Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)
Chương 40: Phiên Ngoại 3 – Ba Năm
Nhưng mà cơ hội chỉ có lúc này mà thôi, anh phải kiên nhẫn. Tay nắm thật chặt thanh vịn trên ghế, như thể chỉ vậy mới vây khốn, sẽ không khiến anh vì quá xúc động mà bỏ lỡ cơ hội này.
Sau đó, anh lấy một bức ảnh chụp từ trong ví ra, cẩn trọng vuốt ve người trong ảnh, thì thầm một cách chua xót – “Ba năm, Miểu Miểu, chỉ ba năm thôi!”
Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, quá cảnh ở Frankfurt (thành phố lớn nhất bang Hessen và lớn thứ năm của Đức), sau đó sẽ tiếp tục tới Hamburg, tổng thời gian bay hơn mười bốn tiếng. Mặc dù LTU là một hãng hàng không của Đức, ghế ngồi rộng rãi nhưng cũng không thể ngồi yên suốt năm, sáu tiếng đồng hồ.
Lôi Kiều đứng dậy di chuyển, chỉ mới mười tám tuổi, căn bản là không thể ngồi yên được lâu, định tìm Khang Duật trò chuyện đôi chút. Cậu và Khang Duật giống nhau, tham gia kì thi tuyển ở Thượng Hải, sau bao khó khăn, vào được vòng phỏng vấn của ngài chủ tịch, bộc lộ khả năng, cùng Khang Duật và Trần Húc trở thành ba người được huấn luyện chính thức ở Hamburg, Đức.
Với Khang Duật thì cậu càng có cảm tình hơn cả, ngoại trừ đều là người Đông Bắc, chính là nhờ câu trả lời Khang Duật ở câu hỏi cuối cùng của chủ tịch, vì sao bọn họ muốn làm phi công.
Thật thú vị, rất thành thật.
Cậu đẩy đẩy Khang Duật, anh đeo tai nghe, không biết đang nghe cái gì, nhưng cười rất vui vẻ, hoàn toàn không có chút cảm giác khó chịu vì ngồi lâu.
Lôi Kiều nhịn không được, tháo tai nghe của anh rồi nhét vào lỗ tai mình – “Nhìn anh cười vui vẻ đến vậy, để tôi nghe chút đi!”
Khang Duật cũng không kịp phản ứng, bị cậu cướp tai nghe mất.
Trong tai nghe phát ra đoạn đối thoại của một chàng trai và một cô gái.
“Miểu Miểu, sẽ gả cho anh thật nhé! Chắc chắn không? Không hối hận chứ?”
“Chắc chắn, không hối hận! Gả cho anh thì sao, xem ai sợ ai!”
“Không nói xạo chứ?”
“Tuyệt đối không, ai nói xạo là con rùa rụt đầu!!”
Chỉ lặp đi lặp lại mỗi đoạn hội thoại đó, tuyệt đối không còn gì khác.
Lôi Kiều trợn mắt nhìn Khang Duật – “Anh đừng nói với tôi là ngồi nghe cái này suốt năm, sáu tiếng đồng hồ rồi nhé, không chán à?”
Khang Duật sa sầm, đưa tay – “Trả ngay!”
Lôi Kiều rụt cổ, tháo tai nghe xuống trả anh – “Keo kiệt! Nghe có chút làm gì dữ vậy?” – Một lúc sau, lại ghé qua hỏi han – “Cô gái đó có phải là cô vợ mà anh nhắc tới trước mặt chủ tịch không?”
Khang Duật gật đầu, coi như đã trả lời.
“Có xinh không? Quen nhau từ bao giờ vậy? Cổ là người ở đâu? Có đến tiễn anh không?”
Khang Duật là người cuối cùng lên máy bay, suýt nữa là muộn giờ, cho nên Lôi Kiều và Trần Húc vẫn chưa thấy Miểu Miểu.
Hỏi liên tiếp như thế nhưng Khang Duật chẳng trả lời câu nào, chỉ thấy anh thoải mái tựa lưng lên ghế dựa, nằm xuống, định đánh một giấc.
Lôi Kiều không cho rằng anh không để ý tới mình, tiếp tục hỏi – “Chúng ta đi những ba năm, anh không sợ cô ấy bị kẻ khác bắt mất sao?”
Khang Duật nghe xong cứng đờ cả người, đột nhiên ngồi phắt dậy, sắc mặt đen thui, đau đớn như thể vừa bị người ta đâm một nhát, tức giận quát – “Câm miệng!”
Một tiếng quát ấy, ngoại trừ phi công trong khoang điều khiển thì tất cả mọi người trên máy bay đều nghe thấy. May mà bọn họ ngồi trong khoang hạnh nhất nên chỉ có tiếp viên hàng không bước tới hỏi han tình hình.
Lôi Kiều bị anh quát đến khiếp vía, miệng lắp bắp – “Gì mà hung dữ vậy, hỏi chút thôi mà.”
Khang Duật không quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục nằm xuống, quay lưng ngủ.
Lôi Kiều không còn cách nào khác đành quay lại chỗ ngồi phía trước, bắt chuyện cùng cậu bạn bằng tuổi Trần Húc.
