Nhan Loan Loan vẫn đang ngậm ống hút trà sữa trong miệng, trên tay cầm một đống chiến lợi phẩm của chuyến shopping, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình LCD tivi sau tấm cửa kính đối diện.
Trên đó đều là hình ảnh cao ráo thanh thản của Hoàng Phủ Triệt, còn có cả phụ đề của bản thân, khiến trong đôi mắt nhìn của cô vô cùng chói mắt.
Cô vuốt vuốt tóc, ra vẻ thoải mái. Đi ngang qua thùng rác gần đó, ném hộp trà sữa rỗng vào.
Lái xe đi ngang qua câu lạc bộ Trình Diệp,trong sàn nhảy trên tầng 8 một đám man nữ đang chơi điên loạn, chơi bi-a thoát y.
Không khí ngày càng náo nhiệt, cùng với chút men rượu, và nhạc sàn sôi động.
Đàn ông, tính toán cái gì?
Thực ra cô không nên có cái loại suy nghĩ này mới phải, dựa vào đàn ông, không bằng thà dựa vào chính bản thân mình.
Thông qua video giám sát trong phòng quản lý, Trình Diệp nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ, vô cùng có lòng tốt gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Triệt.
“Cậu mà không mau tới đây, người phụ nữ kia sẽ bị người đàn ông khác ăn mất đó.”
Hoàng Phủ Triệt còn đang bận rộn tăng ca, vừa tiếp nhận cuộc gọi này, liền bỏ tất cả công việc lại, chạy ô tô đi tới.
…
Nhan Loan Loan nghe thấy có tiếng người kêu tên của mình, nhạc âm quá lớn, giọng nói kia coi như từ nơi xa xăm vọng tới, không được rõ ràng.
Trên vai liền có một đạo lực đè nặng lên, bị một bàn tay đặt lên.
Cô dùng một lực khá mạnh đẩy ra, trong đầu thoáng qua một hồi liền nhận ra người đàn ông trước mắt này, khóe miệng nở nụ cười, chân nhẹ nhảy lên một cái, ôm chầm lấy cổ của người đàn ông.
“Tiểu Nguyễn, đã lâu không gặp.”
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, khiến cho Nguyễn Diệc Hàn không kiêng dè gì nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt khinh thường.
Nguyễn Diệc Hàn thuận thế cũng cố ôm lại cô, đột nhiên một luồng hơi rượu nồng nặc phả vào mặt hắn.
Hắn đưa tay kéo cô ra bên cạnh, thuận tiện cởi áo ra khoác lên người cô, mặc kệ bên dưới mọi người đang vui đùa ồn ào, đỡ cô đi ra ngoài.
…
Trên hành lang, Nguyễn Diệc Hàn trong tay cầm một chai nước khoáng, đứng ở nơi đó.
Nhan Loan Loan không để ý hình tượng ngã lệch trên ghế dài. Hắn thở dài, đẩy đẩy cô.
“Loan Loan, Loan Loan? Ngồi dậy uống nước.”
Nhan Loan Loan bị hắn làm cho thức tỉnh, híp mắt nhìn hắn một lượt.
“Tiểu Nguyễn? đúng là anh sao?”
Nguyễn Diệc Hàn dở khóc dở cười, không có cách nào đối với cô gái này, ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô vuốt lại mái tóc còn đang rối bời.
“Không là tôi, thì cô cho là ai?”
Nước khoáng lạnh nuốt xuống bụng, điều hòa trên đỉnh đầu phả ra gió lạnh khiến cho cô thanh tỉnh không ít.
Chỉ là ý thức vẫn còn chậm nửa nhịp, mọi suy nghĩ như dừng lại ở câu nói có vẻ tổn thương của Nguyễn Diệc Hàn.
Bàn tay Nguyễn Diệc Hàn ngả ngớn sờ soạng bên hông cô một lượt, lại bị Nhan Loan Loan đẩy ra, đồng thời, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Cút sang một bên cho tôi, tôi còn chưa có say, đừng có mà lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi.”
“Còn không có say? Vừa rồi còn không phải là do cô đối với tôi biểu lộ cảm xúc yêu thương nhung nhớ sao?”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Diệc Hàn cố ý nháy mắt làm động tác ra hiệu đùa giỡ cô.
“Đã lâu không gặp, để cho tôi sờ mó một lát thì có sao? Coi như là để bồi thường tôi đã có lòng si mê em một thời!”
Nhan Loan Loan bị hắn cười đùa một phen.
Thấy cô nở nụ cười nhẹ, Nguyễn Diệc Hàn cũng không tự giác được khóe miệng cũng nhếch lên.
Cô gái này, thế mà lại có khả năng lay động vào lòng hắn.
Nhan Loan Loan cười cười, bỗng nhiên dừng lại, ngả đầu lên vai Nguyễn Diệc Hàn.
“Cho anh một cơ hội an ủi tôi.”
Trong lòng Nguyễn Diệc Hàn bắt đầu nổi sóng gió, tim đập rộn
lên, nhưng ngoài miệng thì vẫn như có như không đùa cợt cùng cô.
"Được, an ủi phụ nữ là nghề của tôi, nói đi, nhà em, nhà tôi hay là chúng ta cùng đi thuê phòng nào?"
Ngoài ý muốn, cô chưa tiếp tục cùng hắn trêu chọc tiếp một phen, mà chỉ yên lặng trong một lát sau mới tiếp tục hỏi hắn một câu.
"Loại việc này, đối với đàn ông mà nói, quan trọng như thế sao?"
"A?"
"Tiểu Nguyễn, nếu lúc trước tôi dễ dàng đi theo anh, anh đã sớm quăng tôi đi rồi?"
"A.."
"Nói thật, không được lừa tôi."
Nguyễn Diệc Hàn sờ sờ chóp mũi, gật đầu thừa nhận.
"Không sai biệt lắm - ôi chao, aizzz, ôi tôi nói, em hẳn là không cố ý theo tôi thích chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ?"
"Uhm?"
Nguyễn Diệc Hàn hơi nghiêng đầu, tóc của cô vương vấn theo gió quấn quanh hắn, khiến cho hắn cảm thấy sợ bản thân không thể kiềm chế nổi, ánh mắt hắn né tránh nhìn chằm chằm vào chiếc máy bán hàng tự động màu sắc sặc sỡ.
"Thật ra em cũng thích tôi đúng không, chỉ là sợ tôi không cần em, nên mới cố ý theo tôi, thật là một cô gái xấu xa."
Nhan Loan Loan buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Tôi không theo anh, anh vẫn cần tôi sao?"
"Này nhá, vui đùa cũng không thể tùy tiện như thế được, tôi chịu không nổi sự hấp dẫn đó đâu!"
Nguyễn Diệc Hàn rút ra một điếu thuốc ngậm ở trên môi, tay mò mẫm cái bật lửa.
"Tôi không nói đùa với anh."
"..."
Cái bật lửa thình lình bùng ánh sáng lửa nhưng Nguyễn Diệc Hàn lại quên mất việc mình đang làm là gì, giống như một người máy hết nhiên liệu tạm dừng mọi hoạt động vậy.
Một bàn tay quơ trên trước mặt hắn, lại còn có một đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn hắn.
"Tôi không nói đùa, Tiểu Nguyễn, anh vẫn còn cần tôi không?"
Lạch cạch.
Biểu tình của Nguyễn Diệc Hàn trở nên đờ đẫn, điếu thuốc trên miệng rớt xuống từ luc nào không hay.
Nhan Loan Loan thấy chiếc bật lửa còn ở trong tay hắn, lại nhặt điếu thuốc vừa mới rơi xuống lên, đặt lên môi hắn rồi châm lửa, sau đó khẽ nhếch miệng cười nhẹ.
"Nói chuyện nha?"
"....Khụ khụ...."
Nguyễn Diệc Hàn vừa mới muốn mở miệng nói cái gì, đã bị sặc khói kịch liệt ho sặc sụa.
Nhan Loan Loan nhíu mi, hờn giận nhìn hắn, đẩy hắn rồi đi ra xa.
"Không liên quan đến tôi."
Nguyễn Diệc Hàn bước nhanh đuổi theo, giữ cổ tay kéo cô lại.
"Muốn! Tôi bị em dọa, trong lúc này không kịp thích ứng, mà em nói cái gì? Muốn đi đâu? nhà tôi?"
"Nhà anh cách đây xa quá."
Nhan Loan Loan mân mê môi đỏ mọng, hờn dỗi. Bộ dáng đó khiến cho Nguyễn Diệc Hàn chỉ hận không thể ăn cô ngay lập tức được.
"Thế..."
Hắn nhớ tới câu lạc bộ Trình Diệp này có một vài phòng dành cho khách nghỉ ngơi, liền động tay lôi kéo Nhan Loan Loan đi, trực tiếp bước vào thang máy tìm kiếm phòng để mở ra trước.
Hắn cầm chìa khóa phòng ở trên tay mở khóa bước vào bên trong trước.
Dọc đường đi đều không hề buông tay cô ra.
Thân hình cao lớn, bước chân lại dài, một bước đi của hắn cũng bằng đến vài bước chân của Nhan Loan Loan, khiến cô phải chạy mới có thể theo kịp bước chân của hắn, liền mất sức, ở phía sau thở hổn hển.
"Chậm một chút, anh gấp cái gì?"
Quẹt thẻ rồi bước nhanh vào trong phòng, thậm chí hắn còn không thèm bật đèn lên. Trong bóng tối, Nhan Loan Loan bị hắn cố định ở trên cánh cửa, trực tiếp nhìn thẳng cô một cách chăm chú.
Ánh mắt hắn sáng quắc, hơi thở hỗn loạn, như mang theo vài phần run run.
"Loan Loan, em xác định là muốn như vậy? Chứ không phải là do suy nghĩ lúc say mà thành?"
Nhan Loan Loan cười nhẹ
"Anh sợ cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở em suy nghĩ cho rõ ràng, nếu em không muốn, chắc chắn tôi sẽ không ép buộc em, em say, nhưng tôi thì không, em nói em đang trêu đùa tôi tôi sẽ biết được, hiện tại, chỉ cần em nói "không", tôi sẽ lập tức buông tay, nhưng nếu như một khi để bắt đầu rồi, cho dù em có khóc lóc van xin, tôi sẽ không dừng lại."
Hắn nói liền một mạch một hơi nói hết toàn bộ những suy nghĩ hiện tại ở trong lòng với cô, hắn vẫn biết chuyện giữ Hoàng Phủ Triệt và cô, hắn không muốn suy nghĩ về vấn đề gì xảy ra giữa bọn họ, không muốn suy đoán cái loại trò chơi mập mờ động lòng và thái độ khác thường của Nhan Loan Loan có phải đã động lòng với Hoàng Phủ Triệt hay không.
Hắn chỉ...Không muốn cô sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.
...
Trong lòng Nhan Loan Loan như trống đánh, yên lặng...
Nguyễn Diệc Hàn cắn răng, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô. Khiến cho mỗi giây phút trôi qua như đang dùng hình lăng trì hắn vậy.
Thật lâu sau, Nhan Loan Loan ngọ nguậy rời khỏi ngực hắn, đi đến bên rường, cởi bỏ chiếc áo bên ngoài chỉ dài đến rốn, để lộ ra áo ngực màu đen trông vô cùng quyến rũ.
Mềm mại ở trước ngực, cùng với hơi thở của cô, nhịp nhàng trông càng sinh động hơn.
Nguyễn Diệc Hàn cảm thấy bản thân như là đã bị cấm dục lâu ngày, thú tính trong người bắt đầu bùng phát, muốn một phát xé rách toàn bộ số quần áo còn lại trên cơ thể cô, để trực tiếp cùng cô dây dưa không rời.
"Vậy thì đừng ngừng lại."
Cô nói.