- Ngưu Chấn Sơn!
Hoàng Tề Sơn quát lớn một tiếng, trong đôi mắt tuôn ra căm giận ngút trời, nhìn về phía Ngưu Chấn Sơn:
- Tốt! Tốt! Tốt! Ngưu gia các ngươi lại dám phái người chặn giết đệ tử hậu bối của Hoàng gia ta, trách không được Hoàng Uy bản thân bị trọng thương, Hoàng Kiên cũng bị người tập kích, đều là chuyện tốt Ngưu gia các ngươi làm. Ngưu Chấn Sơn, ngươi có phải nghĩ Hoàng gia không dám liều mạng với Ngưu gia không?
- Cái gì? Đệ tử hậu bối Hoàng gia bị thương, là Ngưu gia làm?
- Ngưu gia cũng quá độc ác đi nha, mời Hoàng gia tham gia đệ tử hậu bối luận võ, lại âm thầm đánh thương đệ tử hậu bối Hoàng gia!
- Thật sự là hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
- Trình gia và Trương gia quan hệ mật thiết với Ngưu gia, khẳng định cũng tham dự một phần.
- Thật không biết xấu hổ, thật là sỉ nhục của Bắc Mạc Huyện chúng ta!
...