- Sơ ý va vào thuyền của ngài, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Một nho sĩ khom người đi ra khỏi khoang thuyền, đứng thẳng trên mũi thuyền, toát lên khí phách của một nam tử hán, chiều cao cũng gần bằng lực sĩ râu vàng Mục Kính Nham, trông chừng ba mươi tuổi, mặc trên người bộ nho phục, nhưng nhìn vào y lại khiến cho Trương Nguyên cảm thấy có chút kỳ quặc.
Nghĩ rằng một nam tử hán khí phách như vậy, đáng ra nên khoác lên người bộ áo giáp, tay cầm binh khí mới đúng, hơn nữa trên nho phục của vị đại hán này lại còn đeo một chiếc thắt lưng ngũ sắc, đúng là không ra thể thống gì cả, vị nho sĩ vạm vỡ chắp tay với Thương Chu Đức nói:
- Không sao, không sao, cháu trai của tại hạ trẻ người non dạ, nói năng vô lễ, các hạ chớ trách.
Thương Chu Đức chắp tay cười nói:
- Là tại hạ đụng phải người trước, ta mới nên nói lời xin lỗi.
Tuy rằng cảm thấy vị nho sĩ to cao này ăn nói khiêm tốn lễ độ, nhưng vừa rồi nghe thấy tên thiếu niên mặc áo xanh kia nói rằng cha y bị nhốt trong đại lao, vì thế y cũng không muốn chuyện trò nhiều, ra ngoài tránh gây rắc rối, chắp tay chào rồi bước lên bờ, bất ngờ nghe thấy Trương Nguyên đứng bên cạnh lên tiếng nói:
- Tại hạ Trương Nguyên tại Sơn Âm, chưa được thỉnh giáo quý tính đại danh các hạ.
Nho sĩ cường tráng trả lời:
- Tại hạ Tần Dân Bình ở Trung Châu.
Trương Nguyên vừa nghe thấy ba tiếng “ Tần Dân Bình” liền nói:
- Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.