Kiêm Gia Khúc
Chương 11: Cái gọi là sinh bệnh
Thiển Lam liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, hừ lạnh ” Được rồi mà, ta sẽ không đắc tội Trần gia, người nghĩ rằng ta và ca của ta giống nhau sao.”
Thiển Thanh đang giặt quần áo cho Giản Già, nghe nói như thế thì tay cứng đờ, nhất thời làm nước văng lên trên người, quần áo cùng toàn bộ vạt áo ướt đẫm, vừa vặn lúc đó Giản Già đi vào cửa nhìn thấy.
Nơi này phòng ở tuy cũng có long, nhưng là chỉ có tại phòng ngủ, bên ngoài vẫn rất lạnh. Thấy bộ dáng Thiển Thanh chật vật, Giản Già bước qua cởi ngoại sam liền mặc lên người Thiển Thanh,lại đem đầu Thiển Thanh có chút lạnh kéo vào trong lòng nhíu mày nói ” Về phòng đem quần áo thay đi, ta đi nấu cho ngươi một chén thuốc chống lạnh.”
” Không, không cần……”
” Nghe lời,” Giản Già ngữ khí trầm xuống, Thiển Thanh nhất thời liền lui ở trong lòng của nàng không dám phản bác lại. Giản Già nói tiếp ” Ở trong phòng đắp chăn cho ấm áp, ta lập tức nấu thuốc uống xong là tốt rồi.”
” Nhưng còn quần áo……”
” Ta giặt cho.”
Thiển Thanh ngoan ngoãn trở về phòng. Giản Già vén tay áo lưu loát bắt đầu giặt vài món quần áo còn lại. Hai người Thiển Lam đứng bên cạnh nhìn sắc mặt bọn họ không phải là tốt lắm. Sau đó Thiển Lam bèn đi tới nói với Giản Già ” Ta đến giúp ngươi là được rồi. Ca ca cũng thật là, một chút nước cũng không tính là cái gì ghê gớm, đâu có cần chiều chuộng như vậy……”
Giản Già ngăn trở bàn tay đối phương đang vươn tới, thản nhiên nói ” Không cần.”
” Không có việc gì, ta cũng không giống như ca ta yếu ớt như vậy.”
Giản Già không cự tuyệt, lui ra phía sau đem chỗ đó tặng cho đối phương, lau khô nước trên tay xoay người xuất môn. Thiển Lam cả kinh, ngay cả tay cũng không lau chạy qua qua ngăn nàng lại ” Ngươi đi đâu vậy?”
” Đi nấu thuốc cho Thanh Nhi ” Giản Già liếc Thiển Lam, ngữ khí bình thản nói ” Đừng quên đem quần áo giặt sạch.”
” Ai! Ngươi……”
Thiển Lam nhìn đối phương không chút do dự rời đi, ở tại chỗ tức giận dậm chân.
Giản Già nấu thuốc xong lúc vào nhà vừa vặn nhìn thấy Thiển Thanh ở trong ổ chăn cuộn thành một cục tròn vo. Giản Già sủng nịch cười cười, đi qua vỗ vỗ Thiển Thanh đang đưa lưng về phía cửa, cười nói ” Còn lạnh không? Đứng lên đem dược uống đi.”
Thiển Thanh đã muốn có chút buồn ngủ trong lúc nhất thời nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc trong tay Giản Già. Giản Già ổn định động tác, có chút bất đắc dĩ ” Như thế nào? Sợ uống thuốc cho nên muốn đổ nó?”
Thiển Thanh cũng biết mình thiếu chút nữa phạm sai lầm, từ trên giường đứng lên nói ” Ta, ta không phải……”
” Được rồi, không có việc gì, đừng đi ra, bằng không sẽ bị cảm lạnh.” Giản Già đem chén thuốc đặt trên bàn, đem Thiển Thanh nhét vào trong chăn ” Nơi này không có mứt hoa quả, ta đem cho ngươi một chén nước đường trắng, một chút nữa đem lại đây cho người.”
Thiển Thanh ngoan ngoãn gật đầu, tiếp nhận chén thuốc một hơi uống sạch, lại vì đắng mà nhíu mày.
Giản Già bật cười, nói ” Gấp cái gì, nước đường còn chưa có lấy lại đây đâu, đắng không?”
Thiển Thanh hơi nhếch môi, nước mắt lưng tròng.
Thiển Thanh trước kia chịu rất nhiều khổ, lại trọng thương cũng cắn răng nhẫn nhịn. Lúc này lại bởi vì một chén thuốc đắng mà không chút nhẫn nại lộ ra ủy khuất. Có thể thấy có một người sủng mình vô điều kiện, là điều hạnh phúc biết bao nhiêu?
Nhìn Thiển Thanh một bộ dáng đáng thương, Giản Già không khỏi bật cười ” Thật sự đắng như vậy sao? Ta nếm thử……”
Nói xong, liền cúi xuống hôn hắn.
Thiển Thanh kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại trước mặt. trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhuận, ôn hòa làm cho hắn muốn rơi lệ.
Lúc trước Lâm Kiếm Gia đều là bạo lực mà lại thô lỗ, lúc hắn chưa lập gia đình cũng từng khát vọng có một người có thể đối tốt với hắn, giống như châu như bảo. Nhưng sau này hắn biết, đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hiện tại tất cả lại giống như giấc mộng mà hắn vẫn thường mơ..
Lưỡi Giản Già ôn nhu tham tiến vào trong miệng Thiển Thanh, mang một chút ý trấn an, lại mang một chút ý thương tiếc, ấm áp dây dưa, chậm rãi làm dịu đi Thiển Thanh đang cứng ngắc không biết làm sao, hơi thở giao triền, cay đắng chậm rãi nhạt đi, biến thành ngọt ngào làm cho người ta động tâm.
Thiển Thanh trong đầu trống rỗng một mảnh, ngay cả Giản Già khi nào rời đi hắn cũng không biết.
Cho đến khi Giản Già mang chút ý cười ghé vào lỗ tai hắn nói ” Làm sao chàng ngây người vậy??”
Thiển Thanh ngây ngốc ngẩng đầu.
” Thuốc này quả thật là đắng quá, về sau giảm bớt vị đắng cho chàng được không?”
Được……
Ở trong lòng hắn vụng trộm lên tiếng trả lời. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, trong mắt của nàng là một mảnh ánh sáng như ngọc.
Thiển Thanh uống thuốc xong liền hảo hảo ngủ. Hắn có cảm giác thân thể ấm áp thực nhẹ nhàng, không có một chút cảm giác không khoẻ.
Bởi vì hắn uống thuốc xong liền ngủ nên đã ngủ một giấc dài,lúc tỉnh lại sắc trời đều đã muốn tối đen. Nhưng ngoài ý muốn là, Giản Già không có ở bên cạnh hắn.
Trước đây những lúc không thoải mái Giản Già đều đè hắn lại bắt uống thuốc sau đó để cho hắn ngủ. Nhưng mỗi lần tỉnh lại hắn đều sẽ nhìn thấy nàng đang thanh thản ngồi ở cạnh cửa sổ cầm trong tay một cuốn sách tùy ý lật xem. Lúc nàng nhìn thấy hắn tỉnh sẽ cười một nụ cười ôn nhu mà thanh nhã.
Thế nhưng lần này, nàng lại không có ở đây.
Thiển Thanh tâm lý có điểm bất an, sửa sang lại quần áo một chút rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc đi qua phòng ngủ Thiển Lam chợt nghe thanh âm mẫu thân mang theo chút lo lắng.
“Lam nhi không có việc gì đi? Như thế nào đột nhiên bị bệnh?”
Thanh âm Thiển Lam ho khan truyền ra, lúc nói chuyện thanh âm có chút khàn khàn, có chút ủy khuất bất bình “Đều do ca ca! Hắn yếu ớt như vậy nên khiến cho thê chủ hắn phải tự mình đi giặt quần áo. Ta chỉ là đi hỗ trợ, kết quả làm nước văng lên người”
“Thiển Thanh này! Thật sự là…! Khó trách Trần quản gia lúc trước chướng mắt hắn, thật là không hiểu chuyện!”
Thiển Lam lại ho khan, nói tiếp “Được rồi nương, hắn chính là một người không đầu óc, cũng không phải lần đầu tiên như vậy.”
Thiển Thanh tâm lý rét run, tay nắm lấy vạt áo nhanh chóng đi khỏi, rời đi thật xa khỏi nhưng lời nói đả thương người này.
Đệ đệ hắn không phải như vậy ah.
Mới trước đây Lam nhi vẫn là đứa bé thực nghe lời thực đáng yêu. Lúc mình bị mẫu thân trách đánh, Lam nhi lắc lắc chạy tới bảo vệ hắn, nộ thanh nộ khí hướng mẫu thân nói “Không được đánh ca ca! Không được đánh ca ca!”
Lúc ‘hắn’ có đồ ăn ngon cũng sẽ chừa lại cho mình một ít, lúc mình bị đói ‘hắn’ cũng thường lén đưa cơm cho……
Hắn vẫn biết ở trong nhà hắn không được yêu thích, là một người nhát gan lại ngốc nghếch, mặt cũng chỉ tạm xem được mà thôi. Nhưng Lam nhi không giống hắn, ‘hắn’ xinh đẹp trí tuệ, lanh lợi thảo hỉ, ‘hắn’ là đệ đệ mà hắn yêu thương nhất..
Cho nên, hắn dùng hết dũng khí bảo hộ ‘hắn’.
Nhưng là, từ khi nào thì ‘hắn’ thay đổi?
Thiển Thanh mờ mịt cúi đầu đi về phía trước, càng chạy càng nhanh, sau đó đột nhiên lao vào một vòng tay quen thuộc.
Giản Già cau mày ôm hắn, thấp giọng hỏi nói “Làm sao vậy?”
Thiển Thanh không nói lời nào, chính là càng đem đầu mình tiến vào vòng ôm ấm áp của đối phương, ngón tay cũng nắm chặt góc áo của nàng không chịu buông.
Giản Già cười rộ lên, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu Thiển Thanh có chút vui đùa nói “Như thế nào đột nhiên làm nũng? Không thẹn thùng nữa sao?”
Thiển Thanh thân thể cứng đờ, nhưng vẫn không ngẩng đầu cũng không nói.
Giản Già nghĩ đến cái gì, tươi cười chậm rãi trầm xuống,nhưng ngữ khí lại không có chút biến hóa hỏi “Lại là…… đệ đệ kia của chàng nói cái gì sao?”
Thiển Thanh lắc đầu, sau một lúc lâu buồn buồn mở miệng “Nàng không ở bên cạnh ta.”
A?
Giản Già sửng sốt, sau một lúc mới phản ứng với ý tứ của Thiển Thanh, bất đắc dĩ cười cười, trấn an vỗ vỗ phía sau lưng Thiển Thanh. “Phụ thân của chàng khí sắc không tốt lắm, ta đi bốc cho hắn một ít thuốc.”
Thiển Thanh lúc này mới vội vàng ngẩng đầu, cuống quít hỏi “Làm sao có thể? Cha ta ….‘hắn’…. ‘hắn’ không có việc gì chứ?”
“Yên tâm,” Giản Già ôn thanh nói “Chỉ là mệt nhọc thôi, uống thuốc tu dưỡng một chút là tốt rồi.”
Thiển Thanh lúc này mới thôi lo lắng. Giản Già nhìn hắn bộ dáng thư thả, nở nụ cười một chút “Chỉ này một lần này thôi, về sau lúc chàng tỉnh ngủ, ta nhất định sẽ ở cạnh chàng.”
Thiển Thanh trong lòng ấm áp, sắc mặt ửng đỏ cúi đầu.
Giản Già đối với người nhà của Thiển Thanh không có một chút hảo cảm, một người nương bán con, một đệ đệ không có hảo ý, cùng một vị phụ thân ngay cả con mình cũng không thể bảo hộ.
Nhưng là người phụ thân của Thiển Thanh mà mình không có một chút hảo cảm, lại vụng trộm chạy tới tìm mình, khóc lóc quỳ xuống thỉnh cầu mình, hảo hảo chiếu cố cho đứa con lớn đã bị cả nhà vứt bỏ.
Trong gia đình lạnh lùng này, ít nhất còn có một vị phụ thân thiệt tình yêu thương Thiển Thanh.
Chỉ dựa vào điểm này, liền đủ để Giản Già có một chút nhiệt tình, không khiến cho nàng đem đối phương trở thành người lạ mà đối đãi.
Giản Già nhìn thiếu niên đối diện sắc mặt có chút tái nhợt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt hai má Thiển Thanh một chút, cười nói “Ngủ lâu như vậy chắc là đã đói bụng rồi chứ? Bây giờ cho tới lúc ăn cơm tối vẫn còn một lúc lâu nữa, ta làm chút điểm tâm cho chàng ăn nha?”
Thiển Thanh suy nghĩ một chút, chậm rãi gật gật đầu, nói “Hảo.”
Kỳ thật hắn cũng không muốn ăn gì cả, nhưng mà hắn cũng không muốn cự tuyệt niềm hạnh phúc khi được sủng nịch như vậy.
Tay của Giản Già ấm áp kéo Thiển Thanh đi phòng bếp, lại vừa vặn nhìn thấy Thiển Lam từ trong phòng đẩy cửa đi ra, bộ dáng bị bệnh có vẻ rất là đáng thương nhìn lại đây.
Giản Già quét mắt nhìn về phía Thiển Lam, ánh mắt mang theo ý cười lãnh liệt đến tận xương, làm cho Thiển Lam run run –
Đó là cảnh cáo.
Cảnh cáo nguy hiểm.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp