Lâm Nhược vừa bước vào bối cảnh, khung cảnh xung quanh như biến đổi theo. Cảnh vật nhân tạo vốn rất giả, nhưng dưới bầu không khí mà cô tạo dựng, chúng cũng trở nên rất sống động.
“Tốt! Cut!” Hà Long kích động đến mức lông mày cũng như bay lên, “Tiểu Nhược, tôi cần chính cảm giác này đây! Quá tuyệt vời!”
Vừa cắt cảnh, bầu không khí quanh Lâm Nhược lại lập tức khôi phục lại như bình thường.
“Cháu cứ lo chưa có cảm giác, giờ thì cũng tạm ổn ạ.” Lâm Nhược mỉm cười bước ra khỏi bối cảnh.
“Không phải tạm ổn, mà là cực kỳ ổn! Chẳng trách Trần An hay lo lắng đủ điều tự dưng lại kêu gào muốn bấm máy nhanh như thế. Lão già đó kiếm được bảo bối rồi còn gì.” Lúc này, Hà Long thực sự hâm mộ Trần An từ tận đáy lòng.
Là một đạo diễn, cả đời ông chẳng mong ước gì hơn là có kịch bản hay và có diễn viên giỏi.
Trần An đã có kịch bản hay, giờ lại gặp được một diễn viên tốt như Lâm Nhược này, chắc chắn tương lai sẽ càng rộng mở.
“Tiểu Nhược, cháu nghỉ ngơi trước một chút đi. Hứa Tiêu, đến lượt cậu.”
Hứa Tiêu cũng kinh ngạc vì diễn xuất của Lâm Nhược, áp lực cực kỳ lớn ập tới khiến cho cậu ta lúc này còn không nhấc được chân lên nữa.
“Hứa Tiêu? Đần ra đó làm gì? Đến cậu!” Hà Long nhíu mày.
Hứa Tiêu thầm hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm bước vào bối cảnh.
Vị trí không chuẩn, người quay phim cuống cuồng điều chỉnh vị trí của mình, nhưng vẫn không tìm được góc quay tốt nhất.
“Hứa Tiêu, cậu hơi lùi xuống phía sau bên trái một bước nhỏ đi.” Người quay phim vừa quan sát hình ảnh của Hứa Tiêu trong máy, vừa chỉ đạo cậu ta thay đổi vị trí.
Hứa Tiêu giật mình, cứng người lùi lại phía sau.
“Bước dài quá, lại bước lên phía trước bên phải một chút.”
Mặt Hứa Tiêu lạnh như băng, nghiến răng lại đi lên bên phải phía trước một chút. Tuy vẫn không phải vị trí tốt nhất, nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.
Thấy sắc mặt Hứa Tiêu không tốt, người quay phim đành phải bỏ qua ý định bảo cậu ta di chuyển thêm chút nữa.
“Chuẩn bị xong, bắt đầu đi!” Hà Long nhìn Hứa Tiêu trên màn hình giám sát, phất quyển kịch bản, “Action!”
Trong MV, Hứa Tiêu diễn vai nam chính nho nhã lịch lãm, nhưng lúc này, nét mặt cậu ta cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên thể hiện cảm xúc như thế nào, chậm rãi bước về phía trước mà còn bước cùng tay cùng chân.
“Phụt” có nhân viên không nhịn được liền bật cười phì một tiếng.
Những người khác cũng thấy hơi khó xử, vai diễn của Lâm Nhược xinh đẹp như ảo mộng, mà diễn xuất của Hứa Tiêu đúng là không thể xem nổi. So hai người với nhau, thực sự có cảm giác rất khó coi.
Hứa Tiêu cứng người, cậu ta cũng nghe thấy có tiếng cười khẽ bên cạnh, trong lòng cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng càng không muốn chịu thua.
“Dừng lại!” Lông mày Hà Long nhíu lại thành hình chữ xuyên, “Hứa Tiêu, tôi bảo cậu bước chậm rãi về phía trước, chứ có bảo cậu đóng vai xác ướp đâu. Làm lại lần nữa!”
Hứa Tiêu cắn răng lùi lại góc bảy giờ, bắt đầu lại. Lúc này cậu ta nắm được vị trí cần bước tới ở đâu, nhưng làm thế nào mới là bước chậm rãi đi? Giống đi bình thường ngoài đường à?
Hứa Tiêu cố gắng hít thở chậm rãi, ép cho cơ thể đang căng cứng của mình thả lỏng ra, sau đó thả hai tay bước đi.
Lần này, cậu ta không đi cùng tay cùng chân nữa, nhưng vẫn không có cảm giác nhã nhặn thoải mái.
“Cut!!!” Hà Long bực tức nhảy nhổm lên, “Hứa Tiêu, tôi bảo cậu bước đi nhã nhặn như công tử cao quý, chứ có bảo cậu vội vội vàng vàng như mấy bà thím chạy đi chợ đâu. Ma đuổi sau lưng hay sao mà cậu cuống lên thế?! Làm lại!”
Sắc mặt Hứa Tiêu đã trở nên vô cùng khó coi, cậu ta lại nghiến răng lùi lại vị trí cũ, bắt đầu bước tới một lần nữa.
“Cut! Hứa Tiêu, là nhã nhặn, chứ không phải kiểu cách! Cậu đi chậm thế kia, định bắt chước gái lầu xanh, hay vừa đi vừa đếm kiến thế hả? Làm lại!”
Hứa Tiêu quay về, vừa nhấc chân, Hà Long đã đập bàn nhảy lên: “Hứa Tiêu, cậu có phải là tay mơ vừa bước chân vào nghề diễn đâu, sao ngay cả việc làm thế nào để máy quay bắt được góc đẹp nhất của cậu mà cũng không biết hả?! Lùi lại phía sau một chút! Thợ quay phim chỉ quay được mỗi chân của cậu kia kìa!”
“Đạo diễn Hà, ông bớt giận, có lẽ Hứa Tiêu căng thẳng quá. Ông cho cậu ấy nghỉ ngơi 10 phút thư giãn được không?” Đại diện Từ vội bước tới xin xỏ cho Hứa Tiêu.
“Thôi, mọi người nghỉ ngơi 30 phút. Hứa Tiêu, cậu nghiền ngẫm nhân vật của mình cho kỹ càng đi!” Nói xong, Hà Long rút bao thuốc trong túi ra, nói “Tôi đi hút điếu thuốc đã.” rồi đi ra chỗ khác.
Đại diện Từ gật đầu với Lâm Nhược, sau đó đi về phía Hứa Tiêu. Những nhân viên khác không muốn khiến Hứa Tiêu ngại ngùng, đều tự giác tản ra nghỉ ngơi.
Hứa Tiêu vẫn đứng im tại chỗ, hai nắm đấm siết chặt, sắc mặt lạnh như tảng băng.
“Uống ngụm nước đi.” Đại diện đưa chai nước khoáng trong tay cho Hứa Tiêu, khe khẽ thở dài, “Đạo diễn Hà nổi tiếng nghiêm khắc trong công việc, luôn cố gắng đạt được đến sự hoàn mỹ. Thật ra vừa rồi cậu diễn cũng rất khá, nhưng nếu biểu cảm có thể buông lỏng ra một chút thì chắc chắn sẽ tuyệt hơn.”
Hứa Tiêu nhìn người đại diện một lúc, cuối cùng cũng đón lấy chai nước uống một ngụm, nói: “Tôi đi dạo một chút, anh đừng đi theo.”
“Này, Hứa Tiêu…”
Hứa Tiêu không để ý đến người đại diện, thọc hai tay vào túi quần, đi vào trong khu rừng nhỏ ở bên cạnh.
Đến khi đi tới nơi không ai có thể nhìn thấy, cậu ta mới phát tiết, nhấc chân đạp mạnh vào thân cây trước mặt!
“Fuck!” Cậu ta đạp liên tục mấy cái, phát tiết hết cảm xúc ấm ức trong lòng xong mới hít sâu một hơi, tìm vị trí trống trải một chút, bắt đầu luyện tập làm thế nào để bước đi tao nhã như một công tử nhà giàu.
Lâm Nhược vòng hai tay trước ngực, đứng dựa vào thân cây, nhìn một lúc lâu, cuối cùng không kìm được đành phải lên tiếng: “Cách cậu bước đi không đúng.”
Hứa Tiêu cứng người, lúc quay đầu sang nhìn cô, sắc mặt cậu ta đã lạnh như tảng băng rồi: “Chị theo dõi tôi?”
“Phì! Cậu tưởng cậu đang quay phim điệp viên đấy à? Tôi theo dõi cậu làm gì?” Lâm Nhược cười, bước đến gần Hứa Tiêu.
Đã trốn đi tập lén một mình còn bị người khác nhìn thấy, người có tự tôn mạnh như Hứa Tiêu làm sao chịu được, cậu ta đang định quay người bỏ đi thì Lâm Nhược lại nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn muốn để mọi người cười nhạo sao?”
Hứa Tiêu dừng bước: “Chị muốn giúp tôi?”
Lâm Nhược mệt mỏi nhún vai: “Tôi chỉ muốn kết thúc công việc sớm một chút thôi.”
Lý do này nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn chuyện cô thấy tội nghiệp cho cậu ta nên Hứa Tiêu lại quay về.
Biết cố gắng, biết kiên trì, chỉ thiếu kinh nghiệm diễn xuất, nhưng tự tôn lại quá cao.
Sau khi ngã từ trên cây xuống, Lâm Nhược thực sự cảm thấy bụng không thoải mái lắm, nếu không cũng sẽ không đi theo Hứa Tiêu vào trong rừng.
“Cậu có mang máy mp3 không? Trong đó có ca khúc mới của cậu chứ? Hay di động cũng được.”
Hứa Tiêu rút mp3 trong túi ra. Lúc nào cũng mang theo mp3 để nghe ca khúc mới của mình dường như là thói quen chung của rất nhiều ca sỹ.
Lâm Nhược cầm mp3 nói: “Hát cho tôi nghe một lần bài hát mới của cậu đi.”
Hứa Tiêu khẽ nhíu mày, tuy không tình nguyện lắm, nhưng vẫn hắng giọng khe khẽ ngân nga. Làn điệu cao vút, nhưng lại du dương, thâm tình như một quý ông lịch lãm tuấn tú, rất khác biệt với những ca khúc tông cao tempo nhanh khác.
Hứa Tiêu ngân nga giai điệu một chút rồi dần dần hát thành tiếng. Chất giọng của cậu ta thiên về âm trầm thấp, từ tính, nhưng lại không khàn, một chất giọng tốt trời sinh. Dù không cần phải diễn xuất gì, thể hiện gì, chỉ cần cậu ta ở bên cạnh bạn, khe khẽ trò chuyện cũng đã đủ khiến bạn rung động rồi.
Chẳng trách với khả năng giao tiếp kém đến mức đó mà cậu ta cũng có thể đánh bật hết các đối thủ khác, vươn lên đứng thứ hai trong đợt thi tuyển nghệ sỹ mới.
Lâm Nhược uể oải dựa vào thân cây nghe Hứa Tiêu dùng hơn ba phút hát hết ca khúc của mình.
, tình cảm hoàn mỹ vĩnh viễn đọng lại ở nơi sâu thẳm trong linh hồn của hai người yêu nhau.
Từ lúc trẻ tuổi, đến trung niên, cuối cùng cùng nắm tay nhau từ từ già đi…
Khi Hứa Tiêu hát, Lâm Nhược vẫn quan sát cậu ta, nhưng cậu ta hoàn toàn đắm chìm trong ca từ của ca khúc, hoàn toàn không để ý. Lúc này, vẻ lạnh lùng trên mặt cậu ta đã hoàn toàn tan biến, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa đi rất nhiều, giống như một vườn huân y thảo yên lặng tao nhã dưới ánh nắng mặt trời vậy.
Hát xong, vẻ mặt Hứa Tiêu lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng mà chính cậu ta cũng không phát hiện ra.
“Về thôi.”
Hứa Tiêu ngớ người, hơi khó chịu nhìn Lâm Nhược. Không phải vừa rồi định hướng dẫn mình diễn xuất à, giờ chẳng nói chẳng rằng lại bảo cậu ta quay lại, cô nàng này đang trêu chọc cậu ta sao?!
“Vỏ cây không phẳng đâu, có kiến đấy.” Hứa Tiêu lạnh lùng nói.
Lâm Nhược cụp mắt nhìn thân cây, cười không mấy bận tâm: “Tôi to như thế này, cậu còn sợ kiến khiêng được tôi đi chắc.”
“Ý tôi là, chị sẽ tự mài rách váy.” Cứ dựa vào thân cây như không xương thế kia.
Mặt Hứa Tiêu không chút cảm xúc, quay người đi ra khỏi rừng cây.
Khóe môi Lâm Nhược khẽ run lên, quả nhiên, đúng là đứa trẻ bướng bỉnh không đáng yêu chút nào.
“Ngày mai quay chính thức, tốt nhất là tối nay cậu nên lấy trứng gà chườm mắt đi. Đây là MV đĩa đơn đầu tiên của cậu, phải có khởi đầu hoàn hảo chứ.”
Bóng lưng Hứa Tiêu hơi khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước thật nhanh ra ngoài.
“Cái cậu nhóc này, sao không biết ghi nhận lòng tốt của người khác thế?” Lâm Nhược hất cằm nhíu mày, chợt nhận ra Mặc ngốc nhà mình lại có thêm một ưu điểm nữa.
Mặc Lâm lẳng lặng bước từ sau thân cây ra, trầm mặc nhìn Lâm Nhược không nói gì.
“Mặc ngốc, ánh mắt đó của cậu là có ý gì hả? Khinh bỉ à?”
“Không.” Mặc Lâm nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Là chê ghét.”
Lâm Nhược á khẩu, rồi chợt cười phá lên: “Này ngốc, cậu có muốn xem ảnh lúc cậu say rượu không?”
Chủ nhân thật bốc đồng, lại lợi dụng yếu điểm uy hiếp anh ta! Mặc Lâm quay đầu đi: “Không xem.”
“Xem đi, xem đi, đáng yêu cực kỳ luôn!” Lâm Nhược mở bức ảnh ra giơ lên trước mặt Mặc ngốc, đắc ý quơ qua quơ lại.
“Lâm Nhược.” Đây là lần đầu tiên Mặc Lâm mở miệng gọi tên Lâm Nhược, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nhược, nói: “Đừng có tùy hứng nữa.”
Ôi trời ạ! Tùy hứng cái gì chứ, rõ ràng là cô đang nghiêm túc uy hiếp mà!
Lâm Nhược trừng mắt.
“Cô làm việc đi, lát nữa tôi quay lại.” Nói xong, Mặc Lâm bước đi thẳng.
Lâm Nhược đứng ngớ người tại chỗ. Vệ sỹ của cô sau khi chê chủ nhân, lại còn ngang nhiên trốn việc kìa!!!
Lạc Thần Tái Sinh
Chương 72-1