Lắng Nghe Tiếng Yêu

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

“Em ăn trưa với ai vậy?” May cất tiếng hỏi dò lúc hai chị em ngồi bên nhau nhâm nhi tách trà sau khi March về tới nhà tối hôm ấy. “Chị nghe rồi à”, March lẩm bẩm, quyết định tốt hơn là chính mình kể cho chị gái nghe về bữa trưa nay với Will chứ không để anh ta có cơ hội tình cờ buột miệng với ai khác vào một ngày nào đó. “Rất được”, cô nói nhẹ. “Em đã suýt quên mất mùi vị tuyệt vời của món bíp tết thế nào luôn ấy chứ.”

Hiển nhiên họ chưa từng thiếu thực phẩm tươi và công việc ở trang trại, nhưng những món ăn xa xỉ như bíp tết phi lê bò thường không có mặt trong thực đơn của họ.

Dẫu vậy, có một chuyện March quyết định sẽ không kể cho May. Cô không định tâm sự với chị mình về nụ hôn với Will.

Cô vẫn còn hơi chông chênh bởi phản ứng của mình với nụ hôn ấy. Rốt cuộc, có ai biết điều gì về Will Davenport? Ngoài việc anh ta điển trai, lịch thiệp, và rõ ràng là giàu có đủ để lái một chiếc xe thể thao đắt tiền!

March cũng chẳng biết anh ta đã kết hôn hay chưa. Dù vậy, linh cảm của cô cho biết anh vẫn còn độc thân. Anh ta đã cau mày khó chịu trước thái độ cố ý lợi dụng của Clive.

Tuy nhiên, dù đã cố gắng chuyện trò trong suốt bữa trưa nay, March vẫn không tìm hiểu được gì thêm về đời tư của Will. Hoặc, quả thực, đó là chính xác những gì anh ta đang làm ở đây.

“À há, anh ta thật dễ mến.” May gật gù. “Chú Sid nói đã thấy xe của Will gần khu đất Hanworth trưa nay”, cô tư lự thêm vào. “Chị tự hỏi anh ta đang làm gì ở đó?”

March định giải thích rằng lúc đầu Will nói anh ta cần ở lại vùng này, thì một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, mắt cô mở to kinh hoàng.

Nỗi kinh hoàng tăng thêm khi nhận thấy May cũng có cùng suy nghĩ, mặt chị cô tái nhợt và hiện rõ sự choáng váng. “Em không nghĩ...”

“Chị có nghĩ là...?” Cả hai chị em lên tiếng cùng lúc và dừng lại cùng lúc. Suy nghĩ của March trôi vèo vèo như chạy đua khi cô hồi tưởng lại những cuộc nói chuyện với Will kể từ khi anh ta đến ngày hôm qua.

Ngày hôm qua? Thật sự chưa đầy hai mươi bốn giờ từ lúc Will bước vào cuộc sống của họ ư? Dường như là lâu hơn kìa!

Nó dường như cũng rất lâu đối với March, khi cô nhớ những cuộc chuyện trò với Will, rằng Will đã tìm hiểu được khá nhiều về các chị em gái nhà Calendar trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó...!

March khẽ nheo mắt lại khi suy nghĩ ban đầu của cô trải dần ra và rộng mở, tới mức cô đứng lên và đi đến bên cửa sổ phòng bếp, mắt đăm đăm nhìn qua cái sân, phía trên ga ra có ánh đèn, tức là Will đang ở trong phòng.

“Anh ta là một kẻ khác trong số bọn họ”, cô vụt khẳng định, bàn tay siết chặt bên hông. “Một tay chân khác của Jude Marshall! Sói đội lốt cừu. Giấu mặt nham hiểm!” Cô giận dữ đến nghẹt thở. “Tại sao chứ, em đã có ý...”

“Chúng ta đâu biết vậy, March”, May đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ và an ủi em gái, đôi mắt màu lục của cô hơi nhíu lại với ánh nhìn thăm dò bắn thẳng qua sân. “Nhưng...”, cô chậm rãi nói tiếp.

