Kim Ốc Hận

Chương 57: Chuyện phong Đông Cung tối do dự


Chương trước Chương tiếp

Chiếc xe ngựa màu xanh thong thả chạy qua phố xá Trường An, tấm màn che dày ngăn cách những cặp mắt tò mò nhìn vào.

“Nói như vậy, chuyện của Lý Nghiên đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?”, giọng nam trầm thấp hỏi.

“Đúng thế, cô cô đã đáp ứng, bệ hạ cũng không có ý kiến. Bình Dương trưởng công chúa rất tức giận nhưng cũng hết cách”, giọng nam trong trẻo trả lời.

“Vậy thì tốt”, giọng nam trầm thấp lại thở ra một hơi, “Đúng rồi, chuyện của chúng ta đừng để cho cô cô ngươi biết.”

“Cháu biết!” Trần Hi buồn cười, “Cháu cũng đâu dám. Nếu cô cô biết cháu cũng giả ngốc gạt người thì chắc chắn sẽ giáo huấn cháu đến chết mới thôi. Người nói đúng không, Tang thúc thúc. Chỉ là, cô cô thông minh như vậy, chắc cũng mơ hồ đoán được đôi chút.”

“Chỉ cần không nắm được chứng cứ thì nàng đâu thể làm gì được chúng ta”, Tang Hoàng Dương thản nhiên nói, “Nói ra thì công phu diễn trò của tiểu tử nhà ngươi cũng khá tốt, người không ngoan như Lý Nghiên cũng không nhìn ra sơ hở.”

“Nếu muốn cô cô biết, trừ phi đừng đề cập tới”, Trần Hi đỏ mặt lên, khẩn khoản: “Tang thúc thúc đừng để lộ ra. Cháu chỉ là một Trần Hi si tình có được hay không?”

“Được rồi!” Tang Hoằng Dương cười dài, trầm ngâm nói, “Chỉ là, nếu như ngươi không thích Lý Nghiên thì cũng không cần thiết phải thành thân với cô ta. Dù cô ta sẽ buồn bã một chút nhưng ai bảo ngươi là cháu của A Kiều chứ? Chúng ta đương nhiên phải chiếu cố cho ngươi trước hết.”

Trần Hi im lặng, gương mặt trở nên nghiêm túc, “Thúc thúc không thấy rằng Lý Nghiên thực sự là cô gái rất xinh đẹp thông minh sao? Tính cách cô ấy vốn quyết đoán nên cháu thấy một khi đã quyết định sẽ không thay đổi. Đã như vậy, bọn cháu thành thân cũng không có gì là không tốt.”

Tang Hoằng Dương nhìn hắn đầy vẻ suy tư một hồi rồi lắc đầu, “Vậy cũng được, hai người các ngươi đúng là một cặp mạt cưa gặp mướp đắng hiếm có. Hơn nữa, Lý Nghiên cũng thông minh, sẽ rất có ích cho ngươi sau này giành chỗ đứng ở phủ Đường Ấp hầu.”

Hôn lễ con thứ của Đường Ấp hầu được tổ chức long trọng, dĩ nhiên có mời Công chúa trưởng Bình Dương nhưng cuối cùng Lưu Tịnh không đến, cô dâu cũng không buồn phiền, cứ thế tiến hành bái đường. Trần nương nương đã có một chuyến thăm đặc biệt tới phủ Đường Ấp hầu vì chuyện của Trần Hi nhưng đến hôn lễ chính thức thì không có mặt.

Lúc Lưu Triệt trở về Trường Môn thì Trần A Kiều đang nằm ngái ngủ trên giường.

“Kiều Kiều”, y lay nàng dậy, nhẹ giọng gọi. Nàng mở mắt ra, thấy là y thì lại yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

Cặp môi mỏng của Lưu Triệt khẽ nhếch lên, phất tay cho đám cung nhân lui ra rồi thuần thục luồn tay xuống dưới cởi xiêm y của nàng. A Kiều mơ mơ màng màng, tựa vào lồng ngực y, thân thể dần nóng rực lên rồi áp sát vào.

“Kiều Kiều!” Y thì thầm bên tai, “Gọi ta một tiếng Triệt Nhi nhé!”

Nàng giật bắn mình, lập tức tỉnh hẳn. Lưu Triệt cũng không thèm để ý, tiếp tục hôn lên khiêu khích, nhìn nàng quật cường cắn chặt răng, mắt nhìn thẳng vào y không còn tĩnh lặng nữa mà tràn ngập lửa giận.

“Nàng thử nói xem, Kiều Kiều”, y cũng dần thở hổn hển nhưng vẫn cố kìm nén, “Nàng có thể kiên trì bao lâu chứ?”

“Chắc chắn là lâu hơn người”, nàng lạnh lùng đáp, giơ chân lên đạp, giãy giụa kịch liệt khiến Lưu Triệt vất vả lắm mới ngăn lại được.

“Nương nương! Bệ hạ!” Bên ngoài, Lục Y nghe thấy động tĩnh bất thường thì cất giọng kêu to, vẻ lo lắng.

Nàng đỏ mặt, miễn cưỡng đáp, “Không có chuyện gì.” Đang nói chuyện nàng cảm thấy ngang hông bị tay phải của Lưu Triệt khẽ vuốt ve, cả người nàng run rẩy, cố kìm tiếng thở gấp. Người đàn ông này thật sự quá rõ mỗi chỗ trên thân thể nàng.

Sự tiếp xúc da thịt có sức quyến rũ đến mê hoặc. Một cơn rùng mình mãnh liệt khiến nàng không còn nghiến chặt được răng, suýt nữa kêu lên.

“Triệt Nhi…!” Cuối cùng nàng đành đầu hàng. Cái tên quên lãng từ lâu bật ra khỏi miệng cùng với dòng lệ ướt đẫm. Nàng mơ hồ nghe Lưu Triệt than nhẹ rồi hôn ngấu nghiến đôi môi của nàng.

Tới lúc mệt rũ người ra rồi dần chìm vào giấc ngủ say, nàng nghĩ mình đã từng bao nhiêu lần hoặc hờn dỗi, hoặc tức giận gọi y là Triệt Nhi, sao đến bây giờ gọi nước mắt lại tuôn rơi.

Sao lại như thế được chứ? Chỉ gọi một tiếng gọi lại khiến cho ký ức cuồn cuộn ập về không thể tiếp tục chia cắt. Nàng bỗng nhiên thấy mình thật khác.

Cuối năm Nguyên Thú thứ năm, Mạt Lăng hầu Lưu An thu nhận Di Khương về danh nghĩa là thị nữ của thứ nữ Lưu Thiến làm nghĩa nữ, gả cho trọng thần triều đình Đại tư nông Tang Hoằng Dương. Trong cung Trường Môn, Trần A Kiều vui mừng khoác tay Lưu Lăng, “Thiến Nhi đã được gả cho Ngũ Bị, hôm nay cả Tang Hoằng Dương cũng đã thành hôn rồi, Lăng Nhi, muội còn định kéo dài bao lâu nữa?”

“Từ sau biến cố Giao Đông, Ngũ Bị vào triều làm quan rồi được bệ hạ trọng dụng, dần dần được thăng lên đến chức quan điển khách, cai quản các man tộc đã quy thuận. Lưu Lăng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Có phải phàm là con gái thì cuối cùng cũng phải đi đến bước này?”

Trần A Kiều khẽ mỉm cười, “Muội một thân một mình lâu như vậy mà không thấy cô đơn sao? Tìm lấy một người cùng chung chí hướng để bầu bạn cũng tốt. Tỷ thấy Đông Phương Sóc được đấy.” Nàng vốn cho rằng nhóm bọn họ nhất định sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại nhưng hôm nay nhìn lại thì Liễu Duệ với Lưu Đàm hay Tang Hoằng Dương với Di Khương đã hòa hợp, cũng có thể coi là ngọt ngào ấm áp. “Như vậy thì”, nàng lắc đầu thầm nghĩ, “hạnh phúc của mình và Lưu Lăng nằm ở nơi nào?”

“Tỷ không được lựa chọn đã phải bước vào cuộc sống vợ chồng”, Lưu Lăng không để ý, chỉ cười nói, “Nếu tỷ được tự do như muội thì e rằng cũng mất nhiều thời gian. Phụ nữ vốn thận trọng hơn đàn ông nhiều.”

“Đông Phương Sóc thông minh đa tài, cũng tốt rồi.” Nàng khẽ thở dài, “Nhưng nếu muội vì đó mà lấy hắn để rồi sau này không chung suy nghĩ lại trở thành thù hận, vậy chẳng bằng cứ ung dung nhàn nhã như bây giờ còn hơn?”

Trần A Kiều trầm tư, Lưu Lăng nhìn như không cố chấp nhưng vẫn giữ thái độ vô cùng đa nghi về thời đại mà hai người sống trước đây thì nói gì đến một người thời cổ cách nàng đến hai nghìn năm.

“Thật ra thì những năm qua muội cũng xem xét một cách khách quan”, Lưu Lăng mỉm cười nói, “Bệ hạ đối xử với tỷ cũng coi là không tệ. Thế nào? A Kiều tỷ động lòng chưa?”

Nàng thở dài, “Một người đã tàn nhẫn đâm một nhát dao vào tim mình rồi lại quay sang yêu chiều nâng niu mình trong lòng bàn tay thì muội cảm thấy như thế nào?

“Ừ… thì thế”, Lưu Lăng cười mỉa, “Nhưng A Kiều tỷ có nghĩ tới hay không, tỷ hôm nay dù sao cũng là người khác với tỷ trước kia. Bệ hạ có thể không thương A Kiều ngày trước nhưng lại bị vẻ lạnh lùng của A Kiều chuyển thế ngày hôm nay hấp dẫn. Dù sao thì mấy hôm trước y cũng bỏ qua một Lý Nghiên đẹp nghiêng thành, không thể không thừa nhận nguyên nhân chính là do có tỷ ở bên cạnh.”

“Yêu?” A Kiều bật cười nhìn những cây cột trụ màu đỏ như máu trong cung Trường Môn, “yêu là thứ xa xỉ nhất trong hoàng cung tráng lệ này.” Còn Lưu Triệt là tình nhân không đáng tin nhất trong khắp thiên hạ.

“Không nói chuyện này nữa”, A Kiều chớp mắt rồi nói sang chuyện khác, “Gần đây tỷ luôn lo lắng, cảm thấy thế lực Trần gia mở rộng quá nhanh. Muội nhắc nhở bọn họ thu lại một chút đừng để cho bệ hạ nghi ngờ.”

Từ những năm Nguyên Thú trở đi, Lưu Triệt giữ vững thế giằng co của hai nhà Trần, Vệ ở trong triều đình, tinh tế khống chế, giữ cho thế lực của hai nhà ở thế cân bằng. Trong trò chơi quyền lực, tiến chưa chắc là tiến, lui cũng chưa chắc đã là lui, nhìn về lâu dài thì chiếm ưu thế tạm thời cũng là nguồn gốc của tai họa. Lưu Lăng cũng hiểu rõ đạo lý này, gật đầu đáp, “Muội biết rồi!”

Đầu năm Nguyên Thú thứ sáu, Dương Thạch công chúa Lưu Vân xuất giá, Hoàng hậu Vệ Tử Phu chủ trì hôn lễ. Trần A Kiều bình tĩnh ngồi trong cung Trường Môn nghe tiếng nhạc hôn lễ long trọng hoành tráng từ điện Tuyên Đức đằng xa vọng lại. Trong cuộc đời nàng đã từng có một hôn lễ long trọng như thế này, tình nguyện đeo chiếc khăn hoa lệ lên chờ người trong mộng gỡ xuống.

“Nương nương!” Thành Liệt vén rèm bước vào, nét mặt có vẻ kỳ lạ, quỳ lạy bẩm báo, “Bên điện Tuyên Đức có tin tức rằng các đại thần đang cố cầu xin bệ hạ lập thái tử.”

A Kiều hơi run tay khiến chiếc chén sóng ra một chút để lại mấy lá trà nho nhỏ trên y phục. Lưu Triệt ở tuổi trung niên, đang lúc đỉnh cao phong độ, theo nàng thấy thì chưa cần thiết phải lập thái tử. Nhưng theo quy chế tổ truyền của triều Hán, phải lập thái tử sớm thì triều thần mới có thể an lòng. Các triều thần cân nhắc mãi giữa hai vị hoàng tử khác mẹ, đoán không được tâm ý của bệ hạ nên mới dây dưa tới tận hôm nay.

Hiện giờ Lưu Triệt đã có bốn con trai. Con trai trưởng Lưu Mạch do mình sinh ra, mười một tuổi. Con trai Lưu Cứ của Vệ Tử Phu chín tuổi. Con trai thứ ba Lưu Hoành, thứ tư Lưu Đán còn quá nhỏ, thân phận mẫu thân lại hơi thấp một chút, hơn nữa theo quy chế nhà Hán về lập người kế thừa chỉ tôn sùng lập dòng chính, lập con trưởng, lập con hiền nên không có hy vọng. Nói cho cùng thì chỉ còn Trần, Vệ tranh giành mà thôi. Chuyện này chắc hẳn không phải do Vệ gia đưa ra nên xét về tuổi, xét về năng lực, về việc được bệ hạ ân sủng thì Lưu Mạch đều hơn Lưu Cứ, chỉ có điều là nàng lại không muốn cho Mạch Nhi làm cái thứ thái tử quỷ quái gì kia.

“Kiều Kiều thấy thế nào?” Đêm đến ở trong điện Bát Nhã, Lưu Triệt mỉm cười dò hỏi.

“Thực ra mà nói thì thiếp tất nhiên không muốn cho Lưu Cứ lên ngôi vị thái tử.” Nàng bình thản, cảm thấy nếp nhăn nơi khóe môi khi y cười như đập vào mắt.

“Sao?”

“Cho dù là triều thân ở trong cung hay ở bên ngoài thì đều là những người trọng cao khinh thấp. Bất kể Hoàng đế hiện đang ân sủng ai như thế nào, bọn họ chỉ coi trọng người ngày sau sẽ là hoàng đế, đúng không? Nếu Lưu Cứ lên ngôi thì thiếp và Mạch Nhi, Tảo Tảo làm gì còn đường sống nữa.”

“Nếu vậy thì”, Lưu Triệt chau mày hỏi, “Kiều Kiều hy vọng trẫm chọn Mạch Nhi sao?”

A Kiều xua tay, “Thiếp cũng không hy vọng Mạch Nhi làm thái tử.”

Lưu Triệt cố nén kinh ngạc ở trong lòng, thản nhiên hỏi, “Vì sao vậy?”

“Thái tử có trách nhiệm quá nặng nề, thiếp sợ Mạch Nhi đảm nhận thì sẽ mệt chết mất. Hơn nữa, nếu bị đẩy ngã từ ngôi vị thái tử thì sẽ càng đau hơn. Không phải Lưu Vinh chính là tấm gương trước mắt sao?”

Nàng càng sợ rằng đến cuối cùng người uy hiếp ngôi vị thái tử của Mạch Nhi lại không phải là huynh đệ của nó mà lại chính là bản thân Lưu Triệt. Cho tới bây giờ, quân quyền và trữ quyền phân lập là chuyện nguy hiểm nhất. Lưu Triệt là vị quân chủ quyền thế, sẽ không chịu đựng được việc có người chia sẻ quyền lực trong tay, ngay cả khi người đó là con mình. Kết cục của Lưu Vinh thuở trước khiến nàng lui bước. Lưu Triệt tuổi thọ còn dài, nàng không nỡ để Mạch Nhi bị diệt vong dưới tay của chính phụ thân mình, càng không nỡ để nó theo lý mà tranh giành, cuối cùng cha con trở mặt với nhau.

“Kiều Kiều giải thích cũng thật kỳ lạ”, ánh mắt Lưu Triệt lóe lên, “Chẳng lẽ nàng muốn trẫm lập Hoành Nhi hay Đán Nhi ư?”

A Kiều bật cười, “Thiếp mong bệ hạ sẽ sống lâu thêm một chút, đừng có suy nghĩ về chuyện lập thái tử gì đó nữa.”

“Kiều Kiều!” Ánh mắt y trở nên sâu thẳm, y ôm lấy nàng, “Trẫm rất vui vì nàng có thể nói như vậy.”

“Thật ra thì”, nàng thản nhiên nói, “A Kiều nói gì chẳng qua cũng là ý kiến riêng của A Kiều. Bệ hạ muốn quyết định ra sao, A Kiều cũng không muốn xen vào.”

Năm Nguyên Thú thứ sáu, triều thần xin lập thái tử lần đầu tiên nhưng Lưu Triệt im lặng không nói gì, cuối cùng không lập thái tử. Người của Vệ gia thở phào nhẹ nhõm, cho dù thế nào nhưng cuối cùng bệ hạ không lựa chọn Hoàng tử trưởng Lưu Mạch thì bọn họ vẫn còn hy vọng. Thì ra ân sủng của bệ hạ đối với Trần hoàng hậu cũng không đến mức liên quan đến quốc sự.

Năm Nguyên Thú thứ sáu, thủy quân tập luyện trên hồ Côn Minh đã có chút thành tựu. Trong điện Tuyên Thất bắt đầu nghe phong thanh rằng bệ hạ có ý cho thủy quân đánh chiếm nước Điền, dùng võ lực mở đường thông đến Thân Độc. Từ khi Đại tư nông Tang Hoằng Dương nắm tài chính quốc gia tới nay đã áp dụng phương pháp đồng đều và bình đẳng, quan quản lý buôn bán cũng bình ổn giá hàng, dần dần thu được thành công. Quốc khố dư dả, thừa đủ cho trận đánh tộc Côn Minh. Việc huấn luyện thủy quân ở hồ Côn Minh từ trước tới nay luôn do Trường Tín hầu Liễu Duệ phụ trách nên mọi người đều ngầm hiểu rằng chắc chắn là Liễu Duệ sẽ làm chủ tướng cuộc xuất chinh Côn Minh lần này. Nhưng có một chuyện đột nhiên xảy ra tại trường bắn ở trong cung Vị Ương đã ngăn cản thủy quân lên đường viễn chinh Tây Nam.

Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh đua ngựa với một gã mã nô ở trong trường bắn đã bị ngã ngựa khi đang phi nhanh, mặc dù nguy hiểm nhưng may là Hoắc Khứ Bệnh thân thủ nhanh nhẹn nên không bị thương nặng. Khi tin tức truyền lên thì Lưu Triệt khá kinh ngạc, “Khứ Bệnh vẫn luôn là tay thuần phục ngựa lão luyện, tại sao lại không khống chế nổi ngự mã đã được thuần phục do trường bắn nuôi dưỡng chứ?”

Cung nhân đang quỳ gối dưới điện có chút ngập ngừng, Lưu Triệt phát hiện thấy bèn quát lên, “Nói!”

“Vâng, thưa bệ hạ.” Cung nhân dập đầu xong rồi mới bẩm, “Tên mã nô đua ngựa với Quan Quân hầu tên là Kim Nhật Đan, là vương tử của Hưu Đồ vương ngày trước.”

Sau cuộc chiến Hà Tây thì hai bộ lạc Hưu Đồ, Hồn Tà hàng phục nhà Hán. Hưu Đồ vương lâm trận nuốt lời bị Hồn Tà vương giết chết. Viên tướng nhà hán hàng phục hai bộ lạc này chính là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh. Lưu Triệt giận tái mặt, giọng đầy sát khí, “Tạm giam Kim Nhật Đan lại, đợi Quan Quân hầu khỏe lên thì tiến hành xử trí.”

Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh là một thần thoại dũng mãnh thiện chiến, anh hùng nhất ba quân mà quân Hán không người nào vượt được. Lúc đó, chẳng những là Lưu Triệt hay các quan văn võ trong triều mà ngay cả chính bản thân Hoắc Khứ Bệnh cũng không coi việc ngã ngựa lần này là quá quan trọng.

Trần A Kiều ở trong cung Trường Môn từ từ nhắm mắt lại khi nghe nói Quan Quân hầu ngã ngựa. Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, nàng đã không còn phân biệt rõ sự khác biệt giữa lịch sử và thực tế nữa, chỉ cảm thấy mình là người thuộc về thời đại này, dựa theo số mệnh của mình mà biết được hướng đi của Đại Hán cũng tương tự phát triển nhanh về phía trước, giữa hai thứ đó lúc cố tình khi vô ý ảnh hưởng lẫn nhau, thỉnh thoảng sinh ra một chút bất đồng. Cho dù không có quan hệ tốt thì Tảo Tảo vẫn vô cùng ngưỡng mộ người thiếu niên tư thế oai hùng sáng chói, ngựa xéo Hung Nô ấy, nhưng cũng không cách nào ngăn cản, chỉ biết nhìn hắn từng bước từng bước tiến đến cái chết.

“Đám ngự y kia quả thật là lũ toi cơm”, Mạc Ưu Sầu tức giận nói, “Khám bao lâu mà vẫn không nói được tại sao Quan Quân hầu ngã ngựa, so ra thì không bằng ngay cả nửa ngón tay của Tiêu tiên sinh.”

Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi quay lại ra lệnh, “Thành Liệt, ngươi đi một chuyến đến điện Tuyên Thất, bẩm báo với bệ hạ rằng hãy để ngự y hội chẩn cho Quan Quân hầu. Nếu vẫn không tìm ra cách chữa trị thì lập tức đến Tử Dạ y quán mời Tiêu đại phu.”

Thành Liệt khá bất ngờ nhưng vẫn cung kính đáp, “Dạ.”

Ngự y hội chẩn nhưng vẫn không có kết quả. Quan Quân hầu cười nói oang oang, bảo, “Xin bẩm lên bệ hạ, chuyện của ta không liên quan gì đến Kim Nhật Đan cả.”

“Gã tuy là người Hung Nô nhưng vẫn không mất chí khí của một nam tử. Hoắc Khứ Bệnh dù không ra gì nhưng há có thể để cho người sát hại ư?”

Đình úy Trương Thang cũng không điều tra cái gì, hơn nữa Quan Quân hầu đã giải thích nên Lưu Triệt liền hạ lệnh thả Kim Nhật Đan. Tiêu Phương phụng mệnh đến phủ Chiêm sự chẩn bệnh cho Quan Quân hầu. Mặc dù biết hắn có thiên hình vạn trạng những mối quan hệ với Trần hoàng hậu nhưng Vệ Thiếu Nhi cũng hiểu hắn y thuật cao minh, lại sốt ruột vì ái tử nên vẫn đích thân nghênh đón vào phủ.

“Khứ Bệnh rốt cuộc thế nào?” Sau khi chẩn mạch xong, Vệ Thiếu Nhi tiễn Tiêu Phương ra ngoài, khẽ hỏi.

“Thứ cho Tiêu Phương nói thẳng”, Tiêu Phương quay đầu lại, vẻ nghiêm trọng, nói, “Sức khỏe của Quan Quân hầu cũng không mấy lạc quan.”

Vệ Thiếu Nhi liền thấy sắc mặt tối sầm, suýt nữa ngã sụp xuống.

“Nói như vậy thì sức khỏe của Quan Quân hầu không còn khả quan nữa sao?”

Trần A Kiều ngồi đối diện với Tiêu Phương trong cung Trường Môn, nghe sư phụ báo liền ngừng cánh tay đang phe phẩy quạt, nhẹ nhàng hỏi. Dù trời đã dần vào thu nhưng mấy ngày nay thành Trường An vẫn còn rất nóng. Đám cung nhân trong điện Bát Nhã đều mặc y phục mùa hè mỏng tang.

“Ừm.” Tiêu Phương thoáng chần chừ, cuối cùng nói, “Ta chẩn đoán rằng có vật thể lạ sinh ra rồi lớn lên từng ngày chèn ép não của Quan Quân hầu. Tuy ta có chút tinh thông y thuật nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được kết cấu tinh vi của não bộ nên không có cách nào cứu chữa.”

Trần A Kiều bất giác tỏ vẻ kinh hãi, dù ở hai ngàn năm sau cũng khó chữa trị được bệnh này huống chi là ở thời Tây Hán chỉ có thiết bị y tế lạc hậu. Nàng do dự nói, “Những năm qua con thường quan sát thấy khí sắc của Hoắc Khứ Bệnh không có chỗ nào không ổn, tại sao vừa phát bệnh đã hung hiểm như vậy chứ?”

“Chắc là do thể lực hắn quá tốt”, Tiêu Phương thở dài, giải thích, “Đại thụ cành lá rậm rạp che trời, chỉ đến khi ruỗng ruột rồi thì mới thể hiện ra bên ngoài.”

“Sư phụ!” Nàng trầm ngâm hỏi, “Người hãy nói thực cho con biết, Hoắc Khứ Bệnh ước chừng còn duy trì được bao lâu?”

“Hiện giờ thì tinh thần vẫn còn không tệ nhưng… chắc cũng chỉ được khoảng nửa tháng nữa thôi.”

Trần A Kiều im lặng hồi lâu mới chép miệng, “Đáng tiếc!”

“Quan Quân hầu thiếu niên đắc chí, dũng mãnh thiện chiến, quang minh lỗi lạc, nếu chết trẻ thì quả thực là đáng tiếc”, Tiêu Phương nói, “Nhưng dù hắn không can dự vào cuộc tranh giành gia tộc thì vẫn là người của Vệ gia.”

Nói cho cùng thì chuyện xảy ra như vậy vẫn là có lợi cho Trần A Kiều. Nếu quả thực bệnh của Hoắc Khứ Bệnh còn có một tia hy vọng mong manh thì liệu nàng có nguyện ý dang tay cứu giúp hay không? Trần A Kiều tiễn sư phụ rời đi, tự hỏi lòng như vậy, phát hiện rằng chính mình cũng không trả lời được. Đứng ngoài cuộc thì đương nhiên có thể rơi lệ tiếc thương, nhưng khi đã dấn thân vào sâu bên trong thì làm sao có thể quyết định tùy tiện?

Một ngày Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn tồn tại, Lưu Triệt sẽ còn lòng nuối tiếc đối với Vệ gia. Đến khi Vệ gia có thể trở mình đắc thế thì bọn họ làm gì nhân hậu như nàng mà chắc chắn sẽ từng bước ép tới. Không mưu tính cho mình nhưng tại sao không nghĩ cho người nhà, bằng hữu và hai con?

“Mẫu thân!” Lưu Sơ học xong từ chỗ Trác Văn Quân trở về, nhào vào lòng nàng líu ríu, “Nghe nói Hoắc ca ca không khỏe, cho con tới nhà thăm huynh ấy được không?”

Trần A Kiều giật mình, những năm qua nàng không muốn làm trái ý con gái, hơn nữa cũng yên tâm với nhân phẩm của Hoắc Khứ Bệnh nên để mặc hai đứa qua lại. Lưu Sơ không thể ngờ tới, tính mạng Hoắc ca ca anh dũng của cô bé lại sắp tới điểm kết thúc. Nhưng đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.

Trần A Kiều mềm lòng, dù không có quy tắc gì về việc một công chúa tuổi vị thành niên tới nhà triều thần thăm bệnh, huống hồ hai người thuộc về hai nhà Trần, Vệ có quan hệ rất nhạy cảm tuyệt đối không thích hợp, nhưng chắc đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng.

“Được rồi!” Nàng dịu dàng, “Để tối nay mẫu thân nói với phụ hoàng của con.”

Lưu Sơ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hân hoan, “Con biết mẫu thân là tốt nhất trên đời.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...