Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Thứ Ba

Ngày 30 tháng 10 năm 2012

7:20 tối.

Còn cách nhà mẹ Karen một dãy thì tôi bảo Holder dừng xe lại. Phải phấp phỏng suốt quãng đường về đây đã đủ tra tấn tôi, nhưng việc thực sự về đến nơi khiến tôi hoàn toàn kinh hãi. Tôi không biết phải nói gì với mẹ hoặc phải phản ứng thế nào khi bước qua cửa.

Holder tấp vào lề đường, cho xe đỗ lại. Cậu nhìn tôi lo lắng. “Cậu cần một đoạn ngắt chương?”

Tôi gật đầu, hít vào một hơi sâu. Cậu với qua ghế ngồi nắm lấy tay tôi. “Cậu sợ hãi điều gì nhất khi gặp cô Karen?”

Tôi xoay sang đối diện với cậu. “Mình sợ rằng dù hôm nay mẹ có nói điều gì, mình cũng không bao giờ có thể tha thứ cho bà. Mình biết sống với bà đời mình ổn hơn nhiều so với ở cùng bố, nhưng bà không đời nào biết được chuyện đó khi bắt cóc mình đi. Biết được bà cả gan làm những chuyện gì khiến mình không thể tha thứ. Nếu mình đã không thể tha thứ cho bố vì những gì ông làm… thì mình cảm thấy cũng không nên tha thứ cho Karen.”

Holder lướt ngón tay cái qua mu bàn tay tôi. “Có thể cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho Karen, nhưng cậu có thể biết ơn về cuộc sống cô ấy trao cho cậu sau chuyện đó. Cô ấy là một người mẹ tốt của cậu, Sky. Hãy nhớ điều đó khi nói chuyện với cô ấy hôm nay, được chứ?”

Tôi thở ra một hơi hoang mang. “Đó là phần mình không thể vượt qua,” tôi nói. “Thực sự bà là một người mẹ tốt, mình yêu bà. Mình yêu bà quá nhiều và sợ rằng sau ngày hôm nay mình không bao giờ có bà trong đời nữa.”

Holder kéo tôi lại gần và ôm tôi. “Mình cũng sợ điều đó cho cậu, tình yêu,” cậu nói, không giả vờ là mọi thứ sẽ ổn khi nó không thể ổn. Nỗi sợ về ẩn số chưa biết đang bao trùm lên cả hai chúng tôi. Chúng tôi đều không biết đời tôi sẽ rẽ về đâu sau khi tôi bước qua cánh cửa kia và liệu con đường đó chúng tôi có thể cùng nhau bước tiếp?

Tôi rời khỏi cậu, chống hai tay lên đầu gối, lấy can đảm đối mặt với chuyện này. “Mình đã sẵn sàng,” tôi nói. Cậu gật đầu rồi cho xe chạy vào làn đường, rẽ qua chỗ ngoặt, dừng lại trên lối đỗ xe nhà tôi. Nhìn thấy ngôi nhà còn khiến hai tay tôi run rẩy hơn trước. Holder mở cửa bên ghế lái đúng lúc chú Jack bước ra ngoài. Cậu quay lại với tôi.

“Ở đây nhé,” cậu nói. “Mình muốn nói chuyện với chú Jack trước.” Rồi cậu ra khỏi xe, đóng cửa lại sau lưng. Tôi ở lại theo lời cậu vì thực lòng tôi chẳng có gì phải vội vã ra ngoài. Holder cùng chú Jack nói chuyện vài phút. Việc chú Jack vẫn ở đây, làm chỗ dựa cho mẹ Karen, khiến tôi băn khoăn không biết mẹ có thực sự kể hết cho chú ấy nghe về những gì đã làm hay không. Tôi nghi ngờ việc chú ấy vẫn ở đây - nếu đã biết sự thực.

Holder quay lại xe, lần này bước về phía cửa hành khách nơi tôi đang ngồi. Cậu mở cửa và quỳ xuống cạnh tôi, lướt bàn tay qua má tôi, dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi. “Cậu sẵn sàng chưa?” Cậu ấy hỏi.

Tôi cảm thấy đầu mình gật xuống, nhưng không cảm thấy mình điều khiển động tác này. Tôi cảm thấy chân mình bước ra khỏi xe còn tay thì với lấy tay Holder, nhưng lại không biết mình cử động thế nào khi tôi thực sự muốn nấn ná trong xe. Tôi chưa sẵn sàng đi, nhưng vẫn bước ra, theo cánh tay Holder đi về phía ngôi nhà. Khi tôi đến chỗ chú Jack, chú vươn ra ôm lấy tôi. Ngay khi vòng tay quen thuộc của chú bao quanh tôi, tôi sực tỉnh lại và hít một hơi sâu.

“Cảm ơn cháu vì đã trở về,” chú nói. “Mẹ cháu cần một cơ hội để giải thích mọi chuyện. Hứa với chú là cháu sẽ cho mẹ một cơ hội nhé?”

Tôi lùi lại nhìn vào mắt chú. “Chú có biết mẹ đã làm gì không, chú Jack? Mẹ có kể cho chú không?”

Chú đau đớn gật đầu. “Chú biết, chú biết thật khó khăn với cháu, nhưng cháu cần được nghe mẹ cháu kể từ phương diện của cô ấy.”

Rồi chú quay về phía ngôi nhà, tay vẫn ôm lấy vai tôi. Holder cầm lấy tay tôi, họ cùng đưa tôi về cửa trước như thể tôi là một đứa trẻ yếu ớt.

Tôi không phải một đứa trẻ yếu ớt.

Dừng lại trên bậc thềm, tôi quay sang nhìn họ. “Cháu cần nói chuyện với mẹ một mình.”

Tôi biết mình đã muốn Holder đi cùng, nhưng tôi cần phải mạnh mẽ cho bản thân. Tôi yêu cách cậu bảo vệ tôi, nhưng đây là chuyện khó khăn nhất tôi từng phải làm - tôi muốn nói rằng tôi có thể tự đối mặt. Nếu một mình đối mặt được với chuyện này, tôi sẽ có đủ can đảm để đối mặt với bất cứ chuyện gì.

Không ai trong hai người phản đối. Tôi thực sự cảm kích, biết rằng họ đều tin tưởng vào tôi. Holder siết chặt tay tôi rồi đẩy tôi về phía trước, sự tự tin lấp lánh trong mắt. “Mình sẽ ở ngay đây nhé,” cậu nói.

Tôi hít một hơi sâu, rồi mở cửa.

Tôi bước vào phòng khách. Mẹ Karen ngừng đi đi lại lại trên sàn nhà và quay lại, trông thấy tôi. Ngay khi mắt chúng tôi gặp nhau, bà mất kiểm soát, ào tới chỗ tôi. Tôi không biết mình mong chờ nhìn thấy điều gì trên gương mặt bà khi bước qua ngưỡng cửa, nhưng đó chắc chắn không phải vẻ nhẹ nhõm thế này.

“Con vẫn ổn,” bà nói, dang tay ôm lấy cổ tôi. Bà áp chặt bàn tay vào sau đầu tôi, kéo tôi về phía bà trong khi nức nở khóc. “Mẹ rất xin lỗi, Sky. Mẹ vô cùng xin lỗi khi con đã tìm ra mọi chuyện trước khi mẹ có thể kể cho con.” Bà cố hết sức để nói, nhưng những tiếng thổn thức đã cuốn đi mọi lời lẽ. Nhìn thấy bà đau đớn thế này khiến tim tôi đau xé. Dù biết bà lừa dối, tôi cũng không quên ngay được mười ba năm yêu thương gắn bó với bà, vì thế nhìn bà đau buồn thế này chỉ khiến tôi nhức nhối thêm.

Ôm lấy khuôn mặt tôi, bà nhìn vào mắt tôi. “Mẹ thề là mẹ định nói với con tất cả vào đúng giây phút con bước sang tuổi mười tám. Mẹ ghét việc con đã tự khám phá ra mọi chuyện. Mẹ đã làm mọi điều có thể để ngăn chuyện đó xảy ra.”

Tôi bỏ tay bà ra khỏi mặt tôi rồi bước quanh bà. “Con không biết phải đáp lại những điều mẹ đang nói thế nào.” Tôi quay lại, nhìn vào mắt bà. “Con có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại quá sợ việc hỏi chúng. Nếu mẹ trả lời chúng, làm sao con biết được là mẹ đang nói thật? Làm sao con biết được mẹ sẽ không nói dối con như đã nói dối suốt mười ba năm qua?”

Mẹ Karen bước vào bếp lấy một miếng khăn ăn lau mắt. Bà hít vào vài hơi run rẩy, cố trấn tĩnh lại. “Lại đây ngồi với mẹ, con yêu,” bà nói, rồi bước qua tôi tới ghế dài. Tôi vẫn đứng đó, nhìn bà ngồi vào mép đệm. Bà liếc lên tôi, khuôn mặt tràn ngập nỗi buồn. “Đi, con,” bà nói, “Mẹ biết con không tin mẹ và con có mọi quyền không tin mẹ vì những gì mẹ đã làm. Nhưng nếu con lắng nghe trái tim và nhận ra sự thật rằng mẹ yêu con còn hơn cả chính mẹ, con sẽ cho mẹ một cơ hội giải thích.”

Đôi mắt bà đong đầy chân thật. Vì lẽ đó, tôi bước tới ghế, ngồi đối diện với bà. Bà hít một hơi sâu rồi thở ra, trấn an mình đủ lâu để có thể bắt đầu giải thích.

“Để nói hết về chuyện đã xảy đến với con… trước tiên mẹ cần giải thích về chuyện đã xảy đến với mẹ.” Bà ngừng lại trong vài phút, cố không òa khóc. Nhìn vào mắt bà, tôi thấy dù bà sắp kể chuyện gì, đó cũng là một chuyện khó có thể chịu đựng nổi. Tôi muốn ôm lấy bà, nhưng không thể. Dù yêu bà thật nhiều, tôi cũng không thể an ủi bà lúc này.

“Mẹ đã có một người mẹ tuyệt vời, Sky. Con sẽ rất yêu bà đấy. Tên bà là Dawn, bà yêu hai anh em mẹ vô cùng. Anh trai mẹ, John, lớn hơn mẹ mười tuổi, vì thế hai anh em không bao giờ so đo với nhau. Bố của mẹ mất khi mẹ lên chín và John giống như một người cha trong đời mẹ hơn là một người anh. Anh là người bảo vệ, che chở cho mẹ. Mẹ có một người mẹ và một người anh trai thật tốt. Không may, khi mẹ mười ba tuổi, John đã trở thành người cha thực sự của mẹ khi mẹ của mẹ cũng qua đời.

Khi ấy John mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng. Mẹ chẳng có gia đình nào sẵn lòng nhận nuôi, vì thế anh ấy đã làm việc phải làm. Đầu tiên mọi việc khá ổn. Nhưng mẹ đã nhớ mẹ của mẹ quá nhiều và thật lòng, John cũng có một thời gian khó khăn khi phải giải quyết mọi chuyện bày ra trước mắt. Anh ấy vừa ra trường, vừa bắt đầu công việc mới, mọi thứ thật gian nan với anh. Với cả hai anh em. Năm mẹ mười bốn tuổi, những căng thẳng trong công việc đổ ập xuống đầu anh ấy. Anh ấy bắt đầu uống rượu, còn mẹ bắt đầu nổi loạn, thi thoảng còn đi chơi rất khuya.

Một đêm khi mẹ về nhà, John đã rất tức giận với mẹ. Vụ cãi nhau nhanh chóng chuyển thành đánh nhau, anh ấy đánh mẹ vài cái. Anh ấy chưa bao giờ đánh mẹ trước đây, nên mẹ rất kinh hoàng. Mẹ chạy về phòng, vài phút sau anh ấy vào để xin lỗi. Chuyện anh ấy cư xử tệ hại vì rượu mấy tháng nay làm mẹ sợ. Giờ lại thêm chuyện anh ấy đánh mẹ nữa… mẹ kinh hãi anh ấy.”

Karen cựa mình trên đi văng, với tới ly nước nhấp một ngụm. Tôi nhìn bàn tay bà khi bà đưa ly lên miệng, những ngón tay đang run rẩy.

