Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 48


Chương trước Chương tiếp

Vừa vào Yum, quả đúng như dự đoán, trong quán đầy những khách, cũng may bên quầy bar còn một chỗ trống. “Merry Christmas.”

Vừa ngồi xuống, tai phải đã nghe thấy câu này. Quay đầu nhìn, là Martini tiên sinh.

“Merry Christmas.” Tôi cũng nói.

Tối nay anh ta lại thắt một chiếc cà vạt như thường lệ, hoạ tiết là một bức tranh.

Lần này tôi nhận ra rồi, là bức danh hoạ của Picasso: Thiếu nữ ở Avignon.

Tiểu Vân vô cùng bận rộn, lúc bê cà phê ra cho tôi chỉ nói Giáng sinh vui vẻ, lại đi làm việc tiếp.

Trong quán rất náo nhiệt, không khí hồ hởi phấn khởi. Mọi người đều cao giọng cười nói, hoặc là sảng khoái nâng ly.

Tôi và Martini tiên sinh giống như chim cánh cụt Nam cực sợ lạnh, khi các con cánh cụt khác đang nô đùa trong băng tuyết, chỉ có hai con cánh cụt chúng tôi rúc vào trong góc tránh rét.

Là cánh cụt Nam cực mà lại sợ lạnh, tôi cảm thấy thật buồn cười, mà cũng hơi buồn thảm.

“Có rỗi không?” Martini tiên sinh nói.

“Hả?”

“Tôi muốn nói chuyện.” Anh ta nói.

“Có rỗi.” Tôi đáp.

“Chuyện rất dài.”

“Tôi có cả một đêm.”

”Lúc học đại học, tôi có một cô bạn gái.”

Đó là câu mở đầu của Martini tiên sinh.

Sau đó anh ta nói vài chuyện liên quan đến cô bạn gái đó, và dáng vẻ của cô ta.

Anh ta là người rất ít nói, nhưng lúc kể về cô ấy, lại tẩn mẩn, thậm chí hơi dông dài.

Tôi yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời. Thực ra trọng tâm của đoạn kể lể này chỉ có:

Cô gái lớn hơn anh ta hai tuổi, quen nhau trong một lần giao lưu, cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời, chàng yêu nàng, là loại tình yêu bất chấp sinh tử.

“Thi đỗ nghiên cứu sinh, tôi rất phấn khởi, vội chạy ngay đi báo cho cô ấy.” Anh ta uống một ngụm rượu, “Nhưng cô ấy nói rất lạnh nhạt: Tôi phải học nghiên cứu sinh hai năm, đi lính hai năm, ra ngoài xã hội rồi ít nhất phải phấn đấu hai năm nữa mới có thể có chút kinh tế.”

“Cô ấy nói thế để làm gì?” Tôi xen vào câu đầu tiên.

“Ý là nói: đến khi chúng tôi có thể chính thức ở bên nhau, ít nhất phải đợi thêm sáu năm nữa.”

“Vậy thì sao?”

“Cô ấy 25 tuổi, sáu năm sau đã hơn 30, không còn trẻ nữa.”

“Tôi nói tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, không học nghiên cứu sinh cũng được. Cô ấy lại cứ lắc đầu.”

Anh ta châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Sau đó cô ấy nói một bài trắc nghiệm tâm lý.”

“Bài trắc nghiệm như thế nào?”

”Ở trong rừng anh nuôi mấy con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày anh phải rời khỏi khu rừng, mà chỉ có thể mang theo một con vật, anh sẽ mang theo con vật nào?”

Tôi giật mình, không trả lời.

“Anh cũng chơi rồi đúng không?” Anh ta nhìn tôi gật đầu, nói tiếp: “Cô ấy chọn trâu.”

“Trâu?”

“Cô ấy hy vọng ổn định, cuộc sống mới có trọng lượng, không giống cuộc sống trên cung trăng. Mà chỉ khi nửa kia của cô ấy đủ điều kiện kinh tế, có nền tảng sự nghiệp, cô ấy mới thấy ổn định được.”

“Điều này anh làm được chứ.”

“Nhưng ít nhất phải mất sáu năm. Chẳng phải sao?”

Anh ta dập thuốc, lặng lẽ nhìn chiếc ly rỗng trước mặt.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Cô ấy nói chúng tôi chia tay trước đi, đợi sáu năm sau tôi có sự nghiệp rồi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.”

“Đã đến sáu năm chưa?”

“Năm ngoái là năm thứ sáu.”

“Vậy cô ấy đâu?”

“Chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường đêm Giáng sinh.” Anh ta lắc đầu, “Nhưng cô ấy không đến.”

“Cô ấy…” Tôi không nói tiếp được. Nếu cô ấy đã không đến, vậy thì anh ta cũng không gặp được cô ấy.

“Anh đã bao giờ nghĩ tới, có lẽ cô gái đó chẳng hề đủ yêu anh.”

Tiểu Vân đột nhiên xuất hiện, hỏi một câu. Tôi giật mình.

“Không sao. Chỉ cần tôi đủ yêu cô ấy là đủ.” Martini tiên sinh trả lời.

“Bây giờ bận như vậy, cô…” tôi nói với Tiểu Vân.

“Tiểu Lan đối phó được.” cô nàng cười cười, “Nghe chuyện quan trọng hơn.”

Tiểu Vân bưng một ly rượu đến trước mặt anh ta, nói: “Ly Dry Martini này, tôi mời anh.”

“Cảm ơn.” Anh ta gật đầu.

“Có lẽ cái hẹn sáu năm chỉ là cái cớ để chia tay.” Tiểu Vân nói.

Trên mặt Martini tiên sinh thoáng một vẻ âm u, bình thản nói: “Tôi không muốn nghĩ như vậy.”

“Xin lỗi.” Tiểu Vân như không nhẫn tâm, “Tôi không có ý gì khác.”

“Không sao.” Anh ta nói, “Mấy năm nay, tôi không lúc nào không nhớ tới cô ấy. Hai năm đầu, cũng chính là lúc tôi học nghiên cứu sinh là khó chịu đựng nhất, khi đó tôi thường viết chữ lên tường.”

Nghe anh ta nói vậy, tôi liên tưởng tới bức tường đầy chữ trong căn phòng kia.

“Hai năm đi lính, tôi đã nghĩ rất nhiều, có lẽ vì trông tôi không đủ ổn định, vì thế cô ấy không thấy có tương lai. Nói ra chắc mọi người không tin, trước đây tôi rất lôi thôi, quần bò bị thủng vẫn mặc chẳng ngại gì, dạo phố xem phim đều đi dép lê.”

Martini tiên sinh nâng ly dry martini lên, uống một ngụm, nói tiếp:

“Sau khi xuất ngũ, tôi cố thay đổi bản thân, lúc nào cũng đeo cà vạt, đi làm hay nghỉ phép đều thế.”

“Thực ra cũng không cần phải như vậy.” Tiểu Vân nói.

“Cà vạt tượng trưng cho sự nghiệp của người đàn ông, chỉ có cà vạt phù hợp mới có thể tôn lên thân phận địa vị của đàn ông.”

“Có cách nói này sao?” Tôi tò mò.

“Đó là cô ấy nói.” Anh ta đáp.

Tôi nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân cũng nhìn tôi, chúng tôi đều cảm thấy cách nói này không khách quan.

“Đi làm được vài năm, tôi thăng tiến rất nhanh, thu nhập cũng được coi là cao, nhưng vẫn không quen đeo cà vạt. Kiếp trước của người phương Tây nhất định là ma treo cổ, vì thế mới giữ cái thói quen thít cổ này.”

Nói xong, anh ta gượng gạo cười, sau đó nói:

“Hay thật. Sau khi cô ấy bỏ đi, tôi cảm thấy cả con người tôi đã chết, không ngờ tôi vẫn còn có khiếu hài hước.”

Tôi và Tiểu Vân cũng cười.

“Chỉ cần tôi không giải tỏa được nỗi đau lòng khi nhớ cô ấy, tôi sẽ đến đây.” Anh ta thở dài, “Cô ấy là tảng đá phía bên phải tôi, nếu không được gặp lại cô ấy, tôi chỉ có thể ở nguyên chỗ cũ chờ đợi và nhung nhớ.”

“Nhưng nếu cô ấy đã thất hẹn, cớ gì anh…”

Anh ta lắc đầu, coi như ngắt lời tôi, nói: “Tôi thường ảo tưởng cô ấy nhất định đang nấp trong bóng tối âm thầm quan sát tôi, chỉ cần tôi quen với việc đeo cà vạt rồi, cô ấy sẽ biết là tôi đã có nền tảng sự nghiệp, sẽ tới gặp tôi.”

“Cà vạt hôm nay anh thắt, rất hợp với anh.” Tôi nói.

“Vậy sao?” Anh ta cúi đầu nhìn.

“Hơn nữa trước đây anh đều sờ sờ nút thắt và đuôi cà vạt, hôm nay thì một lần cũng không.”

“Thật sao?” Anh ta tròn mắt.

Tiểu Vân nhìn tôi, hơi băn khoăn trước phản ứng của anh ta.

“Có lẽ tôi đã quen với việc thắt cà vạt rồi.”

Anh ta nặng nề thở dài, sau đó uống hết chỗ rượu còn lại.

“Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nghĩ tới, cô ấy chọn gặp mặt trong ngày giáng sinh là có ý nghĩa đặc biệt.”

“Ý nghĩa đặc biệt gì?” Tôi hỏi.

“Đêm giáng sinh sẽ có kỳ tích. Có lẽ cô ấy đang ám chỉ: Chúng tôi muốn tương phùng, phải cần đến kỳ tích.”

Tôi và Tiểu Vân đều không nói gì, sợ sẽ nói điều gì không thích hợp, quá tàn nhẫn đối với anh ấy.

“Năm ngoái và năm nay kỳ tích đều không xuất hiện, sau này có lẽ sẽ không xuất hiện nữa. Thực ra trong lòng tôi rất rõ được ở bên cô ấy là một loại tham vọng không tưởng, tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy một lần mà thôi.”

Nói xong, anh ta trầm mặc.

Ba người chúng tôi trầm mặc rất lâu, tôi quyết định phá vỡ sự im lặng, bèn nói:

”Anh ở trong rừng nuôi mấy con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày anh phải rời khỏi khu rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật, anh sẽ mang theo con vật nào?”

“Đoán thử xem.” Anh ta nói.

“Chắc chắn anh chọn dê.” Tôi nói, “Chỉ có người chọn dê mới cố chấp trong tình yêu như thế.”

“Đoán sai rồi.”

“Vậy anh chọn con nào?” Tiểu Vân hỏi.

“Tôi chọn khổng tước.” Anh ta nói.

“Tại sao?”

Vì quá kinh ngạc, tôi bỗng thốt lên, trong quán có bốn người đồng thời quay đầu về phía bọn tôi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...