Kỳ Thiên Lộ

Chương 2: Ma tôn tiến môn ( ma tôn vào cửa)


Chương trước Chương tiếp

Tần Danh âm trầm nghiêm mặt đi ra cửa phòng, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn. Hắn vội vã ăn xong điểm tâm, không còn kịp nghỉ ngơi, dặn dò vợ mấy câu, lại nói với Xích Minh: " Ngươi ở đây nghỉ ngơi, gian phòng kia là của con trai ta, bây giờ nó đi ra ngoài rồi. Ngươi cứ ở đó, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta."

Không đợi Xích Minh trả lời, Tần Danh đi nhanh ra ngoài, lập tức nghe được tiếng xe nổ máy.

Xích Minh ăn xong bữa sáng của người phàm, cảm giác cũng không tệ lắm, hắn nhìn thấy Long tẩu đi khập khiễng dọn dẹp đồ ăn trên bàn, đôi mắt sưng đỏ, bộ dáng tựa hồ đã khóc, cười hì hì hỏi: " Long tẩu, chân của ngươi bị sao vậy?"

Long tẩu thở dài, cười khổ nói: " Nhiều năm trước bị xe đụng, thiếu chút nữa mất mạng…ai, khi đó lão Tần nhà ta đắc tội nhiều người, bị người ta hại."

Vẻ mặt Xích Minh đồng tình, nói: " Nga, lão Tần có đi trả thù bọn họ hay không, thuận tiện cũng đụng gãy mấy cái chân của họ?"

Long tẩu nghe được sững sờ, một người có được mấy cái chân để gãy? Bà lắc đầu nói: " Là ai làm thì cuối cùng cũng không tra ra, lão Tần sau lại vì bọn họ uy hiếp tính mạng của tiểu Thiên, thế lực của những người đó rất lớn, chúng ta đấu không lại bọn họ…ai, không nói chuyện này nữa."

Xích Minh nghiêng đầu, kim mang trong mắt chợt lóe, liền thấy rõ gân cốt nơi chân của Long tẩu, hắn nói: " Long tẩu, chút bệnh đó ta sẽ trị được, rất đơn giản, chỉ cần kéo khớp xương lại là được."

Long tẩu không khỏi buồn cười, không trách được lúc lão Tần rời đi có nói cho bà nghe, tiểu tử này có chút ngốc nghếch, lúc ấy bà còn chưa tin, bây giờ nhìn tiểu tử thông minh anh tuấn này đích xác có chút khờ ngốc, nếu dễ dàng trị liệu như vậy, bà đã sớm không cần chống gậy, cũng không cần mỗi ngày ở nhà làm việc nhà, chỉ cần chân có thể trị lành, tìm một công việc để làm cũng không khó.

Long tẩu cười nói: " Cảm ơn ngươi, tiểu tử, có thể trị thế này cũng tốt lắm rồi, đừng uổng phí tâm tư nữa."

Trong lòng Xích Minh ngầm buồn cười, với bản lãnh bây giờ của hắn, đừng nói chỉ là một cái chân của Long tẩu, coi như là mới chết, hắn cũng có thể đem bà cứu sống.

Bất quá hắn cũng không gấp gáp trị liệu cho Long tẩu, thật lâu chưa cùng người khác nói chuyện phiếm, bây giờ hắn muốn hưởng thụ khoái lạc được trò chuyện với người khác. Nếu không phải thường xuyên lầm bầm làu bàu, hắn hoài nghi không biết có phải mình đã biến thành câm điếc hay không.

" A…vậy chờ sau này khi rảnh rỗi đã, cái này…Long tẩu, ngươi có một hài tử?"

Nếu như đại ca Lý Cường của Xích Minh nhìn thấy hắn lại cùng một người phàm nói chuyện cuộc sống gia đình bình thường của họ, đại khái sẽ kinh ngạc đến chắc cái cằm cũng rớt xuống.

Xích Minh mặc dù tu thần thành công, nhưng hắn xuất thân là Đại Ma Tôn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên hành động này thật khó tin vô cùng, đừng nói là Lý Cường, chỉ sợ rằng ngay cả Cô Tinh, Hiên Long mấy tiên nhân này cũng sẽ không thấy kinh ngạc.

Tuổi của Long tẩu còn chưa đến năm mươi, nhìn qua lại còn hơn sáu mươi, cuộc sống vất vả, làm cho bà đã sớm mất đi vẻ lộng lẫy của tuổi thanh xuân. Bà thở dài, nói: " Đúng vậy, tiểu Thiên nhà ta…ai…tiểu hài tử không hiểu chuyện, tính tình cương liệt muốn chết…" Nghĩ tới đứa con bảo bối của mình còn nằm trong bệnh viện, bà nhịn không được than thở cả ngày.

Xích Minh không cho là đúng, nói: " Tiểu hài tử quật cường một chút cũng không có gì không tốt, hài tử của ngươi tên là gì?"

Long tẩu nói: " Nó gọi là Tần Tiểu Thiên, từ nhỏ cũng bướng bỉnh, cũng may nó còn chịu đi học, nhưng lại chỉ thích đánh nhau với người khác…ai, không nói nữa, ta đi rửa chén, bữa trưa còn phải đem cơm cho nó, ngươi nghỉ ngơi một chút đi nghen." Vẻ mặt bà sầu lo đi vào bếp. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Xích Minh sờ sờ mũi, không khỏi sinh ra hứng thú đối với Tần Tiểu Thiên. Nếu như Tần Tiểu Thiên chỉ là một đứa bé ngoan, hắn có thể đã không có hứng thú, nghe nói hắn thích đánh nhau, điểm này rất hợp với khẩu vị của Xích Minh.

Xích Minh đi tới địa cầu là chỉ vì chơi đùa, cũng không có khắc ý muốn đi tìm một người có tư chất tốt gì để làm đệ tử, chỉ cần có thể hợp khẩu vị của hắn, bằng vào thủ đoạn của hắn, dù người đó là tên ngu ngốc cũng không thành vấn đề.

Xích Minh đi vào phòng của Tần Tiểu Thiên, trong phòng dọn dẹp thật sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, nhìn ra được là có người thường xuyên quét dọn. Trên tường dán vài tấm báo ảnh minh tinh, đã ố vàng, góc từng đặt vài dụng cụ tập thể thao, còn có một cái bao đánh quyền giắt trên giá, kệ sách chỉnh tề sắp xếp những loại sách cũ, gáy sách đã bị bóc ra.

Trên bàn chỉ có một bức ảnh, Xích Minh cầm lên xem. Đây là tấm ảnh chụp ba người, Tần Danh nhìn qua tinh thần vẫn cường tráng, không tiều tụy giống như bây giờ, Long tẩu phong vận, vẻ mặt hạnh phúc ôm thiếu niên phía trước.

Nhìn thiếu niên trong ảnh, lộ ra bộ dáng vui vẻ, gương mặt rất bình thường, duy nhất khác với mọi người là trong đôi mắt lóe ra quang mang quật cường.

Ngồi lên chiếc giường đơn, Xích Minh nhắm mắt trầm tư.

Long tẩu đang ở trong bếp bận rộn, rất nhanh bà cầm một hộp cơm đi ra, đi vào phòng con mình, nhìn Xích Minh nói: " Ngươi…ngươi nếu đã đói bụng, trong bếp có thức ăn, không cần chờ chúng ta trở về, ngươi cứ ăn trước, ta mang cơm cho Tiểu Thiên."

Xích Minh cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác của gia đình, cũng cho tới bây giờ chưa từng trải qua cuộc sống với người phàm, bây giờ lại có cảm giác phi thường mới lạ, hắn gật đầu nói: " A, Long tẩu cứ đi đi, ân, ta ở nhà chờ." Nói xong tà tà cười một tiếng.

Tất cả tâm tư của Long tẩu đặt hết lên con mình, cảm thấy vẻ tươi cười của Xích Minh có chút quái dị, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, xoay người đi ra cửa.

Thân hình Xích Minh lập tức biến mất trong phòng, hắn ẩn thân đi theo Long tẩu ra ngoài.

Long tẩu vừa quẹo qua một khúc cua, trong tay bà cầm hộp cơm, một tay thỉnh thoảng chùi đôi mắt. Xích Minh lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau, tò mò theo sát bà đi về phía trước.

Từ sau khi tu thần, Xích Minh cơ hồ không cùng người phàm gặp gỡ qua, hắn quen biết người ít nhất cũng là tu chân cao thủ, tiên nhân hoặc là Cổ tiên nhân càng nhiều hơn, cho nên hắn rất không hiểu tại sao Long tẩu lại khóc.

Long tẩu đi thật lâu, Xích Minh hận không được tiến lên nâng bà đi, tốc độ thật sự là quá chậm. Chân của Long tẩu không tốt, thật vất vả mới đón được xe buýt, tốc độ mới coi như là nhanh hơn một chút. Xích Minh bay lên nóc xe buýt, nhìn thấy Long tẩu xuống xe, hắn cũng đi theo phiêu nhiên đi xuống. Dọc theo đường cái đi xa một chút, Long tẩu đi vào một bệnh viện.

Xích Minh nhìn thấy Tần Danh đội trưởng thì Long tẩu cũng vừa ra thang máy.

Tần Danh đang xanh mặt đứng trong phòng bệnh, một người tuổi trẻ cao gầy đang ngồi ở mép giường, trên cánh tay băng bó thạch cao, cúi đầu nhìn xuống đất, một chân đang vạch tới lui trên mặt đất.

Chỉ nghe Tần Danh tức giận hừng hừng nói: " Ta nói bao nhiêu lần rồi, không nên động thủ đánh nhau, có thể…thì con phải ráng nhẫn nhịn, Tiểu Thiên, con là người lớn, không nên giống như một đứa bé…ai, con muốn chọc tức chết cha mẹ mới được hay sao?"

Tần Tiểu Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, phẫn phẫn bất bình nói: " Con nhịn? Con đã nhịn thật lâu rồi, khó khăn tra tìm, khó khăn chịu đựng mắng chửi, con chỉ trả lời lại một câu, bọn họ giống như chó điên mà đánh người…dựa vào cái gì mà con để cho họ khi dễ! Nếu bọn họ…động thủ trước…con..." Hắn nhìn thấy Long tẩu vào cửa, liền nín bặt.

Vẻ mặt Long tẩu khổ sở, bà đi tới trước người Tần Tiểu Thiên, đưa tay sờ thạch cao trên tay hắn, nói: " Tiểu Thiên, còn đau không?"

Ánh mắt quật cường của Tần Tiểu Thiên biến mất lập tức, hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói: " Mẹ, xin lỗi."

Long tẩu len lén lau nước mắt, nói: " Tiểu Thiên, đói bụng rồi phải không, ăn cơm trước."

Tần Danh lấy nón xuống, thở dài: " Ai…"

Xích Minh rõ ràng nhìn thấy tình cảm của gia đình ba người này, phụ thân: lo âu và buồn bực, mẫu thân: bất đắc dĩ và thương tâm, con: phẫn nộ và khổ sở. Điều này đối với hắn mà nói là phi thường mới mẻ, là loại biến hóa tình cảm mà hắn rất ít biết tới.

Ngoài cửa tiến vào hai viên cảnh, trong đó có một người nói: " Tần đội trưởng, ngươi cũng ở đây a?"

Sắc mặt Tần Danh đại biến, nói: " Lữ đội trưởng, sao lại là ngươi?"

Lữ đội trưởng nói: " Đây là lệnh bắt giữ, Tần đội trưởng, rất xin lỗi, ta đang chấp hành công vụ."

Sau khi tuyên đọc lệnh bắt giam, viên cảnh phía sau vị Lữ đội trưởng móc ra còng tay.

Tần Tiểu Thiên khinh miệt cười lạnh một tiếng, vươn cánh tay bị băng bột, không nói một lời nhìn viên cảnh kia.

Tần Danh dùng sức bóp chặt cái nón, cũng không nói được một lời, Long tẩu nhịn không được bật khóc.

Lữ đội trưởng lắc đầu nói: " Không cần còng lại, hắn không chạy đâu."

Tần Tiểu Thiên đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt Long tẩu, nói: " Mẹ, không có việc gì đâu, đừng khổ sở." Hắn nhìn thoáng qua Tần Danh, xoay người đi ra ngoài cửa.

Long tẩu cầm hộp cơm, khóc ròng nói: " Tiểu Thiên, mang theo hộp cơm đi."

Tần Tiểu Thiên dừng chân lại, lại tiếp tục hướng ra phía ngoài đi đến.

Lữ đội trưởng nói: " Tần đội trưởng, xin lỗi." Hắn cùng viên cảnh kia đi ra cửa.

Long tẩu mềm nhũn ngồi xuống đất, Tần Danh vội vàng tiến lên dìu bà, nói: " Lữ đội trưởng là người quen, Tiểu Thiên sẽ không nếm khổ gì đâu, chúng ta…chúng ta về nhà đi thôi."

Trong phút chốc Xích Minh cảm nhận được tâm lý của hắn: Trong lòng bi ai cực độ, cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của thế giới con người, lòng hiếu kỳ của hắn dâng lên.

Hai vợ chồng dắt díu nhau đi ra ngoài cửa.

Xích Minh tâm niệm khẽ nhúc nhích, người đã trở lại trong nhà Tần Danh. Hắn suy nghĩ chốc lát, lưu lại một phân thân trong nhà, chân thân đi theo Tần Tiểu Thiên.

Lữ đội trưởng đúng là đại đội trưởng tổ trọng án, hắn tự mình đi bắt Tần Tiểu Thiên là do cục trưởng cục cảnh sát phân phó, Tần Tiểu Thiên lần này đánh người, có bối cảnh rất sâu, có người cao cấp của chính phủ truyền lời, bởi vậy cục trưởng mới phái Lữ đội trưởng tự mình đi đến bắt người.

Cha của Tần Tiểu Thiên là lão viên cảnh, trong lòng Lữ đội trưởng cũng không nguyện ý đến, nhưng lệnh của cục trưởng hắn không thể cãi lời.

Tần Danh cũng từng đảm nhiệm chức đội trưởng đội trọng án, nhưng chẳng qua hắn đắc tội quá nhiều người, chẳng những không được thăng chức, còn bị người liên tục hãm hại, bây giờ chỉ còn là một tuần cảnh, vẫn chuyên môn tuần tra ban đêm, mặc dù mang tên là đội trưởng, nhưng ở trong cảnh cục cơ hồ không có địa vị.

Xích Minh đi theo xe cảnh sát tới sở câu lưu.

Đối với những chuyện vặt vãnh này, hắn càng ngày càng cảm thấy tò mò, chỉ theo người nhà Tần Danh tiếp xúc chỉ một ngày thời gian ngắn ngủi, hắn thể hội rất nhiều điều mà trong dĩ vãng hắn chưa từng gặp qua.

Xích Minh không phải từ con người tu luyện lên, hắn là từ đại ma tôn trực tiếp tu thần, đối với thế tục giới không hiểu nhiều lắm, hơn nữa hắn đối với đại ca Lý Cường của mình luôn sùng bái, bởi vậy mới không bài xích việc tiếp xúc với thế tục giới.

Tuy nhiên, Xích Minh nào biết đâu rằng, thế tục giới giống như một cái hang lây nhiễm, một khi dung nhập trong đó, vui buồn bi nhạc của con người, sẽ như nước thủy triều, ăn mòn tâm linh của hắn.

Tần Tiểu Thiên bị giam vào một phòng câu lưu tạm thời.

Trong phòng câu lưu không có một bóng người, Tần Tiểu Thiên nâng cánh tay ngồi dưới đất, sự đau đớn trên cánh tay vẫn hàng thứ yếu, làm cho hắn đau lòng chính là tiếng khóc của mẹ khi hắn rời đi.

Hắn vô thức xao đấm một tay trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người vô lực, trong đầu rối loạn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Xích Minh ẩn thân đứng cách đó không xa, hắn nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, hơi thoáng vận khởi thần dịch lực, xem xét thể chất của Tần Tiểu Thiên.

Thể chất của Tần Tiểu Thiên thật sự rất kém cỏi, yếu nhược đến khó thể tưởng tượng, thuộc tính cũng giống như đại ca Lý Cường, chính là hỏa tính.

Suy nghĩ chỉ chốc lát, Xích Minh vung chỉ, trong phút chốc, hết thảy chung quanh đều bị giam cầm.

Tần Tiểu Thiên giống như bị lâm vào trong một cơn ác mộng, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen nhánh, tiếp theo cảm giác bị người nắm sau gáy, cả người đứng thẳng lên, nhưng nghe không được thanh âm, nhìn không thấy bất cứ ánh sáng nào, cũng không nói ra lời, thân thể lại dị thường mẫn cảm, nhất là sự đau đớn trên cánh tay, phảng phất như bị phóng lớn vô số lần, làm hắn đau đớn đến không muốn sống.

Tần Tiểu Thiên phảng phất như bị một bàn tay vô hình treo lơ lửng giữa không trung, bản lãnh của Xích Minh dù là người tu chân gặp phải cũng không cách phản kháng, huống chi chỉ là một con người nho nhỏ.

Xích Minh vòng quanh Tần Tiểu Thiên một vòng, cười thật tà khí, đưa thần dịch lực nhập vào trong thân thể Tần Tiểu Thiên. Còn về phần Tần Tiểu Thiên có chịu được thần dịch lực hay không, hắn hoàn toàn không để ý tới.

Đối với hắn mà nói, Tần Tiểu Thiên nếu ngay cả điểm ấy dò xét mà cũng chịu không nổi, vậy không bằng sớm chết cho rồi, căn bản không đáng giá cho hắn phải tốn hao công phu và thời gian bồi dưỡng.

Tần Tiểu Thiên coi như là gặp thảm, thần dịch lực bá đạo so với chân nguyên lực còn lợi hại hơn vô số lần, cho dù dùng chân nguyên lực đảo qua trong cơ thể, hắn cũng chịu không được, huống chi là vị tu thần cao thủ như Xích Minh phát ra thần dịch lực.

Hắn muốn quát lên, nhưng lại không kêu ra được bất cứ thanh âm gì.

Hoàn hảo Xích Minh kịp thời phát hiện không đúng, mắt thấy sắc mặt Tần Tiểu Thiên xám trắng, mồ hôi hột rậm rạp trên mặt xông ra, hắn mới thả lỏng một chút, chú ý bảo vệ trái tim và đại não của Tần Tiểu Thiên.

Xích Minh cảm thấy có chút thất vọng, tiểu tử này cũng quá yếu, chỉ một chút thần dịch lực mà cũng chịu không được, sau này làm sao mà tu luyện cho tốt.

Hắn là Đại Ma Tôn, đối với người yếu nhược cho tới bây giờ cũng không có tâm đồng tình, trong miệng lầm bầm nói: " Mẹ kiếp, ta cũng không tin chỉ chút vấn đề nhỏ đó có thể làm khó Xích Minh ta? Hừ hừ, tiểu tử, nếu ngươi có thể chịu đựng, thì coi như là vận khí tốt, nếu không được…thì chết cũng đáng đời!"

May mắn là Tần Tiểu Thiên nghe không được, nếu không sẽ bị Xích Minh hù chết. Hắn đang dùng nghị lực ương ngạnh của mình, ra sức khiêu chiến sự đau nhức cả người, loại cảm giác này thật sự là sống không bằng chết, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, nhất định phải sống sót, vô luận như thế nào cũng phải tiếp tục sống, lúc này mà buông tha, hắn tuyệt không cam lòng.

Xích Minh thuần túy dùng Tần Tiểu Thiên làm thí nghiệm, hắn trước tiên dùng thần dịch lực đánh nát bấy các khớp xương của Tần Tiểu Thiên, sau đó lại dùng thần dịch lực một lần nữa cấu tạo nguyên dạng, mỗi một đầu khớp xương, đều không tới một giây đồng hồ đã nát bấy và trọng tố xong.

Thủ pháp cổ quái như thế, cũng chỉ có Xích Minh khoái trá đảm nhiệm, đổi lại là một tu thần giả khác, chỉ sợ rất khó làm tốt được như thế, hắn dù sao cũng là siêu cấp cao thủ trong tu thần giả.

Tần Tiểu Thiên sắp nổi điên, hắn rõ ràng cảm giác được khớp xương vỡ vụn, còn có sự đau đớn như nước thủy triều vọt tới, rồi lại hết lần này tới lần khác không cách nào hôn mê đi, cũng không có cách nào tru lên để bớt thống khổ, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

Hắn không biết xảy ra chuyện gì, muốn nhìn cũng nhìn không thấy, người giống như đang rơi vào địa ngục, phảng phất như đang rơi trên núi đao.

Cuối cùng toàn bộ khớp xương đã thay đổi hoàn toàn, Xích Minh hắc hắc cười nói: " Đoán không ra, tiểu tử này vẫn còn có thể chịu được…không tệ, không tệ."

Tần Tiểu Thiên dĩ nhiên cũng không có chết, hắn đối với lần thử thách này cảm thấy rất là bội phục.

Nhưng thật ra có thần dịch lực của Xích Minh bảo vệ, Tần Tiểu Thiên dù muốn chết cũng khó, hắn cũng không ngẫm lại tự hắn là người thế nào, đối với việc cải tạo cho một người căn bản không phải là vấn đề.

Xích Minh cảm giác được tiểu tử kia cũng đáng giá cho hắn tốn hao thời gian như thế. Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể không cách nào trọng tố, chỉ có thể dựa vào những khớp xương mới cải tạo chậm rãi thay đổi.

Bất quá Xích Minh không nhịn được, hắn trực tiếp vo tròn thần dịch lực đưa vào bụng Tần Tiểu Thiên, cũng không trông nom xem Tần Tiểu Thiên có thể nắm giữ lực lượng kinh khủng như vậy hay không.

Suy nghĩ một chút, Xích Minh vẫn che lại một đạo linh chú, không cho đoàn thần dịch lực tùy tiện bộc phát ra, mỗi lần chỉ có thể sử dụng một chút.

May mắn nhờ vào việc Xích Minh thêm một thủ tục như thế, nếu không Tần Tiểu Thiên rất có thể chết vì đoàn thần dịch lực này.

Xích Minh vỗ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Thiên, tự nhủ: " Còn kém không nhiều lắm, ân, tiểu tử, nếu ngươi có thể tiếp tục chịu đựng, chúng ta lại tiếp tục chơi đùa đi thôi."

" Hắc hắc, ngươi sẽ phát hiện, thế giới này biến thái cỡ nào..hắc hắc.."

Xích Minh vô thanh vô thức biến mất trong không khí.

Tần Tiểu Thiên giống như mới từ vũng nước chui ra, mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất. Trong tích tắc Xích Minh giải khai cấm chế, hắn đã hoàn toàn hôn mê.

Đối với hắn mà nói, hôn mê như vậy cũng thật sự là rất cần, thân thể của hắn dưới sự tư dưỡng của thần dịch lực, bắt đầu từ từ cường kiện lên.

Xích Minh trở lại nhà Tần Danh, lặng yên cùng phân thân hợp làm một. Đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Long tẩu ngồi trong phòng khách, thân thể co rút lại trên chiếc ghế sa lon rách nát, bả vai không ngừng rung động.

Nghe được tiếng động, bà nhấc đầu lên, miễn cưỡng nói: " Ngươi…ngươi sao không ăn cơm đi, ta đi hâm nóng cho ngươi." Ánh mắt của bà sưng đỏ hơn, thần sắc buồn bã tiều tụy.

Xích Minh ngăn cản nói: " Long tẩu đừng bận rộn nữa, ta không đói bụng…vị Tần đội trưởng…ách, lão Tần không có ở nhà sao?"

Long tẩu nói: " Ông ấy đi tìm bằng hữu, ai, vì Tiểu Thiên…"

Xích Minh tò mò hỏi: " Tiểu Thiên…cánh tay hắn hẳn là không có vấn đề gì, sao các ngươi lại khẩn trương như vậy? Không phải chỉ là đánh nhau một trận thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ."

Hắn cảm thấy rất không hiểu, mình đã từng đánh nhau rất nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa cảm thấy có vấn đề.

Long tẩu ngơ ngác nhìn Xích Minh, vô thức nói: " Tiểu Thiên là con ta…ta..ta đương nhiên khẩn trương…"

Chuyện ngu ngốc như thế, cũng chỉ có Xích Minh mới có thể thốt ra khỏi miệng.

Long tẩu rất nhanh liền phản ứng lại, tiểu tử này quả thật là có chút khờ ngốc, bà cũng không so đo câu hỏi cho rõ ràng.

Xích Minh không khỏi nghĩ đến Lý Cường, đối với việc cảm tình hắn mơ hồ nhận thức, chẳng qua cũng chưa từng thể hội qua rõ ràng như bây giờ, hắn nói: " Nga, nguyên lai là như thế, Long tẩu, yên tâm đi, Tiểu Thiên không có việc gì đâu, ta cam đoan."

Long tẩu còn không hiểu rõ, có Xích Minh cam đoan, không còn chuyện gì phải sợ, cho dù là Tần Tiểu Thiên có giết chết tổng thống cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Long tẩu thật sự là tinh bì kiệt lực, thuận miệng nói: " Cảm ơn ngươi, tiểu tử, ta nghỉ ngơi chốc lát."

Nàng căn bản không xem lời của Xích Minh là quan trọng, xoay người trở về phòng nằm xuống.

Mặc dù cảm thấy rất mỏi mệt, nhưng bà cũng không sao ngủ được, nghĩ đến Tiểu Thiên, trái tim tựa như bị treo giữa không trung, không cách nào được yên ổn.

Xích Minh ngồi trong phòng khách, dùng một ngón tay nâng cằm, không biết suy nghĩ cái gì, lại đột ngột phát ra một tiếng cười kỳ quái, may là Long tẩu không nghe được, nếu không còn tưởng rằng có miêu đầu ưng( cú mèo) đi vào nhà.

Một tiếng thảm hào vang vọng phòng câu lưu.

Tần Tiểu Thiên rốt cuộc cũng thức dậy.

Một tiếng tru này tồn tại trong lòng thật lâu, thương cảm hắn vẫn một mực không có cơ hội hô lên, cho nên mới vừa thanh tỉnh, hắn liền không ngừng điên cuồng hét lên.

Một viên cảnh dùng gậy xao xao cửa sắt của phòng câu lưu, không nhịn được quát: " Tiểu tử hỗn đản, hét cái gì mà hét…ngậm miệng!"

Tần Tiểu Thiên đột nhiên phát giác cánh tay bị gãy không còn đau nữa, thử nắm chặt nắm tay, cánh tay phảng phất ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận.

Hắn kinh ngạc cực kỳ, đứng dậy, toàn thân gân cốt phát ra tiếng vang răng rắc, đầu khớp xương như một lần nữa tìm được vị trí.

Hơi hoạt động thân thể một chút, cảm giác tựa hồ như mất đi lực khống chế với cơ thể, trong thân thể lưu động lực lượng vô cùng khó hiểu.

Tần Tiểu Thiên kinh ngạc không thôi, hắn không biết xảy ra chuyện gì.

Vặn vẹo cánh tay, Tần Tiểu Thiên rất nhanh đã xác định một điểm, cánh tay mình đã khỏi hẳn một cách khó hiểu, hơn nữa so với nguyên lai thì càng thêm rắn chắc có lực.

Hắn ôm đầu khổ sở suy nghĩ, đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho thân thể phát sinh thay đổi như thế. Đầu mối duy nhất chính là sự đau đớn kỳ quái vừa rồi, còn có cảm giác giống như là cơn ác mộng.

Suy nghĩ thật lâu cũng không có đáp án, hắn nghĩ thầm: " Mặc kệ, cánh tay khỏe lại là được, nhìn xem đám cẩu kia có thể làm gì được ta?"

Ngoài cửa sắt phòng câu lưu phát ra một thanh âm, hai viên cảnh đi đến. Tần Tiểu Thiên ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người một cái, đây là hai viên cảnh xa lạ, trong cục cảnh sát phần lớn nhân viên hắn đều cũng nhận thức, nhưng hai người có vóc người khôi ngô này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Trong đó có một viên cảnh nói: " Tay ôm đầu, ngồi xuống đất."

Tần Tiểu Thiên hiểu rõ ràng, đối phương là cho ngươi đến sửa trị mình. Lúc này thì không cách nào phản kháng lại, hắn lớn như vậy, nhìn thấy nhiều nhất chính là viên cảnh, cho nên rất rõ ràng đối phương muốn làm cái gì.

Cũng quả nhiên, viên cảnh kia bước lên một bước, nắm lấy cánh tay bó bột của hắn. Tên viên cảnh kia còng hai tay hắn lại một chỗ.

Nếu không có Xích Minh một lần nữa tái tạo khớp xương, vậy chỉ một lần này đủ làm cho Tần Tiểu Thiên phải chết.

Sau khi còng tay Tần Tiểu Thiên lại, tên viên cảnh kia có gương mặt hình chữ điền, trên mặt toát ra một tia cười lãnh khốc, nói: " Trương Khoát, là ngươi tới hay là ta tới?" Hắn nắm chặt tay, phát ra " lộng bá lộng bá" các đốt ngón tay vang lên răng rắc.

Trương Khoát đôi mắt thật nhỏ, mặt mày âm trầm, mái tóc thật ngắn, hắn âm hiểm cười nói: " Lão Mã, ngươi không cần khách khí như vậy, hắc hắc, ta biết tay ngươi đã sớm ngứa ngáy."

Lão Mã không chút dấu hiệu đã đánh một quyền vào trên lưng Tần Tiểu Thiên, quát mắng: " Ngươi cũng dám đánh cảnh sát!" Hắn vươn tay chụp lấy cánh tay bị thương của Tần Tiểu Thiên vặn mạnh.

Tần Tiểu Thiên không kịp đề phòng, bị một quyền đánh gục xuống đất, ngay sau đó cảm giác cổ tay bị vặn mạnh, hắn hiểu rõ người này muốn bóp cánh tay bị thương của mình, nếu không phải cánh tay đã khỏi hẳn, hắn tuyệt đối không chịu được sự đau đớn kịch liệt như vậy.

Tần Tiểu Thiên cho tới bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, lão Mã đột nhiên tập kích, làm cho hắn không cách nào giãy dụa, may là hắn vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn còn không biết mình mình có bao nhiêu lợi hại.

Làm cho lão Mã phẫn hận chính là ánh mắt cực độ miệt thị của Tần Tiểu Thiên, vô luận dùng thủ đoạn nào đánh hắn, Tần Tiểu Thiên vẫn mang ánh mắt không chút sợ hãi.

Trương Khoát ở một bên âm dương quái khí nói: " Lão Mã, đã sớm nghe tiểu tử này là một con lừa cứng đầu, đặc biệt quật cường, hắc hắc, thế nào? Có muốn hỗ trợ hay không?"

Lão Mã tựa hồ bị chọc giận, sắc mặt hắn đỏ bừng, ác hung hăng nói: " Mẹ kiếp, nếu ta không thể làm cho tiểu tử này kêu cha gọi mẹ…ta con mẹ nó sẽ không mang họ Mã…ta.."

Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt tiếp theo một câu: " Không họ Mã…vậy họ trư…dù sao đều là súc sinh!"

Hắn đã nhận thấy được mình không sợ bị đánh, lá gan nhất thời lớn lên, nói chuyện càng thêm không chút kiêng kỵ.

Trương Khoát và lão Mã hai người đều bị Tần Tiểu Thiên chọc tức đến hồ đồ, làm viên cảnh nhiều năm như vậy, tù phạm cuồng vọng tự đại bọn họ đã thấy nhiều, nhưng người cuồng ngạo như Tần Tiểu Thiên, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lão Mã rút ra cây gậy cảnh sát giắt ngay thắt lưng, đánh liên tục lên đầu Tần Tiểu Thiên, mắng: " Được! Ta sẽ làm cho ngươi phải nuốt lời nói về! Ta sẽ làm cho ngươi hối hận đã đi tới trên đời này!"

Lá gan Tần Tiểu Thiên càng lúc càng lớn, bởi vì hắn phát giác gậy đánh trên người, cơ thể tựa hồ chỉ lay động như chiếc lá rơi, một chút cảm giác đau đớn cũng không có.

Hắn âm thầm nghi hoặc, chẳng lẽ thống khổ lúc trước làm cho tất cả các dây thần kinh đều chết lặng rồi? Nếu không phải thân thể đột nhiên phát sinh biến hóa, thì tự mình không phải là bị hai viên cảnh này đánh cho tàn phế đi.

Tần Tiểu Thiên càng nghĩ càng hận, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn chằm chằm lão Mã, vẻ mặt không phục, vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Khoát dùng đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, trong lòng phi thường giật mình, uy lực của gậy cảnh sát hắn rất rõ ràng, thủ pháp của lão Mã rất độc, người bình thường căn bản chịu không được đả kích như vậy, kỳ quái chính là Tần Tiểu Thiên tựa hồ không một chút quan tâm, chẳng lẽ hắn không sợ đau đớn?

Hắn lặng lẽ rút ra một cây gậy kích điện cao áp.

Xích Minh đúng lúc này ẩn thân tới, vừa nhìn thấy lão Mã quơ gậy, mặt mày dữ tợn đánh Tần Tiểu Thiên…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...