Kim Kiếm Lệnh
Chương 66: Cùng đến Lư Sơn dự hội
Ngày nọ mọi người vừa tới chân núi Cửu Cung.
Giản chân nhân bỗng nhớ đến người bạn già cách biệt nhiều năm qua chưa gặp mặt, hiện nay xuất gia quy y cửa Phật tại chùa Phúc Điền nên ngỏ ý muốn ghé lên thăm và dặn dò các cô chờ mình dưới chân núi.
Bạch Phi Yến nói :
- Phụ thân, chúng con đã đến đây và thảy đều là con cháu cả, vậy xin cho chúng con cùng đi theo đến đó được không?
Giản chân nhân lắc đầu nói :
- Chùa Phúc Điền ỏ núi Cửu Cung, quy luật rất nghiêm. Các hòa thượng trong chùa chỉ đóng cửa lo việc tu hành không bao giờ đi lại cùng thế tục và cũng không muốn kẻ ngoài tới lui nữa. Huống chi là đàn bà con gái, việc đi lại càng thêm bất tiện.
Bạch Phi Yến nói :
- Nếu vậy chúng con sẽ không vào chùa. Nhưng cũng có thể lên trên núi du ngoạn cũng được vậy chứ.
Giản chân nhân vì người vợ chết sớm, bao nhiêu tình thiết tha đều dồn hết vào đứa con gái, bình sinh nuông chiều nàng đúng mức. Bây giờ cũng không nỡ trái ý gật đầu nói :
- Được rồi, các con có thể đến đó nhưng đứng yên ngoài cửa, dừng đặt chân vào chùa cũng chả sao.
Bạch Phi Yến cười hỏi :
- Phụ thân đến đó thăm ai, có thể cho con biết được không?
Giản chân nhân thỏ dài đáp :
- Chẳng giấu gì con, người ấy là một vị Chưởng môn trong mười ba đại môn phái ngày trước, nay ở Cửu Cung sơn.
Giản Dao lấy làm ngạc nhiên hỏi lại :
- Thưa cha, con chưa hề nghe ai nhắc đến phái Cửu Cung bao giờ, xin cha giải thích cho rõ.
Giản Dao chân nhân nói :
- Ông ta là Trung Phong Kiếm khách Sử Chưởng Tài, Chưởng môn nhân phái Chung Nam, ngày cắt tóc đi tu lấy pháp hiệu là Diên Thông. Hồi đó không biết kẻ nào dùng kiếm chặt đứt của ông hết ba ngón tay bên phải. Lúc ra đi có dặn phụ thân rằng “sau này đạo huynh muốn tìm tôi, hãy đến Cửu Cung sơn, tại chùa Phúc Điền tự hỏi thăm Thất Thủ đầu đà sẽ gặp” Thế rồi từ đó đến nay không bao giờ gặp lại. Nhân dịp đi ngang qua chốn này, sực nhớ đến người bạn cũ, muốn lại thăm, nhưng chưa dám chắc có gặp được không.
Năm người vừa nói vừa đi dần dần không bao lâu đã đến đỉnh núi. Nơi đây chỉ thấy hoang tàn, rải rác một đống gạch vụn ngói vỡ, chả thấy Phúc Điền thiếu tự đâu cả,
Thì ra có lẽ cả một tòa bảo tự xưa kia đã bị thiêu hủy trong một trận hỏa tai dữ dội, nhưng chưa rõ được bao lâu rồi.
Cứ nhìn cảnh tượng này cũng có thể đoán ra được rằng đám cháy đó quả vô cùng lợi hại.
Mặc dù ngày tháng trôi qua khá lâu rồi, nhưng xới trong đám gạch đá ngổn ngang ấy chẳng còn một miếng ngói nào nguyên vẹn. Cả những vách đá ở gần cũng biến mmọt màu đen xám xịt, rạn nứt khắp nơi, nhiều mảng lớn bị đốt hóa thành đá chết đổ từng đống như bột!
Giản Dao nói :
- Con nhìn qua tình hình nơi đây, cả chùa và núi đá đều bị đốt thành tro bụi, trừ phi “Chu Thiên Thần Hỏa” của Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ ra, dám chắc không có thứ lửa nào ghê gớm như vậy đâu.
Giản chân nhân nhìn con gái mỉm cười nói :
- Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ! Hà hà... phải rồi, đúng là hắn rồi. Ngon lửa thiêu rụi Thanh Thành thượng cung mười mấy năm về trước cũng dữ dội như thế này chẳng sai mảy may. Cả hai trận hỏa thiêu đều do bàn tay họ Chử gây nên cả. Chử Vô Kỵ, thế nào cũng có ngày mày phải chết dưới chưởng chủa Giản Vấn Thiên nào!
Nói xong đưa tay đánh thẳng về phía trước ngay vào một tảng đá khổng lồ, cách xa chừng mười trượng.
“Oành” một tiếng vang trời, các vách núi cơ hồ như chuyển đọng
Đó là “Ngũ Nhạc chưởng” của Thanh Thành tuyệt học, quả nhiên uy lực ghê gớm!
Chỉ một tiếng nổ long trời chấn động cả vùng sơn lâm khói bụi bốc lên mù mịt. Sau khi cát đá thôi rơi, nhìn lại cả một tảng đá to tướng trước mặt đã bị chưởng lực nghiền nát hóa thành bột trắng bay lẳ tả khắp nơi. Dưới chân tảng đá chưởng phong con khoét thêm một cái hố sâu một trượng, rộng hàng mấy trượng!
Bốn nàng thiếu nữ từ tấm bé chưa bao giờ được chứng kiến sức công phá ghê hồn của Ngũ Nhạc chưởng, thất sắc trợn mắt nhìn nhau.
Bạch Phi Yến mừng mừng sợ sợ, chạy đến núi áo cha nói lớn :
- Phụ thân, một chưởng của phụ thân phá tan cả khối đá, con chưa bao giờ được trông thấy cũng không hề tưởng tượng có thể như vậy.
Nàng lại hỏi tiếp :
- Cứ như chưởng lực này có ai chống đỡ nổi không?
Giản chân nhân nói :
- Con ơi, phàm núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có lắm kẻ tài hơn. Ngay như đại hội Lư Sơn kỳ này kẻ cầm đầu Thất Lão hội là một nhân vật kỳ tài, võ công đặc biệt, cha của con đâu có thể...
Nói chưa dứt lời bỗng từ ngon núi bên trái, nổi len một tiếng hú dài vọng lên. Thanh âm lảnh lót như xé không gian, nghe xa hàng mười dặm. Một hồi lâu mà tiếng vang hãy vẫn còn văng vẳng như còn ngưng đọng đâu đây.
Giản chân nhân lắng tai nghe tiếng hú, thần sắc có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Giản Dao hỏi :
- Cha ơi, kẻ phát ra tiếng hú có lẽ cũng là một nhân vật kỳ tài. Bản lãnh của y so với cha như thế nào?
Giản chân nhân lườm con mắng rằng :
- Võ công kẻ ấy luyện trên trăm năm rồi, cha đâu dám ví với người ta nổi.
Bạch Phi Yến lộ vẻ không tin nói :
- Con chưa tin được như vậy, chỉ một tiếng hú đã có gì mà đề cao người ta đến mức độ ấy.
Nàng vừa nói dứt lời bỗng Tống Thu Vân hét lớn :
- Các chị hãy xem kia kìa!
Mọi người đưa mắt hướng về phía nàng vừa chỉ.
Quả nhiên trên ngọn nói cao phia bên trái có một điểm trắng nho nhỏ từ giưa khu rừng rậm vọt thẳng lên cao rồi bay vụt qua tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.
Cứ theo hướng đi mà đoán có lẽ chấm trắng đang bay sà về phía chân núi của bọn mình đang đứng.
Giản chân nhân tái mặt thở dài :
- Tài phi hành của kẻ này quả nhiên đã đến mức tuyệt đỉnh.
Điểm trắng lớn dần, như mũi tên bay vút trên không là là trên những ngọn cây cao, lướt qua chân núi.
Nhưng chỉ một mình Giản chân nhân mới nhìn thấy, ngoài ra không một ai có thể phân biệt được. Bóng trắng lướt đi trong không khí mau như một vì sao đổi ngôi khó bề phân biệt. Nhưng với cặp mắt tinh tường của Giản chân nhân, thấy tựa hồ như có kẹp một bóng đen trên tay.
Trong chớp mắt chiếc bóng nhỏ dần dần, chỉ còn một điểm tí hon rồi biến mất.
Bạch Phi Yến hỏi ngay :
- Phụ thân bóng ấy là ai vậy?
Giản chân nhân lắc đầu nói :
- Trong vũ trụ không hiếm chi nhưng bậc kỳ nhân làm sao mà biết cho hết nổi. Cha cũng chỉ trông thấy đó là một người thân hình bé nhỏ, lùn thấp, mặc y phục trắng. Phóng đi như tên và trong tay có kẹp thêm một người nữa.
Mọi người vội vàng phóng xuống chân núi.
Bạch Phi Yến nôn nóng chạy trước. Nàng vừa xuống vội quay trở lên tươi cười lớn :
- Phụ thân, hãy xem thử đây là vật gì?
Nói xong nàng chạy lại gần Giản chân nhân trao một vật nhỏ sáng lấp lánh.
Giản chân nhân cầm lấy xem kỹ thì đó là một miếng ngọc tía. Trên mặt ngọc có khắc vô số những đóa mây, nét nhỏ li tí vô cùng tinh xảo. Phia mặt trái có khắc bốn chữ triện “Bách Vân Thiên Tường” vút bút thật tinh diệu.
Ông cầm lấy miếng ngọc lật qua lật lại xem xét thật kỹ hồi lâu trầm ngâm nói :
- Miếng ngọc tía này quả nhiên là một báu vật có trên mấy trăm năm rồi. Chẳng hay con tìm được nơi đâu?
Bạch Phi Yến tươi cười nói :
- Con nhặt được bên vệ đường trong lúc đang chạy xuống núi.
Thế rồi đoàn người lại tiếp tục đi nữa. Xuyên qua dãy núi Mạc Phụ, thẳng tới Lư Sơn vừa mới sơ tuần tháng ba mà thôi.
Tại các ngôi nhà cất sẵn trong núi có nhiều phòng chuẩn bị sẵn để tiếp khách nhàn du tạm nghỉ trọ.
Ở Giang Nam hồi ấy tiết trời tháng ba khí hậu ôn nhu mát mẻ. Khắp nơi cỏ mọc bướm bay, phong cảnh xanh như tranh vẽ, thật hợp với khách du xuân.
Trên dải Lư Sơn có Bạch Lộc động, Mặc Tử Ngọc Uyên Bộc Sư Tử phong và Thiên Trì tháp toàn là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, cho nên gặp lúc đầu xuân không biết bao nhiêu là du nhân mặc khách về thưởng thức nơi nầy.
Khi ấy có một lão đạo nhân thân hình mảnh mai ốm yếu, cùng một chàng thư sinh nước da vàng rực và ba nàng thiếu nữ tươi như hoa như ngọc kéo nhau đến du sơn.
Nhìn họ năm người có dáng điệu khác thường nên ai ai cũng để ý.
Từ già đến trẻ, trai gái cả năm đều lưng mang trường kiếm dáng điệu thanh tao nhưng không kém phần hiên ngang khí khái.
Ngũ Lão phong là thắng cảnh bậc nhất của Lư Sơn. Khách nhà du về Lư Sơn mà không thưởng ngoạn Ngũ Lão phong thì cũng như không hề biết tới Lư Sơn.
Nhưng từ ngày mười bốn tháng ba trở đi mọi người đến Lư Sơn thấy yết sẵn một tờ bố cáo tại ngã ba đường.
Nội dung tờ bố cáo có viết :
“Thất Lão hội trân trọng thông báo ngày nhóm hội ấn định đúng rằm tháng ba tại Ngũ Lão phong trên dãy núi Lư Sơn :
Xin kính mời tất cả các môn phái đến tham dự đông đủ. Ngoài ra yêu cầu cư dân và du khách không nên bước lên núi để khỏi có điều đáng tiếc xảy ra”.
Tờ bố cáo viết bằng chữ đỏ thật to trên một mảnh vải trắng rộng bản treo giăng ngang thật cao ngay yếu lộ đi lên núi, cho nên bất cứ kẻ nào đến nơi hoặc đứng nhìn tận đàng xa, thảy đều trông thấy rất rõ ràng.
Sáng hôm sau ngày 15 tháng 3 khi sương mù chưa tan hết mà đoàn người đã lũ lượt từ đàng xa kéo về nói năng trò chuyện ồn ào làm phá tan cảnh tĩnh mịch của núi rừng đang đón bình minh.
Mặc dầu số người về càng lúc càng đông, ai ai cũng náo nức đến xem cuộc giao tranh ngàn năm một thuở nhưng không ai dại gì dám xông pha vào nơi nguy hiểm ấy đẻ đem mạng mình ra làm trò đùa cho thần chết.
Người xem đã đến mỗi lúc một đông nghẹt. Nhưng ai ai cũng dừng chân núi để đón xem cho biết những cao thủ võ lâm nào về dự đại hội.
Vừa đúng giờ Thìn cả năm nhân vật trên vừa đặt chân dưới Ngũ Lão phong.
Lão đạo sĩ mảnh khảnh mặc áo lông hạc, người thiếu niên mặt vàng lúc nào cũng bám sát một bên. Còn ba nàng thiếu nữ tuyệt sắc đề ăn mặc gon gàng ba màu phân biệt một đen, một đỏ và một xanh.
Họ vội vàng rảo bước lên Ngũ Lão phong. Bước chân đi thoăn thoắt, nhưng nhãn quan không quên quan sát chung quanh. Suốt hai bên đường, từ dưới lên tận đỉnh cao sơn được dọn dẹp sạch sẽ quang đãng.
Trên đỉnh núi có cất hai tòa doanh trại thật lớn, tuy có tính cách tạm thời nhưng lối kiến trúc khá quy mô. Giữa hai dãy trại có một khoảnh đất rộng.
Trên dãy rạp bên trái có treo ngang một tấm lụa điều trên viết mấy chữ vàng thật lớn :
“Thất Lão hội thành lập đại điển”
Trong rạp có ngồi đủ mặt nhưng nhân vật quan trọng của tà phái: Xương Tu Tẩu Long Cổ Hy, Hắc Bào lão quái Tra Nguyên Thông, Nhân Yêu Hách Phi Yên, Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện Đạo Huyền, Thiết Phiến Tướng Công Văn Từ Thân, Xà Cư Sĩ Khuất Thất và một số đông môn hạ đệ tử.
Tòa rạp bên phải cũng treo một bức hồng điều, trên có dán ba chữ vàng :
“Quý tân tịch”
Nhìn trong rạp này cũng có đủ các anh hùng các đại môn phái như như ông cháu Càn Khôn Thủ Lục Phượng Tường, Võ Đang chưởng môn Thanh Chân Tử, cha con Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam, Thiếu Lâm Đạt Ma viện chủ trì Trí Năng thiền sư, La Hán đường Trí Bổn thiền sư, Hoa Sơn Mai Hoa đạo nhân, Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa, anh em Điểm Thương song nhạn Vạn Vũ Xương và Vạn Vũ Sinh.
Trong mười ba đại môn phái trừ phái Chung Nam không có tên từ trước, bao nhiêu phái khác đều có đại diện về dự hội.
Hai bên rạp bày từng hàng dài, đặt nhiều tiệc rượu. Bát thoa môn hạ của Nhân Yêu Hách Phi Yên gồm tám nữ lang áo trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển qua lại như những cánh bướm vờn hoa để châm rượu và bưng thức ăn tiếp đãi tân khách.
Giản chân nhân dừng chân trước rạp quan sát hồi lâu rồi đưa cả bốn người cùng tiến đến gần, nhờ một nàng áo trắng đưa vào trong.
Suốt mấy chục năm nay mọi người không thấy Chưởng môn Thanh Thành Giản Vấn Thiên hạ sơn, nay được gặp gỡ lại nên rất vui mừng, ai ai hớn hở chào hỏi niềm nở với nhiệt tình sâu đậm.
Càn Khôn Thủ Lục Phượng Tường rất cao hứng vuốt chòm râu bạc cười nói :
- Giản lão đệ, đã hai mươi năm nay không gặp mặt nhau, anh em trong võ lâm đã xem đệ như hạc nội mây ngàn, không ngờ lão đệ cũng cảm thông thời cuộc, nhìn rõ thế tình có mặt hôm nay tại nơi đây. Hay quá, tốt quá!
Giản Vấn Thiên chắp tay cúi đầu nói :
- Lục lão tiền bối, bần đạo tài sơ trí thiển, nợ đời chưa đủ sạch, sao dám xưng hạc nội mây ngàn! Hôm nay gặp mặt nhau đây thật là điều may mắn.
Nói xong xá một vòng chào các cử tọa rồi cùng bốn người kéo ghế ngồi vào tiệc.
Mọi người vừa an vị, bỗng nhiên từ dưới chân núi hiện lên một chiếc kiệu trắng vượt lên như bay, chỉ thoáng một cái đã đến tận đỉnh rồi.
Bốn đại hán khiêng kiệu cũng dừng chân đứng lặng yên không một cử động.
Trên tấm màn phủ trước kiệu có thêu hình một con lạc đà to tướng.
Mọi người cùng “Ồ” lên một tiếng và nhận ra ngay nhân vật trong kiệu là Bích Nhãn Thần Quân chúa tể phái Bạch Đà nơi Tây Vực.
Quả nhiên đúng như sự nhận xét của mọi người.
Đi sát theo sau kiệu là Thiếu Vu Lôi, đại đệ tử phái Bạch Đà, áo rộng thùng thình cánh tay phất kêu phần phật, phía trước kiệu có bốn tên đạo đồng, mặc áo xanh ứng trực để sai bảo.
Chiếc kiệu trắng vừa dừng lại trên khoảnh đất rộng, lập tức bọn Hách Phi Yên, Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện Đạo Huyền, Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ Khuất Thất cùng đứng dậy nhất tề ra đón tiếp.
Chỉ có Xương Tu Tẩu Long Cổ Hy, Hắc Bào lão quái Tra Nguyên Thông vẫn đứng nguyên trong rạp không đứng dậy ra đón.
Chiếc kiệu trắng từ từ đỗ xuống, tên đạo đồng áo xanh tiến lại gần vén bức màn lên. Trong kiệu có một người đĩnh đạc bứơc ra.
Hai bên chánh tà, hàng trăm con mắt đều chăm chú vào chiếc kiệu, con người vừa bước ra chính là Bích Nhãn Thần Quân.
Nhân vật lẫy lưng tám cõi, danh khét miền Tây, thân hình cao lớn mặt vuông tai nở, nét mặt trắng lợt không râu, mới xem qua thấy tác chừng năm chục tuổi.
Lối ăn mặc có vẻ hơi lỗ lăng một chút, đầu đội mũ bình thiên, mình khoác áo huỳnh bào thêu rồng, đặc biệt là hai con mắt xanh biếc, chiếu lấp lánh như ánh điện quang do đó thiên hạ đặt danh hiệu là Bích Nhãn.
Bích Nhãn Thần Quân vừa xuống kiệu, Nhân Yêu Hách Phi Yên đã chạy ra ân cần tiếp đón, chắp tay vừa cười vừa đáp :
- Thần quân không ngại xa xôi ngàn dặm về đây, xin kính mời ngài vui lòng chủ tọa buổi lễ thành lập “Thất Lão hội” mới xứng đáng.
Bích Nhãn Thần Quân đắc ý cười xòa đáp :
- Thỉnh hội, thỉnh hội lão phu đến chậm một bước khiến chư vị phiền lòng chờ đợi, xin kiễn chấp, miễn chấp.
Kế đó bọn Nhân Yêu Hách Phi Yên đón vào trong rạp.
Lục Phượng Tường nhìn Giản Dao hỏi :
- Vi lão đệ nghe nói trước đây ba tháng Lăng Hư quán trên núi Nga Mi bị hỏa thiêu cháy mất một tòa đại điện, lúc đó Vi lão đệ có chứng kiến, vậy thực hư thế nào xin vui lòng cho biết rõ cho tiết.
Giản Dao đứng dậy cung kính nói :
- Lão tiền bối có hỏi, vãn bối đâu dám không trả lời. Cứ như những tin tức do vãn bối thu thập được thì Nga Mi Linh Phi đạo nhân trước kai ngấp nghé thèm muốn bí kíp “Thái Thanh tâm pháp” của Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp. Lão ta đã tập họp Không Động Hắc Thạch đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên, Thái Sơn Khai Bi Thủ Đổng Văn Kỳ, Độc Tẩu Đường Viêm Thường, Thất mâm Ngũ dật và Trấn Tam Tương Đoàn Sơ Dương.. vân...vân cùng vây đánh Minh chủ. Ngày nay sự bí mật đã bại lộ, Linh Phi đạo nhân và Bàng Đại Thiên nhận thấy công việc âm mưu vỡ lỡ, không dám công nhiên ra mặt gặp các đại môn phái nữa.
Lời nói của nàng làm cho một số đông đại môn phái nửa tin nửa ngờ, chưa biết hỏi sao, bỗng Thiếu Lâm tự Trí Năng thiền sư lên tiếng hỏi :
- A di đà Phật, lời nói của tiểu thí chủ quả nhiên có phản ánh đúng sự thật hay không?
Giản Dao chưa kịp đáp, Lục Phượng Tường đã hỏi tiếp :
- Vi lão đệ, lão đệ phát giác âm mưu này tại nơi nào vậy?
Xem tiếp hồi 67 Họp đại hội tại Thất Lão phong
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp