Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc

Chương 13: Hồi kết


Chương trước

Liên Ngữ nhìn bạn tốt, cô nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác mọi thứ diễn ra trong khoảng thời gian đó thật vui vẻ.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Liên Ngữ quay trở về với cụôc sống ngày thường.

Buổi sáng cô đến cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, buổi tối trở về nhà ăn cơm với bố mẹ, tán gẫu lung tung, không có người nào nhắc lại chuyện của Tất Ngôn, giống như từ trứơc đến nay anh chưa từng xuất hiện, mai danh ẩn tích rồi.

Giai điệu tao nhã nhẹ nhàng vang lên trong quán coffee, một cô gái mặc chiếc váy dài màu lam ngồi lẳng lặng ở một góc, xem bức thư trong tay.

Đoạn Hồng Lăng giống như cơn lốc xoáy chạy vọt vào, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy.

"Sao cậu lại thích đến những chỗ kì quái như vậy chứ?." Lãng mạn, dịu dàng thực sự không thích hợp với tính cách của cô ấy.

"Ha ha." Một số hình ảnh hiện lên trong đầu Liên Ngữ khiến cô buồn cười.

"Cậu cười cái gì?" Đoạn Hồng Lăng nhăn đôi mi thanh tú, "Là lạ."

"Trước kia chúng ta cũng hẹn nhau ở đây, cậu cũng xông tới đây giống lúc nãy." Liên Ngữ cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm, "Cảm giác giống như qua mấy đời vẫn giống nhau."

"Tiểu Ngữ, cậu..." Hồng Lăng hơi lo lắng cho cô.

Nhìn ra bạn tốt sầu lo, cô mỉm cười, "Tớ không sao, trải qua nhiều chuyện nên đúc kết đựơc chút kinh nghiệm. Hồng Lăng, còn nhớ ngày trứơc cậu ngồi ở trong quán cafe này thuýêt phục mình đi party mừng sinh nhật để tìm người tình cho mình không? Khi đó tớ chờ mong kỳ tích xuất hiện, ai cũng biết là đêm hôm đó, kỳ tích thật sự xuất hiện, anh ấy thật sự xuất hiện trước mặt tớ, chỉ là vật còn người mất, chúng ta sớm đã không hiểu rõ đối phương rồi."

"Tiểu Ngữ, đã một năm, anh ta vẫn không trở về, cậu thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?" Yêu thương thật sự khiến cô trở nên ngu dại.

"Tớ luôn cảm tạ Thượng Đế vì đã để cho tớ gặp được anh ấy, thật đấy." Liên Ngữ xao động "Mặc kệ phải chờ bao lâu, tớ vẫn sẽ chờ, cho đến khi anh ấy trở về."

"Cậu là đồ ngốc." Cô quá cố chấp, Đoạn Hồng Lăng đành phải nhượng bộ, "Đi thôi, đã lâu không dạo phố , hôm nay nhất định phải đi chơi thỏa thích một bữa." Nói xong, đặt tiền trên bàn, Hồng Lăng kéo tay Liên Ngữ đi ra ngoài.

"Này, cậu không sợ tháng sau phải ăn mì ăn liền để sống qua ngày sao?" Liên Ngữ cười chế nhạo bạn tốt.

"Sợ cái gì." Đoạn Hồng Lăng kéo cánh tay của cô, "Vì là chị tốt, nên cậu sẽ không nhẫn tâm để mình ăn mì sống qua ngày đúng không?"

Thoáng nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Đoạn Hồng Lăng, đôi môi đỏ mọng của Liên Ngữ cong lên.

"Đựơc đựơc đựơc, đại tiểu thư nhà họ Đoạn của tôi ơi, cứ thỏa thích làm gì mình thích đi, tôi sẽ phụ trách nấu nướng hầu hạ của người, đã đựơc chưa?"

"Cũng không tệ." Nguời nào đó đắc ý liếc mắt nhìn cô một cái, "Tớ nói cho cậu bíêt, tớ muốn mua..."

Tiếng nói dần dần nhỏ đi, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cafe vẫn vang vọng, yên tĩnh, quẩn quanh trong cái ngõ nhỏ...

Mà lúc này ở sân bay, một người đàn ông có dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuần chậm rãi đi ra, anh đeo kính mát, che đi con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lộ ra ý cười không dễ phát hiện, cũng mang theo một chút mong đợi gì đó.

Anh không để ý mọi người ở xung quanh đang nhìn mình, khom người ngồi vào xe, xe chạy kéo theo một lớp bụi bay mù mịt, nghênh ngang rời đi.

Tiểu Ngữ, anh đã trở về!

Ở Pub Bầu trời màu lam, vào thời địa điểm này, vào ngày này, ngoại trừ đây là nơi tổ chức tịêc mừng sinh nhật cô ra nó còn là nơi cô gặp đựơc anh, tất cả đều quen thuộc như vậy.

Liên Ngữ vào toilet sửa sang lại bản thân, sau đó chậm rãi đi ra, ở một góc hẻo lãnh, cô nghe được một giọng nói nam tính từ nơi nào truyền đến.

"Tiểu thư xinh đẹp, cùng nhau uống một chén đựơc không?"

Nhất thời Liên Ngữ dừng lại, giọng nói kia rất quen thuộc, cô không dám xoay người sang chỗ khác, cô sợ chính mình nghe lầm.

Giày da trơn bóng va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy, càng ngày càng gần, cuối cùng người đàn ông đứng ở trước mặt Liên Ngữ.

Ánh mắt Liên Ngữ nhìn thẳng về phía đối phương, tầm mắt dừng lại ở nút áo sơ mi của người đàn ông.

"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Ngữ." Tất Ngôn vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn cô thâm tình.

Thời điểm anh gọi tên Tiểu Ngữ, ánh mắt Liên Ngữ không nhịn được rơi rào rào, nhỏ giọt xuống đất.

Tất Ngôn dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, "Anh đã trở về."

"Không đi nữa sao?" Liên Ngữ nức nở nói, tầm mắt không rời khỏi con ngươi đen của anh.

"Không đi nữa." Anh cúi người tới gần khuôn mặt cô, hai người cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp lẫn hơi thở của nhau.

Liên Ngữ không nói, hai người nhìn nhau, mắt đẹp xuất hiện một tầng hơi nước, như ánh trăng thuần khiết động lòng người, cũng khiến anh hô hấp nặng nề hơn.

Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được cái nhìn chăm chú của cô, đôi mắt này giống như cái hố sâu, có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện lao vào, say mê trong đó.

Tất Ngôn cúi đầu, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng của cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò cái miệng nhỏ nhắn, liếm mút mật ngọt bên trong cái miệng nhỏ.

Cô không cự tuyệt, tùy ý để hơi thở của anh xâm nhập, cái lưỡi phấn hồng dò xét, vừa chạm được vào lưỡi của anh, lập tức bị cường thế mút lấy, điên cuồng cướp đi hô hấp của cô, đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, khẩn trương liếm mút, kích thích khiến cả người cô nóng lên.

Thật lâu sau, Tất Ngôn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào mềm mại.

"Đi, anh đưa em đi xem quà sinh nhật của mình." Nói xong, anh dắt tay cô rời khỏi quán bar bằng cửa sau.

Bị anh nắm tay, Liên Ngữ đi ở phía sau che miệng cười.

"Cười cái gì?" Anh quay lại nhìn bộ dáng cười ngây ngốc của cô.

"Vì rất vui, nên muốn cười."

"À, không phải nghĩ đến anh nên mới cười sao?" Tất Ngôn tiến lại gần cô hơn, "Dù sao anh cũng rất anh tuấn, em phải quấn anh thật chặt đó."

"Nào có ai lại tự khen bản thân như vậy?" Liên Ngữ cười vui vẻ.

"Có anh đây." Da mặt Tất Ngôn thật dày, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh của ngày xưa.

"Ha ha, khác người." Liên Ngữ cảm thấy giờ phút này mình cực kỳ hạnh phúc, có thể thoải mái ở bên cạnh người mình yêu, đó là chuyện vui vẻ nhất.

Tất Ngôn cười mỉm, nắm chặt tay cô, hướng về phía chiếc xe đang đỗ ở đằng kia.

Xe đỗ ở trước ngôi nhà màu trắng, có hai tầng hiển hình theo phong cách thiết kế của châu Âu, thoạt nhìn đã thấy rất lịch sự và tao nhã, ấm áp.

"Đây là..." Liên Ngữ không hiểu quay đầu nhìn anh.

"Qùa sinh nhật anh tặng cho em, thích không?" Tất Ngôn lấy chìa khóa nhà ra, đặt ở trong lòng bàn tay cô, "Đây là ngôi nhà anh tự thiết kế cho em, mỗi một cục gạch, mỗi một chi tiết nhỏ, đều là tự tay anh chọn."

Anh nhẹ nhàng đẩy cô bức vào bên tròn, dọc theo con đường nhỏ đi đến một nơi ở đằng sau nhà.

"Cái này cũng là tự tay anh làm." Anh chỉ vào một mảng lớn hoa tường vi, "Tất cả mọi thứ ở đây đều rất mới, chúng ta ở trong căn nhà này bắt đầu lại lần nữa, có được không em?"

Hai tay Liên Ngữ che miệng, nước mắt từ trong tay chảy xuống, ngửa đầu chăm chú nhìn con ngươi đen dịu dàng của người đối diện, trong đó xuất hiện bóng dáng của cô, cô lại được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng này rồi.

"Tiểu Ngữ, anh yêu em!" Kéo hai tay của cô xuống, Tất Ngôn thâm tình mút nhẹ môi cô, "Anh muốn là chủ nhân ngôi nhà này, anh muốn mỗi sáng thức dậy tỉnh đều được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của em, ăn những món em nấu, gả cho anh, có được không?"

"Anh thật sự muốn thế sao?" Liên Ngữ trừng mắt, vui mừng hỏi, chỉ sợ bản thân nghe lầm rồi.

"Đúng vậy, em có đồng ý không?" Tất Ngôn nhìn cô nói.

Liên Ngữ nở nụ cười rực rỡ, gật đầu, "Em đồng ý!"

Tất Ngôn sung sướng la to, anh ôm lấy cô xoay vòng tròn.

"Anh yêu em, Liên Ngữ, anh rất yêu em!" Vì quá vui vẻ nên Tất Ngôn lớn tiếng hét to như muốn cho cả thế giới biết điều đó, "Ha ha..."

Liên Ngữ gắt gao ôm cổ anh, mặc cho anh điên cuồng chuyển động, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.

"Để em xuống đi." Đầu váng mắt hoa Liên Ngữ gắt giọng.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, "Chúng ta đi xem phòng ngủ."

Tất Ngôn dắt cô đi đến cửa phòng ngủ, nói khẽ với cô: "Dùng chìa khóa trong tay em để mở cửa."

Liên Ngữ cầm chìa khóa khẩn trương sáp nhập vào ổ, nhẹ nhàng chuyển động, cửa được mở ra.

Trong nháy mắt, Liên Ngữ cảm giác cánh cửa mở ra một tương lai vui vẻ đầy hạnh phúc, nghênh đón một tương lai tươi sáng.

"Hoan nghênh về nhà." Tất Ngôn hơi khom người, giơ tay nghiêng người mời cô đi vào, "Mời vào, Tất phu nhân."

Nhìn Tất Ngôn phô trương, trong lòng Liên Ngữ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cất bước đi vào, cô kinh ngạc phát hiện, nơi này được bố trí rất quen thuộc, liền quay đầu nhìn anh.

"Phát hiện được gì nào?" Tất Ngôn nhìn cô, "Anh bố trí chỗ ở này dập khuôn theo chỗ ở trước, về sau em muốn bố trí ra sao thì bố trí, tất cả đều do em quyết định."

"Anh sẽ không cảm thấy không vừa mắt chứ?" Anh là kiến trúc sư, sẽ có yêu cao trong việc bố trí phòng, không biết anh có hài lòng với cách bố trí của cô không.

"Ha ha, em thích là anh thích, thích còn không hết chứ nói gì đến chuyện thấy nó không vừa mắt." Anh ôm cô, giả bộ giận dỗi giơ quả đấm, "Ai dám nói em không biết chọn lựa, anh sẽ đánh cho hắn một trận! Còn nữa vợ của Tất Ngôn đương nhiên là tốt nhất rồi, em đừng so sánh lung tung."

"Anh đừng ở đó mà nói hưu nói vượn nữa." Tuy rằng đây là những lời nói lấy lòng cô, nhưng Liên Ngữ nghe xong vẫn cảm thấy ngây ngất.

Tất Ngôn cúi đầu nhìn cô, cô thật xinh đẹp, nụ cười xinh đẹp cùng với đôi môi đỏ mọng mê người, anh nhịn không được cúi đầu hôn môi cô.

"Tiểu Ngữ." Anh cười thì thầm bên tai cô, khát vọng nóng rực, bá đạo mút lưỡi cô.

"Ưm..." Liên Ngữ thở khẽ, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Con ngươi của Tất Ngôn trở nên thâm trầm, anh ôm lấy Liên Ngữ đi hẳn vào trong, "Tiểu Ngữ, chúng ta thử giường mới mua nhé, được không?"

Không đợi cô trả lời, cửa phòng kêu "Rầm" một tiếng, anh dùng chân đóng cửa, ngăn cách một phòng đầy lửa nóng triền miên...

Hôn lễ được tiến hành, Liên Ngữ mặc váy cưới màu trắng noãn, kéo cánh tay của bố, chậm rãi đi đến chỗ Tất Ngôn đang đứng.

Xuyên qua lụa mỏng màu trắng, Liên Ngữ nhìn thấy Tất Ngôn đang đứng ở đài nghi thức, trong lòng kích động.

Hôm nay, cô gả cho anh rồi!

Tất Ngôn mặc lễ phục màu đen, nghiêng người nhìn cô dâu đang chầm chậm bước đến, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng cảm động.

Hôm nay, anh kết hôn với cô rồi!

Bố Liên nhẹ nhàng đặt tay Liên Ngữ vào lòng bàn tay của Tất Ngôn, nói với anh lời nói thấm thía: "Bố giao con gái của bố cho con."

Tất Ngôn nhìn ông gật đầu, "Xin người yên tâm, con sẽ trân trọng cô ấy cả đời!"

Trước sụ chứng kiến của cha sứ và mọi người, hai người trao nhẫn cho nhau, từ đây sẽ mãi ở bên cạnh nhau, không bao giờ buông tay.

Khúc nhạc du dương chậm rãi vang lên, truyền đến mọi nơi, truyền lên thiên đường, trên trời, vợ chồng nhà họ Tất cũng cảm thấy rất vui vẻ...

Kết thúc

Liên Ngữ ở trong phòng tắm ngơ ngác nhìn hai vạch màu đỏ, qua một lúc lâu, cô mới thét chói tai: "A...."

"Sao vậy, sao vậy?" Tất Ngôn còn chưa kịp mặc quần áo, vội vàng chạy vào phòng tắm, kích động vào xem vợ mình, "Phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Ông xã, anh xem đi." Liên Ngữ đưa que thử thai đến trước mặt anh.

"Đây là cái gì?" Nhất thời Tất Ngôn phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn cô.

Liên Ngữ cau mày, tức giận chằm chằm nhìn anh, "Que thử thai."

"Que thử thai?" Tất Ngôn ngây ngốc lặp lại lời nói của cô, trong đầu chợt lóe một suy nghĩ, "A a.... Anh sắp được làm bố, anh sắp được làm bố rồi!"

Anh ôm Liên Ngữ xoay vòng vòng, Liên Ngữ sợ tới mức vội vàng hô to: "Đứa nhỏ đứa nhỏ, cẩn thận đứa nhỏ."

Tất Ngôn lập tức giống như người bị điểm huyệt, dừng lại, dè dặt cẩn trọng buông cô ra, "Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra."

"Buổi sáng hôm nay anh còn phải dự hội nghị mà." Liên Ngữ nhắc nhở: "Tối nay được không?"

"Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ, yên tâm, mọi chuyện đã có Thiên Dương lo."

Nói xong, anh nhanh chóng mặc quần áo, sau đó lái xe đưa vợ đi bệnh viện.

Mà lúc này Thượng Thiên Dương đang công tác ở Mỹ, hắn còn chưa biết sắp đến lúc bản thân phải cực khổ, hồn nhiên nằm ở trên giường ngáy ò ó o, cùng Chu công chơi cờ.

Từ khi Liên Ngữ mang thai cô giống như nữ vương vậy, Tất Ngôn chăm sóc cô thật cẩn thận, mang thai tháng thứ tư, bụng của cô hơi nhô ra một chút, mang lại ánh sáng rực rỡ cho người nào đó.

Lúc này, cô đang ở phòng bếp làm bữa sáng cho chồng.

Tất Ngôn đúng lên thì thấy bóng lưng bận rộn của vợ yêu, trong lòng tràn ngập cảm động, lặng lẽ đi đến phía sau lưng cô, ôm lấy cô.

"Anh làm gì vậy?"

Đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, Liên Ngữ kinh hô: "Dọa em sợ hết hồn!"

"Tiểu Ngữ, em thật đẹp!"

Thân thể hai người kề sát nhau, bàn tay to của Tất Ngôn nhịn không được dao động trên ngực cô, nắm lấy bầu ngực no đủ, nhẹ nhàng xoa nắn, ở trong lòng bàn tay anh, nụ hoa trước ngực dựng đứng lên. Cách lớp quần áo anh vuốt ve một cách thô lỗ, khiến cô mẫn cảm hơi sợ hãi một chút, môi bật ra một tiếng ưm.

"A..."

"Tiểu Ngữ, sau khi em mang thai, cơ thể của em càng trở nên mẫn cảm rồi." Tất Ngôn ngậm vành tai mẫn cảm của cô, khiêu khích hỏi: "Muốn sao?"

"Không được.... Đứa nhỏ..." Liên Ngữ thở phì phò, đứt quãng đáp.

"Không việc gì, anh đã hỏi qua Bác sĩ, cẩn thận một chút thì không sao." Từ vành tai, nụ hôn của anh chuyển dần xuống dưới, cuối cùng dừng ở xương quai xanh quyến rũ, nhẹ nhàng mút lấy.

Hai gò má của Liên Ngữ phiếm hồng, "Sao anh có thể đến hỏi Bác sĩ về vấn đề này chứ?"

Trời ạ, về sau đi khám thai cô sẽ không dám nhìn mặt bác sĩ nữa!

Liên Ngữ xấu hổ và giận dữ đánh lên cánh tay của chồng, khuôn mặt giận dỗi muốn ném anh đi, hu hu...

"Thân ái, chuyện đó liên quan đến phúc lợi của anh, đương nhiên anh phải hỏi cho rõ ràng rồi." Anh nghiêm trang nói, giống như đây là một việc lớn.

Liên Ngữ xoay người, trợn tròn mắt, tức giận đến há mồm muốn mắng chửi người, dùng sức đấm vào ngực anh vài cái, "Về sau em nhìn mặt bác sĩ kiểu gì, đáng ghét!"

Tất Ngôn như là hưởng thụ ai đó đang gãi ngứa hộ mình, híp con ngươi đen lại, môi nhếch lên nụ cười, nhanh chóng cúi người, che đôi môi anh đào của cô lại.

Anh cạy mở hàm răng quấn lấy cái lưỡi thơm tho, cường thế cướp lấy tất cả ngọt ngào trong miệng cô, khiến cô không có đường lui.

"Ưm ưm..." Liên Ngữ hơi giãy dụa, chỉ một lát sau thì ngừng lại hẳn, chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh bá đạo, hơi thở của anh khuếch tán trong miệng cô, né tránh không được, càng kháng cực càng bất lực, nụ hôn kịch liệt khiến cô thở không nổi, càng không kiêng kị gì nuốt nước miếng, nước bọt trong suốt từ trong miệng chảy ra.

....

Liên Ngữ thở khẽ, chỉ cảm thấy không có sức để thở, cô dựa vào người Tất Ngôn thở dốc, mềm yếu nằm trong lòng anh.

"Tiểu Ngữ, em khỏe không?" Kích tình qua đi Tất Ngôn dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô, rất sợ hành động quá mãnh liệt của mình sẽ làm đứa nhỏ bị thương.

"Em không sao... Đứa nhỏ cũng không có việc gì." Dựa đầu trên bờ vai anh, cô thở hổn hển nói.

"Anh yêu em, Tiểu Ngữ." Tất Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy cô, thâm tình nói.

Liên Ngữ ngửa đầu chăm chú nhìn anh, khẽ mở môi "Em cũng yêu anh!"

~~~ Hoàn ~~~


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...