Hóa ra trong sơn trại vốn rất ít người vậy mà hai ngày qua lại có ba người mất tích. Hơn nữa ba người đó đều là thanh niên ra ngoài săn thú chưa về. Nguyên Đức Ngõa Thải cho rằng bọn họ gặp phải mãnh thú. Nhưng vừa rồi một trong số ba thanh niên mất tích đã quay lại.
Mà khi y trở về thì không còn là một con người nữa.
Bởi vì toàn thân y đẫm máu, một nửa khuôn mặt bị lột da để lộ xương trắng. Kinh khủng nhất đó là bụng của hắn không biết bị thứ gì đó phá vỡ, ngay cả nội tạng cũng mất đi nhiều.
Người thanh niên đó rải theo một đường máu trở về. Khi bám được vào hàng rào, hắn chỉ cố gắng nói được một câu:
- Tất cả chạy mau. Có một con yêu quái rất đáng sợ...
Thì đã chết.
- Yêu quái? - Bàn tay của lão nhân hơi run run, cũng không đi ra ngoài xem thi thể của người thanh niên mà lấy ra một viên ngọc được mà sáng bóng, đọc vài tiếng thổ ngữ rồi ném lên không trung.
Thanh niên trong trại người nào cũng là dũng sĩ. Cho dù có bị mãnh thú tấn công, trọng thương tới chết thì cũng không thể nói là thấy yêu quái được.
Cái mai rùa vù một xuống rơi xuống đất. Chỉ có điều liếc mắt nhìn thì thấy dường như có một thứ gì đó vô cùng khủng bố từ trong mai rùa lao ra, đánh về phía lão nhân. Lão nhân lảo đảo lùi lại phía sau, ngã xuống đất.
Máu tươi ngập trời! Đại hung.
Lão tế ti cuộn mình trong tấm da thú nhìn ra được điều đó. Lão có thể chữa trị bệnh tật cho người Miêu nhưng lại không thể nào ngăn cản được đại hung. Cho dù chính lão cũng bị vùi lấp trong biển máu đó.
Lão lần mò đứng đậy rồi quỳ xuống dưới điện thờ. Trong tay lão xuất hiện ba cây hương. Sau khi chân xong, lão tế ti liền vạch tấm vải đen, cắm ba cây hương vào lư rồi cùng với Đức Ngõa Thải dập đầu.
Tượng thần sau miếng vải đen đi chân đất nhưng ánh mắt trong suốt, dung nhan hết sức tinh xảo.
..........
Vào đêm....
Một đám sương mù màu đen từ từ lan theo vết máu về phía trại của người Miêu.
Trong đám sương mù màu đen còn có tiếng vang sàn sạt giống như có một đống thịt bị kéo từng bước một về phía cái trại của người Miêu.
Rốt cuộc thì đây là sương mù hay là yêu khí?
Trong sương mù đột nhiên vang lên âm thanh giống như tiếng đang hưởng thụ thức ăn ngon.
Đột nhiên làn sương đen dừng lại.
Bởi vì trước tàng cây, cách làn sương đen chừng hai trượng có một người đang đứng. Người đó đi chân trần, mặc trường bào bằng vải thô, gương mặt anh tuấn.
Làn sương mù chợt hé ra, bên trong không ngờ có một hán tử mặc quần áo dính máu. Trong tay của y còn lôi theo một con hổ bị khoét thủng Thiên Linh cái. Cái âm thanh kia không ngờ là do hắn đang ăn óc của con hổ.
Hán tử đó ngẩng đầu lên, nếu có người đi qua nhìn thấy chắc chắn sẽ kêu lên thất thanh. Chẳng trách mà thanh niên người Miêu lại gọi y là yêu quái.
Bởi vì y đúng là có một gương mặt dữ tợn giống hệt quỷ. Ngũ quan của y gần như bị kéo lại một chỗ. Hơn nữa, khiến cho người ta kinh hãi đó là ngũ quan của y liên tục thay đổi. Hai con mắt thì mắt trái to, mắt phải nhỏ nhưng một lúc thì lại mắt phải to mắt trái nhỏ, nhìn chẳng khác gì do nhiều gương mặt ghép lại với nhau.