“Đúng vậy... nhưng!” March xẵng giọng giận dữ. “Một luật sư khác, chị nghĩ sao? Hay là cái gì khác?” Không biết vì sao cô không thể xem Will là một luật sư. Max, với thái độ lạnh lùng tách biệt, còn Will cởi mở hơn nhiều so với vị hôn phu của em gái cô.

Max...

Anh ta chắc chắn biết Will có làm việc cho Jude Marshall hay không. Rốt cục thì mãi cho đến gần đây, anh ta mới làm việc cho chính bản thân mình.

Những nỗ lực tối đa của Max trong việc thay mặt Jude Marshall mua trang trại của họ đã đưa anh ta bước chân vào cuộc sống của ba chị em ngay từ lúc khởi đầu. Mũi tên tình yêu đã bắn trúng cô em út January. Và anh ta quyết định mình không còn thích hợp với loại công việc đó nữa.

Nhưng Max đang ở Caribe với January trong hai tuần, và March nghi ngờ hai người đó sẽ nghĩ đến việc gọi điện về nhà thăm hỏi trong suốt thời gian ấy!

Nhưng nếu Will không phải là luật sư của Jude Marshall, thì anh ta giữ vị trí gì trong công ty? Bởi vì March khá chắc chắn anh ta là người có địa vị!

“Là gì đó khác”, May xác nhận. “Mặc dù chúng ta không thật sự chắc về điều đó.” Cô do dự.

“Có thể chứ nếu chúng ta hỏi anh ta”, March tuyên bố, bước chân hướng ra cửa bếp.

“Không đâu, chị nghĩ chúng ta không nên làm thế”, May chậm rãi nói, ngăn March dừng lại khi tay cô chạm vào tay nắm cửa. “Chúng ta hãy chờ một thời gian, hừm.” Cô nhíu mày. “Để xem còn chuyện gì nữa.”

“Như chuyện gì?” March quay lại thách đố. “Chúng ta đã có một Max lỉnh vào đây cố thu mua hết trang trại ngay dưới mũi chúng ta. Chuyện đó không hài hước đâu, May”, cô chỉ trích khi chị mình cười khúc khích.

“Xin lỗi.” May nỗ lực ngăn chặn tràng cười của mình. “Chị chỉ đang cố gắng hình dung ra em rể tương lai của chúng ta ‘lỉnh’ vào bất cứ nơi nào!”

“Hừm.” March trưng ra một nụ cười rầu rĩ với hình ảnh May vừa tạo ra. “Em muốn được thấy khuôn mặt của Jude Marshall khi Max quay trở về sau kỳ nghỉ này và nói với hắn rằng anh ấy có thể làm gì với công việc của mình”, cô vui sướng nói thêm.

May lắc đầu. “Hai người đó là bạn bè, March à. Chị nghĩ Max sẽ không thẳng thừng như vậy. Nhưng em nói đúng về khuôn mặt của Jude Marshall.” Chị nhíu mày. “Về phần mình thì chị chỉ mong một điều là mặt đối mặt với hắn!”

“Nhưng trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ làm gì với kẻ thuê phòng nham hiểm kia đây?” March mỉa mai nhắc.

“Ừ, cho đến lúc chúng ta chắc chắn... March, em đi đâu đấy?” May nhăn mặt khi March cầm một cái tách lên và đi đến cửa.

March đứng lại. “Đi xin một ít đường. Đó chẳng phải là lý do thông thường mà phụ nữ sử dụng khi họ muốn gặp một người đàn ông sao?” Cô nhướng mày ra vẻ ngây thơ.

“Em xem nhiều phim tình cảm quá rồi đấy”, May dài giọng cảnh báo. “Hơn nữa, chúng ta đã gặp anh ta rồi”, cô nhắc.

March đã làm nhiều hơn việc gặp gỡ - cô đã hôn anh ta và được anh ta hôn. Và nếu thật sự đúng như họ nghi ngờ thì anh ta sẽ phải hối tiếc vì đã lợi dụng thân phận đặc biệt của mình!

