Bà Kiều Doanh ngồi trên ghế phía trước bàn làm việc của bác sĩ Triệu, bà im lặng hồi lâu, rồi nghẹn ngào cố kìm nén tiếng khóc – buồn Diệp Hinh đang nằm cách đây không xa, bà không muốn cô con gái nghe thấy tiếng khóc của mình.
Hai mẹ con nghe theo đề nghị của Vân Côn, đến bệnh viện kiểm tra về bệnh nhức đầu như mọi lần cô vẫn hay đến khám. Phim CT cho thấy dấu hiệu có thể là khối u, sau khi vào nằm viện, nhiều xét nghiệm tiếp theo đã dẫn đến kết luận vừa rồi của bác sĩ Triệu.
“Chúng tôi chú ý đến tiền sử phụ thân Diệp Hinh đã bị u não, cho nên thông tin này khiến bà rất đau buồn, chúng tôi sẽ cố gắng hết mọi khả năng của mình, coi đó là tiền đề để điều trị cho Diệp Hinh được bình phục”. Bác sĩ Triệu cảm thấy những lời an ủi này vẫn rất mờ nhạt.
“Xin anh cho tôi biết, liệu cháu Diệp Hinh thật sự có thể bình phục hay không?” Bà Kiều Doanh nhìn bác sĩ Triệu bằng ánh mắt vừa tha thiết, vừa tuyệt vọng.
“Khối u ác tính như thế loại này… khối u ác tính đã di căn, thì tỷ lệ được cứu sống…”
Nhìn Diệp Hinh sắc mặt nhợt nhạt nằm trên chiếc giường bệnh trắng nhợt, bà Kiều Doanh vẫn không thể cầm nổi nước mắt. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Cái ngày 16 tháng 6 đã trôi qua trong sự hãi hùng, bà vốn tưởng cô con gái đã thoát nạn, nào ngờ lại gặp phải một tai họa mới càng khó tránh hơn. Đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời, vậy mà Diệp Hinh phải vật lộn với bóng ma bệnh tật tàn khốc! Sao cuộc đời lại bất công đến thế?
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Giải phẫu xong con sẽ khỏe lại mà. Mẹ nên nhớ con là Diệp Hinh, cho nên con có nhiều hy vọng, con có thể bình yên vượt qua được tất cả!”. Hinh rất muốn an ủi mẹ.
Bà Kiều Doanh rất xúc động trước sự cứng cỏi của con gái, bà vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Diệp Hinh, bà biết cô đang bị sốc mạnh.
Đúng lúc này, Sảnh và Vân Côn cùng bước vào, đem đến cho Hinh những nụ cười rạng rỡ, khiến căn phòng ấm cúng hẳn lên. Nhưng rồi cuộc gặp gỡ dù vui đến mấy rồi cũng lắng xuống, bạn bè thân thiết đã ra về. Hinh nhắm mắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.