Ở trong phòng mình, nó không hiểu sao mình lại như vậy. Chỉ đi chợ thôi mà nó lại lục tung cái đống quần áo vất vả lắm mới xếp xong lúc sáng ra. Hết lấy bộ nọ, xem bộ kia cuối cùng thì nó cũng chọn cho mình được một bộ trang phục hợp nhất, đó chính là chiếc váy xanh bạc hà đơn giản, giày thể thao và tóc búi gọn. Nó vui vẻ ra khỏi phòng đã thấy Long ở đấy. Anh mặc rất đơn giản nhưng vẫn đẹp ngời ngời.
- Anh đưa em đi chợ
- Vâng – nó rất ư là lễ phép
Rồi hai người song hành với nhau đi xuống dưới cầu thang. Anh hơn nó hẳn một cái đầu nên nó rất tự ti, toàn đi chậm hơn anh một bước để mình cao hơn một tí
Còn anh thấy nó cứ chần chừ bước theo từng bước của mình tưởng nó còn ngại, chưa quen bèn nói:
- Em lên đi cùng hàng với anh này, anh không có ăn thịt em đâu mà sợ. – anh nói kèm theo nụ cười rất đẹp
Nó nghe thấy vậy thì giật mình, mắt mở tròn to rồi cũng lít nhít nói: “Dạ”, rồi nhanh chân bước bằng anh mà lòng thầm nghĩ: “ Khổ thế không biết!!!”
Chẳng mấy chốc hai người xuống dưới tầng. Đến phòng khách, hai chiến sĩ vừa rồi còn đang chinh chiến quyết liệt thì nay đã mỗi người một nơi mà thở hổn hển bỏ lại bãi chiến trường kinh khủng khiếp. Gối đệm lung tung, bánh kẹo trên bàn rồi lả tả, mọi thứ đều rối tung hết cả lên, nói chung là rất thảm họa cho một căn phòng sang trọng
Nó lắc đầu ngán ngẩm:
- Mình với anh Long đi chợ mua đồ về nấu, đến khi mình về mà cậu không dọn xong đống này thì chết với mình.
- Biết rồi – Nhi mệt mỏi trả lời
Nói rồi nó đi ra ngoài cổng, Long nhà mình lặng lẽ ra gara lấy xe, rồi chở nó đến cái siêu thị gần nhất
Trên xe, Long không nói câu nào làm nó thấy khó chịu thế nào ấy. Một không khí ngại ngùng bao trùm lên chiếc xe sang trọng. Một lúc lâu sau nó mới quyết định lên tiếng:
- Em muốn hỏi anh tại sao lại chọn em là học trò của anh?
- Em có tố chất, diễn rất tốt, vậy thôi
- Ò
- À, phải rồi, em hôm nay định nấu cho bọn anh ăn cái gì đây – thấy bầu không khí lại trở lại ban đầu, Long nhà mình cũng mở miệng nói chuyện
- Em cũng chưa nghĩ ra
- Vậy nấu những món truyền thống nhé, đơn giản thôi, anh muốn thế
- Dạ, được thôi – nó vui vẻ nói lại
Không khí giữa hai người này từng bước có chút cải thiện. Nó thì hỏi anh mọi thứ xung quanh cuộc sống của anh, chia sẻ với anh ước mơ, hoài bão của mình. Long cũng vui vẻ trả lời, cho Hân những kiến thức cơ bản đầu tiên về nghề diễn. Trong không khí vui vẻ, họ nhanh chóng dừng trước cổng một siêu thị lớn.
- Em đứng ở đây đợi anh đi đậu xe
- Vâng – nó vui vẻ đáp lại
Sau một hồi nói chuyện trong xe, nó cũng đã không còn ngại trước mặt anh nữa, cũng trở lại với con người vui vẻ của mình.
Một lúc sau, Long quay trở lại, cả hai cùng tiến vào siêu thị. Vừa bước vào cửa đã có rất nhiều ánh mắt hướng về phía anh và nó. Anh bảo nó cứ đi đi, đừng để ý đến những ánh mắt ấy. Nó cũng gật đầu làm theo
Trong siêu thị, anh đẩy xe đẩy đằng sau nó, còn nó thì tự nhiên đi hết dãy nọ đến dãy kia, hàng nọ đến hàng kia. Nó chọn bao nhiêu là thứ, nhặt cái này lên xem rồi lại lấy cái khác xem, mãi nó mới chọn được cái vừa ý.Nó mãi đi, nhìn thấy cái gì tốt là chạy ngay ra chỗ ấy mà không chịu để ý đường đi, đâm sầm vào một cô bé tầm 6 tuổi. Cô bé ấy xinh xắn, dễ thương lắm, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng dễ thương
Bị đâm, cả hai lăn đùng ra sàn. Chắc tại nó lớn hơn nên ko bị đau đớn gì còn cô bé thì khóc ầm lên. Nó vội vàng đỡ cô bé đứng dậy, phủi lại bộ váy cho cô bé, lau nước mắt cho cô. Miệng nó rối rít hỏi thăm, rối rít xin lỗi
- Chị xin lỗi, em có sao không, đừng khóc nữa, đau ở đâu, chị xin lỗi… - nó luống cuống nói
Còn đang không biết làm thế nào thì đằng sau vang lên giọng nói của Long:
- Có chuyện gì thế?
Nó đang quay lưng lại với anh nên anh không nhìn thấy gì. Vội vàng quay lại, chưa kịp nói gì thì Long đã đẩy nó ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt cô bé đó. Lo lắng nhìn cô bé đó khóc mà nói
- Thư, em làm sao, sao mà khóc, đau ở chỗ nào?
Anh vừa hỏi vừa đưa tay cô bé lên xem hết bên này lại đến tay kia. Cô nhóc thì vừa nghe thấy giọng nói ấy liền ngưng khóc lớn, ngẩng khuôn mặt lấm lem nước mắt lên nhìn anh, cái miệng xinh xắn khẽ rung:
- Anh hai
Đúng lúc ý thì một đàn bà phúc hậu đi tới, thấy thế liền đứng lại, chỉ mở miệng chào hỏi:
- Cậu chủ
Anh ngẩng đầu lên và gật đầu đáp lại bà
****************************************
* TẠI NHÀ*
Long và cô bé tên Thư vào trước, sau đó là nó và người phụ nữa gọi anh là cậu chủ kia, cuối cùng là bác tài xế đem số thức ăn mới đi siêu thị vào. Nó đi sau và không ngừng nghĩ về chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
“Cô bé đó gọi anh ấy là anh hai, tức hai người ấy là anh em ruột sao? Nhưng dù gì cũng làm fan của anh ấy được gần 2 năm rồi sao mình lại không biết anh ấy có em gái nhỉ? Chắc chỉ là anh em họ. Nhưng hai người thật sự trông rất giống nhau, đúng, rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, rất đẹp”
Nó cứ mải nghĩ mà không biết rằng mình đã đi vào phòng khách từ khi nào. Mãi cho đến khi Nhi huých nhẹ vào tay nó nó mới chợt tỉnh. Trên ghế sopha, cô bé Thư đang ngồi trên đùi Long còn anh thì đang vuốt tóc cô em gái. Ánh mắt của anh thật sự rất ấm áp, tràn đầy yêu thương, nhung nhớ.
Bên cạnh anh là Phong, cậu cũng đang nhìn cô bé ấy. Còn những người còn lại đều đang đứng.
Long vừa xoa đầu em gái vừa nói:
- Rốt cuộc vừa nãy sao lại khóc
- Tại Thư đau – cô bé mở miệng, giọng nói rất dễ thương
- Sao lại đau, anh Long, có chuyện gì vậy? – Phong bên cạnh tò mò hỏi
Thật ra lúc thấy Thư về nhà mặt lấm lem nước mát cậu đã tò mò rồi nhưng giờ mới có thể hỏi
Thư còn chưa kịp mở miệng nói thì nó đã nói xen vào
- Là tại em, tại em không chịu nhìn đường nên mới va vào em ấy, em xin lỗi
Nó cúi gầm mặt xuống, tất cả ánh mắt đều dồn vào nó. Cô bé Minh Thư hết nhìn nó lại nhìn đến anh hai mình, thấy mọi người im lặng, cô bé liền nói:
- Hai, hai đừng trách chị xinh đẹp ấy nhá, chị ý cũng không cố ý làm bé Thư đau đâu, nha hai
Thư vừa nói vừa lắc lắc cánh tay hai mình. Long nhìn cô em gái lâu, rất lâu rồi mới gặp lại đang nũng nịu xin cho người khác mà anh bật cười. Véo yêu đôi má dễ thương em gái mình, anh nhẹ nhàng nói:
- Em đó, anh đâu có nói là trách chị xinh đẹp của em đâu
Thư nghe vậy thì cười tươi
- Cảm ơn hai
Còn nó thì cũng nhẹ cả người. Còn đang đứng trân trân tại chỗ thì nó có cảm giác ai đó chạm vào tay mình. Nó nhìn xuống thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Thư đang ngước lên đối mặt với mình.
- Em tên là Hoàng Minh Thư, năm nay em sáu tuổi, em là em gái của anh Long, rất vui được quen chị xinh đẹp
Cô bé lém lỉnh đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt nó. Lúc đầu nó có hơi giật mình rồi sau đó liền nở nụ cười xinh xắn. Hạ chiều cao của mình xuống, nó đưa đôi tay ra bắt vào tay Thư, dịu dàng nói:
- Chị là Trương Ngọc Gia Hân,là học trò của anh hai em, rất vui khi được em dễ thương
- Hì hì, em cũng muốn quen với chị xinh đẹp này nữa – Thư nói và quay mặt về phía Nhi
- Chị là Nhi, chào em
- Dạ
Rồi Thư lôi nó và Nhi ra ghế ngồi với mình, ba chị em nói chuyện cười đùa vui vẻ
- Cậu chủ, tôi xin phép đưa cô chủ về ạ
Bà Hà vẫn rất kính lễ với anh
- Bà, con muốn ở đây với hai, con không muốn về đâu
- Bà cứ ở đây ăn cơm với chúng cháu một bữa, tối rồi hãy về. Dù gì lâu rồi cháu cũng không được ăn cơm bà nấu
Bà trầm ngâm một lúc, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn vào bà, chờ đợi cái gật đầu của bà. Bỗng điện thoại rung lên, bà nhìn xuống chiếc điện thoại vừa được lấy ra khỏi túi.” Là số của ông chủ, phải nói thế nào đây” Bà cứ đứng đây suy nghĩ không để ý là điện thoại vẫn đang rung, Long nói
- Bà đi nghe điện đi rồi trả lời cháu sau cũng được
Nghe thế bà liền đi ra ngoài, bắt máy
- Dạ chào ông chủ
- ……
- Dạ tôi vừa gặp cậu chủ, hiện tôi đang ở đây với cậu chủ và cả cô cậu chủ
- …….
- Dạ có nhưng mà ….
- ……
- Dạ, tôi biết rồi, tạm biệt ông
Nói rồi bà đi vào nhà, chưa kịp mở miệng thì Thư đã nhanh nhảu
- Bà cho con ở đây với hai chứ bà?
- ừm – bà trả lời kèm theo nụ cười hiền hậu.
- Yeahhhhh, được ăn cơm với hai rồi.
Cô bé nhảy lên vui sướng, chạy thẳng đến chỗ hai mình
- Để tôi vào bếp nấu cơm cho mọi người
Nói rồi bà đi vào phòng bếp
- Để con vào giúp bà – nó liền vội vàng nói theo, rồi cũng chạy theo bà vào bếp
- Ế, đợi tui với bà – Nhi nhà mình cũng chạy vào theo
***************
*Trong bếp*
Bà Hà đang nấu nồi canh chua to đùng, có thì đang rán sườn còn bạn Nhi thì đang bị đẩy ra xa khỏi khu vực bàn bếp vì… đụng vào cái gì hỏng cái ấy. Cô đang phải ngồi rất xa hai người đầu bếp để nhặt rau- một việc theo lời nó nói là việc duy nhất cô bạn thân này làm được.
- Cháu là Hân hả? – bà Hà bỗng dưng hỏi nó
- Dạ - nó trả lời
- Chắc cháu là một người mà cậu chủ quan tâm- bà nói tiếp
Hai người nói chuyện rất nhỏ, đã thế còn bị tiếng cười cười nói nói vui vẻ của 2 người đàn ông và 1 người con gái bên ngoài át nên Nhi nhà mình hoàn toàn không nghe thấy gì cả mặc dù ở cách hai người có chưa đến 1 mét.
Nó nghe thấy bà nói thế liền giật mình
- Dạ? Không phải đâu
- Chắc cháu không biết, cậu chủ và bố cậu ấy có hiểu lầm lớn, rất lớn ,từ khi mẹ cậu ấy mất khiến hai người luôn có không khí không lành gì. Cô chủ, chính là Thư ấy, là người mà cậu chủ dồn hết tình thương vào, bất kì ai cũng không được làm cô bé khóc, dù ai làm cô chủ khóc đi nữa thì không cần biết lí do, cậu chủ sẽ làm người đó phải hối hận, kể cả tôi hay là chính bố cậu ấy. Nhưng vừa nãy, cậu chủ lại chả làm gì cháu cả, chắc chắn cậu chủ cũng rất quan tâm cháu, giống như cậu ấy quan tâm Thư vậy
- Dạ. Chắc tại cháu là học trò của anh ấy bà ạ - nó trầm ngâm nghe bà Hà nói, rồi nhỏ nhẹ trả lời
- Tôi cũng không biết nhưng mà…. Tôi mong cháu có thể quan tâm cậu chủ giùm tôi, mong cháu khuyên cậu chủ hãy sớm trở về thăm ông chủ, ông ấy rất muốn cậu ấy trở về.- bà hiền lành nở nụ cười, hướng ánh mắt mong mỏi nhìn nó và nó cũng nhìn lại bà.
Mặc dù nó không biết hai người có mâu thuẫn gì, hiểu lầm gì, cũng không biết mình thật sự có thể làm được gì không nhưng, ánh mắt đó của bà, tiếng cười nói vang dội của anh cũng như của Thư vang ra từ phòng khách đã thôi thúc nó đồng ý.
Nhận được cái gật đầu của nó, nụ cười của bà Hà càng sâu hơn, nó hiểu rằng, bà thương anh ấy rất nhiều và mình sẽ cố gắng hết sức để làm được những gì bà nhờ.
Rồi nó chợt nhớ ra con bạn thân sau lưng liền quay lưng lại. Nó chỉ cười khi con bạn đã không bóng dáng cô đâu mà chỉ thấy cái rổ đầy rau đã nhặt xong. Nó đi đến cần rổ rau lại, tình cờ nhìn ra phòng khách thấy anh đang vui đùa với Thư, nó thấy anh thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Quyết tâm của nó càng vì thế mà được nâng cao hơn.
Quay lại vào bếp và tiếp tục nấu nướng với bà, nó thấy mình vui hơn bao giờ hết, lí do vì sao thì nó cũng không có câu trả lời
Một lúc sau, nó vui vẻ đi ra phòng khách mời mọi người vào phòng bếp ăn cơm
Trên bàn ăn, vô vàn món ngon được bày ra, Long ngồi xuống vị trí thân thuộc của mình, cô bé Thư nhí nhảnh ngồi cạnh hai của mình tiện tay lôi nó ngồi luôn sang ghế bên cạnh mình. Phong thì ngồi đối mặt với Long tay cũng lôi Nhi và ghế cạnh mình, còn bà Hà thì đứng ở xa xa. Thấy vậy nó nói:
- Bà ngồi xuống đây ăn với bọn con
Bà vẫn im lặng trầm ngâm thì Long bỗng lên tiếng
- Bà ngồi xuống đó đi.
Nghe vậy bà nhẹ nhàng gật đầu rồi đi đến chiếc ghế trống bên cạnh Nhi. Bà vừa ngồi xuống, Thư nhà ta liền sốt sắng, tay cầm đôi đũa vui vẻ
- Hôm nay nhiều món quá, hai ơi, em muốn ăn cái này – cô bé chỉ vào món sườn xào chua ngọt mà nó làm, nhìn đẹp mắt cực, nó còn được trang trí bằng hoa ớt nữa nhé
- Ừm để hai gắp cho Thư nhé!
Anh vui vẻ gắp cho em gái. Thư nhanh chóng ăn miếng sườn to đùng, vừa cắn được một miếng liền hét lên
- AAAAAA
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm Thư bằng ánh mắt biết nói “Sao thế?”
- Ngon quá đi, cái đĩa này là của em, không cho aI ăn hết, lần sau bà làm cho con món này nhá- Thư vào nói vừa vươn tay kéo cái đĩa sườn lại gần mình cười khì khì
Mọi người đều thở phào, tưởng mãi có chuyện gì.
- Món này là Hân làm đó, con bé khéo lắm. – bà Hà bỗng lên tiếng khen ngợi nó làm nó sướng phồng cả mũi
- Á, món này là do chị xinh đẹp làm à, thế từ giờ chị về nhà Thư nấu cho Thư ăn nhé – Thư vui vẻ quay mặt sang bên nó, mắt phải nói là long lanh như có kim cương bên trong ấy
Nó cũng vui vẻ xoa đầu Thư
- Ừm, chị sẽ nấu cho Thư ăn nhưng vào nhà Thư làm sao được, ba Thư không cho đâu? – nó hỏi khó cô bé
- Là bạn thân của Thư, thế là ba Thư cho vào rồi
- Là bạn thân của Thư à, thế là từ nay chị được vào nhà Thư chơi rồi ha
- Dạ
Thế là bữa tối diễn ra vui vẻ, chị Vy cũng không hiểu sao về nhà rất sớm nên cũng kịp vui vẻ với mọi người
Một buổi tối kết thúc trong tiếng cười, tiếng nói và tiếng lòng riêng của mỗi người. Một buổi tối vui vẻ, hạnh phúc và có lẽ sẽ chả có ai quên được bữa tối đầy niềm vui này
Không Phải Fan!! Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi
Chương 14
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp