Kiều Thê Lạc Đường
Chương 11
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, "Tiêu Từ, muội đã ngủ chưa?"
"Quân Vũ sư tỷ." Tiêu Từ vội vàng kéo cửa ra, để cho người ngoài cửa đi vào.
"Ta thấy đèn trong phòng của muội vẫn còn sáng, liền nghĩ có thể muội còn chưa ngủ, không biết có đánh thức muội hay không?" Đường Quân Vũ nhìn sư muội thông minh động lòng người, lẽ ra nàng nên chán ghét nàng ấy, bởi vì nàng ấy là tình địch của mình, nhưng nàng cũng không cách nào chán ghét nàng ấy được.
"Chưa, muội còn chưa ngủ, đang muốn tìm người tâm sự." Đường Tiêu Từ khom người để cho nàng vào phòng, ngập ngừng hỏi, "Đại sư huynh có khỏe không?"
"Huynh ấy tức giận đã giảm bớt rồi, huynh ấy vẫn là người hiểu rõ muội nhất." Trong lòng của Đường Quân Vũ không có nói ra được khổ tâm.
"Muội biết, thế nhưng tại sao huynh ấy lại phát cáu lên như vậy? Nhìn thấy muội hạnh phúc huynh ấy nên vui mừng mới phải." Đường Tiêu Từ khẽ nhăn lông mày. Đường Quân Vũ thở dài mừng rỡ, thật không biết nên vui mừng vì Tiêu Từ không nhạy bén để cho nàng có cơ hội, hay là đồng cảm cho đại sư huynh yêu Tiêu Từ mơ hồ .
“Đại sư huynh cũng thiệt là, tuổi tác cũng một xấp dầy rồi, không mau mau lấy một lão bà vì Đường gia nối dõi tông đường lại cả ngày lo lắng cho muội, thật nên gọi bà nội chọn cho huynh ấy một nương tử để ý trông coi huynh ấy, tốt nhất là lợi hại nhanh trí giỏi giang giống như Quân Vũ sư tỷ vậy.”
Lòng của Đường Quân Vũ nhảy lên một nhịp không phải là nàng nhìn thấu cái gì chứ?
"Quân Vũ sư tỷ, tỷ cũng thật khờ, rõ ràng yêu đại sư huynh, tại sao không dàm nói ra miệng chứ?" Đường Tiêu Từ nói thẳng.
"Muội???? Làm sao mà muội biết?" Đường Quân Vũ kinh hãi.
"Khi còn bé, có một lần trong lúc vô tình vì cứu muội mà đại sư huynh bị rắn độc cắn, muội bị dọa khóc, sau đó ngủ ở trong phòng của đại sư huynh, mà tỷ ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho đại sư huynh, trong lúc mơ màng muội bị tiếng động đánh thức, tưởng rằng đại sư huynh thức dậy, kết quả là thấy tỷ đang nói chuyện với đại sư huynh, không phải là muội cố tình muốn nghe lén."
Đường Quân Vũ cười khổ, "Cái gì muội cũng biết?" Tuy nàng là người trong Đường môn, nhưng cùng Đường Quân Nghị không có quan hệ máu mủ, vì vậy trong thâm tâm của nàng dù sao vẫn hy vọng có thể cùng hắn kết duyên.
"Hoặc ít hoặc nhiều, cho nên muội quyết định xúc tiến tỷ cùng đại sư huynh."
"Vậy còn muội?"
"Muội?" Đường Tiêu Từ đứng thẳng rồi hạ vai, "Ngay cả muội có thể sống quá mười tám tuổi hay không còn là một ẩn số, trước kia chưa có gặp Kỳ đại ca muội không hy vọng có thể có được một tình yêu, nhưng trời cao để cho muội gặp phải Kỳ đại ca, trong đời muội muội chỉ muốn thương huynh ấy”
"Muội thật khờ. Vậy đối với đại sư huynh, lẽ nào muội cũng không có một chút cảm giác?" Đường Quân Vũ cẩn thận dò hỏi, nàng không hy vọng là bởi vì liên quan tới nàng, cho nên Tiêu Từ mới không có chấp nhận tình cảm của đại sư huynh, thế nhưng nhìn biểu hiện ở trên mặt…. Căn bản dường như Tiêu Từ không biết tấm lòng của đại sư huynh.
"Có a! Huynh ấy giống như là đại ca của muội giống như một người phụ thân còn hơn là phụ thân của muội vậy." Thủy mâu của Đường Tiêu Từ chân thành tha thiết không có chút nào mượn cớ che đậy.
"Quân Vũ sư tỷ, đại sư huynh giao cho tỷ, bởi vì muội không biết khi nào thì???"
"Không được nói bậy!" Kỳ Vân ở ngoài cửa chuyển động xe lăn đi vào, hướng về phía của Đường Quân Vũ gật đầu.
"Kỳ đại ca, muộn như vậy sao huynh cũng còn chưa ngủ?" Đường Tiêu Từ chạy như bay đến, tiến vào trong ngực của hắn.
"Ta nghĩ ta nên cáo từ." Đường Quân Vũ thức thời lui ra.
Lúc Kỳ Vân xuất hiện, ở trong mắt của Đường Tiêu Từ chỉ có bóng dáng của Kỳ Vân, Đường Quân Vũ liền hiểu được, chẳng bao lâu sau tiểu cô nương được bọn họ che chở trong lúc bất tri bất giác đã lớn lên.
"A! Sư tỷ đâu?" Lòng nghĩ đến sư tỷ, Đường Tiêu Từ ngượng ngùng đẩy hắn ra, nhìn xung quanh.
"Nàng ấy đi rồi!" Hai tay của Kỳ Vân vòng ở eo nhỏ nhắn của nàng, "Sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được, ta muốn đi tìm đại sư huynh." Giải thích.
"Không cần, ta đã cùng đại sư huynh của nàng nói rõ ràng rồi."
"Vậy huynh ấy nói thế nào???? Nguy hiểm!" Đột nhiên một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu giấy cửa sổ thẳng hướng của Kỳ Vân mà đến, Đường Tiêu Từ lập tức kéo xe lăn của hắn về phía sau, tránh qua đợt công kích đầu tiên.
"Lại tới! Những người này là hướng về phía chúng ta tới." Đợt công kích đầu tiên là mấy chục hắc y nhân phá cửa mà vào.
Lúc này hắc y nhân ngay cả mở miệng cũng không có, trực tiếp huy kiếm, hơn nữa chiêu thức hung ác tàn bạo trí mạng.
"Nàng đi nhanh đi! Ở đây để ta ứng phó." Kỳ Vân chậm rãi đứng lên.... Giống như thiên thần đứng sừng sững.
"Cho dù ta muốn đi, những sát thủ này cũng sẽ không bỏ qua cho ta." Đường Tiêu Từ né tránh, cũng đỡ phần lớn công kích, "Này! Các ngươi là ai phái tới?"
Hắc y nhân không có mở miệng, ác liệt phong bế lại đường lui của Tiêu Từ và Kỳ Vân.
"Các ngươi là người câm à?" Một chưởng chặt đứt cánh tay một người trong đó, mà người đó ngay cả nhíu mày cũng không có, như thể bàn tay đó không phải là của hắn, làm cho nàng kinh hãi khiếp sợ.
"Bọn họ là." Kỳ Vân ung dung một tay đối phó với địch.
"Công tử." Thần Hỉ đem người cùng gia nhập vào cuộc chiến, tình hình lập tức nghiêng về một bên.
Hắc y nhân thấy thế, không lùi bước ngược lại giết đỏ cả mắt, liều mạng đánh trả làm Tiêu Từ kinh hãi, những người này là làm sao vậy? So với một đám hắc y nhân càng kinh khủng hơn." Dường như trúng tà rồi, những người này là không muốn sống nữa hay sao?”
"Bọn họ là bị hạ thất tâm chú." Mặt của Kỳ Vân không đổi sắc dùng chưởng nhằm về phía sau cổ của bọn sát thủ mà chém, bắt lấy con dao vẽ một cái, hắc y nhân lập tức đầu thân hai nơi nhưng không có thấy máu.
"A," Đường Tiêu Từ chưa từng gặp qua thủ pháp giết người tàn nhẫn như thế, giống như là Tu la từ địa ngục, nàng bị dọa choáng.
"Đường cô nương, chớ nương tay với những người này cho dù nàng không giết bọn họ, bọn họ cũng sống không được." Thần Hỉ lấy ra một lưỡi dao trong tay áo, chiêu chiêu phong hầu.
"Thế nhưng???" Dù sao Đường Tiêu Từ cũng né tránh, nàng không muốn giết người.
Linh cơ khẽ động, nàng nghĩ đến dùng điểm huyệt.
"Vô dụng, bọn họ đã không phải là người." Ánh mắt của Kỳ Vân trở nên thâm trầm.
