Một câu “Ngươi đợi đó” của Bùi Nhị Lang khiến ta thấp thỏm suốt mấy ngày trời.
Dẫu không rõ lời ấy có ý gì, nhưng ta biết chắc rằng ngày đó hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến cực điểm.
Từ đó về sau, ta và hắn đều không nói thêm lời nào.
Mỗi ngày vẫn như cũ thay thuốc cho hắn, vết thương ngày một lành, nhưng sắc mặt hắn lại ngày một lạnh lẽo hơn.
Mỗi lần cúi đầu quấn băng quanh eo hắn, ta luôn cảm thấy hắn đang nhìn ta.
Chỉ cần ngẩng đầu lên là liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm, sắc bén kia.
“Nhị... Nhị thúc sắp khỏi rồi.” Ta lắp bắp nói.
“Ừ, sắp khỏi rồi.” Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt mang theo thâm ý khó đoán.
Mỗi lần như vậy, ta đều hoảng hốt luống cuống, vội vàng chạy khỏi phòng hắn.
Tiểu Đào thấy vậy thì ngẩn người, hỏi với vẻ ngờ vực: “Tẩu tử, ca ta không ổn sao? Sao mặt tẩu tái mét vậy?”
“Bùi Tiểu Đào!”
Ta đè giọng xuống, sợ người trong phòng nghe thấy, trừng mắt quát: “Ngươi im lặng thì không ai bảo ngươi câm đâu.”
“Nếu không nói thì khác gì người câm.”
“Không có việc gì làm đúng không? Mau đi nhóm lửa đi, lát nữa ta còn hầm nước sốt.”
“Hu hu hu, được rồi...”
Đến chiều, cửa tiệm đã vãn khách, ta bận rộn chuẩn bị gia vị ở sân sau.
Sau khi bưng nồi đặt lên bếp, vẫn không thấy Tiểu Đào đâu, ta lẩm bẩm: “Tên tiểu quỷ lừa gạt này, lại chạy mất rồi.”
Thế là ta đành tự mình nhóm lửa.
Cầm lấy hỏa thạch, ta mấy lần gõ nhưng không bắt được lửa, bỗng dưng một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa.
“Để ta làm.”
Tay ta run lên, vội ngẩng đầu, quả nhiên thấy Bùi Nhị Lang tựa người vào khung cửa.
Hắn đã gần như hồi phục, chỉ mặc một chiếc áo đơn sắc trắng, thân hình cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hàm chứa ý cười mà nhìn ta.
Tay ta càng run rẩy hơn.
Ta vội đặt hỏa thạch xuống, lắp bắp: “Vậy... vậy Nhị thúc làm đi. Ta đi giặt mấy bộ y phục trong chậu.”
Nói xong liền hấp tấp đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, hoảng hốt định rời khỏi bếp.
Chưa kịp bước ra cửa, bỗng nhiên cửa đã bị đóng lại.
Hắn như một bức tường vững chãi chắn ngay trước mặt ta.
Ta không kịp tránh, đâm sầm vào lồng ngực hắn, suýt thì ngã, may mà eo bị hắn giữ chặt.
Bùi Nhị Lang trời sinh cao lớn, ta chỉ đứng tới bả vai hắn.
Cả người ta bị vây trong vòng tay hắn, hơi thở lạnh lẽo xen lẫn hương thuốc đông y tràn ngập trước mũi.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ghé sát tai ta, bật cười nhẹ: “Ngươi ra được sao?”
“Nhị Lang, mau thả ta ra.”
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ đến tận mang tai.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt khẽ dao động, nhưng vẫn không buông tay. Trái lại, bàn tay đang ôm eo ta càng siết chặt hơn.
Ta chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người đã bị hắn dễ dàng bế bổng, đặt ngồi lên bệ bếp.
Một tay hắn vẫn giữ chặt eo ta, tay còn lại chạm lên má ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ta giãy giụa không thoát, giận dữ hét lên: “Bùi Ý! Ngươi điên rồi sao? Mau thả ta xuống!”
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua má ta, ánh mắt hắn sâu thẳm như biển đêm, nhưng lại mang theo tia ôn nhu hiếm thấy.
Hắn cúi sát bên tai ta, giọng khàn khàn, nhẹ giọng dỗ dành.
“Muốn lấy chồng sao? Ta còn tốt hơn tên tú tài kia gấp vạn lần, thử xem...”
Chỉ một câu thôi mà khiến ta tê dại toàn thân, cả người run rẩy: “Nhị Lang, ta là tẩu tử của ngươi.”
“Ừ, ta biết.”
"Huynh ch/ế//t, thúc lấy chị dâu, đó là trọng tội bị xử giảo hình."
Sắc mặt ta tái nhợt, giọng nói run rẩy vì sợ hãi. Hắn bất chợt bật cười, một tay vuốt ve vành tai ta, khẽ hỏi:
"Nàng lo lắng chuyện này ư?"
Theo luật lệ từ xưa đến nay, huynh trưởng qua đời, thúc thúc cưới chị dâu là trái luân thường đạo lý.
Dù rằng chốn dân gian, chuyện này không phải hiếm, nhưng triều đình vẫn giữ luật lệ ấy, chưa từng có ai thật sự bị xử tử vì điều này.
Nhưng đó là vì họ chỉ là dân thường.
Còn Bùi Nhị Lang, hắn khác biệt. Hắn nay là quan trong triều, chức Nhị phẩm Đại viên, người kề cận Hoàng đế, mọi nhất cử nhất động đều dưới ánh nhìn của thế nhân.
Khi xưa, thiên hạ ngước lên trông thấy hắn dựng lầu cao. Khi lầu sụp đổ, thiên hạ cũng chính là kẻ xô hắn ngã xuống.
Từ chốn sa trường chém giết, hắn ròng rã máu tanh, đoạt lấy quyền thế.
Nếu vì chuyện này mà thân bại danh liệt, ta chính là tội nhân thiên cổ.
Nỗi sợ hãi lan tràn khắp tâm can, nước mắt ta tuôn trào.
"Không được, chúng ta không thể, ai cũng có thể, nhưng chỉ riêng chúng ta là không thể!"
Ta liên tục lắc đầu, hắn nhìn ta, ánh mắt dịu lại, bật cười khe khẽ, giọng nói như thì thầm:
"Ta chỉ hỏi nàng có muốn gả cho ta không, chỉ cần nàng muốn, mọi chuyện còn lại không cần bận tâm."
Ánh mắt hắn kiên định, ẩn chứa sự bá đạo không thể kháng cự. Ta cắn môi, lẩm bẩm:
"Ta không biết... Ta đã hứa gả cho Trần tú tài..."
Chưa dứt lời, bàn tay đang ôm eo ta bỗng siết chặt, hắn đột ngột cúi xuống hôn ta.
Mạnh mẽ, ngang tàng.
Ta giãy giụa không thoát, tim đập điên cuồng, cả người mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.
Thật lâu sau, hắn mới buông ta ra, hơi thở hỗn loạn. Ta thở hổn hển, chân tay rã rời, không còn chút sức lực, chỉ có thể tựa vào ngực hắn.
Hắn khàn giọng, ánh mắt như lang sói:
"Vừa rồi ta nghe không rõ, nói lại lần nữa, nàng muốn gả cho ai? Nghĩ kỹ rồi hãy đáp."
Ta khóc, giọng nghẹn ngào:
"Gả cho chàng... Ta muốn gả cho chàng... Nhị Lang, tha cho ta đi..."
Hắn rốt cuộc nở nụ cười, ôm chặt ta vào lòng:
"Lời chính miệng nàng nói, không được hối hận."
Ta mặt đỏ bừng, đẩy hắn ra, cuống quýt muốn rời khỏi bếp. Nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài.
Ta ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.
Hắn nhướng mày, mặt vô tội: "Không phải ta làm."
…
Đến khi Tiểu Đào quay về, mở cửa cứu chúng ta ra, ta vội vàng cúi đầu, chạy thẳng lên lầu.
Tiểu Đào ngơ ngác hỏi: "Ủa, ai khóa cửa vậy?"
Sau lưng ta vang lên tiếng cười trầm thấp của Bùi Nhị Lang: "Thái mẫu đâu?"
"Đang hong nắng ngoài hiên."
"Ta đi bóp vai cho người."