Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 16


Chương trước Chương tiếp

Điền Bỉnh Thanh nói, ba năm trước đây, bệ hạ tận mắt thấy cô nương mang theo hoàng đế vong quốc Đại Trần tự thiêu Cẩm Tú các, đau lòng tan nát, mấy ngày không ăn không ngủ, hạ lệnh dọn dẹp đám cháy, cuối cùng tìm ra được mật đạo trong Cẩm Tú các, lúc này mới hạ lệnh cả nước âm thầm tìm cô nương.

Điền Bỉnh Thanh nói, những phi tần trong nội cung bệ hạ, giống những đoá hoa trong ngự hoa viên, chỉ làm đẹp cho hoàng thất, mặc dù ở nhà đẹp, lại giống với lãnh cung.

Trước một câu ta không tin, sau một câu... Ừ, ta cũng không tin.

Ta tiến vào góc giường rồng rộng rãi của Phượng Triêu Văn, ôm giò ngọt gặm quên cả trời đất.

Cha từng nói, trên đời này lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân, là không đáng tin nhất.

Lúc ấy ta nháy mắt, tò mò hỏi: “Năm đó cha lời ngon tiếng ngọt với mẫu thân là có ý khác, không thể tin sao?”

Cha ta vỗ vào gáy ta “Cha ngươi có thể giống với những nam tử lời ngon tiếng ngọt bạc tình bạc nghĩa sao?”

Ta nịnh nọt ôm cánh tay của hắn lắc lắc, liên tục không ngừng biểu lộ thành ý: “Đúng rồi, cha của ta là tình thánh, há có thể đánh đồng với nam tử tầm thường bạc tình bạc nghĩa?”

Cho nên, ta không tin lời nói của Điền Bỉnh Thanh, cũng không tin tưởng Phượng Triêu Văn có thể so với tình thánh.

Bởi vậy ta nên cười thoải mái, ngủ thoải mái, cho dù buổi tối Phượng Triêu Văn trở về xem tấu, chung giường chung gối với ta, ta cũng không kinh sợ, nếu cha ta còn trên đời, tất nhiên phải khen ta khí độ như núi, trong lòng có cao thấp, có phong phạm làm vợ người.

Cha ta từ trước đến nay đều thích được nịnh nọt.

Mặc dù ta luôn coi dạy bảo của ông làm nguyên tắc sống, nhưng có đôi khi trong lúc rãnh rỗi ăn quá no hỗn loạn nghĩ lại, không khỏi muốn than thở: Phượng Triêu Văn là nam nhân bạc tình bạc nghĩa không thể nghi ngờ, thế nhưng chưa từng dỗ ngon dỗ ngọt với ta.

Ngó trộm hắn vì bận mà ngủ muộn, ta ăn no rỗi việc, thân thể nửa nằm trên gối, hiếu kỳ nói: “Bệ hạ, mỗi ngày ngài ra vào hậu cung, có cảm giác thấy có oán khí hay không?”

Lúc đó hắn vừa rửa mặt xong, tóc dài rối tung như gấm đen, nằm trên giường rồng, đầu tùy tiện gối lên bụng ta.

“Ngươi muốn lấy những chuyện thần thần quỷ quỷ này hù dọa trẫm?”

Gần đây ta cảm thấy tóc của hắn thật vừa mắt, vừa đen lại sáng, xõa xuống, luôn nhịn không được muốn sờ. Mà cái tư thế hôm nay của hắn, thật sự tiện lợi cực kỳ. Vì vậy thuận tay nắm một đống tóc trong tay vuốt vuốt, nửa thật nửa giả nói: “Từ khi ta vào nội cung, bệ hạ cũng chưa từng triệu phi tần thị tẩm, điều này làm ta thật áy náy trong lòng! Các vị nương nương trong hậu cung phòng không lạnh lẽo, chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy oán khí dày đặc sao?”

Mắt phượng của hắn híp lại, ánh mắt như đao dao động trên mặt ta: “An Dật, trẫm có thể hiểu là, ngươi đang hi vọng trẫm triệu phi tần thị tẩm?”

—— cũng không biết đụng sai sợi gân nào... Ta kỳ thật chỉ là muốn nghiệm chứng lời Điền Bỉnh Thanh đã nói.

Chỉ là hiển nhiên hoàng đế bệ hạ không thể hiểu sự hóm hỉnh của ta. Hắn ôm ta như xách con gà, tiện tay kéo qua long bào mình vừa cởi tùy ý cuốn ta, thô bạo níu lấy vạt áo đem ta xách đến cửa đại điện, mắng: “Nha đầu không có lương tâm... Nha đầu tâm địa sắt đá... Ta đây triệu phi tần thị tẩm...” Kéo ra cửa đại điện, thô lỗ ném ta ra, sập cửa.

Ta ngơ ngác rồi, nhìn cửa điện đóng kín, lúc này mới có cơ hội phản ứng: “... Không thể đến cung điện của phi tần sao? Không nên đuổi ta ra Trọng Hoa điện chứ?”

Quay đầu chống lại ánh mắt dò xét sáng quắc của Điền Bỉnh Thanh, trong mắt hắn đọc được một chữ: “Đáng!”

Ta đá hắn một cước, hung dữ mắng: “Ngươi dám cười ta?!”

Thái giám chết bầm này cười đến cực kỳ vô lại: “Dám hoài nghi bệ hạ, từ trên giường rồng bị ném ra? Phải không?”

Ta nhịn không được lại đá một cước, bị hắn nghiêng mình, tránh được.

Lần này hắn không có dùng ánh mắt tỏ vẻ bất mãn, nói thẳng ra: “Xứng đáng! Đáng đời ngươi hơn nửa đêm nói mát!” Nói xong hắn trở về thiên điện đi ngủ. Trước khi đi đặc biệt quay đầu lại nói: “Đêm nay đã có cô nương gác đêm, nô tài có thể trở về phòng ngủ ngon giấc. Làm phiền cô nương rồi!”

Ta nghe như thế nào cũng cảm thấy hắn nhìn có vẻ hả hê.

Trời sắp rạng sáng, ta đem long bào rộng rãi quấn quấn, dựa vào cây cột bên cạnh cửa điện ngủ. Hoảng hốt nghe được cửa điện nhẹ vang lên, trong nội tâm mơ mơ hồ hồ nghĩ, ước chừng là Phượng Triêu Văn mở cửa triệu phi tần thị tẩm... Bất tri bất giác lại ngủ.

Lại tỉnh lại, nắng chiếu rực rỡ, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau, xoa cổ đau nhức tùy ý hướng cửa điện nhìn, cửa điện đóng chặt tối hôm qua giờ đã mở rộng, sau bàn sách trong điện có một thân ảnh gầy, Phượng Triêu Văn hé ra mặt lạnh có thể ướp lạnh dưa hấu, ánh mắt hướng ta quét tới, sợ tới mức ta vội vàng quay đầu nhìn ngoài điện.

Nhìn xong lại ngây ngẩn cả người.

Dưới thềm đá, thẳng tắp quỳ một người, cũng không biết quỳ bao lâu.

Ta vụng trộm liếc vào trong điện, thật trái ngược với mặt trời ấm áp bên ngoài, cảm thấy vẫn là người quỳ trong sân dễ dàng thân cận hơn, vì vậy khép lại long bào trên người, đi hai bước, ngồi ở trên thềm đá, ngạc nhiên nói: “Yến Tướng quân, mới sáng sớm, ngươi quỳ gối trong này làm cái gì?”

Hôm nay ngày nghỉ, theo lý mà nói thì sẽ không có người đến quấy rầy Phượng Triêu Văn a. Yến Bình này làm quan bao nhiêu năm, càng ngày càng không có ánh mắt.

Đôi mắt Yến Bình lộ vẻ phức tạp, liếc nhìn long bào trên người ta. Ta thản nhiên cho hắn nhìn. Dù sao hoàng đế bệ hạ cho ta, cũng không phải ta ăn trộm.

Hắn ngừng lại một chút, lúc này mới nói: “Ta tới hướng bệ hạ thỉnh chỉ, cầu bệ hạ tứ hôn cho ta.”

Ta sờ sờ cái cằm, âm thầm thở dài, người này thật không muốn sống chăng, muốn tự tử cũng dễ dàng thôi.

Cho dù Phượng Triêu Văn không ưa thích Tần Ngọc Tranh, nhưng đó cũng là một trong số phi tử của hắn, sao có thể tùy tiện ban cho hạ thần?

Thế nhưng hôm nay ta và Yến Bình cũng không thân cận đến tình trạng có thể tận tình khuyên bảo hắn, chỉ có thể mang tâm tình xem náo nhiệt, vô cùng đồng tình nói: “Ta hiểu, ta hiểu. Nếu Ngọc phi nương nương không tiến cung, tất nhiên sớm đã cùng sát cánh bay với ngươi.”

Ánh mắt Yến Bình nhìn ta thật giống như ta là anh em thất lạc nhiều năm của hắn, nhiều loại tâm tình đau lòng thương tiếc từng cái hiện lên tại trên mặt.

Ta nghe hắn nói: “An Dật, ta hướng bệ hạ thỉnh chỉ, cầu hắn ban thưởng ta và nàng trăm năm hảo hợp.”

Ta cảm thấy đầu ta có chút đình trệ, giống như có mấy ngàn con ong tại bên tai vo ve, nhìn miệng Yến Bình hơi mở rồi hợp lại, lời hắn nói một cái ta cũng không rò, toàn bộ nghe rõ ràng, nhưng hợp cùng một chỗ cũng không hiểu rõ. Trong lòng giống như bị búa nện, không tính là đau nhức, chỉ là ê ê, thế nên cảm giác mình có điểm khống chế không nổi mà run rẩy.

Hắn nói: “An Dật, ta muốn cưới nàng, muốn cưới nàng làm vợ.”

Ta dùng sức vỗ vỗ đầu của ta, cảm thấy ta khẳng định chưa tỉnh ngủ, bằng không giữa ban ngày sao lại nằm mơ kinh hãi như vậy.

Giâc mộng này quá đáng sợ rồi, làm ta nghĩ đến bộ dạng cha ta hung ác cầm then gỗ trong tay chờ đợi. Ông rống ta: “Dám lôi kéo làm quen với người Yến gia, ông đây đánh chết ngươi nghịch tử này!” Cho nên về sau mỗi lần nghe đến họ Yến này, ta đều cảm thấy thịt trên người nhức nhối.

“Đây là mộng đây là mộng, ta muốn đi ngủ...” Ta xoay người đi trở về, nhưng vạt áo long bào lại bị Yến Bình níu lấy không tha.

Hắn nói tiếp: “Tiểu Dật, ngày đó tìm được nàng, ta thật sự rất cao hứng... Ta không quan tâm nàng là nam tử, chỉ muốn được ở bên cạnh... Nhưng về sau biết rõ là nữ tử... Trong nội tâm của ta chỉ có một ý nghĩ... Đó là hướng bệ hạ thỉnh cầu đặc xá ngươi, ta sẽ cưới nàng... Ta muốn cưới nàng...”

Ta cảm giác trong lòng có cái gì đóng băng dần dần bị đập vỡ vụn, người luôn chờ đợi quá lâu mới có thể sinh ra cảm giác mệt mỏi. Ta ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng không có, quá mức trống rỗng, ta ngay cả tri giác đều mất đi, như một cái xác không hồn.

Ta không muốn hồi tưởng quá khứ, quá khứ chỉ là một cái bóng mơ hồ, ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh mộng, đều khiến cho sau lưng ta ẩm ướt mồ hôi, cho nên ta dốc hết khả năng quên đi, ra sức đi về trước, không hề quay đầu nhìn quanh nữa. Ta muốn yên ổn sinh sống, làm theo mong đợi của cha ta đối với ta, bình an sống sót.

Ta cười cười, hơi xoay người, vỗ vỗ vai Yến Bình: “Yến Tướng quân, đa tạ nâng đỡ, mời ngài trở về đi!”

Hắn nói: “Tiểu Dật, việc quá khứ, nàng vẫn không chịu tha thứ ta sao? Ta biết rõ ta tổn thương nàng sâu đậm, chỉ cầu nàng có thể đáp ứng việc hôn nhân này, đến già ta vẫn sẽ thương ngươi yêu nàng, sẽ không làm tổn thương nàng.”

Ta đau đầu, xoa xoa thái dương, cảm thấy hồ đồ, trước kia Yến Bình cũng không phải là người không rõ ràng thế này.

“Yến Tướng quân, việc trước kia, ta đều đã quên, cũng không muốn nhớ lại. Chỉ trông mong ngươi cũng mau nhanh quên đi, về phần thành thân, ta không cho đấy là ý kiến hay.”

Người này, hắn cùng với ta, ta cùng với hắn, cái gì cũng không phải.

Đã không hận cũng không yêu.

Cha, người xem, hôm nay con đã có thể bình tâm tĩnh khí đứng ở trước mặt hắn, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng không nhảy lên mảy may.

Người có thể tha thứ lúc trước con gái ngỗ nghịch bất hiếu?

Thậm chí, ta còn có thể thân thiện giữ chặt tay của hắn, phân trần kỹ càng: “Yến Tướng quân, trước đó vài ngày cả nhà Cận Thượng Thư bị xử trảm ngươi cũng nhìn thấy a?”

Hắn nắm chặt tay ta, nhưng thần sắc trên mặt ngơ ngác: “Ta và nàng thành thân, có quan hệ gì với Cận Thượng Thư đâu?”

“Đương nhiên là có liên quan!”

Ta liếc khúc gỗ mục[46] trước mắt, âm thầm thở dài: “Một mình Cận Thượng Thư phạm tội, cả nhà hạ ngục bị chém.”

Thấy hắn vẫn không rõ, ta chỉ phải nói rõ chút ít: “Hôm nay ta không thân không thích với ai, dù cho ngày nào đó bị hoàng đế bệ hạ Đại Tề xách đi chém đầu, cũng chỉ là một mạng. Nếu như thành hôn, chồng, con, tương lai còn có đời cháu, liên luỵ người bên ngoài. Như vậy không tốt!”

“Ta không sợ!” Hắn đau đớn, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng: “Ra là nàng lo lắng liên lụy ta, ta biết rõ nàng chưa từng quên ta!”

Ta ngớ người.

Nhìn xem, hắn rút ra kết luận từ đâu vậy?

Kỳ thực ý của ta là: ta chỉ muốn làm con rùa đen ba ngàn ba vạn năm, sống thật dài thật lâu. Ngươi là hàng thần tay cầm binh quyền, còn có lòng riêng với cung phi, mức độ đáng chết so với ta là tướng bên thua bị tù trong nội cung còn nguy hiểm hơn nhiều, không đáp ứng việc hôn nhân này chỉ là sợ ngươi liên lụy ta mà thôi!

Đây chẳng qua là một cách nói khiêm tốn!

Vì cái gì hắn nghe không hiểu ý ở ngoài lời?

Tiểu Điền tại sau lưng ta liều mạng ho khan.

Ta tiện tay vỗ một cái trên đầu hắn, thái giám chết bầm này!

Hắn kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng giá lâm!”

Ta sợ hãi quay đầu lại, Phượng Triêu Văn âm trầm đứng cách ta năm bước, ánh mắt giống như đao, sắc nhọn vô cùng, đang chằm chằm nhìn tay ta.

Ta cúi đầu nhìn theo, ra là ta cùng với Yến Bình nói chuyện, tay nắm tay...

Ta cuống quít rút tay ra, lại bị Yến Bình giữ chặt, nhìn vẻ mặt lạnh đến đóng băng của Phượng Triêu Văn, trực giác thấy hắn không mấy yêu thích ta cùng Yến Bình thân mật như vậy.

Ngẫm lại cũng phải, Yến Bình thân là hàng thần, một chút cũng không có tự giác của hàng thần, trước cấu kết với Ngọc phi nương nương, làm cho trên đầu Phượng Triêu Văn đội mũ xanh thật lớn, giờ đây lại dây dưa với ta ngay trong nội cung, rõ ràng là quá chán sống rồi, tìm lý do cho Phượng Triêu Văn chém đầu.

Hắn không muốn sống, ta còn chưa muốn chết.

Ta dùng sức rút tay ra khỏi tay Yến Bình, nịnh nọt tiến lên vấn an: “Bệ hạ sao ngài ra đây?” Thái độ so với Điền Bỉnh Thanh cũng không kém nhiều lắm.

Phượng Triêu Văn không nói một lời, nắm chặt bàn tay ta vừa bị Yến Bình nắm, đi nhanh hướng đại điện.

Điền Bỉnh Thanh theo sát ở phía sau, ném tới ta đang ra sức quay đầu nhìn lại, ánh mắt “Tự cầu nhiều phúc”, phất phất áo choàng, tại cửa đại điện dừng bước lại, đứng ở đó làm thần giữ cửa.

Thái giám chết bầm này!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...