Không Thị Tẩm? Chém!
Chương 39
Nga Hoàng níu cánh tay của ta lắc lắc: “Nương nương, nơi này để nô tỳ nhìn là được, ngài nên đi nghỉ!”
Kể từ sau khi ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đem gã sai vặt An Nhị nhà ta mới mua vào cung tịnh thân, lúc ấy hoàng đế bệ hạ cũng không phản đối, sáng sớm ngày thứ hai nhà ta liền bị thái giám truyền chỉ cơ hồ đạp nát cửa.
Nội dung trên thánh chỉ cùng nội dung trên giấy phác thảo một ngày trước Phượng Triêu Văn cho ta xem qua giống hệt nhau, chẳng qua là hôm nay viết ở trên lụa vàng, có đóng ngọc tỷ, thật là long trọng.
Hoàng đế bệ hạ cũng quá nóng lòng!
Ngoài ta thà chết chứ không chịu khuất phục, và Tiểu Hoàng căm giận, người còn lại cũng cảm xúc tràn đầy.
Đồng bá hai mắt tràn lệ cảm thán: “Lão gia vẫn lo lắng tiểu lang không ai thèm lấy, hôm nay điều kiện của vị hôn phu mặc dù tạm được, chênh lệch quá xa với tiêu chuẩn chọn rể của lão gia, nhưng cuối cùng có thể gả ra ngoài, ta chết cũng có thể đi gặp lão gia...”
Nga Hoàng hiển nhiên không quá đồng ý quan điểm của Đồng bá: “Đồng bá, quyền quý trong kinh đánh nhau vỡ đầu tranh ngôi vị hoàng hậu cho nữ nhi nhà mình, lời này của ngài, là rất bất kính!”
Các tỷ tỷ đứng thẳng phía sau nàng liếc Đống bá, vẻ mặt thật khó có được vẻ không quá thân thiện.
Thái giám truyền chỉ chúc mừng xong rồi xoay mình đi ra, đại đội sau lưng nhất thời làm cho người ta xem thế là đủ rồi, cung nhân bưng vật ngự tứ chen lấn cửa nhà ta đến nước chảy không lọt, trâm phượng châu ngọc, trâm cài hoa đẹp, đông châu mã não... Ta chui đầu vào trong các mâm lay một hồi lâu, thanh toán gia sản một lần, ở trong viện im lặng nghẹn nhìn chăm chú bên trong, trấn định phất tay đuổi những người này rời đi.
Đối mặt ban thưởng phong phú như vậy, thật ra thì ta cảm thấy... Thà chết chứ không chịu khuất phục hoàn toàn không cần thiết!
Tiểu Hoàng tỏ ra kinh ngạc tột độ đối với việc thay đổi thái độ nhanh như chớp của ta, liên tục xác nhận: “Hắn không có tiến tới gần ngươi không có uy hiếp ngươi thật sao?”
Từ ngày hôm qua sau khi Phượng Triêu Văn rời đi, lời này ta nghe không dưới hai mươi lần.
Ta cảm thấy, hắn hơn phân nửa là rỗi rãi nhàm chán.
Thừa dịp Nga Hoàng và bốn gã cung nữ dọn dẹp ngự tứ gì đó, ta mang theo Tiểu Hoàng quay một vòng các nơi trong phủ, đem những việc cần làm bàn giao lại.
Tỷ như chuồng ngựa thật lâu chưa có dọn dẹp, nhà xí hậu viện nữa...
Nga Hoàng không thể hiểu cảm giác vui vẻ tự nhiên từ trong ra ngoài khi ta sai khiến Tiểu Hoàng, ta lại ngại nàng ở sau thân thể ta gọi “Nương nương” “Nương nương” không ngừng, làm cho não ta đau, chỉ đành phải đuổi nàng đến nhà ngoài.
Tiểu Hoàng dọn dẹp chuồng ngựa hai canh giờ, dọn dẹp nhà xí hai canh giờ, trong lúc đó ghê tởm nôn mửa mấy lần, cuối cùng ngã sấp trước vạt nước ở hậu viện, uống no nước, ngẩng đầu nhìn đến hai đống củi cao như núi, mặt mũi trắng bệch.
Hắn nằm trên mặt đất, chết sống không chịu hồi sinh, rầm rì nửa ngày, mới chỉ trích ta: “Ngươi đây là lấy tư báo thù!”
Ta cười híp mắt gật đầu thừa nhận: “Thật ra thì kể từ khi biết ngươi giả bộ ngu trêu ta, ta hy vọng ngày này đã lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi, hôm nay ngươi đưa tới cửa, có thể thấy được ông trời đối đãi ta thật tốt!”
Hắn nâng lên mắt to ngập nước, kể từ sau khi hắn gầy đi, làm người ta tiếc nuối chính là, đôi mắt to này cũng không mông lung đáng thương như xưa, ngược lại mang theo thanh minh rõ ràng, chỉ là lời nói lại mang theo mùi vị vô lại: “Ngươi chính là hối hận ban đầu mang theo ta chạy trối chết có phải hay không?”
Giọng nói bực tức, mơ hồ mang theo chút ý ủy khuất.
Ta chạy tới đá hai cái trên bắp chân hắn: “Đừng giả bộ chết, mau bò dậy làm việc!”
Hắn lung la lung lay bò dậy, nhặt búa đi chẻ củi, bổ hai cái liền ném xuống đất, đỏ mắt hướng ta rống: “Lúc trước ta ngu, ngươi chưa bao giờ khi dễ ta, còn sống thật là không có chút thú vị, ta còn không bằng làm kẻ ngu thống khoái hơn!”
Cư nhiên ngồi trên mặt đất khóc lóc nỉ non...
Ta cẩn thận tiến lên đứng ở trước mặt hắn, thấy quả nhiên có từng giọt nước mắt to từ vành mắt của hắn lăn ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là ôn nhu khuyên lơn: “Đã lớn như vậy, làm chút việc đã khóc sướt mướt, nói ra cũng không sợ mất mặt? Ta chỉ là có chút hoài niệm cuộc sống khổ cực chạy trốn ba năm đó, lúc này mới dạy ngươi làm ít việc để cho ta nhớ lại kỷ niệm ngọt chứ sao...”
Hắn vừa khóc lên, thật giống kẻ ngu trong quá khứ, tâm tình tùy ý lộ ra ngoài, lòng của ta nhất thời cũng mềm nhũn.
Hắn đem búa nhét vào trong tay ta, tiếp tục gạt lệ khóc: “Nhớ lại kỷ niệm ngọt cũng là ngươi làm việc ta nhìn a...”
Mềm lòng thì mềm, vấn đề nguyên tắc vẫn không thể lùi một bước. Ta đem búa nhét vào trong tay hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cùng lắm thì thế này, tối nay làm thêm mấy cái đùi gà cho ngươi ăn?”
Tâm tình của hắn lập tức xuống thấp: “Kể từ sau khi ta với ngươi tách ra, ta không bao giờ ăn đùi gà nữa...”
Trải qua mấy ngày nay, lần đầu hắn nói tới chuyện sau khi rời đi. Ta cũng không có hứng thú đối với chuyện sau khi hắn rời đi. Khi biết hắn, hắn là kẻ ngu nhỏ béo phì phì, ta thay hắn ứng phó việc học thái phó bố trí, thay hắn chịu phạt, cùng ngủ chung trên giường lớn, có ăn ngon cùng nhau chia xẻ, dắt tay hắn từ từ lớn lên, ta là thư đồng của hắn, hắn cũng giống như bạn của ta, ở Đại Trần cung làm một hồi mộng đẹp phồn hoa.
Khi tỉnh mộng, nước mất nhà tan, chiến hỏa tán loạn, khi ta dắt tay hắn rời đi Đại Trần cung, coi hắn là tay chân duy nhất trên đời này của ta, huynh đệ có thể tương thân tương ái.
Ước nguyện ban đầu của ta, chỉ là ở trong loạn thế này, có thể bảo vệ hắn một người vô tội, không nên lấy ra tế Đại Trần đã diệt vong...
Giống như cha ta mong đợi ta có thể đủ bình an một đời, ta cũng muốn ở lúc già rồi, có người có thể cùng chung bộ dạng ngốc nhớ lại khi còn nhỏ...
Nghe nói thời điểm Phượng Triêu Văn diệt các nước, những hoàng đế kia đều ngồi trên đế vị mấy chục năm nhưng không có một người nào, không có một người nào có thể giữ được đầu trên cổ.
Gần trăm năm, thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, cướp giật nổi lên bốn phía, dân chúng ly tán, người chí hướng cao xa như Yến bá bá, hy vọng quân chủ tài đức sáng suốt ra đời, kết thúc năm tháng chiến loạn rung chuyển này, thiên hạ nhất thống; người có lòng son dạ sắt như cha ta, lại đem hết toàn lực bảo vệ Đại Trần bấp bênh, biết rõ tiền đồ khó khăn; thân bất đắc dĩ như Tiểu Hoàng, đứng ở quyền lợi tột đỉnh, cũng không thể nắm vận mệnh của mình trong tay...
Hắn là con rối bị Thái hậu nắm trong tay, là đích ngắm cho những chính trị gia toan tính, là mục tiêu đương triều cần phải diệt... Trong đó có bao nhiêu bất đắc dĩ, không cần nói ra, ta cũng có thể hiểu.
Ta vuốt đỉnh đầu của hắn, vạn phần cảm khái cam kết: “Chỉ cần ngươi làm việc tốt, bất kể chân vịt chân ngỗng, ta nhất định khiến phòng bếp chuẩn bị cho ngươi!”
Hắn lẩm bẩm bàn cãi: “Ta nào có tham ăn như vậy...” Ở dưới con mắt cười như không cười của ta, đỏ mặt ngậm miệng.
Ta cảm thấy, lúc trước ta ở tại Đại Trần cung, hắn tận hết sức lực chiếu cố đến chuyện ăn uống của ta, mình thích ăn luôn để cho ta một phần, hôm nay ta tự nhiên cũng không thể hà khắc, đã hứa sẽ phải thực hiện, vì vậy cố ý rẽ vào phóng bếp một vòng, phân phó cái ăn.
Lúc trở lại, Tiểu Hoàng như cũ ngồi ở trước mặt hai đống củi lớn, ta lời nói thấm thía giáo dục đứa nhỏ này: “Cần cù là phẩm chất tốt, An Nhị ngươi quá thiếu hụt phẩm chất tốt này rồi!”
Hắn lau nước mắt, thấy ta trừ hứa hẹn thức ăn ngon ra, hoàn toàn không làm gì, chỉ đành phải đàng hoàng ngồi nơi đó bổ củi.
Ta vui mừng quay đi tìm Đồng bá, cảm thấy hài lòng đối với giáo dục cấp tốc của mình cho tiểu phế đế hôm nay.
Thánh nhân nói, trời giáng cho người trách nhiệm lớn lao... Có trách nhiệm lớn hay không ta không biết, ta trước giúp hắn khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, làm đói thân thể kia một phen, cũng là vì tốt cho hắn!
Đồng bá ngồi sát cổng nhà, thấy ta đột nhiên đứng dậy chào: “Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
Ta giật mình, nhìn lão giống như nhìn quái vật, đang nghĩ rằng lão có hay không bị đồ không sạch sẽ gì nhập vào thân rồi, rốt cục khóc chạy vội: “Nga Hoàng đến từ trong cung, thích nhất những thứ cong cong lượn lượn này, Đồng bá cũng khi dễ ta... Ngài còn như vậy, ta rời nhà đi ra ngoài...”
Lão vội vàng dụ dỗ ta: “Ta đây không phải là diễn luyện trước một phen sao, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, không hành lễ thì phiền toái.”
Ta phe phẩy tay áo trống rỗng của lão, không thuận theo không buông tha: “Cuộc sống cũng không xác định, Đồng bá đang chê ta phiền sao?”
Hắn nghiêm mặt, “Đúng vậy a, sớm chê tiểu thư phiền, sớm nghĩ tới đem tiểu thư gả ra ngoài. Cô nương nhà người ta mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, tiểu thư còn tốt hơn, đã hai mươi mốt, chỉ có hoàng đế bệ hạ chịu cưới.” Nhưng vành môi cong cong, ngay cả râu ria cũng vểnh, rõ ràng là khuôn mặt vui vẻ.
Ta thấy, hoàng đế bệ hạ thật ra thì không tồi!
Nếu để hắn biết An Nhị mà ta chứa chấp là phế đế Đại Trần... Suy nghĩ tình cảnh đó, ta liền cả người rét run, quyết định đem Tiểu Hoàng cải tạo lao động tốt rồi, mau sớm đưa ra cửa.
Ta nhỏ giọng hỏi Đồng bá: “Cha có phải có khối binh phù hay không?”
Đồng bá ngẩn ra, giọng đầy nghi ngờ: “Tiểu thư không phải đã chôn nó sao?”
“Chôn rồi?” Binh phù là bộ dáng gì ta cũng không biết.
Đồng bá thoạt nhìn thâm chịu đả kích: “Tiểu lang không biết binh phù sao? Đêm trước khi lão gia chôn cất, Đồng bá đưa cho cậu khối ngọc trong hộp...”
Thứ hình thù kỳ quái đó chính là binh phù?
Ta đấm mình, không cầm được cười ha ha, cười đến bụng đau, nằm ở trên giường Đồng bá, ngay cả nước mắt cũng bật cười. Lão vỗ bả vai của ta: “Tiểu lang...”
Lúc ngẩng đầu lên, mặt lão hoảng sợ nhìn ta.
Ta ôm cánh tay còn lại của lão, ôn nhu hỏi: “Đồng bá, người còn muốn nhìn đến chiến tranh?”
Hắn vuốt trán ta: “Tiểu lang ngu ngốc sao? Nào có người thích chiến tranh, Đồng bá còn sống chỉ muốn thấy cậu an nhàn vui vẻ, sinh con dưỡng cái, bình an đến già.”
Ta càng nghĩ càng vui mừng, liên tiếp đáp ứng: “Nhất định nhất định!”