Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 80: Tính toán của ngoại tổ mẫu


Chương trước Chương tiếp

Quả nhiên, ngày thứ hai, trong cung truyền đến tin tức Ngọc quý phi chết bất đắc kỳ tử, cho dù Vương gia có không cam lòng đến bao nhiêu, Thiên tử vẫn là thiên tử, thiên tử giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm. Huống chi chỉ là giết một phi tử mà thôi, Vương gia chỉ có thể cắn răng mà nuốt xuống bụng.

Nhìn Vương gia chỉ có thể làm một bộ mặt tươi cười mà tạ ơn, trong lòng Bàng Lạc Tuyết thật sự rất thống khoái, nhất là Vương di nương, mất đi Ngọc quý phi làm chỗ dựa, hiện tại nàng thật sự là tâm lực lao lực quá độ, nháy mắt xem ra liền già hơn vài tuổi.

Chỉ tiếc là di nương trong nhà, Vương di nương cũng không có cách nào khoác áo để tang, trái lại lão phu nhân lại mở miệng đưa người đi hỗ trợ. Bàng Lạc Vũ hiện giờ lại cảm thấy vô cùng lẻ loi không có chỗ dựa, vốn định dựa vào Ngọc quý phi mà tiến vào Tấn Vương phủ, lần này lại không phải là trò đùa, mẫu thân mình mặc kệ có nói thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là thiếp thất, phu nhân đã mặc kệ hôn sự của nàng, hiện giờ hôn sự đều nằm trong tay quý phi, nàng liền ngã xuống, đồng nghĩa với việc hôn sự của mình sẽ gặp trở ngại. Tấn vương đã lâu chưa tới, hắn một bên vội vàng theo đuổi Bàng Lạc Tuyết lại giống như đang xun xoe với Bàng Lạc Băng, nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân mình vô lực.

Nhị phu nhân ở tại Hầu phủ cùng Hầu gia, Hầu gia phu nhân thương tâm, hai người có hai nữ nhi, đại nữ nhi gả cho Bàng quốc công làm thiếp, tiểu nữ nhân bộ dáng xinh đẹp như hoa, lại được hoàng đế ưu ái, cuối cùng trở thành quí phi, tam nhi tử của mình cũng đang ở trong cung, nhị di nương lại càng sốt ruột, từ khi nhà mẹ đẻ của nàng không chịu thua kém, nàng mới có dũng khí đối đầu với đại phu nhân, nhất là mấy ngày gần đây, thân thể đại phu nhân không khỏe, sự tình trong nhà rất nhiều việc đều truyền đến trong tay nàng, chính nàng đã nếm được tư vị của quyền lợi, làm sao có thể tình nguyện buông tay a, Nhất là hôn sự của Bàng Lạc Vũ, nàng trải qua ít nhiều cố gắng, mới có thể nắm được hôn sự của nữ nhi trong tay mà không sợ đại phu nhân sẽ tìm đại một cái cớ gả ra ngoài, thật sự là không cam lòng, muội muội như vậy mà bị xử tử.

Hạ nhân trong phủ chỉ dám đóng cửa nhỏ giọng nỉ non, nào dám ra tiếng. Ngọc quý phi tự mình phạm sai lầm, biếm làm quý nhân, lại muốn giết hại hoàng hậu, hoàng tử, mới bị xử tử. Như vậy dù chết cũng không còn thể diện, ngay cả hoàng lăng cũng không thể vào, chỉ có thể kéo ra bãi tha ma mà chôn. Vương hầu gia lại càng như già thêm mười tuổi, ở trong cung nghe hoàng thượng trách mắng, không thể có nửa phần bất mãn. Quan trọng hơn là vẫn còn phải tạ chủ long ân, sự thống khổ của người đầu bạc tiễn người đầu xanh không phải người thường có thể chịu được.

Hầu phủ đại phu nhân thương tâm càng không cần nói, nàng chỉ có hai nữ nhi này, nhi tử của hắn đều là do thiếp thất sinh, nếu không phải nữ nhi của mình không chịu thua kém, sợ rằng vị trí đại phu nhân hầu phủ này đã sớm là của người khác. Hiện giờ tiểu nữ nhi đã qua đời, bản thân đại nữ nhi không thể dựa vào, mấy con hồ ly tinh trong nhà kia chắc chắn sẽ không an phận.

Hầu phủ đại phu nhân cầm khăn tỉ mỉ lau nước mắt nói: "Dao nhi của ta a, tại sao mệnh lại khổ như vậy a. ngươi bảo mẫu thân phải sống như thế nào a, hu hu hu~~~~~~~"

Nhị phu nhân lau nước mắt nói: "Mẫu thân đừng quá mức thương tâm. Tiểu muội trên trời có linh thiêng cũng sẽ không thể yên nghỉ." Nói xong hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.

"Hừ, hoàng hậu. Ta nhất định sẽ khiến cho Nam Cung gia các nàng phải trả giá đắt, Ta tuyệt đối không thể để cho Dao nhi chết uổng phí như vậy được, đáng thương cho Dao nhi của ta khi còn sống phong quang như vậy, sau khi chết nhưng lại không được đại táng, tất cả đều là do hoàng hậu ban tặng, ta nhất định phải khiến nàng chết không được tử tế." Đại phu nhân nảy sinh ác độc nói.

Vương Nhược Sanh lắc đầu nói: "Ta làm sao không biết tiểu muội tử chết không minh bạch, đúng là hiện giờ nhà Nam Cung gia chỉ có Nam Cung lão gia cũng công tử chống đỡ, nhưng thiếu gia quả thật là nhân trung long phượng, rất được lòng bệ hạ, hiện giờ tiểu muội đã qua đời, vài vị di nương trong hầu phủ kia sợ là sẽ không an phận, nương a, ngươi phải biết rằng vài vị đệ đệ tuy rằng đảm nhiệm chức vụ trong quân chưa hẳn đã nghe lời ngươi. Đại đệ đệ Vương Thiểu Vân, tuy đã là thiếu tướng quân, nhưng lại là con của nhị di nương, nhị di nương luôn bất hòa với mẫu thân, làm sao có thể giúp người. Vương Thiểu Mộng dưới gối tam di nương, tuy cũng đảm nhiệm chức vụ trong quân như đại đệ đệ, bất quá chức quan không cao, sao có thể giúp đỡ được gì, vả lại Vương Thiểu Kiền của tứ di nương, thời điểm sinh hắn bị nương gây cho không ít khổ cức, dù bọn hắn không mang thù, chắc chắc cũng sẽ không giúp mẫu thân hại người."

Đại phu nhân lạnh lùng cười nói: "Mấy tiện nhân kia, đừng tưởng là ta không biết, cả ngày thổi gió bên tai lão gia, nếu không phải muội muội ngươi đã ở địa vị quí phi, sợ là đã sớm vượt qua ta rồi, bất quá lúc ấy ta có thể áp chế được các nàng, hiện tại cũng cùng một dạng, nhị phu nhân yếu đuối, tam phu nhân giả dối, tứ phu nhân thân thể yếu kém, cứ cho là bọn hắn không có nương, tự nhiên cũng là con ta, ở tại Hầu phủ này phải nghe lời của ta. Ta thấy cha ngươi đã không có ý muốn tra ra cái chết của Dao nhi, hiện giờ mẫu thân cũng chỉ có thể dựa vào ngươi."

Vương Nhược Sanh từ nhỏ cùng muội muội tỷ muội tình thâm, đương nhiên cũng hi vọng vì nàng mà báo thù rửa hận, nhưng nàng càng để ý tiền đồ của chính mình hơn, hiện giờ quý phi đột nhiên chết đi, hôn sự của Bàng Lạc Vũ không có tin tức, nếu có cái gì sơ xuất, ngày lành của nàng cũng chấm dứt, nhất là tam phu nhân đang mang thai, sợ là địa vị của nàng càng không còn, Nghĩ đến đây liền an ủi đại phu nhân nói: "Ta từ nhỏ cùng Dao nhi tương thân tương ái, ta cũng muons vì nàng mà báo thù rửa hận, đúng là địa vị của nữ nhi bây giờ ở phủ Quốc công cũng là như trên phiến băng mỏng, vốn tưởng rằng lần trước đã có thể diệt trừ đại phu nhân, chỉ tiếc Vũ nhi không thành công, vả lại tam di nương đang mang thau, ta lại càng không có địa vị. Vũ nhi đã cập kê, tính ra ủy khuất của ta đều không sao cả, chỉ cầu Vũ nhi có thể có một mối hôn sự tốt, về sau còn có thể bảo trụ địa vị của mẹ con chúng ta a."

Qủa nhiên Hầu phủ đại phu nhân liếc mắt một cái liền nhìn thấu đại nữ nhi của mình đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu giận giữ nói: "Sao ta không biết a, chỉ tiếc mẫu thân này của ngươi không còn dùng được, không có gì lại làm liên lụy tỷ muội các ngươi, hôn sự của Vũ nhi hiện giờ không có quý phi bảo đảm sợ là muốn khó càng thêm khó." Đột nhiên chớp mắt nói: "Mẫu thân có ý kiến hay, nhất định có thể một mũi tên trúng hai con nhạn."

"Mẫu thân không ngại nói một chút xem." Vương Nhược Sanh nghi hoặc nói.

"Bên kia để cho Vũ nhi gả vào nhà Nam Cung, bằng vòa tư lịch cùng dung mạo của Vũ nhi, nhất định có thể bắt được tâm tư tên ngốc tử của Nam Cung gia kia, đến lúc đó thành đương gia chủ mẫu Nam Cung gia, toàn bộ Nam Cung gia há lại không phải do Vũ nhi của chúng ta định đoạt." Đại phu nhân như đinh đóng cột nói.

Vương Nhược Sanh hoảng sợ, bất quá cẩn thận xem xét thì đây là một mối hôn sự tố, thận trọng nói: "Chỉ là Vũ nhi tới cùng chỉ là thứ xuất, nhà Nam Cung sợ là không chịu đưa lễ đón chính thê đến cưới Vũ nhi."

"Cái này thì khó gì, chì cần vị Bàng Quốc công phu nhân kia mất, ngươi chẳng lẽ còn không có cơ hội trở thành đại phu nhân sao, đến lúc đó Vũ nhi liền là tiểu thư con của chính thê Quốc công phủ, Nam Cung gia sợ rằng chỉ mong sao có thể cưới được Vũ nhi của chúng ta a."

Nương a, ngươi nói thật nhẹ nhàng. Muốn nàng chết, sao có thể đơn giản là xong việc được a." Vương Nhược Sanh nhíu mày nói.

"Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không học được gì, thân thể vị phu nhân nhà ngươi luôn không tốt, động chút tay chân là được, hay nói cách khác, tam di nương nhà ngươi đang mang thai, hiện giờ ngươi cần phải nhớ rõ, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay. Nếu để cho những nghiệt chủng này sinh ra, cứ nhìn Hầu phủ chúng ta xem, những con cháu thứ xuất này, ngày nào cũng khiến ta đau đầu."

Nữ nhi đã biết, chuyện này ta sẽ để trong lòng, mẫu thân cũng phải bảo trọng thân thể, đừng để nữ nhi phải lo lắng." Vương Nhược Sanh dịu dàng nói.

"Đây là đương nhiên. Nếu không thể báo thù cho Dao nhi, ta dù chết cũng không an lòng, chắc chắn phải bảo trọng thân thể thật tốt. Ngươi cũng phải nói cho Vũ nhi nên làm thế nào, nàng nhất định phải rõ ràng, ngoại tổ mẫu sẽ không hại nàng, Cho dù không được làm chính thất, cũng phải có được sự sủng ái của Nam Cung tướng quân, như vậy mới có thể nắm cả Nam Cung gia trong tay."

"Nữ nhi đã hiểu, nhất định sẽ nhắc nhở Vũ nhi thật tốt, Vũ nhi luôn biết chuyện, hiểu được đúng mực, nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng."

"Ừ..." Đại phu nhân khôi phục lại cúi đầu rơi lệ,

Vương Nhược Sanh nán lại nhà mẹ đẻ ba ngày, trợ giúp mẫu thân lo liệu hậu sự của Vương Nhược Da, ba ngày sau, đại phu nhân Hầu phủ lại đưa cho Vương Nhược Sanh không ít dược, phải biết rằng, mẫu thân nàng ta thuở nhỏ thuần thục y thuật... kỹ xảo này, với nàng trái lại lại dễ như trở bàn tay.

Bàng Quốc công phủ.

Vương Nhược Sanh trở về từ Hầu phủ, trước tiên đi đến thỉnh an đại phu nhân, Dương thị trấn an vài câu, liền lấy lí do thân thể khó chịu cần nghỉ ngơi.

Vương Nhược Sanh không trở về viện của mình, mà đi tới Thính Vũ Hiên.

Bàng Lạc Vũ nhìn ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, Vương Nhược Sanh vừa vào cửa đã thấy nàng mặt co mày cáu, thân thiết hỏi: "Vũ nhi, sao sắc mặt lại kém như vậy, có cái gì không thoải mái sao?"

Bàng Lạc Vũ khẩn trương hoàn hồn: "Mẫu thân, người trở lại rồi, tang sự của dì đã thu xếp tốt chưa, ngoại tổ mẫu có khỏe không?"

"Tất nhiên, người chết đã qua đời, chúng ta là người sống cũng không thể làm gì chi các nàng. May mà thân thể ngoại tổ mẫu người vẫn còn nhanh nhẹn, trừ bỏ thương tâm quá độ bên ngoài, cũng không có cái gì khác, trái lại Vũ nhi ngươi, ngoại tổ mẫu đặc biệt đưa không ít đồ cho ngươi, đều là những thứ ngươi bình thường vẫn thích nhất." Vương Nhược Sanh suy nghĩ vẫn là tạm thời không nên nói kế hoạch thỏa đáng của ngoại tổ cho Bàng Lạc Tuyết.

"Ngoại tổ mẫu thật là có tâm." Bàng Lạc Vũ cao hứng nói.

"Đó là đương nhiên, ngoại tổ mẫu ngươi hiểu rõ nhất chính là ngươi, hôm nay còn đề cập đến hôn sự của ngươi." Vương Nhược Sanh nói.

Nói đến hôn sự, Bàng Lạc Vũ lại khôi phục vẻ mặt khó chịu: "Hiện tại dì đã qua đời, sợ là hôn sự của Vũ nhi lại càng có biến, đại phu nhân chưa hẳn sẽ cho Vũ nhi tiền đồ tốt."

"Ài, cái này nương cũng biết, mẫu thân nhất định sẽ không để nàng làm sằng bậy, trước đó vài ngàu, dì ngươi có tâm muốn ngươi cho Tấn vương điện hạ làm phim chỉ tiếc còn chưa thành công, giờ lại hương tiêu ngọc vẫn, bất quá trước đây dì ngươi trước đây có đề cập với mẫu thân. quý phi kia ánh mắt rất cao, sợ là không chịu, nàng vừa ý muội muội Bàng Lạc Tuyết của ngươi, có ý muốn cưới nàng làm thê, nếu như không phải dì của ngươi đối với nàng còn hữu dụng, sợ là đã sớm nói ra." Vương Nhược Sanh tự nhiên nói song.

Bàng Lạc Vũ một bên cắn môi, trong lòng nổi lên chua xót, ha ha, Nghi quý phi quả nhiên không muốn để Tấn vương cưới mình sao, vậy mà lại nhìn tới xú nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia, nhớ lại liền nắm chặt tay nói: "Mẫu thân, ý tứ của Tấn vương như thế nào a?"

"Tấn vương vẫn còn đang suy xét, trái lại hắn cũng có ý hướng vào Bàng Lạc Tuyết, bất quá gần đây lại theo đuổi Bàng Lạc Băng, ta trái lại lại không hiểu hắn đang có chủ ý gì, chẳng lẽ lại muốn một thể một thiếp đều là từ Bàng phủ chúng ta thật sao?" Vương Nhược Sanh nghi hoặc nói.

Tâm Bàng Lạc Vũ như dao cắt, chẳng lẽ mình lại trơ mắt thờ ơ nhìn hắn theo đuổi muội muội của mình sao? Trong bụng của mình cũng đã có cốt nhục của hắn, nói vậy hắn nhất định sẽ nguyện ý cưới mình.

Bàng Lạc Vũ đã không còn tâm tư phá hủy cái thai này, chỉ muốn an ổn mà gả đến Tấn vương phủ, nàng tin, bằng vào tình nghĩa của Tấn vương đối với nàng, sớm muộn gì địa vị chính phi kia cũng là của nàng, nghĩ đến đó liền nói: "Mẫu thân, ta nghĩ Tấn vương quả thật không tệ a, nếu không hai người kia cũng sẽ không đổ xô vào như vậy."

"Tấn vương đúng là không tệ, nhưng ngoại tổ mẫu ngươi lại càng hướng vào công tử Nam Cung gia hơn."

"Trong lòng Nam Cung ca ca chỉ có Bàng Lạc Tuyết, ta sao có thể xen vào như vậy a? Còn không bằng gả vào chỗ của Tấn vương mà vươn lên."

"Việc này mẫu thân cũng đang suy nghĩ, ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi a,... nhìn sắc mặt của ngươi thật không tốt." Vương Nhược Sanh sờ đôi má gầy yếu của Vương Nhược Sanh nói.

"Mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm một chút, mẫu thân cũng đã mệt mỏi nhiều ngày rồi."

Vương Nhược Sanh gật đầu, quả thật nàng cũng rất mệt, vì thế lại dặn thêm vài câu liền đi.

Bàng Lạc Vũ mở hòm ra, lấy ra một tấm vải nói: "Vương gia, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn lấy hai vị muội muội của ta sao, một khi đã như vậy thì tại sao lại không cho ta một vị trí a." Nước mắt cứ như vậy mà vô thanh vô tức đọng lại.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...