Chu Hằng đột nhiên có chút hiểu được, vì cái gì Vạn Cổ Đại Đế muốn đánh tới Tuyệt Tiên Thành, chính là có rất nhiều người cần ăn đòn, không đi bắt đưa bọn họ để đánh một trận thì trong lòng rất khó chịu!
Hắn cũng rất cũng rất muốn đánh ba Lão Bang Tử này!
- Các ngươi cũng đã sống tới tuổi này, cũng sống gần như đủ vốn, tại sao không huyết tế chính mình?
Chu Hằng cười lạnh, giơ cao một quyền nghênh đón cường giả mặt lông vàng kia.
Hắn gào to một tiếng, khí thế của Vương giả trong võ phát động, trên nắm tay cũng bố trí xong tiểu phù văn công kích, tập hợp hai mươi mảnh vỡ phù văn nhỏ làm thử.
Bành!
Hai người đụng nhau một cái, thân hình đều là chấn động, đồng loạt lui về phía sau một bước.
Một kích này, cân sức ngang tài!
- Ân?
Ánh mắt lão nhân mặt lông vàng ngưng tụ, tiểu tử này không ngờ có thể cứng rắn ăn một kích của hắn, có điểm ý tứ! Nhưng cũng chỉ là có điểm ý tứ, loại lũ tiểu nhân vật này đặt ở bên ngoài hắn có thể một hơi thổi chết 1 vạn người, nếu không có tình huống đặc thù nơi này, há có thể khiến hắn liếc mắt nhìn hơn một cái? Lại còn giao thủ cùng hắn?
- Tiểu tử có thể dâng sinh mệnh cho bọn ta, đây là vinh quang của ngươi!
Lão già nói xong lời nói chẳng biết xấu hổ, lại đánh ra một chưởng, lòng bàn tay hiện ra một đạo ấn ký ánh trăng, đánh tới Chu Hằng.
- Thúi lắm!