Uả sao ta đứng trên mặt nước mà không bị chìm nhỉ? A –tôi chưa kịp ngạc nhiên thì dòng nước đã chuyển động kéo theo chúng tôi với tốc độ kinh hồn.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được lâu đài của quái vật. Mọi thứ trông thật đáng sợ nó được bao phủ bởi một lớp sương mù đày đặc, còn những bức tượng tòn ảnh những con quái vật đáng sợ híc.
Eo ui cao quá –tôi nuốt nước bọt nhìn cánh cổng sắt trước mặt.
Làm sao ta qua được –Nhung gãi đầu thắc mắc.
Hay là ta trèo đi,tớ đi trước nhé –tôi nảy ra ý kiến rồi tiên phong trèo cổng he he may đây là ưu điểm của tôi mà.
Ê Ngọc cẩn thận đó –Nhung ở đằng sau tôi lên tiếng.
Biết rồi! A –tôi cau mặt quay lại định quát cho nhỏ một trận thì vô ý trượt chân ngã kéo luôn theo cả Nhung ngã xuống…
AAAA –tôi và Nhung hét lên và “bộp” chúng tôi đã tiếp đất bình an.
“két” chợt cánh cổng mở ra khiến chúng tôi giật mình ngoái đầu lại.
Cổng đâu có đóng –chị Phương dở khóc dở cười nhìn tôi và Nhung chợt chị khựng lại vẻ mặt đầy lo sợ -Ngọc, Nhung hai người ngã như vậy có cảm thấy đau không?
Không! Còn cậu? –Nhung lắc đầu quay sang tôi.
Tớ cũng vậy, sao lạ vậy nhỉ? –tôi ngơ ngác gật đầu.
Vì các ngươi đang dẫm lên người ta –một giọng nói vang lên khiến tôi cứng đơ người liền nhìn xuống dưới đất.
Ha ha chào đại ca –tôi cười như sắp khóc nhìn con quái vật, nó to gấp đôi người tôi, miệng thì to răng thì nhọn hoắc, đầu còn có hai cái sừng nữa eo ui ghê quá!
Các ngươi là ai? Sao tự tiện vào đây? –con quái vật hằm hè nhìn chúng tôi.
Tiêu rồi –Nhung khẽ lẩm bẩm.
AAAA –chợt một tiếng hét vang lên…là của chị bella, chẳng lẽ đã sảy ra truyện gì rồi?
Chị bella! –tôi hét lên rồi chạy nhanh vào trong lâu đài.
Ngươi là ai? –một cây nến ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Không quan trọng! chị bella đâu –tôi tức giận đẩy nó ra tiến vào trong thì bắt gặp chị bella đang trong tình trạng hôn mê mồ hôi đầm đìa.
Chuyện này là thế nào? –Nhung nhướn mày nhìn tên quái vật vừa bước vào.
Ta…ta cũng không rõ, đột nhiên cô ấy lao vào lâu đài nói muốn giết ta, còn nói ta đã làm hại cha cô ấy nữa sau đó cô ấy ngất đi vì mệt mỏi –tên quái vật chậm dãi nói giọng có vẻ rất buồn.
Công nhân lúc đầu ta cũng nghĩ là ngươi đó –tôi gật gù vuốt cằm.
-CÁI GÌ!
-Ấy ấy chỉ là lúc đầu thôi mà.
Nhưng cũng có khả năng ngươi hại ông lão đó vì người ông ta có các vết cào mà –chị Phương lên tiếng.
-Nhưng cũng có thể là lũ sói, chúng cũng có móng vuốt mà –Nhung liền cãi lại.
Cậu không để ý rằng vết cào rất dài à! Lũ sói móng vuốt rất ngắn cơ mà.
Thôi đi –tôi lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã này.
Ngọc! Cậu/em có ý gì không? –cả hai cùng đồng thanh nhìn tôi, hắc hắc tôi thì biết cái gì chứ!
Ừm…tốt nhất ta nên giúp quái vật đi như thế sẽ tốt hơn cho bella chị ấy sẽ không mang hận thù –tôi nói mắt ánh lên tia nghiêm nghị.
Oa chị giỏi thật đó! –một cái tách nhỏ khâm phục nhìn tôi, hi hi ngại quá.
Được rồi coi như chung stooi giúp ông giải thích với chị ấy –Nhung thở dài quay sang tên quái vật.
Vậy mời các tiểu thư đi theo tôi –một các đồng hồ khẽ nói rồi bước lên phía trước.
Em định giải quyết vụ này như thế nao? –chị Phương tò mò lại gần chỗ tôi.
Em chưa biết mai cứ gặp chị bella rồi tính sau –tôi khẽ nói, haizz thật rắc rối mà thôi cứ nghỉ ngơi trước đã để xem mai chị bella đã đỡ hơn chưa.
*****
Sáng hôm sau, khi đã nghỉ ngơi đầy đủ chúng tôi quyết định đến gặp chị bella, mặc dù không biết chị ấy tỉnh chưa nhưng tôi vẫn phải giải thích cho chị ấy hiểu quái vật vô tội.
“Cốc…cốc” tôi khẽ gõ cửa nhưng bên trong không có mọt tiếng trả lời.
Hay chị ấy vẫn chưa tỉnh nhỉ? –chị Phương ngạc nhiên.
Không đúng, cửa khóa trong…chẳng lẽ -tôi tái mặt nhìn Nhung và chị Phương.
Không thể nào! Mọi người tránh ra –Nhung cau mày dùng chân đạp vào cách cửa khiến nó bật ra.
Chị bella! Chị làm gì vậy? –tôi hốt hoảng nhìn chị bella trong tình trạng đầu tóc rũ rượi chải xuống khuôn mặt trái xoan tím tái đi mấy phần, chiếc váy của chị bị cào rách be bét máu, cuối góc còn có con dao găm nữa chứ.
Mau…mau băng vết thương lại! –Nhung sợ hãi hét lên, chị Phương liền luống cuống chạy đi lấy hộp băng.
Một lúc sau cuối cùng máu cũng ngừng chảy, nhưng khuôn mặt của chị trông vẫn tiều tụy do mất quá nhiều máu.
Rốt cuộc chị đang làm gì đó hả? –tôi tức gận lên tiếng.
Chị…muốn chết! –chị bella khẽ lẩm bẩm.
-CHỊ LÀ ĐỒ NGỐC!
-Phải, chị rất ngốc! ngốc vì không trả thù được cho cha mình!
Chị thật hèn nhát! –chị Phương tức giận lên tiếng khiến tôi và chị bella khựng lại –tại sao chị không dám đối mặt với sự thật hả? Nếu ai đó hại cha chị thì chị phải tìm cách trả thù chứ! Đừng hèn nhát như vậy.
Chị Phương! –tôi cảm động nhìn chị -chị Phương nói đúng đó với lại ta chưa chăc chắn quái vật là người gây ra mọi chuyện mà.
Hả ý em là… -chị bella ngạc nhiên nhìn tôi.
Vì vết cắt cũng có thể do lũ sói nên ta chưa thể kết tôi quái vật được –Nhung vòng tay trước ngực giải thích.
-Vậy ư?
Đúng đó –tôi gật đầu.
Tốt quá chị phải đi xin lỗi hắn mới được –chị bella vui vẻ lên tiếng.
-Nhưng chị đang bị thương.
-Không sao đâu, mà quái vật ở phòng nào vậy?
Ở căn phóng phía tây ý –Nhung tươi cười hất đầu về phía cánh cửa.
-Căn phòng phía tây ư? Hắn sẽ không cho chị vào đâu.
Không sao đâu, chị đến xin lỗi chứ có làm gì đâu mà –chị Phương mỉn cười rồi kéo chị bella đi, chúng tôi cũng bất đắc dĩ phải đi cùng.Tôi nhìn theo bóng lưng của chị Phương mà lòng bất an vô cùng…chuyện gì vậy?!
“Cộc…cộc” chị bella gõ cửa nhưng chẳng thấy ai ra cả.
Hắn đi đâu nhỉ? –chị bella sốt ruột nhìn cánh cửa.
Ta cứ vao xem –tôi vừa nói vừa đẩy cánh cửa.Bước vào căn phòng của tên quái vật tôi và mọi người giật mình, căn phòng được phủ toàn màu đen bàn ghế thì ngổn ngang, mọi thứ đều bị xé tan.
Tối quá –tôi nhăn mày lên tiếng.
Ơ cái gì vậy này –giọng chị Phương vang liên, tôi liền nhìn theo hướng tay chị chỉ.
Oa một bông hồng –Nhung khẽ kêu lên, mắt long lanh nhìn bông hoa hông được đển trong một vòm kính nhỏ.Rôi nhỏ tiến về phía bông hoa tuyệt đẹp ấy.
Nhung…Nhung –tôi gọi theo nhưng nhỏ không nghe thấy cứ bươc như bị thôi miên vậy.
Ta đi theo mau –chị Phương liền bước vào trong, tôi và mọi người cũng bước nhanh theo.
Oa –chị bella ngạc nhiên nhìn bông hoa hồng đang phát sáng.
Đẹp thiệt –Nhung nói rồi định chạm vào bông hoa thì tôi ngăn lai rôi quát nhỏ:
-Nhung cậu làm gì vậy?
Bỏ ra –Nhung trừng mắt nhìn tôi khiến tôi giật mình, mắt của nhỏ…màu đỏ. Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ Nhung bị ai đó điều khiển?
“Xoảng” một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.Chiếc vòm kính từ từ rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh bắt tung tóe khắp nơi bông hoa hồng cũng theo đó mà rơi xuống.
N…Nhung –chị bella ngạc nhiên không thốt lên lời nhìn bông hồng yếu ớt nằm dưới đất.
Hả! ơ…đã sảy ra chuyện gì vậy? –Nhung như vờ thoát khỏi cơn mê ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Cậu không nhớ gì ư? –tôi nghi hoặc nhìn nhỏ, chẳng lẽ nhỏ bị sức mạnh hắc ám của ai chi phối? Không đúng, Obira đã bị giết chết rồi mà.
GƯ…Ư…Ư –con quái vật hét lên đau đớn ôm ngực trái nhìn bông hoa hồng.
Ngươi có sao không? –chị bella lo lắng đỡ hắn.
-là…ai?...ai?
Hả -tất cả ngạc nhiên.
AI ĐÃ LÀM VỠ HẢ! –hắn gầm lên khiến ai cũng sợ hãi, dù thấy quái vật tức giận nhiều lần nhưng lần này hắn thật sợ rất đáng sợ, chắc hẳn bông hoa hồng rất quan trọng với hắn.
Là…là…tô… -Nhung định nhận lỗi thì chị bella đã cản lại.
Là tôi! –chị liền xen vào khiến Nhung và tôi ngạc nhiên khẽ mấp máy môi:
-chị bella…
BIẾN ĐI! CÚT MAU!!!!!!! –tên quái vật liền rống lên giận dữ đập vỡ hết đồ đạc.
Tôi cũng không muốn ở đây nữa đâu, tạm biệt –chị nói rồi bỏ đi chúng tôi cũng bước ra ngoài để mặc quái vật ở trong.
Chúng ta làm sao đây chị bella đi rồi –tôi lo lắng quay sang chị Phương bỗng thoáng bất ngờ. Chị đang cười ư?Nụ cười đó…không thể nào! Tôi liền lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó ra.