Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 25


Chương trước Chương tiếp

Chủ Nhật

Ngày 28 tháng 10 năm 2012

7:29 tối.

Tôi đứng dậy nhìn xuống giường, hơi thở ngưng lại trước nỗi sợ hãi vì những âm thanh đang dâng lên từ đáy sâu cuống họng.

Mình sẽ không khóc.

Mình sẽ không khóc.

Chầm chậm sụp xuống, tôi đặt tay lên mép giường, lướt ngón tay qua những ngôi sao màu vàng dính đầy trên nền vải chăn bông xanh thẫm. Tôi nhìn trân trân vào đám sao cho đến khi chúng bắt đầu nhòe đi qua những giọt nước đang phủ mờ mắt tôi.

Nhắm nghiền mắt lại vùi đầu xuống nệm, tôi túm lấy lớp ga trải giường vo thành một nắm. Đôi vai tôi bắt đầu run rẩy khi những tiếng thổn thức mà tôi quyết liệt kìm nén bỗng vỡ òa ra. Tôi đứng vụt dậy, vừa hét lên vừa lột phăng tấm ga ném nó qua phòng.

Tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm, điên cuồng nhìn quanh xem còn thứ gì để ném nữa không. Tôi chộp lấy đám gối trên giường rồi quăng nó vào hình ảnh phản chiếu trong gương của một đứa con gái mà tôi không còn biết nữa. Nó đang vừa chằm chằm nhìn lại tôi, vừa nấc lên thảm hại. Những giọt nước mắt ủy mị của nó làm tôi tức điên lên. Chúng tôi bắt đầu lao vào nhau cho đến khi nắm đấm của chúng tôi va sầm vào nhau qua gương, khiến lớp kính vỡ tan. Tôi nhìn nó vỡ vụn thành hàng triệu mảnh lấp lánh đổ sụp xuống tấm thảm.

Túm chặt lấy tủ đồ, đẩy nó qua một bên, tôi để cho một tiếng thét bị kìm nén quá lâu nữa thoát ra khỏi họng. Khi chiếc tủ đứng vững trở lại, tôi mở toang từng ngăn kéo ném hết những thứ bên trong ra, vừa quăng vừa liệng vừa đá tất cả những thứ nằm trên đường đi của tôi. Tôi chụp lấy những ô rèm cửa màu xanh da trời mỏng manh, giật mạnh cho đến khi thanh treo gẫy rắc và những tấm rèm rơi lả tả xuống quanh mình. Tôi với tới chồng hộp cao ngất ở góc phòng, và rồi không cần biết bên trong chứa gì, tôi tóm chiếc hộp trên cùng ném vào tường với tất cả sức mạnh mà thân hình cao vỏn vẹn một mét sáu của mình có thể huy động được.

“Tôi ghét cậu!” Tôi gào khóc. “Tôi ghét cậu, ghét cậu, tôi ghét cậu!”

Tôi tiếp tục ném bất cứ thứ gì tìm được trước mặt.

Mỗi lần mở miệng gào thét, tôi lại nếm phải vị mằn mặn của nước mắt đang chảy thành dòng xuống má.

Đột ngột, đôi cánh tay của Holder bao bọc lấy tôi từ phía sau và ghì chặt đến nỗi tôi trở nên bất động. Tôi giật lại, giằng ra, la hét thêm cho đến khi những hành động của tôi không còn là hành động có ý thức nữa. Chúng chỉ còn là những phản ứng vô thức.

“Dừng lại đi Sky,” cậu ấy điềm tĩnh nói bên tai tôi, không cho tôi thoát ra. Tôi nghe thấy lời cậu ấy, nhưng vẫn giả vờ là không. Hoặc đơn giản tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục kháng cự, nhưng cậu ấy vẫn siết chặt cánh tay mình.

“Đừng có động vào tôi!” Tôi gào đến lạc cả giọng, hai tay cào cấu tay cậu ấy. Một lần nữa, cậu ấy chẳng hề nao núng.

Đừng chạm vào tôi. Làm ơn, làm ơn, làm ơn.

Giọng nói mong manh ấy vang vọng trong tâm trí. Tôi lập tức rũ ra trong vòng tay Holder. Cùng với sự yếu đuối ấy, nước mắt tôi rơi lã chã, lòng tôi tan nát. Tôi chỉ còn là chiếc bình đựng nước mắt không ngừng nhỏ giọt.

Tôi yếu đuối và tôi đang để người kia chiến thắng.

Holder nới lỏng vòng tay, đặt bàn tay lên vai tôi, quay tôi lại đối diện với mình. Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt cậu. Tôi như tan ra nơi lồng ngực cậu trong thất bại rã rời. Tôi túm chặt lấy áo sơ mi của cậu thổn thức, má áp vào tim cậu. Holder đặt tay lên sau đầu tôi rồi cúi xuống bên tai tôi.

“Sky.” Giọng cậu ấy đều đều, điềm tĩnh. “Cậu cần phải rời khỏi đây. Ngay bây giờ.”

Tôi không thể nhấc chân. Toàn thân tôi đang run lẩy bẩy, tôi sợ rằng chân mình sẽ không nhúc nhích dù tôi có muốn đi chăng nữa. Như biết được, Holder bế xốc tôi lên tay, đưa tôi ra khỏi phòng ngủ. Cậu bế tôi qua đường, đặt tôi vào ghế xe. Cầm lấy tay tôi và nhìn xuống nó, cậu chộp lấy áo khoác từ ghế sau. “Đây, lấy cái này chùi máu đi. Mình sẽ vào trong sắp xếp lại thứ gì có thể.” Cửa xe đóng lại, cậu chạy ào qua con đường. Tôi nhìn xuống bàn tay, ngạc nhiên khi thấy mình bị chảy máu. Thậm chí tôi còn không cảm nhận được nó. Quấn chặt bàn tay trong tay áo cậu ấy, tôi co chân lên ghế và gục đầu xuống khóc.

Tôi không nhìn Holder khi cậu trở lại xe. Toàn thân tôi đang run lên theo từng cơn nức nở cứ tuôn ra không ngớt. Holder khởi động lái xe đi, rồi với qua ghế ngồi chạm vào đầu tôi, lặng lẽ vuốt ve tóc tôi trong suốt quãng đường về khách sạn.

Cậu giúp tôi ra khỏi xe và dìu tôi về phòng, không hề hỏi xem tôi có ổn hay không. Cậu biết rằng tôi không ổn. Khi cửa phòng khách sạn đóng lại sau lưng, cậu đưa tôi tới giường, giúp tôi ngồi xuống. Cậu đẩy vai tôi cho đến khi tôi nằm xuống, cởi giày cho tôi. Bước vào phòng tắm, cậu trở lại với một tấm khăn ướt, nâng bàn tay tôi lên lau thật sạch. Cậu kiểm tra xem có mảnh kính nào không, rồi nhẹ nhàng nâng tay tôi lên miệng hôn.

“Chỉ có vài vết xước thôi,” Holder nói. “Không có gì quá sâu đâu,” Cậu chỉnh lại đầu tôi trên gối rồi cởi giày của mình, leo lên giường nằm cạnh tôi. Kéo chăn đắp cho cả hai, cậu ôm tôi vào lòng, áp đầu tôi vào ngực. Cậu cứ ôm chặt tôi như thế, không một lần hỏi vì sao tôi khóc. Như cậu vẫn làm khi chúng tôi là trẻ con.

Tôi cố xua tan khỏi đầu những hình ảnh nhớ được ban nãy, nhưng chúng không chịu biến đi. Sao một người bố có thể làm thế với con gái bé bỏng của mình… chuyện này vượt quá khả năng nhận thức của tôi. Tôi tự nhủ rằng chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra đâu, rằng mình chỉ tưởng tượng thôi, nhưng mọi phần tâm trí trong tôi đều biết nó đã xảy ra. Mọi phần tâm trí trong tôi đều nhớ tại sao tôi lại mừng vui đến thế khi chui vào chiếc xe đó với mẹ Karen. Mọi phần tâm trí trong tôi đều nhớ tất cả những đêm âu yếm lũ con trai trên giường, tôi đều chẳng cảm thấy gì khi nhìn lên những ngôi sao. Mọi phần tâm trí trong tôi đều òa vỡ trong hoảng loạn vào cái đêm Holder và tôi suýt quan hệ. Mọi phần tâm trí trong tôi đều nhớ và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để quên chúng đi. Tôi không muốn nhớ lại bố tôi đã rên rỉ hay đụng chạm thế nào vào tôi trong những đêm ấy, nhưng mỗi giây trôi qua, những ký ức lại càng trở nên sống động và tôi càng khó kìm nén được nước mắt.

Holder hôn lên mái đầu tôi, nói lại với tôi mọi chuyện rồi sẽ ổn và tôi không nên lo lắng thế. Nhưng cậu ấy không biết. Cậu ấy không biết tôi nhớ được nhiều đến thế nào, chuyện đó đã làm gì với trái tim tôi, tâm hồn tôi, lý trí tôi, cả lòng tin vào con người của tôi nữa.

Biết được những chuyện đó xảy đến với mình, do một người thân duy nhất trong đời tôi gây ra, thảo nào tôi đã tống khứ mọi ký ức khỏi đầu. Tôi chỉ nhớ được về cái ngày bị mẹ Karen bắt đi và giờ tôi đã hiểu tại sao. Tôi không cảm thấy mình gặp tai họa vào khoảnh khắc bị bà bắt đi khỏi cuộc sống của mình. Với một cô bé con đang sống trong nỗi kinh hoàng, hẳn tôi phải cảm thấy như mẹ Karen đang cứu thoát mình.

Tôi hướng ánh mắt lên Holder. Cậu đang nhìn xuống tôi. Cậu đang đau đớn cho tôi, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt ấy. Đưa ngón tay lau đi dòng nước mắt của tôi, cậu dịu dàng hôn lên môi tôi. “Mình xin lỗi. Lẽ ra mình không bao giờ nên để cậu vào trong.”

Cậu ấy lại đang tự trách mình. Cậu ấy luôn cảm thấy như thể mình đã làm một điều gì kinh khủng lắm, trong khi tôi thấy cậu chẳng khác nào người hùng của đời mình. Cậu đã ở bên tôi qua tất cả những chuyện này, vững vàng đưa tôi bước qua cơn hoảng loạn cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Cậu chẳng làm gì ngoài việc ở cạnh bên tôi, vậy mà vẫn cảm thấy chuyện này là lỗi của mình.

“Holder, cậu chẳng làm gì sai cả. Đừng xin lỗi nữa,” tôi nói qua hàng nước mắt. Holder lắc đầu, vén một lọn tóc bị bung ra sau tai tôi.

“Mình không nên đưa cậu đến đó. Tìm hiểu về sự thật ngay sau những việc kia là quá sức chịu đựng với cậu.”

Tôi chống khuỷu tay, nâng người lên nhìn Holder. “Không phải vì chuyện đến đó. Chính những ký ức mới khiến mình không chịu nổi. Cậu làm sao kiểm soát được những gì bố mình làm với mình. Đừng chỉ trích bản thân về mọi chuyện tồi tệ xảy đến với những người quanh cậu nữa.”

Cậu lùa tay qua tóc tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng. “Cậu đang nói gì vậy? Ông ấy đã làm gì cậu?” Những từ ngữ rất ngập ngừng thoát ra, bởi hẳn là cậu đã biết. Có lẽ hồi còn bé chúng tôi đều biết chuyện xảy đến với tôi, chỉ là chúng tôi từ chối không chịu hiểu.

Tôi thả tay, ngả đầu tựa lên ngực Holder, không trả lời. Nước mắt tôi lại trào lên nhức nhối. Cậu choàng một tay thật chặt quanh lưng tôi, tay kia ôm siết lấy đầu tôi, tì má lên đó. “Không, tình yêu,” cậu thì thầm. “Không,” cậu nhắc lại, không muốn tin vào điều tôi thậm chí còn chưa nói ra. Tôi túm chặt áo cậu chỉ khóc trong lúc cậu ôm tôi, tin chắc rằng tôi yêu cậu vì cậu cũng ghét bố tôi nhiều như tôi vậy.

Holder hôn lên đỉnh đầu tôi, tay vẫn ôm thật chặt. Cậu ấy không nói xin lỗi hay hỏi rằng có thể bù đắp cho tôi chuyện đó thế nào, bởi cả hai đều đang hoang mang bối rối. Chúng tôi đều không biết phải làm gì tiếp theo. Giờ tôi chỉ biết rằng mình chẳng còn nơi nào để đi. Tôi không thể trở về với người bố có quyền chăm nom tôi hợp pháp. Tôi cũng không thể trở về với người phụ nữ đã bắt cóc tôi đi. Và dưới ánh sáng đang soi tỏ quá khứ, hóa ra tôi vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, vì thế tôi chưa thể tự trông cậy vào chính mình. Holder là người duy nhất trong đời không bỏ tôi lại trong hoàn toàn vô vọng.

Ngay cả khi được bảo vệ trong vòng tay cậu ấy, những hình ảnh lẫn ký ức vẫn không thoát khỏi đầu tôi, dù tôi có làm gì, có gắng gượng đến mức nào, tôi vẫn không thể ngừng khóc. Cậu ấy lặng lẽ ôm lấy tôi, tôi không thể ngừng nghĩ về chuyện mình cần thôi khóc. Tôi cần Holder mang đi tất cả những cảm xúc, cảm giác này trong thoáng chốc, bởi tôi không thể xua chúng đi. Tôi không muốn nhớ về những chuyện xảy ra trong những đêm bố vào phòng mình. Tôi ghét ông ta. Từng tế bào trong cơ thể tôi đều ghét người đàn ông đó vì đã cướp đi lần đầu tiên ấy của tôi.

Tôi nhổm dậy, cúi gần hơn xuống Holder. Tay cậu đặt lên đầu tôi, mắt kiếm tìm mắt tôi, muốn biết rằng liệu tôi có ổn không.

Tôi không ổn chút nào.

Tôi trườn lên người Holder và hôn cậu, muốn cậu xua tan đi những cảm giác này. Tôi thà không cảm thấy gì còn hơn bị ám ảnh bởi nỗi buồn đau cùng thù hận. Túm lấy vạt áo Holder, tôi cố lột nó qua đầu cậu nhưng cậu đã đẩy tôi nằm ngửa ra. Cậu chống người nhổm dậy, nhìn xuống tôi.

“Cậu đang làm gì vậy?” Cậu ấy hỏi.

Tôi trượt tay ra sau gáy Holder, kéo gương mặt cậu lại gần, nhấn môi lên môi cậu. Chỉ cần tôi hôn cậu ấy vừa đủ, cậu ấy sẽ động lòng và hôn lại tôi. Thế là tất cả sẽ trôi xa.

Cậu áp tay lên má tôi, từng chút hôn lại tôi. Tôi buông tay khỏi đầu cậu bắt đầu cởi áo, nhưng cậu giật tay tôi ra và kéo lại áo cho tôi. “Ngừng lại đi. Sao cậu lại làm vậy?”

Đôi mắt cậu ngập tràn hoang mang lo lắng. Tôi không thể trả lời câu hỏi, vì tôi thậm chí còn không chắc. Tôi biết mình chỉ muốn những cảm xúc nọ tan biến đi, nhưng nó còn hơn thế. Nó hơn thế rất nhiều, vì tôi biết ngay lúc này nếu cậu ấy không xua tan đi những gì người đàn ông kia làm với tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể cười nói hay hít thở nữa.

Chỉ cần Holder xua tan chúng đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. “Làm tình với mình đi.”

Vẻ mặt đanh lại, Holder nhìn chằm chằm tôi đầy gay gắt. Cậu nhổm khỏi giường rồi đứng dậy, bước xuống sàn nhà. Cậu bồn chồn cào tay qua tóc, bước lại đứng bên cạnh giường.

“Sky, mình không thể. Mình không biết sao cậu lại yêu cầu chuyện đó ngay lúc này.”

Tôi ngồi dậy, đột nhiên sợ rằng cậu ấy sẽ không đồng ý. Tôi lần đến mép giường nơi cậu ấy đứng cạnh và nhổm dậy trên đầu gối, níu lấy vạt áo cậu ấy. “Làm ơn đi,” tôi van nài. “Làm ơn đi, Holder. Mình cần chuyện này.”

Cậu ấy kéo tay tôi ra khỏi áo, lùi lại hai bước, lắc đầu, vẫn hoàn toàn không hiểu. “Mình không làm chuyện này đâu Sky. Chúng ta sẽ không làm chuyện này. Cậu đang bị sốc hay gì đó… mình không biết. Giờ mình thậm chí còn không biết nói gì nữa.”

Tôi ngồi sụp xuống giường trong thất bại ê chề. Nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, tôi nhìn lên cậu ấy, hoàn toàn tuyệt vọng. “Xin cậu mà.” Tôi hạ mắt xuống hai bàn tay, thu chúng lại trong lòng, không thể nhìn thẳng vào mắt cậu trong khi nói. “Holder… ông ta là người duy nhất từng làm chuyện đó với mình.” Tôi chầm chậm hướng ánh mắt lên. “Mình cần cậu xóa tan cảm giác đó đi. Xin cậu mà.”

Nếu lời lẽ có thể làm tan nát tâm hồn, những lời lẽ của tôi hẳn đã xé toang cậu ấy làm đôi. Đầu cậu gục xuống, nước mắt dâng đầy. Tôi biết điều mình đang yêu cầu cậu ấy là gì, tôi ghét việc đó, nhưng tôi cần nó. Tôi cần làm bất cứ điều gì có thể để giảm bớt nỗi đau cùng lòng hận thù trong tôi. “Làm ơn đi, Holder.”

Cậu ấy không muốn lần đầu tiên của chúng tôi lại như thế này. Tôi cũng mong là không phải, nhưng đôi khi có những nhân tố lớn hơn tình yêu lại quyết định thay cho bạn. Ví như lòng căm hận. Đôi khi để rũ bỏ đi lòng căm hận, bạn trở nên tuyệt vọng và liều lĩnh. Holder biết về lòng căm hận, biết về nỗi đau đớn. Giờ đây cậu ấy biết tôi cần chuyện đó đến mức nào, dù cậu ấy có đồng ý hay không.

Bước trở lại giường, Holder quỳ gối xuống sàn trước mặt tôi, mắt ngang tầm mắt tôi. Cậu ôm lấy eo tôi và kéo tôi ra gần mép giường, sau đó trượt bàn tay ra sau đầu gối tôi, quấn chân tôi quanh người cậu. Cậu lột áo tôi qua đầu, mắt vẫn dán chặt vào mắt tôi. Khi áo tôi đã được cởi ra, cậu cởi đến áo mình. Rồi quàng tay ôm lấy tôi, cậu đứng dậy, nâng tôi lên theo và nhẹ nhàng hạ tôi xuống. Cậu hạ mình xuống phía trên tôi, hai tay chống xuống đệm ở hai bên đầu tôi, mắt nhìn xuống tôi đầy bất an. Ngón tay cậu lau đi một giọt nước mắt vừa chảy xuống thái dương tôi. “Được rồi,” cậu nói vẻ chắc chắn, dù đôi mắt thể hiện điều ngược lại.

Cậu nhổm dậy, với tới ví trên bàn đầu giường, lấy ra chiếc bao cao su. Cậu cởi quần ra, không một lần rời mắt khỏi tôi. Cậu quan sát tôi như thể đang chờ đợi bất cứ dấu hiệu nào cho thấy tôi đổi ý. Hoặc như thể sợ tôi lại lên cơn hoảng loạn. Tôi không chắc mình có hoảng loạn hay không, nhưng tôi phải làm chuyện này. Tôi không thể để bố chiếm hữu phần thân thể mình thêm một giây nào nữa.

Những ngón tay Holder lần tới khuy quần jean của tôi, cởi nó ra, sau đó kéo cả chiếc quần xuống. Tôi hướng ánh mắt lên trần nhà, cảm thấy với mỗi bước tiến tới của cậu, bản thân tôi như trôi dạt đi ngày một xa hơn.

Tôi băn khoăn không biết mình có bị hủy hoại hay không. Không biết mình có thể tìm thấy chút sung sướng nào không khi cùng cậu ấy làm chuyện này.

Holder không hỏi liệu tôi có chắc đây là điều tôi muốn không. Cậu biết là tôi chắc chắn, vì thế câu hỏi không cần được thốt ra. Cậu cúi xuống hôn lên môi tôi trong lúc cởi đồ lót của tôi. Thật mừng khi cậu hôn tôi, vì tôi sẽ có lý do để nhắm mắt lại. Tôi không thích cách cậu nhìn mình… như thể cậu đang ao ước giá bây giờ được ở đâu đó - bất cứ nơi đâu - chứ không phải ở bên tôi. Tôi vẫn nhắm mắt khi cậu rời môi ra để đeo bao vào. Và khi cậu trở lại phía trên tôi, tôi kéo cậu sát vào mình, muốn được làm chuyện này ngay trước khi cậu đổi ý.

“Sky.”

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy sự hoài nghi trên nét mặt cậu ấy, vì thế tôi lắc đầu. “Không, đừng nghĩ gì cả. Hãy làm thôi, Holder.”

Holder nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ tôi, không thể nhìn tôi. “Mình chỉ không biết phải làm thế nào với tất cả chuyện này, tình yêu ạ. Mình không biết như thế có sai trái không, hay cậu có thực sự cần thế không. Mình sợ rằng nếu làm chuyện này, mình sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn với cậu.”

Lời cậu cắt xuyên qua trái tim tôi, vì tôi biết chính xác ý cậu là gì. Tôi không biết đây có phải thứ mình cần không. Tôi không biết nó có hủy hoại mọi chuyện giữa chúng tôi hay không. Nhưng ngay lúc này tôi tuyệt vọng muốn tống khứ thứ nọ đi cùng với bố mình và tôi liều mình bất chấp tất cả. Vòng tay tôi đang quấn chặt lấy cậu bắt đầu run rẩy và tôi khóc. Holder vẫn vùi đầu vào cổ tôi, bàn tay ôm lấy mặt tôi, nhưng ngay khi nghe thấy tôi khóc, dường như cậu cũng cố gắng nén nước mắt của mình. Sự thật cậu đau khổ rất nhiều vì chuyện này chứng tỏ cậu hiểu. Tôi vùi đầu vào cổ cậu nâng mình lên, lặng lẽ van xin cậu làm theo những gì tôi yêu cầu.

Và cậu ấy làm. Cậu ấy chỉnh lại vị trí, hôn lên mái đầu tôi, rồi chầm chậm đi vào trong tôi.

Tôi không thốt lên một tiếng nào, bất chấp cơn đau.

Thậm chí tôi không thở, bất chấp lá phổi đang gào thét.

Thậm chí tôi cũng không nghĩ về chuyện đang diễn ra giữa chúng tôi lúc này, vì tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi đang tưởng tượng ra những ngôi sao trên trần nhà mình và tự hỏi nếu không bao giờ phải đếm chúng nữa thì tôi có bóc sạch những thứ chết tiệt ấy ra khỏi trần nhà không.

Tôi đã thành công trong việc giữ bản thân tách biệt khỏi những gì Holder làm cho đến khi cậu đột ngột dừng lại phía trên, đầu vẫn vùi chặt vào cổ tôi. Cậu thở khó nhọc và sau một khoảnh khắc, cậu thở dài rồi dứt khoát lùi hẳn lại. Cậu nhìn xuống tôi rồi nhắm nghiền mắt, lăn xuống khỏi người tôi, ngồi ra phía mép giường, lưng quay về phía tôi.

“Mình không thể,” cậu nói. “Sai trái lắm, Sky. Sai trái vì cậu rất tuyệt vời, nhưng mình lại hơi tiếc từng giây phút chết tiệt của chuyện này.” Nói rồi cậu đứng lên, mặc quần vào, chộp lấy áo sơ mi lẫn chìa khóa phòng từ tủ đồ. Không nhìn lại tôi một lần, cũng chẳng nói lời nào, cậu rời khỏi phòng khách sạn.

Tôi lập tức bò khỏi giường vào phòng tắm vì cảm thấy nhơ bẩn. Tôi thấy tội lỗi vì đã khiến cậu ấy làm chuyện vừa rồi, mong rằng nước từ vòi hoa sen sẽ xối hết tội lỗi ấy đi. Tôi kỳ cọ từng phần trên người với xà phòng cho đến khi da đau rát, nhưng không có tác dụng. Tôi đã có được một khoảnh khắc thân mật nữa bên cậu và rồi lại phá hủy nó đi. Tôi có thể thấy nỗi xấu hổ trên mặt Holder khi cậu đi khỏi. Khi cậu bước qua cánh cửa, từ chối không chịu nhìn tôi.

Tắt nước, tôi bước ra khỏi vòi. Sau khi lau khô người, tôi chộp lấy chiếc áo choàng sau cửa phòng tắm để mặc vào. Tôi chải đầu, nhét mấy món xà phòng bàn chải vào trong túi. Tôi không muốn bỏ đi mà không nói cho Holder biết, nhưng tôi không thể ở lại đây. Tôi cũng không muốn cậu phải đối mặt với tôi sau những gì vừa xảy ra. Tôi có thể gọi một chiếc taxi đưa tôi tới trạm xe bus và rời khỏi trước khi cậu ấy quay lại.

Nếu cậu ấy có định quay lại.

Mở cửa phòng tắm, tôi bước ra, không nghĩ sẽ thấy Holder ngồi trên giường với hai tay đan vào nhau giữa đầu gối. Cậu phóng ánh mắt lên tôi ngay khi thấy cửa phòng tắm mở ra. Tôi dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm cậu. Mắt cậu đỏ ngầu. Một mảnh vải xé tạm từ chiếc áo quấn quanh bàn tay cậu, đẫm máu. Tôi lao đến cầm tay cậu lên, tháo mảnh áo ra để kiểm tra nó.

“Holder, cậu đã làm gì vậy?” Tôi lật lên lật xuống bàn tay cậu và thấy một vết cắt dài, sâu chạy dọc các khớp ngón tay. Cậu rụt tay về, quấn lại mảnh áo.

“Mình ổn,” cậu nói vẻ lảng tránh. Cậu đứng lên, tôi lùi lại, nghĩ rằng cậu lại bước ra ngoài. Nhưng cậu vẫn đứng ngay trước mặt tôi, nhìn xuống tôi.

“Mình rất xin lỗi,” tôi thì thào, ngước nhìn. “Mình không nên bảo cậu làm chuyện đó. Mình chỉ cần…”

Holder ôm lấy mặt tôi, ép môi lên môi tôi, cắt ngang lời xin lỗi nửa chừng ấy. “Đừng,” cậu ấy nhìn vào mắt tôi. “Cậu hoàn toàn không có gì phải xin lỗi. Mình không rời đi ban nãy bởi phát điên vì cậu. Mình rời đi bởi vì phát điên với chính bản thân mình.”

Tôi lùi lại khỏi đôi tay Holder, trở về giường, không muốn cậu tự trách mình thêm nữa. “Không sao.” Tôi lật những lớp chăn lên. “Giờ mình không thể mong cậu muốn mình theo cách đó nữa. Mình thật sai trái, ích kỷ và nhẫn tâm khi yêu cầu cậu làm chuyện đó. Mình thực sự xin lỗi.” Tôi nằm xuống, quay lưng lại để cậu không thể nhìn thấy nước mắt của mình. “Hãy đi ngủ thôi, được không?”

Giọng tôi bình tĩnh hơn nhiều so với mong muốn. Tôi thực sự không muốn Holder cảm thấy tồi tệ. Cậu ấy chẳng làm gì ngoài việc ở đây cùng tôi, trải qua tất cả những chuyện này, vậy mà tôi chưa làm được gì để đền đáp. Điều tốt nhất tôi có thể làm cho cậu ấy là ngừng lại tất cả để cậu ấy không cảm thấy bắt buộc phải ở cạnh tôi. Cậu ấy chẳng nợ tôi điều gì.

“Cậu nghĩ mình gặp khó khăn với chuyện này vì mình không muốn cậu sao?” Holder bước sang phía giường tôi đang quay mặt vào và quỳ xuống. “Sky, mình thấy khó khăn vì mọi chuyện xảy đến với cậu làm con tim chết tiệt của mình tan nát, mình không biết phải giúp cậu thế nào. Mình muốn ở đây bên cậu, giúp cậu vượt qua tất cả, nhưng mỗi từ ngữ thốt ra khỏi miệng mình lại luôn có vẻ như không đúng. Mỗi lần chạm vào hay hôn cậu, mình lại sợ rằng cậu không muốn thế. Giờ cậu bảo mình quan hệ với cậu vì muốn xóa tan những cảm giác cùng ông ta, mình hiểu. Mình hoàn toàn hiểu lý do của cậu, nhưng thật không dễ dàng khi cậu thậm chí không thể nhìn vào mắt mình. Thật đau đớn vô cùng, vì cậu không đáng bị thế. Cậu không đáng phải chịu đựng cuộc sống này, tình yêu ạ, và chẳng có điều khốn kiếp nào mình làm được để cậu thấy khá hơn. Mình muốn làm mọi chuyện khá hơn nhưng không thể. Mình cảm thấy quá bất lực.”

Bằng cách nào đó Holder đã ngồi lên giường kéo tôi lại gần, tôi quá quan tâm đến những lời cậu nói nên chẳng nhận ra. Cậu ấy vòng tay ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng, quàng chân tôi quanh hông. Ôm lấy khuôn mặt tôi, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Và dù mình đã ngừng lại, mình không bao giờ nên bắt đầu mà không nói cho cậu biết mình yêu cậu đến mức nào. Mình yêu cậu nhiều lắm, Sky. Mình không xứng được chạm vào cậu cho đến khi cậu biết rằng mình chạm vào cậu chỉ vì yêu cậu, không vì gì khác.”

Rồi Holder áp môi lên môi tôi, thậm chí không cho tôi một cơ hội nói rằng tôi cũng yêu cậu thật nhiều. Tôi yêu cậu nhiều đến mức dường như thân thể cũng phát đau. Lúc này tôi chẳng còn nghĩ được gì khác ngoài việc quá yêu chàng trai này, cậu ấy cũng quá yêu tôi, bất chấp những chuyện xảy đến trong đời, tôi chẳng muốn ở đâu khác ngoài khoảnh khắc này, bên cậu ấy.

Tôi cố truyền tải mọi cảm xúc qua nụ hôn nhưng không đủ. Tôi rời ra, hôn lên cằm, lên mũi, lên trán cậu ấy, hôn cả lên dòng nước mắt đang chảy xuống má. “Mình cũng yêu cậu. Mình không biết phải làm gì lúc này nếu không có cậu, Holder. Mình yêu cậu nhiều lắm và mình xin lỗi. Mình muốn cậu là người đầu tiên của mình, mình xin lỗi vì ông ta đã cướp đi điều đó khỏi tay cậu.”

Holder kiên quyết lắc đầu, bắt tôi im lặng bằng một nụ hôn chớp nhoáng. “Đừng bao giờ nói lại điều đó. Đừng bao giờ nghĩ lại điều đó. Bố cậu đã cướp đi lần đầu của cậu theo cách không thể tưởng tượng được, nhưng mình đảm bảo rằng đó là tất cả những gì ông ta có thể cướp đi. Vì cậu mạnh mẽ lắm, tình yêu ạ. Cậu thông minh, vui tính, xinh đẹp, lại tràn đầy dũng cảm và mạnh mẽ. Những gì ông ta làm không thể cướp đi bất cứ phần tốt đẹp nào của cậu. Cậu đã vượt qua ông ta một lần, giờ cậu sẽ vượt qua được lần nữa. Mình biết cậu làm được.”

Holder áp tay lên tim tôi, kéo tay tôi áp lên tim cậu. Rồi cậu hạ ánh mắt xuống người tôi, để chắc chắn rằng tôi vẫn ở đây, chú ý đến cậu tuyệt đối. “Kệ xác những lần đầu tiên ấy đi Sky. Thứ duy nhất quan trọng với mình khi bên cậu là những điều vĩnh viễn.”

Tôi hôn cậu ấy. Chúa ơi, tôi thực sự hôn cậu ấy. Tôi hôn cậu ấy với mọi gam cảm xúc đang tràn ngập trong mình. Cậu ấy ôm lấy đầu tôi, ngả tôi nằm xuống giường rồi trèo lên tôi. “Mình yêu cậu,” cậu ấy nói. “Mình yêu cậu từ lâu lắm rồi, chỉ chưa thể nói với cậu thôi. Có vẻ chẳng đúng đắn tí nào khi để cậu yêu mình trong khi mình lại giấu giếm quá nhiều.”

Nước mắt lại trào xuống má tôi, dù vẫn là những giọt nước mắt ấy, trào ra từ đúng đôi mắt ấy, nhưng với tôi chúng hoàn toàn mới mẻ. Chúng không trào ra từ con tim đau hay giận dữ… mà từ cảm giác kỳ diệu đang choáng ngợp tôi ngay lúc này, khi nghe Holder nói yêu tôi đến nhường nào.

“Cậu sẽ chẳng chọn được thời điểm nào tốt hơn đêm nay để nói yêu mình đâu. Vì thế, mình hạnh phúc khi cậu đã đợi.”

Cậu ấy mỉm cười, nhìn tôi đắm đuối. Cúi xuống, cậu ấy hôn tôi, rót đầy vị của mình vào miệng tôi. Cậu ấy hôn tôi thật dịu dàng, nhẹ nhàng lướt môi qua môi tôi trong lúc cởi áo choàng tắm của tôi. Tôi thở gấp khi bàn tay cậu ấy thong thả tiến vào trong, những ngón tay vuốt ve vùng bụng tôi. Cảm giác được cậu ấy âu yếm lúc này hoàn toàn khác so với mười lăm phút trước. Đó là cảm giác mà tôi muốn cảm nhận.

“Chúa ơi, mình yêu cậu,” cậu ấy nói, lướt bàn tay quanh eo tôi. Những ngón tay chầm chậm lần xuống đùi, tôi rên rỉ bên miệng cậu, dẫn đến một nụ hôn còn mãnh liệt hơn. Cậu đặt bàn tay lên mặt trong đùi tôi và hơi ấn nhẹ, muốn dịch vào phía trong, nhưng tôi chùn lại và trở nên căng thẳng. Cảm thấy khoảnh khắc ngập ngừng vô tình của tôi, cậu rời ra và nhìn xuống tôi. “Hãy nhớ, tình yêu. Mình chạm vào cậu bởi vì mình yêu cậu. Không vì lý do nào khác.”

Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, vẫn sợ rằng sự tê liệt và nỗi sợ hãi sắp ùa qua mình lần nữa. Holder hôn lên má tôi, kéo vạt áo choàng khép lại.

“Cậu mở mắt ra đi,” cậu dịu dàng nói. Khi tôi làm theo, cậu đưa ngón tay lần theo một giọt nước mắt của tôi. “Cậu đang khóc kìa.”

Tôi mỉm cười trấn an. “Không sao đâu. Chúng là những giọt nước mắt hạnh phúc đấy.”

Holder gật đầu, nhưng không mỉm cười. Cậu nhìn tôi một thoáng, rồi cầm lấy tay tôi, đan tay hai đứa vào nhau. “Mình muốn làm tình với cậu, Sky, và mình nghĩ cậu cũng muốn. Nhưng trước tiên mình cần cậu hiểu một điều.” Cậu ấy siết chặt tay tôi, cúi xuống, hôn lên một dòng nước mắt nữa vừa ứa ra. “Mình biết thật khó khăn để cậu cho phép bản thân cảm nhận chuyện này. Cậu đã luyện tập từ quá lâu để ngăn chặn mọi cảm xúc, cảm giác mỗi khi ai đó chạm vào cậu. Nhưng mình muốn cậu biết những gì bố cậu làm với thân thể nhỏ bé của cậu ngày xưa không phải thứ khiến cậu tổn thương. Chính những gì ông ta làm với lòng tin của cậu vào ông ta mới khiến cậu đau đớn. Cậu đã phải chịu đựng một trong những điều tồi tệ mà một đứa trẻ phải chịu đựng, lại do người hùng trong đời cậu gây ra… người mà cậu ngưỡng mộ… mình không thể tưởng tượng nổi cảm giác ấy thế nào. Nhưng hãy nhớ rằng những chuyện ông ta làm với cậu không đời nào liên quan đến chúng ta khi chúng ta ở bên nhau thế này. Khi mình chạm vào cậu, mình chạm bởi mình muốn cậu hạnh phúc. Khi mình hôn cậu, mình hôn bởi cậu có đôi môi tuyệt diệu nhất trên đời và mình không thể không hôn lên. Và khi mình làm tình với cậu - mình đang định làm điều đó đây - vì mình yêu cậu. Cái ý nghĩa tiêu cực mà cậu hay liên hệ với mọi sự động chạm xác thịt trong đời cậu không có nghĩa gì với mình cả. Không có nghĩa với hai ta. Mình chạm vào cậu, vì mình yêu cậu, không vì gì khác.”

Từng lời dịu dàng của cậu chảy tràn vào tim tôi, làm dịu đi lo lắng. Cậu hôn tôi rất khẽ, tôi thả lỏng người dưới bàn tay cậu - bàn tay đang chạm vào tôi vì tình yêu. Tôi đáp lại bằng cách tan chảy hoàn toàn vào cậu, môi hòa vào môi, tay đan vào tay, cùng hòa theo nhịp điệu quấn quýt nhịp nhàng. Tôi nhanh chóng trở nên ngây ngất, sẵn sàng trải nghiệm người con trai này bởi tôi muốn và chỉ thế thôi.

“Mình yêu cậu,” cậu ấy thì thầm.

Toàn bộ thời gian chạm vào tôi, khám phá tôi bằng tay, bằng môi và mắt, Holder vẫn nói đi nói lại rằng cậu ấy yêu tôi nhiều đến thế nào. Lần đầu tiên, tôi hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, muốn cảm nhận từng cử chỉ, từng lời nói yêu thương của cậu. Cuối cùng, khi đã ném áo choàng qua một bên và sẵn sàng ở phía trên tôi, cậu nhìn xuống tôi, vừa mỉm cười vừa đưa tay vuốt ve gương mặt tôi.

“Hãy nói rằng cậu yêu mình đi,” Holder nói.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cậu với niềm tin không dao động, muốn cậu cảm nhận tất cả sự chân thành trong lời nói của mình. “Mình yêu cậu, Holder. Yêu nhiều lắm. Và cậu biết đấy… Hope cũng vậy.”

Đôi lông mày giãn ra, cậu thở phào một hơi như thể đã kìm nén nó trong suốt mười ba năm để chờ đợi chính những lời này. “Tình yêu, ước gì cậu cảm nhận được điều cậu vừa nói có ý nghĩa với mình đến thế nào.” Rồi, ngay lập tức môi cậu phủ lên môi tôi, mùi vị vừa quen thuộc vừa ngọt ngào ấy thấm qua miệng tôi đúng lúc cậu vào sâu trong tôi, lấp đầy tôi bằng bản thân cậu và nhiều hơn thế. Cậu lấp đầy tôi bằng lòng chân thành, bằng tình yêu cậu dành cho tôi… Tôi níu chặt lấy vai cậu, chuyển động cùng cậu, cảm thấy được mọi thứ. Mọi thứ tuyệt diệu trên đời.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...