Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Buổi chiều này ta cũng không bị Phượng Triêu Văn hạ lệnh lôi ra chém.

Càng thêm quỷ dị chính là, cơm tối cũng là hai người cùng ăn.

Thái giám mang lên hai đĩa món ăn mặn, thấy hai đĩa thức ăn, ta sững sờ nhìn “ngự thiện” này, sửng sốt không dám hạ đũa.

... Đối với một tù phạm đợi chém ba năm cực ít thấy thịt, ăn một bữa nhịn một bữa mà nói, hai đĩa thịt này... Kỳ thật là có hơi ít...

Phượng Triêu Văn cầm chiếc đũa bạc chỉ vào bàn ăn tinh xảo: “Ăn đi, sao không ăn!”

Ừ, kỳ thật một người sắp chết như ta, cái loại khách khí gì đó hoàn toàn có thể coi không ra gì!

Ta vung đũa, trái phải cùng gắp, không đợi Phượng Triêu Văn nhai kỹ nuốt chậm ăn nửa chén cơm, hai đĩa thịt trên bàn đã vào bụng ta hết.

Thái giám Điền Bỉnh Thanh đứng hầu sau lưng hắn trễ mép, ánh mắt nghiêm khắc bắn đến hận không thể lăng trì xử tử ta, đại ý đang biểu đạt oán niệm mãnh liệt ta “to gan lớn mật” cũng dám làm cho hoàng đế bệ hạ ăn cơm không, ngay cả miếng thịt vụn cũng không chịu để lại...

Nhưng ta mới ăn ngang bụng, ba năm qua trong bụng thiếu thốn, những vụn thịt này cũng không thể bù lại phần nào, liên tiếp nhìn quanh chén đĩa không.

Phượng Triêu Văn để đũa xuống, khóe môi hơi cong, hiển nhiên tâm tình không tồi: “Là chưa ăn no? Còn muốn ăn nữa?”

Ta thấy giọng hắn cũng không giống như vờ vịt, lại cảm thấy Cửu ngũ chí tôn[[13]] như hắn mà ăn ít món như vậy thật quá keo kiệt, nhưng ta là một người sắp chết, chắc sẽ không tiếc một chút thịt chứ? Vì vậy không chút lựa chọn yêu cầu: “Thịt, giò kho, thịt ba chỉ kho, thịt chân giò kho... Dù sao thịt kho, không câu nệ chỗ nào trên người heo, thêm một mâm giải đỡ thèm trước?!”

Trông mong nhìn hắn: đáp ứng ta đi đáp ứng ta đi hoàng đế bệ hạ tôn quý!

Hắn ưu nhã thả bát cơm xuống, nhàn nhạt nói một câu với đại thái giám đứng hầu phía sau: “Điền Bỉnh Thanh, bảo ngự thiện làm thêm chút ít.”

Cái trán Điền Bỉnh Thanh lập tức rậm rạp mồ hôi lạnh, sắc mặt xám ngoét, bước chân chạy vội ra bên ngoài truyền lệnh cũng có chút nhũn.

Ta vạn phần đồng tình đối với thân ảnh đi xa của hắn: “Uy nghiêm của bệ hạ cũng có chút quá!”

Mắt phượng của Phượng Triêu Văn nhẹ nhàng lạnh lạnh liếc tới, vì thịt của ta, ta lập tức ngậm miệng.

Lại nói tiếp, Phượng Triêu Văn là người vô cùng kỳ quái.

Cùng chỗ với hắn nửa ngày, ta liền rút ra cái kết luận này.

Hắn hao hết tâm lực trợ cha hắn giành thiên hạ, không nỡ ăn không nỡ mặc, lại vất vả đến khuya, ăn xong bữa tối liền ngồi xuống đằng sau bàn sách xem tấu chương, rốt cuộc là vì cái gì?

Ta chán đến chết tựa vào giường, thỉnh thoảng liếc trộm hoàng đế bệ hạ ngồi ngay ngắn như tùng, cảm thấy thần sắc trên mặt hắn tang thương không ít, thế nhưng da dẻ vẫn bóng loáng, nếp nhăn cũng chưa từng có lấy một cái, thật không hiểu cảm giác tang thương này từ đâu mà đến.

Điền Bỉnh Thanh đứng ở phía sau, đầu thỉnh thoảng giống như gà con mổ thóc, gật một cái, bộ dạng hồn nhiên ngây ngốc, khiến ta vụng trộm bật cười.

Cũng may, cuối cùng Phượng Triêu Văn cũng đã kết thúc ngày làm việc, thẳng lưng đứng lên, Điền Bỉnh Thanh tiến lên giúp hắn tháo tóc, cởi long bào, có tiểu cung nữ im ắng tiến đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hầu hạ hắn rửa mặt.

Trong lòng ta âm thầm buồn cười, diện mạo của Phượng Triêu Văn vô cùng đẹp, trong nhận thức về nam tử của ta, được cho là kinh diễm tuấn mỹ, chỉ là gương mặt hắn thường thường lạnh lùng, khiến một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo chùn bước.

Dù sao hôm nay hắn cũng là Đại Tề hoàng đế bệ hạ, đều có cung nhân phi tần người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cũng không sợ cô độc.

Hắn rửa xong rồi, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta: “An Dật, ngươi không rửa mặt?”

Ta thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đi rửa mặt. Có thể có đãi ngộ của hoàng đế bệ hạ, cớ sao mà không làm?

Chờ ta thu thập thỏa đáng, tiểu cung nữ bưng bồn bạc khăn mặt các loại không tiếng động lui ra ngoài, cửa điện két một tiếng, đóng kín, xoay người lại, ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng không trông thấy bóng dáng, trong phòng trống rỗng, chỉ có hắn nghiêng người dựa vào giường rồng, ánh mắt như có điều suy nghĩ đảo qua trên mặt ta.

Ta nuốt ngụm nước miếng, không khỏi cảm thấy khẩn trương, “Bệ hạ, ta... Ta ngủ ở đâu?”

Phượng Triêu Văn mỉm cười, trái tim ta nhảy rộn, lui nhanh về phía cửa, chỉ sợ hắn phát tác tại chỗ, hạ lệnh kéo ta đi ra ngoài.

—— tính tình người này vốn là không tốt, trở mặt vô tình, năm đó ta đã được chứng kiến.

Bất quá, sự thật vượt quá dự liệu của ta, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với ta, “Giường của trẫm, ngươi cũng không phải ngủ lần đầu tiên, còn không qua đây?”

...

Ta thoáng chốc đỏ mặt tía tai, trong đầu nổi lên rất nhiều ý nghĩ không tốt, lại lui về phía sau một bước dài, hận không thể mở cửa điện ra chạy đi, lắp bắp, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Bệ hạ, tội thần không phải phi tần của người, không có nghĩa vụ thị tẩm!”

Làm gì có đạo lý đặt đống lớn phi tần đó không dùng, muốn một tù phạm đợi chém như ta lao tâm lao lực!

Mắt phượng của hắn nhẹ híp, thu ngón tay thon dài trở về, “Như vậy sao —— An Dật thật rất có khí tiết!” Không nhẹ không nặng thổi qua một câu: “Nếu không muốn thị tẩm, vậy kéo ra ngoài chém!”

Ta vừa uất ức vừa phẫn hận, lại không dám phát tác tại chỗ.

Người này rất đáng hận, hắn muốn cho ta chết, nháy mắt là xong, sợ nhất hắn nghĩ ra một trăm loại biện pháp tra tấn ta, khiến cho ta sống không bằng chết. Nói qua nói lại, khí tiết[14] cũng không thể làm cơm ăn, lại không thể lấy ra bảo vệ tánh mạng... Có gì dùng?

Ta run rẩy chân, trong nội tâm lệ rơi thành sông, từng bước một tiến đến bên giường rồng, bị cánh tay sắt của hắn duỗi ra ôm lấy eo, ném lên giường rồng, xoay người đè lên, cả hành động như thỏ chạy, nhanh như báo săn, lại ưu nhã như nước chảy mây trôi, hoàn toàn nhìn không ra là đang lừa gạt.

Giường rồng này lúc trước ta từng ngủ, chỉ là người bên cạnh thay đổi, cả người đều kéo căng thành một cây cung, khẩn trương cộng thêm sợ hãi, còn có một phần cảm giác chính mình cũng không hiểu.

Phượng Triêu Văn xâm nhập miệng của ta, mang theo khí phách cướp đoạt, trong đầu ta choáng váng từng đợt, quả thực cảm thấy khắc tinh trong số mệnh, chính là người trước mắt.

Hắn quen thuộc, tìm tối dò mật, tùy ý bừa bãi, ta cắn răng, không hiểu sao có thể đến bước này. Rất muốn lớn tiếng nói cho Đại Tề hoàng đế bệ hạ: ta muốn ngủ tại thiên lao... Thế nhưng lại không có lá gan kia.

Ngày thứ hai, khi ta tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy tăm hơi.

Phượng Triêu Văn là hoàng đế tốt, vô luận hắn làm người bá đạo bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, điểm này vẫn phải thừa nhận.

Ta nhớ đêm qua mệt cùng mỏi cực mà ngủ, trong ánh trăng mờ, giống như có người vô cùng ôn nhu lẩm bẩm bên tai ta: “Tiểu Dật... Tiểu Dật...” Từng cái hôn nhẹ mềm mại rơi vào trên mặt ta, tiếng thở dài, chứa đựng tiếc thương vô tận.

—— đánh chết ta cũng không thể tin tưởng đó là chuyện Phượng Triêu Văn biết làm!

Nói không chừng, là ta ngủ đến hồ đồ, xem người ngủ trên giường rồng thành Tiểu Hoàng thích trét nước miếng lên mặt ta.

Ta nửa mê nửa tỉnh, còn thuận miệng kêu một tiếng “Tiểu Hoàng...”, dù sao là mộng, thật sự là không rõ ràng lắm.

Tiểu cung nữ ước chừng nghe được động tĩnh, vén lên tầng tầng màn thêu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, người tỉnh?”

Xưng hô này thực làm ta kinh hãi!

Ta vốn mắt nhắm mắt mở bò dậy, lại bị sợ tới mức lại ngã xuống đệm gấm, chóp mũi ngửi được mùi nhàn nhạt của Phượng Triêu Văn, trên mặt lập tức nóng bừng, ra vẻ nghiêm túc: Sao có thể gọi bậy? Nương nương sao có thể tùy tiện gọi?”

Tiểu cung nữ phịch một tiếng quỳ xuống: “Nương nương thứ tội… Nương...”

Ta vô lực phẩy tay: “Kêu cô nương đi!”

Tiểu cung nữ do dự hồi lâu, mới cẩn thận nói: “Cô... Cô nương, trong nội cung không có tiền lệ này, chủ tử thị tẩm rồi nếu như còn gọi cô nương, không hợp lễ phép!”

… Trong nội cung cũng không có tù phạm đợi chém ngủ ở trên giường rồng!

Phượng Triêu Văn thật sự là có thể so với gi­an thương ngoài cung, vật tận kỳ dụng[[15]], nhạn qua rụng lông[16], tù phạm đợi chém còn muốn chiếm tiện nghi!

Trong lòng ta tức giận bất bình, lại không có chỗ phát tiết, học bộ dáng lạnh lùng của Phượng Triêu Văn nghiêng mắt nhìn tiểu cung nữ, nàng lập tức mặt trắng như tờ giấy, dập đầu run rẩy kêu lên: “Cô nương... Cô nương nên dậy!”

“Đưa thuốc tị dựng[17] lên?”

Thở dài một hơi, ta đưa tay ra. Nghĩ đến tiểu cung nữ giống như gặp quỷ, đứng lên liền chạy ra phía ngoài. Không bao lâu, ngoài điện có một người vô cùng lo lắng xông tới, gương mặt lo nước lo dân, tận tình khuyên bảo: “Cô nương, sao cô có thể muốn thuốc tị dựng với tiểu cung nữ? Cho dù hờn dỗi với hoàng thượng, cũng không thể mở miệng muốn thứ đó a!”

... Ta hờn dỗi với Phượng Triêu Văn lúc nào?

Điền Bỉnh Thanh này theo Phượng Triêu Văn đã bao nhiêu năm, vẫn nhẹ dạ vậy, ta thực lo lắng thay hắn!

Hắn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, lại tức giận nói: “Hôm nay cô nương không thể so với ngày trước, Đại Trần quốc đã diệt vong, cô nương lại bị bắt trở về, nên ngoan ngoãn, sao có thể tùy tiện, khiến hoàng thượng mất hứng, sáng nay thức dậy mặt tối sầm... Bây giờ lại dám đòi thuốc tị dựng?”

… Không phải ta không rõ, Phượng Triêu Văn biết rõ ta là đại thần triều trước, cũng không điều tra thêm ta có bụng phục quốc không, chẳng lẽ còn dám công nhiên để cho ta sinh đứa bé ra sao?

Ta đây khéo hiểu lòng người, hơi chút suy nghĩ thay hắn, thay vì cho những ma ma mặt đen trong nội cung bưng thuốc đến cứng rắn rót cho ta, còn không bằng ta muốn, ngoan ngoãn há miệng uống, đỡ phải chịu khổ.

“Phượng Triêu Văn không có ban thuốc cho ta?”

Ánh mắt Điền Bỉnh Thanh lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng trừng ta, “Cô nương, tục danh của hoàng thượng sao có thể tùy tiện gọi?” Há miệng nhìn lại cửa điện, tiểu cung nữ trắng bệch cả mặt, run rẩy dán góc tường chậm rãi trượt ra bên ngoài, đến cửa đại điện thì hận không thể hoan hô một tiếng, trong nháy mắt không thấy đâu.

Ta nhịn không được cười ha ha, tiểu cung nữ này thật đáng yêu!

“Còn cười?!” Điền Bỉnh Thanh trừng ta, lại nhịn không được, mình cũng nở nụ cười.

“Đến nay hoàng thượng còn chưa có con.” Tiểu Điền lo lắng thở dài một tiếng, lại nhỏ tiếng nói thầm: “Hắn lại không chịu... Sao còn có thể ban thuốc cho cô nương?”

Phượng Triêu Văn cũng không nhỏ rồi?

Hôm nay hắn đứng đầu một nước, hậu cung phi tần không có ba nghìn cũng có năm trăm chứ? Hắn lại vẫn chưa có người nối dõi, chẳng lẽ là… Ngẫm lại thảm cảnh của mình tối hôm qua, ta chối bỏ ý nghĩ hoang đường này.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...