Không Nhớ, Không Quên

Chương 115: Chương 64.2


Chương trước Chương tiếp

Tuy những lời ba nói rất thâm sâu, Diệu Linh nghe không hiểu lắm, nhưng thấy ba tức giận, thằng bé biết có lẽ mình thực sự đã phạm lỗi. Ba có tức giận không, có không cần nó nữa không? Diệu Linh rất thích có ba bên cạnh! Vì để ba không giận, nó nghe lời cúi đầu xin lỗi Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn, xin lỗi."

Đường tiên sinh đưa tay cầm Njnja rùa nhỏ trên bàn của cô giáo, đặt vào tay Diệu Linh, Diệu Linh nhận lấy, đưa cho Tiểu Bàn, "Cho cậu mượn Ninja rùa của tớ chơi nè."

Nói xin lỗi xong, Diệu Linh đã biết mình sai ở đâu, rồi chủ động xin lỗi ba, "Ba, nhà trẻ không cho mang đồ chơi, là con lén mang Ninja rùa theo, con xin lỗi..."

"Con nít cãi nhau..." Ba của Tiểu Bàn ngượng ngùng gãi đầu, còn tưởng vị Đường tiên sinh này sẽ gây sự, không ngờ anh lại muốn xin lỗi, "Nói xin lỗi hay không cũng không sao..."

"Xin lỗi là việc Diệu Linh phải làm, các người có tha thứ hay cảm thấy cần thiết không, là ở các người." Đường Diệc Thiên thu sự nghiêm túc khiến người ta sợ hãi vừa rồi vào, mặt mày giãn ra, giọng nói cũng thoải mái hơn.

Cuối cùng lòng của cô giáo và hiệu trưởng mới thả lỏng xuống, dĩ nhiên Đường Diệc Thiên hiểu tâm trạng của các cô giáo, cũng biết lúc bắt đầu các cô giáo đã hết sức thiên vị, anh phất tay, kêu Diệu Linh và Tiểu Bàn ra ngoài chơi trước.

"Tôi biết các người sợ tôi, cũng sợ tôi sẽ tức giận vì chuyện của Diệu Linh, nhưng ở nhà trẻ Cây Bao, Diệu Linh là một học sinh, tôi cũng chỉ là một phụ huynh. Lý do tôi không muốn chuyển trường cho thằng bé là vì tôi cảm thấy bầu không khí ở nhà trẻ Cây Bao rất tốt, tôi hy vọng con của tôi có thể mạnh khỏe phát triển ở đây." Đường Diệc Thiên nói, chuyện hôm nay là lần đầu tiên, anh cảm thấy cần phải nói rõ, để tránh sau này lại xuất hiện vấn đề như vậy, "Diệu Linh còn có Tiểu Bàn nữa, bây giờ vẫn đều là những đứa trẻ ngây thơ không biết gì, mà giáo dục đúng sai cho bọn nhỏ là trách nhiệm của cô giáo, tôi hy vọng thằng bé nghe lời thì cô giáo khen ngợi, thằng bé phạm lỗi thì cô giáo hãy nghiêm túc phê bình và chỉ dạy, nói cho thằng bé biết cái gì đúng, cái gì sai."

"Gia đình thế nào, ba mẹ thế nào, đều không liên quan đến hành động đúng sai cũng thằng bé." Đường Diệc Thiên đứng lên, thân hình cao lớn và cân đối, "Đợi sau này bọn chúng ra ngoài xã hội, có thể vì năng lực của mình mà thu hoạch được cái gọi là ưu thế và đãi ngộ, nhưng trước mắt, bọn chúng vẫn chưa cống hiến gì cho xã hội, bọn chúng không có tư cách hưởng thụ tất cả những gì ba mẹ đạt được, càng không có tư cách hưởng đặc quyền vì ba mẹ, đạo đức không cân xứng, chắn chắn có tai ương."

