Lăng Vân lại nhíu mày một lần nữa.
Trong lòng hắn rõ ràng, nếu ngày nào đó theo Lâm Tuyết về đến gia tộc, sẽ bị cuốn vào trong sự tranh đoạt quyền thế của các mạch Lâm gia, thậm chí là của lục cấp đế quốc. Đến lúc đó chuyện thế tục quấn lấy thân, chỉ sợ không còn thời gian thanh tĩnh mà tu luyện, đây chính là chuyện hắn không muốn thấy.
Lâm Tuyết thấy hắn chậm chạp không nói, biết trong lòng hắn vẫn còn do dự, không khỏi có chút lo lắng. Mười sáu tuổi là thất cấp Kiếm Sĩ, đây đại biểu cho cái gì? Nhìn chung trong lịch sử của Tử Vân đế quốc, vị nào lúc mười sáu tuổi trở thành thất cấp Kiếm Sĩ là nhân vật thiên tài, cuối cùng lại không tấn cấp thành công lên cảnh giới Kiếm Sư kia chứ? Một vị Kiếm Sư tương lai, đối với tình thế hiện tại của gia tộc mà nói, không chỉ là cơ hội để quay về Lâm gia ở Hải Sâm đế quốc, đại biểu cho nhất mạch của bọn họ phục hưng cùng nở mày nở mặt, làm sao nàng có thể đơn giản để cho Lâm Thành rời đi như thế?
Nghĩ vậy, nàng vội vã khuyên nhủ: