Kinh Thuế

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Thường Thanh cũng chả có tâm tình làm việc. Sau khi thị sát qua loa một vòng, bụng anh ta như được đổ thêm dầu, chạy nhanh về phòng.

Càng nghĩ càng tức, đạp cái bàn xong, anh ta liền nhấc điện thoại gọi chị Lưu tới văn phòng.

Khi chị Lưu tiến vào thì chủ tịch Thường đã áp chế gần hết cơn giận, anh ta bày ra vẻ mặt vui vẻ nói với chị Lưu: “Chị tới rồi?”

Ngược lại chị Lưu thấy xấu hổ, chị ấy cũng vừa biết chuyện tốt của con gái mình, trong lòng đã mắng con bé kia năm lượt rồi.

“Chủ tịch, con bé Hiểu Vận thật không hiểu chuyện, để về tôi mắng nó!”

Chủ tịch Thường khoát tay đáp: “Cần gì chứ! Dù sao Hiểu Vận cũng còn trẻ, đi cùng với tôi khó tránh khỏi sẽ thấy ngột ngạt. Cũng phải trách tôi, cả ngày chỉ lo làm ăn, không quan tâm tới cô ấy.”

Chủ tịch Thường hiểu ý người như vậy thật khiến chị Lưu xúc động.

“Nhưng…” Trong lời của Thường Thanh có chút do dự, sau khi đấu tranh quyết liệt, anh ta vẫn mở miệng, “Kỳ thực tôi không nên nói, người không biết lại tưởng tôi ghen ghét nên bịa đặt. Thực sự tôi rất lo cho Hiểu Vận.”

Chị Lưu bị Thường Thanh khiến cho mù mờ.

Cuối cùng Thường Thanh cũng ném trái bom ra: “Bạch Uy kia tuy rất tốt, nhưng y là đồng tính luyến ái!”

“Hả?” Chị Lưu há to miệng.



Buổi tối, Thường Thanh điều xe chở mình tới nhà hàng đi xã giao. Muốn giở trò sau lưng ông? Còn phải đến châu Phi luyện thêm!

Nghe đâu lai lịch mấy vị khách trong buổi tiệc xã giao tối nay không nhỏ, họ tới để tìm kiếm dự án đầu tư. Thị trưởng đã cố ý gọi cho Thường Thanh, giới thiệu giùm anh ta.

Nhà hàng này mới khai trương, thiết kế theo kiểu cổ phong. Tiếp tân đều mặc đường trang, trong nhà hàng có đủ đình đài lầu gác.

Phục vụ dẫn Thường Thanh đến trước một đình nghỉ mát, sau đó vén rèm lên mời anh ta vào trong. Gian phòng này rất tao nhã, bên trong đã có sáu người đang ngồi nói chuyện phiếm.

Thường Thanh quét mắt tới Bạch Uy mặc vest tối màu, trong lòng thầm than đúng là tà môn, sao đi đâu cũng có thể gặp tên sao chổi này vậy? Bạch Uy thì chả thèm liếc anh ta cái nào, chỉ lo nói chuyện với người bên cạnh.

“Lão Thường, đang đợi chú đấy! Mau tới đây ngồi.” Người nói là Cao Minh Dương mở xưởng thép, anh ta là chủ xí nghiệp ưu tú nổi tiếng của tỉnh. Gã ta rất thân với Thường Thanh, thấy chủ tịch Thường tới liền kéo tay, bảo Thường Thanh ngồi xuống.

Lúc Thường Thanh ngồi xuống mới phát hiện, bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ. Hắn thoạt nhìn không lớn tuổi, hẳn chưa tới 30, cả người toát ra phong thái trí thức, khoé mắt cong cong, cứ như lúc nào cũng đang mỉm cưởi vậy. Vừa nãy hắn chỉ thì thầm với Bạch Uy, giờ mới quay đầu, mỉm cười quan sát Thường Thanh.

Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi giày vải màu đen của Thường Thanh xong liền suồng sã đánh giá anh ta.

Trong lòng Thường Thanh rất khó chịu, mịa nó, một thằng nhóc chưa vắt sạch mũi cũng dám nhìn bố như vậy, nhưng vẻ mặt biểu hiện ra vẫn tươi cười: “Vị này là?”

“Nào nào, để anh giới thiệu cho chú, vị này chính là Lâm Vãn, hẳn chú em từng nghe qua đại danh của hắn rồi? Đây chính là thần tài đó! Bây giờ đến khảo sát việc cải tạo nội thành, chúng ta nên giữ tiền trong túi hắn lại, không thể để hắn làm thần tài qua cửa, ha ha…”

Lão Cao tự thấy lời mình rất hài hước, toét miệng cười ha hả.

Thường Thanh miễn cưỡng cười theo, nhưng đầu ngón tay lạnh cóng.

Hai chữ “Lâm Vãn” này rất quen thuộc với anh ta, vị này chính là cháu trai bí thư tỉnh uỷ trước, sau này bí thư được điều vào trung ương, giờ đã là nhân vật xa không thể đụng tới.

Mà vị cháu trai này, nghe đâu vì thân thể có bệnh nên còn chưa học xong trung học đã thôi học ở nhà. Sau đó, hắn bắt đầu làm ăn, ban đầu thì làm nhỏ, sau càng làm càng lớn. Nhưng nếu muốn nói cụ thể hắn làm gì thì tịt, bởi cái gì thu được tiền thì hắn làm cái đó.

Theo lý thuyết, có thể kết giao với kỳ tài thương giới hô mưa gọi gió như vậy, chủ tịch Thường hẳn phải vui mừng chứ sao lại tay chân lạnh ngắt chứ? Bởi vì cái tên xuất hiện nhiều nhất trong quyển sổ đòi mạng kia chính là “Lâm Vãn”.

Trực giác của Thường Thanh nói với anh ta, việc Lâm Vãn đến đây thật mịa nó, quá khéo. Chuyện thành phố cải tạo ngon cỡ nào thì anh ta biết rõ, nhưng vẫn chưa đến nỗi làm phiền vị đại thần này.

Trong “sự kiện rơi xuống vực” lúc trước, anh ta đã đặt quyển sổ vào cái két Trì Dã cầm và cái két đó cũng đã bị một số người trong tỉnh bí mật lấy đi, chuyện này hẳn đã yên. Vậy họ Lâm tới đây có liên quan gì tới quyển sổ không?

“Ngưỡng mộ đã lâu! Hạnh ngộ hạnh ngộ!” Trong đầu ra sức suy đoán, ngoài mặt vẫn tươi cười xã giao, Thường Thanh giả vờ giả vịt hỏi han Lâm Vãn.

Khi món ăn được đưa lên, Thường Thanh rất tự nhiên đứng dậy vào toilet. Chỉ một lúc sau Bạch Uy cũng đẩy cửa vào.

Thường Thanh vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì cơ?”

“Cậu, mịa nó, giả ngốc cái gì? Vì sao họ Lâm đến đây?”

Bạch Uy chậm rãi rửa tay, sau đó nhìn cửa rồi thấp giọng nói: “Làm chuyện kia sạch sẽ chứ?”

Thường Thanh cũng nhỏ giọng đáp: “Lái xe giả làm Trì Dã là một tay đua xe hạng ba, không phải người địa phương, tôi cũng không tiếp xúc trực tiếp với gã. Sau khi xong việc đã tống gã sang Pháp, tiếp tục đi đua xe. Có lẽ một năm rưỡi nữa cũng chưa về, việc khác hẳn không hề chi.”

Bạch Uy dùng ngón tay chỉ vào mũi anh ta, nhỏ giọng kêu: “Cái gì gọi là ‘hẳn’ ? Anh phải bịt luôn miệng gã chứ!”

Thường Thanh hơi tức, bà nó, đúng là ;nói như rồng leo, làm như mèo mửa;, bịt miệng thế nào? Xong việc thì băm người ta ra cho heo ăn à? Mịa nó chứ, mình là thương nhân đường hoàng chứ có phải mafia đâu!

“Cậu ít đùn cho tôi đi! Nếu tự cậu có thể làm thì lúc đó cần gì phải kéo tôi xuống theo?”

Bạch thiếu gia cười lạnh, tiến đến sát bên tai Thường Thanh và nói: “Tôi nói với anh, chẳng phải chỉ có mình anh từng xem qua quyển sổ đó đâu, nếu thật sự để lộ, tôi cũng không giúp được anh, tự mình phải bảo trọng thôi!”

Thường Thanh vừa thấy thằng nhãi này muốn đẩy trách nhiệm thì tức đến mức không hạ được giọng, dùng một tay ấn Bạch Uy lên tường, rồi lớn tiếng hét: “Giờ bố bị mày biến thành thế này, mịa nó, mày lại muốn mặc kệ à? Không có cửa đâu! Bố vẫn cứ bám lấy mày đấy!”

“Ây dô, náo nhiệt vậy! Hai người đang ầm ĩ cái gì đó?” Thì ra là Lâm Vãn đang cười và đẩy cửa vào.

Trong lòng hai người đều hoảng sợ, không biết tên nham hiểm này đã ở ngoài cửa bao lâu rồi.

“Không… không có gì…” Thường Thanh xấu hổ buông tay, muốn giả bộ ngớ ngẩn, nhưng nhất thời chả tìm được cớ gì.