Tuy nhiên khi thấy người thanh niên đi chân trần đó, người trong làn sương đen lại kinh hãi.
- Ngươi là ai? - Người trong làn sương nuốt một miếng nước bọt rồi hỏi.
- Thập Nhị đô thiên thần sát pháp? - Người thanh niên đi chân trần không trả lời câu hỏi của y mà chỉ lên tiếng nói một cách lạnh lùng:
- Cái loại người như ngươi nếu thêm một chút nữa thì cũng chỉ trở thành một cái xác không hồn khát máu mà thôi...
- Thật không? - Người thanh niên còn chưa nói xong thì một vầng ánh sáng màu xanh biếc từ miệng người trong làn sương đen đã thổi tới.
Mặc dù người trong làn sương đen không biết người thanh niên đi chân đất là ai nhưng y lại cảm giác được sát ý từ thân của người thanh niên đó tỏa ra khiến cho bản thân phải nín thở.
Vì vậy mà y quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Trong mắt người thanh niên chợt lóe lên một tia sáng có chút kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì tu vi của người trong làn sương đen mà là vì trong vầng ánh sáng màu lục ngoại trừ uy áp hủy thiên diệt địa ra thì vẫn còn có một làn khí Ly hỏa vô cùng tinh khiết, hơn nữa chúng cũng không tản ra trong vầng ánh sáng màu lục mà đọng lại một chỗ, giống như một tia sáng lao thẳng tới người thanh niên khiến cho những bụi cây xung quanh phải dạt ra.
Vô cùng chân thật lại quy về một chỗ, đó không ngờ là một thứ pháp bảo cấp Địa Tiên hiếm thấy.
Cùng lúc đó, dưới mặt đất trong mười trượng xung quanh xuất hiện vô số âm hồn phát ra những tiếng kêu thê lương, quấn lấy người thanh niên.
Pháp bảo hùng mạnh, công pháp quỷ dị lại chiếm được tiên cơ... Nhưng như vậy thì người dính đầy máu trong làn sương đen kia vẫn không dám khinh địch đối với người thanh niên.
Một mảnh trăng lưỡi liềm đột nhiên xoay quanh trước người thanh niên, tản ra ánh sáng giống như những tua cờ ôm lấy hắn. Vầng ánh sáng màu xanh ngưng tự khí Ly Hỏa tinh thuần cùng với âm hồn nhào vào màn hào quang đó chẳng khác gì đụng phải một thứ trơn trượt mà vọt sang một bên.
Trong tích tắc, một tia sáng màu vàng từ trong tay người thanh niên bắn ra.
Tia sáng đó giống như từ trong ngón tay của hắn rơi ra một hạt cát.
Tuy nhiên nam tử mặc quần áo dính máu trong làn sương đen vừa mới nhìn thấy đã biến sắc bởi vì y nhận ra điểm sáng màu vàng đó ẩn chứa lực lượng đủ để diệt thần, diệt tiên.
Y giống như nổi điên sử dụng toàn bộ pháp lực ngưng tụ lại trong bàn tay thành một thanh cuồng đao màu đen. Nhưng một tiếng động vang lên, điểm sáng màu vàng đó vừa mới chạm vào cuồng đao của y thì một tiếng nổ đã vang lên. Không chỉ thanh cuồng đao mà đen, mà ngay cả cánh tay của người trong làn sương cũng nổ tung.
- Nguyệt hoa pháp luân chuyển thế? Ngươi là tông chủ phái La Phủ? - Nam tử mặc quần áo dính màu đổ mồ hôi như mưa, không biết là vì đau đớn hay sợ hãi, nhưng y vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám cử động. Bởi vì y đã nhận ra người đó là ai. Nếu hắn muốn giết y thì cho dù y có dốc hết sức cũng không thể nào trốn được.
- Ngươi tự mình kết thúc đi. Nếu để ta ra tay thì ngươi nhất định sẽ bị thần hình câu diệt.
Dưới vầng ánh sáng bao phủ, người đối diện không thể nhìn thấy rõ nét mặt của Nguyên Thiên Y
Nam tử mặc quần áo dính máu không nhịn được lui về phía sau, còn vầng ánh sáng màu lục đã quay về thì chập chờn lúc hiện lúc tắt.
- Ngài và ta không oán không thù, chẳng lẽ không thể tha cho ta một con đường sống hay sao?
Nguyên Thiên Y cất giọng hết sức lạnh lùng:
- Nếu không có ta ở đây thì ngươi vì tu luyện ma thôn mà tàn sát cái thôn này. Hơn nữa ngươi tu luyện là đạo súc sinh mà còn muốn ta tha cho?
Nam tử quần áo dính máu đau khổ cầu xin:
- Chẳng qua chỉ là một đám người miền núi thôi. Chỉ cần ngài có thể tha cho ta một mạng, ta nhất định sẽ báo đáp.. Ta còn biết nơi nào có mỏ Vân đàm tinh kim. Chỉ cần ngài tha cho ta một con đường sống, ta sẽ nói chỗ đó cho ngài.
Vân Đàm tinh kim? Đó là thiên tài chí bảo khiến cho người tu luyện đỏ mắt. Bởi vì Vân đàm tinh kim ngoại trừ tính chất của nó còn cứng hơn cả kim cương tinh kim, đối với phần lớn các loại linh khí trong trời đất cũng không từ chối. Có thể nói nó là vật liệu dùng để luyện chế nguyên thai của pháp bảo vô cùng tốt.
Không ngờ nam tử đó lại còn biết một chỗ có mỏ.
Một cái mỏ Vân đàm tinh kim ít nhất cũng đủ nguyên liệu để làm nguyên thai cho mười cái pháp bảo.
Nhưng Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu...
Bỏi vì hắn không bao giờ đàm phán điều kiện với một kẻ nào, nhất là điều kiện của một người tu đạo đã bước vào đạo súc sinh.
Một tia sáng màu vàng lóng lánh trên đầu ngón tay của hắn.
- Cái tên điên nhà ngươi. Chẳng lẽ tính mạng của một đám người Miêu so với mỏ Vân đàm tinh kim lại không bằng sao?
Nam tử mặc quần áo dính máu hét lên một tiếng thê lương, vầng sáng màu lục đang lơ lửng trước mặt cũng sáng rực lên. Tuy nhiên vầng sáng đó không lao về phía Nguyên Thiên Y mà lại lao về chính y. Trong tiếng kêu thê lương của y, toàn bộ thân thể liền bị vầng ánh sáng màu lục làm cho hóa thành tro tàn.
Bởi vì nam tử mặc quần áo dính máu biết Nguyên Thiên Y đã nói ra là làm.
Còn tu vi của Nguyên Thiên Y khiến cho y cơ bản không còn đường sống.
Bởi vì vậy mà người có hình dạng giống như yêu ma chỉ có thể tự sát trước khi Nguyên Thiên Y đánh chết mình.
- Người kính ta một tấc, ta kính người một thước. Người lấn ta một thước, ta lấn lại một trượng. Đó là quy tắc của phái La Phù. Người coi ta là thần thì ta làm sao có thể coi người là con kiến? - Nguyên Thiên Y nói một cách thản nhiên, tưởng như nói cho nam tử mặc quần áo dính máu mà cũng như nói với mình.
Một tiếng động vang lên, cái pháp bảo màu xanh ngưng tự thành khí Ly Hỏa chỉ còn ánh sáng ảm đạm, rơi xuống đất.
Nguyên Thiên Y thiên y đột nhiên xuyên qua khoảng cách mấy trượng cầm lấy cái pháp bảo vào tay. Khi hắn xoay người, toàn bộ những người trong thôn người miêu đã quỳ rạp trên mặt đất vô cùng thành kính.
La Phù
Chương 10: Điềm xấu ngập trời, kim sa diệt thần
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp