Cô không biết phải nói gì, một cảm giác thật giễu cợt ùa vào trong lòng cô, thật sự rất khó chịu, lại thật buồn cười, cô nghe giọng nói của mình từ từ vang lên, như trà nóng trong tay bốc ra làn khói mỏng, vừa nhẹ vừa xa, “Thật tốt……”
Phản ứng của cô làm Tống Sở cả kinh, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, chuyện muốn nói tiếp theo là gì cũng quên mất.
Cô cẩn thận để ly xuống, thu tay lại, những giọt nước trên mu bàn tay lăn xuống.
Cô cười tủm tỉm nhìn anh, giống như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, “Thật ra thì như vậy lại vô cùng tốt, thật sự anh nên cùng với Tống Ngọc ở chung một chỗ, hai người mới thật sự là người một nhà, thật, rất tốt……”
“Tả Thần Hi!” Sắc mặt Tống Sở cũng đen lại, trong mắt có chút tức giận, “Em ấy là em gái anh!”
A…… Tức giận…… Vốn cho là hôm nay anh tới là cầu xin cô, thế nào cũng phải ăn nói khép nép một chút chứ? Nhắc tới Tống Ngọc, anh liền không nhịn được mà tức giận? Chẳng lẽ anh thật đúng đã yêu Tống Ngọc nhiều rồi?