Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 133: Ba hạt đậu
Chỉ chốc lát sau.
"Em trai, em đừng đoán mò nữa, võng phòng hộ rất tốt không có bị tổn hao gì, cha tuyệt đối không thể nghe được, càng không thể thấy chúng ta, cho nên hiện tại sự tồn tại của chúng ta còn là một bí mật." Sói con số một lại nói.
"Em không muốn ăn ớt, lo lắng sẽ bị mọc mụn như hạt đậu! Thế nhưng, món ớt trộn thịt bò kia ăn rất ngon nha ." Sói con số ba nói.
"Hạt đậu? Nói cho em biết hiện tại chúng ta ba người đều chỉ như hạt đậu !" Sói con số hai nói.
Lãnh Dạ mặc dù xem sách, thế nhưng, sự chú ý của hắn tất cả đều hướng về các con của mình . Hắn lại lần nữa bị chúng chọc cười , không ngờ chúng thật là đáng yêu.
"Em gái, chúng ta lúc nào thì đổi mẹ trở về?" Sói con số hai có chút gấp gáp hỏi.
"Anh đừng thúc giục ! Việc này không gấp được !" Sói con số ba trả lời.
"Đừng thúc? Mẹ bây giờ là đàn ông nha! Em chẳng lẽ không gấp, anh còn thật lo lắng cha sẽ nóng nảy, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Sói con số hai nói.
"Có nghiêm trọng ra sao?" Sói con số ba hỏi.
"Em không có nghe thấy Lãnh Hạo nói sao, Cung Hàn có thể sẽ bị cha bắn chết, như vậy thân thể của mẹ cũng sẽ bị cha bắn đả thương, nên anh cũng không hy vọng trên người mẹ có mấy lỗ thủng!" Sói con số hai lo lắng nói.
"Cha thật sự sẽ bắn thân thể mẹ sao?"
"Khó nói! Thân thể của mẹ hiện tại do Cung Hàn nắm dữ, cha không thích hắn, nhưng cha vẫn một mực nhẫn nhịn,nên anh lo lắng cha không nhịn được nữa, sẽ bắn vào thân thể của mẹ!" Sói con số một nói.
( :)) đoạn này m thấy thiếu thiếu gì thì phải , hai câu chả ăn khớp gì cả, đàng dịch bừa vậy)
"Anh còn nói em không nên nói ngôn ngữ của người hiện đại , mà anh cũng không biết nói như em!" Sói con số ba hì hì cười nói.
"Đã vậy chúng ta sau này khi ở chỗ này lớn lên, thì phải học một ít ngôn ngữ ở đây cũng không có gì sai ! Theo phong trào một chút, cũng không có gì sai." Sói con số một ha ha cười nói.
"Ha ha..."
"Hì hì..."
"Ha ha..."
Mấy nhóc con lại vui vẻ, bọn họ đã tìm được cách tráo đổi trở về, hiện tại chỉ có thể chờ thời cơ, cho nên trong lòng cũng không lo lắng gì.
Tại nhà bếp Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ dựa vào Cung Hàn ngồi xuống, biết anh còn thích thân thể của cô, tròng mắt thoáng qua thương tâm, anh mặc dù có tiền, thế nhưng, anh không phải thần tiên, anh không có bản lĩnh đem bọn họ biến trở về, có lẽ là ông trời nhìn thấy có quá nhiều đàn ông yêu thích vẻ đẹp của cô, cho nên đem cô biến thành đàn ông, làm cho cô có thể an toàn sống tốt!
Bạch Tuyết cho rằng tất cả những gì mình đã trải qua đều bị thần tiên nhìn thấy, mới làm ra thế này!
Cô không mê tín, thế nhưng, chuyện phát sinh ở trên người mình thì nên giải thích thế nào đây!
Cho nên cô không thể không tin có thần tiên tồn tại.
Cô nghĩ thông suốt, chính mình biến thành đàn ông, có lẽ cũng là chuyện tốt, tối thiểu cô không cần lo lắng bị cha lên kế hoạch trong cuộc sống của mình, cô có thể yên tâm sống, không cần lo lắng Triệu tổng kia, không cần lo lắng người khác đối với mình có ý nghĩ kỳ quái !
Chỉ là, hiện tại thân thể này không thích hợp tiếp tục cuộc sống, bởi vì Cung Hàn làm gì cô cũng đã đoán được, anh ta chính là một hắc bang lão đại, cô chỉ muốn sống an ổn , thế là, cô nghĩ đến một kế hoạch chạy trốn , chính là rời xa nơi này, rời xa người nơi này , đi tìm kiếm cuộc sống mình muốn, cũng có thể đi tìm việc làm, tìm mẹ...
Nghĩ đến mẹ, tâm ý đã quyết, thế là, buổi tối thừa dịp mọi người đều ngủ say .
Cô tĩnh tĩnh ngồi ở trong phòng ngủ, bởi vì thân thể của cô ở chỗ Cung Hàn , cho nên Lãnh Dạ vẫn cùng Cung Hàn ngủ, đương nhiên là giám thị Cung Hàn xằng bậy.
Bạch Tuyết cầm lên album ảnh của Lãnh Dạ , từ bên trong rút ra một tấm ảnh, cầm ở trong tay, gương mặt này cô đã nhìn mấy nghìn lần, thế nhưng vẫn làm cho cô mê muội, vẫn vì anh mà động tình,động tâm ! Chính mình thực sự là không hiểu nổi, hiện tại cô cũng đã là đàn ông. Tại sao có thể lại hi vọng xa vời được anh yêu!
Đêm khuya.
Trên bàn trà trong phòng khách , tĩnh tĩnh đặt tờ giấy hé ra.
Mặt trên còn có vệt nước mắt chưa khô , Bạch Tuyết đi rồi, liền lưu lại tờ giấy này.
Lãnh Dạ:
Em đi rồi, Anh đối với em rất tốt, chỉ sợ kiếp này không thể nào trả nợ!
Nếu có kiếp sau, em nguyện ý làm người phụ nữ của anh, xin tha thứ em đi không từ biệt, em thực sự không thể dùng bộ dáng này đối mặt với anh, có lẽ đây là thiên ý, em giống như một bụi cỏ nhỏ, nhưng mà, anh như cây đại thụ cao to chọc trời , em vĩnh viễn với không tới , cho nên ông trời mới an bài như thế này!
Còn có chuyện này, em hi vọng anh sẽ đem xha em cứu ra, em biết anh có bản lãnh này, coi như là em trả lại ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy cho ông!
Em đã ở trong ngăn kéo cầm một ít tiền, sợ rằng không có cơ hội trả lại anh !
Đối với anh?
Em chỉ có lỗi!
Bạch Tuyết .
Nửa tiếng đồng hồ trước.
Bạch Tuyết nhìn chằm chằm phong thư này, rơi lệ đầy mặt, nước mắt lưng tròng mơ hồ của cô ê ẩm , tâm đau gần chết! Trong đầu kêu loạn , không biết làm như vậy có thể chọc giận Lãnh Dạ hay không , thế nhưng, cô tin tưởng anh, cho nên cô mới có thể cầu xin anh cứu cha ra tù!
Nghĩ đến cái người đan ông làm cho mình mất ngủ, đành nhịn xuống xúc động muốn khóc , trong lòng mặc dù đã khóc tràn lan, thế nhưng,cô vẫn muốn nhịn xuống, sau này cô không thể khóc, sau này cô sẽ là đàn ông, một người đàn ông!
Bên cạnh còn có một phong thư, là cho Cung Hàn .
Cung Hàn:
Tôi đi rồi, tôi biết chúng ta không thể đổi trở lại, cho nên tôi quyết định, sau này sẽ làm Cung Hàn. Mà anh, anh chính là tôi -- Bạch Tuyết. Tôi cầm đi tất cả chứng minh thư của anh, nên tự giải quyết cho tốt ! Tạm biệt.
Bạch Tuyết .
Hành lý của Bạch Tuyết rất đơn giản, cô cầm một ít quàn áo của Lãnh Dạ , mấy ngày nay cô cũng toàn mặc đồ của Lãnh Dạ, kỳ thực, cô lấy đi quần áo của Lãnh Dạhi vọng đem theo mùi vị của Lãnh Dạ mang đi, cô biết mình mặc dù quyết tâm làm đàn ông , thế nhưng, lòng của cô sẽ vẫn nhớ đến người đàn ông này, nhớ Lãnh Dạ!
Tâm là không thể nào quản được !
Yêu thì không cách nào dừng lại!
Mặc dù rời đi , yêu vẫn luôn tồn tại !
Bạch Tuyết ngồi lên taxi , nghĩ đến Lãnh Dạ, nghĩ đến cái người tâm tâm Niệm Niệm nhớ thương!
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được, cô không muốn khóc, hiện tại bề ngoài của cô là đàn ông, sẽ bị người ta chê cười ! Thế nhưng, cô chính là nhịn không được! Khóc rất lớn, khóc rất khổ sở!
Nước mắt như hạt châu theo hai má lăn xuống !
Cô còn chưa có rời đi cũng đã bắt đầu nhớ cái người đàn ông cô yêu !
Tài xế thấy rất kỳ quái nhìn Bạch Tuyết, không ngờ một người đàn ông sẽ khóc thương tâm như vậy! Không khỏi bắt đầu đồng tình với hắn !
"Chàng trai , có chuyện gì khó khăn trong lòng vậy , cậu giống tôi một đời tài xế, có rất nhiều chuyện không như ý mình, thế nhưng nếu là quá khứ , thì đừng nên khổ sở !" Người đàn ông bị nước mắt của Bạch Tuyết cảm động, người đàn ông nghĩ rằng có thể thân nhân mới mất, nếu không sẽ không khóc thương tâm như vậy!
Bạch Tuyết nước mắt đi, cắn cắn môi, nỗ lực hít sâu, làm cho nước mắt của mình không chảy ra nữa, thế nhưng, nước mắt hình như cố ý cùng cô đối nghịch, vẫn là ào ào rơi!
Bạch Tuyết vì sao lấy tiền của Lãnh Dạ , bởi vì cô biết tính tình của Lãnh Dạ , anh nhất định sẽ không tha thứ việc cô rời đi, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên cô nhất định phải có tiền chạy trốn .
Cô đi tới nhà ga, mua vé đi Sơn Tây , sau đó lại xuống xe, ở nửa đường lại mua vé đi Hàng Châu, nhưng không ngồi vào trạm cô lại xuống xe, cả đêm không ngừng mua vé, đổi xe, chính là vì tránh Lãnh Dạ truy xét đến cô.
Cô biết Lãnh Dạ tính tình rất cao ngạo, hơn nữa khống chế rất mạnh, anh sẽ không cho phép cô rời đi, anh nhất định sẽ nổi giận, thậm chí còn lợi hại hơn, cô cũng biết quan hệ của Lãnh Dạ rất lớn, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp ở khắp nơi phát lệnh truy nã cô, cho nên cô không thể ngồi máy bay, không thể ngồi xe lửa, nên đàng lựa chọn đi ô tô đường dài .
Đã lựa chọn rời đi, như vậy có thể đi xa liền đi xa một chút ! Miễn bị anh tóm trở lại!
Bên này, Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn đang ngủ, đứng dậy đi xem Bạch Tuyết, ai ngờ đẩy cửa phòng ngủ ra, trên giường không có ai, đập vào mắt chính là tập ảnh của hắn, bên trong thiếu hai ảnh hắn chụp, đó là ảnh Bạch Tuyết thích nhất, bởi vì Bạch Tuyết nói hai ảnh kia hắn đã cười, mà cô chưa từng thấy qua hắn cười, cho nên cô thích tấm ảnh đó.
Lãnh Dạ mở ngăn kéo, hắn đưa cho cô trang sức và quà đều đặt ở bên trong, chỉ là hình xếp giấy không thấy, đó là, hắn vì Bạch Tuyết mà làm, không thấy, trước đây cô cũng luôn bày ở trên đèn bàn , chỉ là, hiện tại đã không còn!
Dự cảm không tốt lan chàn toàn thân, chạy như bay xuống lầu, nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách bày hai mảnh giấy.
Phẫn nộ cầm lên , người phụ nữ ngốc này liền tính toán rời đi như thế sao!
"Cung Hàn -- tên khốn kiếp này, mẹ ngươi lăn ra đây!" Luôn luôn rất ít nói tục nay Lãnh Dạ khuya khoắt hung bạo nói lời thô tục !
Cung Hàn và Lãnh Hạo nhao nhao chạy đến, theo Lãnh Dạ trong giọng nói, bọn họ biết đã xảy ra chuyện, vẫn là chuyện lớn, hơn nữa nhất định và Bạch Tuyết có quan hệ, bởi vì chỉ có Bạch Tuyết mới khiến Lãnh Dạ phát điên!
"Chuyện gì vậy anh?" Lãnh Hạo vừa tiến vào phòng khách cũng cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, mà trận gió lạnh này đương nhiên là đến từ Lang Vương vĩ đại .
"Cậu lập tức đi ra sân bay, tìm kiếm có Bạch Tuyết hay không , cô ấy nhất định sẽ dùng tên Cung Hàn mua vé." Lãnh Hạo không nhìn Bạch Tuyết nhắn lại, cũng biết Bạch Tuyết đã rời đi.
"Cậu, cái tên khốn kiếp, đều là mẹ ngươi làm hại Bạch Tuyết!" Lãnh Hạo mắng Cung Hàn một câu, sau đó rất nhanh hướng sân bay chạy đi.
"Cạu? Nếu như còn muốn làm chính mình, bây giờ lập tức đi trạm xe lửa tìm kiếm!" Lãnh Dạ xốc lên áo khoác của mình cũng chạy ra ngoài.
Lãnh Dạ lái xe không có đi sân bay, không có đi trạm xe lửa, hắn là đi bến xe, chỉ tiếc, lúc này Bạch Tuyết đã ở chỗ rất xa!
Cung Hàn lái xe, cầm trong tay thư tín Bạch Tuyết để lại cho hắn, bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy, hắn không ngờ Bạch Tuyết sẽ rời đi, hắn càng không có nghĩ tới Bạch Tuyết để hắn làm Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lại muốn làm Cung Hàn!
Cô biết bọn họ không đổi trở lại được, cho nên cô tuyệt vọng, lựa chọn rời đi, lựa chọn trốn tránh, nhịn đau tiếp nhận thân thể của hắn!
Lúc này, mấy nhóc con bắt đầu triệu mở cuộc họp khẩn cấp, bởi vì bọn nó đã biết xảy ra chuyện gì, Mẹ mất tích, đó là chuyện lớn cỡ nào!
"Anh , làm sao bây giờ? Mẹ sẽ đi đâu?" Sói con số ba gấp gáp hỏi.
"Bình tĩnh, bình tĩnh..." Sói con số hai nhỏ tiếng.
"Ô kìa -- chúng ta phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút xem mẹ sẽ đi đâu?"
Ba phút sau...