“Anh ấy cố xin lỗi mẹ nhưng mẹ không nghe. Sự ngoan cố của mẹ làm anh ấy nổi điên thêm, anh ấy đẩy mẹ xuống giường và bắt đầu hét vào mặt mẹ. John gào thét liên tục, rằng mẹ đã hủy hoại cuộc đời anh ấy, rằng mẹ cần cảm ơn anh ấy vì mọi thứ anh ấy làm cho mẹ… rằng mẹ phải mang ơn chuyện anh ấy đã làm việc cực nhọc thế nào để chăm lo cho mẹ.”

Karen hắng giọng, nước mắt lại dâng lên khi bà cố gắng tiếp tục kể về sự thật đau lòng trong quá khứ. Bà đưa mắt nhìn tôi. Tôi nhận thấy những từ ngữ trên đầu lưỡi bà thật quá khó khăn để thốt ra.

“Sky…” bà thổn thức. “Anh trai mẹ đã cưỡng bức mẹ đêm đó. Anh ta không chỉ làm chuyện đó một lần, mà nó tiếp diễn hầu như hàng đêm sau đó trong vòng hai năm.”

Tôi đưa tay che miệng, thở gấp. Máu rút hết khỏi đầu tôi, nhưng tôi cảm giác nó cũng đang rút cạn khỏi toàn bộ phần còn lại của cơ thể mình. Tôi cảm thấy hoàn toàn trống rỗng khi nghe những lời của mẹ, vì tôi quá sợ phải nghe tiếp điều có lẽ bà chuẩn bị nói với mình. Ánh mắt bà bây giờ còn trống rỗng hơn tôi cảm thấy. Không muốn đợi bà kể nữa, tôi hỏi luôn.

“Mẹ… John… có phải bố con không?”

Bà gật đầu nhanh khi nước mắt lã chã tuôn ra. “Ừ, con yêu. Đúng là ông ta. Mẹ rất xin lỗi.”

Toàn thân tôi rung lên khi tiếng nấc vỡ ra, vòng tay của mẹ Karen ôm chặt lấy tôi ngay khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra khỏi mắt tôi. Tôi ôm lấy mẹ, níu chặt lấy áo mẹ. “Con rất tiếc vì ông ta đã làm thế với mẹ,” tôi khóc. Karen xích lại gần tôi trên ghế, hai mẹ con ôm lấy nhau, cùng khóc cho những gì chúng tôi phải chịu đựng, dưới bàn tay của người đàn ông chúng tôi đã yêu bằng cả trái tim mình.

“Vẫn còn nữa,” bà nói. “Mẹ muốn kể với con mọi chuyện, được không?”

Tôi gật đầu khi bà rời ra, nắm lấy bàn tay tôi.

“Năm mười sáu tuổi, mẹ nói với một người bạn chuyện ông ta làm. Cô ấy nói với mẹ mình, sau đó bà đã tố giác việc này. Vào thời điểm ấy, John đã làm trong lực lượng cảnh sát được ba năm và đã có tên tuổi. Khi bị thẩm vấn, ông ta tuyên bố mẹ bịa chuyện vì ông ta cấm mẹ gặp bạn trai. Cuối cùng ông ta trắng án, vụ này bị bác bỏ, nhưng mẹ biết mẹ không bao giờ có thể sống cùng ông ta nữa. Mẹ sống với vài người bạn cho đến khi tốt nghiệp vào hai năm sau. Mẹ không bao giờ nói chuyện với ông ta nữa.

Sáu năm sau, mẹ mới gặp lại ông ta. Mẹ đã hai mươi mốt tuổi và đang học cao đẳng. Mẹ ở cửa hàng tạp hóa, đứng tại lối đi bên cạnh thì nghe thấy giọng ông ta. Mẹ cứng người, không thể thở khi nghe thấy ông ta trò chuyện. Mẹ có thể nhận ra giọng nói ấy ở bất cứ đâu. Có điều gì đó trong giọng nói ấy làm mẹ khiếp sợ đến độ không bao giờ quên được.

Nhưng ngày hôm đó, không phải giọng ông ta làm mẹ tê liệt… mà là con. Mẹ nghe thấy ông ta nói chuyện với một cô bé và ngay lập tức nhớ lại tất cả những đêm ông ta làm tổn thương mẹ. Mẹ thấy buồn nôn kinh khủng, khi biết những gì ông ta có thể làm. Mẹ đi theo ông ta và con, cách một quãng, nhìn hai người trò chuyện. Ông ta rời chiếc xe đẩy hàng vài bước. Lúc đó mắt mẹ gặp mắt con. Con nhìn mẹ một lúc lâu. Con là cô bé xinh đẹp nhất, nhưng cũng là cô bé tuyệt vọng nhất mẹ từng thấy. Chính giây phút nhìn vào mắt con, mẹ đã biết ông ta cũng làm với con chính xác việc đã làm với mẹ. Mẹ có thể thấy nỗi sợ hãi lẫn vô vọng trong ánh mắt của con.

Vài ngày tiếp theo, mẹ cố tìm hiểu mọi thứ về con, về mối liên hệ của con với ông ta. Mẹ biết được chuyện xảy đến với mẹ con và ông ta đang nuôi con một mình. Cuối cùng mẹ lấy hết can đảm gọi điện cho cảnh sát, nặc danh tố giác ông ta, mong rằng rồi ông ta sẽ phải hứng chịu những gì đáng phải chịu. Một tuần sau, mẹ nghe được rằng sau khi họ hỏi han con, vụ án đã bị bác bỏ ngay bởi Cơ quan Bảo vệ Trẻ em. Mẹ hầu như chắc chắn việc ông ta giữ vị trí cấp cao trong lực lượng hành pháp đã tác động tới vụ bác bỏ đó. Đây là lần thứ hai ông ta thoát tội. Mẹ không thể chịu nổi ý nghĩ để con sống tiếp cùng ông ta khi đã biết những gì xảy đến với con. Mẹ chắc chắn còn những cách khác mình có thể làm, nhưng mẹ còn quá trẻ và sợ hãi thay cho con, sợ muốn chết. Mẹ không biết phải làm gì nữa, khi mà luật pháp đã bỏ rơi cả hai chúng ta.

Vài ngày sau mẹ đã quyết định. Nếu không ai định giúp con thoát khỏi ông ta… thì mẹ sẽ làm. Ngày mẹ dừng xe lại trước nhà con, mẹ không bao giờ quên được hình ảnh cô bé ngồi một mình trên cỏ, đau khổ gục đầu xuống cánh tay mà khóc. Khi mẹ gọi tên con và con chạy lại chui vào xe với mẹ… mẹ con mình đã lái xe đi và không bao giờ nhìn lại.”

Karen siết chặt tay tôi, nhìn tôi tha thiết. “Sky, mẹ thề bằng cả trái tim mình rằng mẹ chỉ muốn bảo vệ con khỏi ông ta. Mẹ đã làm mọi điều có thể để ngăn ông ta tìm ra con. Ngăn con tìm kiếm ông ta. Chúng ta không bao giờ nhắc lại về ông ta, và mẹ đã cố gắng giúp con vượt qua quá khứ để có thể sống một cuộc đời bình thường. Mẹ biết mình không thể giấu con mãi. Mẹ biết sẽ đến một ngày mẹ phải đối mặt với những gì mình làm… nhưng chẳng sao hết. Chẳng chuyện gì làm mẹ vướng bận. Mẹ chỉ muốn con được an toàn cho đến khi con đủ lớn, để con không bao giờ bị gửi trả về với ông ta.

Hôm trước khi đón con đi, mẹ đã đến nhà con. Chẳng có ai ở đó. Mẹ bước vào trong bởi muốn tìm thứ gì đó có thể vỗ về con khi con đã an toàn bên mẹ. Một thứ như tấm chăn yêu thích hay chú gấu Teddy. Nhưng khi bước vào phòng con, mẹ nhận ra rằng chẳng thứ gì trong ngôi nhà này có thể mang lại cho con sự vỗ về. Nếu con cũng giống mẹ, mọi thứ liên hệ với ông ta đều sẽ nhắc con nhớ tới chuyện ông ta làm với mình. Vì thế mẹ chẳng lấy gì, mẹ không muốn con nhớ tới chuyện cũ.”

Karen đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng, lát sau bà quay lại với một hộp gỗ nhỏ. Bà đặt nó vào tay tôi. “Nhưng mẹ không thể rời đi mà không mang theo những thứ này. Mẹ biết khi đến ngày phải nói cho con sự thật, con sẽ muốn biết tất cả về mẹ đẻ của mình. Mẹ không tìm được nhiều, nhưng những gì tìm được, mẹ đã gìn giữ cho con.”

Nước mắt chan chứa khi tôi lướt ngón tay qua chiếc hộp lưu giữ những ký ức duy nhất về người phụ nữ tôi chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội nào để nhớ. Tôi không thể mở nó ra. Không thể. Tôi cần mở nó một mình.

Karen vén tóc tôi ra sau tai, tôi ngẩng lên nhìn bà. “Mẹ biết điều mẹ làm là sai, nhưng mẹ không hối tiếc. Nếu mẹ phải làm lại để con được an toàn, mẹ sẽ không chần chờ đến một giây. Mẹ cũng biết chắc chắn con ghét mẹ vì đã lừa dối con. Không sao đâu, Sky, vì mẹ yêu con đủ cho cả hai chúng ta rồi. Đừng bao giờ tự trách mình về điều con cảm thấy trước việc mẹ làm với con. Mẹ đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này, cho cuộc nói chuyện này suốt mười ba năm, vì thế mẹ cũng đã chuẩn bị cho bất cứ quyết định nào của con. Hãy cứ làm điều tốt nhất với con. Mẹ sẽ gọi cảnh sát ngay nếu con muốn mẹ làm thế. Mẹ sẵn sàng kể cho họ nghe mọi điều mẹ vừa nói với con nếu điều đó giúp con tìm lại yên bình. Nếu con cần mẹ đợi đến khi con tròn mười tám tuổi để con được sống tiếp trong ngôi nhà này, mẹ sẽ đợi. Mẹ sẽ ra đầu thú ngay giây phút con được phép chăm lo cho chính mình theo pháp luật và mẹ sẽ không bao giờ chất vấn về yêu cầu của con. Nhưng dù con lựa chọn cách nào, Sky, dù con quyết định làm gì, cũng đừng lo cho mẹ. Mẹ chỉ cần biết là con đã được an toàn. Dù điều gì xảy đến với mẹ, nó cũng đáng với từng giây phút suốt mười ba năm qua mẹ được sống bên con.”

Tôi nhìn xuống chiếc hộp và tiếp tục khóc, không biết phải làm gì. Tôi không biết điều gì là đúng, điều gì là sai, liệu điều đúng đắn có trở nên sai trái trong tình huống này không. Tôi biết mình không thể trả lời mẹ ngay lúc này. Tôi cảm thấy như thể với mọi chuyện mẹ vừa kể cho tôi, những điều tôi biết về lẽ phải và công bằng vừa tát vào mặt tôi một cái đau điếng.

Tôi ngẩng lên nhìn mẹ, lắc đầu. “Con không biết,” tôi thì thầm. “Con không biết con muốn gì nữa.” Tôi không biết mình muốn gì, nhưng tôi biết mình cần gì. Tôi cần một quãng ngắt chương.

Tôi đứng dậy. Mẹ vẫn ngồi đó, nhìn tôi đi ra cửa. Không thể nhìn vào mắt bà, tôi chỉ lẳng lặng mở cửa. “Con cần suy nghĩ ít lâu,” tôi lặng lẽ nói rồi bước ra ngoài. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Holder đã dang tay ôm lấy tôi. Tôi cầm chiếc hộp gỗ trong một tay, tay kia ôm quanh cổ cậu, vùi đầu vào vai cậu. Tôi khóc trên áo cậu, không biết phải bắt đầu thẩm thấu mọi thứ vừa nghe được như thế nào. “Bầu trời,” tôi nói. “Mình cần nhìn lên bầu trời.”

Holder không hỏi gì. Cậu biết chính xác điều tôi đang nói, vì thế cậu nắm tay tôi đưa đến xe. Chú Jack trở vào trong nhà khi Holder cùng tôi lái xe ra khỏi lối xe chạy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...