.

Tiêu tử quan vốn đã đục lỗ, cho nên bên trong quan tài rất khô ráo. Tề Thiết Chủy tiến tới, thấy trong quan tài toàn là mạng nhện, giống hệt như trên xe lửa vậy. Mạng nhện phủ dày trên thi thể và vật bồi táng trong quan tài cứ như đắp một lớp chăn vậy.

Trương Khải Sơn và Tề Thiết Chủy liếc nhìn nhau, cầm lấy khẩu súng trường của một anh thân binh bên cạnh, gạt lớp mạng nhện này ra. Bên dưới lớp mạng nhện toàn là những vết bẩn đen đúa khô khốc dính bết như nhựa đường, có lẽ là thi thể thoát nước và chăn bông, tơ lụa các thứ thối rữa bết vào nhau, một cái xác khô bị bọc trong những ô uế bẩn thỉu, có thể nhìn rõ cái xác đang nằm sấp, đầu ngoẹo một cách không tự nhiên, có lẽ là lúc đó bị Trương Khải Sơn vặn một cái, phần quai hàm cũng nát bét. Do không có quai hàm, vẻ mặt của cái xác trông vô cùng hung ác dữ tợn, thi thể cao lớn, trên thân mình có mọc một lớp lông tơ màu đen.

Các thân binh đã quen với việc đào móc vật bồi táng, Trương Khải Sơn sắc mặt lạnh lùng, nói: “Đừng làm gì cả, nhìn xem trong cổ họng nó có cái gì.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...