“Vì vậy em sẽ gặp anh ta lần nữa.” Cô hờ hững nhún vai. “Em không đi lâu đâu”, cô nhẹ nhàng nói thêm trước khi rời khỏi nhà và đi nhanh xuyên qua cái lạnh của đầu đêm, bước lên những bậc thang bên cạnh ga ra và gõ cửa phòng gia dụng.

Will làm việc cho Marshall Corporation, March chắc chắn. Và nếu đúng là như vậy thì ắt hẳn anh ta biết rõ chị em nhà Calendar là ai trước khi vào văn phòng bất động sản ngày hôm qua. Thực ra thì cô nghi anh ta đã dàn dựng mọi việc!

Việc cô là người giới thiệu anh ta đến đây không liên quan gì cả. Nếu ban đầu Will có ý thuê nhà trên đất của họ, thì chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội nào hết.

Phải, March giờ không còn nghi ngờ Will làm việc cho Jude Marshall nữa. Bản thân cô sẽ làm anh ta hối tiếc vì đã cố lừa gạt chị em cô!

Will sắp hoàn thành số liệu thì tiếng gõ cửa vang lên. Anh cẩn thận sắp xếp lại giấy tờ và cất chúng vào tủ trước khi trả lời, biết khách của mình phải là một trong số chị em nhà Calendar. Rốt cuộc, ngoại trừ Jude thì họ là người duy nhất biết anh ở đây.

Anh bật cười khi mở cửa và ánh sáng hắt ra ngoài chiếu trọn vào March đang đứng trên đầu cầu thang với một cái tách rỗng trong tay. “Trông cô giống Oliver hỏi xin thêm đồ”, anh giải thích khi cô liếc nhìn lên.

Cô ném cho anh một cái nhìn chỉ trích. “Tôi đến để hỏi xin chút đường”, cô gắt gỏng đáp lại. “Chúng tôi hết đường rồi.”

“Được mà.” Anh mỉm cười, giữ cánh cửa mở rộng để cô bước vào. “Cô may đấy, tôi vừa mua thực phẩm hôm nay”, anh vừa nói vừa lục tủ lấy đường.

“Thật sao? Anh còn làm gì hôm nay nữa?”

Will liếc nhanh về phía cô. Giọng March mang âm sắc của sự đổ vỡ, không bình thường chút nào. Chua cay, sắc bén, nhạo báng, phải, nhưng chưa từng rạn vỡ trước đây. Anh tự hỏi tại sao lại vậy.

Cô vẫn chăm chú nhìn anh, một bên chân mày nhướng lên vẻ thách thức.

Cô đã thay bộ đồ đi làm sau khi về nhà, giờ đang mặc chiếc quần jean xanh ôm sát đôi chân, với cái áo len dày màu rêu làm nổi bật đôi mắt xám lục xinh đẹp.

Ngực Will thít chặt khi nhìn cô, cái cảm giác khao khát như sét đánh kéo căng khắp cơ thể tựa như lúc sáng nay khi hôn cô.

Anh đột ngột quay đi. “Đây rồi.” Anh lấy hộp đường xuống, âm sắc nhẹ nhàng trong giọng có vẻ thật gượng gạo.

“Cảm ơn anh”, March trả lời khi anh trút đường vào cái tách.

Nhìn giống như Oliver dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết, Will chán ghét thừa nhận, biết rõ rằng không ai cần - hoặc muốn - sự bảo vệ của anh trước một March Calendar mạnh mẽ.

“Thế thôi hả?”, anh lên tiếng khi cô chẳng có vẻ là sẽ rời đi.

“Tôi giữ thứ gì đó của anh sao?” March nhẹ giọng hỏi, đồng thời thoải mái ngồi xuống một trong hai chiếc ghế đặt bên cạnh cái bàn ăn nhỏ bằng gỗ thông.

“Không gì hết”, Will chậm rãi trả lời, vẫn thận trọng quan sát cô.

Đúng là tối nay March rất khác. Bình thường rất dễ đọc được nét mặt cô, cho anh biết cô hay nói thẳng nói thật, và mặc kệ mọi thứ khác. Thường thì... Bởi vì, trừ phi Will nhầm, tối nay cô đang che giấu điều gì đó sau biểu hiện vô tư quá mức thế này.

“Nhân tiện cảm ơn anh lần nữa về bữa trưa”, cô nói nhanh. “Tôi hy vọng mình đã không làm anh lỡ việc gì chiều nay?”

Anh dựa lưng vào tủ bếp, ánh mắt phòng thủ. “Không có gì quan trọng cả”, Will khẳng định. “Và chính tôi mới nên cảm ơn cô đã cùng ăn trưa với tôi. Không gì tệ hơn là ngồi ăn một mình ở nhà hàng.” Điều mà anh đã phải làm rất nhiều trong vòng mười năm trở lại đây.

Nét mặt cô nhăn lại vẻ rầu rĩ. “Vì vậy mà anh không điên như người ta nghĩ đâu nhỉ”, cô dè bỉu. “Lẽ ra tôi phải biết!”

“Sao cô lại phải biết?”, anh dễ dàng bật ngược, vẫn không nắm bắt được tâm trạng của đối phương.

Hơi đáng lo trong trường hợp của March. Thật khác thường khi gặp một người luôn bày tỏ cảm xúc - và thẳng thắn nói ra - rõ ràng như cô vậy!

Cô nhún vai. “Tôi biết không thể đòi hỏi lòng can đảm từ phía anh.”

Anh nhướng đôi chân mày vàng nhạt. “Cô không tin tôi có lòng can đảm ư?” March chưng ra nụ cười mỉa. “Ngày nay có rất ít đàn ông can đảm!”

Will nhìn cô cân nhắc. Dường như March đang giận dữ vì chuyện gì đó, anh biết là rất giận. Nhưng cơn giận đó có hay không nhắm đến anh - vì bất kỳ lý do gì - thì anh chưa chắc...

“Giờ cũng ở đây rồi, cô có muốn uống cà phê không, hay một ly rượu?”, anh dịu dàng đề xuất, qua cách cô dứt khoát ngồi xuống ban nãy thì anh đoán cô sẽ chưa rời khỏi đây.

“Không, cảm ơn, tôi vừa uống một tách trà”, cô từ chối một cách cứng nhắc.

Cứ như là nếu cô uống cà phê hay rượu của anh thì cô sẽ nghẹn thở không bằng. Will không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là có chuyện.

Anh chuyển đến ngồi xuống cái ghế đối diện cô. “Cha cô là người thế nào?”, anh tò mò hỏi.

Nói cô giật mình là nói giảm đi, đôi mắt cô mở to trước khi hẹp lại với vẻ nghi ngờ. “Chuyện đó có dính dáng gì đâu?”, cô thận trọng hỏi lại.

Will nhún vai. “Tôi chỉ thắc mắc liệu cha cô có là người can đảm như cô đề cập cách đây vài phút hay không thôi.”

“Ồ.” Cô chớp mắt, căng người ra phòng vệ. “Nếu vậy thì để tôi nói anh biết. Ông ấy là một người Yorkshire ăn ngay nói thẳng”, giọng cô tràn đầy tình cảm.

Will gật gù. “Chắc chắn trăm phần trăm là cô giống ai rồi”, anh chọc ghẹo.

Không còn nghi ngờ gì nữa về thái độ phòng thủ của cô hiện giờ, màu của giận dữ đang lan tỏa trên hai gò má. “Trung thực thì có gì sai chứ?”, cô gân cổ lên hỏi, hơi chồm người lên phía trên mặt bàn. “Cá nhân tôi ghê tởm những điều không thành thật.”

Will thận trọng nhìn March. Ánh mắt cô sáng lên giận dữ, gò má ửng đỏ, toàn bộ thái độ của cô từ lúc đến đây rõ ràng là muốn gây chiến.

