Kiều Diễm Ướt Át

Chương 1


Chương tiếp

Mở đầu:

“Bản di chúc thứ hai”

Quan Ngưng Yên lạnh lùng nhìn năm chữ trên phong thư. Đây là di chúc mà cha đã để lại cho cô, đối với cô mà nói, bản di chúc này cũng không khác gì thư khiêu chiến, nếu là thư khiêu chiến, thì đừng mơ tưởng sẽ có một nội dung làm cảm động lòng người.

Khi nhìn thấy các anh chị em từng người một bị phá rối, lại bị nội dung trên bản di chúc chọc đến gân xanh cũng lộ rõ, cô đã chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối không làm cho cha vừa lòng đẹp ý, cho dù nội dung có bao nhiêu kinh thế hãi tục, cô sẽ tuyệt đối không động lông mi dù chỉ một chút. Hừ!

Cô vươn cánh tay thon dài, mảnh khảnh, nhẹ nhàng mở phong thư ra, mười ngón tay trắng nõn giống như đón gió lay động cả cánh hoa, từng cử chỉ tuyệt đẹp giống như toát ra nốt nhạc, động tác cao quý mà thanh lịch. . .

“Oh~~bán thân~~~bán đi con~~”

Trong lúc đó, bản di chúc bị ném lên không trung, rồi hiện lên một vật rơi xuống, vừa vặn lại được luật sư Thiệu Canh Tinh tiếp lấy.

Trên tay Quan Ngưng Yên cầm Thập Tự Giá, chân vượt qua tam thất bước, sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn phong thư trước mắt. Đời này, cô chưa bao giờ bị doạ đến sắc mặt đại biến, thật mất mặt, hình tượng duy mĩ của cô từ trước đến nay bây giờ đều bị phá huỷ.

“Nó…nó biết ca hát?” Khuôn mặt cô nhất thời hiện lên hắc tuyến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không ngừng.

Thiệu Canh Tinh rất nhiệt tình giải thích: “Đây là diễn viên chính Đại Mễ Ma, nó có giác quan thứ sáu sống chết đều rất yêu thích ca khúc Unchainedmelody.”

“Nó hát cái thứ quỷ gì nha!” Quan Ngưng Yên khó có được rống giận, cô luôn luôn là dùng lời nhỏ nhẹ.

Thiệu Canh Tinh suy nghĩ một chút liền tiến lên bổ sung: “Phát âm có chút không đúng tiêu chuẩn, lời ca là Oh~~mylove~~mydarling~~”

“Ai hỏi cậu cái này!”

“Không phải hỏi cái này? Vậy cái nhị tiểu thư muốn hỏi là…?”

“Tại sao nó lại phát ra âm thanh?” Cô cắn răng gầm nhẹ.

Còn chưa thấy được nội dung của bản di chúc đã bị doạ đến hoa dung thất sắc, cũng khó trách Quan Ngưng Yên không khống chế được mà phát điên, nhưng mà bị doạ sợ cũng không có mình cô, các anh chị em khác trên mặt cũng biểu lộ sự sợ hãi.

Di chúc trên tay mình đã đủ doạ người rồi, không thể tưởng tượng được bản di chúc của lão nhị lại càng doạ người hơn! Năm người kinh hãi đến mắt tròng mắt cũng muốn lồi ra, nhìn chằm chằm phong thư biết “ca hát” kia.

Quan Tiếu là kỳ nhân một đời trong giới đạo thuật, ông nhờ Thiệu Canh Tinh đem năm phong di chúc khác nhau cho năm vị con nuôi có tính cách lãnh liệt của nhà họ Quan, nhiệm vụ tuy rằng gian khổ nhưng rất thú vị. Về cơ bản, bản thân của Thiệu Canh Tinh là người không có nhiều biểu cảm, đôi khi còn bị bạn bè phê bình rằng bộ mặt thiếu mất dây thần kinh, chẳng qua là sau khi quen biết năm toà băng sơn ở nhà họ Quan, Thiệu Canh Tinh cũng hiểu hoá ra mình cũng không phải là người lạnh lùng nhất.

Toà băng gặp phải băng sơn, rất có cảm giác thân thiết a! Đây là ấn tượng đầu tiên của Thiệu Canh Tinh đối với năm người này, thực tế mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều nhìn thấy năm người biến thành núi lửa, càng làm cho hắn sách sách xưng kỳ.

Lão nhị Quan Ngưng Yên là một băng sơn mỹ nhân không hơn không kém, dung nhan xinh đẹp, giống như được điêu khắc mà thành, mắt lạnh nhìn tình đời, khiến cho cô cực ít thể hiện rõ tình cảm, tựa như trên đời này sẽ không có chuyện nào làm cho cô lộ vẻ xúc động, bất quá Quan Tiếu đã phá vỡ kỉ lục này.

Thật lợi hại nha, chỉ một phong di chúc “có tiếng”, lại có thể đem băng sơn mỹ nhân doạ sợ đến mất mặt xanh nanh vàng, trước sau tưởng như hai người.

Thiệu Canh Tinh cầm lấy di chúc bày ra cho mọi người nhìn, bắt đầu giới thiệu tờ giấy viết thư có thể phát ra âm nhạc này là duy nhất trên toàn thế giới.

“Giấy viết thư biết ca hát nguyên do là cùng âm nhạc tạp phiến giống nhau, âm nhạc tạp phiến bên trong có kèm theo IC Caly mini, cho nên mở tạp phiến ra sẽ có âm nhạc. Quan lão tiên sinh đã đặc biệt mời người thu âm giọng nói của ông vào IC Caly, sau đó dán trên tờ giấy, cho nên lúc nhi tiểu thư mở giấy viết thư ra, nó liền bắt đầu ca hát.”

“Biến, biến thái! Biến thái biến thái biến thái!” Chị tư Quan Ngưng Ngọc núp ở sau lưng em năm cũng giận đến mức mắng to, cô trời không sợ, đất không sợ, nhưng lại hết lần này đến lần khác rất sợ ma, mới vừa rồi cô còn cho là linh hồn của cha trở về.

Bản thân Thiệu Canh Tinh đối với ý kiến của tứ tiểu thư cực kỳ xem thường. “Thành thật mà nói, trong năm bản di chúc, tôi thưởng thức nhất chính là bản di chúc thứ hai.”

“Mụ nội nó, cậu cho rằng là đang xem tiểu thuyết a!” Lão ngũ Quan Thiên Kình giận dữ hét.

“Giấy viết thư âm nhạc. . .” Lão tam Quan Thiên Tuấn quét qua di chúc một cái, không nhịn được khoé miệng co quắp. “Cũng chỉ có quái lão nhân mới nghĩ ra.”

Trong năm anh chị em, người duy nhất có thể kìm được tức giận là anh trưởng Quan Thiên Tước. Hắn thuỷ chung không nói một câu, cả người giống như một pho tượng không nhúc nhích, cả người tản ra hơi thở âm trầm, nhưng trên trán có một giọt mồ hôi lạnh cho thấy đây là chứng cớ mà hắn cũng bị doạ sợ.

Quan Ngưng Yên hít sâu một hơi, có chút tỉnh táo, hồi phục lại sự lạnh lùng vốn có của mình. Không khách khí lấy lại bản di chúc cầm trên tay luật sư, quả nhiên thấy bên cạnh giấy viết thư có một mảnh nhỏ kim loại thật mỏng, động tác kế tiếp của cô còn chưa được thực hiện, liền bị Thiệu Canh Tinh nhìn ra ý đồ.

“ Xé rơi mảnh kim loại, coi như huỷ hoại di chúc.” Hắn hảo tâm nhắc nhở.

Động tác trên tay Quan Ngưng Yên dừng lại, hướng luật sư trừng mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.

Không thể xé, vậy chẳng phải cô một bên được nghe nhạc Tiếng Anh, một bên đem bản di chúc xem hết?

Phải tỉnh táo, cô tự nói với mình. Mới vừa rồi không khống chế được đã làm cô hết sức hối hận, tuyệt không để cho người cha nằm dưới đất đắc ý.

Cô từ từ mở ra giấy viết thư, chịu đựng tiếng ca khóc yểu, kinh tâm táng đởm, nhìn vài hàng chữ ngắn ngủn trong nội dung di chúc.

“Oh~~bán thân~~bán đi con~~cha yêu mến Tiểu Yên Yên nhất, tha thứ cho cha nhất thời hồ đồ, cùng người đánh bạc thua hết tiền mặt, thua mất khế đất, thua mất áo lót, vớ, cùng quần lót chữ T. Vì gỡ vốn, cha đã khăng khăng một mực bán rẻ dây chuyền quý giá nhất của Tiểu Yên Yên, khi cha khôi phục lý trí mới phát hiện mình đã làm ra một sai lầm lớn. A~~Tiểu Yên Yên hãy tha thứ cho cha, những người kia đều là cầm thú ăn tươi nuốt sống, cha là vạn bất đắc dĩ mới đem dây chuyền bảo bối của con đưa cho bọn họ, con hãy tha thứ cho cha a! Chủ nợ rất nhanh sẽ tìm tới nhà, làm phiền Tiểu Yên Yên giúp cha trả nợ tiền đánh bạc, cha biết sai rồi, để tỏ lòng hối cải, bản thân cha sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục. Cuối cùng, hát một lần nữa. oh~~bán thân~~bán đi con~~” ( Ed đoạn này cười ngất =)) )

**********************************************************************

Rốt cuộc đã tới!

Đợi suốt một năm lại hai trăm mười ba ngày thêm mười bốn tiếng, người mà cô chờ cuối cùng cũng tìm đến cửa!

Nội tâm Quan Ngưng Yên nhịn không được mừng như điên, cô ngày nhớ đêm mong thật lâu, rốt cục chủ nợ của người cha thôi cũng tới, đây cũng chính là người giữ dây chuyền.

Không có người nào hiểu được, vì sao cô đối với một sợi dây chuyền cũ nhớ mãi không quên, cũng trăm phương ngàn kế muốn tìm trở về, thật ra thì sợi dây chuyền không quan trọng, quan trọng là… nó ẩn chứa một bí mật không muốn người biết, mà cái bí mật này đối với cô rất quan trọng.

Cô đi đằng trước, đi bên cạnh cô là thư kí Giang Nại Nại.

Vẻ mặt Nại Nại khó giấu được lo âu và sốt ruột, chuyện này rất nghiêm trọng, nhịn không được một lần nữa nhắc nhở chủ tịch.

“Ngài không thể đi gặp bọn họ nha! Chủ tịch, đối phương là một người có bộ dáng hung ác, thoạt nhìn cũng không phải là người lương thiện.”

“Huh?” Quan Ngưng Yên nhẹ đáp một tiếng, giống như đây chỉ là một câu không có ý khuyên, cảnh báo.

Nại Nại nóng nảy. Có thể lời của mình hình dung không đủ rõ ràng, chủ tịch mới không có phản ứng.

“Bọn họ vừa nhìn cũng biết là xã hội đen, không dễ chọc.”

Quan Ngưng Yên ngừng bước, quay đầu nhìn Nại Nại, phản ứng cực kì bình thản.

“Làm sao cô biết?”

“Xem tướng mạo cùng cách ăn mặc của bọn họ là biết, tôi tin bất luận kẻ nào nhìn thấy bọn họ cũng sẽ có cảm giác giống tôi.”

“Cảm giác có đôi khi cũng chưa hẳn chính xác.” Cô tiếp tục đi lên phía trước, không đem lời của thư ký để trong lòng. Hiện tại, thứ duy nhất cô quan tâm chỉ có sợi dây chuyền kia, cô chờ cũng lâu rồi.

“Chủ tịch, vì sao không kêu phó đổng sự đi ứng phó là tốt rồi, ngài không cần tự mình đi a?”

“Bọn họ chỉ tên tìm tôi.”

“Người muốn tìm ngài rất nhiều, nhưng tôi chưa từng thấy ngài tích cực như hôm nay, không bằng giống như lúc trước để tôi hoặc phó đổng ra mặt, ít nhất phó đổng cũng là nam nhân, tương đối an toàn.”

Quan Ngưng Yên kiều mị cười một tiếng, nhẹ nhàng ngăn cản trước mặt Nại Nại. “Tôi không tin bọn họ sẽ ăn tôi.”

“Bọn họ là người lưu manh nha!” Nại Nại cũng không nói ngoa, cho dù ai thấy những người kia khẳng định cũng sẽ bị đến chân mềm nhũn, tiểu muội bưng nước trà tới bây gờ vẫn còn đang phát run a.

Những người lưu manh kia đều là hư từ trong xương, lãnh huyết vô tình, hành vi thô lỗ, coi trời bằng vung, nếu như nhìn thấy chủ tịch xinh đẹp, nổi lên sắc tâm, có thể sẽ thương tổn chủ tịch. Cô ngăn cản chủ tịch đi gặp bọn họ, là vì an toàn nha!

Khuyên bảo như vậy chẳng những không doạ lùi được Quan Ngưng Yên, ngược lại còn làm cho cô cười.

“Người đến đòi nợ, có người nào là người tốt? Tôi cũng không phải bị doạ sợ, hạng người nào mà tôi chưa từng thấy qua, còn không đến mức sợ loại người này; huống hồ, dám trêu người của tôi, trước hết phải xem mạng của mình hay không có đủ cứng.”

Đối với thư ký Nại Nại từ chuyện bé xé ra to cô chỉ cười trừ, Quan Ngưng Yên nhẹ nhàng hất đầu, đem những sợi tóc đang bay tán lạc ở hai gò má hất ra sau vai, mái tóc tung bay như những gợn sóng nhỏ, tản ra một mùi thơm mê người.

Nại Nại biết mình không ngăn cản được chủ tịch, chỉ đành nhắm mắt đi theo, bất quá cô đã làm các biện pháp dự phòng, trước đó phân phó xuống dưới, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, liền lập tức thông báo bảo an, nếu không nữa thì ấn nút khẩn cấp, trong vòng năm phút cảnh sát sẽ lập tức chạy tới.

Vừa tiến vào trong phòng tiếp khách, lập tức cảm nhận được một cỗ không khí nặng nề với khẩn trương, bảy người nam nhân đột nhiên đến thăm, làm cho thần kinh mỗi nhân viên trong công ty đều căng cứng. Bọn họ cao khoảng một mét tám trở lên, toàn bộ mặc quần áo màu đen, đừng nói tới khí thế nghiêm túc lạnh lùng kia làm cho mọi người sợ, chỉ xem cánh tay rắn chắc, cường tráng đã đủ làm cho mọi người ở đây sợ hãi, cho dù mười mấy người hợp lại, e rằng cũng không địch lại sức lực của một người.

Nói là lưu manh cũng quá xem thường bọn họ rồi, bọn họ căn bản chính là ác thế lực hoá thân.

Các nhân viên đều bàn tán xì xào, là nguyên nhân gì đã rước lấy những người đáng sợ này tới đây? Chủ tịch nổi danh xảo quyệt không sai, nhưng trước kia tới công ty đập phá cũng không giống những người bây giờ, trước mắt bảy người đàn ông này khí thế mạnh hơn, tuyệt đối không phải là những tên lưu manh bình thường.

Tình hình hai bên đều căng thẳng, nữ nhân vật chính đi tới, không khí khẩn trương cũng không chậm lại một chút, ngược lại còn tăng thêm lo lắng âm thầm.

Quan Ngưng Yên xuất hiện, làm cho những khách không mời mà đến trong nháy mắt ánh mắt sáng lên. Vẻ đẹp của cô cho tới bây giờ luôn khiến người khác khó giữ được bình tĩnh, dù cho những người đàn ông này giữ được tĩnh táo, cũng không tránh được mà hơi bị nín thở.

Không bị những vẻ mặt hung thần ác sát của mấy người này hù doạ, Quan Ngưng Yên cử chỉ không nhanh không chậm, dùng âm thanh yếu mềm trước sau như một tự nhiên hỏi: “Tôi chính là Quan Ngưng Yên, các người…” Con ngươi thông minh hơi quét qua mọi người, nhẹ cười một tiếng: “Người dẫn đầu là vị nào?” Nếu là đến đòi nợ, nhất định có lão đại dẫn đầu.

“Cô chính là con gái của lão gia hoả kia?”

Một người đàn ông đứng gần cô nhất mở miệng hỏi, thanh âm tục tằng mà trầm thấp. Người này gọi là Hồng Trung, đầu cao nhất trong đám người, mặc dù khoảng cách giữa hai người khoảng hai mét, nhưng vẫn cho cô có cảm giác có một con quái vật đang uy hiếp mình.

Vừa mở miệng cũng không khách khí, rất bình thường, cô đã dự liệu việc này trước rồi, nhưng Quan Ngưng Yên nghe vẫn cảm thấy chói tai.

“Nếu như người cậu nói là lão già họ Quan, thì đúng vậy, tôi là con gái của ông ta.”

Hiển nhiên câu trả lời của cô đã làm cho những người này rung động không nhỏ, liền thấy bọn họ nhìn nhau, thậm chí còn rỉ tai thì thầm, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Thật sự là quá không có lễ phép rồi! Bọn họ chẳng những xem thường sự tồn tại của cô mà còn thẳng thắng thảo luận, ánh mắt rất không khách mà nhìn cô giống như nhìn được chim quý thú lạ, quả thật rất sỉ nhục người!

“Thế nào, chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân sao?”

Những nhân viên ở đây đều bị chủ tịch doạ sợ đến tim đập không ngừng, mà bên cạnh cô thư ký Nại Nại mồ hôi lạnh đã toả ra đầy người.

Những người này không đắc tội nổi nha! Chủ tịch vừa nói như thế, chẳng phải cho bọn họ cái cớ để nổi đoá hay sao, nếu như là xung đột, hậu quả không phải những nhân viên nhỏ bé có thể chịu đựng được nha!

Lời này vừa nói ra, thành công khiến những người đàn ông ngưng thảo luận, ánh mắt sắc bén kinh người ngay lập tức tập trung nhìn Quan Ngưng Yên.

Các nhân viên lặng lẽ ngưng hô hấp, cả người căng thẳng, trong lòng đều biết lời của chủ tịch đã chọc giận bọn họ.

Tất cả mọi người đều thấy sợ, chỉ có Quan Ngưng Yên lạnh lùng nhìn qua bọn họ, trên mặt không tỏ vẻ sợ hãi nào.

“Lúc này lại không nói gì rồi?” Thấy bọn họ không có người nào phản ứng, cô liền hừ lạnh một tiếng.

Các nhân viên từ việc dừng lại hô hấp biến thành ngược lại hít một ngụm lãnh khí, không biết là do kinh sợ quá mức hay dưỡng khí không đủ, mọi người đều cảm thấy mình sắp hôn mê.

Trong đám người đàn ông vạm vỡ, rốt cục cũng có người thứ hai mở miệng, hắn là Lương Siêu.

“Cô cùng lão già này không giống.” Hắn nói ra sự nghi hoặc trong lòng mọi người, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ kinh ngạc, chậm chạp không trả lời.

Giống hay không giống liên quan đến bọn họ đánh rắm a! Cô bỏ ra thời gian quý giá tự mình đi gặp những người lỗ mãng này, cũng không phải là tới thảo luận vấn đề nhàm chán này, mục đích chủ yếu chỉ có một, chính là chuộc lại dây chuyền của cô.

Con ngươi xinh đẹp của cô hiện ra vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét hoá thành một đạo sắc bén quang mang, lạnh lùng bắn ở trên mặt của bọn họ, trong mắt gian xảo và kiêu ngạo hiện ra không bỏ sót tia nào.

“Tin tưởng các vị đường xa mà đến, không phải là cùng tôi thảo luận vấn đề máu mủ này đi?”

Cô gái này rất khó đối phó!

Mặc dù vẻ đẹp của cô làm bọn hắn giật nảy mình, nhưng là một phiền toái a. Mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, mặc dù chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng bọn họ đều cùng chung ý nghĩ.

Mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt đau buồn âm thầm, lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Ở chung với cô ấy tựa hồ không tốt a!” Một người nói ra.

“Hơn nữa dường như rất tuỳ hứng.” Tên còn lại bổ sung.

“Tôi dùng kinh nghiệm nhiều năm nhìn qua vô số con gái để phán đoán, cô ấy rất khó thu phục.” Người thứ ba gia nhập phe thảo luận.

“Nghe nói hoa càng đẹp càng độc.”

“Cậu là nói cô ấy sẽ đối với con người hạ độc?” Người thứ năm mở miệng hỏi người thứ tư.

“Đần! Cậu ta là nói người nào cưới cô ấy sẽ không may mắn.” Người thứ sáu gà mẹ giải thích.

Những người này không khách khí bình luận khiến tất cả đều lọt vào tai Quan Ngưng Yên không sót một chữ, cô giận đến xanh cả mặt, dung nhân yêu kiều, xinh đẹp giống như hoa hơi co quắp.

Bọn họ lại dám ở trước mặt cô phê bình cô, hơn nữa còn thảo luận rất nghiêm túc. . .

Người nào cưới cô đều không may? Tốt! Dám sỉ nhục cô như thế!

“Xem ra đầu lưỡi các vị so với đàn bà còn nhiều hơn một tấc, cái từ tam cô lục bà này hẳn là phải đổi thành tam thúc sáu công mới đúng.”

Sáu người liếc nàng một cái, chẳng những không câm miệng, ngược lại còn nói thêm một cái kết luận.

“Miệng lưỡi còn rất bén nhọn.”

“Đồng cảm, đồng cảm.”

Ai nha nha cô thật sự phát hoả!

Những người này đến đòi nợ hay là đến khua môi múa mép a? Quả thực không giải thích được!

Bất quá cô mặc dù phát cáu, nhưng còn hiểu phải giữ bình tĩnh, ngoại trừ vẻ mặt đông lạnh bên ngoài, vẫn còn không đến mức giống người đàn bà chanh chua chửi đổng, chỉ là trừng mắt.

Quan Ngưng Yên hiểu, cùng những tên lỗ mãng này so đo chỉ lãng phí thời gian, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách, vì vậy cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.

“Hãy bớt nói nhảm, cho một cái giá đi! Tin tưởng mọi người sẽ không lãng phí thời gian, muốn bao nhiêu tiền các người mới trả lại vật thế chấp cho ta?”

Đối phương tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ chần chờ biểu lộ rõ trên mặt, tựa hồ nghe không hiểu lời của cô.

Quan Ngưng Yên nhịn không được liếc mắt, trong giọng nói thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.

“Các người tới không phải vì tiền ư, tôi chỉ muốn cầm lại dây chuyền của tôi, tiền trao cháo múc, còn có cái gì bất mãn?”

Nói đến “Dây chuyền”, sáu người đàn ông ngừng thảo luận, cùng nhau nhìn về người đàn ông thứ bảy ở phía sau lưng, lặng lẽ đợi người này mở miệng. Từ thái độ cung kính của bọn họ có thể đoán rằng, người này mới là người quyết định.

Đôi mắt đẹp sắc bén của cô nhìn về phía người này, lúc này mới người này từ khi vào cửa liền không nói một lời, chỉ là ngồi im trên ghế sa lon, bất động như núi quan sát toàn bộ.

Cô không kiêng dè mà nhìn anh ta từ đầu đến chân. Anh ta dù chỉ ngồi, nhưng vẫn hiện rõ thập phần khôi ngô, cao ráo, những người khác so với anh ta càng không có khí chất, càng thêm hiện ra anh ta không phải người thường.

Ngay tại khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình khi phát hiện ra là người đàn ông này đã quan sát mình hồi lâu, mà chính mình từ đầu đến cuối đều đem tiêu điểm đặt ở trên người những người khác, cho nên không phát hiện đến sự quan sát của anh ta.

Liếc mắt một cái, cô liền biết người này cùng sáu người kia không giống nhau, không cần liều lĩnh, khí thế thâm trầm ổn định kia tuyệt đối có thể bao trùm mọi người, tròng mắt đen lấp lánh so với thợ săn còn sắc bén hơn vạn phần, nhìn chằm chằm cô không nháy mắt lấy một cái.

Không biết làm sao, khi anh ta nhìn chằm chằm cô, trong lòng luôn tĩnh táo của cô bấy lâu nay không biết tại sao lại bị chút ảnh hưởng.

Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, thầm khiển trách mình không còn dùng được.

Đột nhiên, anh ta đứng lên, hướng cô chậm rãi đi tới, những người đàn ông kia liền tự động tránh ra, đối với anh kính như thần. Khi anh đến trước mặt cô, cô liền càng thêm cho rằng người đàn ông này thật khôi ngô và cường tráng.

Người này ngũ quan thâm thuý, hình dáng gương mặt như được đao khắc rìu đục, hai lông mày đen mơ hồ phát ra một cổ uy nghiêm, chính khí, không giống với loại nam nhân thiếu hụt vận động, dáng người thon dài yếu đuối, cho dù mặc tây trang màu đậm, vẫn như cũ không che giấu được lồng ngực tráng kiện cùng bắp thịt rắn chắc của anh.

Quan Ngưng Yên đã gặp được không ít nam nhân, cũng biết vẻ đẹp của mình đối với nam nhân bao nhiêu ảnh hưởng, mị nhãn của cô vừa mới nhẹ nhàng quét qua, những người đàn ông đó cho dù bình tĩnh tốt đến đâu, cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, ít có người có thể gần cô mà có thể bình tĩnh nói chuyện.

Nhưng người đàn ông trước mặt này lại bất đồng, anh chuyên chú nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không phải là mê đắm, mà là cơ hồ muốn nhìn thấu cô, có lẽ là như thế, mới làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.

Cô không cam lòng yếu thế, cứng rắn ép mình nhìn thẳng anh.

“Anh là đại ca của những người này?” Cô lành lạnh hỏi.

Anh nhẹ nhàng gật đầu. “Đúng, tôi là Triển Lệnh Nham.” Ngay cả ngữ điệu cũng bình ổn, tĩnh táo, hoàn toàn không hốt hoảng khi đối mặt với mỹ nữ.

Là một nhân vật hung ác!

Trong bụng Quan Ngưng Yên âm thầm đánh giá đối phương. Xem ra không dễ đối phó, nếu như muốn lấy lại đồ của cô, sợ rằng sử dụng mỹ nhân kế cũng vô dụng, e là sẽ phải tốn rất nhiều tiền.

“Anh đã là đại ca, vậy thì nói giá đi, bao nhiêu tiền mới có thể trả lại dây chuyền cho tôi?”

Sẽ là bao nhiêu tiền? Mấy trăm vạn hay là mấy ngàn vạn? Cô biểu hiện ra vẻ mặt chân thành, nhưng trong lòng lại đang thầm tính toán ép giá như thế nào.

“Thật có lỗi, tôi không hiểu ý của cô là. . .”

A, đòi nợ còn giả bộ cao thượng, chớ trêu.

“Cha của tôi với anh đánh bạc thua cuộc không phải sao? Anh tìm đến tôi không phải là muốn tiền ư, tôi cũng bày tỏ thành ý trả tiền lại, các người lại không có một người trả lời vấn đề của tôi, người không hiểu phải là tôi mới đúng chứ?”

Thì thế nào?

Lời của cô vừa mới dứt, đám tam thúc sáu công kia lại bắt đầu xì xào bàn tán, dường như lời cô nói là ngôn ngữ của nước khác không bằng, thật. . . con mẹ nó khốn khiếp!

“Các người là xã hội đen đòi nợ không phải là muốn tiền sao, rốt cuộc muốn hay không muốn?” Sự nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu điêu ngoa lên.

Đối phương đầu tiên là ngẩn người, sau đó biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, người mở miệng đầu tiên là Hồng Trung kia: “Cô hiểu lầm, chúng tôi không phải là xã hội đen.”

“Không phải? Vậy thì là cái gì?”

“Chúng tôi là học viên của võ quán, Triển đại ca chính là Lão sư của võ quán chúng tôi.”

Lương Siêu tiến lên một bước giải thích. “Chúng tôi lớn lên mặc dù nhìn không được thân thiện, nhưng không phải là xã hội đen.”

Thì ra là như vậy! Tất cả nhân viên công ty đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quan Ngưng Yên tuyệt đối không tin lời của hắn.

“Mở võ quán cũng làm nghề đòi nợ, thật có sáng ý a!” Cô lạnh lùng giễu cợt.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, có điều tiểu thư người không biết, có một vị quái lão nhân chạy tới thích quán của chúng tôi nói chuyện, bức bách Triển đại ca cùng ông ta đánh cược một ván, nếu không liền uy hiếp đem thế lực của tập đoàn ra thu mua võ quán của chúng tôi.”

“Triển đại ca dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng ông ta chơi bài brit.”

“Tiền trên người của ông cùng y phục đều thua sạch, còn không chịu hết hy vọng, liền dùng dây chuyền thế chấp tiếp tục đánh cược.”

“Kết quả ông ta thua cuộc, nói cho chúng tôi là đứa con gái thứ hai sẽ giúp ông trả nợ, cho nên chúng tôi mới tới.”

Sự việc từ đầu đến cuối, bọn họ mỗi người một câu, nói ngắn gọn thuật lại hết.

Triển Lệnh Nham giơ tay, sáu người đàn ông lập tức ngừng nói, ngoan ngoãn câm miệng.

“Thực xin lỗi, bọn họ không có ác ý.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm chạp, cẩn thận thưởng thức khuôn mặt cô từ xanh tới tím, ngay khi có vẻ tức giận cũng hết sức mê người.

“Tôi sẽ không lãng phí thời gian cùng lưỡi dài so đo.”

Mới là lạ! Trời mới biết, cô thực sự muốn bùng nổ! Người cha đã chết căn bản là cố ý chỉnh cô, nếu không phải vì sợi dây chuyền, cô đã sớm gọi bảo an đem những người đàn ông thô lỗ này trói lại, dán miệng lại ném ra khỏi công ty, bất quá làm như vậy cô sẽ hối hận, hay là trước tiên cầm lại dây chuyền sau đó đuổi người cũng không muộn.

“Tiền tôi sẽ trả, lão già kia thiếu nhiều hay ít?”

“Cha cô đúng là từng cùng tôi cược một ván, nhưng mà ông ấy thua ta không phải là tiền.”

Cô sợ run lên, trong giọng nói khó nén có một tia vui vẻ. “Vậy là gì?”

Sau khi tốt nghiệp, cô lại không dùng tiền của cha mình một chút nào, cô tự lập tự mình kiếm tiền đóng học phí, sau khi ra xã hội liền sáng lập công ty thiết kế thời trang, hôm nay cuối cùng cũng dựng được một mảnh giang sơn.

Công ty thiết kế thời trang này là thanh xuân của cô, tánh mạng của cô, nhiều đêm cô bởi vì tờ di chúc của cha mà lăn lộn khó ngủ, lo lắng vì trả khoản nợ sẽ khiến công ty lỗ vốn.

Thì ra là cô lo lắng dư thừa, nếu cùng tiền không liên quan, cô cũng có hứng thú trao đổi.

Thu hồi dáng vẻ bệ vệ, cô thướt tha mềm mại đi trước đến sa lon ngồi xuống, cầm lấy trà Thiết Quan Âm trên bàn khẽ nhấp một ngụm nhỏ, tư thế ưu nhã, giống như đoá hoa nở rộ đầu mùa xuân, cho dù trong lòng mừng như điên, vẻ mặt cũng sẽ không biểu lộ ra, giọng nói yếu mềm mê người.

“Như vậy cha tôi thua anh cái gì?”

Triển Lệnh Nham chỉ nhàn nhạt nói một chữ ___

“Cô.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...