Lạc Lối
Chương 8
Ngày 12 tháng Mười hai 2006
Mới chỉ ba ngày trôi qua kể từ hôm chúng tôi trao đổi qua email. Dù sao, cũng tốt. Như thế, tôi không dành thời gian để nghĩ về những gì mình làm, và tôi quá cần tiền. Chúng tôi đã thỏa thuận sẽ gặp nhau lúc hai giờ chiều, cho một giờ được định giá 100 euro. Chỉ một giờ, trước khi tôi đến làm tại trung tâm quảng cáo qua điện thoại. Cho đến tận phút cuối, tôi vẫn không biết liệu mình có thực sự đến chỗ hẹn không. Nhưng chứng viêm màng túi đã dẫn bước cho tôi một cách tự nhiên.
Không thực sự biết tại sao hay làm thế nào, tôi thấy mình đang trên đường đến con phố nổi tiếng ấy, bước đi như thể người ta đến một cuộc hẹn không được ghi trong sổ tay nhưng lại không thể quên. Tôi cố gắng làm ra vẻ không quan tâm đến buổi hẹn này khi mặc một chiếc quần bò xoàng xĩnh cùng áo gi lê. Nhưng dưới lớp quần áo mà tôi muốn tỏ ra bình thường, phòng trường hợp tôi bất chợt gặp người quen trên đường, không ai có thể tưởng tượng ra đôi tất dài, hơi cọ vào người một chút. Điều đó đã khiến tôi phì cười khi xỏ nó vào, tôi thấy hơi nực cười. Thậm chí sáng nay tôi đã cạo lông chân lúc tắm. Dĩ nhiên tôi vẫn thường làm việc này, nhất là từ khi sống với Manu, nhưng lần này tôi thực sự chú tâm, cạo đi cạo lại chỗ đầu gối và mắt cá chân. Một chỗ rất tế nhị, mắt cá chân. Tôi muốn quyến rũ và gây ấn tượng tốt. Những lý do của việc làm tỉ mẩn này vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
Trên đường đi tôi nhận ra rằng mình đã không chuẩn bị lý do để giải thích nếu gặp ai đó trên phố. Suy cho cùng cũng chẳng có gì nghiêm trọng, tôi nói dối rất tài, tôi sẽ phịa ngay ra cái gì đó. Dù sao, khi gần đến ga, tôi vẫn rảo bước. Càng đến đó nhanh, tôi càng có thể kết thúc chuyện này nhanh chóng.
Tôi nhẩm những quy tắc mà tôi buộc mình phải tuân theo một cách có hệ thống trong đầu: một lần, không hơn. Lẽ ra tôi phải hút một điếu trước khi đi. Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Như thế tôi sẽ bình tĩnh hơn nhiều, thư thái hơn nhiều, sự việc có lẽ sẽ khiến tôi vui. Có lẽ.
Tôi đề phòng một số điều mà tôi cho là cần thiết một cách kỳ cục: tôi sẽ không lộ mặt trước, trước tiên tôi sẽ đợi ông ta đến. Sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn tin đây là một trò đùa. Đứng trước khách sạn đã hẹn, tôi kiên nhẫn chờ đợi trong cái giá lạnh của tháng Mười hai, nhìn những người đi bộ, gần như mong ngóng Joe đến để không phải chịu đựng cơn gió lạnh buốt thêm nữa. Joe, bức phát thảo sẽ thành hiện thực trong chốc lát.
Một loạt những câu hỏi đến với tôi một cách rất hợp lý. Ông ta nói với tôi là đã thuê một phòng. Liệu ông ta có để lại tên thật ở quầy lễ tân không? Tôi đã không nói gì khi ông ta đề nghị với tôi một nơi như thế này, nhưng tôi thấy lựa chọn ấy thật thảm hại hết mức. Ông ta hẳn phải kiểm tra tất cả những người tình mới của mình tại đây, và nếu họ xứng đáng, ông ta sẽ khiến họ mơ tưởng những lần tiếp theo khi dẫn họ đến những nơi thích hợp hơn. Nhưng chung quy lại, nếu như ông ta chỉ muốn ngủ với họ, thì tại sao lại phải đau đầu đến thế? Nếu điều đó là thật, ông ta đã có thứ mình muốn tại đây.
Sát giờ hẹn, một người đàn ông đứng tuổi dừng lại trước tòa nhà, bình thản nhìn xung quanh, như thể chẳng có chuyện gì. "Một người đàn ông đứng tuổi", đó là cách nói khi người ta lịch sự và khi không muốn nói ra từ "già". Vậy nên, tóm lại, ông ta già. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mình sẽ ngủ với một người đàn ông ngần ấy tuổi.
Ông ta hoàn toàn chẳng giống trong ảnh. Dù nhìn có vẻ trẻ hơn, dáng vẻ thể thao hơn, ông ta vẫn ở cái tuổi 57 của mình. Ông ta mặc áo sơ mi ca rô đỏ, quần thể thao và đi giày basket; mái tóc hoa râm hợp với tuổi ông ta. Chòm ria mép rậm vẫn còn màu nâu tô điểm cho phần giữa gương mặt ông ta. Không hẳn là có phong cách, nhưng ít nhất ông ta vẫn tạo ra nét riêng của chính mình. Một người mà chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quay lại nhìn trên phố, nhưng cũng không hẳn là một người làm ta chán ngán. Làm sao mà tin được tôi sắp nhìn gã này trần truồng! Sao mà tin được rằng ông ta sẽ muốn sờ vào người tôi! Tôi đã run rẩy vì phát tởm. Có lẽ là bởi tôi đã chờ đợi một điều tệ hại hơn là việc nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp và băng qua phố đến gặp ông ta. Tôi cũng nghĩ rằng mình đã ép mình không suy nghĩ nữa.
Ông ta đã nhìn thấy tôi đến và thay đổi nét mặt. Tôi không thể nói được là theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi. Chúng tôi hôn má nhau mau lẹ, không tránh khỏi có chút căng thẳng ở cả hai người. Nhưng thái độ của ông ta đột nhiên trở lại thư thái, và ông ta đã tự giới thiệu hết sức lịch sự, giọng nhẹ nhàng. Chúa ơi, ông ta già biết chừng nào! À đúng, giờ cái tuổi 57 của ông ta đã rõ ràng.
- Chào, Laura, ông ta buông lời trong khi vẫn quan sát tôi.
- Chào, Joe, tôi đáp, chẳng biết nói thêm gì.
Tôi không thể tự ngăn mình nhìn ông ta từ đầu đến chân, không hề ngượng nghịu. Nói thật, tôi chẳng hề cảm thấy đặc biệt xúc động, mà thấy thù ghét thì đúng hơn. Lối phát âm của ông ta đập vào tôi và khơi dậy trong tôi mong muốn tìm hiểu nó: ông ta nói giọng tỉnh lẻ. Ngữ điệu của ông ta, cái giọng ngân lên cuối câu của ông ta: ông ta là hiện thân đầy đủ của một đứa con tỉnh lẻ di cư ra "thành phố lớn" để gây dựng sự nghiệp nhưng không bao giờ có thể hoàn toàn xóa bỏ được nguồn gốc của mình. Đến lúc này, tôi tự hỏi liệu ông ta có trả tiền cho mình thật không. Nhìn thứ quần áo lố lăng tầm thường, thậm chí còn quá rẻ tiền của ông ta, đương nhiên tôi có quyền đặt câu hỏi.
Dáng vẻ của ông ta để lộ một thói quen nào đó, đây rõ ràng không phải lần đầu tiên với ông ta. Chắc chắn là ông ta hài lòng về vẻ bề ngoài của tôi. Tôi làm như không nhận thấy ông ta đang nhìn chòng chọc vào mặt mình với đôi mắt trợn ngược lên trời. Sự xuất hiện của tôi là một món quà từ trên trời rơi xuống với ông ta: ông ta có thể mơ ước gì hơn thế? Một sinh viên nữ, bán thân lần đầu tiên, và, hơn thế nữa, lại với một mức giá thấp đến nực cười. Trước tiên ông ta run rẩy vì sung sướng và trong thâm tâm ca ngợi lựa chọn sáng suốt của mình.
Về phần mình, tôi hoảng loạn liếc nhìn ra xung quanh. Một nỗi sợ hãi vô biên bao bọc lấy tôi kể từ lúc gặp ông ta. Tôi chỉ muốn đi vào, bởi chỉ sợ một điều duy nhất xảy ra lúc ấy, đó là ai đấy nhận ra tôi. Hẳn ông ta biết điều này, qua gương mặt hơi co rúm lại của tôi; ông ta đã mở đường. Hẳn ông ta phải thấy được rất nhiều điều khi lần đâu tiên nhìn thấy tôi trên vỉa hè như vậy.
Tôi theo sau ông ta lách qua cửa ra vào. Nhìn cách ông ta hành động, tôi đoán ông ta biết các ngón nghề.
Tôi ngoan ngoãn bước sau ông ta, như để ẩn mình. Tôi nghĩ mình không muốn thấy ánh mắt của nhân viên lễ tân. Anh ta không dễ bị lừa, anh ta biết rất rõ điều gì đang diễn ra và rằng căn phòng được đặt trước cho cả buổi chiều nay sẽ không đón tiếp những khách du lịch vừa xuống tàu, mệt mỏi vì chuyến đi.
Tôi ẩn mình kỹ đến nỗi đã không nhận thấy những hiến binh ngay lập tức: Joe không hề đi chậm lại hoặc nhăn nhó trước cái nhìn của họ, tóm lại là không hề có một dấu hiệu nào khiến tôi lo sợ bồn chồn. Dù vậy họ vẫn ở đó: hai hoặc ba cái đầu đội mũ kepi đang bàn chuyện tại quầy lễ tân. Giờ khi đang ở trước mặt họ, có lẽ tôi thích cái nhìn buộc tội của người khác cổng không quen biết hơn.
Nhưng tôi chợt nhận thấy rằng mình cóc quan tâm đến tay nhân viên lễ tân và những gì có thể diễn ra trong vài giây tiếp theo có lẽ ảnh hưởng lớn hơn nhiều đến cuộc đời tôi. Những hiến binh, điều này có thể dẫn bạn vào tù.
Khi đã đứng trước mặt họ, tôi cụp mắt, hoảng sợ. Một con nóng mà tôi biết rõ, cơn nóng báo cho thể xác tôi biết nguy hiểm đang gần kề, choán lấy bụng tôi và đang giày vò ruột gan tôi. Xong rồi, mọi chuyện kết thúc trước cả khi được bắt đầu. Xong rồi, tôi chưa đầy 20 tuổi và tôi sẽ để mình bị bắt vì một trò chơi tầm thường mà tôi đã không lường trước được hậu quả. Vừa bước đi, tôi vừa tưởng tượng trong đầu mình một bộ phim tuyệt vời của Hollywood. Tôi thấy mình trong đồn cảnh sát, với một bóng đèn trắng chói gắt ngay trước mặt, tay bị còng, đang múa may cố chứng minh mình vô tội trên một cái ghế sắt. Sau đó bố mẹ tôi được triệu tập đến đồn cảnh sát khu phố nơi tôi ở, dĩ nhiên mẹ tôi khóc sướt mướt, còn bố không thèm nhìn tôi, bởi tôi làm ô danh gia đình. Ác mộng!
Tôi bước đi và đinh ninh rằng trong một phần mười giây nữa một hiến binh sẽ bắt tôi. Tuy vậy những bước chân tôi vẫn nối nhau, theo sau kẻ chịu trách nhiệm về tất cả chuyện này, về cuộc sống ngục tù tương lai của tôi. Hãy nói về chuyện đó đi, về nó! Joe chẳng có vẻ mảy may lo lắng về những gì diễn ra xung quanh mình. Khốn kiếp nhưng mà làm gì đi chứ, cớm sẽ bắt chúng ta!
Tuy thế tôi không hét lên, chẳng có âm thanh nào thoát ra khỏi cái miệng cứng đơ của tôi. Khoan đã, đợi một giây: nếu đồ súc sinh ấy không chớp mắt, có lẽ chính ông ta cũng là người trong cuộc! Và nếu đó là một cảnh sát mặc thường phục? Tôi sẽ bị tóm cổ như một tay lính mới vào nghề...
Tôi vẫn còn đang tự nguyền rủa mình, cũng như toàn bộ thế giới thì nhận ra rằng chúng tôi đã ở trong thang máy. Ông ta thậm chí cũng chẳng đề nghị với tôi rằng hai người sẽ đi tách ra rồi sau đó mới gặp nhau tại phòng, việc này có lẽ cho thấy ông ta cũng sợ hãi, một nỗi sợ hãi tự nó rất hợp lẽ. Trên thực tế, ông ta chẳng thèm để ý đến mấy tay cớm. Mọi chuyện được lý giải sau đó ít phút, bởi đã diễn ra một chuyện không thể tin được: chẳng có gì xảy đến. Hoàn toàn không. Mấy hiến binh đã nhìn thấy chúng tôi, đó là điều hiển nhiên, chúng tôi đã đi lướt qua họ. Nhưng, chẳng có gì xảy đến.
Thay vì thế, chúng tôi tiếp tục chuyến thang máy trong im lặng, ông ta có lẽ đang tưởng tượng những gì sẽ làm với tôi khi lên đến phòng; còn tôi, vừa hồi lại sau vụ chạm trán với hiến binh, sững sờ. Lên tới nơi, ông ta tiến về phía căn phòng không chút do dự, chắc chắn ông ta phải thuộc khách sạn này nằm lòng.
Vội vàng, ông ta quay chìa trong ổ khóa, nhường cho tôi vào trước giả như một quý ông. Tôi bước vào căn phòng với bước đi có vẻ cả quyết. Việc này càng diễn ra nhanh bao nhiêu sẽ càng nhanh kết thúc bấy nhiêu.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy, đó là những tấm rèm xanh lá cây đã phai màu bẩn thỉu che kín cả hai cửa sổ. Trang trí thật kinh khủng! Ai mà lại có gu thẩm mỹ tồi đến mức đặt những tấm rèm như thế trong một căn phòng như phòng này? Những thứ còn lại bình thường. Căn phòng khá lớn, nhưng vừa đủ những đồ cần thiết: một cái giường và bàn đầu giường cùng bộ, một cái bàn kê dựa vào tường bên trên có đặt điện thoại. Thật tốt khi tôi nhận thấy nó ngay lập tức, tôi có thể nhảy bổ ra đó nếu Joe quá hung bạo. Thảm trải sàn tầm thường, màu xanh sẫm, gần như đen, tôi không nhớ rõ nữa.
Tiếng ổ khóa lách cách lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Joe đã khóa cửa lại. Không có chuyện đó! Chúng tôi còn chưa nói với nhau một lời, ngoài những câu giới thiệu sáo rỗng.
- Không. Để cửa mở, tôi nói.
Thật là một sự sỉ nhục! Vừa nói ra những lời này tôi đã nhận thấy chúng được cất lên bằng cái giọng sẵng của mình. Liệu như thế có phải là tỏ ra quá dứt khoát trước mặt một gã mà mình phải hoàn toàn trao thân cho không? Lúc này tôi chẳng hề ý thức gì về chuyện ấy. Đó là Laura đích thực đang nói, là Laura nói những gì mình nghĩ. Ông ta hơi bĩu môi, chỉ thoáng trong một giây nhưng đủ lâu để tôi nhận thấy nó.
- Tùy ý em. Chỉ là để chúng ta được yên tĩnh hơn thôi.
Ông ta không làm phật ý tôi và tôn trọng yêu cầu của tôi. Suy cho cùng có lẽ như thế không phải là quá khó khăn.
Bị kích động và rất khó chịu, tôi không thể ngừng di chuyển lung tung, cứ đi đi lại lại vô ích giữa chỗ đồ đạc ít ỏi, như thể để xua đi sự căng thẳng của mình
- Thế nào, em thấy ổn không? ông ta hỏi tôi.
Sự căng thẳng của tôi bộc lộ rõ đến mức người đàn ông nhận thấy buộc phải cất lời hỏi thăm.
- Vâng, ổn, mọi thứ rất ổn, tôi vội vàng nói, để nhanh chóng thoát khỏi cuộc đối thoại vô bổ này.
- Như vậy em là sinh viên? Sinh viên ngành gì? Chính xác thì em bao nhiêu tuổi?
Tôi không thể trả lời. Tôi quá luống cuống và chỉ chăm chăm nhìn ông ta. Cơ thể ông ta cũng khá vạm vỡ, và ngoài chiếc áo sơ mi nhìn muốn lộn mửa, những thứ còn lại cũng tàm tạm. Ở khía cạnh nào đó, ông ta làm tôi bối rối, bởi tuổi tác của ông ta.
Ông ta tiếp tục đặt cho tôi hai hay ba câu hỏi chẳng thú vị gì, mà tôi cũng chẳng trả lời, đúng hơn là vì không thoải mái chứ không phải vì bất lịch sự.
Tôi quay lại, và ánh mắt của tôi lại đụng phải những tấm rèm xấu thậm tệ. Tại sao chúng lại ám ảnh tôi nhiều đến vậy? Tất cả mọi thứ ở chúng đều khiến tôi phát tởm. Chúng coi thường tôi bởi lớp vải có lẽ chẳng bao giờ được giặt. Tôi hiểu rằng nếu chúng làm tôi khó chịu đến vậy chắc chắn là bởi chúng làm tôi nhớ đến tình cảnh khốn khổ và xấu xa của mình.
