Niệm lực bắt đầu chậm rãi tỏa ra xung quanh.
Khác với ngày thường, cô không bắt niệm lực đi tìm Thiên Địa Nguyên Khí nữa, mà để cho nó thoải mái lơ lửng trong Kinh Quyển Động.
Tu vi của cô có hạn, Niệm lực chỉ có thể trải rộng bên trong động, không ra được tới động ngoài.
So với Thiên Địa xung quanh, phạm vi phân bố niệm lực của cô chỉ như một cái hồ nhỏ xíu đến đáng thương.
Nhưng cô không hề sốt ruột.
Cô kiên nhẫn chờ đợi.
Dần dần, cô cảm nhận được rất nhiều hạt hơi nước nhỏ xíu, những hạt bụi nhỏ li ti, thậm chí cả lông tơ của động thực vật.
Những thứ cực kỳ li ti, nhỏ bé đó lặng lẽ rơi vào thế giới Niệm lực của cô, phá vỡ sự tĩnh lặng của hồ nước ấy.
Quanh hồ nước bỗng xuất hiện một luồng gió nhẹ.
Vô số những tia gió bé nhỏ thổi qua hồ nước.
Những tia gió đó như có sinh mạng, đa số đều ra vẻ kháng cự hồ nước, nên khi tiếp xúc với hồ nước, chúng chỉ xẹt qua, tạo nên một chút rung động.