Lan Lăng Vương
Chương 6: Phi vân phi yên, diêu trì yến
Tôi ngồi dậy, tựa người vào thành giường, nhận chiếc khăn trong tay nàng ta, đắp lên mặt cho tỉnh táo hơn, nói giọng cảm kích: “Vất vả cho ngươi quá.”
“Nô tì vừa tới đây hầu hạ, không dám nói là vất vả.”
Thời cổ đại đẳng cấp rất nghiêm ngặt, rất ít có chủ nhân nào nói cảm ơn người hầu. Tì nữ này còn ít tuổi, gò má đỏ hồng, trong mắt dấy lên một tia nhìn cảm kích.
“Tư Không đại nhân ở đây suốt cả đêm, người mới vất vả.”
Loáng thoáng nhớ lại sự bảo vệ của Vũ Văn Dung dành cho tôi, trong lòng hơi chút xúc động, buột miệng nói: “Vậy sao?”
“Vâng ạ, nếu không phải vừa nãy Tể tướng đại nhân gọi người đi tiễn Vô Thần đạo trưởng và Nhan cô nương thì có lẽ người vẫn còn ở đây chăm sóc tiểu thư.” Tiểu nha đầu này vui vẻ trả lời, chắc là nàng ta cũng từng hầu hạ Nguyên Thanh Tỏa, hôm nay tưởng rằng cuối cùng nàng ta cũng đã lấy lòng được chủ nhân.
Tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe bụng mình kêu lên òng ọc, lúc này mới biết là trong bụng mình trống rỗng.
“Tiểu thư đói rồi phải không? Nô tì sẽ vào bếp lấy cơm. Tiểu thư muốn ăn gì?” Nàng ân cần hỏi tôi, rồi lại nói: “Ngày trước tiểu thư thích ăn nhất là món bánh hoa quế, nô tì sẽ đi chuẩn bị một chút.”
“Ừm, phiền ngươi quá! Ngoài cái này, ta còn muốn ăn vịt hầm, cá chua ngọt, đậu phụ sốt, rau cải trần…” Nghe nàng ta nói vậy, tôi càng cảm thấy đói, tự nhiên nghĩ tới rất nhiều món ăn, cứ như thể mấy ngày qua chưa được ăn gì vào bụng.
“Khẩu vị tốt thế cơ à, xem ra đã chẳng còn nguy hiểm gì nữa.” Ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm ấm, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Dung đập vào mắt, khóe môi nở một nụ cười an lòng, nhưng khẩu khí thì vẫn lạnh nhạt.
“Thế nghĩa là chàng không muốn khẩu vị của thiếp tốt, hay là không muốn thiếp không còn nguy hiểm?” Đấu võ mồm với chàng gần như đã trở thành một thói quen của tôi, tôi hơi nhướng mày lên, tinh nghịch cười nói: “Thiếp ăn như thế sẽ không khiến chàng nghèo đi chứ?”
Nàng tì nữ thấy cảnh tượng đó thì ngậm cười đi ra khỏi phòng. Vũ Văn Dung vốn đang sưng sỉa mặt mày, lúc này không nhịn được nữa.
“Còn nghèo nữa sao? Nếu không phải nhờ miếng ngọc bội đó che chắn giúp nàng, không bị thương tới tâm mạch thì nàng còn có sức khỏe như lúc này sao?” Hơi nhếch môi lên, chàng châm biếm nói: “Chỉ có nàng và vị nhạc sư kia là bị thương nặng nhất, xem ra tinh thông âm luật cũng chẳng may mắn gì.”
Nhắc tới âm luật, tôi bất giác nhớ tới nữ nhân tên Đào Hoa, giữa bà và Vô Thần đạo nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một tình yêu và thù hận sâu sắc, mãnh liệt như vậy thì chắc chắn là từng có với nhau một quá khứ khắc cốt ghi tâm mà không thể để người khác biết. Diệu Âm Tiên Tử mà bà ta nói là ai? Cái tên này hình như tôi đã nghe Nhan Uyển và Hương Vô Thần trong lúc nói chuyện với nhau nhắc tới một lần.
“Không biết Đào Hoa là người như thế nào, sau này còn tới đại náo phủ Tể tướng nữa không?” Tôi chép miệng, lẩm bẩm.
“Lão đạo nhân đó nói bà ta là một tiểu yêu mà ngày trước ông ta từng thu phục, năm xưa không cẩn thận làm bà ta bị thương nên bà ta ghi hận tới ngày nay.” Vũ Văn Dung ngồi xuống ghế, rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi thong thả nói.
“Có ai tin không?” Tôi ngẩn ngơ một lúc, chớp chớp mắt, hoài nghi hỏi. Từ ánh mắt hai người nhìn nhau khi đó thì sự việc không thể nào đơn giản như vậy. Đào Hoa rất hận ông ta, nhưng sự hận thù đó không thể che giấu được tình yêu ẩn sâu trong đáy mắt.
Thấy tôi có biểu cảm như thế, Vũ Văn Dung không nhịn được bật cười, khóe miệng nhếch lên: “Người ngoài không đa nghi như nàng đâu. Huống hồ người không phong lưu, hoài tuổi xuân, lão đạo đó cũng đã từng trẻ trung mà.”
Tôi cười nhạt, nghiêng cằm, nhướng mày nói: “Hay cho câu người không phong lưu, hoài tuổi xuân. Đại nhân đúng là người biết cảm thông cho người khác.”
Vũ Văn Dung mỉm cười liếc tôi một cái, không đáp lời.
Ánh nến lập lòe, phủ lên căn phòng một màu vàng ấm áp. Cửa sổ mở hé một cánh, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên ngọn cây, tiếng ve rỉ rả, tiếng gió thổi vi vu mang vào phòng một cảm giác se lạnh rất dễ chịu.
Trong kí ức, hình như đây là lần đầu tiên tôi và Vũ Văn Dung trò chuyện thân thiện với nhau như vậy. Ngày trước lần nào gặp mặt, chàng cũng luôn lạnh lùng hoặc nóng nảy, còn tôi thì lúc nào cũng bướng bỉnh, cứng đầu, hai người chẳng nói được qua ba câu là đã cãi vã nhau.
“Vô Thần và Nhan Uyển đều đi rồi, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng có lẽ cũng yên tĩnh được một thời gian.” Tôi hít sâu một hơi, khàn giọng nói. Có lẽ Vũ Văn Dung không biết gương mặt trẻ trung yêu mị của Hương Vô Thần, cũng không biết thế lực thần bí khó đoán sau lưng ông ta. Còn người tì thiếp Nhan Uyển chàng sắp cưới về cũng là một người trong số đó.
“Nàng… trách ta không?” Giọng nói của chàng nghe như vô định, đôi mắt sáng như hai vì sao đang nhìn tôi chăm chú, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Cảnh tượng hôm trước tôi chủ động ôm chàng cho Nhan Uyển thấy vẫn còn hiển hiện trước mắt, tôi biết chàng muốn nói tới điều gì.
“Ta làm gì có tư cách gì để trách chàng? Vả lại, có thể cưới nàng ta đối với chàng lại là việc tốt.” Chàng hỏi như thế khiến tôi ngược lại cảm thấy mình chẳng có lập trường gì để trách chàng.
“Hôm đó ta lén trốn ở chỗ ở của Vô Thần đạo nhân, nghe được một số điều mà ta không nên biết… Còn nhớ bát canh hạt sen mà Nhan Uyển cho chàng uống không? Hôm đó cả phủ từ trên xuống dưới đều bị bệnh, chỉ có mình chàng vẫn bình yêu vô sự chính là nhờ nó.”
Trong mắt Vũ Văn Dung thấp thoáng một vẻ thất vọng, chàng chỉ nhìn tôi, không nói gì.
“Nhan Uyển đó đối với chàng là thật lòng. Chỉ có điều sợ rằng sau khi nàng ta về phủ, nữ nhân trong Như Yên Các sẽ phải gặp họa.” Tôi chống cằm nhìn chàng, ngồi quá lâu khiến tôi thấy hơi mệt, người tì nữ đó mãi vẫn chưa thấy mang cơm về, tôi đói tới mức sắp ngất đi, bèn vén chăn ra, định ra ngoài giục nàng ta. Nhưng tôi đã nằm một ngày một đêm, lại bị thương, bởi vậy đôi chân mềm nhũn, bước chân loạng choạng… Vũ Văn Dung vội vàng đứng lên, đưa tay ra đỡ lấy vai tôi, dừng lại một chút rồi bàn tay đột nhiên lơi ra, tôi còn chưa đứng vững nên đổ nhào về phía trước, cả người ngã vào lòng chàng.
“Chỉ vậy thôi sao?” Chàng hạ thấp giọng nói, ghé sát vào tai tôi, hơi thở của chàng nóng hổi làm những sợi lông tơ của tôi dựng lên.
“Thì ra nàng không quan tâm tới ta.” Giọng nói của chàng nghe như vô định, vừa như trách cứ, vừa như thở dài.
Câu nói này nghe thật ám muội, tôi giằng ra, định thoát khỏi ngực chàng, nhưng đột nhiên chàng ôm lấy eo tôi, giữ chặt tôi trong lòng mình.
“Ta biết nàng chỉ muốn bảo toàn bản thân. Nhưng đứng ở chỗ đầu sóng ngọn gió, làm sao đòi hỏi sự bình yên? Đại tướng nước Tề Hộc Luật Quang vốn định tới đây đề nghị hòa, nhưng lại bị đại tướng Ngô Minh Triệt của nước Trần mời sang trước. Nếu Trần Tề hai nước liên thủ thì Đại Chu ta sẽ gặp nguy. Hai người cùng tới, chỉ sợ chuyến này không phải là nghị hòa mà là thị uy. Ngày mai Hoàng huynh sẽ mở tiệc khoản đãi họ trong cung, nàng và ta đều phải có mặt.” Vũ Văn Dung đột nhiên ôm lấy tôi, chiếc cằm nhọn đặt lên vai tôi, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Yến hội, lại là yến hội, tôi đã rất căm ghét những bữa cơm chán ngắt này của thế giới cổ đại. Cố gắng lục tìm trong kí ức về lịch sử của Bắc triều…
Trên bản đồ thì hai nước Trần và Bắc Tề có Trường Giang là biên giới, từ đất Kinh đổ về Tây là lãnh thổ của Bắc Chu. Hay nói cách khác, lãnh thổ này về đại để giống với Đông Ngô của thời Tam quốc. Tuy rằng nước Trần chỉ là một nước nhỏ, nhưng phương Nam luôn rất giàu có, thế lực không thể coi thường.
Lúc này có lẽ là khoảng năm thứ ba Thái Kiện của nước Trần, Tuyên Đế tại vị, sau sự nỗ lực không ngừng nghỉ suốt bảy năm trời của Văn Đế, các nhóm quân phản loạn lớn nhỏ trong nước về cơ bản đã bị dẹp tan, quốc gia đã cường thịnh hơn rất nhiều. Ở bên ngoài, Bắc Tề đang đi vào giai đoạn cuối, chính cục hỗn loạn; Bắc Chu, Vũ Văn Hộ cũng không có nhiều dã tâm. Trần triều giai đoạn này không những có thể tự bảo vệ mình mà lực lượng còn thừa để phát động một cuộc Bắc phạt.
Đúng là cơn sóng này chưa dứt, cơn sóng sau đã nổi.
“Hồng Môn Yến sao?” Tôi bất giác thở dài, tiếp lời. Nhất thời để mặc cho chàng ôm mình, không giằng ra nữa.
“Nếu thực sự là Hồng Môn Yến thì lại cho họ lí do để xuất binh. Tiến thoái lưỡng nan.” Trong giọng nói của chàng, sự bất cam nhiều hơn là phiền muộn.
Châu Vũ Đế anh minh thần vũ, lúc này đang phải che giấu ánh sáng của mình, cam chịu đứng dưới người khác, không thể chấp nhận đại cục quốc gia, tài năng quân sự cũng không thể thi triển. Tôi có thể cảm nhận được sự bi tráng vì hùng tâm tráng chí của chàng.
Bởi vì ở rất gần chàng, gần tới mức có thể nghe được tiếng nhịp tim đập rất mạnh của chàng… Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực và mệt mỏi của chàng lúc này, cùng với cả sự cô đơn rất thầm lặng mà không dễ dàng thể hiện ra.
Trong trái tim lúc này có lẽ chàng không giấu giếm một sự bất lực, mệt mỏi và cô độc tương tự?
Phảng phất như có một tâm trạng tương tri tương liên kì lạ làm cho xúc động, đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt, nhất thời chẳng muốn chống đối lại chàng, chỉ ngoan ngoãn nép đầu vào ngực chàng, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp mà chàng dành cho tôi lúc này. Tôi như một con bướm đã bay quá lâu trên thảo nguyên, giờ thấy thật mệt mỏi. Trong phút chốc, cảm giác như hai người đang nương tựa, an ủi và khích lệ lẫn nhau.
Chàng cảm nhận được sự thay đổi của tôi, cơ thể hơi run rẩy, bàn tay to lớn vuốt lên sống lưng tôi, ôm tôi chặt hơn.
Cơn gió nhẹ thổi qua làm ngọn lửa chao đi, soi bóng hai người đang ôm nhau lên tường. Một đám mây lơ lửng nơi chân trời, thi thoảng lại che khuất ánh trăng yếu ớt của vầng trăng khuyết.
Mùi hoa thơm ngát được cơn gió đêm cuốn vào làm nhạt đi mùi đàn hương tỏa ra từ chiếc lư hương trong phòng, căn phòng tràn ngập sự mát mẻ dễ chịu.
Chúng tôi đều mệt rồi.
Có lẽ, thay vì nói là ôm nhau.
Chi bằng hãy nói là sưởi ấm.
2.
So sánh với tình thế của các nước khác, Tể tướng Vũ Văn Hộ coi trọng quyền lực của mình ở trong nước hơn, có lẽ nếu đánh nhau thì khẩu hiệu của ông ta là: “Muốn chống ngoại xâm phải an trong nước”.
Thế nên với những bữa tiệc đối ngoại không có nhiều lợi ích này, Tể tướng Vũ Văn Hộ hoàn toàn không có hứng thú. Nói rằng bệnh cũ của mình chưa khỏi nên không tiến cung. Trước khi đi, dặn tôi và Vũ Văn Dung một câu, rằng: chúng tôi phải phối hợp với Hoàng thượng tùy cơ hành sự, đứng làm mất thể diện của Đại Chu chúng ta.
Nguyên Thị dặn dò tì nữ trang điểm cho tôi rất đậm, trước khi đi soi mình trong gương, người trong gương có làn da trắng ngần như ngọc, hàng lông mi xanh như viễn sơn, bờ môi đỏ mọng, trong sự thuần khiết che giấu một vẻ kiều diễm. Bất giác tôi cảm thấy, không hổ là nha đầu của phu nhân, kỹ thuật hóa trang thật siêu đẳng. Dù sao tôi cũng là nữ nhân, có nữ nhân nào mà không thích đẹp, vui thầm trong lòng, vô thức cầm gương lên soi mãi, rồi lại dùng cách trang điểm của hiện đại để trang điểm lông mày, đôi mắt đẹp dưới ánh nến lập lòe của buổi hoàng hôn càng thêm đẹp như tranh.
Một tiếng “kẹt” vang lên, có người đẩy cửa bước vào. Tôi nghe tiếng quay đầu lại, thấy Vũ Văn Dung đứng ngược sáng, thân hình cao ráo che đi ánh trăng mơ hồ, nhìn thấy tôi, nhất thời chàng sững lại, ngẩn ngơ nhìn tôi, trong màn đêm mơ màng, tôi không nhìn rõ gương mặt chàng. Có lẽ vì chờ ở ngoài cửa lâu quá nên mới tự tiện đi vào giục tôi.
“Ta… đi được rồi.” Tôi nói khẽ, thấy mình ăn mặc như thế này, bỗng nhiên tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nghĩ lại, mình tới thế giới cổ đại đã lâu nhưng chưa bao giờ ăn mặc long trọng như vậy. Nguyên Thị chọn cho tôi một chiếc áo gấm thủy tụ màu hồng phấn với những sợi chỉ bạc, chiếc váy vải voan với những hoa văn chìm hình hoa phù dung, tóc được búi lệch, cài một chiếc trâm phượng bằng vàng, bên dưới có những sợi tua rua nhỏ đính kèm với những viên trân châu. Phú quý nhưng không mất đi vẻ diễm lệ.
“Ừ!” Vũ Văn Dung khựng lại giây phút, ừ một tiếng, biểu cảm không còn vẻ phong lưu bỡn cợt như thường ngày, trông có vẻ ngượng ngùng, quay người đứng sang một bên nhường tôi đi trước.
Đỡ tôi lên xe, chàng ngồi bên cạnh tôi, quay đầu nhìn tôi nhưng không nói gì, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi phá vỡ im lặng bằng câu nói: “Nếu, đêm nay chàng và ta mọi điều thuận lợi thì chàng làm một vụ giao dịch với ta, được không?” Sau giây phút mệt mỏi, yếu đuối ấy, tôi vẫn phải tính toán cho mình, từng bước di trên con đường mà mình đã thầm vẽ lên trong đầu.
“Thì ra tới giờ nàng vẫn còn nhớ tới việc giao dịch gì đó với ta?” Vũ Văn Dung quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tối đi, ánh mắt lóe lên một tia nhìn tổn thương. Nhưng rồi chàng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, gương mặt tuấn tú ánh lên vẻ khinh bỉ, rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt lên miệng, ánh mắt đầy ám muội.
“Ta còn tưởng rằng… qua đêm nay, nàng và ta sẽ có sự thay đổi nữa cơ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn chàng, hơi ngẩn ngơ.
“Hoặc giả… hôm đó ta không ở lại qua đêm với nàng nên nàng giận ta?” Vũ Văn Dung hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, ánh mắt chàng có vẻ ngả ngớn nhưng sâu thẳm nếu nhìn từ góc độ của tôi, thần sắc thì hơi bỡn cợt. “Hôm nay ta sẽ ở bên nàng, để cho cô phụ cô mẫu của nàng thấy chúng ta ân ái đến cỡ nào.” Nói rồi trong ánh mắt lướt nhanh một vẻ khinh bỉ và giận dữ, nghiêng người hôn lên cổ tôi.
Tôi khựng lại trong giây lát rồi vội vã nghiêng người tránh đi, hai tay đẩy chàng thật mạnh, phẫn nộ lườm chàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Ban nãy, đã có một giây phút nào đó, ánh nhìn tổn thương của chàng khiến tôi cảm thấy hình như chàng cũng có một phần thật lòng với mình. Nếu không có sự lẳng lơ sau đó thì có thể tôi đã thấy có chút rung động trong lòng, có thể tôi sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi thực sự có điều gì đó khác đi.
Bất giác tôi tự chế giễu bản thân, chẳng nhẽ tôi thực sự tưởng rằng nam nhân có thể vì ngôi vị đế vương mà nhẫn nhịn nằm gai nếm mật, thâm trầm khó đoán lại phong lưu đa tình này, đối với bất cứ người phụ nữ nào đều có tình cảm thực sự hay sao? Huống hồ lại là với tôi. Bối cảnh của tôi và chàng khác nhau, lập trường khác nhau, thứ mà chúng tôi muốn có và thứ đã sở hữu cũng khác nhau. Tôi là tì thiếp mà Tể tướng tặng cho chàng, chàng là một phu quân đa tình bạo ngược và dễ thay đổi, chàng không thể nào toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, cũng giống như việc tôi không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng. Nữ nhân đối với chàng vốn chỉ là đồ chơi, tối hôm đó tình cờ tôi bắt gặp khoảnh khắc yếu đuối của chàng, cho dù là nữ nhân nào ở trước mặt chàng thì có lẽ chàng đều ôm chặt nàng ta.
Hoặc nói, giữa tôi và chàng vẫn chỉ là diễn kịch. Chàng diễn vở kịch của chàng, tôi diễn vở kịch của tôi, thi thoảng phối hợp với nhau nhưng không cẩn thận lại lừa gạt chính mình.
Trong xe chìm vào yên lặng. Chỉ có tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường kẽo kẹt, kẽo kẹt.
“Nàng muốn có gì? Có thể ta sẽ cho được nàng.” Giọng nói của chàng như thể từ phương trời nào xa xăm lắm vọng lại.
Tôi khựng lại, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Dung.
Chàng lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh sao yếu ớt ngoài cửa sổ rọi vào khiến gương mặt nghiêng nghiêng như tượng tạc của chàng càng thêm hoàn mĩ.
Tôi thở dài trong lòng một tiếng, tôi muốn tự do, chàng cho được không?
Một người kiêu ngạo như chàng, nếu tôi tùy tiện nói ra thì chỉ kích thích sự phẫn nộ trong lòng chàng. Chính miệng chàng đã nói sẽ cầm tù tôi cả đời trong Tư Không phủ. Nhưng điều này đối với tôi là không thể.
“Vô công bất thọ lộc.” Một hồi lâu sau tôi mới nhẹ nhàng thốt lên năm tiếng.
Ánh mắt chàng nhìn tôi rất phức tạp, đôi mắt đen như biển đêm sâu không thấy đáy, hỉ nộ khó lường.
Không trả lời. Như một hòn đá ném xuống mặt biển sâu thẳm, lặng lẽ biến mất.
“Ta sẽ khiến chàng nhìn thấy giá trị của ta.” Tôi hơi cúi đầu xuống, nói từng tiếng một: “Giá trị lợi dụng của ta.”
“Hừ, mua bán rõ ràng thật.” Giọng nói của chàng lạnh lẽo và khinh bỉ, dường như lại quay về với thuở ban đầu.
Một lúc lâu sau tôi vẫn không nói gì.
Chiếc xe lắc lư nhè nhẹ, một cơn gió đêm mát mẻ luồn vào khoang xe.
“Cho dù thế nào… chuyện hôm đó cũng cảm ơn chàng.” Một hồi lâu sau, giọng nói của tôi vang lên xé rách sự tĩnh lặng, rõ ràng và thành khẩn. Thật vậy, cho dù chàng có lòng hay vô ý, tôi đều cảm kích hơi ấm của chàng khi đó.
Trong bóng tối, chàng hơi ngây người.
Ngay sau đó, chàng làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại là sự im lặng.
Qua tấm rèm cửa, tôi nhìn thấy ánh sáng huy hoàng ngày càng rõ nét hơn.
Hoàng cung đã ở ngay trước mắt. Ánh sao chiếu lên những viên ngói lưu li màu vàng kim trên bức tường thành màu xám, nhấp nháy và cô độc.
3.
Hoàng cung của Bắc Chu cũng không khác gì mấy so với phủ Tể tướng. Tuy rằng lớn hơn phủ Tể tướng rất nhiều, cũng hào hoa, sang trọng, nhưng nếu nói về sự tinh xảo thì lại không bì được. Có điều dù sao nơi đây cũng từng là nơi mấy vị Đế vương từng sống, bởi vậy rộng lớn xa hoa, tường vàng ngói xanh, khí thế phi phàm.
Trong Hoàng cung rất nhiều lễ nghi, nghe nói vì sự an toàn nên tất cả nữ quyến bên ngoài hậu cung tới đây, trước tiên đều phải qua Phượng Nghi Các để kiểm tra, sau đó mới được gặp Hoàng đế. Có điều thực ra sự lo lắng này cũng không phải là không có lí, nữ quyến phục sức rườm rà, không những có thể giấu ám khí trong tay áo, ngực áo, mà các loại trang sức như trâm cài, ngọc bội… đều có thể bôi chất độc lên và trở thành hung khí giết người. Có điều vì bản thân hoàng đế Vũ Văn Dục không có nhiều thực quyền, hơn nữa những người tấn kiến đều là Hoàng thân quốc thích, ai cũng có máu mặt, bởi vậy các cung nhân không dám đắc tội. Bởi vậy việc kiểm tra ở Phương Nghi Các chỉ là hình thức, làm qua loa cho xong.
“Ấy, cẩn thận một chút, đứng làm hỏng y phục của chủ nhân ta.” Một giọng nói lảnh lót vang lên. Cung nữ phụ trách việc kiểm tra nghe thấy thế thì giật nảy mình, vội vàng rụt tay về rối rít xin lỗi, không dám kiểm tra tiếp. Bàn tay của nàng ta thô ráp, đầu ngón tay cào vào chiếc áo bằng vải voan mỏng của tôi vang lên những tiếng kêu rất khẽ.
Người lên tiếng là một tì nữ tôi đưa từ phủ Tể tướng vào cung, chính là tiểu cô nương tối hôm trước chăm sóc tôi, tên là Tiểu Điệp. Tôi là người có ân tất báo, cảm niệm nàng hôm đó chăm sóc tôi chu đáo nên trò chuyện với nàng vài câu. Thế là quen nhau và tôi đưa nàng ta vào cung cho biết.
Tôi mỉm cười an ủi vị cung nữ kia, nhưng không muốn lãng phí nhiều thời gian ở đây, quay người định đi.
“Hừ, từ xa đã nghe thấy có tiếng người sủa bậy, kẻ hầu người hạ mà đã ngang tàng hống hách như vậy thì chủ nhân cũng chẳng phải hạng có gia giáo gì.” Một giọng nói thánh thót từ xa vọng tới, ngữ khí tràn đầy sự khinh miệt.
Tôi quay đầu, tìm kiếm theo hướng giọng nói vang lên, thấy một gương mặt kiều diễm trong bộ phục trang màu cam đang uyển chuyển đi tới, người đó có gò má hơi cao, hai phiến môi đỏ như hoa, thân hình đầy đặn, kết hợp với chiếc váy phù dung với những đường nét hoa văn sắc sảo màu cam khiến trông nàng càng nhuận sắc.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ta nói không đúng sao?” Nàng lại gần tôi rồi đứng lại bên cạnh, cố ý không nhìn tôi, chỉ hếch cằm lên, mắt nhìn lên trời, gương mặt vô cùng khoa trương, kiêu ngạo.
Lúc này tôi chẳng có tâm trạng cãi nhau với người khác, thấy nàng ta phục sức sang trọng, không biết có lai lịch như thế nào, ra hiệu bảo Tiểu Điệp không được tiếp lời, chỉ cắm cúi đi về phía cổng của Phượng Nghi Các.
“Đứng lại! Nữ quyến của Chu quốc không có quy củ như vậy sao?” Âm thanh của nữ nhân đó thốt nhiên trở nên sắc nhọn, hình như vô cùng phẫn nộ bởi sự im lặng của tôi.
Tôi nghe nàng ta nói vậy thì dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng ta vẻ thăm dò. Từ giọng nói của nàng ta thì chẳng nhẽ không phải là người Bắc Chu?
“Vậy cô nương là ai?” Tôi nhướng mày hỏi, trong lòng thầm suy đoán thân phận của nàng. Ở dị quốc tha hương mà khoa trương như vậy, không phân biệt được chủ khách sao?
“Hừ, dựa vào ngươi mà cũng xứng hỏi ta là ai sao?” Thái độ chẳng nóng chẳng lạnh của tôi dường như đã kích nộ nàng, nàng lườm tôi một cái, lạnh lùng nói.
“Hồi bẩm Tư Không phu nhân, vị chủ nhân này là sủng thiếp của Ngô tướng quân Ngô Minh Triệt nước Trần, Lan Bình phu nhân.” Một tiểu quan trong Phượng Nghi Các thấy tình cảnh đó thì vội vàng khom lưng chạy ra đỡ lời.
“Ồ, thì ra là Lan Bình phu nhân. Nghe tiếng thơm đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” Tôi nói lịch sự nhưng xa cách, nghĩ bụng Ngô Minh Triệt của nước Trần cũng được coi là một võ tướng có tài, sao lại có một vị tì thiếp vô lễ như vậy. Có điều cũng đúng, Ngô Minh Triệt gần đây mới thu phục được thêm rất nhiều thành trấn, khí thế mạnh tới mức vọng sang cả nước Chu, lấy cớ bình loạn mà xuất binh ra biên giới, dã tâm đã rất rõ ràng. Ngày nay lại liên kết với Hộc Luật Quang của Bắc Tề, có lẽ khí thế càng thêm hùng mạnh. Ngọn lửa của nữ nhân nói cho cùng là do nam nhân ban cho, ông ta chẳng coi Đại Chu vào đâu nên nữ nhân của ông ta mới dám khoa trương như vậy.
Lan Bình phu nhân thấy thái độ của tôi khiêm nhường thì trở nên đắc ý, hếch cằm lên, lườm một cái rồi nói: “Hừ, coi như cô biết đường. Chỉ là một Tư Không tì thiếp bé xíu, vô danh vô phận mà cũng xứng ăn mặc lòe loẹt như vậy trong Hoàng cung sao?”
“Ồ, thì ra có người đố kỵ với vẻ đẹp của tiểu thư nhà chúng ta nên cố ý kiếm cớ gây sự.” Tiểu Điệp thấy nàng ta bất kính với tôi thì cúi đầu lẩm bẩm.
Tôi nghiêng đầu lườm nàng ta một cái, Tiểu Điệp tự biết mình lỡ lời, cúi đầu im lặng.
Tôi cũng thầm giận trong lòng, với tính cách của tôi thì nhường nàng ta một lần đã không dễ dàng rồi, vậy mà nàng ta còn không chịu buông tha, nếu cứ tiếp tục lùi bước thì làm mất cả thể diện của Chu quốc.
Nhưng tôi cũng biết, muốn danh chính ngôn thuận gây lên một cuộc chiến tranh thì cũng cần có một lí do chính đáng.
Bởi vậy lần này Ngô Minh Triệt nhập cung mới khiến Vũ Văn Dung lo lắng làm vậy. Nước Trần là vùng đất nhỏ bé, tuy rằng Giang Nam rất giàu có, nhưng dù sao cũng chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ. Cho dù có đại binh trấn áp biên thùy thì vị tất nước Chu đã sợ. Nhưng nội bộ nước Chu chính cục bất ổn, thêm vào đó là thái độ của Hộc Luật Quang, đại tướng Bắc Tề không rõ ràng, chiến sự đương nhiên tránh được thì cứ tránh.
Thế là nên có thái độ như thế nào để khiến họ cảm thấy nước Chu không phải là nhu nhược yếu đuối, nhưng lại không tỏ ra lấn áp hiếp đáp người đã trở thành một nghệ thuật.
“Người trong thiên hạ đều biết Lan Bình phu nhân được Ngô tướng quân sủng ái, bởi thế mới là sủng thiếp. Còn Thanh Tỏa chỉ là một tì thiếp, hai bên tuy đều có chữ “thiếp”, nhưng không thể nào sánh chung với người.” Tôi tươi cười nói, ý của tôi là ngươi với ta đều không phải chính thất, ngươi có được sủng ái tới đâu thì cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.
Sắc mặt Lan Bình phu nhân tối sầm xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia lửa giận. Lúc này tôi mới nhớ ra, ngoài phố đều đồn rằng nàng ta và chính thất của Ngô Minh Triệt đấu nhau sứt đầu mẻ trán, đôi bên không đội trời chung, bởi vậy nàng ta hận nhất là có người nhắc tới thân phận vợ lẽ của mình. Đôi mắt phượng của nàng ta dựng lên, không nói gì nữa, vung tay lên.
Tôi không ngờ nàng ta lại động thủ nhanh như thế, vô thức lùi về sau, tuy rằng tránh được bàn tay của nàng ta, nhưng chân tôi lại vấp phải hòn đá phía sau, cả người mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Lan Bình phu nhân tuy rằng không đánh trúng tôi, nhưng thấy tôi bị ngã vô cùng thê thảm thì nộ khí trong mắt cũng với đi ít nhiều, đứng từ trên cao lườm tôi một cái, lạnh lùng nói: “Hừ, đồ không biết trời cao đất dày là gì, xem ngươi từ này về sau còn dám khua môi múa mép trước mặt ta không.” Nói rồi nàng ta phất tay áo bỏ ra khỏi Phượng Nghi Các.
Tôi nằm nghiêng trên đất, bàn tay phải chống xuống đất, cổ tay đau nhói. Tiểu Điệp vội vàng chạy lại đỡ tôi, thấy bàn tay tôi đỏ rát, vừa tức vừa lo: “Tiểu thư không sao chứ? Sao mà ả ta lại dám ngang nhiên đánh người như thế, lát nữa bảo Tư Không đại nhân bẩm báo lên Hoàng thượng, trị tội ả ta.”
“Thôi bỏ đi. Đừng làm mất thời giờ, chúng ta đi thôi.” Tôi được Tiểu Điệp đỡ đứng lên, phủi những hạt bụi trên quần áo, chỉnh trang lại y quan rồi đi về phía cây cầu bên ngoài Phượng Nghi Các. Trong lòng tôi chẳng thấy giận dữ gì, Lan Bình phu nhân đanh đá như thế, với tính khí đó sớm muộn cũng có người ra tay trừng trị nàng ta.
4.
Vầng trăng vằng vặc treo cao.
Dao Quang điện phồn hoa sang trọng hiển hiện trong màn đêm tràn ngập ánh trăng, hai bên là bóng cây hạnh trong vườn, mùi hương thoang thoảng lan khắp nơi, đằng xa có một hồ nước trong vắt, tên là Lãnh Ngọc trì. Thi thoảng một cơn gió nhẹ kéo tới làm sóng nước dấy lên xen lẫn ánh sáng bàng bạc làm cho những làn sóng lăn tăn gợn.
Chưa tới giờ khai yến. Tôi theo thái giám trong cung đi tới Diêu Trì điện, thấy Vũ Văn Dung đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn dài gỗ đào trong đại điện. Đối diện với chàng là một nam tử trong bộ võ phục, gương mặt trắng trẻo, nhưng lại cố ý để một bộ râu xồm xoàm, Lan Bình phu nhân nũng nịu ngồi bên, có lẽ đây chính là Tướng quân nước Trần Ngô Minh Triệt.
Nhìn nghiêng, Vũ Văn Dung và Ngô Minh Triệt đều là những mỹ nam. So với Ngô Minh Triệt, trông chàng trẻ hơn một chút. Không có sắc mặt nghiêm nghị, một người khác trông thần sắc có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái hơn, có lẽ đó chính là Bắc Tề danh tướng Hộc Luật Quang.
Hoàng thượng ngồi trên điện, nhìn họ từ xa, hai hàng lông mày cau lại rất nghiêm trọng, cả đại điện tuy rằng vang lên tiếng sáo trúc rất vui tai, hương thơm thoang thoảng, mọi thứ đều như bình thường, nhưng trong không khí dường như có vẻ gì đó căng thẳng và khó chịu, một sự yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi uyển chuyển bước lên, hành lễ nói: “Thần nữ Nguyên Thanh Tỏa tham kiến Hoàng thượng.”
Nhiều ngày không gặp, sắc mặt Vũ Văn Dục hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt thì lại càng sáng ngời ngời, như một sợi dây đã bị kéo căng quá lâu, giờ bỗng dưng tỏa sáng. Thấy tôi, trong mắt người dường như có một cơn sóng nhỏ, ngay sau đó bảo tôi đứng lên, chờ tôi chào hỏi Ngô Minh Triệt và Hộc Luật Quang rồi, bèn ban cho tôi được ngồi cạnh Vũ Văn Dung.
Hộc Luật Quang nghe nói tới tên tôi thì ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt ông ta có một ngọn lửa phức tạp, dường như đã quen tôi từ lâu. Tôi không hiểu nguyên do, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, ngồi gần mới phát giác ra cả ba người họ đều đang chơi thiên cửu[1].
[1] Thiên cửu là một phương pháp đánh bạc thời cổ đại.
Lúc chuyện phiếm đã nghe Tiểu Điệp nói, các phương pháp đánh bạc của thời cổ đại này cũng gần như bài brit của hiện đại. Đôi mắt quan sát tỉ mỉ quân bài ở dưới, rồi lại lướt qua quân bài trên tay Vũ Văn Dung, thầm kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên. Xem ra vận khí của chàng không tốt lắm, có thể sẽ bị thua.
“Sao Tư Không đại nhân vẫn chưa xuất bài? Chẳng nhẽ ngồi cạnh mỹ nhân nên quên rằng mọi người đang chờ ngài sao?” Lan Bình phu nhân nũng nịu lên tiếng, khẽ tựa vào vai Ngô Minh Triệt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Ngô Minh Triệt liếc nàng ta một cái, Lan Bình phu nhân chẳng dám lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn không hề bớt hống hách, ngược lại càng tỏ ra đắc ý.
“Nếu ván này Tư Không đại nhân thua thì sẽ phải nhường Bồ Châu cho chúng ta đấy. Để ngài ấy nghĩ thêm một lát cũng được.” Ngô Minh Triệt nhếch môi lên, nhìn thẳng vào Vũ Văn Dung, trong lời nói thể hiện ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi khựng lại, Bồ Châu là trọng địa quân sự của Bắc Chu, làm sao có thể dễ dàng bị thua mất chỉ trong một ván bài?
Sắc mặt Vũ Văn Dung vẫn điềm tĩnh, không lên tiếng.
Ngô Minh Triệt nhìn Vũ Văn Dục đang ngồi trên ngai vàng, bổ sung thêm một câu: “Quân tử một lời nói đáng giá ngàn vàng, hôm nay Tư Không đại nhân thay Hoàng thượng chơi ván cờ này, Hộc Luật tướng quân và ta cũng thọ mệnh của vua. Nếu tới khi đó bên thua muốn lật lọng thì sợ rằng các huynh đệ ở ngoài thành Trường An của ta cũng không đồng ý.” Nói rồi cụp mắt nhìn bài trong tay, cố ý không nhìn Vũ Văn Dung.
Tôi thầm kinh hãi, cái tên Ngô Minh Triệt này thật là khoa trương. Nước Trần thu phục biên cương, đại quân trấn áp biên giới, xem ra quả nhiên là vì có đủ sức. Ngộ nhỡ thua thật, Bồ Châu là trọng điểm quân sự, làm sao có thể dâng hai tay cho kẻ thù? Nếu như không giao thì lại có cớ để họ xuất binh giao chiến, như thế chẳng phải là khiến thiên hạ cười chê.
Nhưng đã là đánh bạc thì đành phải nghe theo thiên mệnh. Giờ quân bài trong tay Vũ Văn Dung rất kém, khả năng thắng quả thực rất ít, nhưng lại chẳng có cách nào để xoay chuyển.
Tôi ngước mắt lên nhìn xung quanh, thấy Hộc Luật Quang nghịch bài trong tay, dường như không chú ý mấy. Khóe miệng Ngô Minh Triệt thì nhếch lên thành một nụ cười lạnh, dáng vẻ dương dương tự đắc của Lan Bình phu nhân khiến tôi không thể chấp nhận được. Nghĩ ngợi một lát, đột nhiên tôi thấy may mắn vì nàng ta đã khiêu khích tôi.
“Lời của Ngô tướng quân thật là chí phải. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, làm sao có thể nuốt lời trước mắt mọi người? Tướng quân nếu mà thua thì chắc cũng sẽ cắt đất cho chúng tôi chứ.” Tôi ngọt ngào nói, rồi lại dùng tay áo đưa lên che miệng cười: “Chỉ tiếc rằng nước Trần nhỏ bé, nếu cắt đất nữa thì chắc chẳng còn được mấy phần.”
Ngô Minh Triệt nghe nói thế thì sa sầm mặt xuống, lửa giận bốc lên trong mắt nhưng vẫn cố nén, không lên tiếng. Lan Bình phu nhân thì không nhịn được, quát: “Tiện nhân, ngươi nói cái gì?”
Vũ Văn Dung ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ kinh ngạc và thăm dò, dường như đang hoài nghi vì sao tôi lại chọc giận Ngô Minh Triệt bằng một chiêu độc ác như thế. Hộc Luật Quang thì nhìn tôi vẻ thú vị, không nói năng gì.
Tôi nhướng mày lên, cố làm ra vẻ phẫn nộ, hằn học lườm Lan Bình phu nhân một cái, rồi giơ cái cổ tay bị thương lên, lạnh giọng nói: “Câm miệng! Hoàng cung Đại Chu ta đâu phải là nơi để ngươi dám tới đây sinh sự, làm bị thương nữ quyến của trọng thần lại còn không có lòng hối cải, có phải đến cả Hoàng thượng ngươi cũng không coi vào đâu phải không?”
Thấy tôi ban nãy có vẻ nhu nhược, yếu đuối, giờ đột nhiên trở nên ngoa ngoắt, Lan Bình phu nhân trở tay không kịp, nhất thời bị khí thế của tôi trấn áp, một hồi lâu vẫn không nói được gì.
Tôi khinh bỉ lườm nàng ta một cái, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Dung, rồi lại nhìn thẳng vào Ngô Minh Triệt, đối diện thẳng với lửa giận ngời ngời trong mắt ông ta, nói: “Ngô tướng quân là anh hùng hảo hán, chi bằng tăng thêm vật cược, một ván quyết định thắng thua! Chi bằng cược thêm hai chân hai tay, bên thua cả đời làm phế nhân, không có ngày ngẩng mặt lên được?”
Nói rồi hai mắt tôi nhìn Vũ Văn Dung, nói: “Chàng nhường một thước, hắn tiến ba trượng! Phụ nhân chi nhân khó thành đại sự, chi bằng hôm nay diệt trừ luôn hậu họa?”
Thấy tôi có vẻ tự tin, lại đưa ra cá cược lớn, trong mắt Ngô Minh Triệt lập tức hiện lên một vẻ hoài nghi, sắc mặt do dự không quyết, sự tự tin ban nãy không còn được như trước. Thực ra ông ta không hề biết trong tay Vũ Văn Dung đang nắm quân bài gì, tuy rằng khả năng thua của Vũ Văn Dung khá lớn, nhưng cũng có một phần trăm là thắng. Mà chỉ cần có một phần trăm này thì ông ta hoàn toàn có thể bị chặt chân chặt tay.
Vũ Văn Dung lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, người ngoài không nhận ra có gì khác biệt, nhưng thấp thoáng trong đó dường như có sự thương yêu, cưng chiều. Tôi nhìn lại chàng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, nói nhỏ: “Lan Bình phu nhân đẩy thiếp ngã xuống đất, Thanh Tỏa sinh thời chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nào lớn thế. Thần thiếp biết chàng nhân hậu, việc gì cũng nhẫn nhịn, không muốn ép buộc, ức hiếp người ta. Lần này coi như là vì thiếp, đừng tha cho hắn.”
Vũ Văn Dung nghe vậy thì hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý. Trong mắt dấy lên một tia thương xót, thản nhiên nói: “Vậy thì tùy nàng.”
Nói thế khiến mọi người càng thêm không thể đoán định về những quân bài trong tay chàng. Tôi nhìn Hộc Luật Quang, cung kính nói: “Hộc Luật tướng quân tới đề nghị hòa, nếu Chu Tề hai nước có thể chung sống hòa bình thì đúng là phúc của muôn dân.”
Hộc Luật Quang ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt tinh anh lóe lên một vẻ thăm dò. Tôi thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ thân thiện, dịu dàng thì tiếp tục nói: “Thanh Tỏa vô ý mạo phạm Hộc Luật tướng quân, vụ cá cược này thực ra chỉ là ân oán cá nhân, vô tình kéo theo người vô tội, tướng quân hoàn toàn có thể nằm ngoài cuộc chiến.
Trong đôi mắt Hộc Luật Quang dường như có một vẻ cảm thán và ca ngợi, thoáng dừng lại một lát rồi khóe môi nhếch lên thành một nụ cười: “Tại hạ còn muốn giữ lại đôi tay này để uống rượu múa kiếm, vậy thì thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi.”
Nói rồi nhẹ nhàng đặt quân bài trong tay xuống, thong thả đứng lên một bên.
Tôi thấy vậy thì được đà lấn tới, vẻ mặt vẫn vô cùng kiên định, cười lạnh nói: “Ngô tướng quân nếu có việc gì, Lan Bình phu nhân là một liệt nữ, chắc chắn cũng chẳng sống được một mình. Chi bằng cược thêm tính mạng của người và ta, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục!” Nói rồi tôi nhướng mày nhìn nàng ta, một tay xoa lên cổ tay phải đang sưng tấy, cố làm ra vẻ căm phẫn.
Lan Bình phu nhân thấy tôi tự tin như vậy thì tỏ ra bối rối, nghiêng đầu nhìn Ngô Minh Triệt, thấy ông ta nhìn tôi chăm chú, nét mặt thoáng hoang mang, ngần ngừ mãi mà không nói nên lời.
Vũ Văn Dung lắc đầu, nói khẽ: “Thanh Tỏa, tha được cho người ta thì tha. Nước Trần với Đại Chu ta bao nhiêu năm qua đều bình an vô sự, đâu cần phải đuổi tận giết tuyệt như thế.”
Tôi nhìn Vũ Văn Dung, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên chàng, hiền lành hơn rất nhiều, không nói gì nữa. Trong lòng thầm nghĩ, tôi và chàng dường như bất kì lúc nào đều có thể phối hợp với nhau diễn kịch rất ăn ý. Cho dù tôi chẳng nói gì thì chàng cũng biết tôi đang nghĩ gì.
Lúc này, chỉ có chàng và tôi biết quân bài trong tay chàng chắc chắn sẽ thua, mà khi đó chỉ có thể đi vào chỗ chết, lừa hắn ta thì mới có một chút cơ may chuyển bại thành thắng.
Đây là phương pháp mà tôi nhất thời nghĩ ra sau khi đã được xem rất nhiều bộ phim về cờ bạc ở thế giới hiện đại, nhưng nếu không thành thì lại hại Vũ Văn Dung cả đời, đến tôi cũng phải chết theo. Nghĩ vậy, bất giác tôi nhìn Vũ Văn Dung chăm chú, đôi mắt đen láy gần ngay trước mắt lúc này đang dâng lên một xúc cảm phức tạp khó nói thành lời. Sự thấp thỏm của tôi, sự mặc nhiên của chàng như một con sóng dữ dâng trào, nhưng lại được che giấu dưới gương mặt điềm tĩnh như không, một lúc lâu sau, tôi cười ngọt ngào, cung kính nói: “Lời của phu quân, Thanh Tỏa đã ghi nhớ rồi.” Nói xong, tôi khoác tay chàng, thần thái rất ung dung nhìn Ngô Minh Triệt.
Dù sao cũng là đánh bạc. Sắc mặt Lan Bình phu nhân đã hơi tái đi, cúi người xuống nói gì đó vào tai Ngô Minh Triệt. Ngô Minh Triệt không nhìn nàng ta, chỉ chăm chú quan sát Vũ Văn Dung, rồi lại nhìn tôi, một giọt mồ hôi chảy từ bên tóc mai của hắn xuống. Tôi làm như không nhìn thấy, vẫn điềm tĩnh nhìn Lan Bình phu nhân bằng ánh mắt sáng ngời, ánh mắt tôi cố tỏ vẻ khoa trương.
Lúc này Vũ Văn Dung vẫn rất điềm tĩnh, gương mặt phẳng lặng như nước, chẳng khác gì ban nãy. Dường như đây không phải là một canh bạc, dường như chàng không phải là một kẻ sắp mất mạng mà chỉ như một người bàng quan đang theo dõi một việc không liên quan gì tới mình. Nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn nhưng khó dò của chàng, trong lòng tôi bất giác thấy khâm phục, mưu lược và sự thâm tàng bất lộ ấy đúng là không phải người thường nào cũng dễ dàng có được.
Thời gian dường như đã ngừng trôi, bốn bề yên lặng như tờ. Thực ra trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, tôi sợ Ngô Minh Triệt không trúng bẫy, vẫn kiên quyết chơi tiếp, nhận ra cái bẫy của chúng tôi. Tôi thực sự sợ mình sẽ thua, tôi phải trả bằng tính mạng của mình, còn Vũ Văn Dung thì bị chặt chân chặt tay… Nỗi sợ hãi như một núi tơ vò quấn lấy tim tôi, tôi không muốn nghĩ tiếp, mà cũng không dám nghĩ tiếp. Bởi vì tôi biết rõ, trong lòng càng sợ hãi thì ngoài mặt càng phải tỏ ra điềm tĩnh, nếu không để Ngô Minh Triệt nhận ra sơ hở thì nỗi sợ hãi của tôi sẽ biến thành sự thực.
“Đây chỉ là một cuộc vui để giết thời gian thôi mà. Hà tất phải cược cả tính mạng của mình, làm tổn thương hòa khí.” Ngô Minh Triệt cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng không dám mạo hiểm, nét mặt có vẻ gượng gạo, miễn cưỡng cười một tiếng rồi ném mạnh bài trong tay ra bàn, đứng lên, cúi người nói với Hoàng thượng: “Tại hạ sức khỏe không tốt, xin cáo lui trước.”
Diễn kịch phải diễn cho tròn, tôi thấy cảnh tượng đó thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cố kiềm chế sự vui mừng đến điên cuồng, cố ý “hừ” lạnh một tiếng, dường như đang tiếc cho ván bài còn chưa kết thúc.
Hoàng thượng gật đầu cho phép. Lan Bình phu nhân len lén nhìn tôi một cái, rồi theo sau lưng Ngô Minh Triệt bỏ đi.
Tôi nhìn theo cái bóng gượng gạo của hai người họ dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, lúc này toàn thân mới thả lỏng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất giác phủ phục lên bàn, thở phào một hơi.
Bỗng cảm thấy một bàn tay rộng lớn ấm áp đặt lên bờ vai lạnh lẽo của tôi, hơi nghiêng đầu sang đối diện với đôi mắt đen láy của Vũ Văn Dung, ánh mắt chàng rất phức tạp, chăm chú nhìn tôi giây lát rồi nhẹ nhàng đỡ tôi lên: “Sắp khai yến rồi, chúng ta đi thôi.”
Tôi cố gắng đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, đành tựa vào lòng Vũ Văn Dung, cứ như thể trong phút chốc đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của mình. Hoàng thượng Vũ Văn Dục thấy vậy, không biết đã tới bên bàn chúng tôi từ lúc nào, đưa tay lật một quân bài trước mặt Vũ Văn Dung, ánh mắt thoáng kinh ngạc, rồi nhanh chóng vỡ lẽ ra, tiện tay trộn đều các quân bài trên bàn, thở dài đầy ý nghĩa, nói: “Hai người cũng mệt rồi, tới khai yến thôi.”
Bàn chân tôi lúc này mới dần dần khôi phục lại tri giác, dựa vào lòng Vũ Văn Dung khấp khểnh bước đi, quay đầu lại, phát hiện Hộc Luật Quang đang nhìn tôi đầy thăm dò, trong ánh mắt tươi cười ấy lóe lên một vẻ như thấu hiểu hết mọi chuyện.
Nghĩ kĩ lại, sự rút lui của hắn ban nãy cũng là phối hợp với tôi. Nghĩ thế, tôi gật nhẹ đầu với hắn, nở một nụ cười cảm kích. Rồi ánh mắt tôi lại lướt tới chỗ Hoàng đế Vũ Văn Dục cách đó không xa, ngài mặc chiếc long bào màu vàng rực rỡ với những đường thêu bằng chỉ vàng, trên mái tóc đen nhánh đội kim quan, dưới ánh cung đăng mơ hồ, trông ngài như ngọc trước gió. Giây phút bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ngài lóe lên một tia lửa phức tạp, dường như là thăm dò, lại như là tán thưởng, lại như là một sự quyến luyến rất thoáng qua.
Vũ Văn Dung nhìn theo ánh mắt của tôi, sắc mặt lạnh tanh, bàn tay đang dìu tôi bỗng siết lại khiến thắt lưng tôi đau nhói.