“March, có chuyện gì vậy?”, anh hỏi nhẹ nhàng.

“Chuyện gì ư?”, cô lặp lại máy móc. “Ai nói có chuyện gì sao?”

“Tôi nói đấy.” Anh thở hắt ra, ghét cái hướng đi của cuộc chuyện trò này.

Will đã khám phá ra một điều trong bữa trưa với March hôm nay: Anh thích cô và ngưỡng mộ cô. Anh thích tính cách thẳng thắn, không màu mè của cô; thích lòng trung thành tuyệt đối cô dành cho chị em gái thân yêu của mình; thích cách cô trông... Mọi thứ về cô đều đẹp, khuôn mặt, mái tóc, thân mình mảnh khảnh yểu điệu, thói quen dùng tay minh họa những điều đang nói.

Có điều gì đó cô đã không làm tối nay...

Có điều gì đó không ổn, Will sớm biết điều đó là gì thì sẽ thấy thoải mái hơn.

“March, có chuyện gì... xảy ra, từ lúc chúng ta ăn trưa với nhau sao?”, anh kiên quyết đi thẳng vào câu chuyện. “Không có chuyện gì với May chứ?”, anh tiếp tục nhíu mày. “Hay là em gái cô... January, phải không?”, anh hỏi thêm với cảm giác khác lạ.

Nếu January và Max gọi điện về nhà từ bất cứ nơi nào trong kỳ nghỉ, cả March lẫn May vô tình đề cập với Max đến cái tên của người thuê phòng tạm thời...!

Will biết không thể mập mờ giữ bí mật lý do mình ở đây với March và May mãi được, nhưng càng chần chừ thì càng khó nói.

Lúc đầu, khi đến xem căn phòng cho thuê, anh thật sự không biết nơi March cho anh địa chỉ là trang trại của chị em nhà Calendar. Sao anh biết được chứ? Có cả chục trang trại trong vùng, chỉ vô tình là anh lại đến đúng nơi chị em nhà Calendar đang sống. Ngay khi biết được, anh rõ ràng đã có thể bỏ đi, nhưng lúc đó March về đến nhà và sự cám dỗ đáp trả lại chính cái mẹo cô giăng ra bằng cách thuê căn phòng đã quá hấp dẫn anh.

Lúc này đây, chị em cô dường như đều quý mến anh, nhưng khi biết được mối quan hệ của anh với Jude Marshall, người họ cực kỳ căm ghét, thì mọi thứ sẽ thay đổi. Và anh biết để March ghét là điều mình không hề thích. Ngược lại là đằng khác!

Bởi vì anh muốn March Calendar. Ôm cô trong vòng tay lúc trưa nay, hôn lên đôi môi mềm gợi cảm của cô, cảm nhận những đường cong cơ thể cô áp vào người anh, cho anh biết anh rất muốn cô. Và trong hoàn cảnh của anh hiện giờ, có lẽ cô là người phụ nữ mà anh không bao giờ có thể có...

Nhưng, ít nhất trong tối nay thì cô không biết anh là ai hay tại sao lại ở đây!

Anh bật dậy, đi vòng qua bàn, nắm lấy tay và kéo March đứng lên. Cô quá ngạc nhiên nên không kịp phản ứng, anh chắc chắn điều đó, nhưng có quan trọng gì nữa đâu.

“Em rất đẹp, March”, anh khàn giọng nói với cô. “Xinh đẹp vô cùng”, anh vừa thì thầm vừa cúi xuống.

Cô chớp mắt, sững người trong vòng tay anh. “Anh... anh đang làm gì vậy?”, cô hổn hển hỏi.

Anh mỉm cười chọc ghẹo, môi anh chỉ cách môi cô vài centimet. “Đoán đi”, anh dịu dàng trêu cô.

“Nhưng... nhưng...”

March lắp bắp không thể nói gì. Khi Will chậm rãi cúi xuống đôi môi mềm ướt của cô, anh thậm chí biết mình còn không có ý định thử...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...