Ông ta đi ngang phòng với một chiếc va li nhỏ màu đen trên tay mà trước đó tôi không nhận thấy. Thực sự là một chiếc va li nhỏ của doanh nhân. Ông ta bình thản đặt nó xuống cuối giường rồi bắt đầu động tác mở ra. Một cảnh thật chướng mắt: bạn thử tưởng tượng gã này đang làm ra vẻ rất sành sỏi với cái áo sơ mi caro của tiều phu!
Nhưng thực ra, ông ta có thể giấu giếm cái gì bên trong cái va li đó? Tôi liếc nhìn ông ta một cách xoi mói. Giờ tôi chờ đợi ông ta lôi ra một đống đồ lủng củng của bác sĩ, với những dụng cụ và máy móc để mổ xẻ tôi một cách vụng về. Hay đơn giản đó chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ thêm gia vị cho buổi gặp gỡ của chúng tôi. Bỗng nhiên tôi lo sợ tự hỏi ông ta có thể thực sự làm gì, bởi tôi hoàn toàn mù tịt về người đàn ông này.
Chiếc va li được đặt trên giường, mở toang. Trong một giây, tôi thấy mình như đang trong một bộ phim theo kiểu Tarantino 1 và càng tiến lại gần chiếc va li để nhìn xem bên trong có gì, tôi càng tưởng tượng rõ trong đó có hàng bó tiền. Thay vì thế, Joe chìa ra cho tôi một lá thư tầm thường.
- Ông muốn tôi làm gì? Đọc nó tại đây trước mặt ông?
Vẫn không nói gì, ông ta gật đầu ra hiệu cho tôi. Ông ta chắc chắn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại hoài công cố tạo ra một tình huống bí ẩn, điều này rõ như ban ngày. Cuối cùng, tôi cũng phải thừa nhận rằng ông ta làm được. Hoang mang, tôi đưa tay cầm lấy mảnh giấy. Chữ viết cẩn thận và ngay từ dòng đầu tiên có thể thấy rằng ông ta đã rất chú ý lựa chọn từ ngữ cho phù hợp.
Xin chào, Laura
Trước hết, tôi rất vừa lòng vì em đã đến đúng giờ và cảm ơn em vì điều đó.
Thật điên rồ! Liệu ông ta có viết một là thư khác cho trường hợp tôi đến muộn không?
Hôm nay, chúng ta sẽ chơi cùng nhau. Tôi muốn em đọc hết lá thư này và dần dần thực hiện theo. Đầu tiên, tôi muốn em cởi hết quần áo ra.
Giờ thì thời gian biến thành một khoảng lặng khổng lồ khó chịu. Joe im lặng, khoanh tay đứng đợi. Đúng là một buổi phỏng vấn tuyển dụng. Nếu qua được vòng kiểm tra khỏa thân, chắc chắn tôi sẽ được tuyển.
Tôi từ từ đặt lá thư lên cạnh giường. Không suy nghĩ, tôi cởi áo và, không đợi phản ứng từ phía kia, tôi tụt quần bò dọc theo đùi. Tôi uể oải cuối xuống để cởi hẳn quần ra.
Joe liếc nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc. Có thể đoán thấy ông ta bắt đầu cương cứng dưới chiếc quần thể thao.
Cái áo lót, cái quần lót kiểu Petit Bateau và đôi tay hiện giờ là những thứ duy nhất che đậy cơ thể tôi. Đứng trước mặt ông ta, tay chắp sau lung, tôi phô ra tất cả những gì thầm kín nhất trong mình. Tôi là một người đàn bà trẻ con, một Lolita của Nabokov 2, và ông ta thích thế. Tôi hoàn toàn không còn quan tâm đến thực tại. Một cuộc tra tấn thực sự bắt đầu với tôi và tôi lẩm bẩm cười để xua đuổi nó. Tôi quá tự ti về cơ thể mình, cho dù nó khá thanh mảnh, và tình huống thực sự bất ổn. Ông ta không nhúc nhích nữa, cho đến giờ sự im lặng của ông ta đã kéo dài mười lăm phút.
Ông ta hít một hơi dài và đôi môi bắt đầu mở ra. Nào nói đi, nói điều gì đó đi.
- Woa! ông ta thốt ra một tiếng ngắn gọn.
Và chỉ có thế. Chỉ một từ tượng thanh. Không ai hiểu được đột nhiên tôi cảm thấy thế nào. Cơ thể tôi bỗng tràn đầy sự hy vọng và sự thỏa mãn. Người đàn ông này, người mà tôi chẳng hề biết gì, chỉ bằng một từ và trong một tích tắc đã làm được cái việc mà hàng chục người khác không làm được: khiến tôi nhận thức được rằng cơ thể tôi hấp dẫn. Tại sao lại là ông ta? Tôi không có câu trả lời, thực sự không thể giải thích nổi. Tôi chỉ biết rằng lần đầu tiên mình nghe và chấp nhận một lời khen. Vào giây phút ấy, tôi không còn coi ông ta như một gã thô tục to con muốn sờ soạng khắp người tôi nữa mà như một người đàn ông. Hẳn là nhiều cô gái đã từng đứng trước mặt ông ta vậy mà ông ta vẫn còn có thể xúc động.
Chúng tôi trao nhau một nụ cười thấu hiểu, và lạ thay có cái gì đó gần giống sự tin cậy đã hình thành giữa chúng tôi.
- Chính xác là vì thứ này mà tôi không thích những cô "chuyên nghiệp", họ không thể có được vẻ ngoài ngây thơ như em.
Tôi thực sự không biết phải hiểu lời nhận xét này như thế nào. Liệu có phải ông ta đã coi tôi như một gái điếm? Phải chăng một hoặc hai lần đi khách là đủ để xứng với từ ấy?
Ông ta lại hất cầm chỉ lá thư, ý bảo tôi đọc tiếp. Tôi làm theo.
Giờ tôi muốn em đi tắm, tôi sẽ tắm sau em. Tôi rất hài lòng vì em đã đến và chúng ta ở cùng nhau lúc này.
Tôi đọc lướt hết lá thư. Sau mọi thứ, đoạn sau đã rõ ràng; khi đã cởi hết quần áo, đứng dưới vòi sen, tôi nghi ngờ không biết chúng tôi có sắp bắt đầu chơi một ván của trò chơi xếp chữ quái quỷ không.
Laura, tôi cảm ơn vì hôm nay em đã đến. Tôi rất vui được gặp em và tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa. Với tôi, em có vẻ là một người tử tế.
Một người tử tế? Làm sao ông ta có thể biết được điều đó? Tôi có vẻ là một người tử tế vì tôi đã chấp nhận mặc đồ lót đứng trước mặt ông ta để có được số tiền tôi đang thiếu? Lá thư kết thúc bằng mấy câu phỉnh phờ, một loạt những lời sáo rỗng mà ông ta chắc hẳn cảm thấy phải viết vì lương tâm và để làm tôi tin tưởng. Tuy nhiên, những lời lẽ của ông ta cho thấy một sự tử tế mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Cuộc hẹn này không hề như dự kiến. Đã tưởng rằng đây sẽ là một giờ không phải suy nghĩ gì, sẽ là khoảng thời gian tôi để cái đầu của mình sang một bên, cuối cùng tôi lại phải đang đau đầu vì người đàn ông này!
Tôi cởi nốt chỗ vải mỏng thừa thải còn lại trên người mình và ngoan ngoãn đi về phía phòng tắm.
Khi đã đóng cửa lại, tôi đứng trước gương trong căn phòng chật hẹp. Dù đã cố gắng hết sức, tôi không thể tránh được hình ảnh phản chiếu trong gương. Trần trụi, đứng trước gương, bỗng nhiên tôi thấy muốn buồn rầu. Nhưng lại một lần nữa tôi tách mình khỏi "cảnh" ấy, bởi tôi đang đối diện với chính mình, với điều tôi đang làm. Tôi chưa bao giờ thực sự nhìn mình gần và chăm chú đến vậy. Tôi tự hào một cách kỳ cục về thân thể mình sau lời cảm thán của Joe và tôi bắt đầu săm soi mình. Tôi chưa bao giờ quá hài lòng về bụng của mình, nhưng vào lúc này tôi nhìn nó bằng con mắt khác. Thậm chí còn có cả một giọng nói sâu thẳm trong tôi cố gắng nhắc tôi nhớ về lý do. Mẹ kiếp, tôi trở nên hoàn toàn hoảng loạn, dằn vặt giữa hai cảm xúc trái ngược nhau.
Việc ông ta yêu cầu tôi đi tắm tạo ra một khoảng dừng trong cuộc phiêu lưu, một khoảng dừng buộc tôi thực sự suy nghĩ. Để nhanh chóng chấm dứt nó, tôi mở nước và điều chỉnh van.
Lố bịch hết mức có thể, tôi cười, đúng thế. Bởi tôi bỗng cảm thấy mình đẹp. Tôi đã trở lại là trẻ con và lời khen của người đàn ông này, người già hơn cả chính bố tôi, đã làm cho tôi thích thú như lời khen của một người ông dành cho cháu gái.
Nước chảy chậm trên cơ thể tôi. Tôi chà xát thứ xà phòng rẻ tiền cho không của khách sạn lên đó. Chẳng có lý gì khiến tôi phải cọ mạnh đến thế, ông ta vẫn chưa chạm vào người tôi. Nhưng tôi tiếp tục chà đi chà lại ngày càng mạnh, đến xước cả da. Có lẽ tôi đang tẩy rửa mình khỏi hoàn cảnh, khỏi ông ta, khỏi căn phòng, khỏi những lời khen của ông ta, khỏi những tấm rèm màu xanh.
Sau khi đã tắm sạch, tôi với lấy cái khăn lau khô mình, khéo léo quấn rồi cài nó vào giữa hõm ngực, hoảng sợ với ý nghĩ thấy ông ta bước vào phòng tắm. Tôi lưỡng lự một giây. Tôi không biết liệu có phải trần truồng bước ra hay không. Đúng lúc tự hỏi mình điều này, tôi nhận ra rằng không lúc này thì cũng lúc khác, tôi cũng khỏa thân trước mặt ông ta. Dù là tôi hay ông ta quyết định điều đó thì cũng thế. Tay tôi níu lấy cái nút cài trên ngực và tháo nó ra. Chiếc khăn tắm nhẹ nhàng rơi xuống sàn không một tiếng động.
Khi tôi mở cửa phòng, Joe mặc quần lót đang nằm trên giường. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngực ông ta. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ông ta đúng là đã 57 tuổi, một đám lông trắng và bụng hơi phệ.
- Em làm tôi kích thích quá, biết không? ông ta hít một hơi dài nói.
Vâng, điều này tôi chắc chắn.
- Vậy bây giờ mọi việc sẽ diễn ra thế nào nhỉ?
Ông ta ngừng một lát.
- Tôi là người rất thích những màn kích thích. Tôi tưởng tượng ra rất nhiều về việc này để phấn khích, ông ta bình thản nói.
Thấy ánh mắt tôi hơi bối rối, ông ta vội vàng giải thích.
- Giờ, tôi muốn em ra khỏi phòng, đứng đợi một lát trong hành lang rồi gõ hai lần vào cửa. Khi tôi nói vào đi, em sẽ vào và làm những gì tôi yêu cầu.
- Sao, nhưng như thế này? Không mặc quần áo?
- Phải, như thế, không mặc quần áo.
Không phải là ông ta cũng muốn một trăm euro đấy chứ? Cứ theo đà này, cuối cùng tôi sẽ là người trả tiền cho ông ta! Cảnh một đứa con gái trần truồng đứng gõ cửa thật quá đáng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy tôi? Tôi đang bắt đầu luống cuống.
- Không.
- Không là thế nào? Tại sao lại không?
- Không.
- Lý do tại sao?
Ánh mắt ông ta đột nhiên thay đổi. Qua giọng nói của ông ta, tôi cảm thấy sự từ chối của mình đã phá hỏng hình ảnh khêu gợi mà ông ta đang dựng lên. Ông ta thấy rằng tôi có thể hãm lại những ý tưởng dâm dục của ông ta, và như thế, ngay cả khi tôi lễ độ và hấp dẫn, có vẻ ông ta cũng không sẵn sàng chấp nhận điều đó.
Lúc đó tôi thấy sợ. Tôi đã phạm luật. Tôi tự nhủ ông ta sẽ không từ bỏ mục đích đã đặt ra nếu tôi không làm.
- Vì như thế khó quá. Cởi quần áo trước mặt ông đã là một bước lớn. Tôi không biết liệu mình có thể đi xa hơn nữa không, tôi không biết nữa. Ông đẩy mọi chuyện đi nhanh quá.
Trước khi tới đây, tôi không nghĩ phải nói chuyện với ông ta nhiều đến thế. Tôi sẵn sàng trao thân cho ông ta để ông ta làm những gì ông ta muốn trong khi tôi nhắm mắt chờ thời gian trôi đi, nhưng tôi không muốn phải diễn nhiều thế này. Chịu chết trong một giờ, vâng, nhưng không phải là diễn viên.
Phản ứng của tôi chân thành, và ánh mắt của ông ta dịu đi sau vài giây. Nhưng sâu trong đáy mắt ông ta, tôi thấy rõ ông ta sẽ không từ bỏ miếng mồi. Xong.
- Nghe này, tôi hiểu, nhưng em đừng sợ, hãy tin tôi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tất cả những gì em phải làm là ra khỏi phòng này chỉ vài giây rồi gõ cửa...
Tôi tuân lệnh nhanh chóng hết mức; lại một lần nữa, làm xong mọi việc càng sớm, tôi sẽ càng sớm được nhìn thấy tiền. Tiền của tôi. Tôi đã biến nó thành của mình, nếu không tôi sẽ không thể tiếp tục.
Thế là không mảnh vải trên người, tôi bước về phía cửa, ra ngoài, không quên liếc nhanh để xem xét xung quanh. Tình cảnh thật nực cười! Nếu không muốn nói là nhục nhã! Giả sử Manu hay bố mẹ nhìn thấy tôi vào lúc này... Chỉ vừa hơn một giây trôi qua tôi đã gõ cửa ngay. Như thế tôi sẽ không có thời gian mà suy nghĩ về việc mình đang làm trong cái hành lang xấu xí ấy. Tôi lao vào phòng. Ông ta không bắt tôi phải làm lại.
Tôi đứng trước giường, nơi ông ta vẫn đang ngồi.
- Bây giờ, em hãy tự vuốt ve mình cho tôi xem. Vuốt ve như thể lần đầu tiên em khám phá cơ thể mình.
Đã hiểu bài học trước nên tôi đặt tay lên cổ rồi đưa ngược lên mặt. Tôi điềm nhiên lướt tay trên gáy, từ từ vén tóc lên, mắt nhắm lại, như thể cố làm ông ta tin rằng tôi thực sự thích những gì tôi đang làm.
Bất chợt tôi mở mắt, chỉ để nhìn xem Joe đã hung phấn đến mức nào rồi và do đó để chuẩn bị cho một cuộc tấn công bằng tay có thể xảy ra bất ngờ lên cơ thể tôi. Nhưng tôi hoàn toàn nhầm. Ông ta nhìn tôi giống như đang xem một bộ phim khiêu dâm tục tĩu. Mắt trống rỗng, vô cảm. Tôi tiếp tục trò chơi của mình, để tay sượt qua phía trên ngực trong một hành động tầm thường nhất. Tôi lén liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. 14 h 29. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tình cảnh này hoàn toàn không tưởng đối với tôi. Tôi không vào được vai một cô gái lẳng lơ, ham tiền hay gì khác. Tôi quá bướng bỉnh để có thể giả vờ. Tôi muốn về nhà, tôi đang làm gì ở đây không biết? Tôi không thể quyết định đưa tay xuống thấp hơn nữa, chúng ngừng lại ở bụng dưới. Tôi không phải người khéo đóng kịch đến mức ấy.
- Sờ soạng mình nữa đi, em phải tiếp tục khêu gợi tôi.
Đương nhiên, điều đó không vừa lòng ông ta. Tôi lại luống cuống, để tay mình thõng xuống thể hiện sự chán nản. Tôi không biết làm thế nào, không biết đặt tay vào đâu. Tôi cảm thấy mình vụng về và hoàn toàn không là gì trước mặt ông ta, nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ rằng vào lúc này, mình chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa. 14 h 34.
- Không được. Tôi không thể.
- Tôi hiểu rồi. Em thuộc loại để người khác chế ngự mình... ông ta nói với giọng ranh mãnh một cách vô lý.
Căng thẳng, tôi muốn cười một lần nữa trước cái âm mưu khêu gợi xoàng xĩnh này nhưng nén lại. Nếu ngẫm nghĩ một chút thì điều đó không sai: ai mà lại muốn chế ngự người mà mình không ham muốn? Hoặc thậm chí chỉ là muốn tham gia thôi. Không, trên thực tế chỉ có một hạng người: những người cần tiền.
Chỉ có một câu trả lời có lẽ sẽ hợp ý ông ta, một câu trả lời buông bằng giọng trẻ con: "Vâng, em rất muốn anh là ông chủ của em." Đương nhiên, tôi hoàn toàn không thể. Chuyện này không diễn ra như tôi đã hình dung. Tôi đã nghĩ mình sẽ ngủ với ai đó một cách nhanh chóng và thế là thôi. Thật may mắn làm sao tôi lại gặp ngay một tay đồi bại...
- Lại đây, ngồi xuống giường đi, ông ta nói sau một lát đắn đo, tôi sẽ lo mọi việc.
Giọng ông ta quả quyết, mọi thứ nghiêm túc bắt đầu. Những thứ ông ta tưởng tượng điều khiển con người ông ta.
Tuân theo mệnh lệnh, tôi ngồi xuống cạnh ông ta trên chiếc giường tồi tàn chắc chắn đã có từ ngày mở cửa khách sạn, bằng chứng là cái màu không xác định nổi là màu gì, nhờ nhờ giữa xanh da trời và xanh lá cây.
Một lần nữa, tôi đáp ứng những yêu cầu của ông ta không hề tỏ ý phản đối; một nỗ lực cuối cùng, Laura. 14 h 36. Giờ đây, tôi ngực trần trên giường. Đôi mắt, gương mặt, dương v*t ông ta muốn nó. Nào, chiếm đoạt nó đi, xin cứ tự nhiên. Nếu ông ta cứ tiếp tục chiêm ngưỡng ngực tôi như thế, có lẽ tôi sẽ không phải phô ra phần còn lại trên cơ thể mình.
- Nằm ngửa ra.
Ái! Gã này không ngu chút nào. 14 h 41.
Thế là ông ta đặt tay phía dưới cổ tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tay ông ta trên cơ thể mình, lần đầu tiên ông ta sờ vào tôi.
Nằm ngửa, tôi nhìn trần nhà bong tróc khắp nơi trong khi chờ đợi cảm thấy da ông ta chạm vào da mình. Tay ông ta chạm tới vào lúc tôi không chú ý, tôi khẽ giật mình, không hoàn toàn kinh ngạc. Đầu tiên, ông ta bắt đầu ở phần bụng rồi chầm chậm đưa lên cổ. Chắc chắn ông ta muốn tạo ra sự khêu gợi cảm xúc đến nghẹt thở, nhưng việc đó chẳng hề có chút tác dụng với tôi. Ông ta đưa cả bàn tay kia sờ vào tôi. Hai bàn tay đưa đi đưa lại trên ngực tôi bắt đầu thô ráp hơn, dữ dội hơn; ông ta càng đẩy nhanh nhịp độ thì dương v*t ông ta càng cương cứng. Tôi vẫn không mở mắt lấy một lần, gắng sức tin rằng đây chỉ là một giấc mơ rất xấu.
Tôi không nhớ liệu mình đã muốn nôn mửa hay muốn khóc vì cảm thấy đôi bàn tay già nua của ông ta trên người mình. Tôi là một xác chết thõng thượt trên giường. Nói cho cùng, ông ta đã yêu cầu một thân thể, và ông ta có nó. Giá ông ta yêu cầu tôi làm hơn thế vào lúc ấy, có lẽ tôi đã tát ông ta.
Thay vào đó, vũ điệu thể xác dừng lại. Ông ta đứng dậy. Tôi chờ đợi thêm một lời yêu cầu thuộc loại kỳ dị nhất.
- Ngồi dậy đi, chúng ta sẽ nói chuyện, ông ta cất lời.
Tôi không biết liệu đây có phải trò đùa hay không. Nói chuyện với ông ta, điều này có trong hợp đồng không? Tôi giả định rằng vì ông ta trả tiền nên ông ta có thể cho phép mình làm gần như mọi thứ.
- Tại sao em lại ở đây hôm nay?
Một câu hỏi khó hay là làm thế nào để đưa một sinh viên nữ vào tròng.
- Em có người thân nào không? Em làm gì tại thành phố V.?
Những câu hỏi trở nên rất riêng tư. Tôi không chấp nhận cho ông ta biết sự thực cuộc đời tôi: cho ông ta biết một vài chi tiết về cuộc sống của mình sẽ là vượt mọi giới hạn của sức chịu đựng. Hơn nữa, tôi không được trả tiền để nói sự thật.
- Không, tôi chẳng có ai thân thích.
14 h 49. Mười phút ngắn ngủi nhưng thật đáng sợ.
- Tiền này dành cho em à?
Tôi lắc đầu. Ngừng một lát, ông ta nói:
- Điều em làm rất tốt.
Thật ư?
- Em biết đấy, tôi cũng còn có những người tin tưởng vào tôi. Tôi đã ly dị, tôi có một con gái. Nhỉnh hơn em một chút. Tôi đã tái hôn với một phụ nữ rất đẹp, cách đây ít lâu. Tình dục với cô ấy không thực sự là tình dục. Vả lại cũng từ khá lâu rồi tôi đã bỏ qua ý định để cô ấy chia sẻ những tưởng tượng kích dục của mình. Em biết đấy, thật không dễ dàng khi phải đối mặt với người không còn ham muốn mình nữa.
Điều không dễ dàng với tôi, vào đúng thời điểm này, là nghe ông ta giãi bày về cuộc đời mình. Tôi không hiểu tại sao ông ta lại quyết định thổ lộ với tôi, người tôi mới gặp lần đầu. Nếu tiếp tục nghe ông ta, thể nào tôi cũng sẽ tưởng tượng ra cuộc sống của ông ta, gắn những hình ảnh ấy với những gì bên ngoài căn phòng này. V. là một thành phố nhỏ, và không loại trừ khả năng tôi bắt gặp Joe đi dạo cùng gia đình.
Cứ cho là khi ra khỏi đây, chắc chắn ông ta sẽ gặp lại bà vợ. Cả người tôi rung lên vì điều đó. Tôi ái ngại cho vợ của ông ta, trong khi tự hỏi bà ấy sẽ nghĩ gì khi biết rằng chồng mình thường xuyên ngủ với các cô gái trẻ măng và rằng, thêm vào đó, ông ta còn nói với họ về bà ta trong những "lần giao ban".
- Tôi không muốn biết về cuộc đời ông.
Tôi bực sôi lên. Ông ta nghĩ mình là ai mà lại được lạm dụng người khác, ông ta người mà đầu óc cũng như lối tư duy chẳng sáng sủa gì cho lắm? Chẳng âm thanh nào phát ra từ miệng tôi nữa. Tôi tưởng có thể làm đĩ một cách máy móc, và bỗng người ta kiếm chuyện với tôi.
Joe nhẹ nhàng đáp lại:
- Hãy đảm bảo với tôi rằng, với tôi, em vừa có lợi lại vừa thấy thú vị?
Giờ sự phi lý lại đạt đến đỉnh điểm. Tôi tìm kiếm trong mắt ông ta, trong âm điệu của giọng nói ông ta, một dấu hiệu chứng tỏ cho tôi thấy rằng ông ta chẳng hề mảy may suy nghĩ về những gì ông ta vừa nói. Chẳng có gì. Ông ta thực sự nghĩ rằng tôi làm tất cả những việc này, không phải chỉ vì tiền, mà còn vì thực ra tôi thật lòng thích thế. Trong cái đầu điên rồ của ông ta, một phụ nữ không thể bán thân mình chỉ vì tiền, với ông ta còn có lý do khác. Và vẫn trong cái đầu điên rồ ấy, chắc chắn ông ta hài lòng khi nghĩ rằng mình không đến nỗi quá tệ. Như thế chẳng phải là quá khắc nghiệt với một người đàn ông đứng tuổi, người không được vợ mình ham muốn nữa, khi phải thừa nhận rằng động cơ duy nhất của tôi là tiền sao?
Vì vậy tôi im lặng; tôi cũng không còn tức giận, tôi bối rối. Thế là ông ta lại tiếp tục vũ điệu trên cơ thể tôi với hai bàn tay, vẫn sờ soạng phía trên ngực tôi, bầu vú và bụng tôi. Da ông ta thiêu đốt tôi, làm tôi khó chịu, nhưng tôi không để lộ gì. Ông ta không đi xuống phía dưới cơ thể tôi, âm hộ tôi vẫn còn trong trắng trước bàn tay ông ta, điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm trong nỗi tuyệt vọng của mình.
- Lần sau, tôi sẽ mang cho em thứ gì đó, em sẽ thấy, em sẽ thích...
Như thế Joe đã dự kiến là chúng tôi sẽ gặp lại. Tôi lại không đáp lời nào, tôi sẽ không gào lên với ông ta rằng sẽ không có chuyện đó.
- Đủ rồi, em có thể mặc lại quần áo, đã hết giờ.
Giải phóng, ba giờ rồi! Lúc kết thúc đã đến. Rất đúng giờ, ông ta đứng dậy.
Ông ta lục lọi trong cái va li nhỏ trong khi tôi nhanh chóng mặc lại quần áo. Ông ta tiếp tục trò nịnh nọt của mình.
- Em biết không, tôi thực sự rất hài lòng. Lần đầu gặp gỡ thật tuyệt, nó khiến tôi thực sự thích thú. Em đẹp tuyệt, tôi không mong đợi lại được gặp một người như em. Hơn nữa, em còn nhạy cảm và duyên dáng, tôi đánh giá rất cao điều đó. Được, đương nhiên, ban đầu em có chút ngập ngừng, nhưng tôi cũng vậy, tôi rụt rè, những lần sau mọi việc sẽ tốt hơn, em sẽ thấy.
Một cái phong bì được chìa ra cho tôi, và trước mặt ông ta, thậm chí không tự hỏi liệu thông lệ và cách hành xử hợp quy tắc có buộc tôi phải đợi đến lúc ra khỏi phòng mới được đếm hay không, tôi chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình. Không phải là 100 euro, như tôi tưởng, mà Joe đưa cho tôi 250 euro! Hai tờ 100 và một tờ 50. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tờ 100 euro. Mối quan tâm duy nhất của tôi khi nhìn thấy tất cả chỗ tiền này là tôi sẽ làm thế nào để rút tờ 100 euro ra khỏi túi mà không khiến ai nghi ngờ. Tôi chưa bao giờ tiêu nhiều như thế: những tờ 5 euro hợp với thói quen hàng ngày của tôi hơn.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau trên Internet. Tuy nhiên, nếu em thấy tôi trên MSN, đừng nói gì, bởi đó thường là vợ tôi truy cập dưới tên tôi.
Sau đó, chúng tôi đi xuống bằng chính cái thang máy đã đi lên lúc trước. Những tay hiến binh không còn ở quầy lễ tân nữa, nhưng vào lúc này, tôi chẳng thèm quan tâm. Tôi đang bay, số tiền vừa mới kiếm được đã chấp cánh cho tôi. Giờ tôi sẽ thoát nạn, trong vòng một giờ tôi đã kiếm đủ để thoát khỏi những cái hóa đơn vẫn đeo bám mình.
Bỏ ra không dưới 250 euro chỉ để nhìn tôi, tôi đã thực sự cho ông ta vào tròng! Gã ngu, và nghĩ xem ông ta tin rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau! Không bao giờ, chấm hết, một lần không hơn. Tôi sợ rằng ông ta nhận ra mình đã bị lừa,nên tôi rảo bước, cho chắc. Tôi cũng muốn đi xa khỏi khách sạn, quên nó nhanh chóng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi việc đã kết thúc đến mức tôi không hề nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Tôi vẫn chưa nhận thấy Joe là một kẻ láu cá, đã điều khiển tôi bằng những câu nịnh hót và những lời lẽ ngọt ngào của ông ta, và ông ta biết đích xác những gì mình làm.
Tất cả những gì tôi nghĩ đến, đó là số tiền này giờ thuộc về tôi và nó sẽ giúp tôi dễ thở về chuyện tiền bạc trong một khoảng thời gian. Lần tới tôi sẽ tìm ra cách khác. Vừa vỗ vỗ vào túi quần bò nơi có chiếc phong bì cứu rỗi tôi vừa mỉm cười. Vâng, một lần duy nhất, tôi đã mỉm cười chiến thắng.
--- ------ ------ ------ -------
1
Quentin Tarantino, đạo diễn, viết kịch bản, nhà sản xuất, diễn viên người Mỹ. Tarantino nổi riếng với những phim hành động bạo lực.
2
Vladimir Vladimirovich Nabokov (1899-1977), nhà văn, nhà thơ nổi tiếng người Nga, tác giả tiểu thuyết Lolita.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp