Kim Kiếm Lệnh
Chương 80: Nguy khốn trong vòng vây
Nãy giờ Giản chân nhân đã vận dụng đủ mười thành công lực vào hữu chưởng, định đánh ra một đòn quyết định, nhưng do Trí Năng thiền sư ra tay trước đành phải tạm ngừng. Tuy nhiên đời nào ông chịu để yên, cho nên khi thấy Chử Vô Kỵ phi thân qua một bên tránh né cây thiền trượng, ông vùng hét lên một tiếng vang trời, tay động chưởng mặt nhằm đúng thân hình Hỏa Ảnh Tử đẩy tới.
Chưởng lực phát ra như trời gầm đất sập, sấm sét nổ ầm ầm!
Chử Vô Kỵ không ngờ đối phương có một công lực thâm hậu đến thế. Đến khi biết ra rồi thì không còn kịp nữa. Toàn thân lão đã bị bao trùm trọn vẹn trong một luồng cương phong mãnh liệt, hình như cả hòn núi Thái Sơn rơi trên đỉnh đầu, ngay cả hơi thở cũng không còn hô hấp, thì còn sức đâu mà trả đòn hay chống đỡ nữa.
Thái Nhạc chưởng quả xứng danh với tiếng đồn xưa nay trên khắp giang hồ.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tánh mạng Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ kể như phó thác cho tử thần rồi! Bỗng nhiên từ trong rừng xẹt ra một chiếc bóng mờ, bay đi nhanh không thể tả, tiếp theo là một chuỗi cười the thé như ma khóc quỷ hờn.
Tiếng cười vừa dứt, một giọng nói vang lên :
- Hà hà, hai người đánh một sao gọi rằng giỏi! Chử bằng hữu hãy sớm rút lui cho mau.
Miệng nói, bóng đen lộn quay đi một vòng như chiếc vụ tung song chưởng đẩy mạnh Giản chân nhân ra xa.
“Bùng” một tiếng rồi “ầm ầm” lên miệng một chặp lâu! Ngũ Nhạc chưởng vừa chạm phải một kình lực bất ngờ, bỗng nhiên bị dội ngược trờ lại xẹt qua một bên, đánh vào một mô đá nổi lên cạnh rừng, tan tành như tro bụi.
Toàn thân Giản chân nhân cũng rúng động và bước xê ra khá xa.
Xung quanh vùng ấy, cả một đám bụi cát như phủ lấp cả vạn vật.
Thân hình người ấy vừa thoáng qua đã vọt thẳng lên trời rồi bay luôn vào rừng mất dạng.
Chử Vô Kỵ đinh ninh mình không chết cũng bị nội thương trầm trọng, nhưng đột nhiên thấy áp lực đang đè nặng trên ngực đã giảm bớt rồi tan hết. Lão mừng quá vội vàng tung cả song chưỏng đẩy mạnh về phía trước nhún mình nhảy trái ra sau.
Tuy thoát qua đại nạn, nhưng dư lực của Ngũ Nhạc thần chưởng cũng gây rúng động cả người, tim đánh thình thịch, huyết sôi lên bừng bừng như muốn căng vỡ cả mạch máu.
Thừa lúc đang hỗn loạn, lão không dám trì hoãn, vội vàng nhảy vào rừng tẩu thoát.
Sự việc xảy ra vô cùng lanh lẹ.
Trí Năng thiền sư thấy Hỏa Ảnh Tử nhảy trốn vào rừng đời nào chịu buông tha, tức tốc vác cây thiền trượng tung mình đuổi theo truy nã.
Lục Phượng Tường vội vàng kêu lớn :
- Đại sư, xin hãy dừng bước, vì giặc cùng chớ đuổi.
Trí Năng thiền sư tuy nóng lòng tức giận đuổi theo nhưng khi Lục Phượng Tường khuyên thấy cũng có lý, vội vàng quay trở lại ngay.
Lý Thành Hóa đứng dậy nghiêm trang nói :
- Lợi hại thật, ghê gớm thật! Kình lực này có tánh cách vô cùng khác lạ, chẳng lẽ do Ô Mông lão Kiến bà ngầm nhúng tay vào giúp bọn chúng hay sao?
Tôn Hiệu Nam cũng gật gù :
- Lý đạo hữu nói cũng phải lắm! Người vừa ra tay giải cưú Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ có thể là Độc Cô bà lắm. Trong lúc cấp thời hoảng hốt, lão hủ tuy không nhìn thấy rõ ràng mặt mũi ra sao, nhưng cứ theo đặc tính kỳ dị của chưởng phong đã phát ra thì nhất định là có “Ô Mông Đại Lực chưởng” rồi!
Nói vừa dứt lời, bỗng từ ven rừng nổi lên một giọng cười the thé như tiếng cú kêu đêm, rồi một giọng khàn khàn nói lớn :
- Lão bà từ lâu lắm không xuất hiện giang hồ mà cũng có kẻ còn nhớ danh đấy chứ!
Lý Thành Hóa nói lớn :
- Lão Kiến bà bà, tuy là nhân vật số một trong Thập tam tà, nhưng dùng cỏ độc lén ám toán người ta như vậy đâu có hành vi của người đúng đắn. Nếu quả có bản lãnh, xin cứ đương nhiên xuất hiện cùng bần đạo đánh chơi năm ba trăm hiệp thử!
Độc Cổ bà lại trổ lên một chuỗi cười nghe lạnh gáy rồi nói tiếp :
- Lão bà tử nhân luồng gió phóng ra một ít cổ độc cũng chỉ để làm trò đùa mà chơi thôi. Nhưng xét hiện nay các vị đã thất thế lọt vào vòng vây rồi thì khỏi cần lão bà tử ra tay động thủ nữa.
Vừa nói xong tiếng cười đã nghe văng vẳng tận đằng xa, nhỏ lần lần, hình như lão bà đã phi thân bỏ đi nơi khác rồi.
Lục Phượng Tường mỉm cười nói :
- Đã lâu lắm Đôc Cổ lão bà mai danh ẩn tích không xuất hiện trên giang hồ, tại sao hôm nay cũng có măt tại Lư Sơn như vậy?
Giản chân nhân nói :
- Cứ như khẩu khí của bà ta, hình như bọn mình đang sa vào ổ phục kích trước sau gì cũng đành khoanh tay chờ chết mà thôi.
Tôn Hiệu Nam lộ vẻ kinh ngạc nói :
- Lần này bọn họ có vẻ đã hành động theo một kế hoạch chu đáo đã vạch sẵn. Khổ nỗi là chưa biết hiện có những nhân vật nào tham gia?
Trí Năng thiền sư hằn học nói :
- Câu chuyện kể ra càng thêm hổ thẹn nhưng cũng cần thuật lại để quý vị cùng nghe. Số là khi bần đạo và sư đệ vừa đến lưng chừng núi, đột nhiên có độ hai chục người xông ra bao vây, kẻ nào cũng bịt mặt kín mít chẳng phân biệt được lạ quen. Mỗi người đều cầm binh khí nào đao, mác, kiếm, gậy, kẻ nào cũng thân pháp mau lẹ, bản lãnh cao cường, chẳng bao lâu anh em bần tăng bị chia ra hai ngã rồi lọt vào vòng vây, khó bề cứu viện lẫn nhau...
Lý Thành Hóa nói :
- Trong khi giao chiến đại sư có để ý tìm hiểu xuất xứ võ công của bọn họ không?
Trí Năng thiền sư gượng cười nói :
- Mỗi người trong bọn họ xử dụng một loại binh khí khác nhau, võ công rất phức tạp, ngay nhiều tuyệt kỹ của các môn phái chúng ta đều có cả. Ngoài ra lối xuất thủ cũng đúng phép tắc vì vậy nên rất khó mà phân biệt hay xét đoán được lai lịch của họ.
Giảnchân nhân giật mình nói :
- Cứ như lời đại sư tường thuật thì kẻ chủ trì cuộc này nhất định có chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ ngay từ trước rồi, chứ không phải do sự ngẫu nhiên.
Trí Năng thiền sư nói :
- Nhưng thêm một chuyện nữa, là khi đang đánh nhau, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai nhân vật khác lăn xả về phía bần đạo tấn công luôn.
Hai kẻ đó một người dùng song chưởng, một người dùng một cái trống đá thật to làm binh khí.
Lục Phượng Tường nghe nói giật mình hoảng hốt hỏi ngay :
- Ồ nhân vật ấy là Thạch Cổ Triều Chúc Thanh, một trong số Tam tiên núi Trường Bạch, còn người đánh hai chưởng là Xích Cước Tiên Cổ Lôi. Trong khi xáp chiến đại sư có để ý thấy chân ông ta đỏ như chu sa đấy chứ?
Trí Năng thiền sư đáp :
- Khi vừa thấy hai người nhập vào vòng chiến thì Sư đệ đã trúng ám khí của tặc nhân, bần đạo cố sức đánh luôn mấy chưởng đi xông lại giải cứu, nhưng khi đến gần thì hỡi ôi, sư đệ đã tắt hơi rồi...
Lục Phượng Tường nói :
- Kẻ hạ sát Trí Bổn thiền sư có thể là người xử dụng chưởng rồi.
Tôn Hiệu Nam hỏi :
- Lục lão ca có lẽ ám chỉ Thiết Chưởng Tiên Lệ Ngọc rồi.
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Trường Bạch tam tiên đã xuất hiện hai người là Thạch Cổ Tiên và Xích Cước Tiên, như thế người thứ ba nếu không phải Lệ Ngọc thì còn ai nữa?
Trí Năng thiền sư lắc đầu nói :
- Lục lão ca đoán sai rồi. Kẻ ấy là Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ, con người có nét mặt xương xương, thân hình dong dỏng cao, mặc áo mầu xanh, bần tăng dám quả quyết không thể nhìn nhầm được. Khi bần tăng ôm xác sư đệ chạy đi, bị người xử dụng song chưởng đánh trúng bả vai bên trái. Nhưng khi ấy lại nghe người cao cao mặt xương có nói: “nhị vị hãy tha cho nó đi về để đưa tin càng tốt hơn”. Tiếng nói chính là của Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ. Vì vậy nên bần tăng sau khi gặp mặt hắn tại đây đã quả quyết hắn là thủ phạm hạ sát sư đệ Trí Bổn.
Mọi người nghe Trí Năng thiền sư thuật lại câu chuyện đầu đuôi, nhưng vẫn chưa biết nhân vật nào đã đứng ra chủ trương việc này.
Tuy nhiên cứ theo tình hình đã diễn ra từ trước đến nay mà xét thì bọn họ muốn lợi dụng các môn phái cùng Thất Lão hội tranh tài nơi Ngũ Lão phong, đến khi cả hai cùng kiệt sức mới thừa cơ hưởng lợi. Thật rõ ràng là “cò hạc giành nhau, ngư ông đắc lợi!”
Không ngờ khi được biết tin Thất Lão hội nếm mùi thất bại, chúng liền thay đổi ngay kế hoạch, liên kết với bọn Xà Cư Sĩ, hợp thành một khối để cùng đối phó với các đại môn phái.
Tôn Hiệu Nam nhìn thấy Giản chân nhân đang cúi đầu suy nghĩ bất giác hỏi rằng :
- Giản lão đệ đã nghĩ ra được nhân vật nào đứng ra chủ trì tổ chức này chưa?
Giản chân nhân ngẩng đầu nhìn lên, ngập ngừng một lát rồi đáp :
- Theo sự suy đoán của tiểu đệ thì kẻ đó không có ai khác hơn là Nam Cung Hột.
Lục Phượng Tường hỏi lại :
- Lão đệ căn cứ vào yếu tố nào mà có thể quả quyết điều ấy?
Giản chân nhân nói :
- Hiện nay trên giang hồ có ba môn phái có nhiều uy tín nhất. Nhưng nếu kể về thực lực hùng hậu thì phải kể đến Thiên Diện giáo rồi sau đó đến Thất Lão hội do Hạch Phi Yên đề xướng. Hôm nay Thất Lão hội và các đại môn phái đang ở Ngũ Lão phong để giải quyết mọi giá tiết, dù thắng hay bại, bên nào cũng phải hao mòn kiệt lực hay tổn hại nặng nề. Bây giờ một đệ tam nhân nếu đứng ra xưng bá trên võ lâm dĩ nhiên đó là cơ hội thuận lợi nhất. Họ chỉ cần triệu tập một số cao thủ phục kích dưới chân núi dùng kế “dĩ dật đãi lao” nghĩa là dùng người khỏe tấn công kẻ đã mệt là đắc sách nhất.
Ngừng một lát, ông nói tiếp :
- Đệ tam nhân này rất có thể là Thiên Diện giáo. Tuy nhiên hiện nay giữa Thiên Diện giáo và chúng ta chưa hề có điều gì xích mích hay hận thù, nhất định họ không bao giờ hành động như vậy. Giang hồ bao la, nhân vật trùng trùng, nhưng tìm ra kẻ đủ khả năng làm chuyện ấy đâu phải là dễ. Có chăng, kẻ ấy ngoài Nam Cung Hột ra không còn nhân vật thứ hai nào nữa. Hách Phi Yên đã bị Thiên Diện giáo bắt rồi. Bích Nhãn Thần Quân đã bị thất bại chạy về Tây Vực, Thất Lão hội hoàn toàn tan rã, quả nhiên đây là cơ hội tốt nhất để Nam Cung Hột đứng ra lãnh đạo quần tà, rồi chỉ một số ít người bất ngờ đột kích có thể tiêu diệt bọn ta. Xét trong võ lâm toàn Trung Nguyên này chỉ còn một mình lão ta là nổi bật và có đủ khả năng làm việc ấy. Bích Nhãn Thần Quân oai trấn Tây Vực chưa bao giờ nếm mùi thất bại, xem thiên hạ đều là kẻ dưới tay, tự cao tự đại, cho đến ngày nay bị thảm hại, chắc chắn không còn mặt mũi nào lưu luyến Trung Nguyên để mang nhục. Nếu nhược bằng chúng ta hay được đem quân tiếp viện, chúng chỉ cần mai phục rồi thừa cơ phóng độc khiến cho chúng ta công lực suy yếu để rồi tấn công một trận là tiêu diệt ngay. Như liệt vị đã thấy, vừa rồi chúng ta hầu hết đều trúng độc nặng, nhưng bọn chúng vẫn bao vây giam lỏng chứ chưa chịu ra tay ngay là vì đang chờ đợi người chỉ huy có lẽ chưa tới kịp mà thôi.
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Phải, Giản lão đệ nhận xét sâu sắc và hợp lý lắm.
Lý Thành Hóa nói :
- Theo ý kiến bần đạo thì nên mạo hiểm xông ra phía địch còn hơn là khoanh tay chịu chết.
Giản chân nhân nói :
- Hiện nay chúng ta đang bị bao vây trong phạm vi chỗ này, cố nhiên phải tìm cách thoát ra mới được. Tuy nhiên chúng ta chưa thể làm được, chẳng phải vì hèn yếu hay võ công kém cỏi, mà vì phe ta có nhiều người bị trúng độc. Bây giờ chưa có cách nào hơn là tìm xem phía lực lượng đối phương có những nhân vật nào, tài nghệ ra sao.
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Xưa nay tiểu đệ có nghe thiên hạ đồn về “Ngũ Hành kiếm trận” của quý phái và “La Hán trận” của Thiếu Lâm đều là tuyệt nghệ của võ lâm, uy lực phi thường. Khổ nỗi muốn thành thạo hai thế trận này tất nhiên phải có nhiều ngày giờ trau luyện thật thành thuộc. Lúc nầy hoàn cảnh quá gấp rút, làm thế nào được bây giờ?
Tôn Hiệu Nam mỉm cười, gật đầu nói :
- Lục lão ca nói rất phải, trong lúc nầy có lẽ đấy là cứu cánh duy nhất cho chúng ta. Vẫn biết thì giờ gấp rút không cho phép tập luyện chu đáo, song le khi túng biến cũng phải tòng quyền, chỉ cần mọi người nhớ kỹ phương vị và nhiệm vụ của mình, không được liều mạng, không để bị hạ sát, ngoài ra chỉ cần một vài nhân vật võ công tương đối cao đủ sức đối phó với địch, rồi nội ngoại tương ứng cũng có thể nhờ thế trận mà ứng phó được.
Lục Phượng Tường nói :
- Nếu vậy thì hay lắm. Tôn lão ca nên sắp đặt và bố trí lanh lên thì vừa.
Tôn Hiệu Nam đứng ra xem xét địa thế, bố trí các phương vị đặt Lăng Vân Phụng, Giản Dao, Tống Thu Vân, Tu Ngọc Nhàn, Bạch Phi Yến, thành một toán, đem Ngũ Hành kiếm trận ra giải thích đại khái, vạch rõ những quy tắc điều hành biến hóa cho mọi người cùng am thạo.
Mỗi cô nương cần nhớ kỹ các phương vị của mình và của bạn, sự tiếp ứng lẫn nhau phải như thế nào, án ngữ bốn phía bên trong một vòng, thành ra “Nội ngũ hành”.
Sau đó sắp đặt cho Lý Thành Hóa, Vạn Vũ Sinh, Tề Trường Tự, Lục Phượng Tôn, Tôn Chính thành “Ngoại ngũ hành” đồng thời giảng giải khúc chiếc tất cả sự vận chuyển biến hóa cho mọi người nghe qua một lượt.
Ngoài ra, Thôi phu nhân và Trí Năng thiền sư có nhiệm vụ tiếp ứng và liên hệ toàn cục.
Sau khi nghe giảng giải và sắp đặt xong xuôi, tất cả các thanh niên đều cảm thấy hăng hái và đầy lòng tự tin. Ai ai cũng hân hoan đảm nhận nhiệm vụ, tin tưởng vào mình và sự biến hóa kỳ diệu của trận pháp đối phó lại cường địch. Nhiều người chỉ sợ địch nhân không dàm đến mà thôi.
Tôn Hiệu Nam nói với Giản chân nhân :
- Lão hủ thấy ra lúc này chúng mình có cơ hội hành động được rồi. Hai ta cần tịnh dưỡng tinh thần một phút rồi cùng hiệp sức với Thôi phu nhân và Trí Năng đại sư để điều hành thế trận “Đạo Hỏa Tẩy Tủy” đấy nhé!
Giản chân nhân khiêm tốn đáp :
- Lão hủ xin chờ lệnh chỉ huy phát đạt.
Vừa nói dứt lời, bỗng có tiếng còi rít lên lảnh lói, từ mé rừng bên tả bỗng hai chục bóng đen hiện ra, âm thầm kéo ra xông về phía này nhanh như chớp, một chặp sau lại tản mát khắp nơi.
Tôn Hiệu Nam khẽ ra hiệu rồi dặn nhỏ :
- Chúng nó đã đến, các bạn chuẩn bị đi là vừa.
Tức thì “Ngũ Hành kiếm trận” bắt đầu chuyển động. Bóng người liên tiếp luân chuyển, trong ngoài, trước sau đâu đó có mạch lạc chặt chẽ, gươm đao chói loà, kiếm mang nhấp nháy.
Trong bầu không khí yên lặng nhưng khẩn trương, mọi người hồi hộp chờ đợi, nửa sợ nửa mừng.
Xem tiếp hồi 81 Ngũ Hành kiếm trận
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp