Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 20: Tình cảm được xác định vào đêm nay


Chương trước Chương tiếp

Lần đầu tiên trong đời, Tả Dữu cảm thấy không có anh hai giống như chiếc xe bị tuột mất xích.

Bấm điện thoại gọi cho anh lần thứ N, nhưng lần nào cũng là nghìn bài một điệu "Số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau." Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào làm Tả Dữu muốn trực tiếp quẳng điện thoại đi.

Cô y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt bưng khay đựng thuốc tiêm đi qua hành lang, còn ngoái đầu nhìn Tả Dữu mấy lần,Tả tiểu thư nhất thời lúng túng, tay giơ giữa không cũng run run.

"Lệ Minh Thần, anh muốn làm việc thì cứ làm việc đi, lúc quan trọng mà ngay cả bóng người cũng không thấy đâu….” Tả Dữu dậm chân một cái, quay đầu đi về phía phòng bệnh.

Lần này Ôn Lĩnh bị thương không nặng nhưng cũng không nhẹ. Cha con liền tâm, sau khi Tả Dữu gọi điện thoại, anh đắn đo suy nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đang yên đang lành tự dưng lại gọi điện thoại hỏi Noãn Noãn làm chi.

Càng nghĩ càng không yên lòng, Ôn Lĩnh tìm hàng xóm tới giúp trông cửa hàng, còn mình thì trượt xe lăn đi ra ngoài cổng tiểu khu chờ bọn họ, nhưng còn chưa “đi” xa được 100m thì bị một chiếc xe điện bất ngờ xông ra từ ngã ba, cả người lẫn xe đều bị đụng ngã lăn ra.

Lực sát thương của xe điện không lớn, nhưng hỏng ở chỗ là đụng trúng vết thương cũ trên đùi Ôn Lĩnh, nghe ý của bác sĩ thì xương gãy ngày xưa bị rạn nứt, cần phải giải phẫu....

Tả Dữu gọi cuộc điện thoại đó nên đã gây ra tai họa, trước khi vào cửa, cô hít sâu một hơi rồi mới đi vào.

Cô vốn định đợi sau khi Ôn Lĩnh được thu xếp ổn thỏa thì mình sẽ nói lời xin lỗi với người ta, nhưng vừa mới vào cửa, Tả Dữu liền nhìn thấy Ôn Lĩnh đang nhổm dậy kéo xe lăn.

"Ôn Lĩnh, anh làm gì thế, người đã bị thương rồi mà sao còn cử động linh tinh, nằm xuống đi, anh muốn làm gì thì cứ để tôi làm thay anh!" Tả Dữu hai mươi bốn tuổi lần đầu gặp chuyện như thế nên tỏ ra có trách nhiệm hiếm thấy, cô bước nhanh qua, trực tiếp ấn Ôn Lĩnh ngồi lại trên giường "Anh muốn uống nước? Hay là đói bụng? Anh cứ nói, tôi đi làm thay anh!"

Vẻ mặt của Tả Dữu nghiêm túc lại lo lắng làm Ôn Lĩnh không thường biểu lộ tình cảm cũng phải cười, "Tôi muốn đi tiểu tiện, cô làm sao thay?"

"Tiểu tiện?" Sau khi tốn nửa giây để hiểu rõ hàm ý của tiểu tiện, trên mặt Tả Dữu không hề ngượng ngùng, mà tay phải đột nhiên búng một cái, "Vậy cũng không cần xuống đất!" Vừa nói xong, cô vừa khom lưng cúi đầu tìm dưới giướng, "Không phải có này sao!" Tả Dữu dơ cái bô lên trước mặt Ôn Lĩnh y hệt như Colombo phát hiện ra đại lục mới.

Sao Ôn Lĩnh có thể không biết sự tồn tại của thứ đó, chỉ là từ khi bắt đầu mất đi hai chân, thì anh cũng bài xích đồ có thể giải quyết vấn đề trên giường.

Trong mắt Tả Dữu tràn đầy mong đợi, Ôn Lĩnh đột nhiên không nói ra được lời để cự tuyệt, "Tốt.... Thôi." Anh nhận lấy đồ, nhìn Tả Dữu, "Nhưng cô định ở chỗ này...."

Thưởng thức sao?

Từ trong ánh mắt mang theo ý cười của Ôn Lĩnh, Tả Dữu đã đọc được ba chữ không nói ra khỏi miệng của anh. Mặt tức thì đỏ lên.

"Ồ ồ ồ, anh…. cứ từ từ, tôi đi ra ngoài canh chừng cho anh!" Tả tiểu thư chạy nhanh hơn bao giờ hết.

Ôn Hân nộp tiền viện phí xong, lại đến phòng làm việc của bác sĩ để hỏi về tình hình tổng thể của anh trai, đợi tới khi quay lại phòng bệnh thì Tả Dữu “canh chừng” đã “canh” tới mức đỏ cả mặt rồi.

"Dữu Tử, làm gì mà đứng ngốc ra thế? Không thoải mái à? Sao mặt đỏ hết cả lên thế kia?" Ôn Hân đem phim chụp X-Quang và mấy bản báo cáo kiểm tra của anh trai cầm hết sang một tay, tay còn lại sờ thử nhiệt độ trên mặt Tả Dữu, "Nóng quá, hay là sốt lên rồi."

Ôn Hân nhức đầu, anh trai bị thương, sao mà cả Tả Dữu nhà cô cũng bị bệnh.

"Không sao đâu chị dâu, trưa em ăn một ký vải nên hơi nóng, ở đây hóng mát một lát là được.” Tả Dữu lấy tay quạt quạt hai cái, thuận tay đẩy Ôn Hân vào trông phòng. Đánh chết cô cũng không thể thừa nhận lúc nãy mình dán lỗ tai để nghe “tiếng nước chảy” trong phòng.

Đứng đó để cái nóng tản đi hoàn toàn, Tả Dữu lại đến siêu thị nhỏ dưới lầu mua chút đồ dùng, lúc này mới lên lầu.

Cô đi ra ngoài trong lúc lúng túng, khi đi lên dường như cũng không phải lúc thích hợp. Cửa mở ra một khe hở, lời của Ôn Lĩnh và Ôn Hân chui hết vào tai cô.

Cảm xúc của Ôn Lĩnh không giống như bình thường, Tả Dữu đứng ở ngoài, tay để trên nắm đấm cửa.

"Hôm nay Noãn Noãn bị ai đưa đi à?"

"Không có đâu anh, anh, bác sĩ nói...."

"Hân Hân, nói thật đi." Âm thanh Ôn Lĩnh không hề giận nhưng vẫn thể hiện ra sự uy nghiêm, tay Tả Dữu run lên, suýt nữa đẩy cửa ra, thật may là cô kịp thời ngưng lại. Tả Dữu vuốt vuốt trái tim nhỏ đang nhảy loạn, vừa khẩn trương vừa hiếu kỳ áp tai về phía trước.

Câu hỏi của anh Ôn hình như chị dâu không muốn trả lời, bởi vì rất lâu sau đó cô vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong.

"Là chị dâu của em ...." Giọng của Ôn Lĩnh như một hồ nước phẳng lặng, nhưng trong nháy mắt lại làm rối loạn lòng người.

Trước khi tới bệnh viện, Ôn Hân giao Ôn Noãn cho Lưu Đông, muốn cậu ta mang Noãn Noãn tới nhà Quý Mai ở mấy ngày. Kể từ sau khi Quý Mai xuất viện, Lưu Đông liền không muốn cô ấy đi làm, Quý Mai đang ở nhà rảnh rỗi nên khi nhận được điện thoại của Ôn Hân thì vui vẻ nhận lời.

Noãn Noãn không có ở đây, Ôn Hân không cần phải mờ mịt như lúc nói chuyện ở DQ nữa.

Sau khi trầm mặc, Tả Dữu nghe thấy Ôn Hân nói đoạn dưới đây chậm rãi mà nặng nề:

"Từ ngày cô ta rời khỏi nhà họ Ôn trở đi, Chu Giai Di đã không còn là chị dâu của em, giống như năm đó ba không chịu nổi việc đổ lỗi điều trị của Đồng Lệ, sau đó bệnh tim đột phát rồi qua đời, giữa em và Ngụy Dược cũng chấm dứt hoàn toàn."

Tả Dữu không biết Đồng Lệ là ai, nhưng có hai chuyện cô nghe và hiểu được: dẫn Noãn Noãn đi là mẹ của cô bé…. vợ trước của Ôn Lĩnh; mà trước kia chị dâu và Ngụy Dược là một đôi tình nhân.

"Cô ta cũng đã không cần các người rồi, tại sao anh vẫn còn nghĩ đến cô ta chứ?" Câu “chị dâu em” cho thấy Ôn Lĩnh vẫn rất lưu tình với Chu Giai Di, điều này khiến Thủy Quả tiểu thư tức giận.

Cô y tá vừa nãy bưng cái khay đến các phòng bệnh để tiêm lại lướt qua Tả Dữu lần nữa, lần này Tả tiểu thư không quẳng điện thoại, mà đổi thành quẳng ánh mắt xem thường.

Cô có cần phải thông báo với chủ nhiệm về tình trạng tinh thần của người nhà bệnh nhân này không? Cô y tá nhanh chóng rời đi, trong đầu lởn vởn cái ý nghĩ này.

*********

Gần đây công việc Ôn Hân phải gánh vác rất nặng nề, bước đầu hợp tác giữa Vạn Bác và Hằng Vũ rất dễ dàng, bởi vì chỗ của tên Tả ngựa đực dễ nên tất cả đều thuận lợi.

Tả Tuấn có chủ ý gì, Ôn Hân đoán lơ mơ, nhưng cô không cho rằng mình có sức hấp dẫn lớn như thế, có thể khiến Tả Tuấn nổi tiếng của thành phố C dừng chân lại. Loại truyện cổ tích lãng tử quay đầu này, không thích hợp giảng cho Ôn Hân một người từng trải và đã ở độ tuổi này.

Cho nên khi nghe nói Tả Tuấn từ đầu đến cuối chưa từng theo vụ nào lại xuất hiện liên tục ở công ty Vạn Bác bốn ngày, làm Ôn Hân vội tan ca để đến bệnh viện cũng không nhịn được phải dừng bước, cô đứng ở trên cầu thang nhìn Tả Tuấn ở phía dưới.

Tả Tuấn không hổ là thiếu gia ngựa đực đứng thứ nhất ở thành phố C, không thể phủ nhận, anh ta thật sự có tư chất thu hút phụ nữ, mặc dù cách xa nhau năm bậc thang, nhưng Ôn Hân vẫn có thể ngửi được hoóc-môn nam tính tản ra từ trong cổ áo của anh ta.

Một thực tập sinh của bộ phận kế toán ôm chồng sách vội vàng đi từ trên lầu xuống, khi đi qua Tả Tuấn thì bước chân của cô gái kia cũng thả chậm lại làm Ôn Hân có đủ thời gian nhìn rõ hàng có tên tác giả cỡ bằng con kiến dưới tựa đề của cuốn sách.

Tay cô đặt trên vai túi xách, ho nhẹ một tiếng, thực tập sinh mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, xoay người gật đầu tạm biệt với Ôn Hân, lúc rời đi, vẫn không quên quay đầu lưu luyến nhìn Tả Tuấn.

"Tuấn thiếu gia còn thường xuyên tới Vạn Bác như vậy nữa, e rằng nhân viên nữ của công ty không tập trung làm việc được mất." Ôn Hân nhìn Tả Tuấn, xuống lầu.

"Cô không phải là nhân viên nữ của Vạn Bác à? Tôi thấy không phải cô vẫn có tâm tình rất tốt đó thôi?" Lúc Ôn Hân lướt qua anh ta thì Tả Tuấn lại giơ tay ra chặn cô lại.

Sau khi yên lặng trong chốc lát, tay Ôn Hân từ từ đặt lên cổ tay của Tả Tuấn, "Tả tổng sai rồi, ở công ty, tôi chưa bao giờ coi mình là phụ nữ...."

Bóng dáng của Ôn Hân đã sớm không thấy đâu nữa, lúc này tay phải của Tả Tuấn mới xoa nhẹ cổ tay của mình "Lực của tay lớn như vậy, quả thực không giống phụ nữ."

Nhưng chính ánh mắt nhìn anh vừa rồi của người phụ nữ động một tý là thô lỗ với anh không hề giống phụ nữ này, lại bất ngờ chạm được vào dây thần kinh trong lòng anh một lần nữa, thật sự cùng cô....

Không cho anh ta biết tay, tên ngựa đực này sẽ thật sự muốn mở hậu cung ở Vạn Bác mất, Ôn Hân nhìn chằm chằm lòng bàn tay đỏ ửng, nghĩ thầm nội tình mấy của năm trước cuối cùng cũng không ném đi hết. Cô chịu đựng mắt đang đỏ lên, ngăn một chiếc tắc xi lại, chạy tới bệnh viện.

Công ty như vậy, bệnh viện cũng giúp đỡ cung cấp cho chiếc giường để sinh hoạt cơ bản, Ôn Hân đã duy trì gần sáu ngày rồi, tình trạng bệnh của anh trai theo thời gian đã bắt đầu phát triển theo hướng không lạc quan, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, bắt buộc phải làm giải phẫu.

Nhưng Ôn Lĩnh lại nói không.

Thể lực của Ôn Hân tiêu hao, cô ngồi trong chiếc xe vừa đi vừa dừng, vậy mà lại ngủ thiếp đi, nếu bác tài xế không gọi, Ôn Hân cũng không biết mình có thể cứ tiếp tục ngủ như vậy không.

"Cô gái, tuổi trẻ chính là lúc tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, đừng để mình mệt mỏi như vậy." Song song với lời nói thấm thía của bác tài xế trung niên, là tiền cũng không quên thu.

Ôn Hân cười nhận lấy tiền lẻ, không trả lời. Lúc đi về phía bệnh viện, cô đột nhiên nhớ đến một câu nói: quan hệ giữa con người và cuộc sống chỉ có hai loại, hoặc là bạn có năng lực đủ mạnh vươn lên bỏ rơi cuộc sống, hoặc là chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó đợi cuộc sống vượt lên bạn.

Trong hai loại quan hệ này, loại công tử như Tả Tuấn rõ ràng thuộc về vế trước, mà Ôn Hân thì ngược lại cô nóng lòng muốn thoát khỏi cái thứ hai nhưng từ đầu đến cuối vẫn là kiểu người thứ hai.

Con người “bị vượt lên” lắc lắc đầu, đi vào bệnh viện.

Khiến Ôn Hân cảm thấy bất ngờ là, trong phòng bệnh của Ôn Lĩnh, cô đã nhìn thấy Tả Dữu, người được công ty phái đi Nhật Bản công tác bốn ngày trước.

Nhìn thấy Ôn Hân, phản ứng đầu tiên của Tả Dữu chính là trực tiếp đẩy cô ra ngoài cửa, "Trong điện thoại Tiểu Trương nói mấy ngày nay sắc mặt của chị không được tốt, là biết chị chắc chắn vừa chạy tới công ty vừa chạy tới bệnh viện, em đã nói với anh cả rồi, tối nay em sẽ ở lại đây trông nom, chị!" Tả Dữu trợn to mắt: "Ngoan ngoãn về nhà ngủ một giấc thật ngon đi!"

"Như vậy sao được...." Để Tả Dữu một cô gái chưa lập gia đình ở lại đây chăm sóc anh trai một đấng mà râu, nói thế nào cũng không được, khỏi cần suy nghĩ nhiều thì Ôn Hân cũng không thể đồng ý.

"Cô gái à, nhìn sắc mặt của cô thực sự không tốt, hãy đổi một ngày với em gái cô đi, cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở đây một ngày rồi, nhìn thấy cô này tới đây từ xế chiều cho tới giờ, chăm sóc anh trai của các cô thật sự rất tỉ mỉ đó." Nếu người ta không nói chuyện thì Ôn Hân vẫn không chú ý trên chiếc giường vẫn luôn được bỏ trống trong phòng có người mới đang nằm, là một bé trai mới vài tuổi, người nói chuyện xem ra là mẹ của cậu bé.

"Cô ấy không phải...." Tả Dữu không phải em gái của cô, Ôn Hân vừa định giải thích, trên đỉnh đầu truyền đến một trận choáng váng, cô lập tức chỉnh lại người.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, em đưa chị về nhà trước rồi quay lại." Ôn Hân còn muốn nói điều gì, mắt của Tả Dữu liền cắt ngang, "Lời nói của em không dùng được!"

Ôn Hân vẫn cảm thấy Tả Dữu ở lại trông nom thì không tiện, Ôn Lĩnh nhìn thấy em gái mệt mỏi như vậy, thở dài, "Hân Hân, hôm nay trở về nghỉ ngơi chút đi, Tả Dữu ở đây một lát nữa rồi anh cũng đuổi cô ấy về."

Ôn Hân không còn tinh lực để sắp xếp những chuyện này, cô đành phải để tùy tướng quân Thủy Quả đưa về nhà.

Khi về đến nhà thì cơ hồ xương cốt cả người cô cũng đang kêu gào muốn ngủ, nhưng bận bịu cả ngày, trên người cô lại thấm đầy mồ hôi . Sau khi đuổi Tả Dữu đi, cô đi vào phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng, sau đó nằm vào, hưởng thụ sự thoải mái đã lâu rồi không được trải nghiệm.

Một khi con người thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng, thì thư giãn không hề nhỏ chút nào, rất nhanh Ôn Hân liền ngủ mất rồi.

Trong mộng, một con chuột Hà Lan được nuôi lúc Noãn Noãn năm tuổi đang không ngừng cắn cửa nhà cô, trong chốc lát, một cánh cửa gỗ lớn như vậy hoàn toàn bị đứt, vang lên một tiếng "ầm".

Ôn Hân giật mình tỉnh giấc.

"Lệ Minh Thần, là anh à?" Ở nhà một mình mà lại đột nhiên có tiếng cửa như thế, nếu như không phải là Lệ Minh Thần, vậy thì hỏng rồi.

Vô cùng hồi hộp, Ôn Hân đã không nhớ nổi ai có chìa khóa trong nhà, trong nhà tổng cộng có mấy cái chìa khóa.

Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, trên cửa thủy tinh ở phòng tắm, Ôn Hân chỉ có thể cứng người nhìn bóng đen mơ hồ càng ngày càng gần....
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...