Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê
Chương 39: Hai người một chỗ
Hai canh giờ sau, chưởng quầy đến gõ cửa phòng Sở Kiều Linh, Sở Kiều Linh đứng dậy, mời chưởng quầy tiến vào.
Chưởng quầy tiến vào sau đó nói với Sở Kiều Linh:
“Sở tiểu thư, Thần Vương Điện Hạ thỉnh người đi viện Mặc Trúc.”
Chưởng quầy đã kinh ngạc khi biết Sở Kiều Linh là chi nữ của Sở Tướng quân, nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Sở Kiều Linh nghe vậy, nghĩ rằng Mục Thiếu Thần e là muốn tới đòi nợ , nhưng mà có đòi được không là chuyện khác, rất khó nói.
Sở Kiều Linh lên tiếng trả lời, cùng chưởng quầy đi tới viện Mặc Trúc.
Đến viện Mặc Trúc, chưởng quầy đẩy cửa ra, Sở Kiều Linh đi vào, chưởng quầy lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Sở Kiều Linh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mục Thiếu Thần lúc này đang ngồi ở trước bàn uống trà, liền đi tới chỗ đối diện Mục Thiếu Thần ngồi xuống, nhắc tới uống trà, cũng tự rót cho bản thân một ly.
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh không khách sáo với hắn, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ý cười nhẹ, nói:
“Tiểu Kiều cũng thích uống trà?”
Mục Thiếu Thần tuy rằng hỏi như thế, nhưng sớm từ chưởng quầy kia đã biết được đáp án.
“Đúng.”
Sở Kiều Linh cũng không giấu diếm.
Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh tao nhã trước mắt, trong phút chốc tâm hắn ngay tại thời khắc này bị lấp đầy , không cần ngày đêm lại mong chờ, không cần lại lo sợ bất an, hiện tại nàng ngay ở trước mắt, chỉ có bọn họ hai người, hắn có thể không kiêng nể gì nhìn chằm chằm nàng, vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Mục Thiếu Thần luôn luôn cũng không rõ hắn rốt cuộc là bị dung mạo của Sở Kiều Linh hấp dẫn, hay là bị khí tức phát ra quanh người nàng thu phục, nhưng hắn biết chắc hắn cả đời này đã định là nàng rồi.
Sở Kiều Linh đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt Mục Thiếu Thần luôn luôn nhìn về phía bản thân, theo đó tiến nhập vào sâu trong lòng, chưa từng rời đi.
Sở Kiều Linh giương mắt, nhìn về phía Mục Thiếu Thần, lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mục Thiếu Thần lại không có một chút cảm giác xấu hổ, vẫn như cũ nhìn thẳng Sở Kiều Linh.
Sở Kiều Linh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt cười nói:
“Thần Vương, không phiền hà sao?”
Mục Thiếu Thần nghe vậy khóe miệng gợi lên, nói:
“Không phiền hà.”
“Thần Vương hình như cũng có việc, bản cô nương mệt mỏi, trước hết cáo từ .”
Sở Kiều Linh thúc dục đứng dậy muốn rời đi.
Mục Thiếu Thần thấy thế, lại bắt lấy tay Sở Kiều Linh, muốn ngăn cản nàng rời đi, không nghĩ đến lại bị nàng cự tuyệt tránh thoát.
“Thần Vương cảm thấy cùng một chiêu thức có thể sử dụng hiệu quả hai lần sao?”
Sở Kiều Linh vẫn ngồi như cũ, đối Mục Thiếu Thần nói.
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh không đi nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:
“Đương nhiên không hữu hiệu, nhưng mà đổi một chiêu khác không biết hiệu quả sẽ ra sao?”
Mục Thiếu Thần nói xong, hướng Sở Kiều Linh ra chiêu, Sở Kiều Linh né, tránh, tiếp, chắn, nháy mắt hai người ngay tại trên chỗ ngồi động thủ,
Duẫn Băng ở bên ngoài nghe được ứa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, gia nha, người chính là như vậy truy thê nha.
Mười mấy hiệp lên xuống, chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, Mục Thiếu Thần thu tay lại, mang theo ý cười, hướng về phía Sở Kiều Linh nói:
“Tiểu Kiều thân thủ trác tuyệt, khó trách ngày ấy Duẫn Băng đưa theo một đám người cũng bị mất dấu.”
“Thần Vương quá khen, chuyện trước kia không cần nhắc đến, bản cô nương không cần biết lý do người lại đưa người theo dõi ta làm gì.”
Sở Kiều Linh giọng điệu rõ ràng xa cách, giọng điệu phút chốc biến đổi lạnh nhạt.
Mục Thiếu Thần nghe vậy, mắt phượng lạnh lùng, chẳng lẽ nàng đã có người trong lòng? Cốc Dung hay là Lạc Băng Hàn? Mặc kệ có phải hay không, bản thân đều sẽ không buông tay, sau đó đối với Sở Kiều Linh nói:
“Nhưng ta lại muốn nói cho nàng biết nguyên nhân thì sao?.”
Sở Kiều Linh nghe vậy, đứng dậy đi ra ngoài.