Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 11: Tin tưởng hắn, sáng mai gặp!
Trên tay giấu ba vé xổ số, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần bảy số trong ti vi thông báo. . .
Mẹ nó, thật sự là toàn bộ trúng nha!
Lòng bàn tay bóp tờ vé số đến run rẩy, căng thẳng làm Ngô Vượng Đạt toàn thân đổ mồ hôi, nhìn quanh một phen, vội vàng đứng lên đem cửa tiệm đóng lại.
"Nhóc, nhóc con" ở trước mặt Văn Đình Tâm dừng lại, Ngô Vượng Đạt đem vé số từng tờ một vuốt lại, sau đó đưa cho cô, "Ba tờ giải nhất, nhất định phải giữ gìn kỹ đó! Sớm một chút đi lấy giải!"
"Vâng, giữ gìn kỹ." Tiếp nhận vé số, Văn Đình Tâm nhìn Ngô Vượng Đạt còn hưng phấn hơn cả cô, liền cảm thấy buồn cười, "Chú Đạt, chú cần gì khẩn trương như vậy?"
"Nhóc con, chú đã nói với cháu" ở bên người cô ngồi xuống, Ngô Vượng Đạt lấy tờ khăn giấy lau mồ hôi, "Số tiền kia là món tiền khổng lồ, nhất định phải đi lấy về trước, bất luận là ai cũng không được nói ra, hiểu không?!"
Ba tờ vé số nhẹ nhàng như vậy tung bay, nếu như là bình thường, dù có ném đi cũng không ai thèm nhặt. Nhưng nếu người khác biết đây là mấy tờ giải nhất, có thể mang tới nguy hiểm, nói không chừng, còn mang tới họa sát thân.
"Ngày mai, chúng ta lựa lúc không có người, chú dẫn cháu vụng trộm đi lấy tiền, chú tìm cho cháu cái túi to, sau đó chú đạp xe đưa cháu về lại."
Ngô Vượng Đạt, tính keo kiệt lại chỉ nghĩ đến những món lợi nhỏ, thời điểm đối mặt với một khoản tiền lớn như vậy, hắn lại rụt lại. Sau khi biết tin tức này, hắn không nghĩ tới phân chia số tiền, mà là nghĩ làm sao để có thể giúp cô giải quyết.
Chỉ có mình mình lo lắng, hắn cảm thấy rất uất ức .
"Chú, vé số này, cháu tự mình giải quyết, chú đừng lo lắng." Chụp vai hắn, Văn Đình Tâm lại tương đối tùy ý, "Chuẩn bị sẵn sàng, về sau cùng cháu giữ."
Nói xong, cô cởi xuống một chiếc giầy, gấp tờ vé số thật ngay ngắn, sau đó nhét vào đế giày.
Đây là đôi giày mới Nam Thế Dương đưa cho nàng, là một đôi giày hàng hiệu. Nếu như mang trở về mà Từ Kiến Bình thấy được, bà nhất định sẽ lấy ra dùng, vì vậy sau khi giấu kỹ vé số, cô lại mang lại đôi giày vải cũ của mình.
"Nhóc con, cháu đã giấu kỹ như vậy tại sao lại không đi vào!" Ngô Vượng Đạt có chút thắc mắc.
Trước nhìn thấy cô đem tờ vé số giấu xuống đế giày, Ngô Vượng Đạt cảm thấy cô rất thông minh, ai biết, cô thế nhưng không đi vào. Vậy còn giấu làm gì!
"Giầy mới dễ dàng bị mất đi" trở về cây ngay không sợ chết đứng, Văn Đình Tâm nhặt lên cặp đôi giầy, "Chú, giúp cháu dùng túi đen to đóng gói lại, sau đó bỏ vào phía bên trong cùng của quầy hàng."
Đúng vậy, chủ ý của cô là không mang giầy về, vé số cũng không mang về.
Nghe lời của cô đem giầy bỏ vào trong quầy, Ngô Vượng Đạt thời điểm đứng lên, lại phát hiện cô đã đang gọi điện thoại.
Gọi tới số di động của Nam Thế Dương, hôm nay hắn vừa mới ghi cho cô.
Đón lấy điện thoại vô cùng nhanh, dường như chỉ vang lên một tiếng.
"Uy, Thế Dương sao?"
Bên kia điện thoại, Nam Thế Dương vẫn còn trên đường trở về thành phố, nghe được thanh âm của cô, trong nháy mắt cả người chấn phấn không ít, "Là, là ta."
"Ngày mai có thể tới tìm tôi nữa không? Tôi có đồ cho anh."
Mở miệng thốt ra lời này, Ngô Vượng Đạt kinh hãi đến cái cằm đều rớt xuống. Ý của cô, chẳng lẽ là đem nhiều tiền như vậy đưa cho nhị thiếu sao?!
"Được, sáng mai tôi sẽ tới, sẽ ở bên kia công viên chờ cô." Đột nhiên xuất hiện lời mời làm cho trong lòng Nam Thế Dương dâng lên kích động khó nén, hắn chính là đang nghĩ lần sau không biết nên dùng lý do gì để đi tìm cô, không nghĩ tới, cô lại hẹn trước!
"Vâng" khẽ gật đầu, nghe ra hưng phân trong giọng nói của hắn, Văn Đình Tâm cũng cảm thấy ấm áp, "Đi đường cẩn thận, buổi sáng ngày mai gặp."
"Được." Dặn dò ngắn gọn xong, Nam Thế Dương cất đi điện thoại di động, toàn bộ khuôn mặt toát lên vẻ vui sướng.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, Dư Dương bất đắc dĩ nhướn mày, chỉ là một cuộc điện thoại đã vui vẻ thành như vậy, đây là nhị thiếu lạnh lùng nhà hắn sao? !
"Nhìn cái gì vậy" từ sau kính nhìn thấy ánh mắt Dư Dương, Nam Thế Dương nhịn không được chụp ghế tài xế, "Chỉ là một điện thoại thôi! Chú đừng có nghĩ sai lệch đi nha! Đầu óc suốt ngày nghĩ linh tinh!"
". . ." Dư Dương hắn cái gì cũng chưa nói nha. . .
Trong quầy hàng, Văn Đình Tâm để điện thoại xuống, Ngô Vượng Đạt lập tức liền kéo cô qua nói, "Nhóc con, cháu cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn. Một số tiền lớn như vậy, cháu cho ai cũng tốt, lại muốn đưa cho nhị thiếu. Người ta cũng không có thiếu tiền đâu."
"Thích là thích, nhưng cũng không thể mù quáng nha " nhìn Văn Đình Tâm tránh ra, Ngô Vượng Đạt lo lắng đuổi kịp, "Nếu lỡ người ta không thích cháu thì sao? Cháu sẽ tiền mất tật mang đó "
Ngô Vượng Đạt biết rõ Văn Đình Tâm đối với Nam Thế Dương vô cùng tốt, nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Hai người không quen không biết, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng chưa tới, huống chi cô lại không phải là con nhà có tiền, lại muốn đem số tiền lớn như vậy đưa cho người khác. . .
Quả thực là điên khùng nha!
"Chú, chú giúp cháu cất kỹ đồ vật" đương nhiên, Văn Đình Tâm cùng hắn không cùng một suy nghĩ, chuyện này, cô đã có quyết định từ sơm, "Cháu ngày mai sẽ giải quyết ."
Mở ra cửa tiệm, Văn Đình Tâm quay đầu lại phía Ngô Vượng Đạt, sợ hắn đưa lại, "Cháu làm việc đều có tính toán của mình, chú không cần lo lắng quá."
"Không phải là…, nhóc con, chuyện tiền bạc này nhất định phải tính toán rõ ràng, không phải vậy..." Ngô Vượng Đạt như trước nhịn không được lải nhải khuyên bảo.
"Chú" ngắt lời hắn, chợt, Văn Đình Tâm bày ra sắc mặt, lấy giọng vô cùng nghiêm túc nói, "Trên thế giới này, không có ai có thể làm cháu tin tưởng hơn hắn, kể cả chính bản thân cháu."
Không hiểu tại sao cô tự tin như vậy, Ngô Vượng Đạt không còn lời nào để nói. Nhìn xem bóng lưng cô rời đi, Ngô Vượng Đạt đột nhiên cảm giác được, cô bé kia mặc dù cổ quái, nhưng cũng rất có chủ kiến.
18 tuổi, dường như tính tình đã giống một bà lão...
Trên nhiều phương diện, Ngô Vượng Đạt có thể cảm nhận được, phương pháp xử sự của cô đều lợi hại hơn so với hắn. . .
Đến cùng, Ngô Vượng Đạt lắc đầu trở về trong tiệm, liền đóng cửa tiệm, hôm nay không buôn bán. Trước khi khoản tiền kia được xử lý sạch, hắn quyết định không mở cửa tiệm, nếu như mất mấy tờ vé số này, hắn dù có bồi thường tất cả tài sản cũng không đủ đâu. . .
...
Văn Đình Tâm về đến nhà, thời gian tính đã muộn. Vội vàng lấy gạo nấu cơm, nấu nước nấu ăn, bận rộn , cuối cùng thời điểm trước khi cha ghẻ mẹ kế về nhà đã đem bữa tối chuẩn bị xong.
Ba người ngồi vây quanh trên bàn, Từ Kiến Bình liên tục cùng Cao Tài oán trách ngày này đi làm đụng phải bọn kiếm ăn. Thái độ Cao Tài lãnh lạnh nhạt đạm, không phản ứng lại Từ Kiến Bình. Từ Kiến Bình khó chịu liền quay đầu sang đối mặt Văn Đình Tâm.
"Nhóc con chết tiệt kia, mày cũng nên đi ra ngoài làm việc cho tao!" Chọc chọc chiếc đũa xuống mặt bàn, Từ Kiến Bình nói, "Mỗi ngày đừng làm mấy chuyện vô nghĩa, về sau buổi chiều đừng có đi trường học nghe lén, tìm công việc giúp việc theo giờ ấy, kiếm chút tiền!"
"Biết rõ." Văn Đình Tâm lười phải cùng bà tranh cãi, bất kể bà nói cái gì, cứ đáp ứng trước.
"Hôm nay tiền giao hàng đâu" gõ cái bàn, Từ Kiến Bình giọng the thé nói, "Loại chuyện như vậy còn muốn ta thúc giục, chậm rì rì , có phải hay không lại muốn nuốt tiền này đi mua những thứ vô dụng kia"
Nói xong, Văn Đình Tâm đã đem tiền giao hàng lấy ra đặt ở trên bàn.
"Cất kỹ, ăn cơm thật ngon!" Cầm lên chiếc đũa, tiếp tục ăn.
Bữa cơm này, cô ăn hết sức không thoải mái.
Ánh mắt Cao Tài vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Từ Kiến Bình nhịn không được, lại liên tục la mắng cô, "Nhóc con chết tiệt kia, ngày mai đem tóc cắt đi cho ta, để dài như vậy, nhìn giống như yêu quái."
"Cắt tóc đi làm gì, con gái tóc dài mới đẹp mắt," Cao Tài chen vào nói một tiếng.
Đương nhiên, lập tức bị Từ Kiến Bình lật lọng, không có nói lý với Cao Tài, ngược lại đối với Văn Đình Tâm ác hơn miệng, "Ngày mai đem cắt cho ta, nhìn vô cùng chướng mắt"
Ở trong thế giới của Từ Kiến Bình, Văn Đình Tâm đã không phải là con gái bà, là tham gia vào cuộc sống hôn nhân của bà giống tiểu tam. Cho nên đối với cô, Từ Kiến Bình vĩnh viễn cũng vui không nổi, mặc kệ cô có nhu thuận nge lời bao nhiêu.
"Con ăn no." Chiếc đũa đặt xuống, Văn Đình Tâm đứng lên, "Đợi lát nữa con ra dọn."
"Chao ôi, nhóc con chết tiệt kia, mày tính tình bữa nay lớn nhỉ!" Nhìn cô tức giận, Từ Kiến Bình cũng cảm thấy trong lòng vui sướng lên một chút, "Ai dạy mày cùng người lớn nói chuyện như vậy! Bày khuôn mặt đó cho ai coi hả!"
Sau lưng lời nói thao thao bất tuyệt, Văn Đình Tâm thèm để ý, trở về phòng nằm xuống trên giường.
"Ai," mở mắt nhìn về phía trần nhà, ngẩn người thất thần.
Làm theo ý nghĩ của mình, không biết sẽ phát sinh cái gì.
Nếu như không có sai, ngày mai sẽ truyền ra tin tức Trương Phóng Túng trúng số, làm nên một đoạn tiếng tăm. Chuyện gì phát sinh sẽ từ từ phát sinh ra.
Đúng vậy, nếu như mọi chuyện phát sinh theo quỹ đạo kiếp trước, thời gian cô được đón đi, còn có hơn hai tháng. . .
Nhưng nếu như không phát triển theo kiếp trước, vậy thì cũng không được. . .
Suy tính một phen, Văn Đình Tâm quyết định. . .
Dù sao đều tính không được, dứt khoát tới đâu tính tới đó!
Nếu như ngày mai có cơ hội, cô nhất định phải chọn đúng thời điểm, nói Nam Thế Dương mang cô đi!