Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 185: Thánh Điện
Cơ cấu bí mật vững chắc như thế này, khó trách người ngoài đều nói Thánh Điện là vùng đất dầu muối không ăn. Phải dùng đến từ nội bất xuất, ngoại bất nhập để hình dung.
Lạc Y vốn trang trên mặt bản thân một vẻ thoải mái vô lo. Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy trầm trọng. Đột nhiên lại nghĩ đến vài thứ mà Phùng Nhật Huy trước đây nhắc tới.
Thánh Điện nằm trong địa phận của Mộc quốc. Lịch sự hình thành đã phát triển từ mấy trăm năm trước, cho đến nay vẫn chưa từng bị dao động. Có thể nói, Thánh Điện ở Apollo đại lục cơ bản chính là hùng mạnh nhất, đứng vững gót chân không thể nào di chuyển được.
Cũng vì vấn đề này, Tứ quốc đối với Thánh Điện thập phần kiêng dè. Thế nhưng lại không thể nào đánh đổ mà chỉ có thể mượn sức. Lại nói, nhưng danh bài đến Thánh Điện lần này đồng thời được xem là nhịp cầu móc nối quan hệ với nội quốc. Chỉ là, đạt tới được điểm lợi điểm hại thế nào vẫn chưa ai nắm chắc đâu.
Lãnh Hàn Thần một mực đi bên cạnh Lạc Y. Hắn giống như biết được tâm trạng nàng lúc này không dễ chịu, trong lòng lại giống như bị nhéo đau một cái, trở tay nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, phù trong lồng ngực bản thân.
Lạc Y bị hành động đột ngột của Lãnh Hàn Thần làm cho ngẩn người. Bất quá nàng lại rất nhanh hồi thần, nhẹ nhà nâng lên đầu nhỏ cho hắn một ánh mắt an tâm. Bàn tay còn lại rảnh rỗi còn vuốt nhẹ xương gò má anh tuấn của hắn.
Hành động thân thiết của Lạc Y ngược lại khiến Lãnh Hàn Thần run nhẹ một cái. Trong lòng cực độ sung sướng, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội bắt lấy bàn tay mềm mại không xương không an phận của ai đó, nhẹ nhàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng, chọc cho nàng bị nhột nở nụ cười mang theo âm luật thanh thuý.
Lãnh Hàn Thần nhìn mặt nương tử nhà mình đỏ lên, đầu lại dựa vào trong lòng mình thì cũng đúng lý hợp tình ôm lấy eo nhỏ mềm mại của nàng, phủng sát vào bên người mình. Chỉ hận không thể đem nàng hoá nhỏ, dắt vào thắt lưng, như vậy liền không khiến nam nhân khác hướng nàng đánh tới chủ ý không tốt.
Lãnh Hàn Thần nghĩ đến đây liền liếc Lam Thừa Quân đang vân đạm phong khinh đi phía trước một cái. Giấm chua trong lòng tích tắc tràn ra hung hăng ác ý đem khí thế người kia đè xuống mặt đất.
Lam Thừa Quân đang đi đằng trước, tuỳ thời nhíu nhíu chân mày. Hắn vừa rồi cảm thấy một đạo áp bách đè xuống. Nhưng tuyệt nhiên không nhìn ra được phương hướng lực lượng kia bộc pháp.
Ánh mắt hắn vừa chuyển, chính là nhìn về phía Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thân mật tình chàng ý thiếp. Nhìn đến gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia nhiễm một tầng đỏ ửng khả nghi càng phát ra mê hoặc động lòng người không khỏi cười khổ một tiếng.
Mạnh mẽ ép buộc bản thân chuyển dời ánh mắt sang Lãnh Hàn Thần. Vừa vặn nhìn thấy hắn đang trừng trừng nhìn bản thân, rõ ràng không có ý tốt liền ngẩn ra.
Lam Thừa Quân nhíu nhẹ chân mày, liên tưởng đến đạo kình khí áp bách vừa nãy trên người mình. Lại nhìn Lãnh Hàn Thần thêm một lần nữa mang theo một ý vị không thể tin được.
Từ trước đây hắn đều cảm nhận được hai người Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y đều là rất mạnh. Nhưng có thể kích phát ra lực lượng khiến người ta không thể nào nhận ra đến từ phía nào thì có phần khó có thể nói. Bởi lẽ người tạo thành lực lượng đó, vượt xa chế ước của đại lục có thể thừa nhận.
Lãnh Hàn Thần năm nay bao nhiêu tuổi đâu. Bất quá còn chưa đầy hai mươi. Nếu nói hắn có loại lực lượng như vậy quả thật là nghịch thiên đi. Điều khó tin như vậy thế nhưng Lam Thừa Quân cảm giác lại đều hướng về phía Lãnh Hàn Thần.
Nếu quả thật Lãnh Hàn Thần thật sự mạnh như vậy, thì vừa vặn rất xứng với nàng. Nữ tử tựa như là đem hết tinh hoa trời đất gom góp thu vào mới có thể tạo nên.
" Thánh tử!"
Đại quản sự đi phía sau đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, vừa vặn cắt ngang dòng suy tưởng của Lam Thừa Quân. Lúc này hắn mới giật mình nhận ra mọi người đã bước vào tầng kết giới cuối cùng, bao bọc xung quanh Thánh Điện.
Lam Thừa Quân thở hắt ra một hơi, sắc mặt từ từ bình ổn trở lại lạnh nhạt như bình thường. Lúc này hắn mới ưu nhã nâng tay lên. Trên bàn tay nổi bật một chiếc nhẫn khắc một loại cổ văn kì dị.
Chiếc nhẫn dường như cảm nhận được cái gì đó. Bất động liền phát ra ánh sáng bạch quang nhu hoà. Tầng bạch quang này tuyệt đối là tinh khiết, chói mắt. Nhìn thì cực độ nhu hoà nhưng bản thân lại mang theo một năng lượng vô cùng lớn.
Tầng bạch quang phát ra càng lúc càng rộng, bao phủ xung quanh tạo thành một không gian biệt lập.
Cứ như vậy trong nửa khắc, bạch quang tan đi. Trước mặt ban đầu vốn trống rỗng lại xuất hiện một toà thành phủ vô cùng lớn. Xung quanh được bao bọc bằng tường đá vững chắc. Kiến trúc này so với hoàng cung tứ quốc sợ là càng muốn hùng vĩ hơn.
Đại môn lúc này từ bên trong bật mở. Hai tiểu đồng sinh vận trên người phục sức môn đồ Thánh Điện, dưới tà áo còn đính một kí hiệu hoa lan nở rộ màu trắng trên nền vải đen vô cùng nổi bật.
Hai tiểu đồng sinh nhìn đám người trước mặt. Không nói hai lời liền khom người, ôm quyền hô lên.
" Thánh tử, Thánh nữ, quản sự, đồng môn đều trở về!"
Lam Thừa Quân đối với hai tiểu đồng sinh cũng không nhiều thêm một lời. Chỉ phất nhẹ tay ra hiệu cho bọn hắn nên làm gì thì làm đó.
Tận mắt nhìn thấy hai tiểu đồng sinh tách ra hai bên, chừa lại đại môn rộng mở. Lúc này Lam Thừa Quân quay đầu, đôi mắt hữu ý vô tình lướt qua nhóm người Lạc Y đi phía sau, tựa hồ hờ hững nói.
" Đây chính là Thánh Điện. Tại đây quy củ sâm nghiêm. Các ngươi đi vào liền đi theo đại quản sự đến trụ tại Chu Tước điện. Đã đến đây rồi tốt nhất tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc, đừng nghĩ đến chơi đùa tiểu tính tình. Ta trụ tại điện Hồng Vũ cách đó không xa, các ngươi đừng nghĩ dưới mí mắt ta làm loạn. Lúc đó, đừng trách chịu nghiêm phạt!"
Lam Thừa Quân nói như vậy giống như đang hướng nhóm Lạc Y hạ xuống mã uy. Nhưng trong đó lại ẩn tàng một phen thâm ý. Hắn là muốn nhắc nhở bọn họ làm việc gì đều nên cẩn thận. Thế nhưng còn kín đáo tiết lộ nơi ở cho bọn họ. Này không phải tạo điều kiện cho bọn họ tuỳ thời có thể đến tìm sao?
Lạc Y híp híp mắt cười khẽ một tiếng. Nhưng cũng không nói thêm điều gì. Nàng chỉ nhân lúc người ta không để ý liền gật đầu khẽ với hắn.
Hắn nói hắn có thể tin. Nàng liền tin hắn một lần!
Lâm Mộc đại quản sự cùng mọi người ở đây đều không ai nhận ra thâm ý của Lam Thừa Quân, một mặt nghiêm túc cúi đầu hướng hắn trả lễ, một mặt lại liếc nhìn nhóm người Lạc Y trầm giọng.
" Các ngươi tốt nhất nên cẩn tuân theo Thánh tử điện hạ dạy bảo. Nếu như xảy ra điểm gì sơ sót các ngươi liền thừa nhận không nổi. Từ bây giờ các ngươi không còn là người Chu quốc nữa mà chính là môn sinh của Thánh Điện. Các ngươi phải tuyệt đối trung thành, tận lực. Làm tốt lọt vào mắt các vị Điện chủ các ngươi liền có ngày đẹp trời. Nhược bằng không, ai cũng không thể kéo về cho các ngươi một cái mạng! Đã nghe rõ?"
Giọng nói đầy hà khắc của Lâm Mộc khiến nhóm người Lăng Ngạo cảm giác vô cùng nặng nề. Liền ngay cả kẻ ruột để ngoài da như Bạch Thừa Vũ cũng nhíu chặt chân mày.
" Đã biết!"
Lạc Y nhẹ giọng lên tiếng thay nhóm người Lăng Ngạo đáp lời. Ánh mắt nàng trên không trung đối lại ánh mắt của Dương Tình Tình đang nhìn về phía này. Khoé môi nhàn nhạt nở nụ cười mang theo một tia trào phúng vô cùng rõ ràng bức nàng ta đỏ mặt, âm ngoan trừng lại nàng.
Từng bước ghi thù, nàng cơ bản đã không còn đường lui.....