"Làm sao có thể?" Thuật điểm huyệt của nàng mất đi hiệu lực.
"Bọn họ đã là người chết, trừ phi có thể tìm người tới làm phép." Kỳ Vân đạm nhiên đảo qua, "Đi ra đi!"
"Quả nhiên không hổ là Vọng môn chủ." Triệu Vũ Thường ung dung đứng ở phía bên ngoài một trượng hai mắt dâm mị nhìn thẳng vào Kỳ Vân." Lần này các ngươi dù có chắp cánh cũng không thể bay thoát."
"Phải không?' Đường Quân Nghị cùng các sư đệ gia nhập vào chiến cuộc.
"Ai nha nha, không thể ngờ là ngay cả người của Đường môn cũng đã tới đây, ta đây cũng không cần khách khí." Nàng lấy từ trong ngực ra một tiểu quân cờ vung lên trên lập tức bốn phương tám hướng xông ra nhiều hắc y nhân tàn bạo hơn.
Bọn họ bị vây ở ngay chính giữa.
"Chỉ cần ngươi chịu cầu xin ta tha cho, có lẽ ta có thể tha cho ngươi khỏi chết." Triệu Vũ Thường càn rỡ cười ha hả.
"Đường huynh, có thể ngăn cản một chút không?" Kỳ Vân đè thấp giọng nói.
"Có thể, Kỳ huynh có cách gì tốt sao?" Đôi mắt của Đường Quân Nghị thắt chặt lại.
"Đây là mao sơn đạo thuật tát đậu thành binh." Kỳ Vân khoanh chân ngồi xuống, chắp hai tay ở trước ngực bắt đầu niệm thần chú.
*Tát đậu thành binh* : trở thành chiến binh.
Triệu Vũ Thường cảm thấy không đúng lắm, cực kỳ sợ hãi, vung quân cờ để cho hắc y nhân tấn công.
"Đại sư huynh, quá nhiều người." Đường Quân Vũ ứng phó có chút vất vả, bởi vì những người này không sợ độc, không sợ đao kiếm, cũng không sợ nắm đấm, ngã xuống rồi còn có thể đứng lên.
"Sư tỷ muội tới giúp tỷ!" Đường Tiêu Từ đề khí luồn vào bên cạnh Đường Quân Vũ.
"Chết tiệt! Bắt lấy nàng!" Triệu Vũ Thường nôn ra máu, mắt phiếm hồng tơ máu, giương mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu Từ lướt qua giống như điệp ảnh.
"Chờ một chút???? A, các ngươi làm gì?" Đường Tiêu Từ phát hiện mình bị bốn gã hắc y nhân bắt lấy tứ chi, cả người bị nâng lên bay lên giữa không trung.
"Tiêu Từ!" Đường Quân Nghị thét lên không lưu tình chút nào giết đỏ cả mắt, thế nhưng người bên đối phương quá đông giống như một làn sóng, lớp này nối tiếp lớp khác.
Tâm vi của Kỳ Vân rối loạn, khóe miệng rỉ ra một chút máu, nhưng hắn không thể động, hắn nhất định phải ngăn chặn lại những giả nhân này.
"Ha ha ha! Cuối cùng nàng cũng rơi vào trong tay của ta, Vũ Ny, bắt cho ta." Triệu Vũ Thường ra lệnh cho nữ tử bên cạnh.
"Nàng là Triệu Vũ Ny?" Đường Tiêu Từ trợn to mắt, nhìn người tóc tai bù xù trước mặt, ánh mắt của nữ tử đờ đẫn, người không giống người, nào có bộ dáng của một mỹ nữ, "Ngươi có sao không?"
"Đường Tiêu Từ, bản thân của ngươi còn khó bảo toàn chớ lo xa??? A!" Một ngụm máu phun ra như mưa bay, thoáng chốc, tất cả hắc y nhân hoàn toàn biến thành từng viên đậu đen kịt, chỉ còn lại những tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia. Triệu Vũ Thường kinh hãi hoảng sợ, khẽ run tay chỉa thẳng vào Kỳ Vân đang ung dung đứng lên, "Ngươi??? Ngươi lại có thể phá trận pháp ta khổ tâm tu luyện hơn mười năm?"
"Buông nàng ra!" Kỳ Vân phủi bụi bậm trên người, hắc đồng thâm thúy tóe ra tia lửa, ngay cả một cái chớp mắt cũng không, nhìn thẳng vào thân thể lảo đảo muốn ngã của Triệu Vũ Thường, giọng nói bình tĩnh tỏa ra uy nghiêm khiếp người.
"Ta tuyệt đối không chịu thua!" Triệu Vũ Thường cắn chặt răng, "Nếu như không có nàng, thiên hạ là của ta." Thình lình nàng nắm lên ngón tay của Đường Tiêu Từ, dùng vật sắc nhọn vẽ xuống đầu ngón tay, một giọt máu tràn ra.
Ý thức được ý đồ của nàng, mặt của Kỳ Vân liền biến sắc, phi thân đánh về phía nàng.
"Đã quá muộn." Triệu Vũ Thường đã niệm chú ở trên người của Đường Tiêu Từ, rồi cả người ngã về phía sau.
Hai mắt của Đường Tiêu Từ trở nên trống rỗng vô thần.
"Tiêu Từ, muội có sao không?" Đường Quân Vũ lo lắng xông lên trước.
“ Đừng tới gần nàng.”
Tất cả mọi người kinh hô, Đường Quân Vũ phát hiện trước ngực mình bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, mà người ra tay chính là Đường Tiêu Từ.
"Tiêu Từ" Thân thể của Đường Quân Vũ lảo đảo ngã xuống, nàng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đường Quân Nghị, thật hy vọng hắn nhìn nàng lâu một chút, nhưng hết thảy đều đã quá muộn, ánh mắt mơ mơ màng màng trước khi nàng mất đi ý thức, dường như nhìn thấy lệ quang ở khóe mắt của Đường Tiêu Từ.
"Giết chết Kỳ Vân!" Đường Tiêu Từ lẩm bẩm nói, hai hàng lệ trong suốt ở trên mặt chảy không ngừng.
Triệu Vũ Ny buông nàng ra, ha ha cười ngây dại, "Giết chết Kỳ Vân, cũng tốt!" Một tiếng vổ tay giống như tiểu hài tử, nàng giật mình đi tới trước mặt của bọn họ, "Ai là Kỳ Vân, là ngươi? Hay là ngươi?"
"Là ta" Thần Hỉ vội vàng che ở trước người của Kỳ Vân.
“Đến đây! Giết hắn.” Triệu Vỹ Ny chỉ huy Đường Tiêu Từ.
Trời ạ! Nên làm như thế nào mới có thể giải chú? Triệu Vũ Ny bị Triệu Vũ Thường hạ thất tâm chú, mà Đường Tiêu Từ lại bị hạ nhiếp hồn chú, khi nhiệm vụ hoàn thành chú thuật liền tiêu trừ.
"Giết Kỳ Vân." Hắc đồng của Đường Tiêu Từ trống rỗng mất đi linh động ngày trước trở nên quang mang xảo quyệt, mắt không có ngừng nghỉ.
"Quân Vũ không có sao, cũng may vết thương không có làm tổn hại đến chổ hiểm." Đường Quân Nghị thở phào nhẹ nhõm.
"Nội tâm của nàng đang kháng cự." Lòng của Kỳ Vân đau như đao cắt, mà hắn phải cố gắng giữ tĩnh táo, bởi vì hắn là người duy nhất có thể cứu nàng.
"Thần Hỉ, ngươi lui ra. Đi tìm Quái Y Vô Thường, hắn ở Dương Châu."
"Công tử, nhưng mà????" Lòng của Thần Hỉ mơ hồ bất an.
"Đi!" Kỳ Vân đi đến trước mặt của Đường Tiêu Từ, nhìn chăm chú vào hai tay phát run của nàng, nhìn nàng chịu khổ, lòng của hắn đau đớn giống như bị xé rách.
"Kỳ huynh, ngươi muốn làm gì?" Đường Quân Nghị nhíu mày.
"Ta tin tưởng nàng, nàng nói sẽ bảo vệ ta." Kỳ Vân ôn nhu chăm chú nhìn.
"Giết hắn!" Triệu Vũ Ny cười như điên như dại.
"Ngươi câm miệng." Đường Quân Minh vung lên con dao kề ở sau cổ của Triệu Vũ Ny, thân thể của nàng lung lay một cái liền ngã xuống.
"Giết chết Kỳ Vân." Trong miệng của Đường Tiêu Tử chỉ còn có bốn chữ này.
"Ta ở đây, nàng tới đây." Kỳ Vân duỗi thẳng hai tay không chút phòng bị nào đứng ở trước mặt của nàng.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp