Không Thị Tẩm? Chém!
Chương 26
Đám người chen chúc ồn ào, giống như người cả thủ đô ra đường. Tác phong của nữ tử Đại Tề dũng mãnh quả cảm, luôn có nữ tử ngăn đón thái tử điện hạ lớn mật thổ lộ: “Đại ca có người trong lòng?”
Ta và Điền Bỉnh Thanh nhìn nhau cười, âm thầm trao đổi kết quả tính toán: “Đã là người thứ mười lăm rồi!”
Mới đi một canh giờ, Phượng Triêu Văn đã làm trái tim của bốn người thiếu nữ vỡ nát, rơi lệ mà về, vào đêm trăng tròn như vậy... Lồng ngực thái tử điện hạ có phải chứa một trái tim cứng như đá?
Thật là làm cho người phiền muộn!
Điền Bỉnh Thanh nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, ta cảm thấy ánh mắt này của hắn không có nguyên do, đang muốn phân trần, cổ áo liền bị người từ phía sau xách lên, nửa cái thân thể bay lên trời, sau một khắc liền lọt vào một cái lồng ngực ấm áp quen thuộc, ngửa đầu nhìn, cái cằm đường cong rõ ràng của thái tử điện hạ liền rơi vào trong tầm mắt.
Hắn cúi đầu xuống, mắt phượng sáng quắc, nhẹ nhàng ấn một cái hôn lên mặt ta. Khi ta đang thừ người, mặt không đổi sắc nói: “Cô nương, tại hạ đã có vợ, thực không dám trễ nãi tuổi đẹp của cô nương!”
Ta ngơ ngác từ trong lòng ngực của hắn quay đầu nhìn, hai mắt cô gái kia vội vàng phiếm hồng, rồi lại cười một tiếng: “Là ta đường đột rồi!” Sau đó khi nhìn thấy ta ở trong lòng ngực Phượng Triêu Văn, thần sắc cứng lại biểu lộ quái dị... Che nước mắt chạy vội...
Ta sờ sờ mặt của mình, âm thầm hoài nghi ngày gần đây mình rượu chè ăn uống quá độ, hình dạng thể trọng đã nghiêm trọng biến dạng đến tình trạng nhân thần cộng phẫn, bằng không vì sao cô nương này khóc thương tâm thê thảm như vậy?
Khoé môi Phượng Triêu Văn cong lên, vuốt tóc ta: “Có hài lòng? Còn muốn xem náo nhiệt?”
Ta vẻ mặt mờ mịt: “Điện hạ, diện mạo của ta có xấu đến không chịu nổi như vậy không?” Có thể hù một thiếu nữ xinh đẹp đến khóc chạy!
Thái tử điện hạ khó xử nhìn ta, hình dạng muốn nói lời thật lòng lại sợ đả kích đến ta, dưới biểu lộ tha thiết chờ mong cầu sự khẳng định của ta, rốt cục thở dài một tiếng: “Kỳ thật... Nhìn một chút cũng còn có thể thích ứng...”
—— thái tử điện hạ, ngài phải có tính tình vĩ đại đến cỡ nào mới có thể bao dung ta à?!
Ngẫm lại cũng thấy tâm tro vạn phần, ta từ trong lòng ngực của hắn tránh ra, sờ sờ bụng, “Hay là về nhà ăn cơm đi?!” Diện mạo xấu không phải lỗi của ta, đi ra dọa người chính là tội của ta!
Phượng Triêu Văn dắt tay của ta, trầm thấp cười: “Kỳ thật, khi tâm tình không tốt ăn chút đồ ấm áp cũng không tồi.”
Cái này xem như an ủi sao?
Ừ, an ủi của thái tử điện hạ có lẽ sẽ không rẻ... Ta tạm thời tiếp nhận được rồi!
Đời sống tinh thần sụp đổ, hoang vu hư không, luôn luôn dùng đời sống vật chất phong phú để bổ khuyết, như vậy mới có thể chống đỡ. Ta quyết chí tiến lên tiếp tục!
Bất luận đời sống tinh thần của dân chúng Đại Tề quốc như thế nào, đời sống vật chất lại rất là phong phú, Phượng Triêu Văn lôi kéo tay của ta đi qua một con đường mới, Hồng Nhạn Lai, Thái Hương Cư, Nhất Phẩm Lâu, Chí Vị Nùng đều là quán rượu lớn, tiếng người huyên náo, khách đông, mùi đồ ăn mê người, trực tiếp đến vị trong một hẻm nhỏ đối diện Chí Vị Nùng... Trước mặt là quầy hoành thánh... Ngừng lại...
Ta yên lặng, trong lòng nghĩ: điện hạ nhất định là không mang túi tiền không mang túi tiền không mang túi tiền... Kỳ thật chúng ta có thể ăn cơm chùa mà!
Đang muốn mở miệng khuyên bảo, Phượng Triêu Văn phất áo bào ngồi xuống, tư thế đường hoàng đẹp đẽ như tư thế ngồi ổn trong lều soái nghị sự thường ngày... Đáng tiếc ngõ nhỏ quá mờ, không người thưởng thức!
Ngài nói nếu tới Chí Vị Nùng hoặc là Hồng Nhạn Lai tuỳ tiện một quán rượu lớn nào đó ngồi xuống, tiểu nhị có một đôi mắt sắc bén làm sao không nhanh chóng tiến lên đón?
Càng đáng tiếc chính là quầy hoành thánh này là một đôi vợ chồng trung niên mở, phụ nhân kia nhìn thấy thái tử điện hạ, cũng không biết đây là thái tử đương triều, cũng không biết xu nịnh, lại mang theo nụ cười quen thuộc: “Ngài đã tới? Vẫn như cũ sao?”
Phượng Triêu Văn gật gật đầu, giật tay áo của ta kéo ta đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Cả Điền Bỉnh Thanh cũng ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh, giương giọng cười nói: “Thái thẩm, cho ta nhiều rau thơm chút.”
Ta ngơ ngác nhìn hai người chủ tớ này, chẳng lẽ chiến tranh khiến Đại Tề thái tử điện hạ nghèo đến mức này sao?
Thái thẩm cười trả lời, không bao lâu liền bưng ba chén hoành thánh lên bàn.
Ta ai oán nhìn lại nhìn quán rượu lớn Chí Vị Nùng tiếng người ồn ào mùi thịt xông vào mũi ở đối diện, nghe chỗ đó truyền tới hương vị cay nồng, nước miếng nhịn không được chảy ròng...
Phượng Triêu Văn chậm rãi nhấm nuốt, giống như đang ăn sơn trân hải vị gì, thật lâu mới nuốt xuống một cái hoành thánh, mắt phượng chớp lên: “Như thế nào, không đói bụng?”
Ta quấy hoành thánh trong chén của mình, chỉ cảm thấy nguyện vọng muốn có một bữa cơm no đủ đã thất bại, không khỏi thất lạc vạn phần, lại không dám kháng nghị, chỉ có thể cẩn thận uyển chuyển chứng thực: “Điện hạ, có phải là quốc khố trống rỗng?”
Mắt phượng của người đối diện mỉm cười, gật đầu thừa nhận: “Tiểu Dật làm sao mà biết?”
Ta rất muốn Phượng Triêu Văn để ý Chí Vị Nùng đối diện, làm ra thần sắc cảm động hết sức, chân thành khuyên bảo: “Điện hạ cả ngày vất vả vì nước, lại vẫn khắt khe với mình, thực khiến hạ thần khổ sở, điện hạ sao có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy?”
Lông mày của hắn nhướng lên, ngừng lại: “Theo ngươi nói nên bổ khuyết quốc khố trống không như thế nào?”
Vừa vặn giờ phút này từ trong Chí Vị Nùng có mấy tên ăn chán chê, bụng phát phì đi ra, ta nhìn liền có cách, trong nội tâm thầm vui vẻ, “Chuyện này có đáng gì?” Trực chỉ đám người kia: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo... Cướp, cứu mình đầu tiên...” Tốt nhất tới Chí Vị Nùng ăn no nê!
Điền Bỉnh Thanh “phì” một tiếng, bưng chén nấp ra phía sau quầy hoành thánh, chỉ nghe đến thanh âm khò khè khò khè, nghe ăn rất ngon, ra vẻ hai tai không nghe thấy chuyện bên cạnh.
Phượng Triêu Văn vốn một bộ dáng nhẹ sầu, kết quả lúc này cũng cười, đưa tay đánh lên ót ta: “Ngươi tiểu vô lại!” Lại không động đậy ăn tiếp.
Ta ủy khuất sờ sờ đầu của mình... Kỳ thật ta đã rất từ bi rồi, ít nhất chưa từng nói ra giết giàu giúp nghèo, giết và cướp chính là cách biệt một trời.
Trong loạn thế, tài phú quá nặng, kiêu hùng tranh giành, không phải thường thấy nhất sao?
Trở lại trong nội cung, Phượng Triêu Văn đến thư phòng xem công văn, ta nghe đến nghị luận trầm thấp của cung nhân, hôm nay là ngày sinh của Mẫn An công chúa, trong nội cung hoàng hậu vì yêu nữ nhi mà mở tiệc, thiệp mời thái tử điện hạ sáng sớm đã đưa vào Đông cung, cung nhân lại không người nào có lá gan đưa tới trong tay Phượng Triêu Văn.
Ta vụng trộm hỏi Điền Bỉnh Thanh, Điền Bỉnh Thanh trừng ta: “An Tướng quân, ngươi chính là đầu mõ!”
Ta sờ sờ đầu của mình, cảm thấy lời này của hắn không đủ khách quan công chính, giơ giơ quả đấm: “Hôm nay nếu ngươi không nói rõ đầu ta tê cứng chỗ nào, cẩn thận ta đánh ngươi!”
Trước mặt cường quyền ta không tin hắn dám không nói nói thật!
Nửa năm qua hắn và ta cực quen thuộc, thời điểm Phượng Triêu Văn không ở cũng đùa giỡn quen, bởi vậy hắn thẳng thắn: “Hôm nay điện hạ không vui, ngươi không cảm giác sao?”
Không vui sao?
Khi Phượng Triêu Văn vui vẻ thì nghiêm mặt, không vui cũng nghiêm mặt, ngẫu nhiên cười với ta một hồi, cũng là chuyện cực kỳ khó được. Ta thật sự phân không rõ khi hắn nghiêm mặt có vui vẻ hay không... Kỳ thật ta cảm thấy hắn chưa từng lộ ra cảm xúc vui vẻ sung sướng!
“Sinh nhật của Mẫn An công chúa, hắn không vào trong nội cung chúc mừng cho muội muội hắn, là vì hoàng hậu bất công sao?” Không thể tưởng được Phượng Triêu Văn còn có tính tình nhỏ mọn.
Điền Bỉnh Thanh thở dài một hơi: “Thái tử điện hạ là do tiên hậu sinh...”
A, nguyên lai Hoàng hậu nương nương hiện nay là mẹ kế của Phượng Triêu Văn.
Ta nghĩ ta đã hiểu được.
Mẹ kế từ trước đến nay không thích con riêng có tiền đồ của vợ trước để lại.
Điền Bỉnh Thanh lộ ra thần sắc ngươi không rõ: “Ngày Mẫn An công chúa sinh ra, tiên hậu mất...”
Ta cảm thấy lòng mình hình như mềm xuống, ở sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm xúc thật sự không nên với thái tử điện hạ: đồng tình!
Tuy hắn xuất thân nhà hiển quý... Thế nhưng thân thế thật sự không tốt, bị vặn vẹo dưới hoàn cảnh phức tạp như hoàng thất, ngoại trừ trầm mặc ít nói một chút, tính cách tối tăm chút ít, diện mạo cũng không có không đứng đắn, hơn nữa văn võ toàn tài, thật sự không dễ dàng!
Điền Bỉnh Thanh có lẽ là có chút kính ngưỡng với tiên hậu, lại trầm thấp nói: “Hàng năm vào thời điểm sinh nhật thái tử, tiên hậu nương nương đều tự tay gói một chén hoành thánh... Phụ nhân hôm nay ngươi nhìn thấy, là thị nữ sát người của tiên hậu, hương vị hoành thánh nàng làm ra có bảy tám phần giống như tiên hậu làm...”
Ta cảm thấy... Có chút không khống chế nổi tâm tình của mình...
Thái tử điện hạ bình yên ngồi ở quán nhỏ đối diện Chí Vị Nùng ăn hoành thánh, khiến cho trong lòng ta tự dưng nổi lên một cỗ cảm giác ê ẩm... Ta về sau, vẫn không nên đến Chí Vị Nùng ăn cơm...
Đại khái là vì nguyên nhân Điền Bỉnh Thanh nói những lời này, tối hôm đó lúc thái tử điện hạ trở lại, ta phá lệ nhu thuận nhìn qua hắn, chẳng những cởi áo đổi giày thay hắn, hơn nữa lần đầu tiên rót ly trà nhỏ cho hắn.
Hắn bưng trà khó hiểu nhìn ta.
Ta... Kỳ thật loại tâm tình đồng tình này thật không có chỗ tốt, không cẩn thận thì tiếp theo sẽ nhận lấy chán ghét của đối phương.
Nhưng ta lại không có cách dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp cảm xúc ê ẩm chua chát này xuống, chỉ có thể quay đầu đi, nhìn qua tẩm điện, trong màn màu vàng sáng, lắp bắp nói: “Hoành thánh... Hoành thánh có chút mặn... Điện hạ uống nhiều nước chút đi!”
—— kỳ thật hương vị hoành thánh vị Thái thẩm kia làm vô cùng ngon, tuyệt không mặn.
Nói nhanh chóng nhìn hắn, đụng vào ánh mắt kinh ngạc dò xét của hắn. Hắn chỉ liếc nhìn ta, liền bình thường trở lại: “Điền Bỉnh Thanh cái miệng rộng này!” Uống một hơi cạn sạch rồi, hoàn toàn không nhấp nhẹ giống ngày xưa.
Hắn đem ly trà nhỏ đưa trả lại cho ta, ta tiện tay đặt tới trên bàn nhỏ sơn màu đỏ thắm bên cạnh, đột nhiên đã bị hắn ôm vào trong ngực.
Lồng ngực này nửa năm qua ta đã quá mức quen thuộc, cơ hồ những đêm bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, tuy ta cũng không nhớ rõ những cảnh tượng trong mộng kia, nhưng lại nhớ rõ ấm áp của nam tử này.
Càm của hắn đẩy đầu của ta, nhẹ nhàng cười: “Ngươi tiểu vô lại, nguyên lai cũng có tâm! Ta suýt nữa nghĩ đến ngươi là người vô tâm!”
Ta ở trong ngực hắn rầu rĩ giải thích: “Điện hạ đối tốt với ta, ta tự nhiên là biết đến.”
Hắn nhẹ giọng nở nụ cười, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày mang ấm áp: “Những chuyện kia đã sớm trôi qua... Trên đời này chưa từng có cái gì không qua, tiểu Dật nhất định phải nhớ rõ!”
Ta đem đầu từ trong lòng ngực của hắn giãy dụa ra, ngửa đầu nhìn hắn, nghênh đón ta lại là một đôi mắt phượng sáng chói, đôi môi cũng dần dần tới gần.
Trong mắt phượng của hắn như có ngàn vạn ánh sóng, vững vàng khoá ta lại, ở sâu trong nội tâm sinh ra bối rối làm ta không hiểu sao muốn chạy trốn...
Khi hắn nặng nề hôn xuống, trước khi đầu óc của ta chưa choáng váng, ta sinh ra cảm khái như vậy: loại tâm tình thương cảm này không được a!
Thương cảm một con sư tử, phải sẵn sàng bị nó nuốt chửng!
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp