Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 22: Đời này an ổn


Chương trước Chương tiếp

An Nhiên không nghĩ đến Khâu Thiếu Trạch sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy. Sau khi đưa đến bệnh viện, mặc dù vết thương được xử lý rất kịp thời, nhưng hắn vẫn bị cảm, sốt cao không giảm. Phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn một tuần lễ, thời gian này bác sĩ đã thông báo trước với gia đình là bệnh tình của hắn rất nguy kịch.

Sốt cao khiến bệnh khó thở của hắn lại tái phát, cách vách tường thủy tinh lạnh lẽo, nhìn hắn được thở qua ống nội khí quản mà hô hấp vẫn còn rất khó khăn, ánh mắt An Nhiên không thể dứt ra được. Khi bác sĩ tra thuốc cho vết thương đằng sau lưng hắn, nơi đó đã thối rữa ghê sợ, đập vào mắt cô khiến nó đau nhức. Cho đến khi Nhập Hồng cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, cô mới phát hiện ra mình khóc đến rối tinh rối mù.

Cô nhào vào trong ngực Nhập Hồng, lại không dám đi nhìn dáng vẻ khổ sở của Khâu Thiếu Trạch, cô nức nở nói: "Con không phải cố ý, . . . . . . Lần này con thật sự không phải cố ý. . . . . . !" Vết bỏng trên tay đã được băng bó rất tốt, nhưng mơ hồ vẫn còn cảm giác đau đớn. Cô không dám tưởng tượng, diện tích bỏng lớn như vậy, Khâu Thiếu Trạch làm thế nào mà chịu được.

Lúc đó An Diệc Bác cũng đang suy ngẫm về tình trạng bệnh tật nguy kịch mà bác sĩ đã thông báo, nhíu mày, ngồi trong phòng liên tục hút một điếu lại một điếu thuốc lá. Đối với vấn đề tại sao An Nhiên lại ngộ thương(lỡ tay làm bị thương) Khâu Thiếu Trạch, trong lòng ông so với ai khác cũng đều rõ ràng hơn. Mặc dù ông không có thủy chung với hôn nhân, nhưng lại hết sức yêu thương hai đứa nhỏ này.

Hôm nay biết được bệnh tình nguy kịch của Khâu Thiếu Trạch, thân là người cha ông thật sâu tự trách chính bản thân mình: đây đều là tội ác do ông gây ra hay sao?

Cố Lãng ước chừng Nam Tịch Tuyệt ở nước Pháp đang phải đàm phán chuyện công việc, mới vừa cùng anh nói chuyện điện thoại, lời ít mà ý nhiều nói rõ chuyện này. Nam Tịch Tuyệt liền lập tức ngồi máy bay trở về.

Máy bay vừa hạ cánh, anh trực tiếp đi đến bệnh viện, ở trong phòng rửa tay nhìn thấy An Nhiên hai mắt đỏ ngầu đang rửa táo.

Anh ho nhẹ một tiếng, An Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh đứng ở ngay trước mặt mình, nước mắt"Ba" lại rớt xuống. Đôi mắt cô đã sưng đỏ giống như hai hột đào, óng ánh đầy nước. Cũng không thèm để ý trên tay vẫn còn ướt liền ôm chầm lấy anh.

Nam Tịch Tuyệt kéo tay cô qua cẩn thận xem xét vết thương trên tay cô. An Nhiên lập tức rút trở về cọ vào bên thân mình, "Không có gì, so với lành cũng không khác biệt lắm. . . . . . . A!"

"Pằng" một tiếng, Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên, hung hăng đánh một cái lên mông cô, An Nhiên không ngại, đau đến mức kêu thành tiếng.

"Pằng" ngay lập tức, một cái này so với cái lúc nãy còn nặng hơn. Ngay lập tức hai bên mông An Nhiên đau rát, cô mím môi tủi thân khóc: "Anh đánh em làm gì?"

Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên định đánh tiếp, An Nhiên bị dọa sợ rụt cổ lại, tay anh dừng lại giữa không trung, sau đó đem cô ôm chặt lấy, An Nhiên cắn vạt áo của anh ríu rít khóc đến đau lòng. Anh nặng lời giáo huấn cô: "Một mực không chịu nghe lời khuyên bảo! Cái người này đến khi nào mới chịu thay đổi tính khí đây?"

Thật may người cô đụng phải là Khâu Thiếu Trạch, nếu ở đó, ngộ nhỡ người cô ngộ thương lại chính là mấy tên tai to mặt lướn kia, anh không dám tưởng tượng hiện tại cô sẽ là bộ dáng gì.

"Nhiên Nhiên, còn chưa rửa xong táo sao?" Nhập Hồng đi tới, liền nhìn thấy con gái đang rúc vào trong ngực Nam Tịch Tuyệt, Nam Tịch Tuyệt đang trấn an khẽ hôn lên tóc cô, giọng nói dịu dàng, lầm bầm nhỏ giọng dỗ dành an ủi.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây." Toàn bộ nước mắt nước mũi của An Nhiên đều bôi hết lên áo khoác của Nam Tịch Tuyệt, vội vội vàng vàng cầm giỏ táo đã rửa xong kia, "Rửa xong rồi, bây giờ con đưa qua cho anh ta."

Nam Tịch Tuyệt lễ phép hướng Nhập Hồng chào hỏi: "Dì Hồng."

Nhập Hồng gật đầu, "Nam tử vừa trở lại sao?"

"Dạ." Nam Tịch Tuyệt tạm ngừng, hỏi, "Khâu Thiếu Trạch đã tỉnh lại rồi?"

Gương mặt Nhập Hồng xẹt qua vẻ uể oải cùng chán nản: "Nếu đã đến thì vào trong phòng bệnh ngồi một chút đi." Bà dẫn Nam Tịch Tuyệt đi về hướng phòng bệnh của Khâu Thiếu Trạch, tiện thể nói sơ qua cho anh biết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, "Hôm qua bác sĩ mới cho nó ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt”.

Trong phòng bệnh, Khâu Thiếu Trạch đang nằm ở trên giường, An Nhiên đang ngồi ở trên ghế trước giường hắn, đang cúi đầu gọt táo. Động tác của cô vụng về, vỏ táo rơi vương vãi đầy đất, phía đông một cái, phía tây một cái .

Khâu Thiếu Trạch cả người cơ hồ gầy trơ xương, hai mắt nhìn An Nhiên lại lộ ra sự vui vẻ. Nghe được động tĩnh, hắn giương mắt, nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt, không khỏi toát ra một tia oán hận.

Nam Tịch Tuyệt không nhìn hắn, lập tức cầm lấy quả táo cùng cái dao trong tay An Nhiên, động tác thành thạo, một dải vỏ táo thật dài lăn xuống. Anh đem ruột táo cắt thành những miếng nhỏ, An Nhiên dùng dùng tăm cắm vào, lần lượt đưa đến bên khóe miệng Khâu Thiếu Trạch : "Ăn đi."

Khâu Thiếu Trạch há mồm cắn vào trong miệng, ngay sau đó liền nôn hết xuống mặt đất, "Muốn em gọt cho tôi ăn!" Hắn đang trong thời kỳ suy yếu, nói xong câu đó liền mệt mỏi thật lâu cũng không nói được gì nữa.

Nhìn thấy Nhập Hồng nhíu mày, đang định mở miệng, lại bị An Diệc Bác tiến vào giữ bả vai lại, "Trước nghe theo nó mấy ngày nay thôi. Dù sao nó cũng là vì Nhiên Nhiên mới bị thương nặng như vậy."

Nhập Hồng lấy tay của ông ra, "Em hiểu rõ. . . . . . . Anh trước ở nơi này trông chừng, em về nhà làm chút thức ăn rồi mang đến. Đồ ăn ở bệnh viện không đủ dinh dưỡng, em đã bảo dì Lý hầm canh, đợi lát nữa cùng nhau mang tới."

An Diệc Bác nắm tay Nhập Hồng, cảm kích nói: "Cám ơn em!"

Sau khi tỉnh lại, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy An Nhiên, câu đầu tiên mà hắn nói chính là: "Lần thứ hai, em thiếu chút nữa hại chết tôi."

An Nhiên đối với hắn có thẹn, bận trước bận sau hầu hạ hắn. Hắn nói nằm lâu rất nhàm chán, bắt cô kể chuyện xưa cho hắn nghe, còn phải tình ái dào dạt. Giọng nói của An Nhiên dễ nghe, âm thanh rất trong, hắn liền thõa mãn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần đầu như vậy, thực sự hù sợ An Nhiên, cho là hắn lại không được.

Hắn cực kỳ quý trọng nâng tay lên lau nước mắt ở trong hốc mắt cho cô, "Không ngờ, em còn có thể vì tôi mà chảy nước mắt. . . . . . . Cười một cái."

An Nhiên treo lên gương mặt đầy lệ, cười đến so với khóc còn khó coi hơn.

Tổng thể mà nói, mấy ngày nay, hai người bọn họ coi như là cũng có mấy ngày hòa bình.

Đối với việc Khâu Thiếu Trạch không cho Nam Tịch Tuyệt mặt mũi trước mặt mọi người, An Nhiên tuy có tức, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Trong phòng bệnh nhiệt độ vừa đủ, Nam Tịch Tuyệt cởi áo khoác, An Nhiên rất tự nhiên nhận lấy giúp anh đi treo, Khâu Thiếu Trạch đột nhiên nói: "Năm nay lễ Giáng Sinh ở bệnh viện với tôi."

"Không được." An Nhiên liền cự tuyệt. Bởi vì Nhập Hồng không có thói quen đón tết dương lịch, ở trong An gia, giao thừa mới chính thức tổ chức lễ mừng năm mới, lễ Giáng Sinh cũng chỉ để cho hai đứa trẻ mua một vài đồ coi như là quà tặng. An Nhiên cũng đã sớm hẹn với Nam Tịch Tuyệt.

Năm nay Lăng Hiên đã thành công đưa ra thị trường, thành tích tốt, Nam Tịch Tuyệt được đánh giá là một trong mười thương nghiệp lớn mới nổi, sẽ trao giải thưởng vào đêm Giáng sinh. Lúc trước, Nam Tịch Tuyệt dùng thân phận thân sĩ mời cô làm bạn gái tham gia buổi tiệc tối hôm đó, khiến An Nhiên cảm động thật lâu.

Khâu Thiếu Trạch chất vấn cô: "Thật không được?"

An Nhiên tức giận nói: "Không được là không được, nào có ai như anh?"

Khâu Thiếu Trạch nghiêm mặt, âm thầm lấy bình dưỡng khí ra.

Mắt thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, An Nhiên cầu xin hắn đem bình dưỡng khí đeo lại, "Tôi đồng ý với anh còn không được sao!"

Cả phòng bệnh lâm vào sự trầm mặc khó chịu. An Diệc Bác đúng lúc tới đây hoà giải, "Thiếu Trạch, con lớn như vậy còn náo loạn cái gì."

" Chú An, cháu còn có chuyện, cháu xin phép đi trước." Nam Tịch Tuyệt cũng không thèm nhìn An Nhiên một cái, rút khoác trên khuỷu tay cô mặc vào, sải bước rời khỏi phòng bệnh.

Anh đi rất nhanh, An Nhiên liền vội vàng chạy ra ngoài, một đường chạy chậm mới đuổi kịp anh.

Cô kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Nam Tịch Tuyệt cứng rắn nói: "Không sao."

An Nhiên khó chịu dậm chân: "Anh giận em rồi hả? Anh ta cũng vừa mới tốt lên được một chút, em. . . . . . Chờ anh ta hồi phục, em cũng không thèm để ý đến anh ta nữa!" Cô ôm hông của anh, "Hắn là anh trai em. . . . . . em chỉ yêu một mình anh!"

Vẻ mặt lạnh lùng của Nam Tịch Tuyệt hơi giãn ra một chút, anh cũng hiểu, bây giờ không phải là thời điểm ghen tuông, chỉ là. . . . . .

An Nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, phát hiện đôi môi anh khô nứt, đáy mắt mắt có quầng thâm rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết là không có nghỉ ngơi tốt. Cô nhón chân lên, ngậm môi của anh, tỉ mỉ , ướt át hôn anh. Anh mạnh mẽ đáp lại, gặm môi cô đến đau.

Đêm Giáng sinh, toàn bộ thế giới đều là một mảnh trắng xóa. Những bông tuyết mềm mại như lông ngỗng nhẹ rơi trong không trung, mọi nhà đều rực rỡ ánh đèn, buổi đêm yên tĩnh mà ấm áp.

Cả gia đình An Nhiên đều ở trong phòng bệnh của Khâu Thiếu Trạch . An Diệc Bác đã sai người chuẩn bị một cây thông noel thật to, An Nhiên cùng Nhập Hồng đem nó trang trí với đủ lạo màu sắc sặc sỡ .

Trải qua một đoạn thời gian nghỉ dưỡng, thần sắc của Khâu Thiếu Trạch đã rất tốt, đã có thể xuống giường đi lại được mấy vòng.

Không thể tham gia buổi lễ trao giải cùng với Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên không thể làm gì khác hơn là theo dõi từ trên truyền hình. Kết quả tai thời điểm Nam Tịch Tuyệt bước lên sân khấu, Khâu Thiếu Trạch lấy lí do là quá ồn ào liền tắt TV, An Nhiên tức giận nhỏ giọng cùng hắn ầm ỹ: "Anh không thể hòa bình với tôi một lúc được sao?"

Khâu Thiếu Trạch cười: "Tôi đối tốt với em, em rất thích sao?"

An Nhiên nghẹn lời, nửa cảnh cáo nửa tức giận: "Anh thật biến thái, không cho phép anh thích tôi!"

Lời nói của cô hùng hồn, Khâu Thiếu Trạch nắm cổ tay của cô: "Em cho rằng tôi muốn sao?" Hai người vừa giương cung bạt kiếm, lần này cũng là Khâu Thiếu Trạch xuống trước "Nam Tịch Tuyệt có cái gì tốt? Hắn một lòng tính toán muốn lật đổ An thị, đáng để em một lòng với hắn như vậy sao? Tôi biến thái? Không phải em vừa mới qua 16 tuổi, hắn liền lập tức xuống tay sao?" Kéo cô vào trong ngực mình, nắm được cằm của cô, đôi môi cách môi cô chỉ khoảng mấy cm, "Ngày đó em nên thấy, người phụ nữ kia ở dưới người của tôi rất hưởng thụ. . . . . . Không bằng thử một chút? . . . . . ."

Hắn nói xong liền bộc phát tính hạ lưu, An Nhiên sợ hãi bị An Diệc Bác và Nhập Hồng đi ra ngoài mua đồ về nhìn thấy, ra sức rút tay ra cho hắn một cái tát.

Trên gương mặt tái nhợt liền hiện lên năm dấu tay màu hồng, đặc biệt rõ ràng.

Khâu Thiếu Trạch buông cô ra, che nửa bên mặt của mình "Em vừa đánh tôi."

Sau nửa đêm, An Diệc Bác và Nhập Hồng sang căn phòng sát vách để nghỉ ngơi, An Nhiên ngồi ở sau cây thông noel coi chừng Khâu Thiếu Trạch, hai người lại lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Thời điểm gần hai giờ sáng, điện thoại của An Nhiên rung lên, là Nam Tịch Tuyệt.

"Tiểu Nhiên, chưa ngủ sao?"

Anh vừa hỏi như vậy, An Nhiên mới phát giác hai mí mắt trên dưới của mình đang ra sức đánh nhau đến vui vẻ, giơ tay lên bưng kín mặt ngáp một cái "Chưa có đâu."

"Tiểu Nhiên, có thể xuống dưới không?" Nam Tịch Tuyệt nói, "Anh ở dưới lầu."

An Nhiên cầm điện thoại chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên, dưới lầu ở dưới đèn đường, có một bóng người rất quen mắt, anh hình như cũng thấy được cô, chạy đến phía cô vẫy tay một cái.

An Nhiên vội vàng nói: "Em lập tức đi xuống, có quà muốn tặng cho anh!"

Khâu Thiếu Trạch thờ ơ nhìn cô nói ra quà tặng rồi cầm túi vọt ra khỏi phòng bệnh, liền xuống giường, từ từ đi về phía cửa sổ.

An Nhiên lấy quà tặng trong túi ra, dùng hai tay đưa cho Nam Tịch Tuyệt, nói: "Quà tặng!"

"Còn có quà tặng anh?" Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc, vui mừng nhận lấy, "Lần này lại là cái gì?"

An Nhiên đã đưa cho anh rất nhiều đồ vật, có khi là một bài hát cô mới học được, cũng có khi là một đoạn nhạc cô đàn, còn có một vài đồ vật kì quái nho nhỏ.

Mở ra, bên trong là một cái mũ ông già Nô en đầy lông lá. Cái mũ hình nón, trên đỉnh còn có một quả cầu nhỏ bằng nhung màu trắng, ừm, Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ, cùng không khác biệt lắm so với bình thường. Anh đem nó đội lên đỉnh đầu, cười nói: "Như thế nào?"

"Phốc, thật đáng yêu." An Nhiên cười không khép miệng. Anh đội mũ trông rất đáng yêu, cùng với phong cách vương giả của Nam Tịch Tuyệt, bị anh đội lên đầu như vậy, rất khác lạ, cũng rất buồn cười.

Nam Tịch Tuyệt từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, ngón tay lựa lấy dây chuyền bên trong "Quà giáng sinh."

Quả thật giống như một chuỗi ngôi sao phát sáng. An Nhiên nháy nháy mắt, mới nhìn rõ, trên dây chuyền mỗi một vòng cũng đều được khảm những viên kim cương nho nhỏ, phát ra ánh sáng long lanh, từ trong đáy lòng tán thưởng : "Thật là đẹp."

"Đặt hơn nửa năm, đợi hơn nửa năm mới làm xong." Nam Tịch Tuyệt mỉm cười đeo cho cô.

An Nhiên chỉnh lại quần áo, để cho dây chuyền dính sát vào da thịt trên cổ, "Như thế nào, đẹp không?"

Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, "Rất đẹp."

An Nhiên mắt tinh, phát hiện trong hộp kia vẫn còn đồ. Nam Tịch Tuyệt lấy ra một cái dây chuyền khác nhưng ngắn hơn, kéo ống tay áo bên trái của mình lên, "Đây là vòng tay, tới, giúp anh đeo đi."

Kiểu dáng giống nhau, An Nhiên đeo lên lên giúp anh, cố ý nói: "Tặng quà cho em còn chuẩn bị cho mình một phần, thật nhỏ mọn."

Nam Tịch Tuyệ cúi đầu để cái trán dựa sát vào trán cô, cười nói: "Chê anh nhỏ mọn? Vậy đem cả vòng tay đều cho em có được không?"

An Nhiên bưng lấy mặt anh, nói: "Được. . . . . ." Âm thanh tiếp theo đều biến mất trong môi lưỡi đang dây dưa của hai người.

Khâu Thiếu Trạch lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía xuống, cầm máy ảnh lên chụp một màn này. Thì ra thời điểm khi cô yêu, là bộ dáng này.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...