Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 91: Cái gì gọi là hào khí ngút trời!


Chương trước Chương tiếp

Cút khỏi Liệt Diễm? Cút khỏi bên người Lãnh Thiếu Diệp?

Nạp Lan Yên buông xuống mí mắt che đi con ngươi dày đặc ý cười, thưởng thức xúc xắc trong tay, cũng không đáp lời.

Nữ tử che mặt nghĩ rằng nàng sợ, nhẹ cười một tiếng, lãnh miệt (lạnh lùng + khinh miệt) nói: “Bản điện khinh thường khi dễ một người mới, cho ngươi một ván cũng không có gì là không thể!”

Nạp Lan Yên nâng lên mí mắt: “Cho nên ván thứ nhất Bổn Vương phi sẽ không cần ra tiền đặt cược?”

Nữ tử che mặt nghẹn họng một lúc, cái gì gọi là không cần ra tiền đặt cược? Nàng có nói qua như vậy sao?

Nhưng mà lời đã nói ra, như bát nước đổ đi, nữ tử che mặt cười lạnh đẩy một nửa núi nhỏ đổ chú (tiền đặt cược) trước mặt qua: “A, đây là một nửa số ngân lượng Bản điện thắng được từ những con mồi ở Liệt Diễm, nếu ngươi thắng chính là của ngươi!”

“Được, đủ sảng khoái!” Nạp Lan Yên vỗ bàn một cái, “Vậy ngươi tới trước đi, Bổn Vương phi bắt chước ngươi làm là được.”

Trong lòng nữ tử che mặt bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nay tên đã trên dây không thể không bắn, một tay cầm lên đầu chung (*) đảo qua ở trên mặt bàn xúc xắc liền tiến vào bên trong chung, tay phải đong đưa trên dưới, mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi, hoàn mỹ đến cực điểm.

(*) đầu chung: cái ống để bỏ xúc xắc vào đó lắc đó.

Nạp Lan Yên không thừa nhận cũng không được, chiêu thức chơi đùa này của cô nương kia quả thật vô cùng xinh đẹp.

Ba!

Theo âm thanh thanh thúy rơi xuống bàn bàn, nữ tử che mặt thản nhiên nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Đã nhìn được chưa?”

Nạp Lan Yên gật gật đầu, đứng lên, cầm lấy đầu chung học động tác tiêu sái của nữ tử che mặt kia, kết quả sau khi đảo qua trên bàn ‘bùm bùm’ sáu con xúc xắc đều bị rơi hết trên mặt đất rồi......

“Phốc......”

Nhìn mấy con xúc xắc còn khiêu vũ trên mặt đất, bên trong phòng có người nhịn không được che kín hai mắt, Chiến vương phi này thật là được lão bản mời tới cứu trận sao?

Lãnh Thiếu Diệp rủ mí mắt, cuộc chiến năm đó ở Las Vegas, con Hồ Ly này cũng là dùng loại phương pháp này đối với hắn? Làm cho hắn vừa mới bắt đầu đã buông lỏng cảnh giác dẫn đến cuối cùng......

Lãnh Thiếu Diệp trưng ra một khuôn mặt tuấn tú tối đen, hơi thở quanh thân cũng biến thành lạnh như băng dọa người rồi.

Nạp Lan Yên biến sắc, tầm mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, vừa lòng nhìn thấy bọn họ kinh hãi lập tức im miệng, mới xoay người nhặt mấy con xúc xắc kia lên, đối với nữ tử che mặt sắc mặt khó coi nhún nhún vai: “Lần đầu tiên ra tay, thông cảm chút nha.”

Nữ tử che mặt cắn răng giật giật khóe môi, lại ngay cả một âm thanh cũng chưa phát ra, cùng một tân thủ (lính mới) hoàn toàn không hiểu đổ thuật đến đánh bạc, chính là cuối cùng cho dù nàng có thắng thì mặt mũi của nàng cũng mất hết!

Lần này Nạp Lan Yên đã có kinh nghiệm, bỏ sáu con xúc xắc vào đầu chung nội, không có quy tắc gì mà lắc lắc mấy lần, ‘phanh’ một tiếng liền đập xuống mặt bàn: “Tốt lắm!”

Nữ tử che mặt suýt chút nữa cắn nát một cái răng trắng, cùng đối thủ có loại cấp bậc này đánh bạc, thật sự là rất mất thể diện, nhịn xuống dục vọng muốn tìm cái lỗ để chui vào, nói: “Mở đi.”

Nạp Lan Yên cũng không do dự, trực tiếp liền mở ra đầu chung: “ÔI, ba con một điểm, hai con ba điểm, một con bốn điểm.”

Giờ khắc này rất nhiều người dời đi tầm mắt, điểm số vô cùng thê thảm như thế, thật sự có chút không đành lòng nhìn nữa rồi......

Nữ tử che mặt nhắm mắt lại mở ra đầu chung, đồng loạt sáu con một điểm đặt song song ở trên mặt bàn, so sánh hai bên, đâu chỉ kém nhau một điểm nửa điểm thôi.

Nạp Lan Yên vô tình nhún nhún vai: “A, thua rồi.”

Nữ tử che mặt hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Còn cần thiết đổ tiếp sao?”

“Quân tử nhất ngôn, há lại là trò đùa?” Nạp Lan Yên hừ lạnh một tiếng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, vừa mở ra, Linh khí liền phả vào mặt làm cho vô số người mở to hai mắt không nháy một cái nào, hơi thở này, màu sắc này, hào quang này, ít nhất cũng phải trên Lục phẩm đi?!

Nạp Lan Yên ‘ba’ một tiếng đặt hộp gỗ ở trên bàn, nhướng mày nói, “Một viên Bát phẩm Thần Linh đan, cũng đủ để bồi đống đổ chú trên bàn kia của ngươi đi?”

...... Bát Bát Bát phẩm?!

Vốn vẫn đứng ở góc một đạo bóng dáng ‘hưu’ một tiếng lẻn đến bên người Nạp Lan Yên, lòng tràn đầy mãn nhãn (nhìn đã mắt) nhìn chằm chằm đan dược trong hộp gỗ, nhìn kỹ nhiều lượt, sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận, hoa chân múa tay vui sướng mừng như điên nói: “Bát phẩm, Bát phẩm Thần Linh đan nha! Yên nha đầu, lão ca ca ta đã lâu không thấy Thần Linh đan có màu sắc tốt như vậy rồi!”

Người tới không phải ai khác, đúng là hội trưởng Phong Trường Phong của Luyện Đan Công Hội.

Lão đầu nhi (*) vốn là lòng tràn đầy khó chịu vì bị người lôi đến xem náo nhiệt, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Nạp Lan Yên, càng không nghĩ đến chính là nha đầu kia thế nhưng, thế nhưng xuất ra một viên Bát phẩm Thần Linh đan...... Đến đổ?!

(*) lão đầu nhi: một cách gọi của Trung Quốc.

Phải biết rằng một viên Bát phẩm Thần Linh đan ở toàn bộ đại lục đều là có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nhưng hiện tại lại bị Yên nha đầu cứ như vậy, cứ như vậy lấy ra làm tiền đặt cược, tiền đặt cược!

Bạo khiển thiên vật! (phá của trời)

Phá gia chi tử, phá gia chi tử! (đứa con phá của)

“Hít......”

Toàn trường đều là hít một ngụm khí lạnh, người khác nói bọn họ có thể không tin, nhưng chính miệng thừa nhận đây là một viên Bát phẩm Thần Linh đan chính là Phong hội trưởng có địa vị tối cao ở Liệt Diễm đó!

Nạp Lan Yên nhìn Phong Trường Phong mặt mũi tràn đầy biểu tình muốn đánh nàng, ho nhẹ một tiếng: “Phong lão ca?”

“Phá gia chi tử!” Phong Trường Phong nhịn không được bật thốt lên chính là vài chữ vòng vo vô số vòng ở trong đầu này.

“A ~ Phong lão ca người là nói Thần Linh đan?” Nạp Lan Yên theo tầm mắt của Phong Trường Phong nhìn viên thuốc đó, vô tình phất phất tay, “Chỉ là một viên đan dược mà thôi, trở về đưa Phong lão ca mấy viên là được.”

Biểu tình vô cùng đau đớn trên mặt của Phong Trường Phong chớp mắt một cái liền biến mất hết, đầy mặt hồng quang nói: “Tốt, cứ quyết định như vậy đi!” Ở trong việc luyện đan nha đầu kia nghịch thiên và thần bí đã làm cho hắn thừa nhận rất nhiều đả kích, hiện tại cho dù nàng lại xuất ra một viên Cửu phẩm đan dược hắn cũng không cảm thấy kỳ quái!

Dù sao, người phân ba bảy loại, thiên tài cũng là phân ra yêu nghiệt và biến thái đó.

...... Dựa vào! (lee: một câu chửi thề nhé)

Mọi người nhịn xuống kích động muốn hộc máu, nhìn xem, giọng điệu không chút để ý kia, vẻ mặt chẳng them ngó ngàng tới kia, giống như nàng đưa không phải chí bảo Bát phẩm Thần Linh đan trong mắt bọn họ, mà là một viên đan dược phổ thông bình thường.

Cái gì gọi là nói đưa sẽ đưa? Cái gì gọi là tài đại khí thô (tiền nhiều như nước)? Cái gì gọi là hào khí? Cái gì gọi là tự cao tự đại (coi trời bằng vung)?

Chiến Vương phi ngươi thật không phải là đang nói giỡn đấy chứ? Trời đất làm chứng, bọn họ cũng rất muốn nha!

“Chỉ là......” Phong Trường Phong nhìn chằm chằm không tha Thần Linh đan trong hộp, “Tiểu Yên ngươi thật sự muốn lấy Thần Linh đan đi đổ sao? Yên nha đầu ngươi xác định không suy nghĩ lại một chút sao?”

Đây rõ ràng chính là đưa đan dược cho đối phương mà!

“A, chẳng lẽ ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi lại muốn đổi ý hay sao?” Giọng nói lãnh miệt mười phần của nữ tử che mặt truyền đến, lộ ra một chút kích động rất khó nhận ra.

Bát phẩm Thần Linh đan vừa ra, chính là nữ tử che mặt này cũng kinh ngạc hồi lâu, một viên cực phẩm đan dược như vậy, chắc hẳn phóng mắt khắp đại lục bất luận kẻ nào cũng không muốn bỏ qua!

“Đổi ý?” Nạp Lan Yên ngoáy ngoáy lỗ tai, giống như nghe được chuyện cười, khinh bỉ nói, “Tiểu nha đầu lừa đảo, tầm mắt đừng có thấp như vậy, chỉ là một viên đan dược ngươi nghĩ rằng ta và ngơi sẽ đặt ở trong mắt?”

Tự đại! Tùy tiện! Ngu xuẩn! Không biết nhìn hàng!

Nữ tử che mặt bỗng chốc đỉnh đầu bốc khói, đồng thời ở đáy lòng đã định nghĩa đan dược của Nạp Lan Yên là vận may không biết từ nơi nào đưa tới!

“Vậy mỏi mắt mong chờ!” Nữ tử che mặt lạnh lùng cười, một tay đẩy hết đổ chú trên bàn đi ra ngoài, một hoàng mao nha đầu (con nhóc) ngực to mà không có não như vậy còn dám khoa trương nói ở trước mặt nàng?

Nếu như nàng ta vội vàng đưa Bát phẩm Thần Linh đan này tới cửa, vậy nàng sẽ không khách khí mà nhận lấy!

Nạp Lan Yên cụp xuống mí mắt che đi sự rét lạnh sắc nhọn trong con ngươi, lúc giương mắt thì đã biến mất không thấy, trầm ngâm trong chớp mắt, nói: “Vừa mới so tiểu (ít điểm hơn), lần này so đại (nhiều điểm hơn)?”

“Được.” Nữ tử che mặt trực tiếp đáp ứng, “Ngươi trước?”

Nạp Lan Yên lắc đầu: “Vẫn là ngươi trước đi, ta lại nhìn một lần.”

Nữ tử che mặt cũng không ý kiến, cùng một tân nhân đánh bạc như vậy luôn cảm thấy một chút tư vị có lỗi, nhưng đảo mắt nghĩ đến viên Bát phẩm Thần Linh đan, đôi mắt đẹp nhịn không được lộ ra một chút ý cười muốn nhất định phải có.

Nghĩ như vậy, tay liền thuần thục đong đưa đầu chung, lấy trình độ của nàng sáu mặt lục hợp nhất đều là chuyện nhỏ, huống chi là Lục Lục đại thuận (sáu mặt lục xuôi theo một phía)?

Nữ tử che mặt thoải mái đặt đầu chung lên trên mặt bàn, nâng mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Tới lượt ngươi.”

Nạp Lan Yên trừng mắt nhìn, cười tủm tỉm nhìn về phía Lãnh Thiếu Diệp: “Vương gia, nếu ta bị thua , chàng sẽ không tức giận đi?”

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mắt ưng, môi mỏng thản nhiên phun ra bốn chữ: “Nàng cứ thử xem.”

Nạp Lan Yên ngoéo khóe miệng một cái, thu hồi ánh mắt thở dài với nữ tử che mặt: “Ai, nếu không thắng sẽ bị gia giày xéo.”

Nữ tử che mặt sửng sốt, Nạp Lan Yên cũng là chậm rãi tiếp tục nói: “Cho nên, ván này không thể lại cho ngươi thắng rồi.”

Nữ tử che mặt chỉ cảm thấy một cổ dự cảm không rõ mạo bốc lên rồi chạy lên não.

Nạp Lan Yên đột nhiên giương mắt, một đôi mắt hồ hờ hững lạnh như băng, cổ tay lật qua lật lại một cái, tốc độ nhanh đến mức chỉ trong trong nháy mắt sáu con xúc xắc đã tiến vào trong chung, đung đưa trên dưới trái phải như nước chảy mây trôi, chỉ mấy tức (hơi thở) sau, liền trực tiếp đặt ở trên mặt bàn!

Nữ tử che mặt trợn mắt há hốc miệng sững sờ tại chỗ, thủ pháp kia, tốc độ kia, tự tin kia, hoàn toàn...... Hoàn toàn không có khả năng là một tân thủ!

Nữ tử che mặt chống lại cặp mắt hồ tối đen kia, chỉ nhìn thấy lạnh như băng và châm chọc, một cổ hàn khí dọc theo xương cụt mà đi lên, chỉ thấy môi đỏ mọng kia vừa mở hợp lại, một chữ lạnh lạnh liền rơi vào trong tai của nàng: “Mở?”

Bên môi Nạp Lan Yên mang theo độ cong mỉa mai lạnh lẽo, vén lên vạt áo ngồi ở trên ghế, híp mắt hồ nhìn về phía nữ tử che mặt đang ngây người, lại kêu: “Mở sao?”

Nữ tử che mặt nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Mở!”

Nạp Lan Yên nhướng mày, thưởng thức ly trà trong tay, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nữ tử che mặt.

Nữ tử che mặt nhấc lên đầu chung, đồng loại sáu mặt lục đều ngửa lên trên, Lục Lục đại thuận hoàn mỹ xinh đẹp.

“Nguy rồi! Lục Lục đại thuận!”

“Lần này không phải Chiến Vương phi cũng thua rồi sao? Đây chính là Bát phẩm Thần Linh đan đó!”

Ở ngoài xem náo nhiệt, tên canh cửa thành thạo nói, mọi người ở đây không hiểu đổ thuật nghe thấy vậy đã thấp giọng thảo luận, đại điện yên tĩnh cũng hơi hơi náo nhiệt hơn một chút.

Nhưng mà chỉ cần người hơi có chút hiểu biết về đổ thuật đều ngừng thở nhìn Nạp Lan Yên, mới vừa rồi một phen động tác cùng vẻ mặt tự tin kia đều cho thấy rõ rành ván đổ này không có khả năng đơn giản như vậy đã chấm dứt.

Nạp Lan Yên giương lên khóe miệng, nâng tay chậm rãi nhấc lên đầu chung: “Ngượng ngùng, ngươi thua.”

Thua?

Khi tầm mắt của nữ tử che mặt vừa chạm đến xúc xắc dưới đầu chung, khuôn mặt lập tức vặn vẹo, đầu ngón tay chỉ vào xúc xắc cũng run rẩy, sau một lúc lâu mới nhả ra vài chữ: “Ngươi, ngươi này......”

Chỉ thấy trên mặt bàn dưới tay Nạp Lan Yên ngoài sáu con xúc xắc sáu mặt lục, còn có một xúc xắc một điểm, nhìn kỹ đi, trong đó một viên xúc xắc bị cắt thành hai nửa!

Một bên ba mươi sáu điểm, một bên ba mươi bảy điểm, lúc này rốt cuộc thắng thua đã định.

Nạp Lan Yên híp lại con ngươi đen, đáy mắt lãnh khí bức người: “Như thế nào, trước mặt nhiều người như vậy ngươi muốn quỵt nợ hay sao?”

Nữ tử che mặt cắn răng giận dữ: “Ngươi đây là chơi xấu!”

Nạp Lan Yên cười lạnh: “Đổ thuật có quy định không cho phép làm tổn hại xúc xắc?”

Nữ tử che mặt sắc mặt xanh mét, lại không phản bác được.

Nạp Lan Yên lại nói: “Lại không có đổi xúc xắc, cũng không có gian lận, thế nào mà là chơi xấu?”

Nữ tử che mặt sắc mặt trắng nhợt, chỉ có thể giận dữ trừng mắt.

Nạp Lan Yên chậm rãi đứng lên, vòng qua cái bàn tới gần nữ tử che mặt, giọng nói lạnh lùng không mang theo một chút cảm tình: “Ngươi ba mươi sáu điểm, ta ba mươi bảy điểm, vị Điện hạ này, đến tột cùng là ai chơi xấu?!”

Giọng nói nâng cao, hai tròng mắt khiếp người, sát khí tới gần, không một cái nào không làm cho nữ tử che mặt sắc mặt trắng bệch cứng ở tại chỗ, giống như bị một cái tát hung hăng tát ở tại trên mặt của nàng!

Ngực to mà không có não? Ngu ngốc? Ngu xuẩn? Đây rõ ràng chính là một độc xà phẫn trư ăn hổ (giả heo ăn thịt hổ) còn không nhả xương!

Kịch độc vô cùng!

Nạp Lan Yên vừa lòng thu hồi khí thế, quét mắt tiền đặt cược chồng chất như núi trên bàn kia, khóe môi nhếch lên một độ cong không chút để ý: “Những thứ tiền đặt cược này Bổn Vương phi không muốn, lấy về mà mua chút thuốc, lại mua dây thừng, phải biết rằng trên đời này, người có bệnh không đáng sợ, nhưng chạy đến dọa người có thể sẽ là lỗi của ngươi.”

Phốc......

Lần này mọi người bị một màn xoay người lật ngược tình thế đột nhiên này làm cho kinh ngạc, vừa mới hồi thần lại nghe thấy lời nói hào khí ngút trời của Chiến Vương phi, hay cho việc tiền tài nhiều như vậy cũng không muốn, chỉ là nhìn biểu tình đặc sắc vạn phần của nữ tử che mặt, trong lòng một đám đều là tràn đầy giải hận và thống khoái!

Ngươi hiếm lạ đan dược, Chiến Vương phi ta không hiếm lạ!

Ngươi hiếm lạ tiền tài, Chiến Vương phi ta vẫn không hiếm lạ như cũ!

Cho nên ngươi lấy cái gì đến Liệt Diễm ta cùng Chiến Vương phi thưởng chiến thần đây?

“Bản điện nhất định sẽ làm ngươi chết thực thảm!” Nữ tử che mặt nắm chặt nắm đấm, giận sôi lên, buông một câu nói hung ác liền xoay người rời đi, đáy mắt lóe lên tàn nhẫn ác độc, khoản sổ sách này nàng tuyệt không bỏ qua!

Nàng biết đã biết lần này mình hoàn toàn bị Nạp Lan Yên coi là khỉ mà đùa giỡn, hơn nữa là ngay từ đầu đã bị đối phương cầm quyền chủ đạo, sau đó từng bước một đánh ngục chính mình, cố tình...... Cố tình nàng vẫn là không thể chờ đợi mà tự nhảy xuống!

“Người muốn Bổn Vương phi chết rất nhiều, không bằng ngươi đi xếp hàng trước rồi nói sau?” Môi đỏ mọng của Nạp Lan Yên nở rộ ra một độ cong mỉa mai, chậm rãi nói với bóng lưng của nữ tử che mặt, “Vị Điện hạ này, không phải là ngươi đã quên chúng ta vì sao mà đổ đấy chứ?”

Nữ tử che mặt dừng bước, suy nghĩ ngược lại một chút, cút khỏi Liệt Diễm, sẽ không bước vào nửa bước, cút khỏi bên người nam nhân...... Một loạt cảnh tượng trước đó trở về trong óc, sắc mặt là từ trắng chuyển thành xanh, lại từ xanh biến thành đen, vòng sắc thái kia phải nói là rất xinh đẹp!

Dưới ống tay áo hai tay đã nắm chặt, nữ tử che mặt bỗng dưng quay đầu, lạnh lùng nhìn lại nói: “Ván thứ nhất ngươi thua, ván thứ hai Bản điện thua, vừa mới huề nhau. Nếu Chiến vương phi quý quốc còn không chịu phục, vậy Bổn điện liền cùng ngươi lại đến một hồi thì có làm sao?!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...