Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 123: Như Cá Với Nước


Chương trước Chương tiếp

Ánh trăng đẹp vô cùng, ba huynh đệ Trương Nguyên, Trương Đại và Trương Ngạc đứng trên cầu Thạch Củng nhìn xuống sông Đầu Lao. Lòng sông rất nông, từng con sóng nhỏ lăn tăn, mặt sông được ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được cả những chú cá bạc đang tung tăng nô đùa, cảnh tượng này thực khiến cho người ta muốn quăng một mẻ lưới.

Trương Ngạc cũng bị ánh trăng làm cho ngây ngất, thở dài một hơi, nói:

- Ánh trăng đẹp quá, thật khiến cho tâm tình con người ta trở nên phấn chấn hẳn lên, muốn muốn có niềm vui cá với nước ghê.

Tay nắm vào thành cầu, gã dùng cái giọng khàn như vịt đực của mình ngâm nga:

- Tiểu sinh bước vào phòng ngủ, cùng với mỹ tỷ thoát y, hai người quấn quýt lấy nhau, như niềm vui cá với nước.

Trương Đại, Trương Nguyên đều cười to. Trương Đại nói:

- Một đêm trăng đẹp như thế này mà Tam đệ lại nghĩ tới chuyện đó, nghĩ chuyện gì đứng đắn hơn chút đi.

Trương Ngạc nói:

- Đại huynh và Giới Tử đệ đều đã đính hôn, chỉ có mình ta là vẫn còn cô đơn. Ôi chao, chỉ có ta mới hiểu được nỗi lòng mình mà thôi, còn gì đau buồn hơn thế này kia chứ!?!

Trương Đại cười nói:

- Đừng ở đây mà kêu than nữa, nếu đệ mà buồn khổ thật thì người trong thiên hạ đã chết vì buồn lâu rồi. Đừng tưởng ta không biết, tam thúc mẫu chẳng phải đã chuẩn bị cho đệ và nữ lang Kỳ thị đính hôn với nhau rồi sao. Chính là đường tỷ (chị họ con chú hoặc con bác) của Kỳ Hổ Tử, em gái ruột của Kỳ Dịch Viễn đó.

Trương Ngạc xoa cằm cười nói:

- Đại huynh cũng biết rồi ư, như vậy há chẳng phải ta phải cảm thấy hổ thẹn với Giới Tử rồi sao? Bởi thế nên ta mới không muốn nhắc đến chuyện đó.

Trương Đại cảm thấy kì lạ, hỏi:

- Chuyện đó thì có liên quan gì đến Giới Tử?

Trương Ngạc nói:

- Kỳ Hổ Tử sẽ thành thân với con gái Thương Chu Khư, Giới Tử thì sẽ thành thân với em gái Thương Chu Khư, huynh nói xem như vậy chẳng phải là vai vế loạn hết cả rồi sao?

Trương Đại cười lớn, nói:

- Tam đệ quả nhiên vì chuyện này mà nhọc lòng rồi, đương nhiên đương lành thì lại bị hạ thấp xuống một vai như thế, ha ha….

Trương Ngạc khẽ huých vai Trương Nguyên:

- Giới Tử đệ nói xem, phải bồi thường cho ta thế nào đây?

Trương Nguyên cười nói:

- Cái này ấy à, đệ bồi thường không nổi đâu.

Trương Ngạc nói:

- Vậy ta sẽ đi bảo Kỳ Bưu Giai kia không lấy con gái Thương Chu Khư nữa, dù sao hắn vẫn còn nhỏ như thế, hiểu quái gì là tình cảm nam nữ đâu.

Trương Nguyên vội lên tiếng:

- Ấy, như vậy không được, để đệ nghĩ cách bồi thường cho huynh.

Trương Ngạc hỏi:

- Bồi thường ta cái gì nào? Một trăm cuốn “Kim Bình Mai” chăng?

Trương Nguyên cười nói:

- Tam huynh chỉ cần chịu khó để tâm, thì trăm cuốn “Kim Bình Mai” có thể tìm ra rất nhanh thôi.

Trương Ngạc lại hỏi:

- Không phải “Kim Bình Mai”, vậy đệ định tặng ta cái gì đây?

Trương Nguyên nói:

- Kính viễn vọng của tam huynh tuy là được thuyền từ phương Tây mang về, nhưng nếu chịu khó nghiên cứu một chút thì các thợ có tay nghề giỏi của Đại Minh ta cũng có thể chế tác ra được. Thợ thủ công Hàng Châu, Tô Châu ban đầu cũng là học hỏi từ các nước phương Tây mới có thể chế tạo ra kính mắt. Tam huynh đi tìm mấy thợ thủ công lành nghề về, ta sẽ giảng giải cho họ một chút về nguyên lý chế tạo kính, sau một thời gian nhất định sẽ chế tạo ra được loại kính viễn vọng có thể nhìn xa hơn, rõ hơn.

Trương Ngạc vui vẻ nói:

- Còn có loại kính viễn vọng có thể nhìn được xa hơn ư?

Trương Nguyên đáp:

- Đương nhiên.

Theo như quan sát ở đỉnh Long Sơn hôm đó, Trương Nguyên đoán kính viễn vọng của Trương Ngạc có khả năng nhìn xa khoảng gấp mười đến mười hai lần, nếu cải tiến thêm thì việc đạt tới mười bốn đến mười tám lần cũng không quá khó.

Chỉ cần làm đúng theo nguyên lí thì việc thời nhà Minh xuất hiện kính viễn vọng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trương Ngạc nói:

- Vậy được, mấy ngày nữa ta sẽ tới Hàng Châu đợi đệ từ Tùng Giang trở về, lúc đó chắc ta cũng tìm được thợ thủ công về rồi.

Trương Đại cười nói:

- Tam đệ lần này thể hiện không tồi, cứ thế phát huy, làm thế là tránh khỏi phải ăn no dửng mỡ mà nghĩ tới cảnh “quấn quýt như cá với nước” đó, haha…

Huynh đệ ba người cùng cười lớn, tán gẫu thêm một lúc nữa thì trăng đã lên quá đỉnh đầu. Trương Nguyên liền tạm biệt hai vị tộc huynh rồi một mình bước lên cầu Thạch Củng hướng về phía cánh cổng ở hậu viện. Tiếng chim hót sau lùm cây như muốn gõ cánh cửa lên cung trăng. Chẳng mấy chốc hắn đã về đến nhà, người ra mở cổng chính là Mục Chân Chân, thiếu nữ đọa dân hôm nay mặc một bộ váy mới, quần áo của đọa dân màu sắc không xanh thì là đen, nhưng phần eo đã được chiết hẹp hơn, làm tôn lên cái eo nhỏ duyên dáng của nàng.

Trong con mắt của Trương Nguyên, bộ váy đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, mà hiện giờ lại có ánh trăng chiếu vào, nhìn nàng thực giống như Hằng Nga hạ phàm vậy. Khi Mục Chân Chân mở cửa, Trương Nguyên quả thực có chút sửng sốt đến ngây người ra. Mục Chân Chân khẽ cười, nói:

- Tỳ nữ đoán ngay là thiếu gia sẽ về từ cửa sau mà.

Trương Nguyên vào trong, cài cửa cẩn thận rồi mới hỏi:

- Chân Chân hôm nay sao lại ở đây, cha nàng lại phải theo hầu quan ra ngoài làm việc rồi ư?

Mục Chân Chân chầm chậm bước sau Trương Nguyên. Dưới ánh trăng, bóng nàng in vào bóng Trương Nguyên. Thấy vậy, thiếu nữ mười lăm tuổi Mục Chân Chân cảm thấy e thẹn, vội vàng đi cách xa Trương Nguyên một chút, hai cái bóng mới tách ra.

Nàng đáp:

- Phụ thân hôm nay không phải đi, nhưng ngày kia thì phải theo hầu quan rồi, bởi vậy nên tiểu tỳ mới tới hỏi thiếu gia xem hôm nào đi Tùng Giang, tiểu tỳ sợ hôm đó phụ thân không kịp trở về làm lỡ mất việc của thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Ngày mai ta sẽ đi tới xin với huyện tôn miễn cho cha nàng hai tháng lao dịch, nàng về báo cho cha nàng là không phải đi nữa, cứ ở nhà đợi ngày theo ta đi Tùng Giang, chắc tầm năm, sáu ngày nữa sẽ lên đường.

Mục Chân Chân vui mừng nói:

- Đa tạ thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Đa tạ gì chứ, hai cha con nàng theo ta đi Tùng Giang có khác gì đi theo hầu quan đâu.

Mục Chân Chân thầm nghĩ: “ Thiếu gia tính tình lương thiện, đương nhiên là không giống đi theo huyện lệnh rồi, Đám người huyện nha coi cha ta chẳng khác nào trâu ngựa.”

Trương Nguyên lại nói:

- Ta bây giờ vẫn chưa có công danh, đợi sau này khi ta có công danh rồi, hai cha con nàng sẽ ở nhà ta luôn, vậy thì có thể trả tiền để khỏi phải đi lao dịch nữa. Chuyện tiền nong ta sẽ lo.

Chân Chân nghe vậy thì hết sức vui mừng, lần trước nhận gia đình Trương Nguyên làm chủ chỉ là trên danh nghĩa, nếu có thể thực sự vào nhà họ Trương thì cha nàng sẽ miễn được gánh nặng lao dịch, như vậy thật đúng là một bước lên tiên rồi.

Hai mẹ con Trương Nguyên tốt với cha con nàng như vậy khiến nàng không thể cầm được nước mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu bái tạ. Trương Nguyên nhanh tay đỡ nàng dậy, cười nói:

- Ta biết nàng cứ hơi tí là lại dập đầu mà, ta cũng mới chỉ nói suông chứ đã thực hiện được gì đâu, nàng dập đầu bái tạ ta làm gì kia chứ. Mặt đất bẩn như thế, nàng lại đang mặc bộ đồ mới đó!

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng dìu nàng đứng lên, qua một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của làn da nàng, nghĩ thầm:

“Chân Chân ăn uống kham khổ, lại tập võ, thế mà da dẻ vẫn mềm mại như vậy, ừm, chỉ có bàn tay là hơi khô ráp một chút..”

Mục Chân Chân thẹn thùng cắn môi, thấp giọng nói:

- Thiếu gia trước nay luôn nói lời giữ lời, hơn nữa thiếu gia nhất định sẽ đậu tú tài mà.

Trương Nguyên cười nói:

- Ừm, ta sẽ cố gắng thi đậu.

Hai người đi đến cửa xuyên đường mới thấy bóng Thỏ Đình đang đứng dưới trăng.

Thỏ Đình ban nãy nghe thấy tiếng gõ cửa thì cũng chạy ra, thấy thiếu gia và Chân Chân tỷ nói cười vui vẻ, lại còn níu níu kéo kéo thân mật như vậy nên mới không lên tiếng, thầm nghĩ: “Chân Chân tỷ đúng là thích thiếu gia rồi, đêm hôm đó còn gọi thiếu gia trong mơ nữa.” Điều này Thỏ Đình không kể lại với Chân Chân, cũng không nói với ai mà chỉ giữ trong lòng.

Sau ngày yết bảng, tất cả các nho đồng thi đậu đã tập hợp đầy đủ ở học thự để nghe Hầu Huyện lệnh và Tôn giáo thụ giáo huấn, họ yêu cầu các nho đồng phải tiếp tục chăm chỉ luyện tập chế nghệ để đối mặt với kỳ thi Phủ trước mắt, đồng thời công bố thời gian tổ chức kì thi phủ của hai huyện Hội Kê và Sơn Âm, đó là ngày mùng chín tháng tư.

Học thự Sơn Âm cuối tháng hai sẽ đưa lên nha môn Tri phủ danh sách bốn trăm linh tám nho đồng đã vượt qua kì thi huyện vừa rồi, tính cả những người chưa có tư cách là đồng sinh khoảng hơn 1600 người.

Thời gian đăng kí báo danh từ hai mươi tháng ba tới cuối tháng ba, trong thời gian này phải hoàn thành tất cả các thủ tục liên quan. Sau đó các đồng sinh giải tán, chỉ có người đỗ đầu kì thi huyện và năm vị có công danh nho đồng ở lại, Huyện tôn đại nhân mở tiệc thết đãi khen ngợi. Sau bữa tiệc, Hầu Chi Hàn chỉ giữ lại mỗi Trương Nguyên ở lại thưởng trà.

Khi chỉ còn lại hai người, Hầu Chi Hàn tỏ ra gần gũi hơn rất nhiều, duỗi lưng một cái cười nói:

- Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà phải xem mấy ngàn quyển bát cổ văn, đúng là hoa mắt chóng mặt, nghỉ ngơi một ngày rồi mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Trương Nguyên khom lưng nói:

- Thầy vất vả rồi, học trò bái phục!

Sau kỳ thi huyện này, Trương Nguyên đã trở thành môn hạ của gã, từ nay về sau sẽ gọi gã là “thầy” chứ không gọi là “huyện tôn” nữa, cách gọi như vậy rõ ràng là làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi thân thiết hơn nhiều.

Hầu Chi Hàn nói:

- Thực ra ban đầu ta cũng đính xếp cho ngươi đứng thứ hai, như nghĩ đi nghĩ lại, không thể vì sợ bị người đời dèm pha mà để ngươi phải chịu thiệt thòi như vậy được.

Trương Nguyên nói:

- Học trò quyết không phụ sự kỳ vọng của thầy…

Hầu Chi Hàn rất hài lòng với câu này của hắn, hỏi:

- Gặp thầy Vương chưa?

Trương Nguyên đáp:

- Lát nữa học trò sẽ đi.

Hầu Chi Hàn cười nói:

- Ta và người đều là môn hạ của thầy Vương, giờ chúng ta lại có quan hệ thầy trò với nhau, nghĩ mà thấy thật buồn cười. Được rồi, ngươi về đi, chớ có tự mãn, nhớ chuyên tâm học tập chuẩn bị cho kì thi phủ nghe chưa?

Trương Nguyên đứng dậy nói với Hầu Chi Hàn về việc sắp tới hắn sẽ đi Tùng Giang. Hầu Chi Hàn cũng giống Trương Nhữ Sương, tỏ vẻ lo lắng, nhưng nghe Trương Nguyên giải thích xong, liền gật đầu nói:

- Mùng mười tháng ba ngươi nhất định phải lên đường trở về, nếu không sẽ lỡ việc báo danh đó.

Rồi mệnh cho Sử mục của Sử phòng viết cho Trương Nguyên một tờ giấy dẫn đường.

Trương Nguyên xin Hầu Huyện lệnh tạm miễn cho đọa dân Mục Kính Nham hai tháng lao dịch để hộ tống hắn đi Tùng Giang. Hầu Chi Hàn cười nói:

- Là gã râu vàng biết võ đúng không? Ta cũng không rõ lắm về chuyện này, ừm, để ta tới công khoa phòng nói với Hà điển sử một câu.

Trương Nguyên ra khỏi Mục Kiến đường, tới công khoa phòng tìm Hà điển sử, nói rõ việc muốn nhờ y giúp. Hà điển sử biết Trương Nguyên đã đỗ đầu kì thi huyện vừa rồi, giờ đã trở thành người được huyện tôn rất coi trọng, đâu dám có thể làm khó dễ, bèn cười ha hả nói:

- Gã râu vàng Mục Kính Nham coi vậy mà cũng ra phết nhỉ, nếu Trương công tử muốn dùng gã thì cứ nói, ta sẽ dặn dò bên dưới..

Đến trước trung tuần tháng tư sẽ không gọi gã đi lao dịch nữa.”

Trương Nguyên tạ ơn Hà điển sử, rồi nhờ y viết cho mình một tờ giấy dẫn đường. Hà sử mục hỏi rõ có mấy người đi cùng, đi đâu, đi khoảng bao lâu rồi bắt đầu viết.

Trương Nguyên mang theo tờ giấy dẫn đường về, giao cho Lục Đại Hữu cất kỹ. Vừa lúc Mục Kính Nham, Mục Chân Chân đến, Trương Nguyên liền kể lại cho Mục Kính Nham việc vừa rồi hắn đã nhờ Hà điển sử. Mục Kính Nham vui mừng khôn xiết, thấy Trương Nguyên muốn đi Hội Kê, bèn nói:

- Tiểu nhân sẽ theo hầu thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Cũng được.

Rồi dẫn Vũ Lăng và Mục Kính Nham đi bộ tới Hội Kê, trước tiên là tới phủ của Vương Tư Nhâm nhưng ông ta không có nhà, lão gác cổng nói ông ta đã đi Tiêu Sơn thăm Trần cô phụ từ hôm kia, không biết bao giờ mới về.

Trương Nguyên bèn đi thẳng tới thư phòng tiền viện viết cho thầy một lá thư. Vương Anh Tư đi qua, thấy Trương Nguyên liền chắp tay cười nói:

- Tại hạ bái kiến Trương án thủ.

Vương Anh Tư búi tóc, mặc một chiếc áo có ống tay hẹp, đây là kiểu trang điểm biểu thị người con gái chưa xuất giá, nhưng hành động của nàng lại bắt chước giống đàn ông.

Trương Nguyên đứng dậy đáp lễ, cười nói:

- Anh Tư sư muội giễu cợt ta rồi.

- Sư muội?!?

Vương Anh Tư sửng sốt, mặt lập tức giãn ra nói:

- Cũng không tệ,về sau ta sẽ gọi huynh là Giới Tử sư huynh
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...