* * *

Ngồi vào xe ba, cài xong dây an toàn của ghế trẻ em, Diệu Linh thấy mặt ba không cười, có chút căng thẳng hỏi, "Ba, ba giận sao?"

Đường Diệc Thiên không đổi lại khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, tuy Diệu Linh đã nhận sai, nhưng con nít phạm lỗi phải cho nó biết, cho dù đã nói xin lỗi cũng nhất định phải trừng phạt, không phải nói xin lỗi rồi là xong.

"Ba, con phải làm thế nào ba mới không giận nữa ạ?" Diệu Linh nói xong, lại hỏi, "Mẹ biết chuyện này, cũng tức giận phải không?"

"Con đã biết mình sai, hơn nữa đã xin lỗi, ba không giận. Nhưng mà ba hy vọng sau này, con làm sai chuyện gì, phải tự mình chủ động đi xin lỗi, chứ không phải ba kêu con mới đi, hiểu không?" Đường Diệc Thiên không yên tâm, kiểm tra lại dây an toàn lần nữa, mới khỏi động xe.

"Dạ." Diệu Linh gật đầu, "Vậy ba, ba có thể đừng nói với mẹ được không?"

"Sợ mẹ la à?" Đường Diệc Thiên cười, "Ba sẽ nói với mẹ con đã nhận lỗi, mẹ sẽ không la đâu."

"Không, con sợ mẹ buồn." Diệu Linh cúi đầu, "Mẹ nói, mẹ chỉ có một mình Diệu Linh, sau này Diệu Linh lớn lên phải bảo vệ mẹ, mẹ mà biết con không ngoan, thì sẽ buồn."

Đường Diệc Thiên sững sờ, hiểu những lời này nhất định là Hàn Niệm đã nói với con lúc ở nước ngoài, không ngờ Diệu Linh còn nhớ rõ như vậy, hơn nữa có lẽ với thằng bé, dù bây giờ có ba, thằng bé cũng không rõ rốt cuộc ba tồn tại để làm gì, có thể thằng bé cảm thấy ba giống như một người chăm sóc thằng bé và mẹ.

"Diệu Linh." Đường Diệc Thiên nhẹ giọng nói, "Chăm sóc và bảo vệ mẹ, bây giờ sẽ do ba làm, đây là trách nhiệm của ba, đồng thời ba cũng phải chăm sóc và bảo vệ con. Chờ tới khi con trưởng thành, ba mẹ già đi, mới cần con chăm sóc ba mẹ."

"Ba bảo vệ con sao?" Diệu Linh nhìn anh một cách khó hiểu, thằng bé chỉ nhớ ba dẫn nó đi ăn gà chiên, giúp nó lấy hạng nhất ở nhà trẻ, còn bảo vệ nó...Có sao?

"Chẳng hạn như vừa rồi ba đã bảo vệ Diệu Linh đó." Đường tiên sinh nói, "Bảo vệ Diệu Linh thành đứa bé ngoan, sẽ không trở thành đứa bé hư. Bảo vệ một người có rất nhiều cách, nếu ba bảo vệ con là phải bắt nạt người khác, vậy không phải bảo vệ."

"À!" Dường như Diệu Linh đã hiểu ra điều gì đó, "Cho nên buổi sáng ba gọi con rời giường, là bảo vệ Diệu Linh không làm con heo nhỏ lười biếng phải không ạ?"

"Ừ, đúng vậy." Anh đã nói con anh rất thông minh mà.

"Cho nên ba kêu mẹ đi làm, là bảo vệ mẹ không làm con heo lười ngạo mạng phải không?" Diệu Linh hỏi tiếp.

"À...Cũng xem như là vậy." Đường tiên sinh gật đầu.

"Cho nên ba gọi chú Hạ là thụ, cũng là bảo vệ chú Hạ không làm công phải không?"

"Hả...Diệu Linh, người ba phải bảo vệ, không bao gồm chú Hạ!"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...