Tiếc là, Trần Húc đang ngủ ngon lành, bị tiếng quát của Khang Duật làm giật mình tỉnh giấc, nhất thời không định hình được mình đang ở đâu. Đến khi biết mình đang ở trên máy bay, hết sức bối rối, vẻ mặt đờ đẫn.
Một lúc sau, cậu ta hét toáng lên – “Mẹ, con không đi nữa, con không muốn đến Đức nữa! Thả tôi xuống, cho tôi xuống mau!”
“…”
Cả khoang hạng nhất náo loạn, chỉ có mình Khang Duật vẫn đang nằm thật an tĩnh, đeo tai nghe, miệng cười thật tươi.
***
Khi tới căn cứ của hãng hàng không LTU Đức, Khang Duật gặp được thần tượng của mình – Holston ・ Mitchell ・ Richard, ngay lập tức liền cảm thấy xúc động. Tuy nhiên có kích động mấy cũng không bổ nhào lên như hai tên Lôi Kiều và Trần Húc kia, nào kí tên nào chụp ảnh chung các thứ, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi, nhìn kĩ hơn tí mà thôi.
Sẽ còn được ở chung với ông ấy ba năm trời, nếu dùng toàn bộ sự xúc động của mình, đến khi đó sẽ chẳng thú vị gì nữa.
Nhìn ông ấy mới được vài ngày, anh đã thấy không còn thú vị gì nữa, nhưng mà cũng không sao, mục đích chính của anh là học từng thao tác từng kĩ thuật.
Phúc lợi của hãng hàng không LTU Đức rất tốt, mặc dù chỉ đang trong thời kì đào tạo nhưng mỗi người đều có phòng ngủ riêng, được nhận 150$ Mỹ mỗi tháng, ăn uống không phải dùng tiền của mình, vì đã có nhà ăn.
Ngày thứ hai Khang Duật ở Hamburg, tranh thủ lúc tối không cần phải huấn luyện, nói là muốn đi tham quan, liền chạy đến một tiệm ảnh gần nhất, phóng bức ảnh chụp Miểu Miểu tới cỡ lớn nhất, đợi một giờ sau, hớn ha hớn hở mang khung ảnh đã được phóng tới ba mét về phòng, bỏ lớp giấy gói xong, liền treo lên đầu giường.
Khi mọi việc xong xuôi, tâm tình bỗng thấy sảng khoái hơn hẳn, anh nhìn chằm chằm vào bức hình trên tường, thấy vẫn chưa đủ, liền dồn sức hôn mạnh lên đôi môi nhỏ nhắn trong ảnh.
Thỏa mãn rồi, anh mới bỏ đi tắm rửa ngủ nghỉ.
***
Quá trình huấn luyện bắt đầu từ lúc năm giờ sáng, đầu tiên là về thể lực, đừng nghĩ phi công chỉ cần biết lái máy bay, thể lực rất quan trọng. Nào là sức chịu đựng, lượng hô hấp, lực cánh tay, lực cầm nắm hay lực của đôi chân, tất cả đều nằm trong phạm vi huấn luyện.
Sau khi tập luyện buổi sớm, đúng bảy giờ bắt đầu dùng bữa sáng.
Ăn sáng xong, nghỉ khoảng một giờ, tám giờ bắt đầu học lý thuyết.
Toàn bộ đều dạy bằng Anh văn.
Những ai mơ ước trở thành phi công đều hiểu rõ, muốn làm phi công, điều kiện quan trọng nhất chính là thông thạo Anh ngữ, nó là ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới, chắc chắn các chuyên viên ở bộ phận kiểm soát không thể nói cùng thứ tiếng với bạn, hơn nữa gọi tên các lộ tuyến an toàn khi cất cánh cũng bằng tiếng Anh cả.
Nhưng bọn họ cũng đều còn rất trẻ, cho dù ở trong nước tiếng Anh giỏi thế nào thì vẫn có một số thuật ngữ chuyên môn chưa gặp bao giờ, bởi vậy trong quá trình đào tạo có cả tiết học Anh văn.
Một người muốn học ngoại ngữ, cách nhanh nhất là ném mình vào môi trường sử dụng ngôn ngữ ấy, không cần tới nửa năm, khẩu ngữ sẽ trở nên như tiếng mẹ đẻ.
Vì thế trong quá trình huấn luyện, bọn họ hầu như đều sử dụng tiếng Anh để trò chuyện với nhau, rất ít khi xuất hiện tiếng Trung.
Mười hai giờ trưa là lúc dùng bữa, ăn cơm khoảng một tiếng, sau đó nghỉ ngơi trong một tiếng nữa, hai giờ chiều bắt đầu tiếp xúc với khoang máy bay mô phỏng.
Bữa tối bắt đầu đúng bảy giờ, cơm nước xong thì không có việc gì nữa, là khoảng thời gian tự do của mọi người.
Những ngày đầu huấn luyện khiến mọi người đều cảm thấy không chịu nổi, hơn nữa việc tập thể lực lúc sáng sớm giống y rèn luyện trong quân đội, khiến cơ thể đau nhức toàn thân, đôi lúc không thể thẳng thắt lưng.
Có điều, đều là thanh niên, huấn luyện được một tháng thì chẳng còn triệu chứng nào, có thể chạy có thể nhảy, buổi tối có đến hộp đêm thì sáng hôm nhau vẫn có thể thức dậy lúc năm giờ như thường.
Không thể không cảm thán một câu, tuổi trẻ thật tốt.
***
So với hành vi điên cuồng buổi đêm của Trần Húc và Lôi Kiều, quả thật cuộc sống của Khang Duật buồn tẻ như một ông già. Cho dù đã thành niên, nhưng anh không uống rượu, chẳng đến vũ trường, gái gú càng miễn, nhất định không tham gia. Tiền lương phát ra anh giữ lại một phần ba, còn lại đều gửi qua ngân hàng cho người mẹ ở Phủ Thuận.
Vì thế Lôi Kiều từng chê cười Khang Duật, có điều rất nhanh sau đó, cậu phải trả giá lớn.
Thực ra, từ lúc bắt đầu huấn luyện, Lôi Kiều đã bị Khang Duật chơi nhiều cú rồi, ngay cả chính cậu cũng không biết mình đã chọc anh chỗ nào – đương nhiên cậu không biết, nếu mà biết, chắc chắn lúc trên máy bay sẽ không nói câu ‘anh không sợ cô ấy bị kẻ khác bắt mất sao’.
Khang Duật hiểm ác đến mức có thể giết người mà không ai biết. Có hôm, vì phạm lỗi trong giờ học, Lôi Kiều phải ở lại nghe khiển trách, thế nên quá giờ cơm trưa, lúc chạy tới nhà ăn thì đã hết giờ cung cấp, chẳng còn gì. Khang Duật biết Lôi Kiều không thể ăn được hải sản, mỗi lần ăn vào là bị tiêu chảy. Bấy giờ Lôi Kiều đói đến nỗi bụng réo ầm , Khang Duật xuất hiện, thân thiết đưa cho cậu một ổ bánh mì thịt bò. (loại bánh mì của nước ngoài, lớp vỏ làm bằng bánh mì như cái tô, trong là cà ri)
Lôi Kiều cảm động, không chút nghĩ ngợi ăn vào. Nào biết bánh mì bỏ thêm nguyên liệu khác, trong đó có cá. Vị cà ri đậm, cậu hoàn toàn không phân biệt được cá và thịt bò, ăn tất. Chỉ ba giây sau, trong bụng có phản ứng ngay lập tức, buộc lòng tất tả chạy vào nhà vệ sinh.
Gấp quá, không kiểm tra có giấy vệ sinh hay không, đặt mông ngồi xuống, giải quyết vấn đề cấp bách trước rồi tính sau.
Thành ra, sau khi trút bầu tâm sự xong xuôi mới phát hiện ra không có giấy.
Đúng lúc ấy, Khang Duật có mặt kịp thời tiếp giấy vệ sinh, cậu lập tức nhận lấy để dùng, sau khi lau xong, một cảm giác cay nóng truyền khắp toàn thân, khiến đi bộ mà như đang chịu hình.
Kinh khủng nhất là khi cậu cay rát đến không thể ngồi, Khang Duật đi bên cạnh cười nham hiểm, tức khắc khiến cậu sởn hết gai ốc.
Trần Húc cũng từng chịu sự trả thù của Khang Duật, số phận còn thảm hơn Lôi Kiều.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp Miểu Miểu, cậu nhận xét một câu – “Cô gái này trông cũng bình thường thôi!” – Ngay tối hôm đó lúc đi vệ sinh, tình huống khẩn cấp nhưng không biết tại sao không thể mở được cái khóa của dây nịt, mót đến cực hạn, không nhịn được, đại khái là lênh láng.
Nước tiểu thì thôi đi, còn đúng lúc ấy ấy, khiến Trần Húc xấu hổ, ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh suốt một đêm ròng không dám đi ra.
Kinh khủng! Cực kì kinh khủng!
Vì thế, bọn họ đều học được cách làm ‘người’!
***
Những ngày tập huấn của bọn họ quả thật rất thảm thương, tuy giận nhưng chẳng dám nói tiếng nào, bị Khang Duật chèn ép như nô bộc. Trong kí túc, từng phòng ngủ đều được trang bị điện thoại, có thể gọi điện về nhà, nhưng tự trả phí. Vì cước điện thoại đường dài rất mắc, hai người cũng chẳng dám gọi, trừ khi nhớ nhà quá, mới gọi nói chuyện một hai phút mà thôi.
Đương nhiên trong phòng Khang Duật cũng có điện thoại, nhưng anh chẳng bao giờ dùng điện thoại của mình, đều qua phòng hai người bọn họ để sử dụng, mỗi lần gọi cũng đến nửa tiếng đồn hồ, còn nếu mà quay số gọi về Thượng Hải, chưa hết bốn mươi lăm phút thì nhất định không gác máy!
Có lần, Trần Húc không nhịn được nói với Khang Duật – “Anh không nên đến phòng tôi và Lôi Kiều gọi điện thoại suốt vậy được!”
Khang Duật quay lại cười – cười nhanh hiểm một cách kinh khủng khiếp!
Cách ngày sau, lúc cậu tắm rửa thì không có nước nóng, khi ấy lại đang giữa đông, còn chưa xả sạch xà phòng, trong mắt đều là dầu gội đầu, khiến cho ngày hôm sau, hai mắt cậu đỏ ngầu.
Trần Húc bị một trận, sau đó không dám ý kiến gì nữa.
Mãi đến sau này bọn đều mua mỗi người một cái di động riêng, thì chuyện này mới khá hơn một chút. Trừ lúc huấn luyện phải tắt điện thoại, những khi khác lúc nào cũng thấy Khang Duật cầm điện thoại hí hoáy nhắn tin, mỗi lần gửi xong một tin thì nhìn anh mừng rỡ như ăn mật. Nếu mà hôm ấy nhận được nhiều tin nhắn thì tâm trạng rất tốt, nói chuyện đùa giỡn, miễn không động chạm chuyện gì thì anh cũng vui vẻ. Chứ mà nếu ít tin, hoặc không có, thì ngày hôm ấy trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó, dù không nói chuyện thì anh cũng tìm cách bắt lỗi, sau đó cho nếm đủ.
Trần Húc và Lôi Kiều có lần bức xúc đến nỗi muốn đi ra đường băng đứng, chờ máy bay đâm chết cho xong.
Đang định làm thật thì vị chủ tịch của LTU đến, muốn xem thử tiến độ đào tạo của bọn họ, cuối cùng Khang Duật cũng thu liễm được chút ít.
Vị chủ tịch này không chỉ đích thân tới mà còn đưa cả cậu con trai mình yêu thương nhất, Leo Carter, nhỏ hơn Lôi Kiều và Trần Húc một tuổi. Những tưởng rằng cậu ấm này khó phục vụ, nào ngờ ngược lại, Leo mau chóng hòa nhập, nhanh chóng hùa theo cả bọn, lúc chơi bời không khác gì bạn thân của nhau.
Mơ ước của anh ta cũng là được trở thành phi công, có điều kiện, nên liền tham gia tập huấn cùng mọi người, chủ tịch vì cậu con trai, cũng ở lại căn cứ hàng không này vài tháng.
Trong thời gian này đã một sự kiện thú vị xảy ra, chính là chuyện chấn động từ họ của Khang Duật.
Thì ra từ đầu không ai biết họ của anh là Ái Tân Giác La, lúc tham gia thi tuyển, anh ngại phiền phức nên trên đơn đăng kí chỉ ghi hai chữ ‘Khang Duật’ mà thôi. Lúc người nhận đơn là người Trung Quốc, khi xem qua chứng minh thư của anh, đối với cái họ Ái Tân Giác La này tuy thoáng cả kinh, nhưng không phản ứng gì, để bớt việc, trên tờ xác thực thông tin cũng chỉ viết Khang Duật.
Lúc đến Đức, người chuẩn bị vé gặp sự cố nên cuối cùng do bọn họ tự đặt, công ti sẽ trả tiền vé sau nên không ai biết rõ tên họ của anh. Mà chính anh cũng chưa bao giờ nói mình thuộc họ Ái Tân Giác La, tên là Khang Duật nên mọi người luôn cho rằng anh họ Khang.
Nhưng khi chủ tịch đưa mọi người du lịch Hawaii để nghỉ phép, thì mới biết rõ tên họ Khang Duật trên hộ chiếu.
Vị chủ tịch này là một người rất thích Trung Quốc, khi biết họ của anh là Ái Tân Giác La, xúc động đến mức lên cơn co giật. Người ngoại quốc là vậy, đối với thành viên hoàng thất, bất chấp đã suy vong hay không, đều xem như nhau, huống chi Ái Tân Giác La là một dòng họ nổi danh trong lịch sử Trung Quốc đến thế.
Trong mắt vị chủ tịch này, Khang Duật có cùng cấp bậc với một thành viên hoàng gia Anh, nghĩ đến ngày sau sẽ có một thành viên hoàng thất làm phi công cho công ti mình, lại càng thêm kích động.
Lại còn cố gắng truy hỏi tới cùng tổ tiên của anh là ai, Khang Duật bị ép đến không còn cách nào, đành nói danh hào của Thuần Thân Vương cho ông ta, nói cách khác, nếu triều Thanh vẫn còn tồn tại đến ngày nay thì anh chính là một Vương Gia.
Bởi vì tiếng Anh giải thích Vương Gia could be same level with ‘DUKE’, thành ra nói gọn lại là Duke, sau này trở thành tên của tiếng Anh của Khang Duật luôn.
Khi Khang Duật biết chả hiểu thế nào mình được tên tiếng Anh là Duke, bảo vẻ mặt có bao nhiêu chán ghét thì có bấy nhiêu.
Tên này quá là khoa trương.
Sau khi Lôi Kiều và Trần Húc biết được, càng thêm ‘kính trọng’ anh hơn, cũng gọi anh là Vương Gia bằng tiếng Trung.
Ngược lại anh thích được gọi bằng Vương Gia hơn, có lẽ là do thói quen từ nhỏ.
***
Ngày cứ thế trôi qua, đến một hôm Khang Duật nhận được tin nhắn của Miểu Miểu, ghi rằng ‘Duật, em vừa mua máy tính, em có máy tính rồi! Số QQ của em là…’
Khang Duật mừng rỡ như thể lên kinh phong. Anh đã bắt đầu dùng máy tính từ lâu, tuy trong nước máy tính bắt đầu phổ biến nhưng một thứ xa xỉ phẩm như thế vẫn còn rất mắc. Miểu Miểu nói là đã có máy tính, như thế anh có thể nhìn cô được rồi.
Đêm hôm ấy, Khang Duật chẳng thèm ăn tối, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, mở vi tính, vào QQ, thêm bạn, nhấn xác nhận, vô cùng mừng rỡ nhìn thấy Âu Dương Miểu Miểu ngày nhớ đêm mong bao lâu.
Chất lượng camera thời ấy còn rất thấp, vừa tối lại mờ căm, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu, Khang Duật đã thỏa mãn lắm rồi, trước tiên phải chụp ảnh màn hình.
Bức ảnh đó chẳng rõ ràng tẹo nào, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đường nét của Miểu Miểu mà thôi, nhưng anh đã nhìn chăm chú suốt một đêm dài.
Vì thế những ngày sau, cứ đến tối là Khang Duật nhốt mình trong phòng, chat chit cùng Miểu Miểu.
“Miểu Miểu, đại học vui không em?”
“Vui, còn quen với mấy người bạn tốt nữa.”
Khang Duật cau mày – “Nam hay nữ?”
Miểu Miểu đang ăn kem – “Nữ!”
Khang Duật thả lỏng – “Nữ là tốt rồi, nữ là tốt rồi!”
Miểu Miểu ngơ mặt chả hiểu gì.
Lại có lần, Miểu Miểu mở webcam, nhưng lại đi làm việc khác, Khang Duật đợi rất lâu cũng không thấy cô nàng đâu liền nhấn chuông báo như điên, khiến Diễm Diễm phải tới xem tình hình.
“Miểu Miểu đâu rồi?” – Khang Duật bực tức nghiêm mặt hỏi.
Diễm Diễm đáp – “Anh rể, thôi anh đi ngủ đi. Chị em bây giờ không rảnh nói chuyện với anh đâu.”
Khang Duật bực dọc cau mày – “Em nói vậy là ý gì?”
Diễm Diễm cười nham hiểm – “Chị em, đang yêu người khác rồi!”
Khang Duật đứng phắt dậy, quát ầm với máy tính – “Là gã nào??”
Diễm Diễm bị anh dọa, sợ hãi buột miệng trả lời – “Kudo Shinichi!”
Lại còn là người Nhật nữa à?
Khang Duật giận dữ dùng tay dồn sức lên máy tính, phát hỏa, những muốn bưng máy tính đập tan tành.
Bấy giờ mới vang lên tiếng của Miểu Miểu – “Khang Duật, em xin lỗi, tại em mải xem hoạt hình quá!”
Phim hoạt hình?
Khang Duật thoáng sửng sốt.
Miểu Miểu bắt đầu ra rả một tràng – “Vâng, anime trinh thám ‘Thám tử lừng danh Conan’ đấy, có Kudo Shinichi, siêu siêu đẹp trai, đẹp trai lắm luôn ấy!”
Lúc này Khang Duật đã bình tĩnh trở lại, đặt lại máy tính lên bàn.
Miểu Miểu vẫn còn đang mê mẩn anh nam chính trong bộ phim hoạt hình, liên tục kể lể anh chàng tốt bao nhiêu, giỏi bao nhiêu, thần kì cỡ nào.
Cơn giận của Khang Duật lại một nữa phát hỏa, quát – “Câm đi!”
Miểu Miểu bị quát, hoảng sợ nhìn anh.
Sau khi mặt nhìn mặt mấy phút đồng hồ…
“Duật… sao anh lại nổi giận?” – Giọng Miểu Miểu ngọt ngào dè dặt hỏi, nét mặt cũng điểm đạm đáng yêu biết bao.
Khang Duật vốn muốn tắt webcam cho xong, chẳng muốn để ý đến cô nàng nữa, nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu mê người kia, nhịn không được chụp lại màn hình, lưu lại, tiếp tục lưu trữ.
***
Cứ thế, Khang Duật cảm thấy một ngày trôi qua cũng không còn khó khăn, khi rảnh rỗi thì liền lên mạng nói chuyện với Miểu Miểu. Nhưng đôi khi Miểu Miểu vì bận thi cử, để tránh ảnh hưởng đến bài vở, anh cũng đành không ‘nhìn mặt’ cô. Những lúc như vậy, tính tình anh trở nên đặc biệt nóng nảy, vô cùng khó chịu, đến mức nhìn ai cũng chẳng vừa mắt, cho dù là cậu quý tử của chủ tịch cũng chẳng thèm nể mặt.
Leo lại là một người không biết nhìn sắc mặt người khác. Chẳng hay có phải vì chủ tịch giữ anh ta kĩ quá không mà tính cách lại giống như một đứa trẻ.
Có lần anh chàng kéo Khang Duật ra ngoài uống. Người Đức thích uống bia kèm giò heo, bia là uống từ thùng này đến thùng khác, cục giò thì lớn đến vỡ bụng. Khang Duật chưa từng quan tâm đến anh ta, nhưng nghĩ tới kì thi gần đây của Miểu Miểu, những một tuần không thể lên mạng, anh chán nản, cũng muốn đi uống.
Vả lại, máy tính của anh cũng đang có vấn đề, cứ hay bị chết máy, chẳng biết có phải do dùng nhiều quá hay không, làm anh rất bực bội.
Lúc uống bia Leo không biết tiết chế, chẳng bao lâu là say, say xỉn thì thôi đi, lại chọc tới đám côn đồ địa phương. Ở bước ngoài được phép sử dụng súng, khó chịu nổ súng giết người là chuyện rất bình thường. Anh ta chọc ai không chọc, lại đụng vào một đám anh chị vô cùng hung dữ, kết quả là bị bọn chúng đuổi giết.
Vì Leo say bét nhè nên lúc bị truy sát như thế mà không hợp tác, khiến Khang Duật tức giận đến mức muốn quẳng anh ta xuống cho xong. Nhưng lại nghĩ nếu cậu ta chết rồi thì có lẽ bản thân mình cũng không sống hạnh phúc được, đành vác gánh nặng này chạy thoát thân.
Bọn côn đồ kia nổi giận, bắn loạn vào hai người, đạn lạc trúng vào cánh tay Khang Duật. Cũng may khi ấy có người qua đường nhìn thấy, kịp thời báo cho cảnh sát, nếu không có lẽ anh sẽ chết thật.
Khang Duật được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu, chủ tịch nhanh chóng chạy tới, vừa tạ ơn, cũng là vừa xin lỗi anh. Đó cũng là chuyện hiển nhiên, anh bị thương, nhưng cậu quý tử nhà ông đi cùng lại chẳng chút xây xát nào, còn uống say đến nỗi gây họa, nhìn thế nào cũng là anh đã cứu con ông ta.
Chủ tịch rất cảm kích anh, hỏi làm thế nào để báo đáp.
Khang Duật đảo mắt – “Phiền ngài lắp cho tôi dàn máy tính tốt nhất hiện nay là được!”
“…”
Ngài chủ thịch càng xúc động hơn. Cứu con trai ông rồi, mà chỉ cần chút báo đáp thế thôi, cảm tình với anh càng tăng gấp N lần.
Sau khi Khang Duật xuất viện, Leo càng bám chặt lấy, xem anh như bạn thân, như anh em, đi đâu cũng kéo anh theo cùng. Nghĩ đến quan hệ tốt với anh ta sẽ có nhiều lợi ích, Khang Duật cũng không so đo thêm, hơn nữa người này quả có chỗ dễ thương, đủ hồn nhiên, đủ đơn giản, chẳng giống người trưởng thành chút nào. Mà quan trọng nhất chính là, anh ta là người duy nhất nhìn ảnh Miểu Miểu mà không nói những lời làm Khang Duật khó chịu.
Chỉ nhờ điều cuối cùng ấy, Khang Duật chưa bao giờ gài bẫy Leo lần nào.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã ba năm trôi qua, chỉ còn hơn một tháng nữa là anh có thể về nước. Tâm tình cũng tốt hơn, mỗi ngày ra vẻ rất đắc ý.
Kì thi sát hạch suôn sẻ, ngay cả thần tượng của anh – vị phi công hàng đầu kia cũng khen ngợi anh không dứt lời.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Đầu tiên phải gọi cho mẹ, báo bình an cho bà, vừa định gọi cho Miểu Miểu thì lại thấy một cô ả váy đỏ đang bước về phía mình. Anh biết cô ả, là thư kí của ngài chủ tịch, một ả lẳng lơ.
Hình như cô ả đặc biệt để ý tới anh, không phải nháy mắt làm duyên thì là xoay eo, múa mông. Nếu dùng ánh mắt của một người đàn ông thì ả đúng là một báu vật, trưởng thành, gợi cảm, nóng bỏng, một hồ ly tinh điển hình.
Khang Duật vờ như không nhìn thấy, bỏ đi thẳng, nhưng cô ả liền cản bước.
“Hi, Duke!”
Anh giữ lịch sự, gật nhẹ đầu, lướt qua ả, tiếp tục bước.
Cô ả chạy tới cản, mở ra nửa hàng nút, lộ ra một mảng ngực no tròn, thậm chí còn vươn tay lả lơi, ngón tay khều dưới cằm Khang Duật.
Khang Duật nhíu mày.
“Anh đẹp trai, cũng sắp phải đi rồi, không muốn chơi bời một chút sao?” – Lúc này dù phụ nữ đang câu dẫn dàn ông thì đều rất quyến rũ mê người, không làm người ta cảm thấy thấp hèn.
Khang Duật nhìn chằm chằm vào ngực ả.
Ả lại cho rằng anh mê mẩn bầu ngực của mình, càng kéo áo trễ hơn.
Ai dè Khang Duật lại cười khẩy – “Thật xin lỗi, khẩu vị tôi không nặng, không có hứng thú với bò sữa!”
Ả váy đỏ tức thời biến sắc.
Khang Duật lại còn tỏ ra rất galant, mỉm cười nói – “Tôi nghĩ cô nên từ chức, đến nông trại hợp hơn đấy!”
Nói xong, tung tẩy bỏ đi.
Ả váy đỏ tức đến vẹo mũi, giẫm mạnh chiếc giày cao đến 15cm, sải chân bỏ đi.
Trở về phòng ngủ, Khang Duật lập tức nhắn tin cho Miểu Miểu: Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, chat hình đi!
Tin nhắn trả lời anh là: Webcam hư rồi, đang sửa! QQ!!
Anh ngại QQ phiền phức, liền bắt điện thoại lên gọi.
Nhanh chóng có tiếng trả lời, giọng Miểu Miểu ngọt ngào lại có chút nghèn nghẹt vang lên – “Duật!”
“Sao nghe giọng rầu rĩ vậy, đang cảm à?” – Dù chỉ một chữ thôi nhưng anh cũng có thể nhận ra giọng nói khác thường của cô.
“Hơi… hơi hơi!” – Miểu Miểu trả lời.
“Có nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!” – Liên tiếp buông lời dặn dò từ miệng.
“Không nặng, ăn rồi, uống rồi!” – Miểu Miểu ngoan ngoãn trả lời từng thứ qua điện thoại.
Anh ngồi trên giường an tâm gật đầu – “Ừ! Còn nữa, không được bỏ ăn bỏ ngủ coi hoạt hình đâu đấy, sức khỏe em vốn không tốt rồi…”
“Anh, bao giờ anh về?” – Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
“Ngày 8 tháng 7, 8 giờ 30 tối sẽ tới Thượng Hải, cổng 1 sân bay Phố Đông, chuyến 3846 của hãng hàng không LTU!”
“Chờ đã, anh nói chậm lại đi, để em tìm bút ghi lại đã.”
“Ghi gì chứ, trước khi em lên máy bay anh sẽ gửi tin nhắn cho, em dám không đến đón anh sao, hừ!” – Anh rất thích bộ dạng cuống cuồng của cô, ngửa người ra sau, nằm trên giường cười không khép miệng.
“Báo cho bác Thẩm chưa?” – Miểu Miểu lại hỏi.
“Báo rồi, hôm ấy bác tới đón, không lo em tìm không ra!”
Anh còn không hiểu rõ cô sao, lớn đến vậy mà chỉ đến sân bay một lần duy nhất lúc tiễn anh đi Đức, để Miểu Miểu một mình đến đón, anh sợ cô sẽ đi lạc mất.
“Duật, lần này anh về, không đi nữa chứ?” – Giọng Miểu Miểu vang lên nài nỉ.
“Anh về bắt đầu nhận nhiệm vụ bay, thực tập ba năm, nếu được tuyển chính thức, sẽ xin được đảm nhiệm chức vụ ở Thượng Hải, em yên tâm, ngoan ngoãn đợi anh về nhé!”
“Ừ! Em vốn đang ngoan ngoãn đợi anh về mà.”
Cô ngoan ngoãn đáp như bé con, khiến Khang Duật đang nằm trên giường vui đến mức phá ra cười.
Đột nhiên, Miểu Miểu nghẹn ngào thỏ thẻ – “Duật, em nhớ anh!”
Khang Duật cứng đờ, vội vàng bật dậy từ trên giường.
Cô đang khóc sao?
Anh lộ vẻ lo lắng, lại càng thêm đau lòng, lập tức gác điện thoại, mở máy tính. Nhớ lời Miểu Miểu nói rằng webcam đã hư, anh lập tức đánh số QQ của Diễm Diễm.
May mà đúng lúc Diễm Diễm đang ở trên mạng.
“Anh rể, anh lại tìm em làm gì?”
Anh phát yêu cầu dùng webcam, Diễm Diễm không đếm xỉa, lập tức tắt đi.
Anh không nhụt chí, lại gửi thêm một yêu cầu nữa.
Diễm Diễm không còn cách nào, đành chấp nhận.
Cửa sổ webcam vừa hiện ra, Khang Duật liền quát – “Gọi chị em qua đây cho anh gặp!”
Diễm Diễm sa sầm, nhưng sợ tính nham hiểm của anh, không còn cách nào khác, đành hét lớn vào phòng Miểu Miểu – “Chị, nói với anh rể đi, em cũng phải có không gian riêng tư chứ, máy của em cũng là vật cá nhân mà, đâu phải hàng công cộng đâu!!”
Rất nhanh sau, Miểu Miểu hoảng hốt xuất hiện trong tầm nhìn của webcam.
Cô không khóc, anh cảm thấy yên lòng đôi chút, nhưng nhìn thấy cái mũi sưng tấy vẫn còn nhét bông gòn, lập tức nổi giận.
Cô nàng dối trá này, nói là webcam bị hư, thì ra là lừa anh.
Anh lập tức quát lớn – “Mũi em bị sao thế hả!”
Miểu Miểu ngồi trên ghế, lắp bắp trả lời – “Nóng… nóng trong người!”
“Nóng kiểu gì mà mũi sưng thế kia!” – Anh tức giận đến trán nổi lên gân xanh.
Sao cô lại có thể không chăm sóc bản thân cẩn thận như thế chứ?
“Không nói nữa, còn anh sao lại làm phiền Diễm Diễm vậy nè!” – Miểu Miểu tìm cách đổi đề tài.
Khang Duật thở dài, biết cô không khóc, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“Không phải em nói nhớ anh sao, bây giờ anh để em nhìn cho đủ! Cũng phải xem thử em có khóc hay không, để anh còn yên lòng luyện bay nữa.”
“Không, em không sao!” – Miểu Miểu vội vàng lắc đầu.
Anh nhìn Miểu Miểu trên màn hình, vừa nhìn thấy cô thì dù là đang giận cũng chẳng giận lâu. Nghĩ đến cô thú nhận nhớ anh, trong lòng vừa chua xót nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
“Thấy anh rồi, còn khó chịu nữa không?”
Miểu Miểu lắc đầu.
“Đưa tay đây nào!” – Anh nói.
“Làm sao?” – Miểu Miểu nghi hoặc.
“Sao cơ?” – Tôi hỏi.
Anh dịu dàng nói – “Cho em sờ anh đấy!!”
Miểu Miểu thoáng sửng sốt, một lát sau liền sờ dọc theo màn hình, Khang Duật nhìn ngón tay mềm mại của cô, hiện rất rõ nét trên màn hình, chỉ hận không thể để khuôn mặt có thể tự mình cảm nhận.
Còn một tháng lẻ ba ngày.
“Một tháng lẻ ba ngày nữa thôi, Miểu Miểu, em có thể sờ anh được rồi, ráng nhịn, nha?”
Côi nức nở – “Ừ!”
Anh thở dài nói – “Cười lên coi nào, để anh còn yên tâm chứ!!”
Cô nhếch môi, muốn cười, nhưng cứng ngắc, đã vậy thêm hai miếng bông gòn trong lỗ mũi sưng đỏ, đúng là trông rất xấu.
Nhưng Khang Duật lại cảm thấy thật đáng yêu, đáng yêu đến mức chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt.
Còn một tháng lẻ ba ngày nữa lận, anh cần cái một cái gì đó làm tin, liền bấm nút chụp.
“Được rồi! Anh chụp được rồi! Em thế này, ít nhất cũng làm anh cười cả tháng trời!”
Anh lưu lại, cất vào trong tập tin chứa vô số những tấm ảnh chụp từ màn hình của Miểu Miểu.
Miểu Miểu phì cười, cười rất xinh.
Khang Duật lại lén chụp thêm một bức.
“Ha ha ha ha!” – Miểu Miểu cười lớn.
Khang Duật thấy vậy, cũng không nhịn được cười rộ.
Lúc này, trong loa máy tính phát ra tiếng tru tréo của Diễm Diễm – “Hai người đúng là cặp chó đực cá!! Em thật muốn cắt đứt với cả hai anh chị!”
Khang Duật không thèm để ý đến cô nàng, vẫn si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu.
Chỉ còn, chỉ còn một tháng lẻ ba ngày thôi.
***
Ngày 8 tháng 7 năm 2002, tám giờ mười lăm phút tối, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Phổ Đông thành phố Thượng Hải, Khang Duật gần như là lao xuống khỏi máy bay, dọc đường tung tăng vui thích như chú chim nhỏ, khiến cho Leo về cùng anh đợt này không theo kịp, đành ở sau gọi với theo – “Duke, anh chờ tôi với!”
Nhưng chẳng thấy bóng người.
Khi chờ kiểm tra, anh sốt ruột đến mức muốn xử lí quách đám người xếp hàng phía trước. Nhanh lên, mau lên nào! Đến khi tới lượt mình, nhân viên hải quan kiểm tra xong, mời anh chấm điểm phục vụ vào cái máy bên cạnh cửa chắn. Không chút nghĩ ngợi, anh nhấn thẳng vào nút ‘Rất không vừa lòng’.
Ai bảo anh ta làm chậm đến thế!
Nhân viên hải quan vô tội ai oán nhìn anh.
Anh cười nhạt, bước thẳng.
Thậm chí anh còn không định lấy hành lý, chỉ muốn lao ra ngoài. Nhưng trong đó vẫn còn món quà muốn tặng Miểu Miểu, đành giận dữ đứng chờ là quầy nhận hành lí.
Sau khi lấy lại được vali của mình, anh liền bước nhanh tới cửa ra, đưa mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình ngày nhớ đêm mong trong đám người.
Miểu Miểu, em đang ở đâu, em đang ở đâu rồi?
“Cô ơi, không được vào đây!” – Bỗng một bảo vệ lên tiếng.
Anh lập tức tiến về phía người bảo vệ kia.
Chỉ thấy Miểu Miểu bay lên đá nhân viên bảo vệ, sau đó bổ nhào về phía anh.
Anh kích động ném vali xuống, dang rộng hai tay…
Miểu Miểu… tốt rồi, may mà em vẫn không bị kẻ khác bắt mất.
Gánh nặng treo trong lòng suốt ba năm, cuối cùng, bây giờ, vào lúc này, buông xuống được rồi.