Ba người vào toilet, nhưng chả ai tiểu tiện, cả đám đều ôm tâm sự đứng rửa tay.

Đến khi bọn họ vừa ra khỏi toilet thì có nhân viên đi tới trước mặt: “Xin hỏi ai là ngài Thường Thanh?”

“Là tôi, có việc gì vậy?”

“Có một cô gái tìm ngài…” Không đợi nhân viên nói xong, một cô gái đã xông qua như điên, cho Thường Thanh một cái tát!

“Thường Thanh! Anh thật đê tiện! Anh nói gì với mẹ tôi hả?”

Thường Thanh nghĩ, đây là ai làm vậy? Cả đống chuyện đều tập hợp hết vào đêm nay.

Người tới chính là bạn gái trước của chủ tịch Thường — Trương Hiểu Vận.

Xem ra mẹ cô đã truyền đạt lại tinh thần của chủ tịch, cũng ra sức ngăn cản đôi cẩu nam nữ này.

Nhưng cô nàng lửa tình đang vượng, căn bản không tin. Chút lời đồn không ra làm sao ấy có thể ngăn được tình yêu của cô với Bạch Uy sao?

Làm ầm với chị Lưu một trận xong, cô nàng chạy đến công ty tìm Thường Thanh chất vấn. Phát hiện anh ta không ở đấy, cô liền hỏi thư ký, thư ký là một sinh viên mới tới nên không xem xét tình hình đã ngốc nghếch nói chỗ chủ tịch Thường đến.

Cô nàng trông thấy Bạch Uy từ xa, lại càng có tinh thần bày tỏ quyết tâm.

Sau khi tát, cô liền nhào vào lòng Bạch Uy: “Bạch Uy, mẹ em tin lời họ Thường, không cho em qua lại với anh!”

Bạch Uy có chút mờ mịt: “Hắn… nói gì?”

“Hắn… hắn dám bịa đặt, nói anh là đồng tính luyến ái!”

Bạch Uy nghe xong cũng tức giận trừng Thường Thanh.

Thường Thanh quét mắt tới Lâm Vãn đứng bên cạnh, đột nhiên có ý tưởng! Sá gì, cả đống rau trước mặt đều cho vào nồi nấu hết đi!

“Đúng! Là tôi nói! Lên giường với tôi bao nhiêu lần, cậu còn không phải là đồng tính luyến sao? Bạch Uy, hồi trước cậu nói gì với tôi? Tôi cho cậu công việc, cho cậu tiền, còn giúp cậu vứt bỏ Trì Dã, đều là tôi làm kẻ xấu, kết quả cậu xuống giường liền trở mặt? Muốn đoạn tuyệt với ông, lại đùa giỡn người phụ nữ của ông, chuyện tốt đều thành của cậu hết! Việc cho tới giờ còn muốn mặc kệ ông sao? Không có cửa đâu! Tôi vẫn cứ bám lấy cậu đấy!”

Chiêu này của chủ tịch Thường thật ngoài dự đoán của mọi người, nhất là Bạch Uy, mặt y biến dạng như bị trúng gió ấy.

Nhưng Lâm Vãn lại có chút cảm giác bỗng nhiên ngộ ra, hắn nghiền ngẫm quét mắt nhìn hai người.

Trương Hiểu Vận thật muốn phát điên, cô nàng xoay người hỏi Bạch Uy: “Hắn nói thật?” Bạch Uy còn chưa lấy lại được giọng, miệng khô cứng, nói không nên lời, ngược lại có chút cảm giác hết đường chối cãi.

Cô Trương lại tát mạnh một cái, lần này cái tát dán trên mặt Bạch công tử.

“Cái đám có tiền biến thái các người!” Nói đoạn liền khóc chạy.

Thường Thanh diễn nhập vai quá, u oán nói một câu: “Đây là báo ứng khi cậu vứt bỏ tôi!”

Bạch Uy phỏng chừng đã được đả thông, cũng ngẩng đầu đáp lại: “Anh đừng giày vò tôi nữa, hai chúng ta không có khả năng đâu!”

May mà trong hành lang không có nhiều người lắm, chỉ có nhân viên sợ hãi dán sát người vào tường và Lâm công tử cười tủm tỉm.

Lâm công tử thấy cũng ổn rồi liền cười hì hì nói: “Mọi người có chuyện thì tìm chỗ nói, đừng đứng đây.”

Thường Thanh nghẹn tím mặt: “Ngài Lâm, để ngài chê cười rồi, tôi đi trước đây.” Nói đoạn liền cúi đầu rời khỏi nhà hàng.

Bạch Uy nhìn bóng lưng anh ta và nghiến nghiến răng, có thứ bại hoại chỉ một mực châm lửa xong liền mặc kệ không thèm chữa cháy như vậy sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...